Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chương 188
Ta không khỏi căng thẳng, thậm chí thấy một tia khẩn trương. Thanh âm của nàng bình tĩnh mà trầm thấp, nghe như có tâm sự.
Lạc Thần thấp giọng nói tiếp: “Ra ngoài nói.”
Ta gật đầu, lấy áo lông màu xanh nhạt mặc vào cho Lạc Thần. Bên ngoài cực lạnh làm ta muốn mặc thêm áo lông lên người nàng. Lạc Thần cười khẽ lắc đầu: “Còn mặc thêm nữa ta sẽ thành bánh bao a.”
Ta đành dừng tay, ôm lấy nàng ra gian ngoài. Đứng canh ngoài đại môn mở rộng chính là hai đệ tử Mặc Ngân Cốc thân vận hắc y bên trêи thêu một đóa hoa sen đỏ thanh tú đang nở rộ.
Lạc Thần cầm chiếc ô thanh hoa, đứng tựa vào tường: “Đi một chút nào.”
Ngươi không hiểu sao là bên ngoài tuyết rất lớn sao? Rất dễ cảm mạo, lúc này còn có thể nói vậy ư?” Ta nhíu mày.
“Ta muốn cùng ngươi ra ngoài.”
Ta trầm mặc. Mỗi lần nàng đề ra yêu cầu gì với ta, tới bây giờ đều nói nàng muốn. Âm thanh trầm mà nhẹ khiến ta hận không lập tức thỏa mãn ý niệm trong lòng nàng, chứ nói gì là cự tuyệt.
Lạc Thần mở ô cùng ta đi dưới tuyết trắng. Gió lạnh thấu xương, hoa tuyết bay đầy trời rơi xuống trước mặt chúng ta. Cán dù màu xanh, tay Lạc Thần cầm lên càng thêm trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được những mạch máu màu xanh nhỏ, chính là do trời quá lạnh.
Ta giấu hai tay nàng vào trong ống tay áo bằng lông, đến lượt ta che ô. Cả hai chậm rãi đạp tuyết mà đi. Nàng trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Hắn muốn dẫn ta về.”
Ta sửng sốt, chợt kịp phản ứng, là ‘nàng’, mà không phải ‘hắn’.
“Nàng ta mơ tưởng đi!” Lòng ta như bốc hỏa, cắn chặt răng, đứng lại.
Đối với nữ nhân Quỹ Trĩ kia, lòng ta luôn có suy nghĩ cực kỳ phức tạp. Không biết vì nguyên nhân gì, ta hận nàng tận xương cốt, hận ý vô cùng nhiều, nếu ta thấy nàng lần thứ hai, ta có lẽ sẽ nảy sinh ý niệm giết nàng không chừng. Mặt khác, ta chỉ mới gặp nàng ở mộ công chúa Cô Tô một lần, cũng không gặp người thật, nàng cách ta rất xa, không uy hϊế͙p͙ đến cuộc sống của ta, cho nên không thấy nàng, không đề cập tới nàng, ta cũng xem nhẹ nàng.
Ta bài xích Quỹ Trĩ, bài xích đến ngay cả tên nàng cũng không muốn nghe tới, trốn tránh hết mức có thể, tránh được nên tránh. Loại tránh né này khiến ta chịu không ít dày vò. Nhưng thời điểm giáp mặt nàng, nàng liền biến thành cây châm bén nhọn đâm vào chỗ sâu trong lòng, càng đâm càng đau.
Lạc Thần ảm đạm cười:” Ngươi tức giận.”
Ta tự nhận mình là người bình tĩnh, rất ít khi tức giận, nhưng lần này, ta thừa nhận chính mình tức đến cực điểm. Cầm ô, ta hừ lạnh một tiếng: “Ta đúng là tức giận. Nàng có tư cách gì mang ngươi về? Ngươi là người đã trưởng thành, có chủ kiến riêng Huống chi nàng không phải cha mẹ hay trưởng bối của ngươi, sao có thể ngang ngược can thiệp vào? Nàng ta không xứng.”
“Nàng chắc chắn cho rằng là mình xứng. Ta và nàng cùng lớn lên nên rất hiểu nàng. Nàng luôn rất tự phụ. Là một Thiếu chủ, từ nhỏ mọi người đều ủng hộ nên cho rằng tất cả sẽ đều không trái ý nàng; mà nếu nàng đã muốn gì, nhất định sẽ làm ngay, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua. Ở Yên Vân Hải, nàng là chủ, ta là tớ. Ở trong mắt nàng, ta chỉ có thể theo mệnh lệnh của nàng, một đường mà đi.”
Ta nhìn Lạc Thần quay đầu lại, trêи lông mi nhiễm tuyết trắng, thân người thướt tha. Ta nhẹ giọng nói: “Ta đoán ngươi cũng không phải người nghe lời.”
“Ta đúng là không nghe lời, cho nên phản bội Yên Vân Hải, trở thành phản đồ. Nơi đó là tù lao bị phong bế. Ta tất nhiên không ở lại đó, rời khỏi Yên Vân Hải, ta tuy phiêu bạc khắp nơi nhưng quen biết được người trọng yếu trong đời, kiếp này không uổng phí.” Nàng nói đến đây, dừng lại, thần sắc chợt ảm đạm nói: “Thanh Y, ngươi đối với ta là quan trọng nhất. Có thứ ta đã bỏ qua một lần, quyết không bỏ lại lần thứ hai. Ta… rốt cuộc không muốn cùng ngươi tách ra.”
Ta cầm tay nàng, khẽ cười nói: “Ngươi ngốc quá, ta và ngươi từ khi quen biết biết đều ở cùng một chỗ, cho tới bây giờ chưa từng rời xa nhau, rốt cuộc hai chữ ‘tách ra’ kia từ đâu mà đến?”
Nàng bừng tỉnh, hồi lâu, có chút nghiêm nghị nói: “Như thế cho tới bây giờ cũng không tách ra.”
Ta dựa gần nàng một tí: “Cho tới bây giờ không tách ra, sau này cũng không tách ra. Quỹ Trĩ muốn đem ngươi đi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nàng căn bản không có tư cách. Cái gì chủ nhân với tôi tớ? Bất quá là nàng tư tưởng cổ hủ thôi. Ngươi sinh ở Yên Vân Hải, nhà cũng ở Yên Vân Hải, lại chưa từng bán thân cho nàng, nàng muốn động vào ngươi phải hỏi ta trước.”
Lạc Thần cười khổ lắc đầu, vuốt mặt ta nói: “Yên Vân Hải không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Nó tuy là chỗ ẩn cư của bộ tộc nhỏ nhưng có chế độ nghiêm khắc, chế độ phân giai cấp này có chút giống ở đế chế của Trung Nguyên, nhưng cũng rất bất đồng. Còn hơn đế chế, nó nghiêm khắc đến tàn khốc, vô tình giống như lao tù, vĩnh viễn không được rời đi. Tộc dân Yên Vân Hải, nhiều thế hệ nguyện trung thành với chủ thượng, sinh là người Yên Vân Hải, chết là quỷ Yên Vân Hải, kết cục của phản đồ luôn rất thê thảm.”
Nàng nói nghiêm túc như thế, lòng ta biết việc này rất khó giải quyết, nàng hiện tại băn khoăn, thậm chí sợ hãi. Trước mặt Quỹ Trĩ, nàng ít nhiều đều bất an, so với lúc bình tĩnh thường thấy quả là bất đồng, không biết ngày xưa nàng và Quỹ Trĩ từng xảy chuyện gì khiến nàng e ngại đến thế.
Ta cắn răng nói: “Người sống một đời, nhưng tự do tùy ở mình, tất cả đều do chính mình nắm giữ. Ta hiểu như vậy rất khó, bên ngoài nhiều trở ngại, nhiều người và nhiều việc luôn luôn can thiệp, nhưng ta không ngại đối đầu với nó, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không cầu gì khác. Ngươi là thê tử của ta, ta quyết không để người khác mang ngươi đi. Tuyệt đối không!.”
Lạc Thần nhìn ta, trong mắt ẩn chứa ý cười ấm áp. Thật lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: “Quỹ Trĩ là người ta hiểu rõ nhất. Lần trước nàng nói muốn ta trở về Yên Vân Hải, tuyệt nhiên không phải nói suông. Nàng luôn âm thầm nắm trong tay hành tung của ta, hôm qua tuyết lở lớn, ta được một con chim đại bàng cứu bay lên trời cao, một đường bay về hướng bắc, đi đến chỗ nàng. May mà ta và đại bàng quen biết, nói ra nó là do một tay ta nuôi lớn, nghe theo mệnh lệnh ta, mang ta trở về. Có lẽ hành động lần này của đại bàng là ý của Quỹ Trĩ, ta nhất thời không nói chính xác được; nhưng ta biết ý đồ của Quỹ Trĩ, nàng đã dò xét ta, đương nhiên sẽ không buông tha ta. Nàng hiện giờ đã có hành động, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Hơn nữa việc lần của Quỹ Trĩ có hai mục đích: Thứ nhất, nàng muốn bắt phản đồ là ta trở về. Thứ hai, chính là chiếm được tam khí.”
Gió tuyết thổi qua, vài sợi tóc ta khẽ bay, ta lấy tay , giận dữ nói: “Đến nay, ta không hiểu được tam khí kia rốt cuộc có tác dụng gì, mọi người đều chăm chăm muốn có nó, nó rốt cuộc có gì tốt? Giống như Minh U Hoàn kia, ta nghĩ từ Chu Mục Vương, tới Hán Vũ Đến, đến nay, vì thế mà không biết hao tổn bao nhiêu tánh mạng, phụ thân của Vũ Lâm Hanh, Phong Tuấn, Nhị bá, Tứ bá, bốn người bọn họ đều…”
Lạc Thần chăm chú: “Kỳ thực tam khí này ngay cả Ngọc Toa Lục là một. Ngọc Toa Lục lưu truyền tới nay chia làm ba cuốn, cuốn đầu tiên là Trường Sinh, một cuốn là giết chết người, một cuốn là Thần Nông – cứu người. Ta trước kia biết được Thiên Mệnh Kính và sách Trường Sinh tương ứng với mệnh số vô tận. Còn Địa Sát Kiếm, sát khí của kiếm quá nặng, vừa vặn tương ứng với sách Tử Vong, tượng trưng địa ngục giày vò. Nhưng không biết sách Thần Nông tương ứng với cái gì. Lúc trước Trữ tiền bối nói Minh U Hoàn kia là một trong tam khí, tương ứng với sách Thần Nông. Sách Thần Nông là cứu người sống lại. “Kính chủ thọ, kiếm chủ tử, hoàn chủ mệnh”. Minh U Hoàn làm cho vạn vật sinh trưởng, hôm qua Cổ Mẫu sống lại, tương ứng với cách giải thích này.” Nói đến đây, nàng dừng lại, trong mắt dâng lên một tia khác thường: “Thời gian Ngọc Toa Lục và tam khí này xuất hiện khác nhau. Minh U Hoàn xuất hiện sớm nhất ở Triều Chu, nhưng Ngọc Toa Lục lại được người soạn viết ở thời chiến quốc.”
Ta gật đầu nói: “Ngọc Toa Lục kia được phu quân của Sở Vương Phi, gọi là Cảnh Phi Tuấn khắc trêи sợi vàng trêи áo, tặng cho Sở Vương Phi. Như vậy, Ngọc Toa Lục kia là do hắn biên soạn? Ngoa Toa Lục có quan hệ với cách giúp người Trường Sinh, nguồn gốc cũng bắt đầu từ hắn?”
Lạc Thần lắc đầu: “Không phải Sở Vương viết mà là người khác. Ngọc Toa Lục khi xưa từ Sở Vương lưu truyền, nhưng khi đó nó không gọi là Ngọc Toa Lục, mà là lời đồn thổi, hoặc tự viết, hoặc truyền miệng, vụn vặt không trọn vẹn.” Nàng dừng lại, không đoán được ẩn ý trong đôi mắt: “… Có người từng nghe được, ghi lại Thiên Mệnh Kính, Địa Sát Kiếm và những chuyện liên quan. Sau đó truyền tới tay Sở Vương và được soạn lại, căn bản hắn chỉnh thành một bộ hoàn chỉnh, lấy tên là Ngọc Toa Lục. Tóm lại, chỉ tìm được Ngọc Toa Lục, hoặc tam khí đều không đủ, hai không thể khuyết một.”
“Ta cảm thấy có chút kỳ quái…” Ta nhíu mày, nói: “Phải đem những điều vụn vặt thu thập đầy đủ, sửa lại thành Ngọc Toa Lục là chuyện rất khó khăn, để làm chuyện đó phải nhiều thời gian, khi Sở Vương ghi lại Ngọc Toa Lục, hắn còn rất trẻ, làm sao được?”
Lạc Thần liếc ta một cái: “Bởi vì, có người giúp hắn.”
Lòng ta trầm xuống, Lạc Thần thanh âm nhè nhẹ, khe khẽ nói: “Theo ta được biết, trước khi Sở Vương đăng cơ hai năm mới bắt đầu sưu tập các ghi chép, nhưng tiến trình cực kỳ chậm, lúc ấy Chiến Quốc quần hùng tranh giành, Sở quốc cần phòng bị, việc sưu tập rất vất vả. Chính là sau khi Sở Vương cưới vương phi một ngày, trong cung Sở tiến cống một nam tử, Sở Vương cực thích hắn, nhưng có lẽ trừ Sở Vương ra, trêи dưới Sở cung không có ai biết rõ lai lịch nam nhân kia. Mà sau khi nam tử kia tới, Sở Vương tốn hai tháng để sửa lại Ngọc Toa Lục. Nam tử kia giục Sở Vương nhanh chóng chỉnh lại những phần mấu chốt. Hứng thú hơn là lúc ấy Sở cung có một nữ nhân giỏi về thuật dịch dung, mắt nàng cực tốt, lại đồng hành đồng đạo, lập tức nhìn ra gương mặt nam nhân kia là… giả.”
“Nam tử kia, cũng là người am hiểu dịch dung?”
Lạc Thần vuốt cằm.
Ta hít một hơi sâu: “Ta kỳ thật có chuyện để trong lòng rất lâu muốn hỏi ngươi.”
Lạc Thần mỉm cười: “Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại biết nhiều như thế, tỉ mỉ như thế, tựa như ta đã trải qua mọi chuyện, hoặc chính mắt thấy, chính tai nghe, đúng không?
Ta do dự một chút, không được tự nhiên mà gật đầu.
“Đó là bởi vì……” Lạc Thần cúi đầu, tiến đến bên tai ta, hơi thở nồng ấm khiến ta run run, tim đập thình thịch, chợt nghe bên tai thanh âm ma mị: “Đó bởi vì… ta không phải người.”
Ta rụt cổ, trong lòng tự đánh mình một cái, vành tai bị Lạc Thần cắn lấy, nhẹ nhàng kéo kéo.
Lúc sau, nàng cúi đầu cười.
Ta bị nàng trêu chọc vừa thẹn vừa giận: “Lừa đảo! Ngươi không phải người, thì là quỷ! Ta thật là xúi quẩy, nhanh như vậy đã trúng kế.”
Lạc Thần trêu chọc, cười rất sảng kɧօáϊ, nhưng cười một trận, ý cười liền biến mất, : “Kỳ thật nhiều chuyện ta cũng không hiểu được, vẫn phải tìm kiếm.”
Nàng đưa tay đẩy tán ô màu xanh lên, hơi hơi nheo mắt, nhìn vào khoảng không trung trắng xanh phía trêи. Tuyết quang chói mắt, tuyết trắng lất phất trêи ô, khiến nàng trong sáng như ánh mai. “Đương nhiên ta biết nhiều hơn ngươi, nhưng có vài việc… Ta bây giờ chưa thể nói cho ngươi. Ngươi phải biết rằng không phải tất cả loài hoa đều xinh đẹp. Nó trêи người đầy bụi gai, người đụng vào, máu tươi đầm đìa, ta cũng không muốn ngươi bị tổn thương.”
Lạc Thần thấp giọng nói tiếp: “Ra ngoài nói.”
Ta gật đầu, lấy áo lông màu xanh nhạt mặc vào cho Lạc Thần. Bên ngoài cực lạnh làm ta muốn mặc thêm áo lông lên người nàng. Lạc Thần cười khẽ lắc đầu: “Còn mặc thêm nữa ta sẽ thành bánh bao a.”
Ta đành dừng tay, ôm lấy nàng ra gian ngoài. Đứng canh ngoài đại môn mở rộng chính là hai đệ tử Mặc Ngân Cốc thân vận hắc y bên trêи thêu một đóa hoa sen đỏ thanh tú đang nở rộ.
Lạc Thần cầm chiếc ô thanh hoa, đứng tựa vào tường: “Đi một chút nào.”
Ngươi không hiểu sao là bên ngoài tuyết rất lớn sao? Rất dễ cảm mạo, lúc này còn có thể nói vậy ư?” Ta nhíu mày.
“Ta muốn cùng ngươi ra ngoài.”
Ta trầm mặc. Mỗi lần nàng đề ra yêu cầu gì với ta, tới bây giờ đều nói nàng muốn. Âm thanh trầm mà nhẹ khiến ta hận không lập tức thỏa mãn ý niệm trong lòng nàng, chứ nói gì là cự tuyệt.
Lạc Thần mở ô cùng ta đi dưới tuyết trắng. Gió lạnh thấu xương, hoa tuyết bay đầy trời rơi xuống trước mặt chúng ta. Cán dù màu xanh, tay Lạc Thần cầm lên càng thêm trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được những mạch máu màu xanh nhỏ, chính là do trời quá lạnh.
Ta giấu hai tay nàng vào trong ống tay áo bằng lông, đến lượt ta che ô. Cả hai chậm rãi đạp tuyết mà đi. Nàng trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Hắn muốn dẫn ta về.”
Ta sửng sốt, chợt kịp phản ứng, là ‘nàng’, mà không phải ‘hắn’.
“Nàng ta mơ tưởng đi!” Lòng ta như bốc hỏa, cắn chặt răng, đứng lại.
Đối với nữ nhân Quỹ Trĩ kia, lòng ta luôn có suy nghĩ cực kỳ phức tạp. Không biết vì nguyên nhân gì, ta hận nàng tận xương cốt, hận ý vô cùng nhiều, nếu ta thấy nàng lần thứ hai, ta có lẽ sẽ nảy sinh ý niệm giết nàng không chừng. Mặt khác, ta chỉ mới gặp nàng ở mộ công chúa Cô Tô một lần, cũng không gặp người thật, nàng cách ta rất xa, không uy hϊế͙p͙ đến cuộc sống của ta, cho nên không thấy nàng, không đề cập tới nàng, ta cũng xem nhẹ nàng.
Ta bài xích Quỹ Trĩ, bài xích đến ngay cả tên nàng cũng không muốn nghe tới, trốn tránh hết mức có thể, tránh được nên tránh. Loại tránh né này khiến ta chịu không ít dày vò. Nhưng thời điểm giáp mặt nàng, nàng liền biến thành cây châm bén nhọn đâm vào chỗ sâu trong lòng, càng đâm càng đau.
Lạc Thần ảm đạm cười:” Ngươi tức giận.”
Ta tự nhận mình là người bình tĩnh, rất ít khi tức giận, nhưng lần này, ta thừa nhận chính mình tức đến cực điểm. Cầm ô, ta hừ lạnh một tiếng: “Ta đúng là tức giận. Nàng có tư cách gì mang ngươi về? Ngươi là người đã trưởng thành, có chủ kiến riêng Huống chi nàng không phải cha mẹ hay trưởng bối của ngươi, sao có thể ngang ngược can thiệp vào? Nàng ta không xứng.”
“Nàng chắc chắn cho rằng là mình xứng. Ta và nàng cùng lớn lên nên rất hiểu nàng. Nàng luôn rất tự phụ. Là một Thiếu chủ, từ nhỏ mọi người đều ủng hộ nên cho rằng tất cả sẽ đều không trái ý nàng; mà nếu nàng đã muốn gì, nhất định sẽ làm ngay, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua. Ở Yên Vân Hải, nàng là chủ, ta là tớ. Ở trong mắt nàng, ta chỉ có thể theo mệnh lệnh của nàng, một đường mà đi.”
Ta nhìn Lạc Thần quay đầu lại, trêи lông mi nhiễm tuyết trắng, thân người thướt tha. Ta nhẹ giọng nói: “Ta đoán ngươi cũng không phải người nghe lời.”
“Ta đúng là không nghe lời, cho nên phản bội Yên Vân Hải, trở thành phản đồ. Nơi đó là tù lao bị phong bế. Ta tất nhiên không ở lại đó, rời khỏi Yên Vân Hải, ta tuy phiêu bạc khắp nơi nhưng quen biết được người trọng yếu trong đời, kiếp này không uổng phí.” Nàng nói đến đây, dừng lại, thần sắc chợt ảm đạm nói: “Thanh Y, ngươi đối với ta là quan trọng nhất. Có thứ ta đã bỏ qua một lần, quyết không bỏ lại lần thứ hai. Ta… rốt cuộc không muốn cùng ngươi tách ra.”
Ta cầm tay nàng, khẽ cười nói: “Ngươi ngốc quá, ta và ngươi từ khi quen biết biết đều ở cùng một chỗ, cho tới bây giờ chưa từng rời xa nhau, rốt cuộc hai chữ ‘tách ra’ kia từ đâu mà đến?”
Nàng bừng tỉnh, hồi lâu, có chút nghiêm nghị nói: “Như thế cho tới bây giờ cũng không tách ra.”
Ta dựa gần nàng một tí: “Cho tới bây giờ không tách ra, sau này cũng không tách ra. Quỹ Trĩ muốn đem ngươi đi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nàng căn bản không có tư cách. Cái gì chủ nhân với tôi tớ? Bất quá là nàng tư tưởng cổ hủ thôi. Ngươi sinh ở Yên Vân Hải, nhà cũng ở Yên Vân Hải, lại chưa từng bán thân cho nàng, nàng muốn động vào ngươi phải hỏi ta trước.”
Lạc Thần cười khổ lắc đầu, vuốt mặt ta nói: “Yên Vân Hải không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Nó tuy là chỗ ẩn cư của bộ tộc nhỏ nhưng có chế độ nghiêm khắc, chế độ phân giai cấp này có chút giống ở đế chế của Trung Nguyên, nhưng cũng rất bất đồng. Còn hơn đế chế, nó nghiêm khắc đến tàn khốc, vô tình giống như lao tù, vĩnh viễn không được rời đi. Tộc dân Yên Vân Hải, nhiều thế hệ nguyện trung thành với chủ thượng, sinh là người Yên Vân Hải, chết là quỷ Yên Vân Hải, kết cục của phản đồ luôn rất thê thảm.”
Nàng nói nghiêm túc như thế, lòng ta biết việc này rất khó giải quyết, nàng hiện tại băn khoăn, thậm chí sợ hãi. Trước mặt Quỹ Trĩ, nàng ít nhiều đều bất an, so với lúc bình tĩnh thường thấy quả là bất đồng, không biết ngày xưa nàng và Quỹ Trĩ từng xảy chuyện gì khiến nàng e ngại đến thế.
Ta cắn răng nói: “Người sống một đời, nhưng tự do tùy ở mình, tất cả đều do chính mình nắm giữ. Ta hiểu như vậy rất khó, bên ngoài nhiều trở ngại, nhiều người và nhiều việc luôn luôn can thiệp, nhưng ta không ngại đối đầu với nó, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không cầu gì khác. Ngươi là thê tử của ta, ta quyết không để người khác mang ngươi đi. Tuyệt đối không!.”
Lạc Thần nhìn ta, trong mắt ẩn chứa ý cười ấm áp. Thật lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: “Quỹ Trĩ là người ta hiểu rõ nhất. Lần trước nàng nói muốn ta trở về Yên Vân Hải, tuyệt nhiên không phải nói suông. Nàng luôn âm thầm nắm trong tay hành tung của ta, hôm qua tuyết lở lớn, ta được một con chim đại bàng cứu bay lên trời cao, một đường bay về hướng bắc, đi đến chỗ nàng. May mà ta và đại bàng quen biết, nói ra nó là do một tay ta nuôi lớn, nghe theo mệnh lệnh ta, mang ta trở về. Có lẽ hành động lần này của đại bàng là ý của Quỹ Trĩ, ta nhất thời không nói chính xác được; nhưng ta biết ý đồ của Quỹ Trĩ, nàng đã dò xét ta, đương nhiên sẽ không buông tha ta. Nàng hiện giờ đã có hành động, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Hơn nữa việc lần của Quỹ Trĩ có hai mục đích: Thứ nhất, nàng muốn bắt phản đồ là ta trở về. Thứ hai, chính là chiếm được tam khí.”
Gió tuyết thổi qua, vài sợi tóc ta khẽ bay, ta lấy tay , giận dữ nói: “Đến nay, ta không hiểu được tam khí kia rốt cuộc có tác dụng gì, mọi người đều chăm chăm muốn có nó, nó rốt cuộc có gì tốt? Giống như Minh U Hoàn kia, ta nghĩ từ Chu Mục Vương, tới Hán Vũ Đến, đến nay, vì thế mà không biết hao tổn bao nhiêu tánh mạng, phụ thân của Vũ Lâm Hanh, Phong Tuấn, Nhị bá, Tứ bá, bốn người bọn họ đều…”
Lạc Thần chăm chú: “Kỳ thực tam khí này ngay cả Ngọc Toa Lục là một. Ngọc Toa Lục lưu truyền tới nay chia làm ba cuốn, cuốn đầu tiên là Trường Sinh, một cuốn là giết chết người, một cuốn là Thần Nông – cứu người. Ta trước kia biết được Thiên Mệnh Kính và sách Trường Sinh tương ứng với mệnh số vô tận. Còn Địa Sát Kiếm, sát khí của kiếm quá nặng, vừa vặn tương ứng với sách Tử Vong, tượng trưng địa ngục giày vò. Nhưng không biết sách Thần Nông tương ứng với cái gì. Lúc trước Trữ tiền bối nói Minh U Hoàn kia là một trong tam khí, tương ứng với sách Thần Nông. Sách Thần Nông là cứu người sống lại. “Kính chủ thọ, kiếm chủ tử, hoàn chủ mệnh”. Minh U Hoàn làm cho vạn vật sinh trưởng, hôm qua Cổ Mẫu sống lại, tương ứng với cách giải thích này.” Nói đến đây, nàng dừng lại, trong mắt dâng lên một tia khác thường: “Thời gian Ngọc Toa Lục và tam khí này xuất hiện khác nhau. Minh U Hoàn xuất hiện sớm nhất ở Triều Chu, nhưng Ngọc Toa Lục lại được người soạn viết ở thời chiến quốc.”
Ta gật đầu nói: “Ngọc Toa Lục kia được phu quân của Sở Vương Phi, gọi là Cảnh Phi Tuấn khắc trêи sợi vàng trêи áo, tặng cho Sở Vương Phi. Như vậy, Ngọc Toa Lục kia là do hắn biên soạn? Ngoa Toa Lục có quan hệ với cách giúp người Trường Sinh, nguồn gốc cũng bắt đầu từ hắn?”
Lạc Thần lắc đầu: “Không phải Sở Vương viết mà là người khác. Ngọc Toa Lục khi xưa từ Sở Vương lưu truyền, nhưng khi đó nó không gọi là Ngọc Toa Lục, mà là lời đồn thổi, hoặc tự viết, hoặc truyền miệng, vụn vặt không trọn vẹn.” Nàng dừng lại, không đoán được ẩn ý trong đôi mắt: “… Có người từng nghe được, ghi lại Thiên Mệnh Kính, Địa Sát Kiếm và những chuyện liên quan. Sau đó truyền tới tay Sở Vương và được soạn lại, căn bản hắn chỉnh thành một bộ hoàn chỉnh, lấy tên là Ngọc Toa Lục. Tóm lại, chỉ tìm được Ngọc Toa Lục, hoặc tam khí đều không đủ, hai không thể khuyết một.”
“Ta cảm thấy có chút kỳ quái…” Ta nhíu mày, nói: “Phải đem những điều vụn vặt thu thập đầy đủ, sửa lại thành Ngọc Toa Lục là chuyện rất khó khăn, để làm chuyện đó phải nhiều thời gian, khi Sở Vương ghi lại Ngọc Toa Lục, hắn còn rất trẻ, làm sao được?”
Lạc Thần liếc ta một cái: “Bởi vì, có người giúp hắn.”
Lòng ta trầm xuống, Lạc Thần thanh âm nhè nhẹ, khe khẽ nói: “Theo ta được biết, trước khi Sở Vương đăng cơ hai năm mới bắt đầu sưu tập các ghi chép, nhưng tiến trình cực kỳ chậm, lúc ấy Chiến Quốc quần hùng tranh giành, Sở quốc cần phòng bị, việc sưu tập rất vất vả. Chính là sau khi Sở Vương cưới vương phi một ngày, trong cung Sở tiến cống một nam tử, Sở Vương cực thích hắn, nhưng có lẽ trừ Sở Vương ra, trêи dưới Sở cung không có ai biết rõ lai lịch nam nhân kia. Mà sau khi nam tử kia tới, Sở Vương tốn hai tháng để sửa lại Ngọc Toa Lục. Nam tử kia giục Sở Vương nhanh chóng chỉnh lại những phần mấu chốt. Hứng thú hơn là lúc ấy Sở cung có một nữ nhân giỏi về thuật dịch dung, mắt nàng cực tốt, lại đồng hành đồng đạo, lập tức nhìn ra gương mặt nam nhân kia là… giả.”
“Nam tử kia, cũng là người am hiểu dịch dung?”
Lạc Thần vuốt cằm.
Ta hít một hơi sâu: “Ta kỳ thật có chuyện để trong lòng rất lâu muốn hỏi ngươi.”
Lạc Thần mỉm cười: “Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại biết nhiều như thế, tỉ mỉ như thế, tựa như ta đã trải qua mọi chuyện, hoặc chính mắt thấy, chính tai nghe, đúng không?
Ta do dự một chút, không được tự nhiên mà gật đầu.
“Đó là bởi vì……” Lạc Thần cúi đầu, tiến đến bên tai ta, hơi thở nồng ấm khiến ta run run, tim đập thình thịch, chợt nghe bên tai thanh âm ma mị: “Đó bởi vì… ta không phải người.”
Ta rụt cổ, trong lòng tự đánh mình một cái, vành tai bị Lạc Thần cắn lấy, nhẹ nhàng kéo kéo.
Lúc sau, nàng cúi đầu cười.
Ta bị nàng trêu chọc vừa thẹn vừa giận: “Lừa đảo! Ngươi không phải người, thì là quỷ! Ta thật là xúi quẩy, nhanh như vậy đã trúng kế.”
Lạc Thần trêu chọc, cười rất sảng kɧօáϊ, nhưng cười một trận, ý cười liền biến mất, : “Kỳ thật nhiều chuyện ta cũng không hiểu được, vẫn phải tìm kiếm.”
Nàng đưa tay đẩy tán ô màu xanh lên, hơi hơi nheo mắt, nhìn vào khoảng không trung trắng xanh phía trêи. Tuyết quang chói mắt, tuyết trắng lất phất trêи ô, khiến nàng trong sáng như ánh mai. “Đương nhiên ta biết nhiều hơn ngươi, nhưng có vài việc… Ta bây giờ chưa thể nói cho ngươi. Ngươi phải biết rằng không phải tất cả loài hoa đều xinh đẹp. Nó trêи người đầy bụi gai, người đụng vào, máu tươi đầm đìa, ta cũng không muốn ngươi bị tổn thương.”
Tác giả :
Quân Sola