Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 59: Không có cửa đâu
Mặc Viên nhìn một đám người nhí nhố nhảy tưng tưng lên, có cảm giác một đám quạ đen đang bay qua đầu.
Đệt!!!
Đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn đồng đội mình khó khăn mở lời: “Ách… cái đó…”
Còn không đợi Mặc Viên nói hết bốn người đã cùng nói: “Tiểu Viên cô nương không cần thấy có lỗi. Đây là trò chơi, có thắng có thua, mọi người đều vui cả mà! Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chịu phạt thôi mà!!!”
“Mọi người…. Cảm ơn mọi người…” Mặc Viên cảm động nhào qua ôm bốn người.
“Này… này… này… Xong chưa vậy? Xong rồi thì nhanh tới chịu phạt đi!” Triệu Mẫn Ly cười hắc hắc nói, giọng cười mười phần lưu manh, phong thái của quận chúa á đều cút thật xa đi.
“Hừ… Ta tới.” Mặc Viên buông mọi người ra oanh oanh liệt liệt nhảy ra trước tựa như tráng sĩ một đi không trở lại.
“Haha… Không sợ ta hành hạ ngươi sao?” Triệu Mẫn Ly cười càng lưu manh hơn nữa.
“Hừ… bản đại gia ta mới không sợ! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Mặc Viên hất mặt tràn đầy ý chí chiến đấu.
“A… Tiểu Viên tỷ thực soái nha!” Bạch Yến Lê ở một bên trầm trồ khen ngợi. Nhưng vừa dứt lời liền bị gõ một cái ngay trán, không hiểu tại sao mình bị đánh Bạch Yến Lê oan ức nhìn Triệu Mẫn Ly: “Sao lại đánh muội?”
“Muội còn nói hả? Muội xem lại mình ở đội nào đi! Ở đó mà khen địch.” Triệu Mẫn Ly chống nạnh trừng mắt.
Bọn cung nhân đứng ở một bên nhìn che miệng nín cười. Bọn họ ở Cẩm Tú cung năm nào cũng thấy cảnh tượng này. Mỗi lần như vậy đều chờ xem kịch vui a. Rất có tính giải trí nha!!! (Linh Linh: Đám này hơi loạn. -.-)
“Nhưng đó cũng là tẩu tẩu muội…” Bạch Yến Lê xoa trán yếu ớt phản bác.
“Im miệng! Đứng sang một bên.” Triệu Mẫn Ly trợn mắt trừng Bạch Yến Lê xong quay sang cười nham hiểm với Mặc Viên: “Nể tình chúng ta là bằng hữu tốt, ngươi yên tâm ta sẽ không làm khó ngươi.”
Nếu như ngươi không cười nham hiểm ta cũng chưa chắc sẽ tin ngươi. Không làm khó? Đúng vậy! Có làm khó đâu chỉ bán ta thôi đúng không? Mặc Viên thầm chửi trong lòng.
“Ngày mai bọn ta muốn ăn đại tiệc do ngươi tự tay chuẩn bị. Nhưng mà….” Triệu Mẫn Ly đang nói bỗng ngừng lại nhìn chằm chằm Mặc Viên.
Mặc Viên:….
Biết ngay mà. Haha khái niệm không làm khó…
“Nhưng mà nếu như làm không ngon phải làm lại cho đến khi nào ngon thì thôi. Thế nào?”
Haha… Biết là sẽ không tốt như lời nói mà! Hừ! Đừng xem thường ta! Bản đại gia ta dù gì thì kiếp trước vẫn là một đầu bếp năm sao! Muốn ăn phải không? Được thôi! Hắc Hắc…
Mặc dù trong lòng cười đầy gian trá nhưng ngoài mặt Mặc Viên làm như thể gặp đại địch: “Ta…”
“Này… Không được lật lọng.” Triệu Mẫn Ly đang đắc ý không thấy được tia gian trá xẹt qua trong mắt nàng.
“Được rồi. Làm thì làm, ai sợ ai chứ.” Mặc Viên một bộ bị kích động, diễn như thật. Trong lòng không ngừng cười. Muốn làm khó ta hả? Không có cửa đâu nhé!
Đệt!!!
Đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn đồng đội mình khó khăn mở lời: “Ách… cái đó…”
Còn không đợi Mặc Viên nói hết bốn người đã cùng nói: “Tiểu Viên cô nương không cần thấy có lỗi. Đây là trò chơi, có thắng có thua, mọi người đều vui cả mà! Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chịu phạt thôi mà!!!”
“Mọi người…. Cảm ơn mọi người…” Mặc Viên cảm động nhào qua ôm bốn người.
“Này… này… này… Xong chưa vậy? Xong rồi thì nhanh tới chịu phạt đi!” Triệu Mẫn Ly cười hắc hắc nói, giọng cười mười phần lưu manh, phong thái của quận chúa á đều cút thật xa đi.
“Hừ… Ta tới.” Mặc Viên buông mọi người ra oanh oanh liệt liệt nhảy ra trước tựa như tráng sĩ một đi không trở lại.
“Haha… Không sợ ta hành hạ ngươi sao?” Triệu Mẫn Ly cười càng lưu manh hơn nữa.
“Hừ… bản đại gia ta mới không sợ! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Mặc Viên hất mặt tràn đầy ý chí chiến đấu.
“A… Tiểu Viên tỷ thực soái nha!” Bạch Yến Lê ở một bên trầm trồ khen ngợi. Nhưng vừa dứt lời liền bị gõ một cái ngay trán, không hiểu tại sao mình bị đánh Bạch Yến Lê oan ức nhìn Triệu Mẫn Ly: “Sao lại đánh muội?”
“Muội còn nói hả? Muội xem lại mình ở đội nào đi! Ở đó mà khen địch.” Triệu Mẫn Ly chống nạnh trừng mắt.
Bọn cung nhân đứng ở một bên nhìn che miệng nín cười. Bọn họ ở Cẩm Tú cung năm nào cũng thấy cảnh tượng này. Mỗi lần như vậy đều chờ xem kịch vui a. Rất có tính giải trí nha!!! (Linh Linh: Đám này hơi loạn. -.-)
“Nhưng đó cũng là tẩu tẩu muội…” Bạch Yến Lê xoa trán yếu ớt phản bác.
“Im miệng! Đứng sang một bên.” Triệu Mẫn Ly trợn mắt trừng Bạch Yến Lê xong quay sang cười nham hiểm với Mặc Viên: “Nể tình chúng ta là bằng hữu tốt, ngươi yên tâm ta sẽ không làm khó ngươi.”
Nếu như ngươi không cười nham hiểm ta cũng chưa chắc sẽ tin ngươi. Không làm khó? Đúng vậy! Có làm khó đâu chỉ bán ta thôi đúng không? Mặc Viên thầm chửi trong lòng.
“Ngày mai bọn ta muốn ăn đại tiệc do ngươi tự tay chuẩn bị. Nhưng mà….” Triệu Mẫn Ly đang nói bỗng ngừng lại nhìn chằm chằm Mặc Viên.
Mặc Viên:….
Biết ngay mà. Haha khái niệm không làm khó…
“Nhưng mà nếu như làm không ngon phải làm lại cho đến khi nào ngon thì thôi. Thế nào?”
Haha… Biết là sẽ không tốt như lời nói mà! Hừ! Đừng xem thường ta! Bản đại gia ta dù gì thì kiếp trước vẫn là một đầu bếp năm sao! Muốn ăn phải không? Được thôi! Hắc Hắc…
Mặc dù trong lòng cười đầy gian trá nhưng ngoài mặt Mặc Viên làm như thể gặp đại địch: “Ta…”
“Này… Không được lật lọng.” Triệu Mẫn Ly đang đắc ý không thấy được tia gian trá xẹt qua trong mắt nàng.
“Được rồi. Làm thì làm, ai sợ ai chứ.” Mặc Viên một bộ bị kích động, diễn như thật. Trong lòng không ngừng cười. Muốn làm khó ta hả? Không có cửa đâu nhé!
Tác giả :
Diệp Linh