Đó Là, Yêu
Chương 27: Chuyến du lịch trăng mật
Tuần du lịch trăng mật, cuối cùng cũng được hưởng tuần ngọt ngào nhất như trong tiểu thuyết ngôn tình, thời gian lãng mạn nhất.
Tôi từng tưởng tượng vô số lần, nếu như tôi với người tôi yêu trải qua giai đoạn tân hôn ngọt ngào hạnh phúc nhất, mỗi ngày chúng tôi sẽ hạnh phúc đến chết mất, thật là kích thích linh cảm viết tiểu thuyết của tôi nha.
Dựa vào những ảo tưởng của trái tim cô gái trẻ, sau khi kết hôn chuyện đầu tiên tôi với Phiền Nhân làm là lên kế hoạch đi du lịch trăng mật.
Action 1
Ngày tân hôn đầu tiên, tôi mãnh liệt yêu cầu: "Em muốn đi hưởng tuần trăng mật!"
Phiền Nhân nói: "Được, em muốn đi chỗ nào hưởng tuần trăng mật?"
"Đương nhiên là thành phố em thích nhất, Hồng Kông!"
Tôi muốn đi xem cảng kịch mà nhiều người nói đến.
"Em muốn đi dạo câu lạc bộ đường đêm Portland, muốn đi vịnh Đồng La xem người ta gánh bó, em còn muốn đi vịnh Thiển Thủy xem khu nhà cao cấp, đi cảng Victoria xem cảnh đêm...."
"Được, em đi sắp xếp đồ đi, anh đi đặt vé máy bay." Hắn suy nghĩ, lại gọi tôi lại, "Quên đi, chúng ta vẫn phải đi theo đoàn du lịch, để tránh lúc anh lơ là em lại chạy đi mất."
"Anh không thể thừa nhận mình lười sao, không muốn đi tìm đường?"
Phiền Nhân trưng ra bộ mặt cố gắng để ý, sau khi tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của tôi, đáp: ".... Được rồi, anh thừa nhận."
"Được thôi, em đây đi báo với đoàn du lịch."
Tôi nhanh chóng lựa chọn tham gia vào đoàn du lịch, sốt ruột chờ đến chuyến trăng mật, bất đắc dĩ vướng phải một cái rồi lại thêm một cái thí nghiệm, chuyến trăng mật đành phải kéo dài.
Ngày nào đó, tôi dõng dạc nói với Phiền Nhân tôi nhất định sẽ gặp ông chủ xin nghỉ phép, nhất định phải đi.
Buổi trưa về nhà, tôi cụp đuôi ủ rũ trở về: "Nói cho anh một tin xấu."
"Có phải ông chủ của em không cho em nghỉ? Không sao, chúng ta có thể đợi đến kì nghỉ đông."
Tôi lắc đầu: "Ông chủ cử em đi Nhật Bản làm thí nghiệm, một năm!"
Phiền Nhân rất lâu sau không nói gì.
Action 2
Tôi và Phiền Nhân từ Nhật Bản trở về, trước tiên tôi kéo Phiền Nhân đi Hồng Kông lấy giấy thông hành, ai ngờ Phiền Nhân bận rộn đủ kiểu, lộ trình phải một lần nữa lại kéo dài, kéo tới mức giấy thông hành hết hạn
Mãi đến khi công tác, tôi với Phiền Nhân được lĩnh lương, tôi lại hừng hực khí thế chuẩn bị hành trình đi Hồng Kông, ai dè một cái sét đánh ngang trời giáng xuống đầu tôi -- giấy thông hành của tôi với Phiền Nhân đến Hồng Kông bị giữ lại.
Tôi tức giận công tâm, nói với Phiền Nhân: "Không có gì, lần này em không đi, để lần trăng mật sau lại đi."
Tôi còn chưa dứt lời, Phiền Nhân liền nổi giận, kéo tôi "phạt" một trận!
Action 3
Chẳng mấy chốc, đám cưới của chúng tôi đã bảy năm.
Ngày nào đó, trong lúc tôi rãnh rỗi, Phiền Nhân hỏi: "Người ta nói kết hôn bảy năm sẽ rất ngứa, em ngứa không?"
"Ngứa!" Hắn chỉ chỉ lưng mình: "Sau lưng anh rất ngứa, nhanh gãi cho anh."
" ....."
Lúc tôi gãi lưng cho hắn, hắn đột nhiên nói: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi, đi Hồng Kông."
"Tuần trăng mật? Anh trai, chúng ta kết hôn đã bảy năm rồi."
"Ai nói tuần trăng mật phải hưởng lúc mới cưới! Chúng ta kết hôn bảy mươi năm, mỗi ngày đều phải rập khuôn hưởng tuần trăng mật?"
Lời nói này tôi rất thích nghe.
"Nhưng chúng ta chưa có hộ chiếu đi Hồng Kông mà." Tôi phải nhắc hắn cái vấn đề mấu chốt.
"Ngày mai em viết thư mời, lấy giấy thông hành muốn quay về Hồng Kông, tiện thể anh viết một phần luôn."
"Được!"
Trải qua tầng tầng phê duyệt, rốt cuộc chúng tôi cũng lấy được giấy thông hành đi Hồng Kông.
Lần này, chúng tôi thoái thác mọi chuyện, bắt đầu theo kế hoạch du lịch trăng mật.
Mà lúc này, khoảng cách kết hôn của chúng tôi đã là bảy năm rồi.
Action 4
Ngày đầu tiên du lịch trăng mật, tôi với Phiền Nhân đã phát sinh ý kiến khác nhau.
Tôi muốn đi cảng Victoria ngắm cảnh đêm, Phiền Nhân muốn đến khách sạn nghỉ ngơi, chúng tôi không ai nhường ai.
Sau một hồi tranh luận, tôi với lời nói chính nghĩa: "Không phải nói đi hưởng tuần trăng mật thật tốt sao, phong ngắm cảnh vật, chúng ta đến đây làm gì?"
Phiền Nhân cười cười: "Đúng rồi, không phải nói đi trăng mật thật vui vẻ sao, đương nhiên là ở trong khách sạn ngủ rồi. Tiểu thuyết ngôn tình của em không phải đều viết như vậy sao?"
"Tiểu thuyết của em...."
Tôi lật tiểu thuyết ra chứng minh một lần, tôi thật sự viết như vậy, lúc đó đầu tôi bị nước tràn vào sao
Action 5
Ngày trăng mật thứ ba, chúng tôi lại nảy sinh ý kiến bất đồng.
Tôi muốn đến Đại học Hồng Kông cảm thụ văn hóa bên trong, Phiền Nhân muốn đi thành phố hải cảng cảm nhận hàng hóa miễn thuế.
Tôi giữ vững ý kiến: "Đây là chuyến trăng mật của chúng ta, anh không thể có chút tình cảm nồng nàn được sao? Chúng ta cùng nhau đi dạo trong sân trường, thưởng thức phong cảnh, cảm thụ văn hóa của Hồng Kông, nhiều lãng mạn, có nhiều ý nghĩa quá.
Phiền Nhân nói: "Hôm qua ngắm cảnh một ngày rồi, so với trên ti vi cũng có khác biệt lắm đâu? Theo anh thấy, anh nên dẫn em đi mua chút đồ em yêu thích, có lãng mạn, có ý nghĩa!"
"Ấy?" Nghe quả thật rất có ý nghĩa, "Anh mua cho em cái gì?"
"Không phải em rất muốn một cái nhẫn kim cương sao?"
".... Hướng đến Hải Cảng Thành ở đâu?"
Action 6
Chuyện tôi thích làm nhất lúc rãnh rỗi là kéo Phiền Nhân đi dạo phố.
Bởi vì hắn có một thói quen cực kỳ dễ thương là khi hắn đi dạo phố cảm thấy buồn chán thì hắn sẽ nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, dụ cho tôi vui vẻ, nhằm mục đích về nhà sớm chút.
Ví dụ như thời gian chúng tôi đi dạo thành phố Hải Cảng, Phiền Nhân mang theo một bao lớn đồ vật này nọ, vô cùng chân thành mà nói với tôi: "Vợ, em mặc quần áo này rất đẹp, số đo cũng vừa, mua đi, đừng do dự nữa."
Quẹt thẻ, hắn vô cùng thân thiết mà ôm lấy tôi, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Gần đây em thực sự gầy đi rất nhiều..... nhìn em như vậy rất đau lòng."
"Thật không?"
"Thật, gầy thấy rõ luôn á."
"Ồ, nhất định là gần đầy em quá cực khổ."
"Em phải biết yêu quý cơ thể của mình, đừng làm việc quá sức, ăn nhiều một chút. À, đúng rồi, anh nghe nói phố miếu Đại Bài Đương có điểm đặc sắc, anh dẫn em đi ăn."
"Nhưng mà lúc nãy chúng ta vừa ăn trưa xong mà!"
Hắn nhìn nhìn: "Như vậy đi, sau khi chúng ta mang cái này đi dạo hết cửa hàng, về khách sạn để đồ trước. Em thay quần áo, chúng ta lại đi dạo phố miếu, chờ chúng ta tìm được chỗ ăn cơm, thời gian nhất định vừa vặn. Em cứ tin anh, năng lực tính toán giờ của anh rất tốt."
Tôi thấy rất có lý, đi theo hắn mang đồ về khách sạn.
Tới khách sạn, hắn nằm dài trên giường: "Trước tiên chúng ta đi ngủ trưa đã, sau đó lại đi phố miếu ăn cơm."
Mồ hôi! Lại đi ngủ! Hắn đến Hồng Kông là để ngủ sao?
Action 7
Thời gian trăng mật tốt đẹp, Phiền Nhân nằm trên giường nhìn thông báo giá cổ phiếu.
Tôi không nén nổi cơn giận trong lòng, thở dài, giả vờ nói một mình: "Lúc trước em cho rằng người nào đó có cổ phần tiềm lực, vừa động đã bắt tay rồi. Ai ngờ đến, mới đụng tay tí đã rớt phiến, không xong rồi!"
Phiền Nhân cười mỉm hỏi tôi: "Vậy bây giờ thì sao? Thị trường chứng khoán rất tốt, thời điểm này ra tay rất tốt."
"Đúng là thời điểm tốt, cho nên em mới đang trì thương chờ đợi, chọn một cái cổ phần tốt, lập tức vứt đi."
Phiền Nhân vội vàng nói: "Vợ, em hẳn là giữ dài hạn đi, anh tích ưu cổ phiếu tốt lắm."
Tôi nhìn trần nhà: "Nhưng mà làm thế nào có ưu dài hạn đây?"
Phiền Nhân vội bỏ điện thoại xuống. "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi dạo phố miếu thôi."
Tôi nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, hóa ra hắn vẫn còn "ưu" cố gắng rõ rệt, lĩnh vực lĩnh ngộ cũng tạm được.
Action 8
Ngày du lịch trăng mật thứ năm, tôi và Phiền Nhân tiếp tục bất đồng.
Tôi muốn đi dạo đường Portland, Phiền Nhân rất không tình nguyện: "Đường Portland có cái gì chơi vui? Không bằng chúng ta ở lại khách sạn. . ."
"Đường Portland có kịch ca múa Đinh Trấn giống với Tokyo Shinjuku, nổi tiếng trên thế giới."
Tinh thần Phiền Nhân lập tức phấn chấn lên: "Đi thôi! Đi thôi! Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, ở khách sạn ngủ thì quá sa đọa rồi!"
Đi đến phố Portland, tôi không tránh khỏi cảm giác xúc động, ngay cả trống ngực trong lòng cũng đập nhanh hơn, giống như cảm giác mong chờ trùng phùng với người yêu.
Đơn giản là vì trong "Ngủ cùng sói" Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong mỗi ngày đều phá loạn trên con phố này.
Trong đầu tôi từng phác họa vô số lần hình ảnh như vậy, hai bóng người âm trầm nội liễm cùng tuổi trẻ điên cuồng, kề vai mà đi, vừa cười vừa nói, bọn họ cùng học hút thuốc, cùng học chém người, cùng nhau đối mặt với sinh tử, không có chỗ cho sợ hãi.
Bọn họ như thuộc về con đường này, nhưng cuối cùng lạ không hợp với cái thế giới này.
Tôi luôn có cảm giác, bọn họ từng tồn tại, trên con đường này, tôi tới đây, từ phía xa xa có thể trông thấy bóng dáng của họ.
Nhưng đối vối tôi, thấy cũng chỉ là những người du khách cưỡi ngựa xem hoa này mà thôi...
Phố Portland không còn là con phố Portland năm đó nữa, Hồng Kông cũng giống như một ông lão ở tuổi xế chiều, không hề phồn hoa nữa, nhưng tôi vẫn yêu thành phố này như xưa, vẫn ôm ấp tình cảm yêu mến nó như ngày cũ!
Action 9
Ngày du lịch trăng mật thứ sáu, chúng tôi sớm lập ra kế hoạch đi Macao.
Trên đường đi Macao, Phiền Nhân phấn khởi xoa tay, rõ ràng là để phát huy khả năng nhớ bài thiên phú của hắn.
Dọc đường đến Macao chúng tôi trăn trở việc đến sòng bạc, nhìn đi nhìn lại, một biển người đông nghìn nghịt.
Phiền Nhân nhanh chóng đổi thẻ, chuẩn bị tìm một chỗ giống như trên ti vi, môi trường đẹp mắt, có nước trà, có gái đẹp phục vụ, có ghế lô Đỗ Thần, hưởng thụ một ván bài chân thực.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, môi trường tao nhã ghế lô ít nhất phải tốn vài chục thẻ đánh bài, lợi thế của chúng tôi thế này chỉ có thể ở đại sảnh chơi xúc xắc.
Phiền Nhân bị đả kích đến, đề nghị: "Chúng ta quay về khách sạn ngủ đi."
Tôi đi! Lại đi ngủ!
"Anh có thể có chút tiền đồ được hay không?" Tôi cướp lấy thẻ bạc trong tay hắn: "Chờ chúng ta thua không còn gì rồi mới đi!"
Đêm đó, đêm đó chúng tôi vận khí công vô cùng tốt, hắn luôn thắng, tôi luôn cười, giống như rất nhiều năm trước, chúng tôi liên minh đánh thắng mọi phần trong lòng rất vui vẻ.
Nhà chuyên môn nói: tế bào phân chia bảy năm mới hoàn thành sự trao đổi chất.
Chuyên gia nói: tình yêu và hôn nhân tới được bảy năm là chuyện bình thường, không thú vị, mệt mỏi uể oải, còn đối mặt với một mối nguy thử thách lớn.
Tôi nói với Phiền Nhân: tế bào thời thời khắc khắc đều diễn ra quá trình trao đổi chất, tình yêu và hôn nhân cũng tùy thời tùy chỗ mà có thể gặp phải khủng hoảng, thời khắc hai người giữ tâm tính tốt nhất nối liền với nhau, hiểu thông nhau, tự tin mà đối mặt với tất cả khủng hoảng và thử thách, không có hố nào mà không vượt qua được!
Tôi từng tưởng tượng vô số lần, nếu như tôi với người tôi yêu trải qua giai đoạn tân hôn ngọt ngào hạnh phúc nhất, mỗi ngày chúng tôi sẽ hạnh phúc đến chết mất, thật là kích thích linh cảm viết tiểu thuyết của tôi nha.
Dựa vào những ảo tưởng của trái tim cô gái trẻ, sau khi kết hôn chuyện đầu tiên tôi với Phiền Nhân làm là lên kế hoạch đi du lịch trăng mật.
Action 1
Ngày tân hôn đầu tiên, tôi mãnh liệt yêu cầu: "Em muốn đi hưởng tuần trăng mật!"
Phiền Nhân nói: "Được, em muốn đi chỗ nào hưởng tuần trăng mật?"
"Đương nhiên là thành phố em thích nhất, Hồng Kông!"
Tôi muốn đi xem cảng kịch mà nhiều người nói đến.
"Em muốn đi dạo câu lạc bộ đường đêm Portland, muốn đi vịnh Đồng La xem người ta gánh bó, em còn muốn đi vịnh Thiển Thủy xem khu nhà cao cấp, đi cảng Victoria xem cảnh đêm...."
"Được, em đi sắp xếp đồ đi, anh đi đặt vé máy bay." Hắn suy nghĩ, lại gọi tôi lại, "Quên đi, chúng ta vẫn phải đi theo đoàn du lịch, để tránh lúc anh lơ là em lại chạy đi mất."
"Anh không thể thừa nhận mình lười sao, không muốn đi tìm đường?"
Phiền Nhân trưng ra bộ mặt cố gắng để ý, sau khi tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của tôi, đáp: ".... Được rồi, anh thừa nhận."
"Được thôi, em đây đi báo với đoàn du lịch."
Tôi nhanh chóng lựa chọn tham gia vào đoàn du lịch, sốt ruột chờ đến chuyến trăng mật, bất đắc dĩ vướng phải một cái rồi lại thêm một cái thí nghiệm, chuyến trăng mật đành phải kéo dài.
Ngày nào đó, tôi dõng dạc nói với Phiền Nhân tôi nhất định sẽ gặp ông chủ xin nghỉ phép, nhất định phải đi.
Buổi trưa về nhà, tôi cụp đuôi ủ rũ trở về: "Nói cho anh một tin xấu."
"Có phải ông chủ của em không cho em nghỉ? Không sao, chúng ta có thể đợi đến kì nghỉ đông."
Tôi lắc đầu: "Ông chủ cử em đi Nhật Bản làm thí nghiệm, một năm!"
Phiền Nhân rất lâu sau không nói gì.
Action 2
Tôi và Phiền Nhân từ Nhật Bản trở về, trước tiên tôi kéo Phiền Nhân đi Hồng Kông lấy giấy thông hành, ai ngờ Phiền Nhân bận rộn đủ kiểu, lộ trình phải một lần nữa lại kéo dài, kéo tới mức giấy thông hành hết hạn
Mãi đến khi công tác, tôi với Phiền Nhân được lĩnh lương, tôi lại hừng hực khí thế chuẩn bị hành trình đi Hồng Kông, ai dè một cái sét đánh ngang trời giáng xuống đầu tôi -- giấy thông hành của tôi với Phiền Nhân đến Hồng Kông bị giữ lại.
Tôi tức giận công tâm, nói với Phiền Nhân: "Không có gì, lần này em không đi, để lần trăng mật sau lại đi."
Tôi còn chưa dứt lời, Phiền Nhân liền nổi giận, kéo tôi "phạt" một trận!
Action 3
Chẳng mấy chốc, đám cưới của chúng tôi đã bảy năm.
Ngày nào đó, trong lúc tôi rãnh rỗi, Phiền Nhân hỏi: "Người ta nói kết hôn bảy năm sẽ rất ngứa, em ngứa không?"
"Ngứa!" Hắn chỉ chỉ lưng mình: "Sau lưng anh rất ngứa, nhanh gãi cho anh."
" ....."
Lúc tôi gãi lưng cho hắn, hắn đột nhiên nói: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi, đi Hồng Kông."
"Tuần trăng mật? Anh trai, chúng ta kết hôn đã bảy năm rồi."
"Ai nói tuần trăng mật phải hưởng lúc mới cưới! Chúng ta kết hôn bảy mươi năm, mỗi ngày đều phải rập khuôn hưởng tuần trăng mật?"
Lời nói này tôi rất thích nghe.
"Nhưng chúng ta chưa có hộ chiếu đi Hồng Kông mà." Tôi phải nhắc hắn cái vấn đề mấu chốt.
"Ngày mai em viết thư mời, lấy giấy thông hành muốn quay về Hồng Kông, tiện thể anh viết một phần luôn."
"Được!"
Trải qua tầng tầng phê duyệt, rốt cuộc chúng tôi cũng lấy được giấy thông hành đi Hồng Kông.
Lần này, chúng tôi thoái thác mọi chuyện, bắt đầu theo kế hoạch du lịch trăng mật.
Mà lúc này, khoảng cách kết hôn của chúng tôi đã là bảy năm rồi.
Action 4
Ngày đầu tiên du lịch trăng mật, tôi với Phiền Nhân đã phát sinh ý kiến khác nhau.
Tôi muốn đi cảng Victoria ngắm cảnh đêm, Phiền Nhân muốn đến khách sạn nghỉ ngơi, chúng tôi không ai nhường ai.
Sau một hồi tranh luận, tôi với lời nói chính nghĩa: "Không phải nói đi hưởng tuần trăng mật thật tốt sao, phong ngắm cảnh vật, chúng ta đến đây làm gì?"
Phiền Nhân cười cười: "Đúng rồi, không phải nói đi trăng mật thật vui vẻ sao, đương nhiên là ở trong khách sạn ngủ rồi. Tiểu thuyết ngôn tình của em không phải đều viết như vậy sao?"
"Tiểu thuyết của em...."
Tôi lật tiểu thuyết ra chứng minh một lần, tôi thật sự viết như vậy, lúc đó đầu tôi bị nước tràn vào sao
Action 5
Ngày trăng mật thứ ba, chúng tôi lại nảy sinh ý kiến bất đồng.
Tôi muốn đến Đại học Hồng Kông cảm thụ văn hóa bên trong, Phiền Nhân muốn đi thành phố hải cảng cảm nhận hàng hóa miễn thuế.
Tôi giữ vững ý kiến: "Đây là chuyến trăng mật của chúng ta, anh không thể có chút tình cảm nồng nàn được sao? Chúng ta cùng nhau đi dạo trong sân trường, thưởng thức phong cảnh, cảm thụ văn hóa của Hồng Kông, nhiều lãng mạn, có nhiều ý nghĩa quá.
Phiền Nhân nói: "Hôm qua ngắm cảnh một ngày rồi, so với trên ti vi cũng có khác biệt lắm đâu? Theo anh thấy, anh nên dẫn em đi mua chút đồ em yêu thích, có lãng mạn, có ý nghĩa!"
"Ấy?" Nghe quả thật rất có ý nghĩa, "Anh mua cho em cái gì?"
"Không phải em rất muốn một cái nhẫn kim cương sao?"
".... Hướng đến Hải Cảng Thành ở đâu?"
Action 6
Chuyện tôi thích làm nhất lúc rãnh rỗi là kéo Phiền Nhân đi dạo phố.
Bởi vì hắn có một thói quen cực kỳ dễ thương là khi hắn đi dạo phố cảm thấy buồn chán thì hắn sẽ nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, dụ cho tôi vui vẻ, nhằm mục đích về nhà sớm chút.
Ví dụ như thời gian chúng tôi đi dạo thành phố Hải Cảng, Phiền Nhân mang theo một bao lớn đồ vật này nọ, vô cùng chân thành mà nói với tôi: "Vợ, em mặc quần áo này rất đẹp, số đo cũng vừa, mua đi, đừng do dự nữa."
Quẹt thẻ, hắn vô cùng thân thiết mà ôm lấy tôi, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Gần đây em thực sự gầy đi rất nhiều..... nhìn em như vậy rất đau lòng."
"Thật không?"
"Thật, gầy thấy rõ luôn á."
"Ồ, nhất định là gần đầy em quá cực khổ."
"Em phải biết yêu quý cơ thể của mình, đừng làm việc quá sức, ăn nhiều một chút. À, đúng rồi, anh nghe nói phố miếu Đại Bài Đương có điểm đặc sắc, anh dẫn em đi ăn."
"Nhưng mà lúc nãy chúng ta vừa ăn trưa xong mà!"
Hắn nhìn nhìn: "Như vậy đi, sau khi chúng ta mang cái này đi dạo hết cửa hàng, về khách sạn để đồ trước. Em thay quần áo, chúng ta lại đi dạo phố miếu, chờ chúng ta tìm được chỗ ăn cơm, thời gian nhất định vừa vặn. Em cứ tin anh, năng lực tính toán giờ của anh rất tốt."
Tôi thấy rất có lý, đi theo hắn mang đồ về khách sạn.
Tới khách sạn, hắn nằm dài trên giường: "Trước tiên chúng ta đi ngủ trưa đã, sau đó lại đi phố miếu ăn cơm."
Mồ hôi! Lại đi ngủ! Hắn đến Hồng Kông là để ngủ sao?
Action 7
Thời gian trăng mật tốt đẹp, Phiền Nhân nằm trên giường nhìn thông báo giá cổ phiếu.
Tôi không nén nổi cơn giận trong lòng, thở dài, giả vờ nói một mình: "Lúc trước em cho rằng người nào đó có cổ phần tiềm lực, vừa động đã bắt tay rồi. Ai ngờ đến, mới đụng tay tí đã rớt phiến, không xong rồi!"
Phiền Nhân cười mỉm hỏi tôi: "Vậy bây giờ thì sao? Thị trường chứng khoán rất tốt, thời điểm này ra tay rất tốt."
"Đúng là thời điểm tốt, cho nên em mới đang trì thương chờ đợi, chọn một cái cổ phần tốt, lập tức vứt đi."
Phiền Nhân vội vàng nói: "Vợ, em hẳn là giữ dài hạn đi, anh tích ưu cổ phiếu tốt lắm."
Tôi nhìn trần nhà: "Nhưng mà làm thế nào có ưu dài hạn đây?"
Phiền Nhân vội bỏ điện thoại xuống. "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi dạo phố miếu thôi."
Tôi nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, hóa ra hắn vẫn còn "ưu" cố gắng rõ rệt, lĩnh vực lĩnh ngộ cũng tạm được.
Action 8
Ngày du lịch trăng mật thứ năm, tôi và Phiền Nhân tiếp tục bất đồng.
Tôi muốn đi dạo đường Portland, Phiền Nhân rất không tình nguyện: "Đường Portland có cái gì chơi vui? Không bằng chúng ta ở lại khách sạn. . ."
"Đường Portland có kịch ca múa Đinh Trấn giống với Tokyo Shinjuku, nổi tiếng trên thế giới."
Tinh thần Phiền Nhân lập tức phấn chấn lên: "Đi thôi! Đi thôi! Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, ở khách sạn ngủ thì quá sa đọa rồi!"
Đi đến phố Portland, tôi không tránh khỏi cảm giác xúc động, ngay cả trống ngực trong lòng cũng đập nhanh hơn, giống như cảm giác mong chờ trùng phùng với người yêu.
Đơn giản là vì trong "Ngủ cùng sói" Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong mỗi ngày đều phá loạn trên con phố này.
Trong đầu tôi từng phác họa vô số lần hình ảnh như vậy, hai bóng người âm trầm nội liễm cùng tuổi trẻ điên cuồng, kề vai mà đi, vừa cười vừa nói, bọn họ cùng học hút thuốc, cùng học chém người, cùng nhau đối mặt với sinh tử, không có chỗ cho sợ hãi.
Bọn họ như thuộc về con đường này, nhưng cuối cùng lạ không hợp với cái thế giới này.
Tôi luôn có cảm giác, bọn họ từng tồn tại, trên con đường này, tôi tới đây, từ phía xa xa có thể trông thấy bóng dáng của họ.
Nhưng đối vối tôi, thấy cũng chỉ là những người du khách cưỡi ngựa xem hoa này mà thôi...
Phố Portland không còn là con phố Portland năm đó nữa, Hồng Kông cũng giống như một ông lão ở tuổi xế chiều, không hề phồn hoa nữa, nhưng tôi vẫn yêu thành phố này như xưa, vẫn ôm ấp tình cảm yêu mến nó như ngày cũ!
Action 9
Ngày du lịch trăng mật thứ sáu, chúng tôi sớm lập ra kế hoạch đi Macao.
Trên đường đi Macao, Phiền Nhân phấn khởi xoa tay, rõ ràng là để phát huy khả năng nhớ bài thiên phú của hắn.
Dọc đường đến Macao chúng tôi trăn trở việc đến sòng bạc, nhìn đi nhìn lại, một biển người đông nghìn nghịt.
Phiền Nhân nhanh chóng đổi thẻ, chuẩn bị tìm một chỗ giống như trên ti vi, môi trường đẹp mắt, có nước trà, có gái đẹp phục vụ, có ghế lô Đỗ Thần, hưởng thụ một ván bài chân thực.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, môi trường tao nhã ghế lô ít nhất phải tốn vài chục thẻ đánh bài, lợi thế của chúng tôi thế này chỉ có thể ở đại sảnh chơi xúc xắc.
Phiền Nhân bị đả kích đến, đề nghị: "Chúng ta quay về khách sạn ngủ đi."
Tôi đi! Lại đi ngủ!
"Anh có thể có chút tiền đồ được hay không?" Tôi cướp lấy thẻ bạc trong tay hắn: "Chờ chúng ta thua không còn gì rồi mới đi!"
Đêm đó, đêm đó chúng tôi vận khí công vô cùng tốt, hắn luôn thắng, tôi luôn cười, giống như rất nhiều năm trước, chúng tôi liên minh đánh thắng mọi phần trong lòng rất vui vẻ.
Nhà chuyên môn nói: tế bào phân chia bảy năm mới hoàn thành sự trao đổi chất.
Chuyên gia nói: tình yêu và hôn nhân tới được bảy năm là chuyện bình thường, không thú vị, mệt mỏi uể oải, còn đối mặt với một mối nguy thử thách lớn.
Tôi nói với Phiền Nhân: tế bào thời thời khắc khắc đều diễn ra quá trình trao đổi chất, tình yêu và hôn nhân cũng tùy thời tùy chỗ mà có thể gặp phải khủng hoảng, thời khắc hai người giữ tâm tính tốt nhất nối liền với nhau, hiểu thông nhau, tự tin mà đối mặt với tất cả khủng hoảng và thử thách, không có hố nào mà không vượt qua được!
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm