Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 7: Đồng hành
……..
Nàng thật muốn biết vị thần thánh phương nào có thể sinh ra tên này. Tức chết nàng mà!!!
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh nào… Đệt… Thật bình cmn tĩnh mà!!! Mặc Viên trong lòng không ngừng niệm chú thôi miên mình nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà chửi thề một tiếng.
Chửi xong cảm thấy thoải mái hơn, Mặc Viên mới đưa mắt nhìn tên đầu sỏ gây chuyện vẫn còn đang thư thái chắp hai tay sau lưng nhìn nàng đầy thâm thúy khiến nàng sởn gai ốc.
Im lặng…..
Im lặng như tờ…..
Mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Mặc Viên thực sự chịu không nổi nữa, mí mắt co giật liên hồi, đành giương cờ đầu hàng mở miệng nói: “Được rồi, ta đấu không lại ngươi…”
“Cho nên…”. Bạch Nhất Quân kéo dài âm cuối.
Mặc Viên nhéo nhéo mi tâm nói: “Nên ngươi có gì thì mau nói, ta còn có việc phải đến Hoàng Thành, không thể nán lại đây quá lâu.”
“Ừm… Trùng hợp ta cũng đang về Hoàng Thành. Đi cùng đi, đến nơi ngươi làm việc của ngươi xong lại quay lại trả nợ cho ta.” Hắn vân đạm phong kinh nói.
“Nhà ngươi ở Hoàng Thành sao?”
“Ừm”
“Ồ… Vậy cũng được”. Nàng ợm ờ đồng ý với hắn nhưng đầu nhỏ không ngừng xoay chuyển, lên một kế hoạch thật hoàn mĩ để khi xong việc ở Hoàng Thành thì nàng… lập tức bỏ của chạy lấy người… hắc hắc… phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ, chi tiết không kẽ hở mới được. santruyen
Nhưng ông trời hôm nay luôn phụ nàng, một giọng nói trầm trầm vang lên liền bóp chết kế hoạch của nàng từ trong trứng nước: “Ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta. Tiện thể dẹp luôn mấy cái suy nghĩ bỏ trốn đi cho ta, Hoàng Thành rộng lớn, tuy thưa mà khó thoát, mà dù là thành khác đi chăng nữa thì nếu ngươi dám trốn, ta hứa với ngươi dù có đào ba tấc đất cũng nhất định lôi ngươi về.” Nói xong hắn còn không quên tặng cho nàng một nụ cười tỏa nắng khiến nàng lệ rơi đầy mặt.
Hắn ta… Hắn ta… Hắn ta là con sâu trong bụng nàng sao??? Sao cái gì cũng biết hết vậy??? Trên đời có kẻ khôn người dốt nhưng mà sao tên này lại thông minh hết phần của người khác như vậy chứ??? Có nhất thiết phải như vậy không??? Ông trời ơi, thiên lý ở đâu chứ??? Đệt… Đệt… Đệt…
Lại dằn vặt mình một lúc nàng đành nhận mệnh, rầu rĩ bĩu môi nói: “ Biết rồi, biết rồi, ngươi nói thật nhiều”.
“Đi thôi”. Bạch Nhất Quân liếc nhìn nàng một cái rồi bước đi, nhưng vừa đi được hai bước hắn bỗng nhớ cái gì đó liền dừng bước làm Mặc Viên đang rầu rĩ cúi đầu đi sau lưng hắn nhất thời không kịp phản ứng đâm đầu vào lưng hắn.
“Ngươi không có việc gì thì đột nhiên dừng lại làm gì??? U đầu rồi.” Nàng xoa xoa cái trán đỏ lên một mảng chu môi oán trách.
Hắn khẽ cười nhìn hành động đáng yêu của nàng, cảm thấy trái tim bỗng dưng mềm mại hẳn, giọng nói cũng mềm mại theo mang một nét quyến rũ không nói nên lời: “Ta không cố ý, chỉ muốn hỏi ngươi tên gì thôi.”
Mặc Viên ngây người nhìn hắn, tim đập nhanh một hồi như muốn văng luôn ra ngoài, mất luôn khả năng ngôn ngữ. -.-
Thấy nàng ngây người nhìn mình, Bạch Nhất Quân tự nhiên có một cảm giác thành tựu nho nhỏ, cười cười gõ đầu nàng một cái: “Ngây người làm gì? Đang hỏi ngươi đó.”
Mặc Viên hoàn hồn liền nói: “ Mặc Viên… còn ngươi”
“Bạch Nhất Quân. Đi thôi.” Không đợi nàng phản ứng hắn liền quay đầu bước đi.
Bạch Nhất Quân… Bạch Nhất Quân… Lặp lại cái tên hắn vài lần trong đầu. Khi nhận thấy mình đã vô thức lặp đi lặp lại tên của mục đầu (đầu gỗ) kia n lần nàng liền ão não… thật không có tiền đồ mà… Nàng vậy mà lại bị tên đó thả thính!!! Kinh khủng hơn nữa là nàng lại dính thính!!! OMG!!! Không được, không được, phải tỉnh táo lại. Santruyen
Mặc Viên lắc lắc đầu nhanh chóng vứt hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, cất bước đuổi theo bước chân của hắn.
Mục Phong đứng phía sau cảm giác có đàn quạ bay ngang qua đầu nhìn hai người một trước một sau cứ như vậy mà đi, không hề đoái hoài gì đến một người sống sờ sờ như hắn.
Mục Phong lệ tuôn như mưa, bi ai thay cho số phận nghiệt ngã của mình rồi cũng nhanh chóng đuổi theo vị chủ tử đáng kính của hắn.
- ------ Ngoài lề-------
Bạch Nhất Quân: nương tử có phải cảm thấy vi phu rất soái không?
Viên Viên:……..
Mục Phong: ai đó làm ơn trả chủ tử anh minh thần võ, lạnh lùng, anh tuấn tiêu sái lại cho hắn đi. T.T
Nàng thật muốn biết vị thần thánh phương nào có thể sinh ra tên này. Tức chết nàng mà!!!
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh nào… Đệt… Thật bình cmn tĩnh mà!!! Mặc Viên trong lòng không ngừng niệm chú thôi miên mình nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà chửi thề một tiếng.
Chửi xong cảm thấy thoải mái hơn, Mặc Viên mới đưa mắt nhìn tên đầu sỏ gây chuyện vẫn còn đang thư thái chắp hai tay sau lưng nhìn nàng đầy thâm thúy khiến nàng sởn gai ốc.
Im lặng…..
Im lặng như tờ…..
Mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Mặc Viên thực sự chịu không nổi nữa, mí mắt co giật liên hồi, đành giương cờ đầu hàng mở miệng nói: “Được rồi, ta đấu không lại ngươi…”
“Cho nên…”. Bạch Nhất Quân kéo dài âm cuối.
Mặc Viên nhéo nhéo mi tâm nói: “Nên ngươi có gì thì mau nói, ta còn có việc phải đến Hoàng Thành, không thể nán lại đây quá lâu.”
“Ừm… Trùng hợp ta cũng đang về Hoàng Thành. Đi cùng đi, đến nơi ngươi làm việc của ngươi xong lại quay lại trả nợ cho ta.” Hắn vân đạm phong kinh nói.
“Nhà ngươi ở Hoàng Thành sao?”
“Ừm”
“Ồ… Vậy cũng được”. Nàng ợm ờ đồng ý với hắn nhưng đầu nhỏ không ngừng xoay chuyển, lên một kế hoạch thật hoàn mĩ để khi xong việc ở Hoàng Thành thì nàng… lập tức bỏ của chạy lấy người… hắc hắc… phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ, chi tiết không kẽ hở mới được. santruyen
Nhưng ông trời hôm nay luôn phụ nàng, một giọng nói trầm trầm vang lên liền bóp chết kế hoạch của nàng từ trong trứng nước: “Ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta. Tiện thể dẹp luôn mấy cái suy nghĩ bỏ trốn đi cho ta, Hoàng Thành rộng lớn, tuy thưa mà khó thoát, mà dù là thành khác đi chăng nữa thì nếu ngươi dám trốn, ta hứa với ngươi dù có đào ba tấc đất cũng nhất định lôi ngươi về.” Nói xong hắn còn không quên tặng cho nàng một nụ cười tỏa nắng khiến nàng lệ rơi đầy mặt.
Hắn ta… Hắn ta… Hắn ta là con sâu trong bụng nàng sao??? Sao cái gì cũng biết hết vậy??? Trên đời có kẻ khôn người dốt nhưng mà sao tên này lại thông minh hết phần của người khác như vậy chứ??? Có nhất thiết phải như vậy không??? Ông trời ơi, thiên lý ở đâu chứ??? Đệt… Đệt… Đệt…
Lại dằn vặt mình một lúc nàng đành nhận mệnh, rầu rĩ bĩu môi nói: “ Biết rồi, biết rồi, ngươi nói thật nhiều”.
“Đi thôi”. Bạch Nhất Quân liếc nhìn nàng một cái rồi bước đi, nhưng vừa đi được hai bước hắn bỗng nhớ cái gì đó liền dừng bước làm Mặc Viên đang rầu rĩ cúi đầu đi sau lưng hắn nhất thời không kịp phản ứng đâm đầu vào lưng hắn.
“Ngươi không có việc gì thì đột nhiên dừng lại làm gì??? U đầu rồi.” Nàng xoa xoa cái trán đỏ lên một mảng chu môi oán trách.
Hắn khẽ cười nhìn hành động đáng yêu của nàng, cảm thấy trái tim bỗng dưng mềm mại hẳn, giọng nói cũng mềm mại theo mang một nét quyến rũ không nói nên lời: “Ta không cố ý, chỉ muốn hỏi ngươi tên gì thôi.”
Mặc Viên ngây người nhìn hắn, tim đập nhanh một hồi như muốn văng luôn ra ngoài, mất luôn khả năng ngôn ngữ. -.-
Thấy nàng ngây người nhìn mình, Bạch Nhất Quân tự nhiên có một cảm giác thành tựu nho nhỏ, cười cười gõ đầu nàng một cái: “Ngây người làm gì? Đang hỏi ngươi đó.”
Mặc Viên hoàn hồn liền nói: “ Mặc Viên… còn ngươi”
“Bạch Nhất Quân. Đi thôi.” Không đợi nàng phản ứng hắn liền quay đầu bước đi.
Bạch Nhất Quân… Bạch Nhất Quân… Lặp lại cái tên hắn vài lần trong đầu. Khi nhận thấy mình đã vô thức lặp đi lặp lại tên của mục đầu (đầu gỗ) kia n lần nàng liền ão não… thật không có tiền đồ mà… Nàng vậy mà lại bị tên đó thả thính!!! Kinh khủng hơn nữa là nàng lại dính thính!!! OMG!!! Không được, không được, phải tỉnh táo lại. Santruyen
Mặc Viên lắc lắc đầu nhanh chóng vứt hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, cất bước đuổi theo bước chân của hắn.
Mục Phong đứng phía sau cảm giác có đàn quạ bay ngang qua đầu nhìn hai người một trước một sau cứ như vậy mà đi, không hề đoái hoài gì đến một người sống sờ sờ như hắn.
Mục Phong lệ tuôn như mưa, bi ai thay cho số phận nghiệt ngã của mình rồi cũng nhanh chóng đuổi theo vị chủ tử đáng kính của hắn.
- ------ Ngoài lề-------
Bạch Nhất Quân: nương tử có phải cảm thấy vi phu rất soái không?
Viên Viên:……..
Mục Phong: ai đó làm ơn trả chủ tử anh minh thần võ, lạnh lùng, anh tuấn tiêu sái lại cho hắn đi. T.T
Tác giả :
Diệp Linh