Đổ Thạch Sư
Chương 37: Đá may mắn
Đến báo danh xong, Allan liền dẫn Bạch Tử Thạch ra phố chọn lựa một cái máy truyền tin, tấm thủy tinh màu đen có vỏ ngoài là kim loại màu vàng, thoạt nhìn là một cái đầy tôn quý, sau đó dạy cậu sử dụng thế nào, Bạch Tử Thạch loay hoay, cuối cùng cảm thấy cái này tương tự với công năng của điện thoại di động trên địa cầu, bất quá dường như chỉ có thể lưu trữ chữ viết, hình ảnh và gọi điện thoại, thế giới này internet cũng không phát triển lắm, bởi vì chi phí lắp đặt và duy trì đài thông tin rất cao, bình thường cũng chỉ có chính phủ hành chính mới cần dùng network phạm vi lớn, còn mạng lưới trong một phạm vi thành thị nhỏ, mạng lưới trên điện thoại gì đó là một cái tưởng tượng xa vời. Hơn nữa ở thế giới này tiết mục giải trí trên mạng cũng tương đối ít, dùng máy hiện ảnh và máy ghi phát hình nhiều hơn, máy hiện ảnh thì tương đương với TV, mà máy ghi phát hình lại là DVD, bởi vì giá thành thủy tinh để ghi chép thấp hơn nhiều. Trên mạng đều là các thứ na ná diễn đàn, trao đổi về tri thức săn thú, trao đổi tin tức phỉ thúy các kiểu.
Lúc đầu khi biết đến tất cả những thứ này, thành thật mà nói Bạch Tử Thạch thật sự lấy làm kinh hãi, bởi vì nói thực là, các loại thiết bị nơi này ngoại trừ chứa đậm phong cách thú nhân ra, thật sự rất giống địa cậu! Khiến cậu luôn có một loại suy nghĩ rất vi diệu, cái Bác Nhã đại lục này có phải căn bản là huynh đệ tỷ muội gì đó với địa cầu hay không.
Đương nhiên, đây là đoán mò.
Allan thành công hoàn thành nhiệm vụ Vincent giao phó, đem người dẫn về xong, là chuồn về nhà mình. Vincent ở tại phố Phó Á, đây là một vùng khu dân cư đặc thù, không chỉ gần Á Thành, mà mỗi căn nhà cũng chiếm diện tích rất lớn, ở Á Lưu Tái tấc đất tấc vàng, không thể không nói người sống ở chỗ này cực kỳ có tiền! Nhà Allan ngay tại bên phải nhà Vincent.
Lúc Bạch Tử Thạch trở về, Vincent đã về nhà. Trông thấy Bạch trở lại, hắn rất tự nhiên ngẩng đầu: “Đã về?”
Bạch hơi giật mình, sau đó gật đầu mấy cái: “Ân, đã về.”
“Đã gặp tổ ma ma sao?” Vincent hỏi tiếp.
“Ân, Nhã Gia Sigma là người rất hiền lành.” Bạch Tử Thạch mỉm cười, “Nga, đúng rồi, ông ấy cho ta cái này!”
Bạch Tử Thạch giơ cổ tay mình lên, lộ ra một hạt châu đeo trên cổ tay tuyết trắng. Trên mặt Vincent lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn kéo tay Bạch qua, nhẹ nhàng chạm lên bề mặt hạt châu màu xanh lục đậm kia: “Đây là đá may mắn.”
“Đá may mắn?” Bạch Tử Thạch nghi hoặc.
Vincent gật đầu: “Tương truyền đá may mắn là đá có thể mang lại vận may cho người đeo nó. Nói là đá, nhưng kỳ thật ai cũng không biết nó rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì. Đá này vô cùng hiếm thấy, cũng không ai biết nó đến từ đâu, tất cả những người cố đi tìm đều không thu hoạch được gì. Chỉ biết một ngàn năm trước, thú nhân đeo viên đá này đã sống sót qua rất nhiều lần cuộc chiến không còn đường sống, mỗi lần đều vì nguyên nhân cực kỳ may mắn. Hơn nữa á thú nhân đeo viên đá đó đổ thạch cũng thường thường có thể đại trướng ngoài dự đoán của mọi người. Trong kể lại, đá may mắn còn có thể đeo để thân thể khỏe mạnh. Đá may mắn còn truyền lại đến nay không vượt quá 30 viên.”
Bạch Tử Thạch giật mình khiếp sợ: “Viên đá này quá quý giá rồi. Ta phải trả lại cho Nhã Gia Sigma!” Viên đá truyền kỳ này làm cậu nhớ đến viên xá lị trên địa cầu, đều chứa sắc thái thần bí.
(xá lị/xá lợi : là viên đá đc tìm thấy sau khi hỏa táng thân cốt của các vị cao tăng phật giáo đã qua đời –Wiki)
Vincent kéo cậu lại: “Không cần phải vậy, đồ vật tổ ma ma tặng đi chưa bao giờ nhận lại. Ngươi trả lại, ông ấy sẽ rất không vui.”
Vừa nói vậy, Bạch Tử Thạch lại do dự: “Nhưng mà. . . Nhưng mà cái này thật sự quá quý giá.”
Vincent đứng lên, nhàn nhạt nói: “Tổ ma ma rất thích ngươi. Ở trong lòng ông, không có gì đáng giá hơn người ông nhìn thuận mắt.” Đưa tay đem tay Bạch Tử Thạch nắm trong lòng bàn tay, Vincent đi ra ngoài cửa, “Bây giờ, chúng ta cần đi mua một vài đồ dùng hằng ngày cho ngươi.”
Bạch Tử Thạch bị hắn đẩy lên một chiếc xe khổng lồ, tay cậu vuốt hạt châu trên cổ tay, trong lòng biết đây là được dính hào quang của Vincent, vốn cho đây chỉ là một món quà gặp mặt bình thường của một trưởng bối hiền lành đối với tiểu bối lần đầu tiên gặp mặt, không nghĩ tới lại là đại lễ thế này, Allan một tí thông tin cũng không tiết lộ a. Bất quá, cái đá may mắn này đối với cậu mà nói thật sự chính là thứ trợ giúp rất lớn, tối thiểu phán đoán tinh chuẩn của cậu đối với phỉ thúy mao liêu coi như đã có một cái cớ chính thức.
Ngày 25 tháng 8, Bạch Tử Thạch dứt khoát tự mình đi đến trường học, Miêu Ô thú được Vincent mua lại từ chỗ Allan, tặng cho Bạch Tử Thạch coi như sủng vật, con thú nhỏ khả ái lại vừa khôn ngoan rất được Bạch Tử Thạch yêu thích, một đám lông cầu nho nhỏ cũng không chiếm diện tích lắm, nên được Bạch Tử Thạch đặt trong túi áo mang theo.
Lúc 2h50 phút, Bạch Tử Thạch tiến vào đại sảnh đổ thạch viện, trong đại sảnh không có đồ trang trí dư thừa, trên bốn cây cột thô to, cao lớn điêu khắc đồ án cầu kỳ, thoạt nhìn vừa thần bí lại vừa tuyệt đẹp, hai bên trên vách tường mỗi bên đều có cửa sổ sát đất lớn, tấm rèm đỏ sậm được vén sang hai bên, toàn bộ đại sảnh có một loại hơi thở thanh tịnh. Trong đại sảnh đã tụ tập không ít người, nhìn sơ qua có chừng ba bốn trăm người. Tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trầm thấp.
“Thật không biết lần này nghi thức chia lớp phải thi cái gì, lần trước là thi viết về kiến thức phỉ thúy, trước đó nữa là thi tỷ thí về tri thức đổ thạch. . . Lần này không biết là đề mục gì.”
“Nói cũng đúng. Nghe nói lần này Nhã Gia Sigma sẽ chọn ra một lớp để làm đạo sư, nếu như có thể vào lớp của Nhã Gia dạy, thì thật tốt.”
“Ta cũng muốn vậy a, đổ thạch viện có tất cả 9 lớp học, Mặc, Lục, Hồng, Lam, Hoàng, Tử, Phấn, Bạch, Vô Sắc Phỉ, không biết ta sẽ vào lớp nào a.”
Bạch Tử Thạch đứng ở một bên, an tĩnh nghe người khác thảo luận, nhưng một điểm cũng không biết mình cũng thành chủ đề trong miệng người khác.
“Ai ai. . . Ngươi nhìn bên kia, cái á thú nhân kia có phải chính là người mà Bác Gia Taylor dẫn đến báo danh không?”
“Màu tóc đen, màu mắt đen. . . người có mắt đen rất ít, chắc là đúng đó.”
“Lớn lên thật sự rất tinh xảo khả ái nhỉ. . . Nghe nói, Bác Gia Taylor đối với cậu ta rất thân mật, ngươi nói cậu ta có phải là bầu bạn của Bác Gia hay không a?”
“Sao có thể? ! Cậu ta còn chưa trưởng thành mà! Không chừng là có người nào đó nhờ cậy Bác Gia Taylor thôi. Bất quá, Pyle rất thích Bác Gia Taylor, tính cách của hắn có hơi táo bạo, ngươi nói tiểu á thú nhân này có thể bị chỉnh hay không a?”
“Cái này. . . chắc là không đâu. Nhưng nếu như Pyle thật sự nhìn cậu ta không vừa mắt, vậy thì rất gay go, Pyle chính là một trong những học sinh quản lý ở đổ thạch viện a.”
… . . .
Ba giờ chiều rất nhanh đã đến, ngay khi kim đồng hồ chỉ đến ba giờ, tiếng kim loại vang dội lập tức vang lên, tiếng nói chuyện, cười đùa của á thú nhân tất cả đều ngừng lại tại thời khắc này. Trên đài cao, Sigma đã đi tới: “Hoan nghênh các vị tiến vào đổ thạch viện Oliver, ta là viện trưởng của các ngươi Sigma Karen.”
“Ta đem toàn bộ các ngươi 369 học sinh tụ tập ở chỗ này là muốn tiến hành nghi thức chia lớp. Đề mục lần này có chút đặc biệt, chúng ta kiểm tra —- vận đạo!” (vận mệnh, vận may)
“Vận đạo? Thi thế nào?” “Cư nhiên là thi vận đạo, đây không phải có chút. . .” “Cái gì nha, vậy những tư liệu ta học thuộc lòng đều phí công a. . .”
Sigma vừa mới nói xong, bên dưới đã có người nhỏ giọng thảo luận. Sigma vẻ mặt tươi cười chờ một lát, mới giơ tay: “Yên lặng!” Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, ông hài lòng cười cười, chỉ vào một góc nhỏ trong đại sảnh, chỗ đó có một cái cửa hông nhỏ nhỏ: “Ở đó, đặt mấy ngàn khối mao liêu đổ thạch, kích cỡ và biểu hiện của chúng cũng không sai biệt lắm, điểm này không cần hoài nghi, đây là do các đổ thạch sư chọn ra. Việc các ngươi phải làm, chính là đi qua đó, trong vòng ba mươi phút, mỗi người chọn một khối đổ thạch. Sau nửa giờ, trực tiếp giải thạch luôn. Mà chúng ta sẽ căn cứ vào kết quả, để chia các ngươi thành chín lớp học.”
“Bây giờ, không được bàn tán, yên lặng đi vào phòng.”
369 á thú nhân nghe lời xếp thành một hàng đi vào gian phòng. Trong phòng trên mặt đất quả nhiên để rất nhiều mao liêu, chúng được để tách ra từng khối từng khối, mỗi khối khoảng chừng 30, 40 kg, phần lớn đều là hình chữ nhật.
Chờ tất cả học sinh đều đi vào phòng, Sigma cùng mấy vị á thú nhân trung niên đứng ở một bên, một người trong số đó có tóc màu xanh lục đứng dậy: “30 phút sau, đưa tay đặt lên trên mao liêu các ngươi đã chọn, ta sẽ ghi chép lại. Bây giờ, các ngươi bắt đầu đi.”
Trong nháy mắt, các học sinh rảo bước nhanh đến chỗ đống mao liêu.
Tác giả :
Vị Huyền Cơ