Đồ Khốn, Tôi Không Phải Là Vợ Anh
Chương 23
nó sau khi được đưa về nhà từ bệnh viện, hắn không cho nó động vào bất kỳ công việc gì cả, nó cũng chỉ nhíu mày hoặc cười khổ nhìn hắn mà thôi.
- a, mẹ! – cu Bo chạy lon ton lại ôm lấy cổ nó
- cu Bo, mẹ nhớ con quá – nó ôm cu Bo vào lòng
- nhẹ nhàng tý chứ bà xã – hắn nói vào tai nó
- xê ra cho mẹ con tôi tâm sự, đi lấy chai nước coi – nó lườm hắn
- được rồi, em ngồi yên đó anh đi lấy cho, đừng có làm việc gì đó – hắn nói rồi chạy đi lấy chai nước cho nó.
nó cười phì khi thấy hắn hớt hải, quay lại bẹo má cu Bo rồi ôm cu Bo lên ghế ngồi. hắn cầm chai nước lên rồi kéo cu bo về phía mình và đưa chai nước cho nó
- cu Bo ngoan, không được nghịch nhiều nhé – hắn ôm con và thủ thỉ, xuýt thì nó sặc nước, lần đầu tiên nghe thấy hắn thủ thỉ với con như vậy
- vợ yêu, em không sao đó chứ? – hắn lo lắng vuốt lưng cho nó
- không sao, không sao cả, anh làm gì mà cuống lên thế? – nó nhăn mặt nói
- hỳ – hắn cười trừ. – mai em nghỉ ở nhà đi, anh không muốn em đi làm đâu, ở nhà mà bồi bổ cho em bé – hắn gãi gãi tai nói
- không được tôi phải đến công ty, mới có 1 tháng thôi làm gì nghiêm trọng dữ, sau khi họp báo tôi nghỉ cũng chưa muộn mà – nó cười trấn an hắn
- ưkm`. nhưng anh không muốn em căng thẳng đầu óc, – hắn ngây ngô
- không sao. tôi tự biết mình thế nào – nó cười
đêm hôm đó hắn gọi điện thoại cho ba mẹ nó, hai ông bà vui mừng ra mặ vì sắp có thêm đứa cháu nhng mà ngặt nỗi công việc bên Mỹ không sắp sếp được nên không thể về thăm nó. ông bà nói sẽ gửi đồ bổ về cho nó. rồi hắn gọi điện thoại cho Du
- a lô – Du mệt mỏi nghe điện thoại, mới duyệt xong mấy hồ sơ thầu nên mệt
- Du à? anh Long – hắn vui vẻ
- vâng, có gì không anh? tình hình là em mới làm xong mấy công việc khá là căng thẳng và mệt – Du nói
- ưkm`, không có gì, anh chỉ muốn thông báo với cậu là Dung có thai được 1 tháng rồi – hắn cười nói nghe giọng hắn thì biết hắn vui cỡ nào
- thật? – Du thốt lên
- ưkm`. anh mới đưa cổ đi khám hồi chiều tối – hắn nói
- ha ha. hay quá. mai em sang. – Du cười lớn.
- ưkm`. thôi cậu nghỉ ngơi đi – hắn nói rồi cúp máy.
hắn lại ngồi ấn số gọi cho mẹ hắn và em gái, hai người nà đang bên Mỹ. định cư luôn bên đó, em gái hắn đang học bên đó còn mẹ hắn quản lý chi nhánh công ty bên đó luôn
- Mỹ Kim < em gái hắn > đó à? mẹ đâu em? – hắn hỏi
- à mẹ á, mẹ ơi có anh hai gọi – Mỹ Kim từ bên kia đầu dây kêu to – anh đợi mẹ một lát …..
- a lô, chuyện gì thế Long? – bà Thuận mẹ hắn hỏi
- vợ con có thai được một tháng rồi mẹ ạh – hắn hớn hở
- thế à? thế thằng Bo có ngoan không? bảo con Nguyệt nó ăn uống cẩn thận. mấy nữa mẹ về đó – bà Thuận nói
- vâng, con biết rồi ạh – hắn vui vẻ
- anh đang nói chuyện với ai vậy? – nó chui từ trong phòng tắm ra, đang lau đầu hỏi hắn
- mẹ anh – hắn nói
- ưkm` – nó gật nhẹ đầu
- ai đang nói chuyện với con đấy Long? – bà Thuận hỏi
- vợ con mẹ ạh – hắn cười – cô ấy mới tắm xong
- đưa máy cho nó đi – Bà Thuận nói
- vâng. – quay sang nó – mẹ muốn nói chuyện với em
- * gật * … dạ, mẹ – nó ngọt sớt
- Nguyệt hả con. nghe thằng Long nói con có thai – Bà Thuận hỏi
- dạ mẹ, mới một tháng thôi ạh – nó nói
- ưk`. con nhớ cẩn thận, ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa và đừng làm việc nặng, mấy nữa mẹ thu sếp việc ổn thỏa rồi mẹ về – bà Thuận nói
- dạ vâng – nó nói
- ” mẹ, chị dâu lại có em bé hả? đưa máy con nói chuyện với chị dâu một tý ” – Mỹ Kim chen mồm vào
- chị dâu. em Mỹ Kim nè. chị còn nhớ em không?- Mỹ Kim hớn hở
- ưkm`. chị … nhớ.- nó ấp úng. kỳ thực nó nào có biết mặt chứ …….. đã gặp lần nào đâu.
- hỳ lúc chị với anh hai đám cưới xong em và mẹ vội phải sang đây nên có lẽ chị không nhớ mặt em rồi – Mỹ Kim nói
- ở nhà có hình của em mà. chị có nhớ chứ – nó nói nhanh, đúng là ở dưới nhà có tấm hình Mỹ Kim và bà Thuận chụp chung treo ở dưới phòng khách.
- hy hy. chị chịu khó ăn uống thật tốt để em bé sau này mập nhé. khi nào rảnh việc học em sẽ về đó thăm anh chị và cu Bo. – Mỹ Kim nói
- ưkm`
- thôi chị nghỉ ngơi đi, em với mẹ cũng ngỉ đây – Mỹ Kim nói
- ưkm`.
nó cúp máy đưa máy cho hắn, khuôn mặt hầm hầm khiến hắn xuýt té ngửa ra đằng sau, sao nó lại có thái độ thế nhỉ? hắn làm gì sai sao? nãy giờ hắn ngồi một chỗ đâu có chạy linh tinh, con thì hắn cũng dỗ ngủ rồi, còn gì làm nó bực nhỉ?
- sao anh đã khoe rồi? – nó phun ra một câu
- trời, có thế mà em cũng làm bộ mặt hình sự, nãy giờ làm anh đứng tim muốn chết không hiểu anh làm sai chuyện gì – hắn vuốt ngực.
- sao anh đã khoe hết người này người nọ rồi, thể nào từ bây giờ tôi cũng bị tống cho đủ thứ đồ bổ cho coi, anh có biết tôi ghét đồ bổ lắm không hả? anh có biết tôi ghét bị ép ăn nhiều lắm không hả? anh chết chắc với tôi rồi – nó vơ lấy chiếc gối chuẩn bị phang vào đầu hắn
- ớ. anh xin lỗi anh vui quá thôi, vợ đừng manh động à nhầm đừng kích động – hắn thủ thế và chạy
- đứng lại, anh đứng lại cho tôi,- nó cầm cái gối chạy đuổi hắn
- thôi, anh xin em, anh không chạy nữa, em đừng có chạy như vậy chứ, – hắn vội dừng lại
- chết này, cho anh chết cái tất bà tám này – nó vừa nói vừa đập hắn liên tục bằng chiếc gối trên tay
- híc vợ ơi, anh biết lỗi rồi. em đừng giận, phải chú ý đứa bé chứ – hắn cười khổ
- hừ, anh giỏi lắm, đã biết đem con ra làm lá chắn rồi cơ đấy – nó vứt cái gối xuống ghế và nói
- hy hy. vợ quá khen – hắn cười khoái trí
nó ức anh ách nhưng không làm gì được hắn, ngồi xuống ghế thở cho đỡ tức, hắn chạy xuống dưới nhà nhanh như ăn cướp làm nó để một dấu hỏi to đùng trên đầu không biết hắn làm gì mà chạy như ma đuổi thế, nó ngó ngang ngó dọc, không có gì lạ, nếu có gì nguy hiểm chắc hắn đã lôi nó đi cùng rồi chứ? sao hắn chạy nhanh thế nhỉ? nó lắc đầu.
- sữa đây, vợ uống đi, uống rồi chúng ta đi ngủ – hắn chạy lên, trên tay cầm ly sữa
hóa ra là đi pha sữa, nó nhìn hắn rồi miễn cưỡng cầm ly sữa và uống một ngụm
- em phải uống hết đi – hắn đẩy lại cho nó
- không – nó dứt khoát
- hoặc là uống hết cốc này hoặc là hai cốc – hắn cười đểu
- uống thì uống – nó chào thua hắn, thà cố nhịn uống một cốc còn hơn bị hắn tống cho hai cốc, như thế hóa bằng hại con nhà người ta.
nó uống hết cốc sữa rồi được hắn bế lên giường ôm trong lòng, ngủ ……….
- a, mẹ! – cu Bo chạy lon ton lại ôm lấy cổ nó
- cu Bo, mẹ nhớ con quá – nó ôm cu Bo vào lòng
- nhẹ nhàng tý chứ bà xã – hắn nói vào tai nó
- xê ra cho mẹ con tôi tâm sự, đi lấy chai nước coi – nó lườm hắn
- được rồi, em ngồi yên đó anh đi lấy cho, đừng có làm việc gì đó – hắn nói rồi chạy đi lấy chai nước cho nó.
nó cười phì khi thấy hắn hớt hải, quay lại bẹo má cu Bo rồi ôm cu Bo lên ghế ngồi. hắn cầm chai nước lên rồi kéo cu bo về phía mình và đưa chai nước cho nó
- cu Bo ngoan, không được nghịch nhiều nhé – hắn ôm con và thủ thỉ, xuýt thì nó sặc nước, lần đầu tiên nghe thấy hắn thủ thỉ với con như vậy
- vợ yêu, em không sao đó chứ? – hắn lo lắng vuốt lưng cho nó
- không sao, không sao cả, anh làm gì mà cuống lên thế? – nó nhăn mặt nói
- hỳ – hắn cười trừ. – mai em nghỉ ở nhà đi, anh không muốn em đi làm đâu, ở nhà mà bồi bổ cho em bé – hắn gãi gãi tai nói
- không được tôi phải đến công ty, mới có 1 tháng thôi làm gì nghiêm trọng dữ, sau khi họp báo tôi nghỉ cũng chưa muộn mà – nó cười trấn an hắn
- ưkm`. nhưng anh không muốn em căng thẳng đầu óc, – hắn ngây ngô
- không sao. tôi tự biết mình thế nào – nó cười
đêm hôm đó hắn gọi điện thoại cho ba mẹ nó, hai ông bà vui mừng ra mặ vì sắp có thêm đứa cháu nhng mà ngặt nỗi công việc bên Mỹ không sắp sếp được nên không thể về thăm nó. ông bà nói sẽ gửi đồ bổ về cho nó. rồi hắn gọi điện thoại cho Du
- a lô – Du mệt mỏi nghe điện thoại, mới duyệt xong mấy hồ sơ thầu nên mệt
- Du à? anh Long – hắn vui vẻ
- vâng, có gì không anh? tình hình là em mới làm xong mấy công việc khá là căng thẳng và mệt – Du nói
- ưkm`, không có gì, anh chỉ muốn thông báo với cậu là Dung có thai được 1 tháng rồi – hắn cười nói nghe giọng hắn thì biết hắn vui cỡ nào
- thật? – Du thốt lên
- ưkm`. anh mới đưa cổ đi khám hồi chiều tối – hắn nói
- ha ha. hay quá. mai em sang. – Du cười lớn.
- ưkm`. thôi cậu nghỉ ngơi đi – hắn nói rồi cúp máy.
hắn lại ngồi ấn số gọi cho mẹ hắn và em gái, hai người nà đang bên Mỹ. định cư luôn bên đó, em gái hắn đang học bên đó còn mẹ hắn quản lý chi nhánh công ty bên đó luôn
- Mỹ Kim < em gái hắn > đó à? mẹ đâu em? – hắn hỏi
- à mẹ á, mẹ ơi có anh hai gọi – Mỹ Kim từ bên kia đầu dây kêu to – anh đợi mẹ một lát …..
- a lô, chuyện gì thế Long? – bà Thuận mẹ hắn hỏi
- vợ con có thai được một tháng rồi mẹ ạh – hắn hớn hở
- thế à? thế thằng Bo có ngoan không? bảo con Nguyệt nó ăn uống cẩn thận. mấy nữa mẹ về đó – bà Thuận nói
- vâng, con biết rồi ạh – hắn vui vẻ
- anh đang nói chuyện với ai vậy? – nó chui từ trong phòng tắm ra, đang lau đầu hỏi hắn
- mẹ anh – hắn nói
- ưkm` – nó gật nhẹ đầu
- ai đang nói chuyện với con đấy Long? – bà Thuận hỏi
- vợ con mẹ ạh – hắn cười – cô ấy mới tắm xong
- đưa máy cho nó đi – Bà Thuận nói
- vâng. – quay sang nó – mẹ muốn nói chuyện với em
- * gật * … dạ, mẹ – nó ngọt sớt
- Nguyệt hả con. nghe thằng Long nói con có thai – Bà Thuận hỏi
- dạ mẹ, mới một tháng thôi ạh – nó nói
- ưk`. con nhớ cẩn thận, ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa và đừng làm việc nặng, mấy nữa mẹ thu sếp việc ổn thỏa rồi mẹ về – bà Thuận nói
- dạ vâng – nó nói
- ” mẹ, chị dâu lại có em bé hả? đưa máy con nói chuyện với chị dâu một tý ” – Mỹ Kim chen mồm vào
- chị dâu. em Mỹ Kim nè. chị còn nhớ em không?- Mỹ Kim hớn hở
- ưkm`. chị … nhớ.- nó ấp úng. kỳ thực nó nào có biết mặt chứ …….. đã gặp lần nào đâu.
- hỳ lúc chị với anh hai đám cưới xong em và mẹ vội phải sang đây nên có lẽ chị không nhớ mặt em rồi – Mỹ Kim nói
- ở nhà có hình của em mà. chị có nhớ chứ – nó nói nhanh, đúng là ở dưới nhà có tấm hình Mỹ Kim và bà Thuận chụp chung treo ở dưới phòng khách.
- hy hy. chị chịu khó ăn uống thật tốt để em bé sau này mập nhé. khi nào rảnh việc học em sẽ về đó thăm anh chị và cu Bo. – Mỹ Kim nói
- ưkm`
- thôi chị nghỉ ngơi đi, em với mẹ cũng ngỉ đây – Mỹ Kim nói
- ưkm`.
nó cúp máy đưa máy cho hắn, khuôn mặt hầm hầm khiến hắn xuýt té ngửa ra đằng sau, sao nó lại có thái độ thế nhỉ? hắn làm gì sai sao? nãy giờ hắn ngồi một chỗ đâu có chạy linh tinh, con thì hắn cũng dỗ ngủ rồi, còn gì làm nó bực nhỉ?
- sao anh đã khoe rồi? – nó phun ra một câu
- trời, có thế mà em cũng làm bộ mặt hình sự, nãy giờ làm anh đứng tim muốn chết không hiểu anh làm sai chuyện gì – hắn vuốt ngực.
- sao anh đã khoe hết người này người nọ rồi, thể nào từ bây giờ tôi cũng bị tống cho đủ thứ đồ bổ cho coi, anh có biết tôi ghét đồ bổ lắm không hả? anh có biết tôi ghét bị ép ăn nhiều lắm không hả? anh chết chắc với tôi rồi – nó vơ lấy chiếc gối chuẩn bị phang vào đầu hắn
- ớ. anh xin lỗi anh vui quá thôi, vợ đừng manh động à nhầm đừng kích động – hắn thủ thế và chạy
- đứng lại, anh đứng lại cho tôi,- nó cầm cái gối chạy đuổi hắn
- thôi, anh xin em, anh không chạy nữa, em đừng có chạy như vậy chứ, – hắn vội dừng lại
- chết này, cho anh chết cái tất bà tám này – nó vừa nói vừa đập hắn liên tục bằng chiếc gối trên tay
- híc vợ ơi, anh biết lỗi rồi. em đừng giận, phải chú ý đứa bé chứ – hắn cười khổ
- hừ, anh giỏi lắm, đã biết đem con ra làm lá chắn rồi cơ đấy – nó vứt cái gối xuống ghế và nói
- hy hy. vợ quá khen – hắn cười khoái trí
nó ức anh ách nhưng không làm gì được hắn, ngồi xuống ghế thở cho đỡ tức, hắn chạy xuống dưới nhà nhanh như ăn cướp làm nó để một dấu hỏi to đùng trên đầu không biết hắn làm gì mà chạy như ma đuổi thế, nó ngó ngang ngó dọc, không có gì lạ, nếu có gì nguy hiểm chắc hắn đã lôi nó đi cùng rồi chứ? sao hắn chạy nhanh thế nhỉ? nó lắc đầu.
- sữa đây, vợ uống đi, uống rồi chúng ta đi ngủ – hắn chạy lên, trên tay cầm ly sữa
hóa ra là đi pha sữa, nó nhìn hắn rồi miễn cưỡng cầm ly sữa và uống một ngụm
- em phải uống hết đi – hắn đẩy lại cho nó
- không – nó dứt khoát
- hoặc là uống hết cốc này hoặc là hai cốc – hắn cười đểu
- uống thì uống – nó chào thua hắn, thà cố nhịn uống một cốc còn hơn bị hắn tống cho hai cốc, như thế hóa bằng hại con nhà người ta.
nó uống hết cốc sữa rồi được hắn bế lên giường ôm trong lòng, ngủ ……….
Tác giả :
fc_lorenkid