Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
Chương 94
Nhật Nam nói đúng, nếu tôi cứ như vậy Khánh sẽ rất buồn, cho đến khi cậu ấy hoàn toàn xem tôi là em gái đúng nghĩa lúc đó tôi sẽ tìm đến Khánh và hai đứa sẽ lại thân thiết như lúc xưa.
-Sao Khánh lại có thể đến đúng lúc vậy anh?
-Cậu ấy vào làm thủ tục giấy tờ gì đó rồi vô tình nghe nói anh bị tai nạn nên chạy đến, cậu ấy biết chắc thế nào em cũng ở đây.
Nghe Nhật Nam nói tôi thấy thương Khánh kinh khủng, lúc nào cũng thế chỉ cần tôi gặp chuyện Khánh đều xuất hiện, chỉ đơn giản là giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi lại lặng lẽ đi. Khánh từng nói Khánh luôn muốn ở cạnh tôi nhưng Khánh sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà yêu tôi nhiều hơn, và rồi đến một lúc nào đó sẽ tự nổ tung bởi những giằng xé trong lòng.
Tôi không thể ích kỷ giữ Khánh bên cạnh mình mãi được, trong lòng vẫn hi vọng Khánh sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình.
-Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt vào.
Thấy tôi buồn buồn Nhật Nam an ủi, rồi anh cúi xuống hôn bờ môi thiếu sức sống của tôi.
-Anh đau nhiều không? Có mệt không?
-Con bé ngốc này, bản thân mình còn lo chưa xong mà lúc nào cũng lo cho người khác vậy hả?
Tôi nhìn anh mỉm cười, cảm giác cứ như đang ở trong mơ vậy.
-Vì em yêu anh mà.
-Em đúng là người ngốc nghếch nhất trên đời, cấm em sau này rời xa anh nửa bước không thôi sẽ bị người khác bắt cóc đó.
Cả hai đứa cùng cười, anh lúc nào cũng xem tôi là con nít như vậy hết, chờ anh khỏe lại sẽ hành hạ anh cho biết.
…
Ở lại bệnh viện một ngày anh xin bác sĩ cho xuất viện, kể cũng lạ lắm anh mới là bệnh nhân mà lúc nào cũng ra lệnh sai khiến tôi phải ăn cái này, uống cái kia, ngủ giờ này giờ nọ y chang tôi là bệnh nhân của anh vậy đó. Không biết có phải do mình nhạy cảm quá không mà hôm qua tới giờ cứ thấy anh lạ lạ, ánh mắt nhìn tôi không giống thường ngày xíu nào hết.
Nằm trên giường ngủ, nhìn thấy anh chốc chốc lại nhăn nhó vì đau tôi thương lắm nhưng không có cách nào giúp anh được.
-Vết thương còn đau lắm hả anh?
-Ừm, cho nên em phải ôm anh ngủ mới đỡ được.
Lại giở trò, có ai chữa bệnh bằng cách này đâu chứ, nhưng vì anh đang bị đau nên tôi không thèm so đo tính toán với anh.
Tôi quay qua ôm anh, anh mỉm cười vẻ đắc ý lắm.
-Người yêu nè, sao anh lại cứu em thế? Nếu không cứu em thì anh đâu có bị tai nạn như thế này.
Nhắc đến chuyện này lại càng thấy thương anh, nếu như lúc đó anh không đến kịp chắc bây giờ tôi đã không còn nằm đây được rồi.
Anh nhìn tôi trìu mến, tay vuốt tóc tôi tình cảm.
-Vì anh sợ người ta đụng trúng em bể hết đầu xe mình không có tiền đền cho họ, cho nên anh mới ra tay anh hùng cứu mĩ heo.
-Đồ đáng ghét, lúc nào cũng giỡn được.
Tôi giả vờ giận dỗi, nghĩ sao tướng người ta như vậy mà đủ sức làm hư xe, đúng là hoang đường, không thèm chơi với anh nữa. Tôi nằm quay lưng về phía anh không nói chuyện, thế là đưa tay qua ôm lấy eo tôi nịnh nọt.
-Người yêu nè, kể ra em hại anh bị tai nạn cũng mấy lần rồi đó hen, phải bồi thường cho anh chứ nhỉ.
-Mới chỉ có một lần này chứ mấy, đào đâu ra mấy lần?
Giọng anh gian gian làm tôi không dám quay mặt lại nhìn anh luôn.
-Em đúng là biết cách nói giảm nói tránh, chứ lần trước bị em đuổi làm anh gãy chân đó không tính à?
-Có sao?
Tôi quay phắt người lại nhìn anh chằm chằm, làm sao anh biết được chuyện này chứ. Ánh mắt tò mò của tôi quét qua người anh nghi ngờ.
-Tất nhiên là có rồi, hôm trước em say rồi lè nhè kể đó, quên rồi sao?
Cũng có thể, hôm đó uống rượu vô tôi nói rất nhiều mà, chắc là vô tình kể chuyện này ra thôi.
- À, anh có chuyện này muốn nói cho em biết nhưng em phải giữ bình tĩnh.
Giọng Nhật Nam đột nhiên nghiêm túc làm tôi cảm thấy lo lo, không biết có chuyện gì nghiêm trọng mà anh lại thay đổi sắc mặt như vậy. Tôi ngồi dậy nhìn anh chờ đợi.
- Công an đã bắt được tên tài xế hôm trước gây tai nạn, đó là hắn cố ý chứ không phải vô tình.
Tôi vô cùng bất ngờ, lúc đó quá bấn loạn nên không nghĩ được gì nhiều, nhưng bây giờ nghe anh nói cũng có phần hợp lý, tôi đứng trên lề đường chứ đâu lang bang ra giữa đường đâu, vả lại chiếc xe đó dường như chờ sẵn chỉ cần có cơ hội là ra tay mà thôi. Nhưng tôi đâu có đắc tội kinh khủng với ai đâu mà họ hại tôi chứ, tôi rùng mình sợ hãi, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên trải qua thứ cảm giác này.
Nhật Nam kéo tôi dựa vào người anh giúp tôi cảm thấy an toàn hơn.
- Không sao rồi, từ giờ cô ta sẽ không làm gì mình nữa đâu.
- Cô ta?
- Ừm, tài xế đã khai anh ta do Hạnh thuê để làm vụ này, cô ta sẽ phải ngồi trong tù để suy nghĩ về những hành động của mình.
Tuy biết trước ả Anna sẽ không bỏ qua cho tôi và Nhật Nam nhưng tôi chưa từng nghĩ ả lại dùng cách độc ác như vậy, chỉ khi tôi chết thì sẽ không còn ai phá hoại tình cảm của ả với Nhật Nam, nhưng chắc ả không ngờ người bị tai nạn lại chính là người ả yêu thương và tìm mọi thủ đoạn để giành giật. Có lẽ giờ này ả cũng đang dằn vặt mình vì đã làm nên chuyện này, nếu ngồi tù thì tương lai cũng chẳng còn. Tôi không thích ả nhưng cũng không muốn đẩy người khác vào đường cùng như vậy, chỉ cần sau này để tôi bình yên thì tôi cũng đành lòng nhìn ả chịu khổ.
-Mình tha cho chị ấy được không anh, chắc sau vụ này chị ấy cũng sẽ chẳng dám làm gì hai đứa mình nữa đâu.
-Nhưng…
-Anh nghĩ đi, nếu như sau này ra khỏi tù chị ấy sẽ càng hận hai đứa mình hơn, lúc đó không ai biết chuyện gì xảy ra đâu, với lại chị ấy làm vậy cũng vì quá yêu anh thôi.
Nhật Nam suy nghĩ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
-Anh sẽ làm đơn bãi nại, mọi chuyện còn lại không liên quan đến tụi mình nữa.
Tôi vui mừng ôm lấy anh, cảm giác thật nhẹ nhàng sau tất cả mọi chuyện, có anh bên cạnh tôi chẳng còn mơ ước gì hơn, có thể phần ký ức trong quá khứ của anh bị mất đi nhưng chỉ cần trong tương lai có tôi là đủ rồi.
…
Mấy ngày anh ở nhà dưỡng bệnh hai đứa cứ quấn lấy nhau không rời, tôi nấu những món bổ dưỡng ép anh ăn, vậy mà anh vui thì ăn, còn không vui thì nhịn. Tôi đưa bộ mặt hung dữ ra lườm anh.
-Anh có ăn không thì bảo?
-Không, em đút anh mới ăn.
-Anh không có tay à?
-Lúc trước mới yêu thì để em đút người yêu ăn này nọ, chắc tại lúc đó trong bệnh viện nên mới thế, còn bây giờ người ta đau đầu nhờ xíu cũng không được.haizz
Nhật Nam đưa bộ mặt thiểu não ra than thở, người lớn gì mà cứ như con nít, đã già như vậy mà còn đòi người khác đút ăn, bực trong người lắm nhưng nghĩ lại cũng vì mình anh mới bị như vậy nên tôi phải ráng nhịn.
Nhưng mà khoan đã, sao anh lại biết tôi đút anh ăn trong bệnh viện chứ, chuyện này trước khi anh bị mất trí nhớ mà, không lẽ trong lúc say tôi cũng kể hay sao. Tôi nhìn Nhật Nam nghi ngờ, anh vội làm mặt giận quay đi chỗ khác.
-Không đút thôi anh về phòng đây.
Thấy anh giận tôi vội nắm tay kéo anh ngồi xuống, không hiểu sao anh lại rất thích bị tôi dỗ ngọt.
-Được rồi, ngồi xuống em đút cho.
Thế là anh khoái chí ngồi xuống ăn thật ngon lành, cứ hễ tôi định mở miệng ra hỏi chuyện gì anh vội kiếm cớ chặn ngang, nào là “Woa, món này người yêu anh làm là ngon nhất đó”, hay “Í chết, trên cổ em có một cái nốt ruồi kìa, để anh nặn cho”, “Ơ, món này sao em không bỏ ít hành cho nó thơm nhỉ”…
Toàn là những câu nói không có chỗ nào vô duyên hơn được nữa, những lúc như vậy tôi bực bội lườm một cái là anh im luôn, nhưng nhìn qua thấy cái mặt anh ngoan ngoãn hài quá tôi không nhịn được cười, thế là hai đứa lại tiếp tục chọc qua chọc lại đến khi mệt thì thôi làm tôi quên bẵng chuyện định hỏi anh lúc nãy luôn..
-Sao Khánh lại có thể đến đúng lúc vậy anh?
-Cậu ấy vào làm thủ tục giấy tờ gì đó rồi vô tình nghe nói anh bị tai nạn nên chạy đến, cậu ấy biết chắc thế nào em cũng ở đây.
Nghe Nhật Nam nói tôi thấy thương Khánh kinh khủng, lúc nào cũng thế chỉ cần tôi gặp chuyện Khánh đều xuất hiện, chỉ đơn giản là giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi lại lặng lẽ đi. Khánh từng nói Khánh luôn muốn ở cạnh tôi nhưng Khánh sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà yêu tôi nhiều hơn, và rồi đến một lúc nào đó sẽ tự nổ tung bởi những giằng xé trong lòng.
Tôi không thể ích kỷ giữ Khánh bên cạnh mình mãi được, trong lòng vẫn hi vọng Khánh sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình.
-Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt vào.
Thấy tôi buồn buồn Nhật Nam an ủi, rồi anh cúi xuống hôn bờ môi thiếu sức sống của tôi.
-Anh đau nhiều không? Có mệt không?
-Con bé ngốc này, bản thân mình còn lo chưa xong mà lúc nào cũng lo cho người khác vậy hả?
Tôi nhìn anh mỉm cười, cảm giác cứ như đang ở trong mơ vậy.
-Vì em yêu anh mà.
-Em đúng là người ngốc nghếch nhất trên đời, cấm em sau này rời xa anh nửa bước không thôi sẽ bị người khác bắt cóc đó.
Cả hai đứa cùng cười, anh lúc nào cũng xem tôi là con nít như vậy hết, chờ anh khỏe lại sẽ hành hạ anh cho biết.
…
Ở lại bệnh viện một ngày anh xin bác sĩ cho xuất viện, kể cũng lạ lắm anh mới là bệnh nhân mà lúc nào cũng ra lệnh sai khiến tôi phải ăn cái này, uống cái kia, ngủ giờ này giờ nọ y chang tôi là bệnh nhân của anh vậy đó. Không biết có phải do mình nhạy cảm quá không mà hôm qua tới giờ cứ thấy anh lạ lạ, ánh mắt nhìn tôi không giống thường ngày xíu nào hết.
Nằm trên giường ngủ, nhìn thấy anh chốc chốc lại nhăn nhó vì đau tôi thương lắm nhưng không có cách nào giúp anh được.
-Vết thương còn đau lắm hả anh?
-Ừm, cho nên em phải ôm anh ngủ mới đỡ được.
Lại giở trò, có ai chữa bệnh bằng cách này đâu chứ, nhưng vì anh đang bị đau nên tôi không thèm so đo tính toán với anh.
Tôi quay qua ôm anh, anh mỉm cười vẻ đắc ý lắm.
-Người yêu nè, sao anh lại cứu em thế? Nếu không cứu em thì anh đâu có bị tai nạn như thế này.
Nhắc đến chuyện này lại càng thấy thương anh, nếu như lúc đó anh không đến kịp chắc bây giờ tôi đã không còn nằm đây được rồi.
Anh nhìn tôi trìu mến, tay vuốt tóc tôi tình cảm.
-Vì anh sợ người ta đụng trúng em bể hết đầu xe mình không có tiền đền cho họ, cho nên anh mới ra tay anh hùng cứu mĩ heo.
-Đồ đáng ghét, lúc nào cũng giỡn được.
Tôi giả vờ giận dỗi, nghĩ sao tướng người ta như vậy mà đủ sức làm hư xe, đúng là hoang đường, không thèm chơi với anh nữa. Tôi nằm quay lưng về phía anh không nói chuyện, thế là đưa tay qua ôm lấy eo tôi nịnh nọt.
-Người yêu nè, kể ra em hại anh bị tai nạn cũng mấy lần rồi đó hen, phải bồi thường cho anh chứ nhỉ.
-Mới chỉ có một lần này chứ mấy, đào đâu ra mấy lần?
Giọng anh gian gian làm tôi không dám quay mặt lại nhìn anh luôn.
-Em đúng là biết cách nói giảm nói tránh, chứ lần trước bị em đuổi làm anh gãy chân đó không tính à?
-Có sao?
Tôi quay phắt người lại nhìn anh chằm chằm, làm sao anh biết được chuyện này chứ. Ánh mắt tò mò của tôi quét qua người anh nghi ngờ.
-Tất nhiên là có rồi, hôm trước em say rồi lè nhè kể đó, quên rồi sao?
Cũng có thể, hôm đó uống rượu vô tôi nói rất nhiều mà, chắc là vô tình kể chuyện này ra thôi.
- À, anh có chuyện này muốn nói cho em biết nhưng em phải giữ bình tĩnh.
Giọng Nhật Nam đột nhiên nghiêm túc làm tôi cảm thấy lo lo, không biết có chuyện gì nghiêm trọng mà anh lại thay đổi sắc mặt như vậy. Tôi ngồi dậy nhìn anh chờ đợi.
- Công an đã bắt được tên tài xế hôm trước gây tai nạn, đó là hắn cố ý chứ không phải vô tình.
Tôi vô cùng bất ngờ, lúc đó quá bấn loạn nên không nghĩ được gì nhiều, nhưng bây giờ nghe anh nói cũng có phần hợp lý, tôi đứng trên lề đường chứ đâu lang bang ra giữa đường đâu, vả lại chiếc xe đó dường như chờ sẵn chỉ cần có cơ hội là ra tay mà thôi. Nhưng tôi đâu có đắc tội kinh khủng với ai đâu mà họ hại tôi chứ, tôi rùng mình sợ hãi, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên trải qua thứ cảm giác này.
Nhật Nam kéo tôi dựa vào người anh giúp tôi cảm thấy an toàn hơn.
- Không sao rồi, từ giờ cô ta sẽ không làm gì mình nữa đâu.
- Cô ta?
- Ừm, tài xế đã khai anh ta do Hạnh thuê để làm vụ này, cô ta sẽ phải ngồi trong tù để suy nghĩ về những hành động của mình.
Tuy biết trước ả Anna sẽ không bỏ qua cho tôi và Nhật Nam nhưng tôi chưa từng nghĩ ả lại dùng cách độc ác như vậy, chỉ khi tôi chết thì sẽ không còn ai phá hoại tình cảm của ả với Nhật Nam, nhưng chắc ả không ngờ người bị tai nạn lại chính là người ả yêu thương và tìm mọi thủ đoạn để giành giật. Có lẽ giờ này ả cũng đang dằn vặt mình vì đã làm nên chuyện này, nếu ngồi tù thì tương lai cũng chẳng còn. Tôi không thích ả nhưng cũng không muốn đẩy người khác vào đường cùng như vậy, chỉ cần sau này để tôi bình yên thì tôi cũng đành lòng nhìn ả chịu khổ.
-Mình tha cho chị ấy được không anh, chắc sau vụ này chị ấy cũng sẽ chẳng dám làm gì hai đứa mình nữa đâu.
-Nhưng…
-Anh nghĩ đi, nếu như sau này ra khỏi tù chị ấy sẽ càng hận hai đứa mình hơn, lúc đó không ai biết chuyện gì xảy ra đâu, với lại chị ấy làm vậy cũng vì quá yêu anh thôi.
Nhật Nam suy nghĩ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
-Anh sẽ làm đơn bãi nại, mọi chuyện còn lại không liên quan đến tụi mình nữa.
Tôi vui mừng ôm lấy anh, cảm giác thật nhẹ nhàng sau tất cả mọi chuyện, có anh bên cạnh tôi chẳng còn mơ ước gì hơn, có thể phần ký ức trong quá khứ của anh bị mất đi nhưng chỉ cần trong tương lai có tôi là đủ rồi.
…
Mấy ngày anh ở nhà dưỡng bệnh hai đứa cứ quấn lấy nhau không rời, tôi nấu những món bổ dưỡng ép anh ăn, vậy mà anh vui thì ăn, còn không vui thì nhịn. Tôi đưa bộ mặt hung dữ ra lườm anh.
-Anh có ăn không thì bảo?
-Không, em đút anh mới ăn.
-Anh không có tay à?
-Lúc trước mới yêu thì để em đút người yêu ăn này nọ, chắc tại lúc đó trong bệnh viện nên mới thế, còn bây giờ người ta đau đầu nhờ xíu cũng không được.haizz
Nhật Nam đưa bộ mặt thiểu não ra than thở, người lớn gì mà cứ như con nít, đã già như vậy mà còn đòi người khác đút ăn, bực trong người lắm nhưng nghĩ lại cũng vì mình anh mới bị như vậy nên tôi phải ráng nhịn.
Nhưng mà khoan đã, sao anh lại biết tôi đút anh ăn trong bệnh viện chứ, chuyện này trước khi anh bị mất trí nhớ mà, không lẽ trong lúc say tôi cũng kể hay sao. Tôi nhìn Nhật Nam nghi ngờ, anh vội làm mặt giận quay đi chỗ khác.
-Không đút thôi anh về phòng đây.
Thấy anh giận tôi vội nắm tay kéo anh ngồi xuống, không hiểu sao anh lại rất thích bị tôi dỗ ngọt.
-Được rồi, ngồi xuống em đút cho.
Thế là anh khoái chí ngồi xuống ăn thật ngon lành, cứ hễ tôi định mở miệng ra hỏi chuyện gì anh vội kiếm cớ chặn ngang, nào là “Woa, món này người yêu anh làm là ngon nhất đó”, hay “Í chết, trên cổ em có một cái nốt ruồi kìa, để anh nặn cho”, “Ơ, món này sao em không bỏ ít hành cho nó thơm nhỉ”…
Toàn là những câu nói không có chỗ nào vô duyên hơn được nữa, những lúc như vậy tôi bực bội lườm một cái là anh im luôn, nhưng nhìn qua thấy cái mặt anh ngoan ngoãn hài quá tôi không nhịn được cười, thế là hai đứa lại tiếp tục chọc qua chọc lại đến khi mệt thì thôi làm tôi quên bẵng chuyện định hỏi anh lúc nãy luôn..
Tác giả :
sauluoi