Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh
Chương 48-1: Sự trở lại của mộc vy
̣ trở lại của Mộc Vy.
Phương chạy ra khỏi phòng Duy thì ho sặc sụa và thở dốc, người như không còn chút sức lực nào nữa nhưng vẫn cố chạy về phòng của mình. Sự sợ hãi vẫn còn khiến cho nhịp tim của Phương đập nhanh. Dãy hành lang lúc này chỉ có tiếng bước chân gấp gáp đầy sợ hãi của Phương, thân hình nhỏ bé bước đi loạn choạng cố bám víu vào tường để bước cho vững.
Tạch.
Phương mở cửa bước vào trong phòng của mình, bước lại phía giường thả người rơi tự do. Nhắm mắt và thở đều lại. Một sự sợ hãi tới tột cùng. Từ bé Phương luôn được sự che chở của mẹ mình nên Phương chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi nhưng hôm nay khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Duy thì Phương đã biết. Đó là một cảm giác ớn lạnh, một sự ngạt thở.
Đôi mắt to tròn mở to nhìn thẳng lên trần nhà, bàn tay nắm chặt lại tạo thành nắm đấm.
" Thiên Duy tao phải có được mày bằng mọi giá! Bằng mọi giá! Nhưng nụ cười đó rất quen mình đã thấy ở đâu rồi. Nụ cười đó rất ấm áp khi nhìn. Họ là ai chứ? Tại sao nó lại nâng niu bức ảnh đó đến thế? Phải hỏi mẹ mới được. "
Phương ngồi bật dậy, đứng lên bước ra khỏi phòng.
Tạch.
Phương mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy ba mình bước vào phòng.
- Ba!
- Mày tính đi đâu?- Ông Trần vẻ tức giận.
- Dạ! Con muốn qua chỗ mẹ chút!- Phương lễ phép.
- Vừa nãy mày mới đi đâu?- Ông Trần bước từng bước lại phía Phương, đôi mắt đầy sự tức giận.
- Dạ... dạ... con!- Phương sợ hãi bước lùi lại phía sau.
- Nói mau!- Ông Trần quát lớn, đôi chân vẫn tiến về phía Phương.
- Dạ... con... con!- Phương càng sợ hãi bước lùi.
- Nói!- Ông Trần quát lớn.
- Dạ con vào phòng em con.- Phương sợ hãi trả lời.
- Tao đã nói với mày như thế nào?
- Dạ! Con chỉ...
Bốp.
Một cái tát dành cho Phương, đôi mắt ông đỏ ngầu tức giận.
- Một lần nữa tao thấy mày vào đó thì mày sẽ chết đó.- Ông Trần chỉ thẳng tay về phía Phương gằn giọng.
- Dạ! Con nhớ rồi ba.- Ôm gò má đỏ ửng đau rát của mình ngồi dưới nền đất lạnh giá.
Rầm.
Tiếng cửa đóng lại đầy sự giận dữ. Ông Trần bước ra khỏi phòng, chỉ còn mình Phương trong phòng vẫn ôm gò má đau rát vì cái tát của ba.
" Tại sao chứ? Từ nhỏ tới giờ ba không cho phép mình vào phòng nó? Cũng như không cho mình gần với nó? Nó là em mình mà! Ba thật sự thiên vị! Mình luôn cố gắng nhưng không được ba quý như nó. Cho dù nó luôn hỗn xược với ba. Tại sao chứ?"
Tách.
Một giọt nước mắt rơi trên chiếc váy hồng quyến rũ, giọt nước mắt tan biến nhanh. Và cứ thế những giọt nước mắt của sự tủi thân cứ thế lăn, cứ thế rơi trên gò má Phương. Đôi môi mím chặt để không phải khóc thành tiếng.
Trong phòng làm việc của ông Trần.
Trên màn hình máy tính là những hình ảnh của Phương được camera thu lại qua mọi góc độ.
- Con bé này!- Ông khẽ lắc đầu.
Ông Trần đã biết Phương vào phòng Duy qua camera nhưng không biết trong phòng xảy ra chuyện gì vì phòng Duy không được lắp camera. Ông chỉ thấy Phương chạy ra khỏi phòng đầy sợ hãi. Biết tính con trai mình thế nào nên ông không muốn Phương vào đó nhưng Phương lại không hiểu.
Lấy điện thoại bấm số gọi.
[ Anh à! ]
[ Con Phương nó đang khóc đó bà qua an ủi nó đi. ]
Nói xong ông dập máy một cách lạnh lùng. Khẽ dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài bầu trời. Ánh nắng vẫn rực rỡ chiếu khắp nơi, mây vẫn trôi nhẹ nhàng từng đám. Ngoài vườn hoa vẫn nở tươi vui, chim vẫn hót. Mọi vật đều vui tươi, chỉ có con người là buồn bã.
Cộc... cộc... cộc.
- Thưa ông chủ!
- Vào đi!
Tạch.
Vodka bước vào phòng theo sau là Linh An và Mộc Vy. Cả ba cung kính cúi đầu.
- Ông chủ!- Đồng thanh.
- Thưa ông chủ Linh An đã trở về.- Vodka nhìn ông Trần.
- Tốt!
Ông Trần xoay ghế ngồi nhìn Linh An nhưng ông ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộc Vy. Đôi mắt to tròn tàn độc nhìn Mộc Vy một lượt.
- Sao nói cô ta chết rồi?- Ông Trần nhìn Vodka đầy thắc mắc.
- Thưa ông chủ chuyện này phải hỏi cô Linh An.- Vodka hướng mắt về phía Linh An.
- Nói đi!- Ông Trần thúc dục.
Nở một nụ cười.- Chính tôi đã cứu cô ấy thưa ông chủ.
- Chuyện là như thế nào? Nói rõ ta nghe xem nào?- Ông Trần nóng lòng dục.
- Ông chủ hãy để cô ấy nói sẽ rõ hơn.- Linh An quay sang nhìn Mộc Vy.
Mộc Vy nhìn ông Trần.- Đúng là tôi đã bị phát hiện là nội gián, khi bị tiểu thư họ Hoàng cho uống ly sữa độc tôi đã bị trúng độc và ngã xuống sàn nhưng tim tôi vẫn đập và mạch vẫn còn. Chúng đem xác tôi đi vứt nhưng tôi may mắn chưa chết ngay. Chất độc cứ ngấm vào cơ thể tôi.- Mộc Vy chần trừ nói tiếp.- May mắn cho tôi khi tôi bị phát hiện là nội gián Linh An cũng đã chứng kiến toàn bộ. Chính cô ấy đã giúp tôi loại bỏ chất độc từ từ trong cơ thể bằng việc dò hỏi loại thuốc độc cô ta đã cho tôi uống và tìm các dược liệu trong nhà họ Hoàng để loại bỏ độc tố. Không có cô ấy tôi đã chết từ lâu rồi.
- Tốt lắm.- Ông Trần nhìn Linh An.
Đứng lên khỏi chỗ ngồi ông Trần đi lại phía Mộc Vy. Đặt bàn tay lên vai Mộc Vy vỗ nhẹ như an ủi và cảm thông.
- Mọi chuyện đã ổn rồi!
- Vâng! Ba mẹ tôi đâu thưa ông chủ.
- Ba mẹ cô đang rất an toàn cô không phải lo.- Ông đi lại phía cửa sổ, rút một điếu thuốc châm lửa hút. Làn khói trắng mờ ảo lan toả.
- Sẽ có nhiệm vụ mới cho các cô.- Ông Trần hướng mắt ra phía cửa sổ, nhải khói.
- Tôi được biết cô ta sắp được làm đông lạnh đúng không ông chủ?- Mộc Vy.
- Đúng!
- Tôi muốn trả thù cô ta.- Mộc Vy xiết chặt bàn tay, đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn.
- Ha ha. Tốt lắm. Ta sẽ giúp cô.- Ông Trần cười sảng khoái.
- Tôi sẽ phải làm gì?
- Cô cứ làm những nhiệm vụ của mình cho tốt là được.- Ông Trần vẫn hướng mắt ra phía cửa sổ.
- Tôi hiểu.
- Đi làm việc mình đi.- Ông Trần ra lệnh.
- Rõ!- Đồng thanh.
Cả ba cùng đi ra ngoài chỉ còn lại mình ông Trần trong căn phòng. Một nụ cười tàn độc trên môi, đôi mắt trở nên sắc nhọn.
" Sao rồi ông bạn? Đau phải không? Tiếp tục chơi nào. "
Tại bệnh viện Ban Mai.
Anh bước đi dưới những tán cây xanh, đôi mắt cafe có nét u buồn. Nắng úa màu, chim kêu đứt quãng tiếng kêu thật xót xa, hoa như tàn lụi trong ánh nắng. Mọi vật trở nên không còn chút sức sống nào cũng như anh lúc này. Tình cảm của anh đối với cô là gì chính anh cũng không rõ. Anh chỉ mới biết cô không lâu nhưng anh lại nhớ nụ cười thiên thần đó cho dù chỉ thấy cô cười một lần. Anh nhớ giọng nói ấm áp đó, mùi hương dịu nhẹ đó và cả bónh hình đó. Bàn chân anh vẫn bước nhưng anh sẽ không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là bước đi trong vô thức. Trong tâm trí anh chỉ có hình ảnh cô. Nhưng giờ cô sống được hay không còn tuỳ và số phận của cô và còn tuỳ vào ý trí của cô. Con tim anh như thắt lại. Anh sẽ phải làm gì để giúp cô? Anh cũng không hiểu tại vì sao Moon lại muốn giết cô. Tại sao ông Trần lại muốn hại cô? Và vì sao cô lại hận ông Trần đến vậy? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu mà anh không thể giải đáp nổi. Có lẽ anh nên tìm hiểu rõ chuyện này.
Rút chiếc điện thoại trong túi, anh bấm số gọi.
[ Bang chủ ]
[ Cậu tìm hiểu giúp tôi chuyện gì đã xảy gia với gia đình ông Hoàng Gia Phúc và thân phận thực sự của Mai Thanh Hương ]
[ Tôi sẽ làm ngay ]
[ Hãy thận trọng vì ông Trần đang giám sát chúng ta ]
[ Tôi hiểu ]
Anh dập máy với bao suy nghĩ trong đầu. Đôi mắt màu cafe nhìn xa xăm.
- Cô hãy khoẻ lại nhé! Còn nhiều việc cô phải làm lắm. Mọi người mong cô lắm đó.- Anh nhìn xa xa đôi mắt chan chứa hi vọng.
Xa xa là ánh nhìn tin tưởng dõi theo hình bóng anh.
Phương chạy ra khỏi phòng Duy thì ho sặc sụa và thở dốc, người như không còn chút sức lực nào nữa nhưng vẫn cố chạy về phòng của mình. Sự sợ hãi vẫn còn khiến cho nhịp tim của Phương đập nhanh. Dãy hành lang lúc này chỉ có tiếng bước chân gấp gáp đầy sợ hãi của Phương, thân hình nhỏ bé bước đi loạn choạng cố bám víu vào tường để bước cho vững.
Tạch.
Phương mở cửa bước vào trong phòng của mình, bước lại phía giường thả người rơi tự do. Nhắm mắt và thở đều lại. Một sự sợ hãi tới tột cùng. Từ bé Phương luôn được sự che chở của mẹ mình nên Phương chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi nhưng hôm nay khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Duy thì Phương đã biết. Đó là một cảm giác ớn lạnh, một sự ngạt thở.
Đôi mắt to tròn mở to nhìn thẳng lên trần nhà, bàn tay nắm chặt lại tạo thành nắm đấm.
" Thiên Duy tao phải có được mày bằng mọi giá! Bằng mọi giá! Nhưng nụ cười đó rất quen mình đã thấy ở đâu rồi. Nụ cười đó rất ấm áp khi nhìn. Họ là ai chứ? Tại sao nó lại nâng niu bức ảnh đó đến thế? Phải hỏi mẹ mới được. "
Phương ngồi bật dậy, đứng lên bước ra khỏi phòng.
Tạch.
Phương mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy ba mình bước vào phòng.
- Ba!
- Mày tính đi đâu?- Ông Trần vẻ tức giận.
- Dạ! Con muốn qua chỗ mẹ chút!- Phương lễ phép.
- Vừa nãy mày mới đi đâu?- Ông Trần bước từng bước lại phía Phương, đôi mắt đầy sự tức giận.
- Dạ... dạ... con!- Phương sợ hãi bước lùi lại phía sau.
- Nói mau!- Ông Trần quát lớn, đôi chân vẫn tiến về phía Phương.
- Dạ... con... con!- Phương càng sợ hãi bước lùi.
- Nói!- Ông Trần quát lớn.
- Dạ con vào phòng em con.- Phương sợ hãi trả lời.
- Tao đã nói với mày như thế nào?
- Dạ! Con chỉ...
Bốp.
Một cái tát dành cho Phương, đôi mắt ông đỏ ngầu tức giận.
- Một lần nữa tao thấy mày vào đó thì mày sẽ chết đó.- Ông Trần chỉ thẳng tay về phía Phương gằn giọng.
- Dạ! Con nhớ rồi ba.- Ôm gò má đỏ ửng đau rát của mình ngồi dưới nền đất lạnh giá.
Rầm.
Tiếng cửa đóng lại đầy sự giận dữ. Ông Trần bước ra khỏi phòng, chỉ còn mình Phương trong phòng vẫn ôm gò má đau rát vì cái tát của ba.
" Tại sao chứ? Từ nhỏ tới giờ ba không cho phép mình vào phòng nó? Cũng như không cho mình gần với nó? Nó là em mình mà! Ba thật sự thiên vị! Mình luôn cố gắng nhưng không được ba quý như nó. Cho dù nó luôn hỗn xược với ba. Tại sao chứ?"
Tách.
Một giọt nước mắt rơi trên chiếc váy hồng quyến rũ, giọt nước mắt tan biến nhanh. Và cứ thế những giọt nước mắt của sự tủi thân cứ thế lăn, cứ thế rơi trên gò má Phương. Đôi môi mím chặt để không phải khóc thành tiếng.
Trong phòng làm việc của ông Trần.
Trên màn hình máy tính là những hình ảnh của Phương được camera thu lại qua mọi góc độ.
- Con bé này!- Ông khẽ lắc đầu.
Ông Trần đã biết Phương vào phòng Duy qua camera nhưng không biết trong phòng xảy ra chuyện gì vì phòng Duy không được lắp camera. Ông chỉ thấy Phương chạy ra khỏi phòng đầy sợ hãi. Biết tính con trai mình thế nào nên ông không muốn Phương vào đó nhưng Phương lại không hiểu.
Lấy điện thoại bấm số gọi.
[ Anh à! ]
[ Con Phương nó đang khóc đó bà qua an ủi nó đi. ]
Nói xong ông dập máy một cách lạnh lùng. Khẽ dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài bầu trời. Ánh nắng vẫn rực rỡ chiếu khắp nơi, mây vẫn trôi nhẹ nhàng từng đám. Ngoài vườn hoa vẫn nở tươi vui, chim vẫn hót. Mọi vật đều vui tươi, chỉ có con người là buồn bã.
Cộc... cộc... cộc.
- Thưa ông chủ!
- Vào đi!
Tạch.
Vodka bước vào phòng theo sau là Linh An và Mộc Vy. Cả ba cung kính cúi đầu.
- Ông chủ!- Đồng thanh.
- Thưa ông chủ Linh An đã trở về.- Vodka nhìn ông Trần.
- Tốt!
Ông Trần xoay ghế ngồi nhìn Linh An nhưng ông ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộc Vy. Đôi mắt to tròn tàn độc nhìn Mộc Vy một lượt.
- Sao nói cô ta chết rồi?- Ông Trần nhìn Vodka đầy thắc mắc.
- Thưa ông chủ chuyện này phải hỏi cô Linh An.- Vodka hướng mắt về phía Linh An.
- Nói đi!- Ông Trần thúc dục.
Nở một nụ cười.- Chính tôi đã cứu cô ấy thưa ông chủ.
- Chuyện là như thế nào? Nói rõ ta nghe xem nào?- Ông Trần nóng lòng dục.
- Ông chủ hãy để cô ấy nói sẽ rõ hơn.- Linh An quay sang nhìn Mộc Vy.
Mộc Vy nhìn ông Trần.- Đúng là tôi đã bị phát hiện là nội gián, khi bị tiểu thư họ Hoàng cho uống ly sữa độc tôi đã bị trúng độc và ngã xuống sàn nhưng tim tôi vẫn đập và mạch vẫn còn. Chúng đem xác tôi đi vứt nhưng tôi may mắn chưa chết ngay. Chất độc cứ ngấm vào cơ thể tôi.- Mộc Vy chần trừ nói tiếp.- May mắn cho tôi khi tôi bị phát hiện là nội gián Linh An cũng đã chứng kiến toàn bộ. Chính cô ấy đã giúp tôi loại bỏ chất độc từ từ trong cơ thể bằng việc dò hỏi loại thuốc độc cô ta đã cho tôi uống và tìm các dược liệu trong nhà họ Hoàng để loại bỏ độc tố. Không có cô ấy tôi đã chết từ lâu rồi.
- Tốt lắm.- Ông Trần nhìn Linh An.
Đứng lên khỏi chỗ ngồi ông Trần đi lại phía Mộc Vy. Đặt bàn tay lên vai Mộc Vy vỗ nhẹ như an ủi và cảm thông.
- Mọi chuyện đã ổn rồi!
- Vâng! Ba mẹ tôi đâu thưa ông chủ.
- Ba mẹ cô đang rất an toàn cô không phải lo.- Ông đi lại phía cửa sổ, rút một điếu thuốc châm lửa hút. Làn khói trắng mờ ảo lan toả.
- Sẽ có nhiệm vụ mới cho các cô.- Ông Trần hướng mắt ra phía cửa sổ, nhải khói.
- Tôi được biết cô ta sắp được làm đông lạnh đúng không ông chủ?- Mộc Vy.
- Đúng!
- Tôi muốn trả thù cô ta.- Mộc Vy xiết chặt bàn tay, đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn.
- Ha ha. Tốt lắm. Ta sẽ giúp cô.- Ông Trần cười sảng khoái.
- Tôi sẽ phải làm gì?
- Cô cứ làm những nhiệm vụ của mình cho tốt là được.- Ông Trần vẫn hướng mắt ra phía cửa sổ.
- Tôi hiểu.
- Đi làm việc mình đi.- Ông Trần ra lệnh.
- Rõ!- Đồng thanh.
Cả ba cùng đi ra ngoài chỉ còn lại mình ông Trần trong căn phòng. Một nụ cười tàn độc trên môi, đôi mắt trở nên sắc nhọn.
" Sao rồi ông bạn? Đau phải không? Tiếp tục chơi nào. "
Tại bệnh viện Ban Mai.
Anh bước đi dưới những tán cây xanh, đôi mắt cafe có nét u buồn. Nắng úa màu, chim kêu đứt quãng tiếng kêu thật xót xa, hoa như tàn lụi trong ánh nắng. Mọi vật trở nên không còn chút sức sống nào cũng như anh lúc này. Tình cảm của anh đối với cô là gì chính anh cũng không rõ. Anh chỉ mới biết cô không lâu nhưng anh lại nhớ nụ cười thiên thần đó cho dù chỉ thấy cô cười một lần. Anh nhớ giọng nói ấm áp đó, mùi hương dịu nhẹ đó và cả bónh hình đó. Bàn chân anh vẫn bước nhưng anh sẽ không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là bước đi trong vô thức. Trong tâm trí anh chỉ có hình ảnh cô. Nhưng giờ cô sống được hay không còn tuỳ và số phận của cô và còn tuỳ vào ý trí của cô. Con tim anh như thắt lại. Anh sẽ phải làm gì để giúp cô? Anh cũng không hiểu tại vì sao Moon lại muốn giết cô. Tại sao ông Trần lại muốn hại cô? Và vì sao cô lại hận ông Trần đến vậy? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu mà anh không thể giải đáp nổi. Có lẽ anh nên tìm hiểu rõ chuyện này.
Rút chiếc điện thoại trong túi, anh bấm số gọi.
[ Bang chủ ]
[ Cậu tìm hiểu giúp tôi chuyện gì đã xảy gia với gia đình ông Hoàng Gia Phúc và thân phận thực sự của Mai Thanh Hương ]
[ Tôi sẽ làm ngay ]
[ Hãy thận trọng vì ông Trần đang giám sát chúng ta ]
[ Tôi hiểu ]
Anh dập máy với bao suy nghĩ trong đầu. Đôi mắt màu cafe nhìn xa xăm.
- Cô hãy khoẻ lại nhé! Còn nhiều việc cô phải làm lắm. Mọi người mong cô lắm đó.- Anh nhìn xa xa đôi mắt chan chứa hi vọng.
Xa xa là ánh nhìn tin tưởng dõi theo hình bóng anh.
Tác giả :
Hoa mười giờ