Đổ Thạch Sư
Chương 54: Được thu làm đồ đệ
Đài chủ tịch ở phía dưới hai màn hình lớn, được một thứ giống như bình phong thời xưa của Trung Quốc che lại. Nên khi Sigma từ sau tấm bình phong đi ra, tất cả mọi người dừng lại vài giây đồng hồ, sau đó chính là lớn tiếng hoan hô: “Nhã Gia Sigma! Nhã Gia Sigma!” Tiếng hét gần như lật ngược cả sân thi đấu, thân là một trong số ít đổ thạch sư cấp 8 trên thế giới, Sigma ở Á Thành thậm chí toàn bộ Bác Nhã đại lục đều là nhân vật thanh danh hiển hách, nhân vật như thế không phải lúc nào muốn thấy là thấy được.
Mọi người từ đầu đã không thấy Sigma nên căn bản không nghĩ tới Sigma lại xuất hiện ở chỗ này, dù sao đây chỉ là đổ thạch chiến giữa học sinh trong học viện, một đổ thạch sư cấp 8 đến xem cũng hơi có chút. . . Lấy một so sánh khác, giống như Michael Jordan xem học sinh trung học của Trung Quốc thi đấu bóng rổ vậy.
Vậy mà, ông lại xuất hiện. Người mua vé vào cửa nhất thời cảm thấy tốn 20 điểm này thật TMD (con mẹ nó) đáng giá!
Nhưng, ngạc nhiên vẫn chưa hết. Ở phía sau Sigma, lại có thân ảnh Vincent đi ra. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của thú nhân cao lớn hiện lên vẻ lạnh lùng, tựa như thần tuyết, có một loại khí tràng tự nhiên, khiến cho người khác nhìn thấy mà kính sợ.
Lúc này xem như châm ngòi nổ, vừa rồi Sigma xuất hiện, tiếng hoan hô của á thú nhân đã cực đại rồi, bây giờ Vincent thần tượng của các thú nhân vừa xuất hiện, gần như mọi thú nhân đều dồn hết sức lực, dùng sức gào thét tên hắn: “Bác Gia Garcia! Bác Gia Garcia!”
Cuồng nhiệt sùng bái đó đập thẳng vào cái nhìn trực quan của Bạch Tử Thạch, thần tượng của thế hệ trẻ, cậu lần đầu tiên cảm thụ được ý nghĩa của cái danh này. Cậu vẫn nhìn khán đài, khuôn mặt nghẹn hồng của những thú nhân kia, bộ dạng kích động, cực kỳ giống những kẻ điên cuồng chạy theo ngôi sao trên địa cầu.
Sigma giơ tay phải của mình lên, ý bảo sân đấu an tĩnh, lập tức, trong mười mấy giây ngắn ngủi trên sân im lặng như tờ. Đẳng cấp hiệu triệu cường đại này Bạch Tử Thạch nhìn đã quen, làm một người có danh vọng đạt tới trình độ như Sigma, thì cả đời này coi như đã đạt đến đỉnh điểm, bầu không khí này thật quá kích động, Bạch Tử Thạch nắm chặt nắm đấm của mình, gắt gao đè nén kích động của bản thân. Một ngày nào đó, cậu sẽ tiến xa hơn cả Sigma! Nhìn Sigma được vạn người chú mục, làm dã tâm của một người nam nhân như Bạch Tử Thạch vào giờ khắc này bị triệt để dấy lên.
Trước kia bị bức bách đến cùng đường tuyệt lộ thậm chí đến mức phải chết, cái loại cảm giác thống khổ tuyệt vọng bị đè nén này khó có thể dùng lời mà diễn tả, không có thế lực, không có tiền bạc, không có nhân mạch. . . Cái loại cảm giác tùy thời có thể bị chặt đứt đường sống này, khó chịu đến cực điểm. Mà bây giờ, gần giống như cậu trọng sinh lại, nên không muốn trải qua cuộc sống như thế nữa!
Lúc Bạch Tử Thạch vừa mới xuyên qua điều cấp thiết nhất chính là phải sống sót, cậu bị văn hóa của thế giới khác làm chấn động nên căn bản ngay cả quá khứ cũng không muốn hồi tưởng, trải qua mấy ngày nay dần dần thích ứng, thỏa mãn với nhu cầu cuộc sống, cậu muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống cao hơn.
Cậu nhìn Vincent đang đi ra. Huống chi, bên cạnh còn có một tên gia hỏa như vậy, cậu không cố gắng một chút, sẽ hoàn toàn biến thành ‘bạn lữ của Vincent’, ngay cả tên cũng thành thứ lệ thuộc vào Vincent, đây tuyệt đối không phải điều cậu muốn. Nếu như hai người thật sự ở cùng một chỗ, nhất định là phải địa vị ngang hàng. Cũng không phải nói danh vọng hoặc tiền bạc của hai bên bầu bạn không tương đương thì nhất định sẽ không bình đẳng, nhưng chênh lệch quá lớn có thể dẫn đến một số chệnh lệch trong lòng, chênh lệch đó có thể sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người, hơn nữa thân là một bên yếu thế trong mắt quần chúng, sẽ phải chịu nhiều chỉ trích hơn.
Đuổi theo Vincent, cùng sánh vai với hắn, Bạch Tử Thạch cảm thấy đây là điều kiện tiên quyết để hai người có thể an tâm ở chung với nhau, bởi vì Vincent còn có một cái gia thế hiển hách hơn cả năng lực của hắn. Có danh tiếng rồi, Bạch Tử Thạch cảm thấy mình có chút nắm chắc hơn. Không nên trách cậu con buôn so đo tính toán, mặc dù Vincent nhất định sẽ không ghét bỏ cậu, nhưng gia tộc của hắn thì chưa chắc, khi mâu thuẫn còn chưa tới, Bạch Tử Thạch tình nguyện làm một kẻ tiểu nhân, nghĩ đến những mặt xấu nhất của sự việc.
Cậu suy tư quá mức nhập thần, thế nên khi Vincent đi tới trước mặt cậu cũng không phản ứng, đến khi Vincent xoa nhẹ tóc cậu, Bạch Tử Thạch mới đột nhiên hoàn hồn.
“Đang nghĩ gì vậy?” trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng của thú nhân lộ ra vẻ ôn nhu. Bạch Tử Thạch không che dấu tâm tư của mình: “Ta đang nghĩ, đến lúc nào thì ta mới có thể giống như Sigma.” Cậu nhìn về phía những đám người trên khán đài.
“Sẽ có một ngày như thế.” Vincent nhàn nhạt nói.
“Ta biết.” Bạch Tử Thạch ngữ khí nhàn nhạt, nhưng tràn đầy tự tin. Vincent nhìn trong cặp mắt đen của tiểu á thú nhân lóe lên ánh sáng sáng ngời, trong nháy mắt, Bạch vẫn luôn yếu đuối tựa hồ tại giây phút này đã trở nên mạnh mẽ hơn, không còn cảm giác yếu ớt chọc người yêu thương như trước. Nhưng, hắn thích Bạch như vậy, thoạt nhìn tràn đầy sức sống và ý chí chiến đấu, làm cho người ta thấy hoạt bát vô cùng.
“… Ta rất vui khi được xem một cuộc tranh tài như thế này. Giữa bọn họ đã có một cuộc cạnh tranh công bằng, ta hy vọng mỗi học sinh ở đổ thạch viện cũng sẽ có tinh thần hỗ trợ lẫn nhau, mục đích tồn tại của trận đấu này là để các ngươi có đầy đủ ý chí chiến đấu, mỗi đổ thạch sư đều phải có tố chất tâm lý cực tốt cùng với phẩm chất đạo đức tốt đẹp. Trong cuộc tranh tài này, ta đã thấy được thứ mà ta muốn các ngươi có.” Diễn thuyết của Sigma không chỉ làm cho học sinh của đổ thạch viện phải suy nghĩ, mà rất nhiều những đồng học của học viện khác cũng lâm vào suy tư.
Nụ cười của lão á thú nhân rất hiền lành, ông nhìn những hài tử trong sân: “Đây tuyệt đối là một cuộc tranh tài đặc sắc, ngay cả ta cũng không nghĩ tới một học sinh vừa mới vào học năm nhất có thể ở trong năm khối mao liêu giải ra bốn khối phỉ thúy phẩm chất thượng giai. So với chiến tích cơ hồ là thần kỳ của đồng học này, thành tích của đồng học kia mặc dù có chút kém hơn, nhưng hắn tuyệt đối cũng là một học sinh ưu tú của đổ thạch viện, năm khối mao liêu, đổ trướng hai khối, chiến tích đó cũng rất huy hoàng! Các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của đổ thạch viện.”
Nghe được khen ngợi của Sigma, Sylvester vốn bởi vì thua trận thi đấu mà sắc mặt có chút ảm đảm cũng cao hứng trở lại, dưới sân vang lên tiếng vỗ tay khiến hắn cảm thấy trên hai gò má nhuốm lên sắc đỏ ửng hồng nhạt, tâm tình cũng có chút hưng phấn lên. Nhã Gia Sigma tán dương làm cho á thú nhân từ nhỏ đến lớn đã nghe các truyện truyền kỳ về Nhã Gia kích động không thôi.
Có được tán dương của tổ ma ma Vincent, Bạch Tử Thạch cũng rất vui mừng, cậu và Vincent không khỏi cùng nhìn nhau tươi cười.
Sigma tạm ngừng nói, ông hướng Bạch Tử Thạch vẫy vẫy tay: “Bạch Tử Thạch, ngươi tới đây.”
Có chút nghi ngờ Bạch Tử Thạch nhấc chân đi về phía Sigma, những người ngồi trên khán đài cũng có chút khó hiểu về yêu cầu của Sigma.
“Ta để ý thấy, khi ngươi chọn mao liêu, đều chọn vỏ ngoài có biểu hiện tốt, nhưng giữa chừng cũng bỏ qua vài khối, có thể nói cho ta biết tại sao không?” Sigma hỏi Bạch Tử Thạch đang đứng trước mặt ông như thế.
“. . . Một loại cảm giác. Ta cũng không biết nói thế nào, chính là cảm thấy mấy khối đó phỉ thúy không tốt lắm.” Bạch Tử Thạch trả lời là thật mà cũng là giả, bạn không thể nói cậu ấy nói dối, nhưng đây cũng không phải là toàn bộ.
Sigma mỉm cười: “Ngươi đúng là một hài tử có cảm giác nhạy bén với đổ thạch.” Ông đã cho người lựa mấy khối mao liêu kia ra, sau khi giải, kết quả làm người khác khiếp sợ, không có ngoại lệ nào, bên trong tất cả những mao liêu kia đều không có phỉ thúy! Loại cảm giác này đã không thể dùng hai chữ nhạy cảm để hình dung. Ông dừng một chút, mỉm cười, “Vậy, Bạch Tử Thạch, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta không?”
Ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta không?
Một câu nói nhẹ nhàng lại y như một khối thiên thạch lao xuống mặt biển yên ả, lập tức khơi dậy hàng ngàn cơn sóng. Không chỉ có Bạch Tử Thạch nhất thời sững sờ tại chỗ, tất cả mọi người cũng ngây người tại chỗ. Chẳng ai ngờ rằng Nhã Gia Sigma, một đổ thạch sư cấp 8, sẽ thu một cái thái điểu năm nhất vừa vào nghề làm đồ đệ! Phải biết rằng có nhiều á thú nhân đã là đổ thạch sư chính thức vẫn khao khát trở thành đệ tử của Nhã Gia, những người đó kinh nghiệm địa vị thậm chí thiên phú đều chưa chắc đã kém điểm nào, mà Nhã Gia đã 30 năm chưa thu đồ đệ lại bỏ qua những người có thanh danh không nhỏ đó đi thu một thái điểu! Đây tuyệt đối sẽ khiến cho giới đổ thạch oanh tạc lớn!
Nhưng, mọi người nghĩ lại, thái điểu có biểu hiện nghịch thiên như vậy được Nhã Gia nhìn trúng cũng là chuyện có thể tiếp nhận, nhất là trước khi thu đồ đệ, Nhã Gia đã từng hỏi Bạch Tử Thạch một vấn đề, trong đó nhất định sẽ có huyền cơ. Nếu không thì tại sao ngay trước lúc thu đồ đệ loại việc quan trọng thế này lại hỏi chứ?
Cuộc thi đổ thạch có những diễn biến bất ngờ làm cho người xem cực kỳ đã nghiền, tin rằng những chuyện đã phát sinh hôm nay chắc chắn sẽ làm cho nhiều người cả đời khó quên.
Nín thở, tất cả mọi người đang yên lặng chờ đáp án của Bạch Tử Thạch, mà Bạch Tử Thạch bị một cái bánh nhân thịt đập cho choáng váng lúc này mới lấy lại tinh thần, cơ hội tốt thế này mở ra trước mặt cậu, cậu có lý do gì cự tuyệt chứ?! Bạch Tử Thạch kích động gật đầu liên tục, còn giọng nói của cậu phải cố lắm mới giữ được bình ổn: “Có thể được ngài chỉ bảo, là chuyện ta tha thiết mơ ước!”
“Vậy thì, hài tử, sau này gọi ta là sư phụ đi.” Thu đồ đệ, Sigma cũng rất cao hứng, nhưng có mấy lời vẫn phải nói trước, “Sau này cuộc sống của ngươi sẽ rất vất vả, ngươi phải có chuẩn bị.”
“Ân, ta sẽ cố gắng.” bây giờ Bạch Tử Thạch ngoài trừ gật đầu thì chẳng biết làm gì hơn, ý tứ trong lời nói của Sigma cậu hiểu rõ, một thái điểu chả có gì, nhưng lại chiếm được thứ mà rất nhiều đổ thạch sư cấp sao đều mong muốn, nếu như biểu hiện của cậu kém cỏi, không chỉ bản thân sẽ bị coi thường, mà ngay cả Sigma cũng sẽ bị người khác chỉ trích.
Ánh mắt đen nhánh của tiểu á thú nhân tràn đầy ý chí chiến đấu, kết hợp với gò má phấn nộn cùng làn da trắng nõn, làm cho Sigma nhịn không được sờ sờ đầu cậu.
“Nếu vậy thì, cuộc tranh tài này đến đây là kết thúc!” Sigma lên tiếng kết thúc, người trong sân thi đấu bắt đầu đứng lên, đi về phía lối ra.
“Vậy, tổ ma ma, chúng ta cũng về trước đây.” Vincent cung kính nói. Sigma khoát khoát tay: “Đi đi, đi đi.”
Vincent đi tới bên cạnh Bạch Tử Thạch, không chút cố kỵ nào biến về thú hình ngay giữa sân thi đấu, cái đuôi để bằng ở trước mặt Bạch Tử Thạch. Những khán giả còn chưa đi ra kêu lên và hò hét không ngừng, ngay cả Sigma cũng kinh ngạc không thôi.
Thế này có phải không quá lễ phép không? Bạch Tử Thạch do dự nhìn về phía Sigma. Lão nhân lúc này đã khôi phục bình tĩnh, ông gật đầu với Bạch Tử Thạch: “Đi đi.”
Bạch Tử Thạch lúc này mới hành lễ với Sigma, rồi cất bước đi qua, chờ cậu ngồi vững vàng, Vincent mới hướng về phía Sigma gật đầu, sau đó phi lên bầu trời, không hề bị ảnh hưởng chút nào từ âm thanh của những người phía dưới.
“Ta đã nói tiểu tử này sao lại an tĩnh như vậy mà. . .” Sigma nhìn thân ảnh hắc sắc trên bầu trời lắc đầu một hồi, “Không nghĩ tới lại ở đây giở thủ đoạn này.” Đợi ngày mai chắc toàn bộ Á Thành đều biết chuyện hắn có bạn lữ nhận định, trong nhà. . .
Tác giả :
Vị Huyền Cơ