Đồ Ngốc
Chương 32
Quả hồng chín mọng ngọt ngào, vàng óng mềm mại, Úc Ninh vừa cắn một miếng thì vị ngọt lan ra trong miệng, đuôi mày và khóe mắt rạng rỡ, y vui vẻ nói: "Ngọt quá."
Hạc Đình cười, "Ngọt lắm à, sao hôm nay chạy ra đây một mình thế?" Sau đó lại nhìn chuỗi hạt trên cổ tay y, "Tạ Trản đâu?"
Úc Ninh lúng búng nói: "Hắn tu luyện, ta sợ làm ồn hắn....." Y ngẩng mặt lên do dự nói: "Với lại ta muốn thử xem có thể gặp ngươi để xin lỗi không."
Hạc Đình cười khẽ, "Muốn lên đây không?"
Úc Ninh lắc đầu: "Ta không lên được."
Vừa dứt lời Hạc Đình giơ tay lên, Úc Ninh khẽ kêu một tiếng, cả người bất thình lình rời khỏi mặt đất, cánh tay đột nhiên bị siết chặt, Hạc Đình túm lấy y kéo lên ngồi cạnh mình rồi cười nói: "Ầy, chẳng phải lên rồi đó sao."
Hắn cười đắc ý lộ ra vẻ ngang tàng cố chấp, Úc Ninh chưa hoàn hồn, trừng mắt nhìn Hạc Đình lầu bầu: "Ngươi, ngươi làm ta hết hồn."
Hạc Đình rút tay về: "Nhát gan thế mà còn dám thích yêu quái, còn nói chuyện với quỷ."
Úc Ninh mím môi ngồi sát vào thân cây, cành cây to bằng miệng chén nên đỡ một người một quỷ cũng chẳng hề hấn gì. Y chà xát quả hồng nhét vào miệng rồi nói khẽ: "Tạ Trản rất tốt, ngươi cũng tốt, tốt hơn rất nhiều người."
Hạc Đình hờ hững cười.
Úc Ninh nhỏ giọng nói: "Hạc Đình, sao ngươi không đầu thai chuyển kiếp đi?"
Hạc Đình nói: "Ta? Ta không chuyển kiếp được, hơn nữa làm người có gì tốt đâu, còn không tự do bằng làm quỷ."
Úc Ninh ngờ nghệch hỏi, "Quỷ sẽ già sao?"
Hạc Đình đáp: "Không, khi chết có bộ dạng gì thì làm quỷ sẽ có bộ dạng đó, nếu đạo hạnh cao thì người già nua cũng có thể hóa thành thiếu niên, sẽ không già đâu."
Úc Ninh lại hỏi: "Vậy ta có thể trở thành quỷ không?"
Hạc Đình bật cười, "Đồ ngốc, ngươi từng làm chuyện xấu chưa, giết người chưa?"
Úc Ninh ngơ ngác lắc đầu.
Hạc Đình nói: "Khi còn sống có chấp niệm thì quỷ mới có thể ở lại dương gian nhưng cũng không lâu lắm, ngoài ra nếu phạm phải đại sát nghiệt thì sẽ thành lệ quỷ."
"Như ngươi thì vừa nhắm mắt hồn sẽ xuống suối vàng, luân hồi đầu thai ngay."
Úc Ninh có chút nản lòng, buồn bã không nói lời nào.
Hạc Đình huých vào vai y cười nói: "Sao thế, Tạ Trản có mới nới cũ bỏ ngươi rồi à?"
Úc Ninh nguýt hắn một cái, "Không có đâu, Tạ Trản tốt lắm."
Hạc Đình cười xòa: "Vậy đang êm đẹp ngươi không làm người mà đòi làm quỷ chi vậy."
Úc Ninh thở dài, ảo não nói: "Có phải ta vô dụng lắm không, ta muốn ở bên Tạ Trản, ở với hắn thật lâu nhưng ta làm không được."
Hạc Đình ngẩn người nhìn Úc Ninh, dường như có thể cảm nhận được tình cảm chân thành tha thiết của đồ ngốc này, thuần túy lại ấm áp khiến người ta tham luyến, hắn chợt thấy ghen tị với Tạ Trản.
"Hắn sinh ra chính là yêu quái, đời nào mệt mỏi vì tình chứ," Hạc Đình nói đùa, "Chi bằng ngươi thích ta đi, chờ ngươi già chết ta cũng không chê ngươi, kiếp sau lại tìm ngươi, thế nào, có phải tốt hơn thích Tạ Trản không?"
Úc Ninh nói: "...... Chuyện này sao có thể nói đổi là đổi ngay được?"
Hạc Đình cũng phản ứng lại, có chút không phục, "Sao không được, ta có chỗ nào không bằng Tạ Trản?"
Úc Ninh mỉm cười, "Ngươi rất tốt, nhưng trong mắt ta không ai sánh nổi với Tạ Trản cả."
Hạc Đình nhìn y, bỗng nhiên thảng thốt: "Nhưng hắn là yêu quái."
Úc Ninh nói: "Yêu quái thì sao, yêu quái ta cũng thích."
Hạc Đình im lặng nửa ngày, "Trước kia ta có người bạn, y cũng là đồ ngốc nhưng khi ta thành quỷ thì y lại sợ ta."
Úc Ninh giật mình, Hạc Đình rũ mi, trên mặt lộ vẻ cô đơn, y do dự một lát rồi dúi quả hồng cuối cùng vào tay Hạc Đình.
Hạc Đình cúi đầu nhìn quả hồng, cười nói với Úc Ninh, "Sau đó ta đã hù y chết tươi."
Úc Ninh mở to mắt, cảm xúc của Hạc Đình thất thường, trở mặt giống như lật sách, Úc Ninh luống cuống không biết nói gì cho phải.
Hạc Đình không mấy để ý.
Đó là chuyện cách đây lâu lắm rồi.
Trước năm Hạc Đình mười ba tuổi, hắn là thiếu gia nhà giàu, cha mẹ hòa thuận, là thiên chi kiêu tử đúng nghĩa. Nào ngờ bị tiểu nhân hãm hại, cha hắn bệnh liệt giường, chẳng bao lâu sau thì lìa đời, mẹ hắn cũng đi theo.
Hạc Đình còn nhỏ nên không chống đỡ nổi gia nghiệp thất thoát vô số, huống chi còn có hổ báo rình mò. Sau đó Hạc Đình bị đuổi ra khỏi nhà, chìm sâu vào bùn lầy.
Thiên chi kiêu tử lưu lạc đầu đường xưa nay là tiết mục người đời xem hoài không chán, chẳng ai sẽ vì một đứa cô nhi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả. Khi đó Hạc Đình lặng lẽ chịu đựng gian nan vất vả, bẩn thỉu không khác gì tên ăn mày đầu đường, nhiều khi còn bị người ném đá, một chân cũng bị tên lưu manh ác ý đánh gãy, trời đất rộng lớn không chỗ dung thân.
Về sau có kẻ ngốc đưa tay kéo hắn lên.
Kẻ ngốc kia lớn hơn Hạc Đình năm sáu tuổi, cõng Hạc Đình về nhà chỉ có bốn bức tường rách nát.
Lúc ấy Hạc Đình giống như thanh đao bén nhọn, chỉ hận không thể đâm tất cả những kẻ tới gần mình máu me đầm đìa, đừng nói chi đến một kẻ ngốc.
Hắn chê kẻ ngốc vừa đần độn vừa bẩn thỉu nên thường xuyên nổi cáu với y, kẻ ngốc lại luôn vui tươi hớn hở cười với hắn, màn thầu bánh bao chia cho hắn một nửa, một bát cháo loãng cũng chia cho hắn phần nhiều hơn.
Qua nhiều năm sau, Hạc Đình rốt cuộc cảm động, sống nương tựa lẫn nhau với kẻ ngốc.
Căn nhà kia cực kỳ dột nát, trời vừa đổ mưa thì bên ngoài có nước bên trong cũng có nước, Hạc Đình dứt khoát dầm mưa leo lên nóc nhà sửa lại mái ngói, kẻ ngốc đứng trong mưa nhìn hắn với vẻ lo lắng.
Khi Hạc Đình leo xuống, kẻ ngốc vội vã lấy quần áo khô của mình lau mặt cho hắn, Hạc Đình đứng yên, khóe miệng cong lên, còn chưa cao bằng kẻ ngốc nên thấy dưới cằm y nhỏ xuống nước mưa, hắn đưa tay lau đi rồi nói đợi thêm hai năm nữa, chờ ta trưởng thành sẽ đòi lại những thứ thuộc về ta, đồ ngốc, ta sẽ cho ngươi làm thiếu gia, làm chủ tử.
Đến lúc đó ta là Đại thiếu gia còn ngươi là Nhị thiếu gia, chúng ta sẽ ở trong ngôi nhà đẹp nhất, mặc tơ lụa tốt nhất, cẩm y ngọc thực, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi hết.
Hạc Đình vẫn luôn nghĩ như vậy.
Mãi cho đến ngày kẻ ngốc bị lừa, thần bí nói muốn dẫn hắn đến một nơi rất đẹp, Hạc Đình hoàn toàn tin tưởng y không hề nghi ngờ gì.
Nào ngờ đợi hắn lại là đám người nham hiểm độc ác muốn nhổ cỏ tận gốc trừ khử hậu họa.
Kẻ ngốc hoàn toàn không biết gì, còn khờ dại hỏi hắn nơi này đẹp không?
Hạc Đình nhìn y, đẹp lắm, sao lại không đẹp chứ, đình nhỏ bát giác, suối nước róc rách, đang vào xuân nên hoa đào nở rộ trên núi xanh, có thể nói là đẹp như tranh vẽ.
Hạc Đình mặt không đổi sắc bảo đồ ngốc, ngươi về trước đi rồi chờ ta.
Kẻ ngốc ngoan ngoãn gật đầu, vậy ngươi về sớm một chút, hôm nay là sinh nhật ngươi, ta sẽ làm mì trường thọ cho ngươi.
Hạc Đình nói nhớ bỏ thêm hai cái trứng gà.
Kẻ ngốc vui tươi hớn hở nói ta chờ ngươi về.
Ngày đó Hạc Đình chết ở tuổi mười bảy, thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu vào thi thể hắn bị đao kiếm chém nát, y phục thấm máu đỏ tươi, hoa rơi lả tả.
Hắn tràn ngập oán niệm không cam lòng nên bò về từ hoàng tuyền địa phủ.
Không hiểu sao ban ngày thời tiết tốt nhưng đêm đến liền đổ mưa, cuồng phong sấm chớp liên hồi.
Hạc Đình đội mưa trở về gõ cửa, kẻ ngốc ra mở cửa, miệng còn nói sao giờ ngươi mới về, mì nguội cả rồi.
Y ngẩng đầu rồi đột ngột hét lên thảm thiết, lui lại mấy bước ngã xuống đất.
Hạc Đình ngẩn người, vô tri vô giác nở nụ cười với y, nói ta về rồi đây.
Sau đó kẻ ngốc đầu thai, khi Hạc Đình gặp lại y thì kẻ ngốc đã không còn ngốc mà là người giàu sang, có vợ con đề huề, hoà thuận vui vẻ mỹ mãn.
Lúc đầu Hạc Đình cũng không nghĩ gì, nấn ná thêm mấy ngày muốn ôn chuyện cũ với kẻ ngốc, không ngờ kẻ ngốc như lên cơn điên, tìm đạo sĩ bắt hắn.
Hạc Đình liền giết sạch cả nhà y.
Hạc Đình cắn quả hồng, đồ ăn ở nhân gian hắn nếm chẳng có mùi vị gì, nhạt như nước ốc, hắn nuốt xuống rồi bảo Úc Ninh: "Yêu quái và con người ở bên nhau hầu hết sẽ không có kết cục tốt đâu."
"Không phải người ngán yêu thì chính là yêu chán ghét người," Hạc Đình nói, "Những kẻ nặng tình như Mộ Tiễn Nghiên cũng chẳng khá hơn bao nhiêu."
"Vết xe đổ ngay trước mắt, dù Tạ Trản thật lòng thích ngươi thì sao có thể vì ngươi mà trở thành Mộ Tiễn Nghiên kế tiếp được? Chi bằng sớm dừng cương trước bờ vực, kịp thời ngăn ngừa tổn hại."
Úc Ninh bần thần sững sờ, Hạc Đình không vui nắm lấy cánh tay buông thõng của Úc Ninh rồi nói: "Thôi ngươi về đi."
Một lát sau Úc Ninh thì thào: "Ta cũng không muốn hắn trở thành Mộ Tiễn Nghiên, như vậy nhất định rất đau khổ."