Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh
Chương 63
Tuy rằng tuổi của Thanh Hạnh không lớn, nhưng làm việc lại rất chắc chắn có chừng mực, cũng vì vậy, mới được mẫu thân đặc biệt cho đi theo bên người của Liễm.
Hiện giờ, hắn vì nóng lòng mà dùng cách xưng hô trước kia, gọi ta “Thanh tiểu thư” chứ không phải là “Tam vương phi”, ta liền biết tai hoạ đổ lên đầu Liễm lần này là rất lớn, đã thực sự làm phụ thân tức giận.
Lập tức không hề chần chờ, căn dặn Tần An chuẩn bị xe, sau đó vừa đi ra ngoài vừa hỏi Thanh Hạnh: “Rốt cuộc là thế nào? Phụ thân đang tức giận việc đệ ấy tự mình rời khỏi nhà đi Mạc Bắc sao?”
Thanh Hạnh theo sát ở bên cạnh ta, đi về phía cửa chính của Vương phủ, lắc đầu đáp: “Không phải, thiếu gia một mình rời nhà, tuy rằng lão gia và phu nhân lo lắng, nhưng dù sao thì người cũng đã lập được công lớn, thân thể lại khoẻ mạnh, không bị thương ở đâu, ngoài miệng thì lão gia và phu nhân không kiềm được mà quở trách vài câu, nhưng thật ra sự tức giận ở trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa. Huống hồ, thiếu gia còn chưa trở lại Thượng Kinh, Hoàng thượng đã ban thưởng xuống, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa đều đã được đưa tới, thật sự là không hề ít, nghe nói, Hoàng thượng còn có ý phong Thiếu gia thành tướng quân —vinh quang lớn như vậy, trong các thiếu gia của Mộ Dung gia chưa hề có ai được như vậy, nô tài nhìn thấy, trong lòng lão gia và phu nhân đều rất vui mừng.”
Ta nhìn vẻ kiêu ngạo ẩn hiện trên gương mặt của hắn, biết rằng lời nói của hắn không hề khoa trương, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi han: “Vậy là vì điều gì?”
“Còn không phải vì tính tình ương ngạnh của thiếu gia hay sao.” Nét mặt hớn hở của Thanh Hạnh suy sụp vài phần, nhìn xem xung quanh không có người mới hạ thấp giọng lên tiếng: “Lần này, ngoài trừ được hoàng thượng phong thưởng, hình như ông ấy còn có ý đen Ý Dương công chúa gả cho Thiếu gia, đây vốn là chuyện tốt, vì vậy Lão gia đã nói với thiếu gia, thế là người lập tức cự tuyệt, mặc cho lão gia và phu nhân khuyên can thế nào cũng không chịu gật đầu, nên mới làm lão gia tức giận muốn dùng đến gia pháp.”
Đang nói, đã đi đến cửa chính của Vương phủ, chỉ mất một chút thời gian, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đang đứng hầu trước cửa, Tần An tự mình nhất rèm xe cho ta, ta bước lên xe, còn Thanh Hạnh thì nói: “Vương phi, trước tiên người đến phủ nhìn Thiếu gua, nô tài chạy bộ nên một hồi mới về tới.”
Tần An vội gọi hắn lại: “Vị tiểu ca này, ta đã chuẩn bị cho ngươi một con ngựa, ngươi hãy cưỡi về cùng với Vương phi.”
Thanh Hạnh cảm tạ, phi thân lên ngựa, ta khẽ gật đầu ra hiệu, màn xe liền buông xuống, xe ngựa chạy về hướng Tướng phủ.
Sơ Ảnh khó hiểu, hỏi: “Có thể lấy công chúa là chuyện tốt thế nào, vì sao Liễm thiếu gia lại không đồng ý?”
Ta khẽ thở dài, đúng, trong mắt của người đời, đây là ân vinh cao lớn, huống chi vị Ý Dương công chúa Nam Thừa Hi này chính là hòn ngọc quý được Thánh thượng nuông chiều.
Thế nhưng, ta biết, nhân duyên như vậy, Liễm nhất định sẽ không đáp ứng, với tính tình của hắn, cho dù Hoàng thượng thật sự hạ thánh chỉ, sợ rằng hắn cũng có bản lãnh làm ra chuyện kháng chỉ, mà lại trong thời điểm hiện tại, nên cũng khó trách phụ thân phẫn nộ như vậy, muốn dùng gia pháp với nhi tử mà mình cưng chiều nhất.
Một đường chạy về Tướng phủ, từ trong lời nói của hạ nhân thì biết Liễm đã bị phụ thân nhốt vào Từ Đường, ngoại trừ phụ thân, không có bất cứ kẻ nào được đi vào.
Ta vội vàng đi về phía Từ Đường, chỉ thấy mấy vị ca ca đang đứng ngoài điện, vẻ mặt đều lo lắng, nhưng vì lời căn dặn của phụ thân mà không dám đi vào, thấy ta tới, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, đại ca tiến lên hành lễ với ta: “Tham kiến Vương phi.”
Ta vội vàng đỡ: “Ca ca làm gì vậy, hiện tại là ở nhà, cũng không có người ngoài, Liễm đâu, đệ ấy thế nào?”
Đại ca cũng không tiếp tục câu nệ, nôn nóng nói với ta: “Muội muội, may là muội đã đến, ta chưa từng thấy phụ thân nóng giận như vậy, lại không cho chúng ta vào, muội nghĩ xem phải tìm cách gì khuyên nhủ đây.”
Ta gật đầu, những thủ vệ trước Từ Đường ngăn cản các ca ca, nhưng dù sao thân phận của ta cũng là Tam vương phi đương triều, vì vậy bọn họ đều lộ ra nét mặt khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải, vì thế ta mở miệng nói: “Các ngươi yên tâm, phụ thân nếu có trách phạt, ta sẽ gánh vác tất cả, là ta bất chấp muốn đi vào, vốn không liên quan đến các ngươi.”
Hai người kia do dự một lát, cuối cùng cũng mở cửa để ta vào, ta bước lên con đường lát đá xanh, xuyên qua đình viện, đi đến chính điện của Từ Đường, rất xa đã nghe thấy giọng nói của Liễm, bướng bỉnh mà dứt khoát: ” . . .Trong thiên hạ có hai việc khó nhất, một là cùng Thái tử đọc sách, hai là làm phò mã của công chúa, tại sao phụ thân và mẫu thân lại muốn đem nhi tử đẩy vào hố lửa? Tỷ tỷ đã vì Mộ Dung gia hy sinh cả đời, hiện tại là đến lượt ta có phải không?”
Giọng nói tức giận của phụ thân thoáng chút run rẩy: “Ngươi, tên nghịch tử ngươi, ngươi nói cái gì . . .”
“Vút” một tiếng, hình như là âm thanh roi da quất xuống, trong lòng ta đau đớn, không kiềm được mà bước nhanh hơn, tiếng mẫu thân đau lòng nức nở không ngừng vang lên: “Liễm nhi, con hãy nghe theo phụ thân đi, trời lạnh thế này, nếu cứ tiếp tục tự làm khổ mình như vậy, thì biết làm thế nào?”
“Không được! Ngoài việc đó ra cái gì cũng được, dù thế nào con cũng không tuân!”
“Vút,” lại thêm một tiếng.
Giọng nói của mẫu thân càng lúc càng sốt ruột: “Ý Dương công chúa quốc sắc thiên hương, có gì là không tốt, có biết bao người nằm mơ đều ước ao có được ân vinh này mà không được. Cho dù tính nết của nàng có phần được nuông chiều, nhưng sau khi lập gia đình sẽ dần thay đổi, nếu con thật sự không thích nàng, sau này ít gặp mặt là được. Vì là cưới công chúa, nên không thể ba vợ bốn nàng hầu như thường dân, nhưng gia tộc của chúng ta như vậy, nếu con muốn thu một hai nữ nhân vừa ý làm thị thiếp cũng không phải là không thể, con cần gì phải cố chấp không chịu xoay chuyển như vậy?”
Liễm vẫn giương giọng nói như trước: “Cho tới bây giờ, con chưa từng nghĩ tới cái gì là ba vợ bốn nàng hầu, cũng sẽ không cưới công chúa, ai yêu thương cái ân vinh này thì đi mà lấy, con chỉ cưới người con thật sự yêu thương, sau đó đối tốt với nàng cả đời!”
“Đồ nghịch tử!” Phụ thân tức giận nói: “Ngươi nói thật đi, người mà ngươi thật sự yêu thích là ai?”
“Hiện tại không có, nhưng một ngày nào đó con sẽ tìm được!”
Phụ thân vẫn không kiềm được sự tức giận, mắng; “Ngay đến công chúa mà ngươi còn thấy chướng mắt, trong thiên hạ này còn có dạng nữ nhân nào mà ngươi vừa ý? Không bằng trực tiếp xuất gia đi!”
Liễm không cần nghĩ ngợi gì liền lên tiếng: “Nữ tử được con coi trọng hiển nhiên là thế gian khó tìm, cho dù nàng có thua kém tỷ tỷ nhưng cũng không được thua quá xa, dù sao, tuyệt đối không phải là Ý Dương công chúa!”
Ta nhẹ nhàng thở dài, đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễm đã cởi áo quỳ gối trước bài vị của tổ tiên, mặc dù tấm lưng của hắn vẫn chưa đến nỗi máu thịt lẫn lộn, nhưng đã hằn lên những vết roi, trong đó có một hai vết đã chảy ra tơ máu.
Liễm là đứa con nhỏ nhất của cha mẹ, lại thông minh dị thường từ nhỏ, trên dưới cả nhà đều cưng chìu hắn đến tận trời, cuộc sống sung sướng từ nhỏ, đến cả phụ mẫu cũng không nỡ mắng nửa câu, làm sao mà chịu được sự đau đớn trên da thịt như ngày hôm nay.
Lòng ta đau nhói, hiểu rõ lúc này phụ thân là thật sự tức giận, không dám nói lời nào, đang lúc suy xét thì bị mẫu thân kéo tay, nín khóc nói: “Thanh nhi, con nhanh khuyên nhủ đệ đệ của con, thật sự ta không biết làm thế nào mới tốt . . .”
Ta vội vàng cầm tay mẫu thân, nắm chặt trấn an, lại thấy phụ thân bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên buông rơi roi da ở trong tay, gương mặt trang nghiêm đi về phía ta, cung kính hành lễ: “Thần Mộ Dung Đạc tham kiến Tam vương phi.”
Ta hoàng sợ, sợ hãi trốn tránh, luống cuống tay chân đỡ lấy phụ thân: “Phụ thân đang làm gì vậy, là muốn trong lòng nữ nhi không được thanh thản hay sao?”
Ông để cho ta đỡ ông đứng dậy, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, lên tiếng nói: “Lần này người trở về là lấy thân phận nữ nhân của Mộ Dung gia thần, cũng không phải là Tam vương phi đương triều, có phải hay không?”
Ta ngẩn ra, dù rằng đã rõ ông sắp nói điều gì, nhưng lại chỉ có thể gật đầu.
Giọng nói của phụ thân chậm rãi vang lên: “Nếu như vậy, ta giáo huấn đệ đệ của ngươi, ngươi không cần nhúng tay vào, ra bên ngoài Từ Đường chờ đi.”
Hiện giờ, hắn vì nóng lòng mà dùng cách xưng hô trước kia, gọi ta “Thanh tiểu thư” chứ không phải là “Tam vương phi”, ta liền biết tai hoạ đổ lên đầu Liễm lần này là rất lớn, đã thực sự làm phụ thân tức giận.
Lập tức không hề chần chờ, căn dặn Tần An chuẩn bị xe, sau đó vừa đi ra ngoài vừa hỏi Thanh Hạnh: “Rốt cuộc là thế nào? Phụ thân đang tức giận việc đệ ấy tự mình rời khỏi nhà đi Mạc Bắc sao?”
Thanh Hạnh theo sát ở bên cạnh ta, đi về phía cửa chính của Vương phủ, lắc đầu đáp: “Không phải, thiếu gia một mình rời nhà, tuy rằng lão gia và phu nhân lo lắng, nhưng dù sao thì người cũng đã lập được công lớn, thân thể lại khoẻ mạnh, không bị thương ở đâu, ngoài miệng thì lão gia và phu nhân không kiềm được mà quở trách vài câu, nhưng thật ra sự tức giận ở trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa. Huống hồ, thiếu gia còn chưa trở lại Thượng Kinh, Hoàng thượng đã ban thưởng xuống, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa đều đã được đưa tới, thật sự là không hề ít, nghe nói, Hoàng thượng còn có ý phong Thiếu gia thành tướng quân —vinh quang lớn như vậy, trong các thiếu gia của Mộ Dung gia chưa hề có ai được như vậy, nô tài nhìn thấy, trong lòng lão gia và phu nhân đều rất vui mừng.”
Ta nhìn vẻ kiêu ngạo ẩn hiện trên gương mặt của hắn, biết rằng lời nói của hắn không hề khoa trương, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi han: “Vậy là vì điều gì?”
“Còn không phải vì tính tình ương ngạnh của thiếu gia hay sao.” Nét mặt hớn hở của Thanh Hạnh suy sụp vài phần, nhìn xem xung quanh không có người mới hạ thấp giọng lên tiếng: “Lần này, ngoài trừ được hoàng thượng phong thưởng, hình như ông ấy còn có ý đen Ý Dương công chúa gả cho Thiếu gia, đây vốn là chuyện tốt, vì vậy Lão gia đã nói với thiếu gia, thế là người lập tức cự tuyệt, mặc cho lão gia và phu nhân khuyên can thế nào cũng không chịu gật đầu, nên mới làm lão gia tức giận muốn dùng đến gia pháp.”
Đang nói, đã đi đến cửa chính của Vương phủ, chỉ mất một chút thời gian, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đang đứng hầu trước cửa, Tần An tự mình nhất rèm xe cho ta, ta bước lên xe, còn Thanh Hạnh thì nói: “Vương phi, trước tiên người đến phủ nhìn Thiếu gua, nô tài chạy bộ nên một hồi mới về tới.”
Tần An vội gọi hắn lại: “Vị tiểu ca này, ta đã chuẩn bị cho ngươi một con ngựa, ngươi hãy cưỡi về cùng với Vương phi.”
Thanh Hạnh cảm tạ, phi thân lên ngựa, ta khẽ gật đầu ra hiệu, màn xe liền buông xuống, xe ngựa chạy về hướng Tướng phủ.
Sơ Ảnh khó hiểu, hỏi: “Có thể lấy công chúa là chuyện tốt thế nào, vì sao Liễm thiếu gia lại không đồng ý?”
Ta khẽ thở dài, đúng, trong mắt của người đời, đây là ân vinh cao lớn, huống chi vị Ý Dương công chúa Nam Thừa Hi này chính là hòn ngọc quý được Thánh thượng nuông chiều.
Thế nhưng, ta biết, nhân duyên như vậy, Liễm nhất định sẽ không đáp ứng, với tính tình của hắn, cho dù Hoàng thượng thật sự hạ thánh chỉ, sợ rằng hắn cũng có bản lãnh làm ra chuyện kháng chỉ, mà lại trong thời điểm hiện tại, nên cũng khó trách phụ thân phẫn nộ như vậy, muốn dùng gia pháp với nhi tử mà mình cưng chiều nhất.
Một đường chạy về Tướng phủ, từ trong lời nói của hạ nhân thì biết Liễm đã bị phụ thân nhốt vào Từ Đường, ngoại trừ phụ thân, không có bất cứ kẻ nào được đi vào.
Ta vội vàng đi về phía Từ Đường, chỉ thấy mấy vị ca ca đang đứng ngoài điện, vẻ mặt đều lo lắng, nhưng vì lời căn dặn của phụ thân mà không dám đi vào, thấy ta tới, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, đại ca tiến lên hành lễ với ta: “Tham kiến Vương phi.”
Ta vội vàng đỡ: “Ca ca làm gì vậy, hiện tại là ở nhà, cũng không có người ngoài, Liễm đâu, đệ ấy thế nào?”
Đại ca cũng không tiếp tục câu nệ, nôn nóng nói với ta: “Muội muội, may là muội đã đến, ta chưa từng thấy phụ thân nóng giận như vậy, lại không cho chúng ta vào, muội nghĩ xem phải tìm cách gì khuyên nhủ đây.”
Ta gật đầu, những thủ vệ trước Từ Đường ngăn cản các ca ca, nhưng dù sao thân phận của ta cũng là Tam vương phi đương triều, vì vậy bọn họ đều lộ ra nét mặt khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải, vì thế ta mở miệng nói: “Các ngươi yên tâm, phụ thân nếu có trách phạt, ta sẽ gánh vác tất cả, là ta bất chấp muốn đi vào, vốn không liên quan đến các ngươi.”
Hai người kia do dự một lát, cuối cùng cũng mở cửa để ta vào, ta bước lên con đường lát đá xanh, xuyên qua đình viện, đi đến chính điện của Từ Đường, rất xa đã nghe thấy giọng nói của Liễm, bướng bỉnh mà dứt khoát: ” . . .Trong thiên hạ có hai việc khó nhất, một là cùng Thái tử đọc sách, hai là làm phò mã của công chúa, tại sao phụ thân và mẫu thân lại muốn đem nhi tử đẩy vào hố lửa? Tỷ tỷ đã vì Mộ Dung gia hy sinh cả đời, hiện tại là đến lượt ta có phải không?”
Giọng nói tức giận của phụ thân thoáng chút run rẩy: “Ngươi, tên nghịch tử ngươi, ngươi nói cái gì . . .”
“Vút” một tiếng, hình như là âm thanh roi da quất xuống, trong lòng ta đau đớn, không kiềm được mà bước nhanh hơn, tiếng mẫu thân đau lòng nức nở không ngừng vang lên: “Liễm nhi, con hãy nghe theo phụ thân đi, trời lạnh thế này, nếu cứ tiếp tục tự làm khổ mình như vậy, thì biết làm thế nào?”
“Không được! Ngoài việc đó ra cái gì cũng được, dù thế nào con cũng không tuân!”
“Vút,” lại thêm một tiếng.
Giọng nói của mẫu thân càng lúc càng sốt ruột: “Ý Dương công chúa quốc sắc thiên hương, có gì là không tốt, có biết bao người nằm mơ đều ước ao có được ân vinh này mà không được. Cho dù tính nết của nàng có phần được nuông chiều, nhưng sau khi lập gia đình sẽ dần thay đổi, nếu con thật sự không thích nàng, sau này ít gặp mặt là được. Vì là cưới công chúa, nên không thể ba vợ bốn nàng hầu như thường dân, nhưng gia tộc của chúng ta như vậy, nếu con muốn thu một hai nữ nhân vừa ý làm thị thiếp cũng không phải là không thể, con cần gì phải cố chấp không chịu xoay chuyển như vậy?”
Liễm vẫn giương giọng nói như trước: “Cho tới bây giờ, con chưa từng nghĩ tới cái gì là ba vợ bốn nàng hầu, cũng sẽ không cưới công chúa, ai yêu thương cái ân vinh này thì đi mà lấy, con chỉ cưới người con thật sự yêu thương, sau đó đối tốt với nàng cả đời!”
“Đồ nghịch tử!” Phụ thân tức giận nói: “Ngươi nói thật đi, người mà ngươi thật sự yêu thích là ai?”
“Hiện tại không có, nhưng một ngày nào đó con sẽ tìm được!”
Phụ thân vẫn không kiềm được sự tức giận, mắng; “Ngay đến công chúa mà ngươi còn thấy chướng mắt, trong thiên hạ này còn có dạng nữ nhân nào mà ngươi vừa ý? Không bằng trực tiếp xuất gia đi!”
Liễm không cần nghĩ ngợi gì liền lên tiếng: “Nữ tử được con coi trọng hiển nhiên là thế gian khó tìm, cho dù nàng có thua kém tỷ tỷ nhưng cũng không được thua quá xa, dù sao, tuyệt đối không phải là Ý Dương công chúa!”
Ta nhẹ nhàng thở dài, đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễm đã cởi áo quỳ gối trước bài vị của tổ tiên, mặc dù tấm lưng của hắn vẫn chưa đến nỗi máu thịt lẫn lộn, nhưng đã hằn lên những vết roi, trong đó có một hai vết đã chảy ra tơ máu.
Liễm là đứa con nhỏ nhất của cha mẹ, lại thông minh dị thường từ nhỏ, trên dưới cả nhà đều cưng chìu hắn đến tận trời, cuộc sống sung sướng từ nhỏ, đến cả phụ mẫu cũng không nỡ mắng nửa câu, làm sao mà chịu được sự đau đớn trên da thịt như ngày hôm nay.
Lòng ta đau nhói, hiểu rõ lúc này phụ thân là thật sự tức giận, không dám nói lời nào, đang lúc suy xét thì bị mẫu thân kéo tay, nín khóc nói: “Thanh nhi, con nhanh khuyên nhủ đệ đệ của con, thật sự ta không biết làm thế nào mới tốt . . .”
Ta vội vàng cầm tay mẫu thân, nắm chặt trấn an, lại thấy phụ thân bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên buông rơi roi da ở trong tay, gương mặt trang nghiêm đi về phía ta, cung kính hành lễ: “Thần Mộ Dung Đạc tham kiến Tam vương phi.”
Ta hoàng sợ, sợ hãi trốn tránh, luống cuống tay chân đỡ lấy phụ thân: “Phụ thân đang làm gì vậy, là muốn trong lòng nữ nhi không được thanh thản hay sao?”
Ông để cho ta đỡ ông đứng dậy, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, lên tiếng nói: “Lần này người trở về là lấy thân phận nữ nhân của Mộ Dung gia thần, cũng không phải là Tam vương phi đương triều, có phải hay không?”
Ta ngẩn ra, dù rằng đã rõ ông sắp nói điều gì, nhưng lại chỉ có thể gật đầu.
Giọng nói của phụ thân chậm rãi vang lên: “Nếu như vậy, ta giáo huấn đệ đệ của ngươi, ngươi không cần nhúng tay vào, ra bên ngoài Từ Đường chờ đi.”
Tác giả :
Phong Ngưng Tuyết Vũ