Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 57
Năm mươi vạn đối với người nhà của Hạ Cảnh Điềm không thể nghi ngờ là một tin mừng vô cùng lớn, Hạ Cảnh Điềm đem câu chuyện trên tờ rơi đưa cho cha mẹ xem, đây đúng là công ty dự chi tiền lương, bởi vì có ví dụ tại trước mắt nên cha mẹ cũng không có hoài nghi nhiều, Hạ mẫu còn kích động nói muốn mời ông chủ của Kỷ thị dùng cơm để cảm tạ một phen, Hạ Cảnh Điềm liền nói rằng Kỷ Vĩ Thần rất bận không có thời gian, nhưng đáy lòng nàng đắng ngắt cũng chỉ có một mình mình biết rõ.
Đem tiền giao cho mẹ xong, Hạ Cảnh Điềm liền về công ty thu xếp hành lý rồi lại về đến nhà đóng gói quần áo, bắt đầu từ ngày mai nàng sắp rời đi nơi mình sinh trưởng tới thành phố khác làm việc, nhưng nghĩ đến mục đích đến đó tâm nàng đã run rẩy, một lòng muốn thoát đi người đàn ông đó nhưng cuối cùng lại bị cột chặt vào bên cạnh hắn.
Thu xếp xong gì đó đã là bảy giờ tối, nàng lập tức nấu chút canh đem đến bệnh viện, nàng nghĩ trước khi đi phải hiếu thảo lần cuối, sau này trở về cũng hơi khó khăn về thời gian, cũng may hôm nay bác sĩ nói cho nàng biết chỉ cần có tiền làm giải phẫu, cha có hi vọng hồi phục rất lớn.
Hạ Cảnh Điềm đêm nay ngủ lại bệnh viện cùng cha mẹ, nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng lần đầu tiên ngủ được an ổn chút ít. . .
Sáng sớm hôm sau, chín giờ máy bay sẽ cất cánh, giữa trưa 12 giờ sẽ đến thành phố nơi tổng công ty Kỷ thị đặt trụ sở, một thành phố lớn phồn hoa đây là một nơi có thể nói là tập trung mọi cái mới nhất hiện đại nhất của thế giới, ở đây tập trung rất nhiều tòa cao ốc chọc trời, nơi đặt trụ sở của các tập đoàn lớn nhất trong nước và ngoài nước, Hạ Cảnh Điềm lên máy bay rồi trực tiếp đi đến tòa cao ốc tới bảy mươi tầng, tên hiệu Kỷ thị chói mắt chiếu thẳng vào mắt nàng, đây là nơi nàng sẽ làm việc sau này.
Hạ Cảnh Điềm tay kéo vali vai đeo túi xách, cắn môi dưới nàng tiến bước văn phòng tiếp tân xa hoa của Kỷ thị.
“Tiểu thư, tôi có thể giúp gì cô?” Trước bàn tiếp tân một nhân viên giọng nói ngọt ngào tướng mạo xinh đẹp mỉm cười hướng Hạ Cảnh Điềm hỏi thăm.
“Tôi tìm Kỷ tổng.” Hạ Cảnh Điềm mím môi cười.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp tân vừa nói, vừa dùng ánh mắt quái lạ đánh giá Hạ Cảnh Điềm.
“Không có, tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, có thể giúp tôi liên lạc với Kỷ tổng không?.” Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, kỳ thật cũng không thể trách cô ấy, ngày hôm qua Kỷ Vĩ Thần không có nói rõ ràng cụ thể nàng nhận chức vị gì, nàng đương nhiên chỉ có thể tìm hỏi.
Tiếp tân sắc mặt càng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn rất nhiệt tình vì Hạ Cảnh Điềm gọi đến phòng trợ lý của tổng giám đốc, nghe đúng là trợ lý Lâm Đào của Kỷ Vĩ Thần, sau một phen trò chuyện Lâm Đào bảo tiếp tân hướng dẫn Hạ Cảnh Điềm đến lầu hai mươi bốn, Hạ Cảnh Điềm cười cảm ơn rồi mang theo vali đồ đạc tiến vào thang máy, mà phía sau nàng, cô nhân viên tiếp tân ánh mắt càng hồ nghi không thôi.
Lầu hai mươi bốn, Lâm Đào tự mình đứng ở cửa thang máy tiếp Hạ Cảnh Điềm, giúp nàng đem hành lý vào văn phòng, sau đó, bắt đầu nói về công việc mà Hạ Cảnh Điềm sẽ đảm nhận, bởi vì Hạ Cảnh Điềm học chuyên môn về quản lý thị trường tiêu thụ, nên lúc này đây chức vị của nàng là trợ lý của phòng tiêu thụ, mới vừa nghe đến phòng tiêu thụ, Hạ Cảnh Điềm cả người thình lình run rẩy một chút, cuối cùng sau khi nói một chút về công việc Lâm Đào liền hỏi nơi ở sắp tới của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm đối với thành phố này không rõ và hoàn toàn là lạ lẫm, cũng may Lâm Đào cũng nhiệt tình, liền lập tức dẫn Hạ Cảnh Điềm ra công ty tìm chỗ ở.
Những chỗ ở gần công ty giá cho thuê thiếu chút nữa làm cho Hạ Cảnh Điềm cắn lưỡi, huống chi vừa nghĩ tới bệnh của cha Hạ Cảnh Điềm càng tiết kiệm, cuối cùng, quanh đi quẩn lại nàng rốt cục tìm được một chỗ cách trung tâm một chút xa, tiền thuê cũng coi như hợp lý, đường đi cũng tốt, chỉ là cách công ty xa hơn một chút, ít nhất phải hai mươi phút ngồi xe buýt, bất quá, đây là nơi Hạ Cảnh Điềm cảm thấy tốt nhất.
Lâm Đào bảo Hạ Cảnh Điềm ngày mai bắt đầu đi làm rồi ra về, Hạ Cảnh Điềm thuê phòng trọ có cả nhà bếp vừa mới xây xong, hoàn cảnh tốt còn rất yên tĩnh, đúng là chỗ ở lý tưởng cho Hạ Cảnh Điềm, sau khi cùng chủ cho thuê nhà ký hợp đồng, nàng lập tức bắt đầu đi siêu thị một chuyến, đem đồ cần mua lên danh sách, cứ thế liền bận đến buổi tối, nàng bụng đói lộc lộc liền tùy tiện ăn một chút.
Ban đêm làm cho nàng tâm không khỏi lo lắng, nàng lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của điện thoại, chỉ sợ Kỷ Vĩ Thần gọi điện tới, mà nàng hoàn toàn không hiểu quy tắc của một tình nhân là như thế nào, hơn nữa, trong lòng vừa nghĩ tới loại giao dịch này thì cảm giác vô cùng chán ghét và ủy khuất dâng lên, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù chán ghét nàng cũng không thể lùi bước.
Chờ đợi lo lắng cả đêm thẳng đến hơn mười một giờ, nhwung làm cho Hạ Cảnh Điềm may mắn chính là không có nhận được điện thoại của Kỷ Vĩ Thần, xem ra, đêm nay nàng có thể ngủ thoải mái.
Kỷ thị lầu năm mươi ba, Kỷ Vĩ Thần một mình trong phòng làm việc rộng rãi, cao nhã bóng dáng lười biếng nghiêng dựa trên ghế, màu áo sơ mi trắng nam tính, áo khoát vét tùy ý ném ở trên ghế sô pha, tóc hơi mất trật tự, ngũ quan anh tuấn ẩn dấu dưới ánh đèn lờ mờ, lông mi dài cong cùng cặp mắt kia thâm thúy mê người tản mát ra hàn khí làm cho lòng người kinh lạnh, ngón tay thon dài cầm một ly thủy tinh, rượu đỏ đậm đặc tản ra mùi thơm nhàn nhạt, hắn yêu mến yên tĩnh, mỗi lần sau khi bận rộn hắn theo thói quen lẳng lặng đứng ở một chỗ .
Hắn đêm nay vì cái gì không có gọi cho Hạ Cảnh Điềm, nói thật, hắn là đã quên có một cô gái như vậy tồn tại, hắn thậm chí liền tối hôm qua đã xem giao dịch kia cũng như là bố thí, cái gọi là tình nhân cũng chỉ là một lý do hắn trợ giúp nàng, nhu cầu sinh lý của hắn gần đây đã có một phụ nữ riêng để giải quyết, đương nhiên, hắn không phải một người dục ý quá độ.
Đem tiền giao cho mẹ xong, Hạ Cảnh Điềm liền về công ty thu xếp hành lý rồi lại về đến nhà đóng gói quần áo, bắt đầu từ ngày mai nàng sắp rời đi nơi mình sinh trưởng tới thành phố khác làm việc, nhưng nghĩ đến mục đích đến đó tâm nàng đã run rẩy, một lòng muốn thoát đi người đàn ông đó nhưng cuối cùng lại bị cột chặt vào bên cạnh hắn.
Thu xếp xong gì đó đã là bảy giờ tối, nàng lập tức nấu chút canh đem đến bệnh viện, nàng nghĩ trước khi đi phải hiếu thảo lần cuối, sau này trở về cũng hơi khó khăn về thời gian, cũng may hôm nay bác sĩ nói cho nàng biết chỉ cần có tiền làm giải phẫu, cha có hi vọng hồi phục rất lớn.
Hạ Cảnh Điềm đêm nay ngủ lại bệnh viện cùng cha mẹ, nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng lần đầu tiên ngủ được an ổn chút ít. . .
Sáng sớm hôm sau, chín giờ máy bay sẽ cất cánh, giữa trưa 12 giờ sẽ đến thành phố nơi tổng công ty Kỷ thị đặt trụ sở, một thành phố lớn phồn hoa đây là một nơi có thể nói là tập trung mọi cái mới nhất hiện đại nhất của thế giới, ở đây tập trung rất nhiều tòa cao ốc chọc trời, nơi đặt trụ sở của các tập đoàn lớn nhất trong nước và ngoài nước, Hạ Cảnh Điềm lên máy bay rồi trực tiếp đi đến tòa cao ốc tới bảy mươi tầng, tên hiệu Kỷ thị chói mắt chiếu thẳng vào mắt nàng, đây là nơi nàng sẽ làm việc sau này.
Hạ Cảnh Điềm tay kéo vali vai đeo túi xách, cắn môi dưới nàng tiến bước văn phòng tiếp tân xa hoa của Kỷ thị.
“Tiểu thư, tôi có thể giúp gì cô?” Trước bàn tiếp tân một nhân viên giọng nói ngọt ngào tướng mạo xinh đẹp mỉm cười hướng Hạ Cảnh Điềm hỏi thăm.
“Tôi tìm Kỷ tổng.” Hạ Cảnh Điềm mím môi cười.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp tân vừa nói, vừa dùng ánh mắt quái lạ đánh giá Hạ Cảnh Điềm.
“Không có, tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, có thể giúp tôi liên lạc với Kỷ tổng không?.” Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, kỳ thật cũng không thể trách cô ấy, ngày hôm qua Kỷ Vĩ Thần không có nói rõ ràng cụ thể nàng nhận chức vị gì, nàng đương nhiên chỉ có thể tìm hỏi.
Tiếp tân sắc mặt càng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn rất nhiệt tình vì Hạ Cảnh Điềm gọi đến phòng trợ lý của tổng giám đốc, nghe đúng là trợ lý Lâm Đào của Kỷ Vĩ Thần, sau một phen trò chuyện Lâm Đào bảo tiếp tân hướng dẫn Hạ Cảnh Điềm đến lầu hai mươi bốn, Hạ Cảnh Điềm cười cảm ơn rồi mang theo vali đồ đạc tiến vào thang máy, mà phía sau nàng, cô nhân viên tiếp tân ánh mắt càng hồ nghi không thôi.
Lầu hai mươi bốn, Lâm Đào tự mình đứng ở cửa thang máy tiếp Hạ Cảnh Điềm, giúp nàng đem hành lý vào văn phòng, sau đó, bắt đầu nói về công việc mà Hạ Cảnh Điềm sẽ đảm nhận, bởi vì Hạ Cảnh Điềm học chuyên môn về quản lý thị trường tiêu thụ, nên lúc này đây chức vị của nàng là trợ lý của phòng tiêu thụ, mới vừa nghe đến phòng tiêu thụ, Hạ Cảnh Điềm cả người thình lình run rẩy một chút, cuối cùng sau khi nói một chút về công việc Lâm Đào liền hỏi nơi ở sắp tới của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm đối với thành phố này không rõ và hoàn toàn là lạ lẫm, cũng may Lâm Đào cũng nhiệt tình, liền lập tức dẫn Hạ Cảnh Điềm ra công ty tìm chỗ ở.
Những chỗ ở gần công ty giá cho thuê thiếu chút nữa làm cho Hạ Cảnh Điềm cắn lưỡi, huống chi vừa nghĩ tới bệnh của cha Hạ Cảnh Điềm càng tiết kiệm, cuối cùng, quanh đi quẩn lại nàng rốt cục tìm được một chỗ cách trung tâm một chút xa, tiền thuê cũng coi như hợp lý, đường đi cũng tốt, chỉ là cách công ty xa hơn một chút, ít nhất phải hai mươi phút ngồi xe buýt, bất quá, đây là nơi Hạ Cảnh Điềm cảm thấy tốt nhất.
Lâm Đào bảo Hạ Cảnh Điềm ngày mai bắt đầu đi làm rồi ra về, Hạ Cảnh Điềm thuê phòng trọ có cả nhà bếp vừa mới xây xong, hoàn cảnh tốt còn rất yên tĩnh, đúng là chỗ ở lý tưởng cho Hạ Cảnh Điềm, sau khi cùng chủ cho thuê nhà ký hợp đồng, nàng lập tức bắt đầu đi siêu thị một chuyến, đem đồ cần mua lên danh sách, cứ thế liền bận đến buổi tối, nàng bụng đói lộc lộc liền tùy tiện ăn một chút.
Ban đêm làm cho nàng tâm không khỏi lo lắng, nàng lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của điện thoại, chỉ sợ Kỷ Vĩ Thần gọi điện tới, mà nàng hoàn toàn không hiểu quy tắc của một tình nhân là như thế nào, hơn nữa, trong lòng vừa nghĩ tới loại giao dịch này thì cảm giác vô cùng chán ghét và ủy khuất dâng lên, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù chán ghét nàng cũng không thể lùi bước.
Chờ đợi lo lắng cả đêm thẳng đến hơn mười một giờ, nhwung làm cho Hạ Cảnh Điềm may mắn chính là không có nhận được điện thoại của Kỷ Vĩ Thần, xem ra, đêm nay nàng có thể ngủ thoải mái.
Kỷ thị lầu năm mươi ba, Kỷ Vĩ Thần một mình trong phòng làm việc rộng rãi, cao nhã bóng dáng lười biếng nghiêng dựa trên ghế, màu áo sơ mi trắng nam tính, áo khoát vét tùy ý ném ở trên ghế sô pha, tóc hơi mất trật tự, ngũ quan anh tuấn ẩn dấu dưới ánh đèn lờ mờ, lông mi dài cong cùng cặp mắt kia thâm thúy mê người tản mát ra hàn khí làm cho lòng người kinh lạnh, ngón tay thon dài cầm một ly thủy tinh, rượu đỏ đậm đặc tản ra mùi thơm nhàn nhạt, hắn yêu mến yên tĩnh, mỗi lần sau khi bận rộn hắn theo thói quen lẳng lặng đứng ở một chỗ .
Hắn đêm nay vì cái gì không có gọi cho Hạ Cảnh Điềm, nói thật, hắn là đã quên có một cô gái như vậy tồn tại, hắn thậm chí liền tối hôm qua đã xem giao dịch kia cũng như là bố thí, cái gọi là tình nhân cũng chỉ là một lý do hắn trợ giúp nàng, nhu cầu sinh lý của hắn gần đây đã có một phụ nữ riêng để giải quyết, đương nhiên, hắn không phải một người dục ý quá độ.
Tác giả :
Ngấn Nhi