Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 147
Màn đêm buông xuống, lặng yên không một tiếng động, duy chỉ trong khu vực trung tâm là một cảnh tượng đẹp đẽ chói mắt, nơi thiên đường mua sắm bắt đầu hoạt động náo nhiệt.
Hạ Cảnh Điềm cùng Tiểu Ngữ, A Nhã ba người bưng một ly nước trái cây ngồi xem ti vi, đột nhiên, Hạ Cảnh Điềm nghe điện thoại vang lên, nàng có chút ngạc nhiên, lúc này là ai điện thoại tới? Cầm lên nhìn nhìn, số lạ, nàng giật mình, tiếp: “Alo. .”
Đối diện truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính: “Tôi đang ở dưới lầu, nhanh lên xuống đây.” Rõ ràng là Kỷ Vĩ Thần.
Hạ Cảnh Điềm cả kinh ngạc đứng người lên, thiếu chút nữa đem trong tay ly nước trái cây đổ ra, nàng trừng mắt nhìn, Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể có số điện thoại của nàng? Nói xong, nàng chạy đến ngoài cửa sổ xem xét, chỉ thấy dưới lầu, thực đang có dừng lại một chiếc xe màu đen, nàng thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, tôi không nghĩ đi ra ngoài.” Cùng hắn cùng một chỗ, thật rất nguy hiểm.
“Như thế nào? Còn sợ tôi ăn thịt em?” Đối diện Kỷ Vĩ Thần lười biếng lên tiếng.
“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm đang muốn cự tuyệt, đã thấy Tiểu Ngữ cùng A Nhã hướng nàng nhăn mặt, đều đang mở rộng miệng lên tiếng nói: “Đáp ứng đi. . . Đồ ngốc a!”
“Tại sao không nói chuyện?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm hơi có vẻ khàn khàn truyền tới.
“Ách. . . Chờ tôi một phút.” Hạ Cảnh Điềm đáp ứng xuống, ai nói nàng thật muốn cự tuyệt ? Để điện thoại xuống, Tiểu Ngữ đầu tiên phiết môi nói: “Nha đầu kia thật sự là quá không biết hưởng phúc rồi, là Kỷ tổng a! phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.”
Hạ Cảnh Điềm cầm túi dừng lại, nàng quay đầu lại nói: “Các cậu nói mình có nên nói ra chuyện mang thai cho anh ta biết?”
“Cảnh Điềm, mình cho rằng cậu không cần phải giấu Kỷ tổng, cần phải nhớ kỷ, anh ta là cha của đứa bé mà!” A Nhã loạng choạng nói trước.
“Nhưng, mình sợ anh ta sẽ không cần đứa bé.” Hạ Cảnh Điềm cau mày, giọng điệu có chút buồn bã, trời biết nàng suy nghĩ lâu như vậy, vẫn là không dám đem chân tướng nói cho hắn biết, hắn đã vì chuyện ngày đó xin lỗi rồi, hắn bây giờ nhìn giống như đối với nàng tốt hơn, mà nàng cũng đang hưởng thụ sự đối đãi này, nhưng những thứ này có nói lên cái gì? Hắn tựa hồ đối với mỗi người đàn bà đều rất tốt, đây không tính là đặc biệt!
“Cậu xuống dưới rồi nói sau, đừng làm cho người đàn ông cao quý đợi lâu.” Tiểu Ngữ liếc mắt, thúc giục nói.
Hạ Cảnh Điềm xoay người ra cửa, đi xuống lầu, nàng ra cửa trong chớp mắt, thì hai người bạn tốt cũng đồng thời tiến đến phía trước cửa sổ.
Hạ Cảnh Điềm đi đến bên cạnh xe Kỷ Vĩ Thần, cúi mắt nhìn một cái bóng dáng vĩ ngạn trên ghế lái, lại nghe Kỷ Vĩ Thần thúc giục lên tiếng: “Còn không lên xe?”
Hạ Cảnh Điềm ngồi lên, có chút mất tự nhiên lên tiếng nói: “Chúng ta đây là muốn đi nơi nào?”
“Tùy tiện tìm một chỗ ngồi một chút.” Chỗ nào đã không quan trọng, quan trọng là, lúc này cùng ai cùng một chỗ.
Kỷ Vĩ Thần dừng xe ở một quán trà thập phần sa hoa, rất có thưởng thức, hai người chọn một vị trí ngồi xuống, gọi đồ uống, cứ như vậy ngồi trong yên lặng, Hạ Cảnh Điềm tựa hồ đã quen sự tồn tại của Kỷ Vĩ Thần, không giống như trước có áp lực nữa, nàng nhướng nhướng mày, một chút tóc rủ xuống đến trước ngực, thập phần phong tình quyến rũ, ngồi trong chốc lát, Hạ Cảnh Điềm chứng kiến đôi nam nữ cùng đứa nhỏ ở bàn bên rất hoạt bát đáng yêu, không khỏi hỏi thử: “Ngài thích trẻ con không?”
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt cũng đi theo trông qua, nhìn trong chốc lát, trầm ngâm lên tiếng: “Thích.”
Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được hắn lại sẽ thích, không khỏi cười cười, có chút gấp gáp hỏi: “Vậy ngài có nghĩ mình muốn có một đứa con không?”
Những lời này làm cho Kỷ Vĩ Thần ánh mắt sâu u trầm xuống, hắn khuôn mặt tuấn tú nhiều hơn một chút nghiêm túc: “Trước khi kết hôn, tôi không hy vọng có đứa bé nào tồn tại.” Đây cũng là nguyên tắc của hắn, hắn mặc dù có rất nhiều bạn tình trên giường, nhưng hắn chỉ hy vọng người phụ nữ hắn yêu sinh con của hắn.
Những lời này thiếu chút nữa làm cho Hạ Cảnh Điềm đang uống nước bị sặc, nàng cắn cắn môi, đôi mắt xẹt qua một chút đau buốt, rồi lại híp mắt cười nhìn về phía cậu bé đáng yêu, giọng điệu giống như nói đùa lên tiếng: “à, Kỷ tổng luôn có nhiều cô gái vây quanh như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ trong đó một người sinh con cho ngài?”
“Nếu có, cô gái kia dám lấy đứa con ra uy hiếp tôi lấy, đó là không có khả năng, tôi chỉ thích phụ nữ thông minh.” Kỷ Vĩ Thần trả lời thập phần chắc chắn, thông minh như hắn trong thời gian ngắn cũng không có nghe được ám chỉ của Hạ Cảnh Điềm trong giọng nói, kỳ thật, Kỷ Vĩ Thần chưa bao giờ sẽ lo lắng vấn đề này, bởi vì phụ nữ ở bên cạnh hắn, đều là người thông minh, huống chi trong chuyện phòng the, hắn cũng sẽ không quên chọn lựa biện pháp đề phòng, có thể hắn quên, Hạ Cảnh Điềm là một đặc biệt.
“A, Kỷ tổng cũng là người thông minh!” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu mang chút chế giễu lên tiếng, nhưng đồng thời, trong lòng có chút chua xót, nàng đã tìm được rồi đáp án nàng muốn.
“Em rất thích trẻ con à?” Nói đến vấn đề này, Kỷ Vĩ Thần ngược lại rất muốn biết ý nghĩ của nàng.
Hạ Cảnh Điềm quấy ly nước trong tay, ôn nhu lên tiếng nói: “Trẻ con đáng yêu như thế, tôi làm sao có thể không thích !” Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm nói thêm: “Nếu như tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ lập tức muốn có một đứa.”
Những lời này lại tự dưng làm cho Kỷ Vĩ Thần ánh mắt thêm trầm, khuôn mặt tuấn tú dâng lên một chút không vui: “Em cứ như vậy vội vã lập gia đình?”
“Tôi tuổi cũng không nhỏ, đã sớm nên lo lắng lập gia đình.” Hạ Cảnh Điềm nói rất đương nhiên, nhưng là, vì cái gì trong mắt của hắn lóe lên một chút không vui làm cho nàng bắt được!
“Em có bạn trai?” Kỷ Vĩ Thần đang lúc hỏi ra những lời này, trong lòng bàn tay bỗng nắm chặt, hắn lại rất để ý đáp án của vấn đề này.
Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, cười không đáp, nàng nghĩ, không cần phải đem hiện trạng của mình nói cho hắn biết, Hạ Cảnh Điềm trầm mặc lại làm cho Kỷ Vĩ Thần bỗng dưng nóng nảy, sự trầm mặc của nàng trong mắt hắn chính là khẳng định, hắn lông mày nhăn lại, trầm giọng hỏi: “Có phải là Đỗ Thiên Trạch?”
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, nhưng không có trả lời, nàng nói đùa lên tiếng: “Kỷ tổng quan tâm tôi như vậy sao, sao không vì chính mình mà lo lắng, bên cạnh ngài nhiều cô gái ưu tú, hẳn là có một người thích hợp kết hôn a!”
Điều này làm cho Kỷ Vĩ Thần có chút ngạc nhiên, mới phát hiện mình ở trước mặt nàng lộ quá nhiều cảm xúc, hắn rủ xuống lông mày: “Tôi cũng không sốt ruột.”
“Kỷ tổng không sốt ruột, nhất định có người sốt ruột.” Hạ Cảnh Điềm nghĩ tới Trình Thủy Tâm, cô gái tài giỏi và xinh đẹp kia đủ phối hợp với Kỷ Vĩ Thần, đáy lòng thậm chí có chút ít đau nhức.
“Em tựa hồ rất quan tâm chuyện của tôi.” Kỷ Vĩ Thần đôi mắt mỉm cười, nghe ra giọng chế giễu của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm biểu lộ quẫn bách, tranh thủ thời gian quay chỗ khác: “Ai quan tâm ngài?” Nhưng trong lòng lại hoảng loạn rồi, tranh thủ thời gian uống xong ly nước trái cây, nàng thấp giọng nói: “Tôi đi trước.”
Kỷ Vĩ Thần đi theo đứng người lên, Hạ Cảnh Điềm cũng không có thật sự đi, chỉ là đứng ở cửa chờ hắn, Kỷ Vĩ Thần trả tiền xong, đi đến bên cạnh nàng, thâm trầm đôi mắt dừng ở nàng đang đứng trong gió đêm, hắn có loại dục vọng muốn gần gũi nàng.
Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu lên, đọc và đã hiểu được cảm xúc trong mắt của hắn, bối rối, nàng mở miệng: “Kỷ tổng, tôi về trước.”
“Tôi đưa em.” Sau lưng, hắn lên tiếng.
“Không cần, tôi tự gọi taxi.” Hạ Cảnh Điềm lên tiếng nói, đêm nay nàng đối với ý nghĩ của hắn đã quá rõ ràng, làm cho nàng rất không biết làm sao, nàng càng sợ chính là bị hắn chán ghét.
Hạ Cảnh Điềm vừa muốn đi, thân thể lại bị hắn giữ chặt, trầm thấp giọng điệu lộ ra kiên trì: “Tôi đưa em.” Nhưng mà, không đợi Hạ Cảnh Điềm kịp phản ứng, hắn đã bắt nàng đi về hướng xe đỗ.
Hạ Cảnh Điềm bộ dáng sợ hãi như vậy, hắn không thích, lại tựa hồ như đối với nàng càng muốn thân mật, mỗi khi nàng muốn trốn tránh, nàng lại đột nhiên bá đạo, nhưng, hắn còn chưa có chính diện nói với nàng qua một câu, hắn thích nàng …, thích… không phải là yêu.
20 phút sau, Kỷ Vĩ Thần đưa Hạ Cảnh Điềm đến dưới lầu, Hạ Cảnh Điềm mở cửa xe, nói một câu nói liền lên lầu: “Kỷ tổng đi thong thả.”
Ngồi ở trong xe, Kỷ Vĩ Thần nhìn qua bóng dáng biến mất ở hàng hiên, thậm chí có chút ít hoảng hốt, một hồi lâu, hắn mới lái xe xông ào vào trong bóng đêm.
Về tới biệt thự, căn phòng rộng rãi đủ để dung nạp tất cả cô đơn hư không, đàn ông đều không thích cô đơn, chỉ là thích yên tĩnh, nhưng, đợi khi ở một mình, thời gian yên tĩnh trôi qua, và khi không có ai làm bạn sẽ thành cô đơn, Kỷ Vĩ Thần lười biếng tựa trên ghế, trong tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt thâm thúy, miệt mài theo đuổi cái gì đó, đột nhiên, nửa đêm điện thoại lại vang lên, hắn cầm lên, trầm thấp lên tiếng: “Alo.”
Đầu kia truyền đến tiếng bác sĩ tư của Kỷ thị, có chút cấp bách: “Kỷ tổng, Kỷ phu nhân vừa mới đến bệnh viện kiểm tra , phát hiện bị xơ gan.”
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại: “Chuyện khi nào?”
“Vừa mới có kết quả.”
“Mẹ tôi hiện tại thế nào?” Kỷ Vĩ Thần quan tâm lên tiếng.
“Kỷ phu nhân đang truyền nước biển, đã ngủ say.”
“Được, tôi ngày mai trở lại Mĩ một chuyến, phiền ông tới trước chiếu cố.”
Sắp ngắt điện thoại thì Kỷ Vĩ Thần đột nhiên nghĩ đến Hạ Cảnh Điềm hôm nay có bệnh trạng, liền không khỏi lên tiếng nói: “Bác sĩ Lý, nếu như phụ nữ thường xuyên nôn mửa, có phải là bị bệnh gì nghiêm trọng?”
Đầu kia truyền đến tiếng bác sĩ chuyên nghiệp trả lời: “Thường xuyên nôn mửa có khả năng là dạ dày bị co rút, nhưng nếu như là phụ nữ…, trong thời gian mang thai cũng sẽ có bệnh trạng này, bình thường đối với thức ăn nhiều dầu mỡ càng thêm nhạy cảm.”
“Cái gì?” Kỷ Vĩ Thần lông mày phút chốc chau căng, hai chữ mang thai đánh vào thần kinh của hắn, làm cho hắn sửng sốt không hiểu, hắn chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ hỗn loạn, rất nhiều chuyện tất cả phun lên trong óc, cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, vài giây sau, hắn đã có được đáp án, Hạ Cảnh Điềm chẳng lẽ là đang mang thai? Từ lúc thấy nàng bị nôn, cùng vấn đề đêm nay nàng hỏi hắn, hắn có thể suy đoán, chính là vì cái gì nàng không nói cho hắn biết ? Kỷ Vĩ Thần nháy mắt trong lúc đó, ngực thậm chí có loại bực bội nói không ra lời.
Đây với Kỷ Vĩ Thần mà nói thật là một nan đề, cho dù lý trí trầm ổn, hắn lúc này cũng cảm giác được ngực khó chịu, chuyện có con hắn chưa từng nghĩ tới, càng đừng nói trong những người phụ nữ bên cạnh hắn sẽ có con với hắn.
Ánh mắt đột nhiên nhìn đến điện thoại trên bàn, hắn không chút do dự cầm lấy bấm số Hạ Cảnh Điềm, hắn hiện tại thầm nghĩ xác định một việc, Hạ Cảnh Điềm có hay không mang thai, hắn không nghĩ suy đoán, càng không cho phép Hạ Cảnh Điềm giấu diếm.
Đang ngủ, Hạ Cảnh Điềm nghe điện thoại vang lên, chỉ phải ngồi dậy, tranh thủ thời gian lấy tới, để tránh làm ồn đến mọi người, họ ngày mai còn phải đi làm !
Màn hình lóe sáng cực kỳ chói mắt, Hạ Cảnh Điềm khốn đốn hết sức, căn bản không có xem trên màn hình tên ai trên điện thoại, trực tiếp nghe: “Này.”
Một câu trầm thấp truyền vào trong đầu, thanh âm nam tính này ức chế không nổi khàn khàn: “Cô có phải đang mang thai?”
Những lời này thình lình đánh thức toàn bộ buồn ngủ của Hạ Cảnh Điềm, nàng khiếp sợ trừng lớn mắt, không thể tưởng được đối phương dĩ nhiên là Kỷ Vĩ Thần, mà lời của hắn càng làm cho đầu nàng trống rỗng, điện thoại đi theo rớt xuống mặt đất, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức thất kinh vuốt ngực.
Mà đầu bên kia điện thoại, khi nghe được phịch một tiếng truyền đến, Kỷ Vĩ Thần dồn dập tìm hỏi: “Alo, cô làm sao vậy? Nói chuyện đi? Cô nhanh một chút trả lời đi.”
Yên tĩnh trong đêm, điện thoại truyền đến thanh âm Kỷ Vĩ Thần, giọng điệu dồn dập không hiểu, giống như là đang ép hỏi, giống như một giây sau hắn sẽ nói, để cho nàng đi bỏ đứa bé, Hạ Cảnh Điềm khiếp sợ nhặt lên điện thoại, không chút do dự tắt máy, trong đầu dâng lên một ý nghĩ duy nhất, nàng phải đi, nàng phải rời khỏi chỗ này, nàng phải đi. . . Nghĩ xong, nàng lập tức mở đèn, mà Tiểu Ngữ đang trong giấc ngủ say cũng bị Hạ Cảnh Điềm đánh thức, nàng mở to mắt, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm đang thu dọn quần áo, kinh ngạc kêu lên: “Cảnh Điềm, cậu thu dọn quần áo làm cái gì a!”
Hạ Cảnh Điềm bối rối lên tiếng, lẩm bẩm nói: “Tiểu Ngữ, anh ta biết rồi, anh ta biết chuyện mình mang thai.”
“A. . .” Tiểu Ngữ cũng cả kinh hét lên, nhưng nàng lại tranh thủ thời gian lắc đầu: “Mình cùng A Nhã tuyệt đối chưa nói!”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, thấp giọng nói: “Mình biết không phải là các cậu, đều tại mình sơ suất quá, không nói. . .” Nói xong, Hạ Cảnh Điềm vội vàng đem quần áo đóng gói, bởi vì nàng biết rõ Kỷ Vĩ Thần đã trên đường tới.
Tiểu Ngữ cũng giúp đỡ Hạ Cảnh Điềm, hơn 10 phút sau, Hạ Cảnh Điềm cầm theo túi du lịch đi xuống, cũng may cái thành phố này sống về đêm, tuy mới rạng sáng hai ba giờ, cũng có thể gọi được taxi, lúc rời đi, Tiểu Ngữ cố gắng dặn dò Hạ Cảnh Điềm, tìm được chỗ ở, nhất định phải liên lạc với bọn họ, họ sẽ tìm nàng.
“Những ngày này phiền các cậu rồi, không có các cậu, mình cũng không biết làm sao bây giờ, cậu chuyển lời đến A Nhã, mình không có cách nào cùng cậu ấy nói lời từ biệt.” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại ôm Tiểu Ngữ.
“Được rồi, nhanh đi đừng nói nữa, Kỷ tổng đến đây thì phiền toái.” Tiểu Ngữ lên tiếng, đưa mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm lên xe rời đi, mà mới khoảng mười phút sau, Tiểu Ngữ vừa mới vào cửa, ngoài cửa đã truyền đến dồn dập tiếng đập cửa, Tiểu Ngữ bối rối mở cửa, Kỷ Vĩ Thần thình lình đứng đó, đã thấy hắn trực tiếp vọt đến, hướng Tiểu Ngữ ép hỏi: “Hạ Cảnh Điềm đâu?”
“Hạ Cảnh Điềm. . . cô ấy. . . cô ấy đi rồi.” Tiểu Ngữ cà lăm lên tiếng.
“Đi nơi nào?” Kỷ Vĩ Thần ánh mắt nghiêm khắc, dồn dập khẩu khí mang theo cực độ không vui.
“Tôi cũng không biết.” Tiểu Ngữ thành thật lên tiếng.
Lại nghe Kỷ Vĩ Thần khẽ nguyền rủa một tiếng chết tiệt, vung cửa ra ngoài, Tiểu Ngữ bị phịch một tiếng sợ tới mức cả người run lên, cũng trong lòng âm thầm khấn nguyện, trời ạ! Hạ Cảnh Điềm ngàn vạn lần đừng để người đàn ông này tìm được a! Nếu không, đứa con sẽ thảm.
Ý nghĩ Kỷ Vĩ Thần sẽ bắt nàng bỏ con dường như đó là một sự thật, bởi vì nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, Kỷ Vĩ Thần tuyệt đối sẽ không cần đứa bé này, tựa như có một số việc cùng với cái đáp án kia nhất định là bình thường ai cũng nghĩ đến.
Hạ Cảnh Điềm cùng Tiểu Ngữ, A Nhã ba người bưng một ly nước trái cây ngồi xem ti vi, đột nhiên, Hạ Cảnh Điềm nghe điện thoại vang lên, nàng có chút ngạc nhiên, lúc này là ai điện thoại tới? Cầm lên nhìn nhìn, số lạ, nàng giật mình, tiếp: “Alo. .”
Đối diện truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính: “Tôi đang ở dưới lầu, nhanh lên xuống đây.” Rõ ràng là Kỷ Vĩ Thần.
Hạ Cảnh Điềm cả kinh ngạc đứng người lên, thiếu chút nữa đem trong tay ly nước trái cây đổ ra, nàng trừng mắt nhìn, Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể có số điện thoại của nàng? Nói xong, nàng chạy đến ngoài cửa sổ xem xét, chỉ thấy dưới lầu, thực đang có dừng lại một chiếc xe màu đen, nàng thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, tôi không nghĩ đi ra ngoài.” Cùng hắn cùng một chỗ, thật rất nguy hiểm.
“Như thế nào? Còn sợ tôi ăn thịt em?” Đối diện Kỷ Vĩ Thần lười biếng lên tiếng.
“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm đang muốn cự tuyệt, đã thấy Tiểu Ngữ cùng A Nhã hướng nàng nhăn mặt, đều đang mở rộng miệng lên tiếng nói: “Đáp ứng đi. . . Đồ ngốc a!”
“Tại sao không nói chuyện?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm hơi có vẻ khàn khàn truyền tới.
“Ách. . . Chờ tôi một phút.” Hạ Cảnh Điềm đáp ứng xuống, ai nói nàng thật muốn cự tuyệt ? Để điện thoại xuống, Tiểu Ngữ đầu tiên phiết môi nói: “Nha đầu kia thật sự là quá không biết hưởng phúc rồi, là Kỷ tổng a! phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.”
Hạ Cảnh Điềm cầm túi dừng lại, nàng quay đầu lại nói: “Các cậu nói mình có nên nói ra chuyện mang thai cho anh ta biết?”
“Cảnh Điềm, mình cho rằng cậu không cần phải giấu Kỷ tổng, cần phải nhớ kỷ, anh ta là cha của đứa bé mà!” A Nhã loạng choạng nói trước.
“Nhưng, mình sợ anh ta sẽ không cần đứa bé.” Hạ Cảnh Điềm cau mày, giọng điệu có chút buồn bã, trời biết nàng suy nghĩ lâu như vậy, vẫn là không dám đem chân tướng nói cho hắn biết, hắn đã vì chuyện ngày đó xin lỗi rồi, hắn bây giờ nhìn giống như đối với nàng tốt hơn, mà nàng cũng đang hưởng thụ sự đối đãi này, nhưng những thứ này có nói lên cái gì? Hắn tựa hồ đối với mỗi người đàn bà đều rất tốt, đây không tính là đặc biệt!
“Cậu xuống dưới rồi nói sau, đừng làm cho người đàn ông cao quý đợi lâu.” Tiểu Ngữ liếc mắt, thúc giục nói.
Hạ Cảnh Điềm xoay người ra cửa, đi xuống lầu, nàng ra cửa trong chớp mắt, thì hai người bạn tốt cũng đồng thời tiến đến phía trước cửa sổ.
Hạ Cảnh Điềm đi đến bên cạnh xe Kỷ Vĩ Thần, cúi mắt nhìn một cái bóng dáng vĩ ngạn trên ghế lái, lại nghe Kỷ Vĩ Thần thúc giục lên tiếng: “Còn không lên xe?”
Hạ Cảnh Điềm ngồi lên, có chút mất tự nhiên lên tiếng nói: “Chúng ta đây là muốn đi nơi nào?”
“Tùy tiện tìm một chỗ ngồi một chút.” Chỗ nào đã không quan trọng, quan trọng là, lúc này cùng ai cùng một chỗ.
Kỷ Vĩ Thần dừng xe ở một quán trà thập phần sa hoa, rất có thưởng thức, hai người chọn một vị trí ngồi xuống, gọi đồ uống, cứ như vậy ngồi trong yên lặng, Hạ Cảnh Điềm tựa hồ đã quen sự tồn tại của Kỷ Vĩ Thần, không giống như trước có áp lực nữa, nàng nhướng nhướng mày, một chút tóc rủ xuống đến trước ngực, thập phần phong tình quyến rũ, ngồi trong chốc lát, Hạ Cảnh Điềm chứng kiến đôi nam nữ cùng đứa nhỏ ở bàn bên rất hoạt bát đáng yêu, không khỏi hỏi thử: “Ngài thích trẻ con không?”
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt cũng đi theo trông qua, nhìn trong chốc lát, trầm ngâm lên tiếng: “Thích.”
Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được hắn lại sẽ thích, không khỏi cười cười, có chút gấp gáp hỏi: “Vậy ngài có nghĩ mình muốn có một đứa con không?”
Những lời này làm cho Kỷ Vĩ Thần ánh mắt sâu u trầm xuống, hắn khuôn mặt tuấn tú nhiều hơn một chút nghiêm túc: “Trước khi kết hôn, tôi không hy vọng có đứa bé nào tồn tại.” Đây cũng là nguyên tắc của hắn, hắn mặc dù có rất nhiều bạn tình trên giường, nhưng hắn chỉ hy vọng người phụ nữ hắn yêu sinh con của hắn.
Những lời này thiếu chút nữa làm cho Hạ Cảnh Điềm đang uống nước bị sặc, nàng cắn cắn môi, đôi mắt xẹt qua một chút đau buốt, rồi lại híp mắt cười nhìn về phía cậu bé đáng yêu, giọng điệu giống như nói đùa lên tiếng: “à, Kỷ tổng luôn có nhiều cô gái vây quanh như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ trong đó một người sinh con cho ngài?”
“Nếu có, cô gái kia dám lấy đứa con ra uy hiếp tôi lấy, đó là không có khả năng, tôi chỉ thích phụ nữ thông minh.” Kỷ Vĩ Thần trả lời thập phần chắc chắn, thông minh như hắn trong thời gian ngắn cũng không có nghe được ám chỉ của Hạ Cảnh Điềm trong giọng nói, kỳ thật, Kỷ Vĩ Thần chưa bao giờ sẽ lo lắng vấn đề này, bởi vì phụ nữ ở bên cạnh hắn, đều là người thông minh, huống chi trong chuyện phòng the, hắn cũng sẽ không quên chọn lựa biện pháp đề phòng, có thể hắn quên, Hạ Cảnh Điềm là một đặc biệt.
“A, Kỷ tổng cũng là người thông minh!” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu mang chút chế giễu lên tiếng, nhưng đồng thời, trong lòng có chút chua xót, nàng đã tìm được rồi đáp án nàng muốn.
“Em rất thích trẻ con à?” Nói đến vấn đề này, Kỷ Vĩ Thần ngược lại rất muốn biết ý nghĩ của nàng.
Hạ Cảnh Điềm quấy ly nước trong tay, ôn nhu lên tiếng nói: “Trẻ con đáng yêu như thế, tôi làm sao có thể không thích !” Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm nói thêm: “Nếu như tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ lập tức muốn có một đứa.”
Những lời này lại tự dưng làm cho Kỷ Vĩ Thần ánh mắt thêm trầm, khuôn mặt tuấn tú dâng lên một chút không vui: “Em cứ như vậy vội vã lập gia đình?”
“Tôi tuổi cũng không nhỏ, đã sớm nên lo lắng lập gia đình.” Hạ Cảnh Điềm nói rất đương nhiên, nhưng là, vì cái gì trong mắt của hắn lóe lên một chút không vui làm cho nàng bắt được!
“Em có bạn trai?” Kỷ Vĩ Thần đang lúc hỏi ra những lời này, trong lòng bàn tay bỗng nắm chặt, hắn lại rất để ý đáp án của vấn đề này.
Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, cười không đáp, nàng nghĩ, không cần phải đem hiện trạng của mình nói cho hắn biết, Hạ Cảnh Điềm trầm mặc lại làm cho Kỷ Vĩ Thần bỗng dưng nóng nảy, sự trầm mặc của nàng trong mắt hắn chính là khẳng định, hắn lông mày nhăn lại, trầm giọng hỏi: “Có phải là Đỗ Thiên Trạch?”
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, nhưng không có trả lời, nàng nói đùa lên tiếng: “Kỷ tổng quan tâm tôi như vậy sao, sao không vì chính mình mà lo lắng, bên cạnh ngài nhiều cô gái ưu tú, hẳn là có một người thích hợp kết hôn a!”
Điều này làm cho Kỷ Vĩ Thần có chút ngạc nhiên, mới phát hiện mình ở trước mặt nàng lộ quá nhiều cảm xúc, hắn rủ xuống lông mày: “Tôi cũng không sốt ruột.”
“Kỷ tổng không sốt ruột, nhất định có người sốt ruột.” Hạ Cảnh Điềm nghĩ tới Trình Thủy Tâm, cô gái tài giỏi và xinh đẹp kia đủ phối hợp với Kỷ Vĩ Thần, đáy lòng thậm chí có chút ít đau nhức.
“Em tựa hồ rất quan tâm chuyện của tôi.” Kỷ Vĩ Thần đôi mắt mỉm cười, nghe ra giọng chế giễu của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm biểu lộ quẫn bách, tranh thủ thời gian quay chỗ khác: “Ai quan tâm ngài?” Nhưng trong lòng lại hoảng loạn rồi, tranh thủ thời gian uống xong ly nước trái cây, nàng thấp giọng nói: “Tôi đi trước.”
Kỷ Vĩ Thần đi theo đứng người lên, Hạ Cảnh Điềm cũng không có thật sự đi, chỉ là đứng ở cửa chờ hắn, Kỷ Vĩ Thần trả tiền xong, đi đến bên cạnh nàng, thâm trầm đôi mắt dừng ở nàng đang đứng trong gió đêm, hắn có loại dục vọng muốn gần gũi nàng.
Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu lên, đọc và đã hiểu được cảm xúc trong mắt của hắn, bối rối, nàng mở miệng: “Kỷ tổng, tôi về trước.”
“Tôi đưa em.” Sau lưng, hắn lên tiếng.
“Không cần, tôi tự gọi taxi.” Hạ Cảnh Điềm lên tiếng nói, đêm nay nàng đối với ý nghĩ của hắn đã quá rõ ràng, làm cho nàng rất không biết làm sao, nàng càng sợ chính là bị hắn chán ghét.
Hạ Cảnh Điềm vừa muốn đi, thân thể lại bị hắn giữ chặt, trầm thấp giọng điệu lộ ra kiên trì: “Tôi đưa em.” Nhưng mà, không đợi Hạ Cảnh Điềm kịp phản ứng, hắn đã bắt nàng đi về hướng xe đỗ.
Hạ Cảnh Điềm bộ dáng sợ hãi như vậy, hắn không thích, lại tựa hồ như đối với nàng càng muốn thân mật, mỗi khi nàng muốn trốn tránh, nàng lại đột nhiên bá đạo, nhưng, hắn còn chưa có chính diện nói với nàng qua một câu, hắn thích nàng …, thích… không phải là yêu.
20 phút sau, Kỷ Vĩ Thần đưa Hạ Cảnh Điềm đến dưới lầu, Hạ Cảnh Điềm mở cửa xe, nói một câu nói liền lên lầu: “Kỷ tổng đi thong thả.”
Ngồi ở trong xe, Kỷ Vĩ Thần nhìn qua bóng dáng biến mất ở hàng hiên, thậm chí có chút ít hoảng hốt, một hồi lâu, hắn mới lái xe xông ào vào trong bóng đêm.
Về tới biệt thự, căn phòng rộng rãi đủ để dung nạp tất cả cô đơn hư không, đàn ông đều không thích cô đơn, chỉ là thích yên tĩnh, nhưng, đợi khi ở một mình, thời gian yên tĩnh trôi qua, và khi không có ai làm bạn sẽ thành cô đơn, Kỷ Vĩ Thần lười biếng tựa trên ghế, trong tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt thâm thúy, miệt mài theo đuổi cái gì đó, đột nhiên, nửa đêm điện thoại lại vang lên, hắn cầm lên, trầm thấp lên tiếng: “Alo.”
Đầu kia truyền đến tiếng bác sĩ tư của Kỷ thị, có chút cấp bách: “Kỷ tổng, Kỷ phu nhân vừa mới đến bệnh viện kiểm tra , phát hiện bị xơ gan.”
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại: “Chuyện khi nào?”
“Vừa mới có kết quả.”
“Mẹ tôi hiện tại thế nào?” Kỷ Vĩ Thần quan tâm lên tiếng.
“Kỷ phu nhân đang truyền nước biển, đã ngủ say.”
“Được, tôi ngày mai trở lại Mĩ một chuyến, phiền ông tới trước chiếu cố.”
Sắp ngắt điện thoại thì Kỷ Vĩ Thần đột nhiên nghĩ đến Hạ Cảnh Điềm hôm nay có bệnh trạng, liền không khỏi lên tiếng nói: “Bác sĩ Lý, nếu như phụ nữ thường xuyên nôn mửa, có phải là bị bệnh gì nghiêm trọng?”
Đầu kia truyền đến tiếng bác sĩ chuyên nghiệp trả lời: “Thường xuyên nôn mửa có khả năng là dạ dày bị co rút, nhưng nếu như là phụ nữ…, trong thời gian mang thai cũng sẽ có bệnh trạng này, bình thường đối với thức ăn nhiều dầu mỡ càng thêm nhạy cảm.”
“Cái gì?” Kỷ Vĩ Thần lông mày phút chốc chau căng, hai chữ mang thai đánh vào thần kinh của hắn, làm cho hắn sửng sốt không hiểu, hắn chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ hỗn loạn, rất nhiều chuyện tất cả phun lên trong óc, cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, vài giây sau, hắn đã có được đáp án, Hạ Cảnh Điềm chẳng lẽ là đang mang thai? Từ lúc thấy nàng bị nôn, cùng vấn đề đêm nay nàng hỏi hắn, hắn có thể suy đoán, chính là vì cái gì nàng không nói cho hắn biết ? Kỷ Vĩ Thần nháy mắt trong lúc đó, ngực thậm chí có loại bực bội nói không ra lời.
Đây với Kỷ Vĩ Thần mà nói thật là một nan đề, cho dù lý trí trầm ổn, hắn lúc này cũng cảm giác được ngực khó chịu, chuyện có con hắn chưa từng nghĩ tới, càng đừng nói trong những người phụ nữ bên cạnh hắn sẽ có con với hắn.
Ánh mắt đột nhiên nhìn đến điện thoại trên bàn, hắn không chút do dự cầm lấy bấm số Hạ Cảnh Điềm, hắn hiện tại thầm nghĩ xác định một việc, Hạ Cảnh Điềm có hay không mang thai, hắn không nghĩ suy đoán, càng không cho phép Hạ Cảnh Điềm giấu diếm.
Đang ngủ, Hạ Cảnh Điềm nghe điện thoại vang lên, chỉ phải ngồi dậy, tranh thủ thời gian lấy tới, để tránh làm ồn đến mọi người, họ ngày mai còn phải đi làm !
Màn hình lóe sáng cực kỳ chói mắt, Hạ Cảnh Điềm khốn đốn hết sức, căn bản không có xem trên màn hình tên ai trên điện thoại, trực tiếp nghe: “Này.”
Một câu trầm thấp truyền vào trong đầu, thanh âm nam tính này ức chế không nổi khàn khàn: “Cô có phải đang mang thai?”
Những lời này thình lình đánh thức toàn bộ buồn ngủ của Hạ Cảnh Điềm, nàng khiếp sợ trừng lớn mắt, không thể tưởng được đối phương dĩ nhiên là Kỷ Vĩ Thần, mà lời của hắn càng làm cho đầu nàng trống rỗng, điện thoại đi theo rớt xuống mặt đất, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức thất kinh vuốt ngực.
Mà đầu bên kia điện thoại, khi nghe được phịch một tiếng truyền đến, Kỷ Vĩ Thần dồn dập tìm hỏi: “Alo, cô làm sao vậy? Nói chuyện đi? Cô nhanh một chút trả lời đi.”
Yên tĩnh trong đêm, điện thoại truyền đến thanh âm Kỷ Vĩ Thần, giọng điệu dồn dập không hiểu, giống như là đang ép hỏi, giống như một giây sau hắn sẽ nói, để cho nàng đi bỏ đứa bé, Hạ Cảnh Điềm khiếp sợ nhặt lên điện thoại, không chút do dự tắt máy, trong đầu dâng lên một ý nghĩ duy nhất, nàng phải đi, nàng phải rời khỏi chỗ này, nàng phải đi. . . Nghĩ xong, nàng lập tức mở đèn, mà Tiểu Ngữ đang trong giấc ngủ say cũng bị Hạ Cảnh Điềm đánh thức, nàng mở to mắt, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm đang thu dọn quần áo, kinh ngạc kêu lên: “Cảnh Điềm, cậu thu dọn quần áo làm cái gì a!”
Hạ Cảnh Điềm bối rối lên tiếng, lẩm bẩm nói: “Tiểu Ngữ, anh ta biết rồi, anh ta biết chuyện mình mang thai.”
“A. . .” Tiểu Ngữ cũng cả kinh hét lên, nhưng nàng lại tranh thủ thời gian lắc đầu: “Mình cùng A Nhã tuyệt đối chưa nói!”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, thấp giọng nói: “Mình biết không phải là các cậu, đều tại mình sơ suất quá, không nói. . .” Nói xong, Hạ Cảnh Điềm vội vàng đem quần áo đóng gói, bởi vì nàng biết rõ Kỷ Vĩ Thần đã trên đường tới.
Tiểu Ngữ cũng giúp đỡ Hạ Cảnh Điềm, hơn 10 phút sau, Hạ Cảnh Điềm cầm theo túi du lịch đi xuống, cũng may cái thành phố này sống về đêm, tuy mới rạng sáng hai ba giờ, cũng có thể gọi được taxi, lúc rời đi, Tiểu Ngữ cố gắng dặn dò Hạ Cảnh Điềm, tìm được chỗ ở, nhất định phải liên lạc với bọn họ, họ sẽ tìm nàng.
“Những ngày này phiền các cậu rồi, không có các cậu, mình cũng không biết làm sao bây giờ, cậu chuyển lời đến A Nhã, mình không có cách nào cùng cậu ấy nói lời từ biệt.” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại ôm Tiểu Ngữ.
“Được rồi, nhanh đi đừng nói nữa, Kỷ tổng đến đây thì phiền toái.” Tiểu Ngữ lên tiếng, đưa mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm lên xe rời đi, mà mới khoảng mười phút sau, Tiểu Ngữ vừa mới vào cửa, ngoài cửa đã truyền đến dồn dập tiếng đập cửa, Tiểu Ngữ bối rối mở cửa, Kỷ Vĩ Thần thình lình đứng đó, đã thấy hắn trực tiếp vọt đến, hướng Tiểu Ngữ ép hỏi: “Hạ Cảnh Điềm đâu?”
“Hạ Cảnh Điềm. . . cô ấy. . . cô ấy đi rồi.” Tiểu Ngữ cà lăm lên tiếng.
“Đi nơi nào?” Kỷ Vĩ Thần ánh mắt nghiêm khắc, dồn dập khẩu khí mang theo cực độ không vui.
“Tôi cũng không biết.” Tiểu Ngữ thành thật lên tiếng.
Lại nghe Kỷ Vĩ Thần khẽ nguyền rủa một tiếng chết tiệt, vung cửa ra ngoài, Tiểu Ngữ bị phịch một tiếng sợ tới mức cả người run lên, cũng trong lòng âm thầm khấn nguyện, trời ạ! Hạ Cảnh Điềm ngàn vạn lần đừng để người đàn ông này tìm được a! Nếu không, đứa con sẽ thảm.
Ý nghĩ Kỷ Vĩ Thần sẽ bắt nàng bỏ con dường như đó là một sự thật, bởi vì nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, Kỷ Vĩ Thần tuyệt đối sẽ không cần đứa bé này, tựa như có một số việc cùng với cái đáp án kia nhất định là bình thường ai cũng nghĩ đến.
Tác giả :
Ngấn Nhi