Đổ Thạch Sư
Chương 8: Đổ thạch sư
Bạch Tử Thạch quay đầu, liếc thấy bộ mặt kinh ngạc của Bích Khê, nghe thấy Bích Khê nói, cậu cũng có chút hồ đồ: “Hắc văn bao tay? Đó là cái gì? Những mao liêu này không thể trực tiếp dùng tay đụng vào sao?”
Nhìn ra được Bạch Tử Thạch thật sự không biết hắc văn bao tay, Bích Khê như có điều suy nghĩ liếc nhìn cậu, hỏi: “Lúc ngươi đụng vào mao liêu, không cảm thấy không thoải mái sao?”
Bạch Tử Thạch có chút kỳ quái lắc đầu: “Không có cảm giác gì đặc biệt a.”
Bích Khê mắt lộ ra thần tình bình tĩnh: “Bạch Tử Thạch, ngươi nguyên lai là cư dân của Á Thành sao?”
“Á Thành?” Tại sao lại thêm một cái Á Thành? Bạch Tử Thạch lắc đầu: “Nhà ta không ở Á Thành.”
“Kỳ quái.” Bích Khê lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhìn Bạch Tử Thạch bộ dáng nho nhỏ đang đợi chờ giải thích nghi hoặc, nhịn không được đưa thay sờ sờ đầu cậu, cười trả lời, “Những thứ mao liêu này bên trong có một loại vật chất nếu như trực tiếp đụng chạm mà nói đối với á thú nhân chúng ta có tính tổn thương, chúng ta gọi loại vật chất này là ‘U Tháp’ . Mà hắc văn bao tay là một loại bao tay có thể ngăn cách loại vật chất này, mỗi lần chúng ta chạm vào mao liêu, giải thạch cũng đòi hỏi hắc văn bao tay trợ giúp. Về phần Á Thành, nó nằm trọn trong trung tâm đại lục Bác Nhã, đó là nơi duy nhất sinh ra phỉ thúy trên thế giới này, hơn nữa Á Thành là thành thị á thú nhân chiếm nhân khẩu cao nhất trên thế giới này, có thể lấy được tư cách cư dân chỉ có á thú nhân, á thú nhân sau khi có bầu bạn, sẽ chuyển đến thành phụ của Á Thành, cho nên Á Thành có thể gọi là thành phố của á thú nhân, bởi vậy, Á Thành còn được gọi là ‘Mộng Ảo thành’ . Ngoài ra, á thú nhân ra đời và lớn lên ở Á Thành sẽ có chút sẽ không chịu ảnh hưởng của U Tháp, những người này có thể không cần mua hắc văn bao tay mà có thể trực tiếp đụng vào mao liêu.”
Nguyên lai trên đại lục này mao liêu còn có chỗ đặc thù như vậy, Bạch Tử Thạch nghe có chút mê mẩn, không trách được Bích Khê nói mình là cư dân của Á Thành đi: “Kia thú nhân thì sao? Ta vừa mới nghe được đều là á thú nhân đổ thạch, chẳng lẽ thú nhân đều không thích đổ thạch sao?”
Bích Khê lắc đầu: “Cũng không phải là bọn họ không thích, mà là bọn họ căn bản không thể đến gần mao liêu. U Tháp loại vật chất này mặc dù cũng không đối với thú nhân tạo thành thương tổn gì lớn, nhưng mà bọn họ chán ghét U Tháp, căn bản sẽ không muốn tới gần, đây là một loại thiên tính trong bản năng của thú nhân, vì vậy bọn họ chỉ có thể trong phạm vi chịu được đứng nhìn, đổ thạch là nghề nghiệp dành riêng cho á thú nhân chúng ta. Pháp tắc là công bằng, nó ban cho thú nhân sức mạnh cường đại, nhưng ban cho á thú nhân chúng ta lợi khí khống chế sự trưởng thành của bọn họ.”
“Này? Tại sao nói như vậy? Cái gì lợi khí có thể khống chế sự trưởng thành của bọn họ?” Bạch Tử Thạch bây giờ là gương mặt chấm hỏi.
Đối với vấn đề của Bạch Tử Thạch, Bích Khê thiếu chút nữa nâng trán, mặc dù nghe Lan Gaia nói trắng ra Tử Thạch rất thiếu hụt kiến thức thông thường, nhưng hắn không nghĩ tới ngay cả điều này cậu cũng không biết, hắn bất khả tư nghị hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không biết thú nhân là dựa vào các loại bảo thạch tiến hóa hay sao?”
Bạch Tử Thạch kiên định gật đầu. Bích Khê cười khổ lại yêu thương lắc đầu: “Thật không biết a ba, a cha của ngươi dạy ngươi cái gì.” Nếu như trong nhà hắn có á thú nhân khả ái, xinh đẹp lại nhỏ nhắn, xinh xắn, mềm mại thế này đã sớm đem trở thành bảo bối mà dạy bảo, nhịn không được lại vuốt vuốt đầu Bạch Tử Thạch, rồi mới cẩn thận giải thích, ” Thú nhân trưởng thành có sức mạnh cường đại, bọn họ có thể cùng dã thú, thực vật hung mãnh vật lộn, dùng thứ săn bắt làm thức ăn, bảo vệ gia viên. Giữa bọn họ cũng có mạnh có yếu, trừ sức mạnh trời sinh ra, còn lại phải nhờ vào khả năng của bảo thạch tiến hóa. Thế đạo này hung hiểm, trừ thành thị nơi nào cũng đều là địa bàn dã thú, nếu muốn sinh tồn được để nuôi sống gia đình, bọn họ nhất định phải không ngừng trở nên mạnh mẽ. Bảo thạch trở thành thứ khiến thú nhân đổ xô vào. Mà bảo thạch có thể trợ giúp bọn họ tiến hóa là Phỉ Thúy, Lam Ngọc, Vũ Hoa Thạch, Pha Pha Ly Toản cùng với Hồng Thạch. Trong đó lấy Phỉ Thúy làm bảo thạch đứng đầu, hơn nữa năng lượng ẩn chứa thật xa cao hơn xếp vị trí thứ hai Lam Ngọc.”
Đối với phương thức tiến hóa đặc biệt của Bác Nhã đại lục, Bạch Tử Thạch thật có chút trợn mắt há mồm, cậu có chút trì độn nhớ tới thời điểm đổ thạch trên đường ngày hôm đó, những thú nhân kia quả thật chỉ vây quanh nhìn, cũng không có vẻ muốn đến gần, mà ở giữa mao liêu chọn chọn lựa lựa đều là á thú nhân mang bao tay màu đen, khi thấy mao liêu ra lục bộ dạng hưng phấn của mấy người kia so với những người đổ trướng trên địa cầu còn sôi nổi hơn, nguyên lai là quan hệ đến vấn đề sinh tồn của bọn họ.
Bích Khê nhìn một đống mấy khối mao liêu lại nhìn Bạch Tử Thạch, chần chờ hỏi: “Bạch Tử Thạch, ngươi có nghĩ tới làm Đổ thạch sư không?”
Đổ thạch sư? Cái đó là cái gì? Bộ dạng ngây thơ của Bạch Tử Thạch khiến cho Bích Khê nhịn không được lắc đầu: “Ngươi đứa nhỏ này, thật sự cái gì cũng đều không hiểu mà. Đổ thạch sư, chính là á thú nhân lấy đổ thạch làm nghề nghiệp, một khi đạt được tư cách đổ thạch sư, địa vị của ngươi trên đại lục này sẽ hoàn toàn bất đồng, sau này lúc chọn lựa bạn lữ cũng càng có tư cách.”
Đổ thạch. . . Sao? Bạch Tử Thạch thất thần nhìn đống mao liêu kia, trầm mặc không nói, vốn khi nghe thấy đề nghị của Bích Khê cậu phản xạ có điều kiện muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới tình trạng bản thân bây giờ, lời cự tuyệt của Bạch Tử Thạch liền không nói ra khỏi miệng, tình trạng bây giờ của cậu chẳng lẽ còn có lựa chọn tốt hơn sao? Mặc dù người ở đây đều cho rằng cậu là một cái cô nhi vị thành niên, nên được hưởng chính phủ cấp dưỡng, nhưng chỉ có bản thân cậu biết, Bạch Tử Thạch, năm nay 23 tuổi, là một người trưởng thành có năng lực hành động độc lập, nam nhân trưởng thành! Ở chỗ này, cậu chỉ tương đương với một tiểu cô nương chừng 12 tuổi trên địa cầu, nhưng từ sâu trong nội tâm, cậu vẫn là Bạch Tử Thạch, cậu không phải tiểu hài tử, hơn nữa không phải nữ nhân! Nếu như ngay cả chính cậu cũng quên điểm này, đem mình làm một á thú nhân vị thành niên, cứ đương nhiên hưởng lấy những thứ đặc quyền này, như vậy cậu tồn tại 23 năm qua cũng giống như không tồn tại, cái Bạch Tử Thạch kia sẽ thật sự không còn một chút dấu tích. Đây là chuyện tràn ngập bi ai, Bạch Tử Thạch không muốn biến thành như vậy.
Tinh cầu này cùng nơi cậu sinh sống trước kia khác biệt khổng lồ như vậy, cậu ở chỗ này cô độc, nhưng cậu minh bạch một đạo lý —- con người, dựa vào cái gì cũng không bằng dựa vào chính mình, thiếu cái gì cũng không muốn thiếu nợ nhân tình. Cậu đối với tất cả tình huống của tinh cầu này vẫn bị vây trong tình trạng ngây ngô, cái gì cũng không biết, kỹ năng điêu khắc của cậu ở chỗ này ước chừng cũng coi là thứ vô dụng, có người nào xa xỉ đem phỉ thúy có thể thúc đẩy thú nhân tiến hóa trở thành đồ trang sức điêu khắc cơ chứ? Cậu thiếu một nhà Lan Gaia, là một mạng. Lúc cậu bị thương, là bầu bạn của Lan Gaia cứu cậu trở về, thời điểm cậu đối với tinh cầu này tràn đầy xa lạ sợ hãi, là Lan Gaia đem cậu kéo ra ngoài, Lan Gaia cho cậu một chỗ dựa, cho cậu một nơi có thể dung thân, trời biết khi cậu đến một thế giới hoàn toàn xa lạ là cỡ nào luống cuống cùng khủng hoảng, ngôn ngữ xa lạ, xã hội xa lạ, phương thức sinh sôi xa lạ, con người xa lạ. . .
Chuyện này, nhất định phải báo đáp. Nghĩ, nghĩ, Bạch Tử Thạch dần dần trở nên kiên định, ba ba, thật xin lỗi, ta cũng không muốn làm trái với di ngôn của người. Nhưng, ta đã không còn ở địa cầu, tới nơi này, cái thế giới này, ngài nếu ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ thông cảm cho ta, có đúng không?
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu bầu trời trong suốt xanh lam, bỗng nhiên mỉm cười, cậu quay đầu đối với Bích Khê gật đầu: “Muốn, ta muốn làm đổ thạch sư!”
Á thú nhân nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt thoạt nhìn thật mềm mại, da tay của cậu mềm mại và trắng nõn, lúc cười lên cặp mắt cong cong, ánh mắt lộ ra một chút quang mang mỹ lệ giống như mặc sắc phỉ thúy, rõ ràng thoạt nhìn là bộ dạng mảnh mai như vậy lại làm cho người ta từ trong lòng cảm thấy kiên cường. Bích Khê cảm thấy Bạch Tử Thạch có gì đó không giống với lúc trước, cậu lúc đầu là bộ dạng nước chảy bèo trôi dịu ngoan giống như thuận theo nụ cười kia cùng nhau phân tán ra, giống như phỉ thúy được từng chút giải khai, lộ ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ.
Bích Khê không tự chủ được cười lên theo, hắn nói: “Ngươi có thể đi theo ta một đoạn thời gian, ngươi nhớ kỹ đổ thạch phải nhìn nhiều mua ít, ngươi lần đầu đổ thạch, càng phải như vậy. Đổ thạch loại này, mười lần đánh cuộc chín lần thua, nhất là bây giờ, liêu tử(<- mao liêu, nguyên liệu) tốt rất ít, cho nên mao liêu giá tiền cũng tăng không ít, nhưng một khi ngươi đổ trướng, thì sẽ kiếm được thêm không ít. Tháng sắp tới là thời kỳ cao điểm, nếu như vận khí tốt, có thể bắt được liêu tử tốt, hơn nữa nửa tháng sau là thời điểm phỉ thúy của Á Thành bắt đầu phiên giao dịch, nếu như ngươi nguyện ý, có thể theo ta cùng đi.” “Đổ thạch còn có thời kỳ cao điểm sao?” Bạch Tử Thạch có chút kỳ quái. “Có, ” Bích Khê gật đầu, “Lúc trước kia, thì không có rõ ràng như bây giờ, có thể vì liêu tử tốt giảm bớt, kỳ đổ thạch cao điểm lại càng lúc càng rõ ràng. Hai tháng sau là kỳ dã thú động dục trên đại lục, đến lúc đó tính công kích của lũ dã thú sẽ nhanh chóng tăng lên, nguy hiểm cũng càng lớn hơn, các thú nhân tự nhiên là hy vọng có thể có được bảo thạch, gia tăng tỷ lệ sinh tồn cùng với săn bắt của bản thân, thời gian này không sai biệt phải duy trì chừng một tháng, trên đại lục gọi tháng này là thú triều tháng. Hơn nữa bởi vì muốn cho các thú nhân có thời gian làm quen với thân thể sau khi tiến hóa, cho nên từ tháng này bắt đầu, đổ thạch sẽ tiến vào kỳ cao điểm, liên tục kéo dài đến thú triều tháng kết thúc. Trong lúc này, không chỉ là mao liêu, các loại đồ dùng hàng ngày cũng tăng giá.” Bạch Tử Thạch bừng tỉnh đại ngộ, này nhưng thật ra rất dễ hiểu, quan hệ cung cầu cùng nhu yếu. Bích Khê nhìn cậu đều hiểu , khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nói: “Ta lát nữa sẽ qua cửa hàng mao liêu, ngươi theo ta cùng đi không?” Nếu đã quyết định, Bạch Tử Thạch tự nhiên không có gì không đồng ý : “Đến lúc nào đi?” Bích Khê chỉ vào ba bốn khối mao liêu rơi lả tả trên mặt đất: “Chờ ta đem những cái này giải khai rồi đi.” Bạch Tử Thạch gật đầu, liền ngồi xổm xuống nhìn những mao liêu này, nguyên bản lúc ở tiệm châu báu làm việc, cậu cũng hơi chút biết một số tri thức đổ thạch. Chẳng qua là không biết ở thế giới này phương pháp chọn mao liêu có giống trên địa cầu hay không. Bích Khê nhìn Bạch Tử Thạch ngồi chồm hổm trên mặt đất đỡ đầu gối nhìn những mao liêu này, bộ dáng đầy hiếu kỳ, bỗng nhiên nói: “Bạch Tử Thạch, bằng không bây giờ ngươi chọn một khối ngoạn ngoạn chút, đổ thạch, vận khí cũng là một mặt rất trọng yếu.” Bạch Tử Thạch có chút kinh ngạc liếc nhìn Bích Khê, có chút hăng hái gật đầu: “Vậy cũng được.”
Tác giả :
Vị Huyền Cơ