Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 434: Trát tâm
Sư Thanh Y cực ít khi nhìn thấy Lạc Thần lộ ra loại vẻ mặt này, biểu tình biến hóa muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiêu phức tạp, đầu tiên là một cái kinh ngạc chớp mắt mà qua, sau đó mặt như lạnh sương, lại khó có được mà chậm rãi biến thành chân tay luống cuống.
Điện thoại nằm trong túi áo nàng, tuy không có hình ảnh, nhưng tất cả thanh âm thu vào một chữ cũng không sót.
Từ bên ngoài, đến phòng khách, cầu thang, hành lang, lại đến trong phòng.
Một đường tới đây, không một chi tiết nào may mắn thoát khỏi.
Lạc Thần cầm di động, nhất thời không có phản ứng, cứng ngắc tại chỗ này.
Sư Thanh Y không rõ Lạc Thần đến cùng nhìn thấy được cái gì từ trêи máy, hết sức tò mò, ánh mắt đi theo nhìn qua, kết quả thấy được màn hình di động còn dừng lại ở giao diện quay phim, mà còn đang tiếp tục quay.
Nàng tuy rằng say, nhưng giờ phút này dựa vào Lạc Thần gần như vậy, trạng huống trêи di động thấy thấy rõ ràng. Hốt hoảng là nhớ lại chính mình lúc trước một mực vẫn cầm di động mà quay Lạc Thần, lúc sau giống như không tắt, vẫn luôn bảo trì trạng thái quay, nhét vào trong túi áo.
Lạc Thần xưa nay phản ứng cực nhanh, cũng dễ dàng hiểu rõ nhân tâm, trước khi người khác làm ra bước tiếp theo, nàng cũng đã nghĩ kỹ đối sách.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên là nàng không biết làm thế nào mới tốt. Mi tâm nhíu lại, tựa hồ do dự điều gì.
“Cái này chưa có…… chưa có tắt sao?” Bởi vì Lạc Thần cúi thấp đầu, sư Thanh Y liền cong lưng, tiến đến gần mặt nàng, lại ngửa đầu xem nàng
Dáng vẻ này nhìn qua là có vài phần xem náo nhiệt, câu hỏi cũng như đang cố ý trêu đùa Lạc Thần, nhưng Sư Thanh Y cũng không phát giác được. Nàng giờ phút này tâm tư muốn bao nhiêu đơn giản có bấy nhiêu đơn giản, cũng chỉ là muốn dán lại gần Lạc Thần một chút mà thôi.
Hơn nữa hiện tại nàng cũng không biết cái gì gọi là trêu đùa, biết rõ cái gì còn cố hỏi, chỉ là thuận miệng nói một câu, kết quả những lời này như là một thanh đao, đâm vào ngực Lạc Thần.
Lạc Thần môi mỏng run rẩy.
“Cái này…. rốt cuộc là quay bao lâu a…?” Sư Thanh Y mờ mịt không biết, vẫn còn cố gắng suy tư: “Ta…… Ta đều có chút nhớ không rõ.”
Cũng đúng, những lời hồ ngôn loạn ngữ, động tay động chân, tất cả đều tẩm tại trong rượu, ngâm trong men say ʍôиɠ lung.
Một giây này vừa nói xong, một giây sau còn phải miễn cưỡng nghĩ lại.
Lạc Thần không lên tiếng.
“A… Bất quá không nhớ ra được cũng không sao.” Sư Thanh Y lại rất cao hứng, vui vẻ nói: “Dù sao đều đã ghi lại… Ngày mai ta sẽ xem kỹ một chút, tất cả liền rõ ràng, dùng di động quay vẫn rất thuận tiện.”
Lại thêm một thanh đao chém qua.
Lạc Thần: “……”
Yên tĩnh một lát, ngón tay cứng ngắc của Lạc Thần rốt cuộc hoạt động, chạm nhẹ trêи màn hình, kết thúc máy quay.
Sư Thanh Y phát hiện nàng tắt chế độ quay, lập tức nóng nảy: “Ngươi…… Ngươi tại sao lại tắt?”
“Đã quay khá lâu, bộ nhớ của máy chắc hẳn không đủ.” Thanh âm Lạc Thần cơ hồ không có gì thay đổi, phảng phất như sau khi bị sấm sét bổ trúng, lâm vào trạng thái tê liệt: “Liền ngừng ở đây đi.”
Bất quá câu này đương nhiên là gạt người, Sư Thanh Y mua di động cho nàng, chính là đời máy có bộ nhớ lớn nhất, hơn nữa bình thường nàng rất ít khi lưu những thứ không quan trọng, bộ nhớ trống rất nhiều. Ngoại trừ tư liệu học tập, còn lại chính là một ít ảnh chụp Sư Thanh Y, nàng cài khóa, bảo quản ở địa phương an toàn, mà mỗi lần còn đồng bộ bảo tồn vào notebook.
Sư Thanh Y tin là thật, cho rằng bộ nhớ không đủ, liền không so đo, mà nói: “Vậy ngươi giúp ta…… Giúp ta gửi video này qua di động của ta, ta muốn hảo hảo bảo tồn, lưu lại…… Ngày mai xem.”
Cái này nhưng là toàn bộ chứng cứ.
Nàng ngược lại không quan tâm đến những thứ khác, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền ở sâu trong lòng thủy chung còn nhớ chuyện ở sườn núi, ngày mai nhất định phải tự mình kiểm nghiệm, xem Lạc Thần lúc ấy có lừa gạt nàng hay không.
Bất quá lúc này Sư Thanh Y đầu choáng mắt hoa, lo lắng tay mình run sẽ không cẩn thận đem video này xóa, liền nhờ Lạc Thần hỗ trợ.
Hai mắt nàng ʍôиɠ lung, lại kèm tha thiết chờ đợi, ánh mắt mềm mại tinh khiết như vậy, làm sao cam lòng cự tuyệt nàng.
Lạc Thần hít một hơi sâu, miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, một tay cầm di động của mình, một tay cầm di động Sư Thanh Y, song song kề cùng một chỗ, ấn mở Bluetooth, tiến hành truyền tệp tin. Bất quá dữ liệu có chút lớn, dù cho Bluetooth truyền tin tốc độ nhanh, vẫn phải đợi một thời gian ngắn.
Lạc Thần đứng ở đó chờ đợi truyền xong video, trong phòng lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, Sư Thanh Y liền lay vai của nàng, tiến đến gần gò má của nàng, một bên nhìn chằm chằm vào điện thoại, một bên cùng nàng nói chuyện.
“Ngươi…… Ngươi có phải nghĩ muốn xóa nó?” Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần: “……”
“…… Ngươi phải nói thật.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng động vai của nàng.
“Phải.” Bộ dạng này của nàng khiến Lạc Thần không đành lòng lừa gạt, đành phải nói: “Nhưng ta sẽ không xóa.”
“Thật sự?” Sư Thanh Y ánh mắt sáng lấp lánh.
“Ân.” Lạc Thần đáp có chút gian nan.
“Ngươi…… Ngươi thật giống như rất khẩn trương, chẳng lẽ bên trong có nhược điểm của ngươi?” Sư Thanh Y không nhớ rõ lúc trước bản thân ở hành lang núp trong ngực Lạc Thần, động tay động chân với nàng, càng không nhớ rõ chính mình dùng ván cửa làm giường, quấn quýt Lạc Thần không buông, thập phần vô tội đem Lạc Thần làm cái chăn.
Lạc Thần nói: “…… Ta không biết, ngày mai ngươi tự xem đi.”
“Được, vậy ngày mai ta xem.” Sư Thanh Y đối với ngày mai có chút hy vọng, trong lòng kϊƈɦ động, chẳng qua là kϊƈɦ động chốc lát, nàng lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt nghiêm túc lên: “Nếu như bên trong có nhược điểm của ngươi , ngươi sẽ không….cắt bớt đi chứ? Ngươi không thể xóa, hoặc cắt bớt, ta đã nói trước, đây đều là chứng cớ, ngươi phải đáp ứng ta.”
Lại lần nữa bị thanh đao xẹt qua.
Lạc Thần thần sắc căng thẳng, nói: “Sẽ không.”
Chuyện nàng đồng ý, thì sẽ làm được.
“…… Thật tốt quá.” Sư Thanh Y lúc này mới thoả mãn, nhón lên mũi chân, từ phía sau ghé vào trêи vai Lạc Thần, cọ cọ vào sườn mặt của nàng: “Ta cũng tin tưởng lời hứa của ngươi đáng giá nghìn vàng.”
Lạc Thần mỗi tay một cái động, không tiện di chuyển, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Ngươi đặt điện thoại xuống, để chúng nó tự truyền, còn phải mất một hồi a?” Sư Thanh Y đáy lòng vẫn còn ngứa ngáy, cảm thấy đêm nay thật ngắn ngủi, cũng không thể lãng phí thêm thời gian, liền đỏ mặt chọc chọc cánh tay Lạc Thần.
Lạc Thần đành phải đi đến bên mép giường, đặt hai chiếc điện thoại trêи tủ đầu giường, ánh mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, phảng phất như trêи đó toát ra thứ gì cực kỳ khủng khϊế͙p͙, vẻ mặt ngưng trọng.
Sư Thanh Y cũng đi qua, đứng ở bên cạnh nhìn kỹ sắc mặt Lạc Thần, cảm thấy có chút không đúng, cẩn thận từng chút một hỏi nàng: “Ngươi còn cảm thấy khó chịu a?”
“Cực kỳ khó chịu.” Lạc Thần sâu kín mà liếc nàng.
Đây là lời nói thật.
Giờ khắc này tư vị khó chịu còn trầm trọng hơn, dù cho nàng trời sinh tính tình trầm tĩnh, cũng khó có thể tiêu tan.
Sư Thanh Y cảm thấy dáng vẻ này của nàng có chút ảo não, giống như một con Bạch Hạc đang giận dỗi, vội vàng lại gần ôm lấy nàng: “Ngoan, không khó chịu, cho ngươi ăn…… ăn ngon.”
Lạc Thần nhìn nàng, trong mắt buồn bực bị lời nói ôn nhu dỗ dành của nàng hòa tan, nổi lên một chút nhiệt. Nàng duỗi ra hai tay, ôm lấy Sư Thanh Y, đem mặt dán ở cổ nàng, ngửi hương thơm nơi đó.
Đúng là ăn rất ngon, rất mê người.
Nhưng…… Không thể ăn.
Cổ Sư Thanh Y bị khí tức nóng róng rực của nàng phả vào, tâm thần càng kϊƈɦ động, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi…… đi nằm a?”
Các nàng hiện tại đứng bên cạnh tủ đầu giường, lại vài bước chính là giường.
Lạc Thần liền ôm lấy nàng, từng bước một, hướng về phía giường đi đến.
Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần đang đem nàng di chuyển về phía sau, lập tức không thuận theo, nắm chặt Lạc Thần liền hướng về phía cửa mà đi, trong miệng lúng túng: “Ngươi…… Ngươi đừng đi sai, bên kia…… mới là giường.”
Được rồi, nàng nói là giường, thì chính là giường.
Lạc Thần chỉ có thể đi theo nàng.
Hai người trở lại cạnh cửa, Sư Thanh Y càng đến gần cửa, lại càng hưng phấn, nghĩ thầm rốt cục đem Lạc Thần đưa đến trêи giường, nàng nên hảo hảo để Lạc Thần nếm thử nàng. Bất quá đợi nàng thấy được ánh mắt Lạc Thần, trong lòng nàng nhảy vài nhảy, lại thay đổi chủ ý, quyết định trước tiên liền nếm một chút tư vị của Lạc Thần.
Lạc Thần bị nàng ôm lấy, từng bước lui về phía sau.
Lúc trước Lạc Thần bị Sư Thanh Y xem như cái chăn che ở trêи người, lúc này ngược lại, đổi thành Lạc Thần bị nàng đặt tại trêи cửa.
Sư Thanh Y híp hai mắt lại chỉ hé ra chút ít, mùi rượu huân lên, sắc đỏ ở bên trong dao động. Men say tê dại nàng, làm cho nàng cảm giác không linh hoạt, nhưng huyết dịch ở sâu bên trong như đột nhiên bị thức tỉnh.
Lạc Thần bị nàng ấn lấy, hầu như không cách nào nhúc nhích.
Sư Thanh Y có chút nóng nảy, lực đạo không thể khống chế tốt.
Thời điểm lệ khí phát tác, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, có thể vặn gãy cổ một con quái vật. Hiền giờ lực đạo kỳ thật đã thu lại đáng kể, nhưng vẫn có chút áp chế không nổi run rẩy.
Môi nàng cùng Lạc Thần gần trong gang tấc, hô hấp dồn dập, hỏi: “Ta…… Ta là có phải đã quá mạnh tay?”
Nàng rất hối hận, rồi lại mơ hồ, không biết mình làm sao vậy, chẳng qua là mơ hồ cảm thấy mình cũng không đủ ôn nhu.
Kỳ thật nàng muốn dốc hết thảy cực hạn yêu thương cho Lạc Thần, cẩn thận từng chút từng chút một nâng niu, chỉ sợ tổn thương Lạc Thần, nhưng vì sao chính mình giống như bắt đầu trở nên là lạ.
“Không có.” Lạc Thần ngực phập phồng, nhẹ giọng trả lời nàng.
Sư Thanh Y lúc này mới thoáng bỏ xuống nghi hoặc, trong đầu nóng lên, hôn lên môi Lạc Thần.
Lạc Thần lông mi khẽ run, chăm chú vịn nàng.
Hiện tại như đặt mặt băng phía dưới cuồng phong bạo vũ.
Một khi tương dán, liền biến thành càng sâu quấn quýt, mưa rào kia sợ là khống chế không được, tức khắc liền mưa tầm tã.
Sư Thanh Y cứ như vậy từ từ nhắm hai mắt, hôn lấy nàng, lỗ chân lông toàn thân dần dần như bị rót đầy nham thạch nóng chảy, hô hấp cũng nóng rực lên, một lát sau, đôi mắt nàng khẽ mở, bên trong một màu đỏ lan tràn.
Nàng cảm giác như trong đầu đột nhiên xâm nhập một mũi tên sắc bén, đem cảm giác say cắt phá. Toàn bộ thế giới như biến thành huyết sắc, hết thảy men say ʍôиɠ lung bị cái gì chặn lại, gắt gao co rút, cũng tựa như bị bóp nát.
Sư Thanh Y tuy vẫn còn say, nhưng trong tiềm thức đã cảm thấy sợ hãi, hai tay lập tức buông ra, môi rời đi. Lạc Thần cũng đã nhận ra Sư Thanh Y khác thường, hai tay nhu hòa mà đặt ở trêи lưng của nàng, chậm rãi khẽ vuốt.
Dưới tiết tấu nhu hòa của Lạc Thần, Sư Thanh Y tâm tình chậm rãi hòa hoãn lại.
Nàng kỳ thật cũng không hiểu tại sao mình sẽ dừng lại, nhưng ở sâu trong lòng biết không nên lại tiếp tục, bất quá loại sự tình này tại nửa đường dừng lại, thật sự cảm thấy mất mặt, thẹn thùng nói: “Ta…… Ta giống như có chút không thoải mái, cảm thấy rất nóng, ta…. bị cảm ư?”
“Ân.” Lạc Thần không đành lòng nói cho nàng biết chân tướng, thuận theo lời của nàng.
“Vậy….. nếu như lây bệnh cho ngươi sẽ không tốt.” Sư Thanh Y hai gò má càng đỏ: “Hay là ngươi ghi nợ cho ta, chờ ta hết cảm mạo, lại tiếp tục?”
“Có thể.” Lạc Thần nhu hòa cười nói.
Sư Thanh Y thực sự quẫn bách, nhưng nhìn ý cười vui vẻ của Lạc Thần, lại cảm thấy vô cùng an tâm. Dù sao hiện tại nàng cho rằng mình đã cùng Lạc Thần nằm xuống, liền thả lỏng mà ôm Lạc Thần, đem đầu vùi vào đầu vai của nàng.
Lạc Thần dựa cửa, cứ vậy đứng đấy ôm nàng một hồi lâu, đợi đến Sư Thanh Y ý thức càng mơ hồ, nàng mới một lần nữa ôm lấy thân thể Sư Thanh Y đi về phía giường.
Sư Thanh Y lần này không lại cố chấp mà đem cửa nhận thành giường, ngoan ngoãn nằm xuống.
Lạc Thần đắp kín chăn cho nàng, ngồi ở mép giường ngắm nhìn nàng ngủ say, giữa lông mày đều là yêu thương, rồi lại hàm chứa một tia khổ sở.
Sư Thanh Y vươn tay, nắm ống tay áo Lạc Thần, thì thào nói: “Ngươi…. Cất xe đạp rồi ư?”
“Còn chưa.” Lạc Thần sợ nàng nghe không rõ, cố ý tiến đến bên tai nàng nói.
“Vậy ngươi…… Vậy ngươi phải cất kỹ.” Sư Thanh Y buồn ngủ, vẫn không quên giao phó: “Ta biết rõ…… Ta biết rõ ngươi sợ bị người khác nhìn thấy, chê cười ngươi, nhưng là…… Nhưng là ta sẽ không cười ngươi.”
“Được.” Lạc Thần ngón tay sượt tại trêи gò má của nàng.
Đợi sư Thanh Y rốt cục không nói gì nữa, nhìn như bình tĩnh trở lại, Lạc Thần bồi nàng một hồi lâu, lúc này mới quay đầu nhìn di động trêи tủ đầu giường.
Dữ liệu bên trong điện thoại đã truyền xong, Lạc Thần ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, giống như cam chịu số phận, dịch khai ánh mắt, đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi gian phòng.
Lạc Thần một đường đi xuống lầu, đầu tiên trở lại hậu viện, đem xe đạp một lần nữa cất vào phòng chứa tạp vật, dùng bạt không thấm nước che kín, sau đó đến bàn trà ở phòng khách, mỗi đồ ăn vặt đều lấy một ít, rót một ly nước ấm, lên lầu đi đến cửa phòng Nhất Thủy.
Tay Lạc Thần vốn là đặt ở phía trêи tay cầm, nhẹ nhàng xoay một phát.
Quả nhiên, Nhất Thủy quá mức sợ hãi, cửa phòng đã khóa trái.
Bởi vì lúc trước Nhất Thủy đã giao phó, Lạc Thần cũng không gõ cửa, chẳng qua là thấp giọng nói: “Nhất Thủy, đồ ăn vặt.”
Nhất Thủy ở trong phòng đợi trái đợi phải, thủy chung không thấy đồ ăn vặt được đưa tới đây, đã sớm đói đến chóng mặt. Rốt cuộc quyết định gửi ảnh chụp cho họ Lâm , thuận tiện thúc ɖu͙ƈ một chút, ai biết lại đợi đến hồi lâu, trong lòng hắn sốt ruột, lại không dám đi ra ngoài, đau khổ chống đỡ đến hiện tại.
Cửa phòng mở ra, Nhất Thủy rũ đầu nhìn chằm chằm vào Lạc Thần: “…… Vì sao chậm như vậy a…?”
Lạc Thần mặt không chút biểu tình nói: “Biểu muội ta không nghe lời, phí chút thời gian, lúc này mới dỗ dành được nàng ngủ.”
Nhất Thủy cũng biết Sư Thanh Y say rượu, người say luôn khó hầu hạ, Nhất Thủy cũng không hề oán trách, tiếp nhận đồ ăn vặt trong tay Lạc Thần. Bất quá hắn ngược lại không nghĩ đến Lạc Thần còn cân nhắc chu đáo, đem một ly nước ấm lên đây, hắn vốn đang lo lắng một hồi ăn sẽ khát nước, hiện tại thật đúng ý hắn.
Lạc Thần cảm giác được trêи người Nhất Thủy có một loại mùi bất đồng với lúc trước, chút chút nhíu mày, lặng yên khẽ ngửi.
Mùi hương này thật nồng đậm, nhưng không biết là mùi gì.
_______
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ta Lạc ngực thật sự bị đâm thiệt nhiều dao găm, quá thảm rồi, hơn nữa ngày mai càng là một đạo cửa ải khó QAQ Đừng khổ sở, trước tiên đem hộp thu hồi đến, về phần say rượu con thỏ trêи người khoản nợ, về sau sẽ đòi lại đến 【.
Phiền toái lớn gia nhiều hơn chấm điểm nhắn lại cho yêu rồi, sao sao đát ~ Hiện tại rất cần chấm điểm nhắn lại ô ô ô ô ô
Điện thoại nằm trong túi áo nàng, tuy không có hình ảnh, nhưng tất cả thanh âm thu vào một chữ cũng không sót.
Từ bên ngoài, đến phòng khách, cầu thang, hành lang, lại đến trong phòng.
Một đường tới đây, không một chi tiết nào may mắn thoát khỏi.
Lạc Thần cầm di động, nhất thời không có phản ứng, cứng ngắc tại chỗ này.
Sư Thanh Y không rõ Lạc Thần đến cùng nhìn thấy được cái gì từ trêи máy, hết sức tò mò, ánh mắt đi theo nhìn qua, kết quả thấy được màn hình di động còn dừng lại ở giao diện quay phim, mà còn đang tiếp tục quay.
Nàng tuy rằng say, nhưng giờ phút này dựa vào Lạc Thần gần như vậy, trạng huống trêи di động thấy thấy rõ ràng. Hốt hoảng là nhớ lại chính mình lúc trước một mực vẫn cầm di động mà quay Lạc Thần, lúc sau giống như không tắt, vẫn luôn bảo trì trạng thái quay, nhét vào trong túi áo.
Lạc Thần xưa nay phản ứng cực nhanh, cũng dễ dàng hiểu rõ nhân tâm, trước khi người khác làm ra bước tiếp theo, nàng cũng đã nghĩ kỹ đối sách.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên là nàng không biết làm thế nào mới tốt. Mi tâm nhíu lại, tựa hồ do dự điều gì.
“Cái này chưa có…… chưa có tắt sao?” Bởi vì Lạc Thần cúi thấp đầu, sư Thanh Y liền cong lưng, tiến đến gần mặt nàng, lại ngửa đầu xem nàng
Dáng vẻ này nhìn qua là có vài phần xem náo nhiệt, câu hỏi cũng như đang cố ý trêu đùa Lạc Thần, nhưng Sư Thanh Y cũng không phát giác được. Nàng giờ phút này tâm tư muốn bao nhiêu đơn giản có bấy nhiêu đơn giản, cũng chỉ là muốn dán lại gần Lạc Thần một chút mà thôi.
Hơn nữa hiện tại nàng cũng không biết cái gì gọi là trêu đùa, biết rõ cái gì còn cố hỏi, chỉ là thuận miệng nói một câu, kết quả những lời này như là một thanh đao, đâm vào ngực Lạc Thần.
Lạc Thần môi mỏng run rẩy.
“Cái này…. rốt cuộc là quay bao lâu a…?” Sư Thanh Y mờ mịt không biết, vẫn còn cố gắng suy tư: “Ta…… Ta đều có chút nhớ không rõ.”
Cũng đúng, những lời hồ ngôn loạn ngữ, động tay động chân, tất cả đều tẩm tại trong rượu, ngâm trong men say ʍôиɠ lung.
Một giây này vừa nói xong, một giây sau còn phải miễn cưỡng nghĩ lại.
Lạc Thần không lên tiếng.
“A… Bất quá không nhớ ra được cũng không sao.” Sư Thanh Y lại rất cao hứng, vui vẻ nói: “Dù sao đều đã ghi lại… Ngày mai ta sẽ xem kỹ một chút, tất cả liền rõ ràng, dùng di động quay vẫn rất thuận tiện.”
Lại thêm một thanh đao chém qua.
Lạc Thần: “……”
Yên tĩnh một lát, ngón tay cứng ngắc của Lạc Thần rốt cuộc hoạt động, chạm nhẹ trêи màn hình, kết thúc máy quay.
Sư Thanh Y phát hiện nàng tắt chế độ quay, lập tức nóng nảy: “Ngươi…… Ngươi tại sao lại tắt?”
“Đã quay khá lâu, bộ nhớ của máy chắc hẳn không đủ.” Thanh âm Lạc Thần cơ hồ không có gì thay đổi, phảng phất như sau khi bị sấm sét bổ trúng, lâm vào trạng thái tê liệt: “Liền ngừng ở đây đi.”
Bất quá câu này đương nhiên là gạt người, Sư Thanh Y mua di động cho nàng, chính là đời máy có bộ nhớ lớn nhất, hơn nữa bình thường nàng rất ít khi lưu những thứ không quan trọng, bộ nhớ trống rất nhiều. Ngoại trừ tư liệu học tập, còn lại chính là một ít ảnh chụp Sư Thanh Y, nàng cài khóa, bảo quản ở địa phương an toàn, mà mỗi lần còn đồng bộ bảo tồn vào notebook.
Sư Thanh Y tin là thật, cho rằng bộ nhớ không đủ, liền không so đo, mà nói: “Vậy ngươi giúp ta…… Giúp ta gửi video này qua di động của ta, ta muốn hảo hảo bảo tồn, lưu lại…… Ngày mai xem.”
Cái này nhưng là toàn bộ chứng cứ.
Nàng ngược lại không quan tâm đến những thứ khác, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền ở sâu trong lòng thủy chung còn nhớ chuyện ở sườn núi, ngày mai nhất định phải tự mình kiểm nghiệm, xem Lạc Thần lúc ấy có lừa gạt nàng hay không.
Bất quá lúc này Sư Thanh Y đầu choáng mắt hoa, lo lắng tay mình run sẽ không cẩn thận đem video này xóa, liền nhờ Lạc Thần hỗ trợ.
Hai mắt nàng ʍôиɠ lung, lại kèm tha thiết chờ đợi, ánh mắt mềm mại tinh khiết như vậy, làm sao cam lòng cự tuyệt nàng.
Lạc Thần hít một hơi sâu, miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, một tay cầm di động của mình, một tay cầm di động Sư Thanh Y, song song kề cùng một chỗ, ấn mở Bluetooth, tiến hành truyền tệp tin. Bất quá dữ liệu có chút lớn, dù cho Bluetooth truyền tin tốc độ nhanh, vẫn phải đợi một thời gian ngắn.
Lạc Thần đứng ở đó chờ đợi truyền xong video, trong phòng lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, Sư Thanh Y liền lay vai của nàng, tiến đến gần gò má của nàng, một bên nhìn chằm chằm vào điện thoại, một bên cùng nàng nói chuyện.
“Ngươi…… Ngươi có phải nghĩ muốn xóa nó?” Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần: “……”
“…… Ngươi phải nói thật.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng động vai của nàng.
“Phải.” Bộ dạng này của nàng khiến Lạc Thần không đành lòng lừa gạt, đành phải nói: “Nhưng ta sẽ không xóa.”
“Thật sự?” Sư Thanh Y ánh mắt sáng lấp lánh.
“Ân.” Lạc Thần đáp có chút gian nan.
“Ngươi…… Ngươi thật giống như rất khẩn trương, chẳng lẽ bên trong có nhược điểm của ngươi?” Sư Thanh Y không nhớ rõ lúc trước bản thân ở hành lang núp trong ngực Lạc Thần, động tay động chân với nàng, càng không nhớ rõ chính mình dùng ván cửa làm giường, quấn quýt Lạc Thần không buông, thập phần vô tội đem Lạc Thần làm cái chăn.
Lạc Thần nói: “…… Ta không biết, ngày mai ngươi tự xem đi.”
“Được, vậy ngày mai ta xem.” Sư Thanh Y đối với ngày mai có chút hy vọng, trong lòng kϊƈɦ động, chẳng qua là kϊƈɦ động chốc lát, nàng lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt nghiêm túc lên: “Nếu như bên trong có nhược điểm của ngươi , ngươi sẽ không….cắt bớt đi chứ? Ngươi không thể xóa, hoặc cắt bớt, ta đã nói trước, đây đều là chứng cớ, ngươi phải đáp ứng ta.”
Lại lần nữa bị thanh đao xẹt qua.
Lạc Thần thần sắc căng thẳng, nói: “Sẽ không.”
Chuyện nàng đồng ý, thì sẽ làm được.
“…… Thật tốt quá.” Sư Thanh Y lúc này mới thoả mãn, nhón lên mũi chân, từ phía sau ghé vào trêи vai Lạc Thần, cọ cọ vào sườn mặt của nàng: “Ta cũng tin tưởng lời hứa của ngươi đáng giá nghìn vàng.”
Lạc Thần mỗi tay một cái động, không tiện di chuyển, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Ngươi đặt điện thoại xuống, để chúng nó tự truyền, còn phải mất một hồi a?” Sư Thanh Y đáy lòng vẫn còn ngứa ngáy, cảm thấy đêm nay thật ngắn ngủi, cũng không thể lãng phí thêm thời gian, liền đỏ mặt chọc chọc cánh tay Lạc Thần.
Lạc Thần đành phải đi đến bên mép giường, đặt hai chiếc điện thoại trêи tủ đầu giường, ánh mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, phảng phất như trêи đó toát ra thứ gì cực kỳ khủng khϊế͙p͙, vẻ mặt ngưng trọng.
Sư Thanh Y cũng đi qua, đứng ở bên cạnh nhìn kỹ sắc mặt Lạc Thần, cảm thấy có chút không đúng, cẩn thận từng chút một hỏi nàng: “Ngươi còn cảm thấy khó chịu a?”
“Cực kỳ khó chịu.” Lạc Thần sâu kín mà liếc nàng.
Đây là lời nói thật.
Giờ khắc này tư vị khó chịu còn trầm trọng hơn, dù cho nàng trời sinh tính tình trầm tĩnh, cũng khó có thể tiêu tan.
Sư Thanh Y cảm thấy dáng vẻ này của nàng có chút ảo não, giống như một con Bạch Hạc đang giận dỗi, vội vàng lại gần ôm lấy nàng: “Ngoan, không khó chịu, cho ngươi ăn…… ăn ngon.”
Lạc Thần nhìn nàng, trong mắt buồn bực bị lời nói ôn nhu dỗ dành của nàng hòa tan, nổi lên một chút nhiệt. Nàng duỗi ra hai tay, ôm lấy Sư Thanh Y, đem mặt dán ở cổ nàng, ngửi hương thơm nơi đó.
Đúng là ăn rất ngon, rất mê người.
Nhưng…… Không thể ăn.
Cổ Sư Thanh Y bị khí tức nóng róng rực của nàng phả vào, tâm thần càng kϊƈɦ động, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi…… đi nằm a?”
Các nàng hiện tại đứng bên cạnh tủ đầu giường, lại vài bước chính là giường.
Lạc Thần liền ôm lấy nàng, từng bước một, hướng về phía giường đi đến.
Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần đang đem nàng di chuyển về phía sau, lập tức không thuận theo, nắm chặt Lạc Thần liền hướng về phía cửa mà đi, trong miệng lúng túng: “Ngươi…… Ngươi đừng đi sai, bên kia…… mới là giường.”
Được rồi, nàng nói là giường, thì chính là giường.
Lạc Thần chỉ có thể đi theo nàng.
Hai người trở lại cạnh cửa, Sư Thanh Y càng đến gần cửa, lại càng hưng phấn, nghĩ thầm rốt cục đem Lạc Thần đưa đến trêи giường, nàng nên hảo hảo để Lạc Thần nếm thử nàng. Bất quá đợi nàng thấy được ánh mắt Lạc Thần, trong lòng nàng nhảy vài nhảy, lại thay đổi chủ ý, quyết định trước tiên liền nếm một chút tư vị của Lạc Thần.
Lạc Thần bị nàng ôm lấy, từng bước lui về phía sau.
Lúc trước Lạc Thần bị Sư Thanh Y xem như cái chăn che ở trêи người, lúc này ngược lại, đổi thành Lạc Thần bị nàng đặt tại trêи cửa.
Sư Thanh Y híp hai mắt lại chỉ hé ra chút ít, mùi rượu huân lên, sắc đỏ ở bên trong dao động. Men say tê dại nàng, làm cho nàng cảm giác không linh hoạt, nhưng huyết dịch ở sâu bên trong như đột nhiên bị thức tỉnh.
Lạc Thần bị nàng ấn lấy, hầu như không cách nào nhúc nhích.
Sư Thanh Y có chút nóng nảy, lực đạo không thể khống chế tốt.
Thời điểm lệ khí phát tác, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, có thể vặn gãy cổ một con quái vật. Hiền giờ lực đạo kỳ thật đã thu lại đáng kể, nhưng vẫn có chút áp chế không nổi run rẩy.
Môi nàng cùng Lạc Thần gần trong gang tấc, hô hấp dồn dập, hỏi: “Ta…… Ta là có phải đã quá mạnh tay?”
Nàng rất hối hận, rồi lại mơ hồ, không biết mình làm sao vậy, chẳng qua là mơ hồ cảm thấy mình cũng không đủ ôn nhu.
Kỳ thật nàng muốn dốc hết thảy cực hạn yêu thương cho Lạc Thần, cẩn thận từng chút từng chút một nâng niu, chỉ sợ tổn thương Lạc Thần, nhưng vì sao chính mình giống như bắt đầu trở nên là lạ.
“Không có.” Lạc Thần ngực phập phồng, nhẹ giọng trả lời nàng.
Sư Thanh Y lúc này mới thoáng bỏ xuống nghi hoặc, trong đầu nóng lên, hôn lên môi Lạc Thần.
Lạc Thần lông mi khẽ run, chăm chú vịn nàng.
Hiện tại như đặt mặt băng phía dưới cuồng phong bạo vũ.
Một khi tương dán, liền biến thành càng sâu quấn quýt, mưa rào kia sợ là khống chế không được, tức khắc liền mưa tầm tã.
Sư Thanh Y cứ như vậy từ từ nhắm hai mắt, hôn lấy nàng, lỗ chân lông toàn thân dần dần như bị rót đầy nham thạch nóng chảy, hô hấp cũng nóng rực lên, một lát sau, đôi mắt nàng khẽ mở, bên trong một màu đỏ lan tràn.
Nàng cảm giác như trong đầu đột nhiên xâm nhập một mũi tên sắc bén, đem cảm giác say cắt phá. Toàn bộ thế giới như biến thành huyết sắc, hết thảy men say ʍôиɠ lung bị cái gì chặn lại, gắt gao co rút, cũng tựa như bị bóp nát.
Sư Thanh Y tuy vẫn còn say, nhưng trong tiềm thức đã cảm thấy sợ hãi, hai tay lập tức buông ra, môi rời đi. Lạc Thần cũng đã nhận ra Sư Thanh Y khác thường, hai tay nhu hòa mà đặt ở trêи lưng của nàng, chậm rãi khẽ vuốt.
Dưới tiết tấu nhu hòa của Lạc Thần, Sư Thanh Y tâm tình chậm rãi hòa hoãn lại.
Nàng kỳ thật cũng không hiểu tại sao mình sẽ dừng lại, nhưng ở sâu trong lòng biết không nên lại tiếp tục, bất quá loại sự tình này tại nửa đường dừng lại, thật sự cảm thấy mất mặt, thẹn thùng nói: “Ta…… Ta giống như có chút không thoải mái, cảm thấy rất nóng, ta…. bị cảm ư?”
“Ân.” Lạc Thần không đành lòng nói cho nàng biết chân tướng, thuận theo lời của nàng.
“Vậy….. nếu như lây bệnh cho ngươi sẽ không tốt.” Sư Thanh Y hai gò má càng đỏ: “Hay là ngươi ghi nợ cho ta, chờ ta hết cảm mạo, lại tiếp tục?”
“Có thể.” Lạc Thần nhu hòa cười nói.
Sư Thanh Y thực sự quẫn bách, nhưng nhìn ý cười vui vẻ của Lạc Thần, lại cảm thấy vô cùng an tâm. Dù sao hiện tại nàng cho rằng mình đã cùng Lạc Thần nằm xuống, liền thả lỏng mà ôm Lạc Thần, đem đầu vùi vào đầu vai của nàng.
Lạc Thần dựa cửa, cứ vậy đứng đấy ôm nàng một hồi lâu, đợi đến Sư Thanh Y ý thức càng mơ hồ, nàng mới một lần nữa ôm lấy thân thể Sư Thanh Y đi về phía giường.
Sư Thanh Y lần này không lại cố chấp mà đem cửa nhận thành giường, ngoan ngoãn nằm xuống.
Lạc Thần đắp kín chăn cho nàng, ngồi ở mép giường ngắm nhìn nàng ngủ say, giữa lông mày đều là yêu thương, rồi lại hàm chứa một tia khổ sở.
Sư Thanh Y vươn tay, nắm ống tay áo Lạc Thần, thì thào nói: “Ngươi…. Cất xe đạp rồi ư?”
“Còn chưa.” Lạc Thần sợ nàng nghe không rõ, cố ý tiến đến bên tai nàng nói.
“Vậy ngươi…… Vậy ngươi phải cất kỹ.” Sư Thanh Y buồn ngủ, vẫn không quên giao phó: “Ta biết rõ…… Ta biết rõ ngươi sợ bị người khác nhìn thấy, chê cười ngươi, nhưng là…… Nhưng là ta sẽ không cười ngươi.”
“Được.” Lạc Thần ngón tay sượt tại trêи gò má của nàng.
Đợi sư Thanh Y rốt cục không nói gì nữa, nhìn như bình tĩnh trở lại, Lạc Thần bồi nàng một hồi lâu, lúc này mới quay đầu nhìn di động trêи tủ đầu giường.
Dữ liệu bên trong điện thoại đã truyền xong, Lạc Thần ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, giống như cam chịu số phận, dịch khai ánh mắt, đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi gian phòng.
Lạc Thần một đường đi xuống lầu, đầu tiên trở lại hậu viện, đem xe đạp một lần nữa cất vào phòng chứa tạp vật, dùng bạt không thấm nước che kín, sau đó đến bàn trà ở phòng khách, mỗi đồ ăn vặt đều lấy một ít, rót một ly nước ấm, lên lầu đi đến cửa phòng Nhất Thủy.
Tay Lạc Thần vốn là đặt ở phía trêи tay cầm, nhẹ nhàng xoay một phát.
Quả nhiên, Nhất Thủy quá mức sợ hãi, cửa phòng đã khóa trái.
Bởi vì lúc trước Nhất Thủy đã giao phó, Lạc Thần cũng không gõ cửa, chẳng qua là thấp giọng nói: “Nhất Thủy, đồ ăn vặt.”
Nhất Thủy ở trong phòng đợi trái đợi phải, thủy chung không thấy đồ ăn vặt được đưa tới đây, đã sớm đói đến chóng mặt. Rốt cuộc quyết định gửi ảnh chụp cho họ Lâm , thuận tiện thúc ɖu͙ƈ một chút, ai biết lại đợi đến hồi lâu, trong lòng hắn sốt ruột, lại không dám đi ra ngoài, đau khổ chống đỡ đến hiện tại.
Cửa phòng mở ra, Nhất Thủy rũ đầu nhìn chằm chằm vào Lạc Thần: “…… Vì sao chậm như vậy a…?”
Lạc Thần mặt không chút biểu tình nói: “Biểu muội ta không nghe lời, phí chút thời gian, lúc này mới dỗ dành được nàng ngủ.”
Nhất Thủy cũng biết Sư Thanh Y say rượu, người say luôn khó hầu hạ, Nhất Thủy cũng không hề oán trách, tiếp nhận đồ ăn vặt trong tay Lạc Thần. Bất quá hắn ngược lại không nghĩ đến Lạc Thần còn cân nhắc chu đáo, đem một ly nước ấm lên đây, hắn vốn đang lo lắng một hồi ăn sẽ khát nước, hiện tại thật đúng ý hắn.
Lạc Thần cảm giác được trêи người Nhất Thủy có một loại mùi bất đồng với lúc trước, chút chút nhíu mày, lặng yên khẽ ngửi.
Mùi hương này thật nồng đậm, nhưng không biết là mùi gì.
_______
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ta Lạc ngực thật sự bị đâm thiệt nhiều dao găm, quá thảm rồi, hơn nữa ngày mai càng là một đạo cửa ải khó QAQ Đừng khổ sở, trước tiên đem hộp thu hồi đến, về phần say rượu con thỏ trêи người khoản nợ, về sau sẽ đòi lại đến 【.
Phiền toái lớn gia nhiều hơn chấm điểm nhắn lại cho yêu rồi, sao sao đát ~ Hiện tại rất cần chấm điểm nhắn lại ô ô ô ô ô
Tác giả :
Quân Sola