Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 156: Mỹ nhân kế (ba)
Nàng nâng ánh mắt đen như mực nước nhìn nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ bị Lạc Thần nhìn như vậy lập tức cúi đầu, hàng mi dài khẽ lay động, tựa hồ có một loại xấu hổ cùng quẫn bách khó nói.
Bất quá sự quẫn bách xấu hổ này chỉ thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó là nụ cười hàm chứa xuân phong.
Vẻ tươi cười mà người phục vụ phải có.
Nhân viên phục vụ hơi khom lưng, ghi lại tên món ăn lên giấy ghi chép, cũng khéo léo đáp lại: "Vâng, cá Tây Hồ dấm đường. Quý khách còn chọn món nào khác không?"
Lạc Thần lúc này quay sang nhìn Tiêu Dĩ Nhu: "Tiêu tiểu thư xin mời chọn."
Tiêu Dĩ Nhu còn đang lật xem thực đơn, nghe Lạc Thần nói chuyện cùng mình, vội vã ngẩng đầu lên, nói: "Lạc tiểu thư lẽ nào chỉ chọn một món này thôi sao?"
"Phải." Lạc Thần gật đầu: "Tôi chỉ thích "cá dấm đường" này."
Nhân viên phục vụ: "…….."
Lạc Thần lại đạm nhạt bổ sung một câu: "Tiêu tiểu thư có thể ăn chua sao?"
Tiêu Dĩ Nhu trả lời: "Có thể. Tôi chua ngọt đều thích, cá dấm đường Tây Hồ tôi cũng rất thích."
Lạc Thần tiện tay cầm lấy thực đơn, kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ, đồng thời đối mặt Tiêu Dĩ Nhu, nghiêm chỉnh nói: "Vậy chú ý cho nhiều dấm một chút được không? Trước kia lúc tôi ăn món này, vẫn luôn căn dặn nhà bếp làm chua một chút, không biết Tiêu tiểu thư có để tâm hay không?"
……. Trước đây chị lúc nào thì thích ăn cá.
…….. Trước đây chị lúc nào thì ăn qua món này.
…….. Trước đây chị lúc nào thì căn dặn qua nhà bếp.
Nhân viên phục vụ gắt gao cầm lấy cuốn thực đơn dày mà tinh mỹ, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh nắng ngoài cửa sổ, tiếp tục mặt không đổi sắc đứng cạnh bàn làm vật trang trí.
"Sẽ không." Tiêu Dĩ Nhu đối diện cười nói: "Lạc tiểu thư là khách, theo ý cô là được rồi."
Lạc Thần gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn nhân viên phục vụ: "Xin giúp tôi căn dặn nhà bếp cho nhiều dấm một chút. Cảm ơn, làm phiền cô."
"……Vâng." Nhân viên phục vụ chăm chú nhìn vào mắt Lạc Thần.
……Còn không chua chết chị.
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, ngồi thẳng người, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mái tóc cùng trêи người nàng, toát ra vẻ thanh nhã mỹ lệ.
Tiêu Dĩ Nhu nói: "Lạc tiểu thư thực sự không cần gọi món khác sao? Vậy còn thức uống?"
"Như vậy là được rồi." Lạc Thần nói: "Chỉ là hai người dùng cơm, Tiêu tiểu thư không cần khách khí như vậy. Tiết kiệm một chút cũng tốt."
Nhìn thấy Lạc Thần thực sự không hề gọi món khác, Tiêu Dĩ Nhu cũng hiểu tính cách nữ nhân này, nên không có cách nào, chỉ có thể cân nhắc gọi một số món khác, cùng một chai rượu.
Nhân viên phục vụ ghi chép xong, cúi người nói: "Vậy xin hai vị chờ một chút."
Nói xong, lại nhìn thoáng qua Lạc Thần.
Lạc Thần lúc này ngồi ngay ngắn như tượng phật, cư nhiên không liếc nhìn nàng một cái, nhân viên phục vụ dạ dày đau đến trong lòng yên lặng oán thầm một câu, sau đó mới tư thái nghiêm chỉnh mà xoay người đi.
Đi qua vài hành lang, lại rẽ đến trước quầy rượu, nhân viên phục vụ mang thực đơn đạt trêи quầy bar, nâng tay sờ khuôn mặt giả của mình, rốt cục hừ nhẹ một tiếng.
Hừ xong, nàng rũ mi, cầm hai ly thủy tinh trêи quầy bar lên, dùng khăn mềm lau thật sạch sẽ.
Cố gắn lau sạch đến không có nửa điểm tì vết.
Lau ly xong, đột nhiên có tin nhắn đến, nhân viên phục vụ vừa lấy điện thoại ra nhìn liền phát hiện tin nhắn viết: "Sư Sư ngoan, bớt nóng a, nhìn bên phải, đến chỗ bản tiểu thư bên này uống một ly không?"
Sư Thanh Y thu hồi điện thoại di động, vô thức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa trong khu dành cho tình nhân, ngồi hai nữ nhân, một trong số đó chính là Vũ Lâm Hanh đang hướng Sư Thanh Y làm ra vẻ.
Còn là tư thế gọi người phục vụ.
Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ cong, đi qua bên đó.
Vũ Lâm Hanh cười tươi như hoa: "Vị tiểu thư này, làm phiền gọi giúp tôi vài món ăn, cảm ơn."
Sư Thanh Y khom lưng đưa thực đơn: "Hai vị muốn gọi món gì?"
Hỏi xong, nàng lập tức hạ giọng nói một câu: "Chạy ra đây làm gì, không phải nói ở đây giao cho tớ sao, các người ở bên ngoài tìm một chỗ chờ là tốt rồi. Nếu bị Tiêu Dĩ Nhu nhìn thấy các người xuất hiện tại đây, cô ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Vũ Lâm Hanh vừa xem thực đơn vừa cúi đầu mỉm cười nói nhỏ: "Sợ cái gì? Ở đây bố trí rất phức tạp, hơn nữa còn được che chắn, sẽ không bị Tiêu Dĩ Nhu nhìn thấy."
Nói đến đây, nàng cao giọng: "Hai món này, cảm ơn."
Sư Thanh Y một bên ghi lại, một bên nói: "Tớ nói hai người các cậu có phải đến xem náo nhiệt hay không? Nhàm chán."
"Sai." Vũ Lâm Hanh nhìn vào đồng phục nhân viên phục vụ trêи người Sư Thanh Y, đôi mắt hoa đào đảo quanh: "Hai người bọn tớ là đặc biệt ra đây để hưởng thụ sự phục vụ của Sư Sư cậu. Đây chính là một nhân viên phục vụ ngàn năm khó gặp, phải nắm lấy cơ hội."
Thiên Thiên ở một bên đỡ cằm, cười đến có chút lạnh, không nói chuyện mà chỉ nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y không có cách nào, chỉ đành mau chóng phục vụ cho xong Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh, cuối cùng đi trở lại quầy bar, lấy hai ly thủy tinh trước đó đã lau sạch, lại tranh thủ lau thêm một lần.
Chờ xác định mọi thứ thỏa đáng, lúc này mới đặt hai ly thủy tinh lên khay, bưng đến bàn của Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu.
Tiêu Dĩ Nhu đang tươi cười cùng Lạc Thần nói chuyện phiếm, cố gắng tạo đề tài cùng không khí: "Lạc tiểu thư hình như rất thích cưỡi ngựa? Trước đó ở sân ngựa tôi từng nhìn thấy qua, là cùng Sư tiểu thư đến. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lạc tiểu thư thực sự rất tốt, trêи đời hiếm gặp."
"Chỉ là trước kia đã từng cưỡi ngựa mà thôi, chưa nói đến cái gì kỹ thuật." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tiêu tiểu thư quá khen."
"Cô quá khiêm tốn rồi. Kỳ thực tôi cũng rất thích cưỡi ngựa, sân ngựa cô cùng Sư tiểu thư đến, tôi cũng là khách quen ở đó, nếu như lần sau có duyên cùng Lạc tiểu thư gặp lại, không biết có thể cùng Lạc tiểu thư cô thi đấu một lần hay không?"
Lạc Thần tạm thời không tỏ thái độ, Sư Thanh Y lập tức "ôn hòa" chen vào một câu: "Hai vị đã đợi lâu, đây là nước lọc của hai vị."
Tiêu Dĩ Nhu ngước mắt nhìn, tựa hồ bắt đầu cảm thấy cảm thấy buồn bực, lãnh đạm ra hiệu cho Sư Thanh Y đặt xuống.
Sư Thanh Y mang găng tay đi liền với đồng đồng phục của nhà hàng, đặt ly thủy tinh xuống trước mặt Tiêu Dĩ Nhu cùng Lạc Thần sau đó rót nước vào ly cho từng người.
Chờ món ăn cũng đã một lúc lâu, hơn nữa theo tâm lý học, trước khi ăn cơm nói chuyện quá nhiều, con người luôn rất dễ khát nước, vì vậy nhu cầu về nước cũng sẽ cấp thiết hơn.
Sư Thanh Y đoán không sai, Tiêu Dĩ Nhu quả nhiên cầm ly nước mới vừa rót lên, uống một ngụm.
Dù sao cũng là tiểu thư của một đại gia tộc, cho dù có khát hơn nữa sẽ cũng chỉ ưu nhã nhấp một ngụm, lại đặt xuống, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của người phục vụ, chỉ xem nàng như không khí.
Đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y khẽ chuyển, nghiêng người một chút, đem bình nước nhẹ nhàng đặt sang một bên, nói: "Món ăn cùng rượu, sẽ nhanh chóng mang lên, xin hai vị chờ thêm một chút."
Sau khi lui lại, khuỷu tay Sư Thanh Y chạm nhẹ một cái, ly thủy tinh Tiêu Dĩ Nhu mới vừa đặt trêи bàn cũng theo đó ngã xuống, nước đổ hết ra ngoài.
Tiêu Dĩ Nhu phản ứng nhanh lẹ, lui lại phía sau tránh được nước đổ lên người.
Mà ly thủy tinh ở trêи bàn lăn một vòng liền bị Sư Thanh Y nhanh tay giữ lại.
"Xin lỗi quý khách, thật sự là xin lỗi!" Sư Thanh Y sắc mặt tái nhợt, giống như một con thỏ đang sợ hãi, một tay cầm ly thủy tinh, một tay kéo khăn lau nước trêи bàn, vội vàng liên tục nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý, xin lỗi!"
Tiêu Dĩ Nhu vẻ mặt tức giận đứng lên.
Lạc Thần cũng theo nàng đứng lên.
Cục diện có chút hỗn loạn, quản lý nhà hàng cũng đến rồi.
Trước đó ngại vì đối diện cùng Lạc Thần, Tiêu Dĩ Nhu phải giữ hình tượng cùng đúng mực, nên vẫn chịu đựng, vẫn kiên trì nói chuyện với nàng.
Đổi làm bình thường nàng tính khí tiểu thư, cũng sẽ không nhẫn nại lâu như vậy.
Hiện tại nàng nâng tay nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ, mi tâm rốt cục nhíu lại, hướng quản lý nói: "Đây là thái độ phục vụ của nhà hàng các người sao? Gọi món qua hơn hai mươi phút mới mang lên một ly nước, cũng không biết đến thời đại nào mới lên món ăn?"
Quản lý vội vã giải thích: "Xin lỗi Quý khách, là chúng tôi phục vụ không chu đáo, làm phiền lòng các vị. Bữa cơm này bọn tôi giảm nữa giá, nửa giá, xin không nên để ở trong lòng."
Tiêu Dĩ Nhu vẫn nhíu mày, miễn phí cùng nửa giá, những thứ liên quan đến bù đắp bằng tiền nàng không quan tâm, cái thật sự khiến nàng tức giận chính là thời gian.
Quản lý đặc biệt ở trước mặt Tiêu Dĩ Nhu dời đi sự chú ý, hướng Sư Thanh Y trách cứ: "Tiểu Chu, hôm nay cô làm sao vậy, không tập trung như vậy, ghi món không đúng, ngay cả điều sai lầm cơ bản như vậy cũng phạm phải. Nhanh lên một chút, xin lỗi hai vị khách này."
Tiểu Chu là chủ nhân của khuôn mặt này, nàng nhận thù lao của Sư Thanh Y, sáng sớm chỉ cần đến quẹt thẻ, đi lại một vòng để che đậy tai mắt sau đó đã về nhà.
Sư Thanh Y cúi đầu, vội vàng áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Gần đây tâm trạng của tôi không được tốt lắm, tôi….tôi…"
Nàng vừa nói, nước mắt vừa lăn xuống.
Quản lý nhìn thấy nàng như vậy liền luống cuốn tay chân: "Tiểu Chu, Tiểu Chu?"
Tuy nói dung mạo Tiểu Chu nà không có gì xuất chúng, nhưng đôi mắt của Sư Thanh Y lại trong suốt ôn nhu, lúc rơi lệ lông mi run rẩy, mười phần nhu nhược đáng thương.
Sư Thanh Y lau nước mắt, nức nở nói: "Xin lỗi….. Gần đây tôi thực sự tâm trạng quá kém, tôi và bạn trai cãi nhau, hắn thích người khác, muốn chia tay với tôi…. hắn không cần tôi nữa, muốn chia tay với tôi, buổi tối tôi cũng không dám ngủ, thực sự không ngủ được, ly nước vừa rồi, tôi thực sự không phải cố ý…. xin lỗi…"
Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn về phía Sư Thanh Y, không nói lời nào, yên lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y vẫn đang rơi lệ, quản lý ngăn Sư Thanh Y lại, tránh cho nàng lại làm mất mặt nhà hàng, nhanh chóng gọi một nhân viên phục vụ khác đến, hướng Tiêu Dĩ Nhu nói: "Xấu hổ, để cho các người chê cười rồi, ở đây rất nhanh sẽ xử lý xong, món ăn cũng sẽ mang lên, xin hai vị đừng để trong lòng, đừng để trong lòng."
Lạc Thần bất động thanh sắc đến gần Tiêu Dĩ Nhu, nắm lấy cổ tay nàng, cầm khăn tay lau nước cho nàng, hòa nhã nói: "Bỏ đi."
Tiêu Dĩ Nhu cúi đầu nhìn lưng bàn tay, ngẩn ra, lại thấy Lạc Thần tóc dài che đi khuôn mặt. Trước mắt là khăn choàng cổ trắng muốt của nữ nhân thanh nhã lãnh đạm kia, vài sợi tóc buông xuống khăn choàng, trắng đen tương phản đến cực hạn.
Tiêu Dĩ Nhu chỉ đành hướng quản lý gật đầu.
Quản lý nhanh chóng kéo kẻ "mất mặt đáng xấu hổ" Sư Thanh Y đi, một nữ phục vụ khác nhanh chóng lau dọn nước trêи bàn, thu thập xong liền đi dọn món, cuối cùng chỉ còn lại Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu hai người.
"Tiêu tiểu thư có việc gấp phải làm sao?" Lạc Thần nói: "Mới vừa rồi xem đồng hồ vài lần. Bữa cơm này không làm lỡ việc của cô chứ?"
Tiêu Dĩ Nhu vội vã cười cười: "Không, không."
Nói xong, nàng vén sợi tóc bên tai: "Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút thất thố."
Lạc Thần không nói chuyện, hơi nghiêng người về trước, nâng tay lên, ngón tay cầm vật gì đó rất nhỏ, chỉnh lại khăn choàng cổ của nàng, dừng lại chốc lát, mới nói: "Cô vừa rồi né tránh khăn choàng có chút rối loạn."
Tiêu Dĩ Nhu thấp giọng nói: "…. Cảm ơn."
Lạc Thần đôi mắt thâm thúy, ngồi xuống, tùy ý nói: "Trang phục của cô hôm nay rất đẹp, nhất là khăn choàng cổ, rất hợp với cô."
Khóe môi Tiêu Dĩ Nhu lộ ra vui mừng.
Lạc Thần nhìn về phía cửa sổ, lại quay sang nói: "Tiêu tiểu thư cảm thấy, tôi là người như thế nào?"
Tiêu Dĩ Nhu nhớ đến trước đó Lạc Thần giúp nàng lau nước trêи tay cùng chỉnh lại khăn choàng, tiếu ý càng sâu, tựa hồ mang theo vẻ ôn nhu cùng e lệ vốn dĩ không hề giống tính cách của nàng trước đây, nói: "Lạc tiểu thư, cô là người tốt."
Tay Lạc Thần đặt trêи bàn, yên lặng nhấc lên rồi lại đặt xuống: "Thật không?"
Ánh sáng càng nhiều, chiếu vào sườn mặt thanh lệ của nàng, đôi mắt đen kịt tựa hồ tản ra loại ánh sáng so với ngọc lưu ly còn mỹ lệ hơn.
"Cô xem cô đi, hôm nay mặt mũi của nhà hàng thực sự là bị cô là mất hết!" Bên kia quản lý kéo Sư Thanh Y đến quầy bar, thấp giọng quở trách hồi lâu: "Bạn trai, bạn trai có thể ăn thay cơm không? Hắn không cần cô, cô liền lơ đãng như vậy, còn làm ảnh hưởng đến công việc, quả thực không biết tự quý bản thân. Lẽ nào không thể trực tiếp đạp hắn một cước, còn định níu kéo tình cảm qua Giáng Sinh sao?"
Sư Thanh Y vẫn cầm ly thủy tinh, cúi đầu yên lặng như hoa lê dưới mưa, tùy ý quản lý quở trách, ngoan ngoãn vô cùng.
Sư Thanh Y trước khi đến đây đã hỏi qua quan hệ giữa Tiểu Chu và những người trong nhà hàng một lần, cũng sớm biết vị quản lý này miệng cứng lòng mềm, cùng những nhân viên phục vụ quan hệ rất tốt, lại đặc biệt chiếu cố Tiểu Chu, vì vậy chờ quản lý mắng xong rồi, nàng mới cân nhắc nói: "Chị Tiền, tôi…. tôi sẽ không bị ông chủ đuổi việc chứ?"
Quản lý hừ một tiếng: "Tôi đi giúp cô nói vài câu. Có thể là sẽ bị trừ nữa tháng lương."
"Cảm ơn chị Tiền tỷ, chị Tiền đúng là người tốt." Sư diễn viên diễn rất nhập vai, hiện tại tựa hồ có chút không thoát ra được.
Hai người ở quầy bar cúi đầu nói chuyện, lúc sắp đi, quản lý liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Tiểu Chu, hôm nay cô thế nào lại đổi trong mắt màu hổ phách rồi? Mua ở đâu vậy, rất đẹp."
"Nga." Sư Thanh Y lười biếng ngước mắt: "Mua trong một chợ bán đồ củ thôi, nửa giá, còn bao đổi."
"Nửa giá còn bao đổi, chất lượng thế nào?"
Sư Thanh Y chớp mắt: "Chị Tiền chị xem, không phải tôi dùng rất tốt sao?"
Quản lý rốt cục rời đi, Sư Thanh Y tựa vào quầy bar, mang găng tay màu trắng cẩn thận cầm chiếc ly thủy tinh Tiêu Dĩ Nhu từng cầm qua.
Yên lặng chốc lát, nàng nhếch môi cười, sau đó xoay người rời đi.
Nhân viên phục vụ bị Lạc Thần nhìn như vậy lập tức cúi đầu, hàng mi dài khẽ lay động, tựa hồ có một loại xấu hổ cùng quẫn bách khó nói.
Bất quá sự quẫn bách xấu hổ này chỉ thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó là nụ cười hàm chứa xuân phong.
Vẻ tươi cười mà người phục vụ phải có.
Nhân viên phục vụ hơi khom lưng, ghi lại tên món ăn lên giấy ghi chép, cũng khéo léo đáp lại: "Vâng, cá Tây Hồ dấm đường. Quý khách còn chọn món nào khác không?"
Lạc Thần lúc này quay sang nhìn Tiêu Dĩ Nhu: "Tiêu tiểu thư xin mời chọn."
Tiêu Dĩ Nhu còn đang lật xem thực đơn, nghe Lạc Thần nói chuyện cùng mình, vội vã ngẩng đầu lên, nói: "Lạc tiểu thư lẽ nào chỉ chọn một món này thôi sao?"
"Phải." Lạc Thần gật đầu: "Tôi chỉ thích "cá dấm đường" này."
Nhân viên phục vụ: "…….."
Lạc Thần lại đạm nhạt bổ sung một câu: "Tiêu tiểu thư có thể ăn chua sao?"
Tiêu Dĩ Nhu trả lời: "Có thể. Tôi chua ngọt đều thích, cá dấm đường Tây Hồ tôi cũng rất thích."
Lạc Thần tiện tay cầm lấy thực đơn, kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ, đồng thời đối mặt Tiêu Dĩ Nhu, nghiêm chỉnh nói: "Vậy chú ý cho nhiều dấm một chút được không? Trước kia lúc tôi ăn món này, vẫn luôn căn dặn nhà bếp làm chua một chút, không biết Tiêu tiểu thư có để tâm hay không?"
……. Trước đây chị lúc nào thì thích ăn cá.
…….. Trước đây chị lúc nào thì ăn qua món này.
…….. Trước đây chị lúc nào thì căn dặn qua nhà bếp.
Nhân viên phục vụ gắt gao cầm lấy cuốn thực đơn dày mà tinh mỹ, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh nắng ngoài cửa sổ, tiếp tục mặt không đổi sắc đứng cạnh bàn làm vật trang trí.
"Sẽ không." Tiêu Dĩ Nhu đối diện cười nói: "Lạc tiểu thư là khách, theo ý cô là được rồi."
Lạc Thần gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn nhân viên phục vụ: "Xin giúp tôi căn dặn nhà bếp cho nhiều dấm một chút. Cảm ơn, làm phiền cô."
"……Vâng." Nhân viên phục vụ chăm chú nhìn vào mắt Lạc Thần.
……Còn không chua chết chị.
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, ngồi thẳng người, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mái tóc cùng trêи người nàng, toát ra vẻ thanh nhã mỹ lệ.
Tiêu Dĩ Nhu nói: "Lạc tiểu thư thực sự không cần gọi món khác sao? Vậy còn thức uống?"
"Như vậy là được rồi." Lạc Thần nói: "Chỉ là hai người dùng cơm, Tiêu tiểu thư không cần khách khí như vậy. Tiết kiệm một chút cũng tốt."
Nhìn thấy Lạc Thần thực sự không hề gọi món khác, Tiêu Dĩ Nhu cũng hiểu tính cách nữ nhân này, nên không có cách nào, chỉ có thể cân nhắc gọi một số món khác, cùng một chai rượu.
Nhân viên phục vụ ghi chép xong, cúi người nói: "Vậy xin hai vị chờ một chút."
Nói xong, lại nhìn thoáng qua Lạc Thần.
Lạc Thần lúc này ngồi ngay ngắn như tượng phật, cư nhiên không liếc nhìn nàng một cái, nhân viên phục vụ dạ dày đau đến trong lòng yên lặng oán thầm một câu, sau đó mới tư thái nghiêm chỉnh mà xoay người đi.
Đi qua vài hành lang, lại rẽ đến trước quầy rượu, nhân viên phục vụ mang thực đơn đạt trêи quầy bar, nâng tay sờ khuôn mặt giả của mình, rốt cục hừ nhẹ một tiếng.
Hừ xong, nàng rũ mi, cầm hai ly thủy tinh trêи quầy bar lên, dùng khăn mềm lau thật sạch sẽ.
Cố gắn lau sạch đến không có nửa điểm tì vết.
Lau ly xong, đột nhiên có tin nhắn đến, nhân viên phục vụ vừa lấy điện thoại ra nhìn liền phát hiện tin nhắn viết: "Sư Sư ngoan, bớt nóng a, nhìn bên phải, đến chỗ bản tiểu thư bên này uống một ly không?"
Sư Thanh Y thu hồi điện thoại di động, vô thức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa trong khu dành cho tình nhân, ngồi hai nữ nhân, một trong số đó chính là Vũ Lâm Hanh đang hướng Sư Thanh Y làm ra vẻ.
Còn là tư thế gọi người phục vụ.
Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ cong, đi qua bên đó.
Vũ Lâm Hanh cười tươi như hoa: "Vị tiểu thư này, làm phiền gọi giúp tôi vài món ăn, cảm ơn."
Sư Thanh Y khom lưng đưa thực đơn: "Hai vị muốn gọi món gì?"
Hỏi xong, nàng lập tức hạ giọng nói một câu: "Chạy ra đây làm gì, không phải nói ở đây giao cho tớ sao, các người ở bên ngoài tìm một chỗ chờ là tốt rồi. Nếu bị Tiêu Dĩ Nhu nhìn thấy các người xuất hiện tại đây, cô ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Vũ Lâm Hanh vừa xem thực đơn vừa cúi đầu mỉm cười nói nhỏ: "Sợ cái gì? Ở đây bố trí rất phức tạp, hơn nữa còn được che chắn, sẽ không bị Tiêu Dĩ Nhu nhìn thấy."
Nói đến đây, nàng cao giọng: "Hai món này, cảm ơn."
Sư Thanh Y một bên ghi lại, một bên nói: "Tớ nói hai người các cậu có phải đến xem náo nhiệt hay không? Nhàm chán."
"Sai." Vũ Lâm Hanh nhìn vào đồng phục nhân viên phục vụ trêи người Sư Thanh Y, đôi mắt hoa đào đảo quanh: "Hai người bọn tớ là đặc biệt ra đây để hưởng thụ sự phục vụ của Sư Sư cậu. Đây chính là một nhân viên phục vụ ngàn năm khó gặp, phải nắm lấy cơ hội."
Thiên Thiên ở một bên đỡ cằm, cười đến có chút lạnh, không nói chuyện mà chỉ nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y không có cách nào, chỉ đành mau chóng phục vụ cho xong Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh, cuối cùng đi trở lại quầy bar, lấy hai ly thủy tinh trước đó đã lau sạch, lại tranh thủ lau thêm một lần.
Chờ xác định mọi thứ thỏa đáng, lúc này mới đặt hai ly thủy tinh lên khay, bưng đến bàn của Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu.
Tiêu Dĩ Nhu đang tươi cười cùng Lạc Thần nói chuyện phiếm, cố gắng tạo đề tài cùng không khí: "Lạc tiểu thư hình như rất thích cưỡi ngựa? Trước đó ở sân ngựa tôi từng nhìn thấy qua, là cùng Sư tiểu thư đến. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lạc tiểu thư thực sự rất tốt, trêи đời hiếm gặp."
"Chỉ là trước kia đã từng cưỡi ngựa mà thôi, chưa nói đến cái gì kỹ thuật." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tiêu tiểu thư quá khen."
"Cô quá khiêm tốn rồi. Kỳ thực tôi cũng rất thích cưỡi ngựa, sân ngựa cô cùng Sư tiểu thư đến, tôi cũng là khách quen ở đó, nếu như lần sau có duyên cùng Lạc tiểu thư gặp lại, không biết có thể cùng Lạc tiểu thư cô thi đấu một lần hay không?"
Lạc Thần tạm thời không tỏ thái độ, Sư Thanh Y lập tức "ôn hòa" chen vào một câu: "Hai vị đã đợi lâu, đây là nước lọc của hai vị."
Tiêu Dĩ Nhu ngước mắt nhìn, tựa hồ bắt đầu cảm thấy cảm thấy buồn bực, lãnh đạm ra hiệu cho Sư Thanh Y đặt xuống.
Sư Thanh Y mang găng tay đi liền với đồng đồng phục của nhà hàng, đặt ly thủy tinh xuống trước mặt Tiêu Dĩ Nhu cùng Lạc Thần sau đó rót nước vào ly cho từng người.
Chờ món ăn cũng đã một lúc lâu, hơn nữa theo tâm lý học, trước khi ăn cơm nói chuyện quá nhiều, con người luôn rất dễ khát nước, vì vậy nhu cầu về nước cũng sẽ cấp thiết hơn.
Sư Thanh Y đoán không sai, Tiêu Dĩ Nhu quả nhiên cầm ly nước mới vừa rót lên, uống một ngụm.
Dù sao cũng là tiểu thư của một đại gia tộc, cho dù có khát hơn nữa sẽ cũng chỉ ưu nhã nhấp một ngụm, lại đặt xuống, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của người phục vụ, chỉ xem nàng như không khí.
Đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y khẽ chuyển, nghiêng người một chút, đem bình nước nhẹ nhàng đặt sang một bên, nói: "Món ăn cùng rượu, sẽ nhanh chóng mang lên, xin hai vị chờ thêm một chút."
Sau khi lui lại, khuỷu tay Sư Thanh Y chạm nhẹ một cái, ly thủy tinh Tiêu Dĩ Nhu mới vừa đặt trêи bàn cũng theo đó ngã xuống, nước đổ hết ra ngoài.
Tiêu Dĩ Nhu phản ứng nhanh lẹ, lui lại phía sau tránh được nước đổ lên người.
Mà ly thủy tinh ở trêи bàn lăn một vòng liền bị Sư Thanh Y nhanh tay giữ lại.
"Xin lỗi quý khách, thật sự là xin lỗi!" Sư Thanh Y sắc mặt tái nhợt, giống như một con thỏ đang sợ hãi, một tay cầm ly thủy tinh, một tay kéo khăn lau nước trêи bàn, vội vàng liên tục nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý, xin lỗi!"
Tiêu Dĩ Nhu vẻ mặt tức giận đứng lên.
Lạc Thần cũng theo nàng đứng lên.
Cục diện có chút hỗn loạn, quản lý nhà hàng cũng đến rồi.
Trước đó ngại vì đối diện cùng Lạc Thần, Tiêu Dĩ Nhu phải giữ hình tượng cùng đúng mực, nên vẫn chịu đựng, vẫn kiên trì nói chuyện với nàng.
Đổi làm bình thường nàng tính khí tiểu thư, cũng sẽ không nhẫn nại lâu như vậy.
Hiện tại nàng nâng tay nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ, mi tâm rốt cục nhíu lại, hướng quản lý nói: "Đây là thái độ phục vụ của nhà hàng các người sao? Gọi món qua hơn hai mươi phút mới mang lên một ly nước, cũng không biết đến thời đại nào mới lên món ăn?"
Quản lý vội vã giải thích: "Xin lỗi Quý khách, là chúng tôi phục vụ không chu đáo, làm phiền lòng các vị. Bữa cơm này bọn tôi giảm nữa giá, nửa giá, xin không nên để ở trong lòng."
Tiêu Dĩ Nhu vẫn nhíu mày, miễn phí cùng nửa giá, những thứ liên quan đến bù đắp bằng tiền nàng không quan tâm, cái thật sự khiến nàng tức giận chính là thời gian.
Quản lý đặc biệt ở trước mặt Tiêu Dĩ Nhu dời đi sự chú ý, hướng Sư Thanh Y trách cứ: "Tiểu Chu, hôm nay cô làm sao vậy, không tập trung như vậy, ghi món không đúng, ngay cả điều sai lầm cơ bản như vậy cũng phạm phải. Nhanh lên một chút, xin lỗi hai vị khách này."
Tiểu Chu là chủ nhân của khuôn mặt này, nàng nhận thù lao của Sư Thanh Y, sáng sớm chỉ cần đến quẹt thẻ, đi lại một vòng để che đậy tai mắt sau đó đã về nhà.
Sư Thanh Y cúi đầu, vội vàng áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Gần đây tâm trạng của tôi không được tốt lắm, tôi….tôi…"
Nàng vừa nói, nước mắt vừa lăn xuống.
Quản lý nhìn thấy nàng như vậy liền luống cuốn tay chân: "Tiểu Chu, Tiểu Chu?"
Tuy nói dung mạo Tiểu Chu nà không có gì xuất chúng, nhưng đôi mắt của Sư Thanh Y lại trong suốt ôn nhu, lúc rơi lệ lông mi run rẩy, mười phần nhu nhược đáng thương.
Sư Thanh Y lau nước mắt, nức nở nói: "Xin lỗi….. Gần đây tôi thực sự tâm trạng quá kém, tôi và bạn trai cãi nhau, hắn thích người khác, muốn chia tay với tôi…. hắn không cần tôi nữa, muốn chia tay với tôi, buổi tối tôi cũng không dám ngủ, thực sự không ngủ được, ly nước vừa rồi, tôi thực sự không phải cố ý…. xin lỗi…"
Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn về phía Sư Thanh Y, không nói lời nào, yên lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y vẫn đang rơi lệ, quản lý ngăn Sư Thanh Y lại, tránh cho nàng lại làm mất mặt nhà hàng, nhanh chóng gọi một nhân viên phục vụ khác đến, hướng Tiêu Dĩ Nhu nói: "Xấu hổ, để cho các người chê cười rồi, ở đây rất nhanh sẽ xử lý xong, món ăn cũng sẽ mang lên, xin hai vị đừng để trong lòng, đừng để trong lòng."
Lạc Thần bất động thanh sắc đến gần Tiêu Dĩ Nhu, nắm lấy cổ tay nàng, cầm khăn tay lau nước cho nàng, hòa nhã nói: "Bỏ đi."
Tiêu Dĩ Nhu cúi đầu nhìn lưng bàn tay, ngẩn ra, lại thấy Lạc Thần tóc dài che đi khuôn mặt. Trước mắt là khăn choàng cổ trắng muốt của nữ nhân thanh nhã lãnh đạm kia, vài sợi tóc buông xuống khăn choàng, trắng đen tương phản đến cực hạn.
Tiêu Dĩ Nhu chỉ đành hướng quản lý gật đầu.
Quản lý nhanh chóng kéo kẻ "mất mặt đáng xấu hổ" Sư Thanh Y đi, một nữ phục vụ khác nhanh chóng lau dọn nước trêи bàn, thu thập xong liền đi dọn món, cuối cùng chỉ còn lại Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu hai người.
"Tiêu tiểu thư có việc gấp phải làm sao?" Lạc Thần nói: "Mới vừa rồi xem đồng hồ vài lần. Bữa cơm này không làm lỡ việc của cô chứ?"
Tiêu Dĩ Nhu vội vã cười cười: "Không, không."
Nói xong, nàng vén sợi tóc bên tai: "Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút thất thố."
Lạc Thần không nói chuyện, hơi nghiêng người về trước, nâng tay lên, ngón tay cầm vật gì đó rất nhỏ, chỉnh lại khăn choàng cổ của nàng, dừng lại chốc lát, mới nói: "Cô vừa rồi né tránh khăn choàng có chút rối loạn."
Tiêu Dĩ Nhu thấp giọng nói: "…. Cảm ơn."
Lạc Thần đôi mắt thâm thúy, ngồi xuống, tùy ý nói: "Trang phục của cô hôm nay rất đẹp, nhất là khăn choàng cổ, rất hợp với cô."
Khóe môi Tiêu Dĩ Nhu lộ ra vui mừng.
Lạc Thần nhìn về phía cửa sổ, lại quay sang nói: "Tiêu tiểu thư cảm thấy, tôi là người như thế nào?"
Tiêu Dĩ Nhu nhớ đến trước đó Lạc Thần giúp nàng lau nước trêи tay cùng chỉnh lại khăn choàng, tiếu ý càng sâu, tựa hồ mang theo vẻ ôn nhu cùng e lệ vốn dĩ không hề giống tính cách của nàng trước đây, nói: "Lạc tiểu thư, cô là người tốt."
Tay Lạc Thần đặt trêи bàn, yên lặng nhấc lên rồi lại đặt xuống: "Thật không?"
Ánh sáng càng nhiều, chiếu vào sườn mặt thanh lệ của nàng, đôi mắt đen kịt tựa hồ tản ra loại ánh sáng so với ngọc lưu ly còn mỹ lệ hơn.
"Cô xem cô đi, hôm nay mặt mũi của nhà hàng thực sự là bị cô là mất hết!" Bên kia quản lý kéo Sư Thanh Y đến quầy bar, thấp giọng quở trách hồi lâu: "Bạn trai, bạn trai có thể ăn thay cơm không? Hắn không cần cô, cô liền lơ đãng như vậy, còn làm ảnh hưởng đến công việc, quả thực không biết tự quý bản thân. Lẽ nào không thể trực tiếp đạp hắn một cước, còn định níu kéo tình cảm qua Giáng Sinh sao?"
Sư Thanh Y vẫn cầm ly thủy tinh, cúi đầu yên lặng như hoa lê dưới mưa, tùy ý quản lý quở trách, ngoan ngoãn vô cùng.
Sư Thanh Y trước khi đến đây đã hỏi qua quan hệ giữa Tiểu Chu và những người trong nhà hàng một lần, cũng sớm biết vị quản lý này miệng cứng lòng mềm, cùng những nhân viên phục vụ quan hệ rất tốt, lại đặc biệt chiếu cố Tiểu Chu, vì vậy chờ quản lý mắng xong rồi, nàng mới cân nhắc nói: "Chị Tiền, tôi…. tôi sẽ không bị ông chủ đuổi việc chứ?"
Quản lý hừ một tiếng: "Tôi đi giúp cô nói vài câu. Có thể là sẽ bị trừ nữa tháng lương."
"Cảm ơn chị Tiền tỷ, chị Tiền đúng là người tốt." Sư diễn viên diễn rất nhập vai, hiện tại tựa hồ có chút không thoát ra được.
Hai người ở quầy bar cúi đầu nói chuyện, lúc sắp đi, quản lý liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Tiểu Chu, hôm nay cô thế nào lại đổi trong mắt màu hổ phách rồi? Mua ở đâu vậy, rất đẹp."
"Nga." Sư Thanh Y lười biếng ngước mắt: "Mua trong một chợ bán đồ củ thôi, nửa giá, còn bao đổi."
"Nửa giá còn bao đổi, chất lượng thế nào?"
Sư Thanh Y chớp mắt: "Chị Tiền chị xem, không phải tôi dùng rất tốt sao?"
Quản lý rốt cục rời đi, Sư Thanh Y tựa vào quầy bar, mang găng tay màu trắng cẩn thận cầm chiếc ly thủy tinh Tiêu Dĩ Nhu từng cầm qua.
Yên lặng chốc lát, nàng nhếch môi cười, sau đó xoay người rời đi.
Tác giả :
Quân Sola