Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em
Chương 28
Tối nay nó vẫn đễn bar làm như bình thường, với bộ dạng của nó hiện giờ chẳng ai biết nó là con gái, chỉ là một thằng nhóc với khuôn mặt baby mà thôi, nhưng có một người đã dẽo theo nó bao ngày hôm nay. Mà hôm nay người đó đã cười khi nhìn thấy nó.
Nó bê đồ uống đến một bàn có 3 người con gái ăn mặc sexy, phân son loè loẹt:
- Mời chị dùng ạ. _ nó cúi đầu lẽ phép
- Ê nhóc, baby thế. _ 1 người kéo tay nó lại
- Ờ đây uống với chị đi. _ 1người khác nói.
- Dạ. Em xin phép, em con có việc ạ. _ nó cúi đầu.
- Yên tâm, để chị nói với chị quản lí cho.
Nó đành phải ngồi xuống, nếu như trước kia là thân phận một đứa con gái thì nó phải cố gắng tránh nhưng bây giờ với một bề ngoài như một thằng con trai thì nó cố gắng mà ngồi vậy, thực sự mà nói từ bé tới giờ nó chưa một lần chạm vào bia rượu. Như biết được điều đó, 3 người con gái kia cứ ép nó uống khá nhiều, khiến nó say bê bết phải xin phép đi vào phòng trong. Chị quản lí đưa nó nằm nghỉ một lát rồi nó cũng đi về. giờ mới có 9h30. Nó đi chân nó vắt vào chân kia, bước cũng không vững nữa, rồi ngã ở ven đường, lôn thốc lôn tháo, nằm vật ra, mệt mỏi. Bước được thêm vài bược nữa nó thấy một lũ người cầm côn, gậy đứng trước mặt nó cười ha hả, mắt nó mờ mờ không nhìn rõ gì cả, nhưng nó nhìn thấy một kẻ râấ quen – là ông ta - người mà nó đã bất lại ở bar mấy hôm trước thôi. Ông ta đạp nó ngã:
- Mày đững tưởng máy cắt tóc mà qua mặt được tao nha con oắt, để sao xem lúc mày say thế này rồi mày còn đánh được ai nữa không. Chúng mày đâu đánh chết con này cho tao.
Ông ta nói rồi không biết bao nhiêu người nữa nhảy vào đánh nó. Nó thực sự đã còn còn sức để đứng dậy nữa chứ không nói là đánh chả. Cứ từng cú đá, từng đòn gậy quật vào vào người nó đau điếng, nó không biết gọi ai để cứu vào lúc này cả, nó chẳng có ai để dựa dẫm cả. Dù nó cố tỏ ra mạnh mẽ đấy, nhưng nó cũng yêu đuối lắm, cũng đau lắm, và cũng hay khóc như những đứa con gái khác. Nhiều lúc ngồi một mình nó từng mơ có một ai đó cho nó mượn bờ vai rộng để dựa dẫm, một ai đó có thể lau được giọt nước mắt trong lòng của nó, nhưng nó biết là sẽ chẳng có ai vì con người nó sống ngoài là một, nội tâm nó lại là một. Không ai có thể hiểu nó được. Nó co người lại, năm chắc lấy tay để không bật ra một tiếng khóc nào. Chúng đánh chán rồi chúng đi. Nó mỉm cười, một nụ cười nhạt như chưa bao giờ hết. Nó kiệt sức rồi nó không còn đủ sức để bấm số điện thoại của bất kì ai. Người nó giờ toàn thân ê ẩm, máu nhiều lắm, máu ở môi, ở tay, ở chân …ở đâu trên người nó giờ cũng thấy có máu và những vết bềm tím đến đáng thương. Trời lại mưa. ông trời ghét nó vậy sao, tại sao ông lại cho mưa vào lúc này. Nó khóc, đây là lần đầu tiên nó khóc cho chính nó. ông trời để nó thành ra thế này chưa đủ sao ông còn dội nước vào người nó nữa. Một chiếc ôtô vụt qua nhanh như một tia sét, nó mờ mờ mọi thứ trước mắt nó chở nên ảo như chưa từng. Có chuông điện thoại, nó cố gắng lấy ra, nó chẳng biết là ai nữa, màn hình đã ướt hết cả rồi, nó bấm nghe:
- Cô đang ở đâu đó. Trời mưa. Cô về chưa.
- Tôi….. không…không… _ rồi chiếc điện thoại trên tay nó rơi xuống, nó nằm dưới đất giữa một thân hình đầy máu và viết thường, nó dầm mình dưới mưa, để mưa rửa trôi những vết máu trên người nó. Bất chợt nó cười, nhạt quá, dường như nó biết nó không còn cơ hội nào để quay về nữa. Không còn ai cứu nó nữa, không còn ai giúp được nó nữa.
Hắn ngồi trong xe, lo lắng, không hiểu nó nói gì, sao nó lại tắt máy, hay đã có chuyện gì sảy ra, thấy giọng nó ấp úng quá à, vừa nãy đứng xin số chị quản lý ở bar nghe nói nó say về rồi mà, thì phải gặp trên đường rồi chứ. Rồi hắn đến một cái xác nằm bên đường, tóc và nước đã che hết mặt, nhưng cái balô đó …. Là nó… đúng là nó rồi. Hắn quay xe rồi phi như điên về chỗ nó. Hắn tự trách sao lại có thể để nó như vậy được cơ chứ. Hắn dựng xe xuống, lật người nó nên. Hắn bàng hoàng … đúng là nó rồi…
- Hân… Hân. tỉnh lại đi. Sao lại thành ra thế này cơ chứ.
Hắn hoảng loạn rồi bế nó nên xe. Lại một lần nữa, hắn đi xe như không nhìn thấy gì nữa cả, mưa trắng xoá trước mắt mà hắn vẫn cứ giữ nguyên một tốc độ nhanh nhất có thể. Người đó đang rất yếu, hắn phải đi thật nhanh để cứu con nhỏ đang ghét đang nằm kia. Môi nó tái nhạt đi như không con chút sức sồng nào đó, Người nó lạnh ngắt, những vết thương vẫn đang rỉ máu cùng với nước.
Nó được đưa vào phòng cấp cứu. Trong lúc chờ đợi Hắn gọi điện cho Hoàng và Long nói qua mọi chuyện, và nhắc gọi cho Vân đến bệnh viện ngay.
Ôm chiếc balô ướt đẫm của nó. Hắn như đang tìm một chút gì đó quen thuộc. Hắn thấy tim minh như lêch nhịp, tại sao như nhìn thấy nó như thế hắn lại lo lắng đến vậy chứ. Hắn chưa làm thế với bất kì ai. Hắn kiểm tra trong balô chẳng có thứ gì quang trọng cả, ngoài một bộ quần áo học sinh và một ít đồ vặt, hắn quyết tâm dữ nó.
Cửa phòng cấp cứu được mở. Hắn hốt hoảng chạy đến:
- Bác sĩ ơi, bạn cháu không sao chứ ạ, cô ấy ổn rồi đúng không
- Cháu bình tĩnh đi. Cô bé bị thương nặng, hơn nữa lại ngấm nước mưa, nên hiện nay vẫn phải trong thời gian theo dõi.
- Vâng. Cháu biết rồi ạ.
Rồi bác sĩ đi, hắn đứng ngoài lan can nhìn nó qua ô cửa kính phòng bênh. Hoàng và Long đến:
- Hân đâu rồi _ Long hỏi
- Trong kia kìa _ hắn chỉ vào phòng.
- Cô bé không sao chứ. _ Hoàng lo lắng
- Không sao sao được, nghe bác sĩ nói nguy hiểm lắm còn phải theo dõi nữa.
- Có chuyện gì mà lại thành ra thế.
- Tôi cũng không rõ nữa, con nhỏ bị ai đó đánh trong tình trạn người nồng nặc mùi bia và dầm mưa nữa.
- Bị đánh nhưng đó là ai. _ Long nói gấp.
- Làm sao tôi biết. Tôi mà biết thì giờ đã không ở đây nữa rồi _ Hắn đấm vào tường.
- Nhưng sao con bé lại uống bia rượu thế.
- Ừ. Đúng rồi đó.
- Trời. Cái đó tôi càng thắc mắc nhiều nữa đó. Thôi đừng hỏi nữa. đau đầu quá đi.
- Ừ. Hân sắp được chuyển sang phòng theo dõi rồi, liên lạc với gia đình con bé đi chứ. _ Hoàng nhìn 2 người.
- Nói cũng đúng nhưng giờ chúng ta biết liên lạc kiểu gì.
- gọi cho Vân đi. _ Hoàng nói.
- Tôi không có số _ hắn khẽ nhăn.
- Tôi có đây rồi _ Long lấy điện thoại rồi gọi cho Vân. Xong xuôi, Hoàng và hắn nhìn Long cười:
- Sao ông có số Vân vậy. _ hắn nháy mắt
- Ờ … thì.. tôi lấy ở chỗ lớp trưởng đó.
- Không ý tôi là, ông lấy làm gì đó. _ Hoàng nhìn Long cười thích thú.
- Thì… đôi lúc cũng cần như thế này đấy thôi.
- Tôi biết ý ông rồi nha. Để ý nhỏ từ lúc nào thế _ hắn cười nhìn Long
- Không có mà.
- Ông dấu sao đc tụi tôi, đúng không ông _ Hoàng nhìn hắn
- Thôi … dẹp … Hân chuyển phòng kìa, lát nữa Vân đến giờ.
- ừ, được rồi, tạm tha, tra khảo sau.
Nó bê đồ uống đến một bàn có 3 người con gái ăn mặc sexy, phân son loè loẹt:
- Mời chị dùng ạ. _ nó cúi đầu lẽ phép
- Ê nhóc, baby thế. _ 1 người kéo tay nó lại
- Ờ đây uống với chị đi. _ 1người khác nói.
- Dạ. Em xin phép, em con có việc ạ. _ nó cúi đầu.
- Yên tâm, để chị nói với chị quản lí cho.
Nó đành phải ngồi xuống, nếu như trước kia là thân phận một đứa con gái thì nó phải cố gắng tránh nhưng bây giờ với một bề ngoài như một thằng con trai thì nó cố gắng mà ngồi vậy, thực sự mà nói từ bé tới giờ nó chưa một lần chạm vào bia rượu. Như biết được điều đó, 3 người con gái kia cứ ép nó uống khá nhiều, khiến nó say bê bết phải xin phép đi vào phòng trong. Chị quản lí đưa nó nằm nghỉ một lát rồi nó cũng đi về. giờ mới có 9h30. Nó đi chân nó vắt vào chân kia, bước cũng không vững nữa, rồi ngã ở ven đường, lôn thốc lôn tháo, nằm vật ra, mệt mỏi. Bước được thêm vài bược nữa nó thấy một lũ người cầm côn, gậy đứng trước mặt nó cười ha hả, mắt nó mờ mờ không nhìn rõ gì cả, nhưng nó nhìn thấy một kẻ râấ quen – là ông ta - người mà nó đã bất lại ở bar mấy hôm trước thôi. Ông ta đạp nó ngã:
- Mày đững tưởng máy cắt tóc mà qua mặt được tao nha con oắt, để sao xem lúc mày say thế này rồi mày còn đánh được ai nữa không. Chúng mày đâu đánh chết con này cho tao.
Ông ta nói rồi không biết bao nhiêu người nữa nhảy vào đánh nó. Nó thực sự đã còn còn sức để đứng dậy nữa chứ không nói là đánh chả. Cứ từng cú đá, từng đòn gậy quật vào vào người nó đau điếng, nó không biết gọi ai để cứu vào lúc này cả, nó chẳng có ai để dựa dẫm cả. Dù nó cố tỏ ra mạnh mẽ đấy, nhưng nó cũng yêu đuối lắm, cũng đau lắm, và cũng hay khóc như những đứa con gái khác. Nhiều lúc ngồi một mình nó từng mơ có một ai đó cho nó mượn bờ vai rộng để dựa dẫm, một ai đó có thể lau được giọt nước mắt trong lòng của nó, nhưng nó biết là sẽ chẳng có ai vì con người nó sống ngoài là một, nội tâm nó lại là một. Không ai có thể hiểu nó được. Nó co người lại, năm chắc lấy tay để không bật ra một tiếng khóc nào. Chúng đánh chán rồi chúng đi. Nó mỉm cười, một nụ cười nhạt như chưa bao giờ hết. Nó kiệt sức rồi nó không còn đủ sức để bấm số điện thoại của bất kì ai. Người nó giờ toàn thân ê ẩm, máu nhiều lắm, máu ở môi, ở tay, ở chân …ở đâu trên người nó giờ cũng thấy có máu và những vết bềm tím đến đáng thương. Trời lại mưa. ông trời ghét nó vậy sao, tại sao ông lại cho mưa vào lúc này. Nó khóc, đây là lần đầu tiên nó khóc cho chính nó. ông trời để nó thành ra thế này chưa đủ sao ông còn dội nước vào người nó nữa. Một chiếc ôtô vụt qua nhanh như một tia sét, nó mờ mờ mọi thứ trước mắt nó chở nên ảo như chưa từng. Có chuông điện thoại, nó cố gắng lấy ra, nó chẳng biết là ai nữa, màn hình đã ướt hết cả rồi, nó bấm nghe:
- Cô đang ở đâu đó. Trời mưa. Cô về chưa.
- Tôi….. không…không… _ rồi chiếc điện thoại trên tay nó rơi xuống, nó nằm dưới đất giữa một thân hình đầy máu và viết thường, nó dầm mình dưới mưa, để mưa rửa trôi những vết máu trên người nó. Bất chợt nó cười, nhạt quá, dường như nó biết nó không còn cơ hội nào để quay về nữa. Không còn ai cứu nó nữa, không còn ai giúp được nó nữa.
Hắn ngồi trong xe, lo lắng, không hiểu nó nói gì, sao nó lại tắt máy, hay đã có chuyện gì sảy ra, thấy giọng nó ấp úng quá à, vừa nãy đứng xin số chị quản lý ở bar nghe nói nó say về rồi mà, thì phải gặp trên đường rồi chứ. Rồi hắn đến một cái xác nằm bên đường, tóc và nước đã che hết mặt, nhưng cái balô đó …. Là nó… đúng là nó rồi. Hắn quay xe rồi phi như điên về chỗ nó. Hắn tự trách sao lại có thể để nó như vậy được cơ chứ. Hắn dựng xe xuống, lật người nó nên. Hắn bàng hoàng … đúng là nó rồi…
- Hân… Hân. tỉnh lại đi. Sao lại thành ra thế này cơ chứ.
Hắn hoảng loạn rồi bế nó nên xe. Lại một lần nữa, hắn đi xe như không nhìn thấy gì nữa cả, mưa trắng xoá trước mắt mà hắn vẫn cứ giữ nguyên một tốc độ nhanh nhất có thể. Người đó đang rất yếu, hắn phải đi thật nhanh để cứu con nhỏ đang ghét đang nằm kia. Môi nó tái nhạt đi như không con chút sức sồng nào đó, Người nó lạnh ngắt, những vết thương vẫn đang rỉ máu cùng với nước.
Nó được đưa vào phòng cấp cứu. Trong lúc chờ đợi Hắn gọi điện cho Hoàng và Long nói qua mọi chuyện, và nhắc gọi cho Vân đến bệnh viện ngay.
Ôm chiếc balô ướt đẫm của nó. Hắn như đang tìm một chút gì đó quen thuộc. Hắn thấy tim minh như lêch nhịp, tại sao như nhìn thấy nó như thế hắn lại lo lắng đến vậy chứ. Hắn chưa làm thế với bất kì ai. Hắn kiểm tra trong balô chẳng có thứ gì quang trọng cả, ngoài một bộ quần áo học sinh và một ít đồ vặt, hắn quyết tâm dữ nó.
Cửa phòng cấp cứu được mở. Hắn hốt hoảng chạy đến:
- Bác sĩ ơi, bạn cháu không sao chứ ạ, cô ấy ổn rồi đúng không
- Cháu bình tĩnh đi. Cô bé bị thương nặng, hơn nữa lại ngấm nước mưa, nên hiện nay vẫn phải trong thời gian theo dõi.
- Vâng. Cháu biết rồi ạ.
Rồi bác sĩ đi, hắn đứng ngoài lan can nhìn nó qua ô cửa kính phòng bênh. Hoàng và Long đến:
- Hân đâu rồi _ Long hỏi
- Trong kia kìa _ hắn chỉ vào phòng.
- Cô bé không sao chứ. _ Hoàng lo lắng
- Không sao sao được, nghe bác sĩ nói nguy hiểm lắm còn phải theo dõi nữa.
- Có chuyện gì mà lại thành ra thế.
- Tôi cũng không rõ nữa, con nhỏ bị ai đó đánh trong tình trạn người nồng nặc mùi bia và dầm mưa nữa.
- Bị đánh nhưng đó là ai. _ Long nói gấp.
- Làm sao tôi biết. Tôi mà biết thì giờ đã không ở đây nữa rồi _ Hắn đấm vào tường.
- Nhưng sao con bé lại uống bia rượu thế.
- Ừ. Đúng rồi đó.
- Trời. Cái đó tôi càng thắc mắc nhiều nữa đó. Thôi đừng hỏi nữa. đau đầu quá đi.
- Ừ. Hân sắp được chuyển sang phòng theo dõi rồi, liên lạc với gia đình con bé đi chứ. _ Hoàng nhìn 2 người.
- Nói cũng đúng nhưng giờ chúng ta biết liên lạc kiểu gì.
- gọi cho Vân đi. _ Hoàng nói.
- Tôi không có số _ hắn khẽ nhăn.
- Tôi có đây rồi _ Long lấy điện thoại rồi gọi cho Vân. Xong xuôi, Hoàng và hắn nhìn Long cười:
- Sao ông có số Vân vậy. _ hắn nháy mắt
- Ờ … thì.. tôi lấy ở chỗ lớp trưởng đó.
- Không ý tôi là, ông lấy làm gì đó. _ Hoàng nhìn Long cười thích thú.
- Thì… đôi lúc cũng cần như thế này đấy thôi.
- Tôi biết ý ông rồi nha. Để ý nhỏ từ lúc nào thế _ hắn cười nhìn Long
- Không có mà.
- Ông dấu sao đc tụi tôi, đúng không ông _ Hoàng nhìn hắn
- Thôi … dẹp … Hân chuyển phòng kìa, lát nữa Vân đến giờ.
- ừ, được rồi, tạm tha, tra khảo sau.
Tác giả :
Shinbloo