Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chương 126: Mặc Ngân Cốc ( thượng )
Tất cả đều đã trễ, mẹ ta nàng đã vĩnh viễn đi rồi, có khóc cũng đã khóc hết, nước mắt từ lâu đã khô cạn.
Chuyện xảy ra trong quá khứ, không thể nào thay đổi.
Tự nói lâu như vậy, hai chân của ta đã quỳ đến tê dại, đành phải run rẩy đứng dậy, Lạc Thần cũng đứng lên, vươn tay đỡ lấy ta.
Ta khẽ nhìn bạch y nữ tử vĩnh viễn ngủ say trêи giường băng, trong lòng đau xót, lập tức không đành lòng nhìn lại, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Lạc Thần, ngươi nói đúng. Mẹ ta cho dù là sống, cũng là một cái xác trống rỗng không hồn, biến thành một loại quái vật gì đó, điều đó so với chết đi càng đáng sợ. Còn không bằng để cho nàng vĩnh viễn ở trong này ngủ yên… Không còn ai có thể quấy rầy nàng.”
“Ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy, đó là tốt nhất .” Lạc Thần nhìn ta, đạm nói.
“Ta có thể nghĩ thế, Côn Luân cũng sẽ như vậy.” Ta thở dài, nói: “Nơi này thật sự rất lạnh, chúng ta tạm thời đi ra ngoài thôi. Về chuyện mẹ ta, đây là bí mật của hai người chúng ta, không cần người thứ ba biết. Nếu Côn Luân hiểu được , gợi lên chuyện cũ của nàng, nàng trong lòng nhất định sẽ khổ sở.”
Lạc Thần gật đầu, hai người hướng giường băng lạy ba lạy, cuối cùng đi ra cửa động.
Ta đem cơ quan được bố trí ở cửa động đóng lại cẩn thận, như chưa có chuyện xảy ra, một đường đi trở về Hiên Tử, chỉ thấy Vũ Lâm Hanh đã muốn tỉnh, ôm tay đứng tựa vào cửa phòng, tóc dài buông trêи đầu vai, từ xa nhìn đến, lại có vài phần mơ màng.
Lúc này Phong Tuấn tiến lên đưa cho nàng một ly trà nóng, nàng tùy tay đón , như có như không chợt mím môi, cũng không nhiều lời, giống như đang có tâm sự, Phong Tuấn đưa trà xong, liền lập tức lui xuống.
Vũ Lâm Hanh lúc nói chuyện và khi yên tĩnh, căn bản là hai người. Nàng dung mạo ngày thường quyến rũ, thời điểm yên lặng, lộ ra vài phần xinh đẹp cao ngạo, chính là nàng một khi mở miệng trêu chọc ngươi, ngươi sẽ muốn nhào đến đánh nàng.
Bất quá ta cũng liền phát hiện nàng chỉ thích giỡn ở trước mặt ta, ở trước mặt Phong Tuấn cùng A Khước hay đệ tử Mặc Ngân Cốc, thật ra rất có khí thế uy nghiêm của Cốc Chủ.
Ta không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là ta dễ bị khi dễ?
Ta đang nghĩ ngợi, Vũ Lâm Hanh thấy chúng ta vào sân, lập tức liền lộ ra một nụ cười hồ ly không có hảo ý: “Ủa, như thế nào hai người các ngươi trễ như thế mới trở về, đi dạo nơi nào?”
Nàng cười giảo hoạt, ta nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Ta cùng Lạc Thần đi xung quanh trong rừng trúc, hít thở không khí, ngươi lại ngủ , ta liền không có gọi ngươi.”
Vũ Lâm Hanh hì hì cười: “Thôi khỏi gọi ta, ngàn vạn lần khỏi cần… Ngươi chỉ để ý mang ma quỷ nàng đi, ta đây rất biết điều , không thích loại náo nhiệt đó.”
Lạc Thần vừa nghe, mày hơi nhăn lại, biểu tình tẻ nhạt mà nhìn Vũ Lâm Hanh, mà ta nghe ra Vũ Lâm Hanh hàm ý, đầu càng muốn đau , thầm nghĩ yêu nữ ngươi trong lòng đều giấu những thứ lung tung gì đó, thật không tốt.
Ta vì chuyện của mẫu thân, tâm tình áp lực còn lưu lại vết tích nước mắt, mắt có chút sưng. Vũ Lâm Hanh tinh tế nhìn ta liếc mắt một cái, lại như vô cùng đau đớn: “Sư Sư, mắt ngươi như thế nào có chút đỏ, bị ma quỷ nàng đồ tồi này khi dễ sao? Nàng khi dễ ngươi làm sao ? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi đòi lại.”
Nghe nàng nói, ta đang ở ngưỡng cửa phòng, chân lảo đảo một cái , thiếu chút nữa vấp phải ngưỡng cửa, may mà Lạc Thần phía sau giữ vững .
Mặt ta như hóa đá, không kìm được nổi nóng, hừ một tiếng: “Ngươi chỉ biết nói bậy. Nàng khi dễ ta cái gì ? Nàng có năng lực khi dễ ta sao?”
Vũ Lâm Hanh không đáp, liền bưng tách trà uống ngay một hơi trà nóng, cười đến thật là vui vẻ, thật là… Chán ghét.
Lạc Thần khẽ đẩy ta một phen, ý bảo ta đi phía trước, lại nhìn chằm chằm tách trà trong tay Vũ Lâm Hanh, dừng một lúc lâu, dùng một loại thanh âm cực kỳ bình thản nói: “Ta mới vừa nhìn thấy, trong nước trà của ngươi có thứ gì đó dơ bẩn, không may đã bị ngươi uống xuống mất rồi.”
Nói rồi nàng lắc lắc đầu, giống như là có chút tiếc hận cùng thông cảm.
Nụ cười trêи mặt Vũ Lâm Hanh lập tức cứng đờ, mắt nhìn tách trà, lại gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thần, biểu tình thật không biết có bao nhiêu khó coi.
Lạc Thần thản nhiên rồi nói tiếp: “Coi chừng bị đau bụng, ngươi đã lớn như, cũng nên chú ý chút.”
Nói xong nhấc chân liền đi, chính là đi được vài bước, ta chợt ngheVũ Lâm Hanh phía sau hổn hển bước chân đến, đối với bóng lưng của Lạc Thần lớn tiếng nói: “Ngươi là kẻ lừa đảo, nước trà này là Phong Tuấn mới vừa rót cho ta, nếu có thứ gì bẩn hắn sẽ không nói cho ta sao? Ta cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám! Ngươi đồ tồi này, kẻ lừa đảo, tâm can đen tối nhất trêи đời!”
Chính là Vũ Lâm Hanh càng mắng Lạc Thần lòng dạ hiểm độc. Lạc Thần lại càng tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, phi thường lạnh nhạt mà nhanh chóng đi vào buồng trong.
Mà ta vuốt cằm nhìn vẻ mặt căm giận của Vũ Lâm Hanh, trong lòng lại thật là khuây khoả. Phong thuỷ thay đổi rồi, yêu nữ này toàn thích chọc ghẹo ta, hôm nay rốt cục bị người ta đem làm trò chế giễu một lần.
Đợi đến lúc cơm chiều, đoàn người như trước đều ngồi vây quanh một bàn ăn cơm, chuyện ta cùng Lạc Thần hai người đi hàn động không nói tới một chữ, vẻ mặt làm bộ như tự nhiên, nửa phần khác thường cũng không để Côn Luân nhìn ra.
Côn Luân vì ngủ hồi lâu, tinh thần tốt lắm, cùng chúng ta tùy ý mà nói chút việc vặt trong nhà, trêи mặt lộ vẻ vài phần ung dung vui vẻ ý cười. Trước đây ta hiếm thấy nàng thoải mái như vậy, ta từ đáy lòng cũng cảm thấy vui mừng cùng an tâm, chính là ngược lại nghĩ đến chấp niệm nàng đối với mẫu thân của ta không thể buông, không khỏi thẫn thờ, chỉ ở trong lòng âm thầm thở một hơi.
Đúng như lời Lạc Thần nói, mẫu thân sống lại là một chuyện căn bản là không có khả năng, Côn Luân tất thảy là vọng tưởng si mộng thôi.
Chính là mặc dù biết như vậy, ta cũng không thể ngăn cản nàng cố gắng làm chuyện bất khả thi này. Ta thậm chí còn cảm thấy được, sinh mệnh còn lại này của nàng, đều là vì mẫu thân của ta mà tiếp tục . Đây chính là giấc mơ của nàng, trong giấc mơ nàng hi vọng có thể gặp lại mẫu thân ta như trước đây, nếu ta đánh thức nàng, một khi nàng tỉnh mộng, e rằng nàng sẽ suy sụp.
Nàng ở trong tay Tôn Vương, chịu không ít đau khổ, giờ mới lấy được tự do, hiện giờ thật vất vả để có thể an hưởng vài ngày tốt lành. Ta không đành lòng thấy nàng thất vọng, đành yên lặng theo ý của nàng, không đi vạch trần nàng.
Vài ngày sau ở Huyên Hoa Hiên, qua không lâu liền muốn cùng Vũ Lâm Hanh đi Mặc Ngân Cốc. Ta muốn cùng Côn Luân dành chút thời gian, ban ngày liền cùng Côn Luân nói chuyện đánh cờ, bồi nàng đi dạo loanh quanh Hiên Tử giải sầu. Trước lúc hoàng hôn nàng vẫn đi ra rừng trúc, ta hiện tại đã biết nguyên nhân thói quen đi rừng trúc của nàng, cũng chỉ im lặng đợi, đợi cho đến lúc cơm chiều, lại đón nàng trở về.
Cứ như vậy, tới ngày thứ ba, đó là ngày trước khi khởi hành đi Mặc Ngân Cốc. Trong lòng ta luyến tiếc Côn Luân, Côn Luân tất nhiên là nhìn ra, nàng nói chúng ta đông người mà tụ tập ở hiên tử nhỏ xíu rất ầm ỹ, hối thúc chúng ta sớm khởi hành.
Ta biết nàng chẳng qua là nói giỡn, trấn an ta mà thôi. Lúc gần đi, ta nhờ tiểu nữ Lý gia đến Huyên Hoa Hiên, kĩ lưỡng dặn nàng rất nhiều công việc. Lý gia cô nương kia ngày thường sạch sẽ gọn gàng, bộ dáng rất là lanh lợi, cùng Côn Luân cũng thực quen biết. Ta thấy Côn Luân làm như thực thích cô nương Lý gia này, nghĩ có một người như thế bồi ở bên cạnh Côn Luân, tạm thời chiếu cố nàng trước khi ta trở về , cũng không đến nỗi cô đơn tịch mịch, trong lòng lúc này mới có chút nhẹ nhõm.
Vũ Lâm Hanh lúc trước từng nói muốn dẫn Trường Sinh đi. Trường Sinh chưa thấy qua sự đời, chưa được mở mang, có rất nhiều sự việc đều rất ngạc nhiên, vừa nghe thấy đi đến nhà Hồng tỷ tỷ ở Mặc Ngân Cốc chơi, tự nhiên là hoàn toàn nguyện ý theo sát. Mà Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cũng nhất quyết không chịu rời ta, lần này cũng muốn đi theo.
Cứ như vậy, chúng ta bốn người lớn, một đứa bé, một con sói, một con quái chín đuôi, đội ngũ tổ hợp này thật là kỳ quái, một đường theo hướng tây mà đi. Ngày qua ngày, càng về hướng Tây, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, cảnh sắc trêи đường phi thường tiêu điều, rất nhiều nơi đã bị sương phủ trắng xóa.
Lần trước lặn lội đến Nô Mã Thảo Nguyên đã nghĩ thật xa xôi , không ngờ Mặc ngân cốc lần này còn xa hơn, đi gần nửa tháng mới tới ranh giới của Vân Nam và Tây Tạng, mà nơi giao giới này chính Mặc Ngân Cốc.
Ta vẫn tưởng Mặc Ngân Cốc chỉ là một sơn cốc, tuy nói không phải bốn mùa như xuân, kiểu gì cũng nên là một nơi bí mật cảnh sắc thanh tú, kết quả khi gần đến, hỏi qua Vũ Lâm Hanh, ta mới biết được, Mặc Ngân Cốc hóa ra là ở trêи một tòa núi tuyết rất lớn.
Thật là sợ hãi , ta lớn như vậy, chính là lần đầu tiên nhìn thấy núi tuyết, chứ đừng nói là muốn leo núi tuyết . Nghe Vũ Lâm Hanh nói, núi tuyết ở Mặc Ngân Cốc, gọi là Bạch Mã Tuyết Sơn, giao giới giữa Vân Nam và Tây Tạng có nhiều núi tuyết hiểm trở, cao thấp khác nhau, mà ngọn núi Bạch Mã Tuyết Sơn so ra là một ngọn núi nhỏ.
Chúng ta nghỉ chân tại một thôn trấn nhỏ nơi chân núi.Trêи thôn trấn vừa mới rơi một tràng tuyết, đại khái nhìn là một mảnh cảnh sắc trắng xóa. Chính là thôn trấn này tuy nhỏ, dân ở lại rất nhiều, người dân lui tới đi lại, xúc đổ tuyết lộn xộn, trêи đường nơi nơi đều là nước bẩn từ tuyết tan ra, không cẩn thận sẽ bị bắn lem hết lên người.
Chúng ta tìm một trà quán sạch sẽ nghỉ chân uống trà. Lúc này đã vào đông, rất lạnh, Vũ Lâm Hanh trước đó ở trêи đường đã sớm chuẩn bị kỹ càng, mua thêm một ít quần áo giữ ấm chống lạnh.
Vũ Lâm Hanh khoác lên người một bộ quần áo đỏ thẫm, nhàn nhã tự tại uống trà, cũng đôi khi thấp giọng cùng Phong Tuấn nói tiếp chuyện lên núi. Mà ta từ nhỏ ở đất Thục lớn lên, tuy nói vào đông cũng có tuyết rơi, nhưng cũng không lạnh như miền tây bắc Vân Nam, nhất thời mười phần không thích ứng, dùng áo choàng lông đem chính mình bọc thật kín, hận không thể quấn một cái chăn ấm áp lên người.
Lạc Thần mặc dù không sợ hàn, nhưng là ta băn khoăn nàng thân thể bị hàn tật, thể chất hay lạnh, cũng cấp nàng quần áo chống phong hàn mặc nào. Nàng lúc này một thân choàng lông cáo trắng mềm mại, dung nhan càng phát ra trong suốt thanh thấu, giống như một pho tượng đắp bằng tuyết.
Lạc Thần đem Trường Sinh mặc quần áo dày ôm vào trong ngực. Trường Sinh trong tay đang cầm một túi sưởi ấm nhỏ, mở to đôi mắt đen lúng liến nhìn xung quanh, bất động liền quấn quít lấy Lạc Thần hỏi cái này cái kia. Lạc Thần kiến thức rộng rãi, liền trả lời lần lượt cho nàng, cực kỳ kiên nhẫn.
Ngồi hồi lâu ở quán trà, nước trà cũng lạnh, ta thở ra một ngụm khói trắng, quay đầu nhìn về phía phương xa, chỉ thấy Bạch Mã Tuyết Sơn kia giống như một nữ thần cao quý, đứng sững ở chân trời, trang nghiêm yên lặng mang theo vài phần thanh tú. Chính là tuyết sơn kia cao vạn trượng, ta không khỏi thầm nghĩ, hoàn cảnh khắc nhiệt như thế làm sao có thể ở, chứ đừng nói xây dựng một cơ ngơi Mặc Ngân Cốc vững chắc, thật sự rất khó khăn.
Ta hỏi Vũ Lâm Hanh vì sao Vũ lão cốc chủ lại đem Mặc Ngân Cốc xây dưng trêи tuyết sơn, không nghĩ nói xong, Vũ Lâm Hanh liền trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Cái gì Vũ lão cốc chủ! Cha ta Vũ Mạc Thanh khi qua đời mới chỉ vừa ba mươi lăm tuổi, chính trực thanh tráng niên, so với Côn Luân tiền bối không lớn hơn mấy tuổi. Lại nói cha ta từ trước yêu tuấn, ghét nhất bị người khác nói hắn già, hắn hiện giờ tuy rằng mất, nhưng là cũng không nên nói hắn như vậy.”
Yêu… tuấn?
Ta khóe miệng không khỏi mím cười, yêu nữ này tính tình như thế nào, cùng phụ thân nàng đúng là từ trong một khuôn mẫu khắc ra ?
Quả nhiên là cha nào con nấy sao?
Ta chỉ muốn tìm lời giải thích, Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, lại nói tiếp: “Cha ta đúng thật là cao thủ trong đó, chiêu Vọng Khí Tìm Long Điểm Huyệt, hắn ở trong đó đứng số một số hai, ta nghĩ Côn Luân tiền bối phỏng chừng đều không so được bằng hắn. Hắn từng nói qua muốn xây dựng cơ nghiệp lớn, thứ nhất cần có nền móng phong thủy , có trụ cột này, mới có thể đảm bảo môn phái hưng thịnh. Hắn năm đó mang huynh đệ ở trong này đào cát, vô tình nhìn ra trêи Bạch Mã Tuyết Sơn này có long mạch, mừng rỡ, liền đem Mặc Ngân Cốc xây ở tại chỗ này .” Nàng nói đến đây, không phải không có đắc ý nói: “Sư Sư, ngươi nhìn núi này cùng thôn trấn không có gì đặc biệt, nhưng bên trong chính là so với trí tưởng tượng của ngươi lớn hơn nhiều.”
Trong lòng ta tò mò, đang muốn hỏi nàng càng chỗ nào khác, lúc này nghe được tiếng bước chân phía sau vang lên, lại là một nam nhân quần áo đơn bạc cũ nát đi vào trong quán trà.
Nam kia nhân tuổi tác có chút lớn, trêи mặt lộ ra râu vụn, có vẻ có chút nghèo túng. Hắn nhìn qua phi thường khẩn trương, tay không ngừng mà xoa bóp , khi đi ngay cả chân đều run rẩy. Ta thấy hắn hành vi kỳ quái, không khỏi nhìn hai mắt của hắn.
Chỉ thấy nam kia nhân đi đến trước mặt chủ quán trà , run run nói: “A Thâm, ta… Ta tới bắt cái thứ kia, làm phiền ngươi …”
Chủ quán trông chỉ ngoài ba mươi , nhìn thấy nam nhân kia đến , trêи mặt cũng lộ ra một loại biểu tình rất mất tự nhiên, lập tức đi thẳng vào trong buồng lấy một cái bình màu đen đi ra, hướng nam kia nhân thấp giọng nói: “Trần ca, trong thôn trấn loại lông đen thuần không có, ta tìm hơn nữa ngày mới tìm được, cái này cũng mới lấy ra.”
Nam kia nhân lúng ta lúng túng mà gật gật đầu, ánh mắt khàn khàn mà nhìn chằm chằm chủ quán trà , xoa tay vài cái, mới cầm cái bình đen kia như bảo bối nắm ở trong tay, liên tục nói vài tiếng cảm tạ, chính là tay lại run lên.
Hắn khi đi ngang qua ta, ta ngửi được mùi cái bình đen trêи tay hắn kia, cư nhiên trào ra một cỗ tanh hôi mùi máu tươi, rất gay mũi.
Ta không khỏi nhíu mày.
Này cái bình bên trong đựng thứ gì?
Mà lúc này, Lạc Thần hơi hơi nhăn nhíu mi, trêи mặt có vài phần thâm trầm, cũng nhìn về phía cái bình trêи tay nam nhân.
Nam nhân kia run run đi được vài bước, chợt nghe bên cạnh bàn cách đó không xa có một gã tráng hán to lớn kêu lên: “Trần đương gia, nghe nói khuê nữ nhà ngươi đã chết, chính là nửa đêm lại sống lại, đem nắp quan tài xốc lên, có phải hay không có chuyện lạ này a?”
Nói xong, tráng hán kia cười ha ha lên, thực có vài phần bàng quan ác ý hàm xúc, trong lòng ta hồi hộp một chút, chỉ thấy thân mình nam nhân kia co rúm đứng lại, đang cầm cái bình đen nhìn tráng hán kia, mặt trắng bệch , run run nói: “Ngươi đừng nói bậy…Khuê nữ của ta… Khuê nữ của ta sống lại đó là chuyện tốt, chứng minh nàng… Nàng căn bản là không chết…”
Đại hán kia lại cười to: “Chuyện tốt? Nếu là chuyện tốt, ngươi còn muốn máu chó đen này làm gì? Ngươi sợ cái gì a, sợ quỷ khuê nữ kia ăn ngươi
Chuyện xảy ra trong quá khứ, không thể nào thay đổi.
Tự nói lâu như vậy, hai chân của ta đã quỳ đến tê dại, đành phải run rẩy đứng dậy, Lạc Thần cũng đứng lên, vươn tay đỡ lấy ta.
Ta khẽ nhìn bạch y nữ tử vĩnh viễn ngủ say trêи giường băng, trong lòng đau xót, lập tức không đành lòng nhìn lại, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Lạc Thần, ngươi nói đúng. Mẹ ta cho dù là sống, cũng là một cái xác trống rỗng không hồn, biến thành một loại quái vật gì đó, điều đó so với chết đi càng đáng sợ. Còn không bằng để cho nàng vĩnh viễn ở trong này ngủ yên… Không còn ai có thể quấy rầy nàng.”
“Ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy, đó là tốt nhất .” Lạc Thần nhìn ta, đạm nói.
“Ta có thể nghĩ thế, Côn Luân cũng sẽ như vậy.” Ta thở dài, nói: “Nơi này thật sự rất lạnh, chúng ta tạm thời đi ra ngoài thôi. Về chuyện mẹ ta, đây là bí mật của hai người chúng ta, không cần người thứ ba biết. Nếu Côn Luân hiểu được , gợi lên chuyện cũ của nàng, nàng trong lòng nhất định sẽ khổ sở.”
Lạc Thần gật đầu, hai người hướng giường băng lạy ba lạy, cuối cùng đi ra cửa động.
Ta đem cơ quan được bố trí ở cửa động đóng lại cẩn thận, như chưa có chuyện xảy ra, một đường đi trở về Hiên Tử, chỉ thấy Vũ Lâm Hanh đã muốn tỉnh, ôm tay đứng tựa vào cửa phòng, tóc dài buông trêи đầu vai, từ xa nhìn đến, lại có vài phần mơ màng.
Lúc này Phong Tuấn tiến lên đưa cho nàng một ly trà nóng, nàng tùy tay đón , như có như không chợt mím môi, cũng không nhiều lời, giống như đang có tâm sự, Phong Tuấn đưa trà xong, liền lập tức lui xuống.
Vũ Lâm Hanh lúc nói chuyện và khi yên tĩnh, căn bản là hai người. Nàng dung mạo ngày thường quyến rũ, thời điểm yên lặng, lộ ra vài phần xinh đẹp cao ngạo, chính là nàng một khi mở miệng trêu chọc ngươi, ngươi sẽ muốn nhào đến đánh nàng.
Bất quá ta cũng liền phát hiện nàng chỉ thích giỡn ở trước mặt ta, ở trước mặt Phong Tuấn cùng A Khước hay đệ tử Mặc Ngân Cốc, thật ra rất có khí thế uy nghiêm của Cốc Chủ.
Ta không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là ta dễ bị khi dễ?
Ta đang nghĩ ngợi, Vũ Lâm Hanh thấy chúng ta vào sân, lập tức liền lộ ra một nụ cười hồ ly không có hảo ý: “Ủa, như thế nào hai người các ngươi trễ như thế mới trở về, đi dạo nơi nào?”
Nàng cười giảo hoạt, ta nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Ta cùng Lạc Thần đi xung quanh trong rừng trúc, hít thở không khí, ngươi lại ngủ , ta liền không có gọi ngươi.”
Vũ Lâm Hanh hì hì cười: “Thôi khỏi gọi ta, ngàn vạn lần khỏi cần… Ngươi chỉ để ý mang ma quỷ nàng đi, ta đây rất biết điều , không thích loại náo nhiệt đó.”
Lạc Thần vừa nghe, mày hơi nhăn lại, biểu tình tẻ nhạt mà nhìn Vũ Lâm Hanh, mà ta nghe ra Vũ Lâm Hanh hàm ý, đầu càng muốn đau , thầm nghĩ yêu nữ ngươi trong lòng đều giấu những thứ lung tung gì đó, thật không tốt.
Ta vì chuyện của mẫu thân, tâm tình áp lực còn lưu lại vết tích nước mắt, mắt có chút sưng. Vũ Lâm Hanh tinh tế nhìn ta liếc mắt một cái, lại như vô cùng đau đớn: “Sư Sư, mắt ngươi như thế nào có chút đỏ, bị ma quỷ nàng đồ tồi này khi dễ sao? Nàng khi dễ ngươi làm sao ? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi đòi lại.”
Nghe nàng nói, ta đang ở ngưỡng cửa phòng, chân lảo đảo một cái , thiếu chút nữa vấp phải ngưỡng cửa, may mà Lạc Thần phía sau giữ vững .
Mặt ta như hóa đá, không kìm được nổi nóng, hừ một tiếng: “Ngươi chỉ biết nói bậy. Nàng khi dễ ta cái gì ? Nàng có năng lực khi dễ ta sao?”
Vũ Lâm Hanh không đáp, liền bưng tách trà uống ngay một hơi trà nóng, cười đến thật là vui vẻ, thật là… Chán ghét.
Lạc Thần khẽ đẩy ta một phen, ý bảo ta đi phía trước, lại nhìn chằm chằm tách trà trong tay Vũ Lâm Hanh, dừng một lúc lâu, dùng một loại thanh âm cực kỳ bình thản nói: “Ta mới vừa nhìn thấy, trong nước trà của ngươi có thứ gì đó dơ bẩn, không may đã bị ngươi uống xuống mất rồi.”
Nói rồi nàng lắc lắc đầu, giống như là có chút tiếc hận cùng thông cảm.
Nụ cười trêи mặt Vũ Lâm Hanh lập tức cứng đờ, mắt nhìn tách trà, lại gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thần, biểu tình thật không biết có bao nhiêu khó coi.
Lạc Thần thản nhiên rồi nói tiếp: “Coi chừng bị đau bụng, ngươi đã lớn như, cũng nên chú ý chút.”
Nói xong nhấc chân liền đi, chính là đi được vài bước, ta chợt ngheVũ Lâm Hanh phía sau hổn hển bước chân đến, đối với bóng lưng của Lạc Thần lớn tiếng nói: “Ngươi là kẻ lừa đảo, nước trà này là Phong Tuấn mới vừa rót cho ta, nếu có thứ gì bẩn hắn sẽ không nói cho ta sao? Ta cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám! Ngươi đồ tồi này, kẻ lừa đảo, tâm can đen tối nhất trêи đời!”
Chính là Vũ Lâm Hanh càng mắng Lạc Thần lòng dạ hiểm độc. Lạc Thần lại càng tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, phi thường lạnh nhạt mà nhanh chóng đi vào buồng trong.
Mà ta vuốt cằm nhìn vẻ mặt căm giận của Vũ Lâm Hanh, trong lòng lại thật là khuây khoả. Phong thuỷ thay đổi rồi, yêu nữ này toàn thích chọc ghẹo ta, hôm nay rốt cục bị người ta đem làm trò chế giễu một lần.
Đợi đến lúc cơm chiều, đoàn người như trước đều ngồi vây quanh một bàn ăn cơm, chuyện ta cùng Lạc Thần hai người đi hàn động không nói tới một chữ, vẻ mặt làm bộ như tự nhiên, nửa phần khác thường cũng không để Côn Luân nhìn ra.
Côn Luân vì ngủ hồi lâu, tinh thần tốt lắm, cùng chúng ta tùy ý mà nói chút việc vặt trong nhà, trêи mặt lộ vẻ vài phần ung dung vui vẻ ý cười. Trước đây ta hiếm thấy nàng thoải mái như vậy, ta từ đáy lòng cũng cảm thấy vui mừng cùng an tâm, chính là ngược lại nghĩ đến chấp niệm nàng đối với mẫu thân của ta không thể buông, không khỏi thẫn thờ, chỉ ở trong lòng âm thầm thở một hơi.
Đúng như lời Lạc Thần nói, mẫu thân sống lại là một chuyện căn bản là không có khả năng, Côn Luân tất thảy là vọng tưởng si mộng thôi.
Chính là mặc dù biết như vậy, ta cũng không thể ngăn cản nàng cố gắng làm chuyện bất khả thi này. Ta thậm chí còn cảm thấy được, sinh mệnh còn lại này của nàng, đều là vì mẫu thân của ta mà tiếp tục . Đây chính là giấc mơ của nàng, trong giấc mơ nàng hi vọng có thể gặp lại mẫu thân ta như trước đây, nếu ta đánh thức nàng, một khi nàng tỉnh mộng, e rằng nàng sẽ suy sụp.
Nàng ở trong tay Tôn Vương, chịu không ít đau khổ, giờ mới lấy được tự do, hiện giờ thật vất vả để có thể an hưởng vài ngày tốt lành. Ta không đành lòng thấy nàng thất vọng, đành yên lặng theo ý của nàng, không đi vạch trần nàng.
Vài ngày sau ở Huyên Hoa Hiên, qua không lâu liền muốn cùng Vũ Lâm Hanh đi Mặc Ngân Cốc. Ta muốn cùng Côn Luân dành chút thời gian, ban ngày liền cùng Côn Luân nói chuyện đánh cờ, bồi nàng đi dạo loanh quanh Hiên Tử giải sầu. Trước lúc hoàng hôn nàng vẫn đi ra rừng trúc, ta hiện tại đã biết nguyên nhân thói quen đi rừng trúc của nàng, cũng chỉ im lặng đợi, đợi cho đến lúc cơm chiều, lại đón nàng trở về.
Cứ như vậy, tới ngày thứ ba, đó là ngày trước khi khởi hành đi Mặc Ngân Cốc. Trong lòng ta luyến tiếc Côn Luân, Côn Luân tất nhiên là nhìn ra, nàng nói chúng ta đông người mà tụ tập ở hiên tử nhỏ xíu rất ầm ỹ, hối thúc chúng ta sớm khởi hành.
Ta biết nàng chẳng qua là nói giỡn, trấn an ta mà thôi. Lúc gần đi, ta nhờ tiểu nữ Lý gia đến Huyên Hoa Hiên, kĩ lưỡng dặn nàng rất nhiều công việc. Lý gia cô nương kia ngày thường sạch sẽ gọn gàng, bộ dáng rất là lanh lợi, cùng Côn Luân cũng thực quen biết. Ta thấy Côn Luân làm như thực thích cô nương Lý gia này, nghĩ có một người như thế bồi ở bên cạnh Côn Luân, tạm thời chiếu cố nàng trước khi ta trở về , cũng không đến nỗi cô đơn tịch mịch, trong lòng lúc này mới có chút nhẹ nhõm.
Vũ Lâm Hanh lúc trước từng nói muốn dẫn Trường Sinh đi. Trường Sinh chưa thấy qua sự đời, chưa được mở mang, có rất nhiều sự việc đều rất ngạc nhiên, vừa nghe thấy đi đến nhà Hồng tỷ tỷ ở Mặc Ngân Cốc chơi, tự nhiên là hoàn toàn nguyện ý theo sát. Mà Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cũng nhất quyết không chịu rời ta, lần này cũng muốn đi theo.
Cứ như vậy, chúng ta bốn người lớn, một đứa bé, một con sói, một con quái chín đuôi, đội ngũ tổ hợp này thật là kỳ quái, một đường theo hướng tây mà đi. Ngày qua ngày, càng về hướng Tây, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, cảnh sắc trêи đường phi thường tiêu điều, rất nhiều nơi đã bị sương phủ trắng xóa.
Lần trước lặn lội đến Nô Mã Thảo Nguyên đã nghĩ thật xa xôi , không ngờ Mặc ngân cốc lần này còn xa hơn, đi gần nửa tháng mới tới ranh giới của Vân Nam và Tây Tạng, mà nơi giao giới này chính Mặc Ngân Cốc.
Ta vẫn tưởng Mặc Ngân Cốc chỉ là một sơn cốc, tuy nói không phải bốn mùa như xuân, kiểu gì cũng nên là một nơi bí mật cảnh sắc thanh tú, kết quả khi gần đến, hỏi qua Vũ Lâm Hanh, ta mới biết được, Mặc Ngân Cốc hóa ra là ở trêи một tòa núi tuyết rất lớn.
Thật là sợ hãi , ta lớn như vậy, chính là lần đầu tiên nhìn thấy núi tuyết, chứ đừng nói là muốn leo núi tuyết . Nghe Vũ Lâm Hanh nói, núi tuyết ở Mặc Ngân Cốc, gọi là Bạch Mã Tuyết Sơn, giao giới giữa Vân Nam và Tây Tạng có nhiều núi tuyết hiểm trở, cao thấp khác nhau, mà ngọn núi Bạch Mã Tuyết Sơn so ra là một ngọn núi nhỏ.
Chúng ta nghỉ chân tại một thôn trấn nhỏ nơi chân núi.Trêи thôn trấn vừa mới rơi một tràng tuyết, đại khái nhìn là một mảnh cảnh sắc trắng xóa. Chính là thôn trấn này tuy nhỏ, dân ở lại rất nhiều, người dân lui tới đi lại, xúc đổ tuyết lộn xộn, trêи đường nơi nơi đều là nước bẩn từ tuyết tan ra, không cẩn thận sẽ bị bắn lem hết lên người.
Chúng ta tìm một trà quán sạch sẽ nghỉ chân uống trà. Lúc này đã vào đông, rất lạnh, Vũ Lâm Hanh trước đó ở trêи đường đã sớm chuẩn bị kỹ càng, mua thêm một ít quần áo giữ ấm chống lạnh.
Vũ Lâm Hanh khoác lên người một bộ quần áo đỏ thẫm, nhàn nhã tự tại uống trà, cũng đôi khi thấp giọng cùng Phong Tuấn nói tiếp chuyện lên núi. Mà ta từ nhỏ ở đất Thục lớn lên, tuy nói vào đông cũng có tuyết rơi, nhưng cũng không lạnh như miền tây bắc Vân Nam, nhất thời mười phần không thích ứng, dùng áo choàng lông đem chính mình bọc thật kín, hận không thể quấn một cái chăn ấm áp lên người.
Lạc Thần mặc dù không sợ hàn, nhưng là ta băn khoăn nàng thân thể bị hàn tật, thể chất hay lạnh, cũng cấp nàng quần áo chống phong hàn mặc nào. Nàng lúc này một thân choàng lông cáo trắng mềm mại, dung nhan càng phát ra trong suốt thanh thấu, giống như một pho tượng đắp bằng tuyết.
Lạc Thần đem Trường Sinh mặc quần áo dày ôm vào trong ngực. Trường Sinh trong tay đang cầm một túi sưởi ấm nhỏ, mở to đôi mắt đen lúng liến nhìn xung quanh, bất động liền quấn quít lấy Lạc Thần hỏi cái này cái kia. Lạc Thần kiến thức rộng rãi, liền trả lời lần lượt cho nàng, cực kỳ kiên nhẫn.
Ngồi hồi lâu ở quán trà, nước trà cũng lạnh, ta thở ra một ngụm khói trắng, quay đầu nhìn về phía phương xa, chỉ thấy Bạch Mã Tuyết Sơn kia giống như một nữ thần cao quý, đứng sững ở chân trời, trang nghiêm yên lặng mang theo vài phần thanh tú. Chính là tuyết sơn kia cao vạn trượng, ta không khỏi thầm nghĩ, hoàn cảnh khắc nhiệt như thế làm sao có thể ở, chứ đừng nói xây dựng một cơ ngơi Mặc Ngân Cốc vững chắc, thật sự rất khó khăn.
Ta hỏi Vũ Lâm Hanh vì sao Vũ lão cốc chủ lại đem Mặc Ngân Cốc xây dưng trêи tuyết sơn, không nghĩ nói xong, Vũ Lâm Hanh liền trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Cái gì Vũ lão cốc chủ! Cha ta Vũ Mạc Thanh khi qua đời mới chỉ vừa ba mươi lăm tuổi, chính trực thanh tráng niên, so với Côn Luân tiền bối không lớn hơn mấy tuổi. Lại nói cha ta từ trước yêu tuấn, ghét nhất bị người khác nói hắn già, hắn hiện giờ tuy rằng mất, nhưng là cũng không nên nói hắn như vậy.”
Yêu… tuấn?
Ta khóe miệng không khỏi mím cười, yêu nữ này tính tình như thế nào, cùng phụ thân nàng đúng là từ trong một khuôn mẫu khắc ra ?
Quả nhiên là cha nào con nấy sao?
Ta chỉ muốn tìm lời giải thích, Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, lại nói tiếp: “Cha ta đúng thật là cao thủ trong đó, chiêu Vọng Khí Tìm Long Điểm Huyệt, hắn ở trong đó đứng số một số hai, ta nghĩ Côn Luân tiền bối phỏng chừng đều không so được bằng hắn. Hắn từng nói qua muốn xây dựng cơ nghiệp lớn, thứ nhất cần có nền móng phong thủy , có trụ cột này, mới có thể đảm bảo môn phái hưng thịnh. Hắn năm đó mang huynh đệ ở trong này đào cát, vô tình nhìn ra trêи Bạch Mã Tuyết Sơn này có long mạch, mừng rỡ, liền đem Mặc Ngân Cốc xây ở tại chỗ này .” Nàng nói đến đây, không phải không có đắc ý nói: “Sư Sư, ngươi nhìn núi này cùng thôn trấn không có gì đặc biệt, nhưng bên trong chính là so với trí tưởng tượng của ngươi lớn hơn nhiều.”
Trong lòng ta tò mò, đang muốn hỏi nàng càng chỗ nào khác, lúc này nghe được tiếng bước chân phía sau vang lên, lại là một nam nhân quần áo đơn bạc cũ nát đi vào trong quán trà.
Nam kia nhân tuổi tác có chút lớn, trêи mặt lộ ra râu vụn, có vẻ có chút nghèo túng. Hắn nhìn qua phi thường khẩn trương, tay không ngừng mà xoa bóp , khi đi ngay cả chân đều run rẩy. Ta thấy hắn hành vi kỳ quái, không khỏi nhìn hai mắt của hắn.
Chỉ thấy nam kia nhân đi đến trước mặt chủ quán trà , run run nói: “A Thâm, ta… Ta tới bắt cái thứ kia, làm phiền ngươi …”
Chủ quán trông chỉ ngoài ba mươi , nhìn thấy nam nhân kia đến , trêи mặt cũng lộ ra một loại biểu tình rất mất tự nhiên, lập tức đi thẳng vào trong buồng lấy một cái bình màu đen đi ra, hướng nam kia nhân thấp giọng nói: “Trần ca, trong thôn trấn loại lông đen thuần không có, ta tìm hơn nữa ngày mới tìm được, cái này cũng mới lấy ra.”
Nam kia nhân lúng ta lúng túng mà gật gật đầu, ánh mắt khàn khàn mà nhìn chằm chằm chủ quán trà , xoa tay vài cái, mới cầm cái bình đen kia như bảo bối nắm ở trong tay, liên tục nói vài tiếng cảm tạ, chính là tay lại run lên.
Hắn khi đi ngang qua ta, ta ngửi được mùi cái bình đen trêи tay hắn kia, cư nhiên trào ra một cỗ tanh hôi mùi máu tươi, rất gay mũi.
Ta không khỏi nhíu mày.
Này cái bình bên trong đựng thứ gì?
Mà lúc này, Lạc Thần hơi hơi nhăn nhíu mi, trêи mặt có vài phần thâm trầm, cũng nhìn về phía cái bình trêи tay nam nhân.
Nam nhân kia run run đi được vài bước, chợt nghe bên cạnh bàn cách đó không xa có một gã tráng hán to lớn kêu lên: “Trần đương gia, nghe nói khuê nữ nhà ngươi đã chết, chính là nửa đêm lại sống lại, đem nắp quan tài xốc lên, có phải hay không có chuyện lạ này a?”
Nói xong, tráng hán kia cười ha ha lên, thực có vài phần bàng quan ác ý hàm xúc, trong lòng ta hồi hộp một chút, chỉ thấy thân mình nam nhân kia co rúm đứng lại, đang cầm cái bình đen nhìn tráng hán kia, mặt trắng bệch , run run nói: “Ngươi đừng nói bậy…Khuê nữ của ta… Khuê nữ của ta sống lại đó là chuyện tốt, chứng minh nàng… Nàng căn bản là không chết…”
Đại hán kia lại cười to: “Chuyện tốt? Nếu là chuyện tốt, ngươi còn muốn máu chó đen này làm gì? Ngươi sợ cái gì a, sợ quỷ khuê nữ kia ăn ngươi
Tác giả :
Quân Sola