Đồ Biến Thái!!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ???
Chương 18: Yêu là gì?
> Hôm sau <
Cô đã khỏe trở lại.Vẫn bộ đồng phục nam, vẫn nụ cười ấy nhưng có vẻ tâm tình của cô đã khá lên rồi. Vào lớp, tất cả đều nhìn cô với nhiều ánh mắt khác nhau. Cô cũng phớt lờ bước về chỗ, Thiên Hàn đã ngồi trước từ bao giờ. Trống đánh tùng, cả lớp nhộn nhạo đã về ngồi vào vị trí. Trong khi cô tập trung nghe bài thì hắn quay ngang quay ngửa, hết lấy đồ của cô nghịch lại vẽ bậy linh tinh. Có khi hắn còn quá quắt đến mức gọi cô là “ Lâm ô sin” làm cô chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống. Đúng là không nên dại gì mà động vào tên này mà. Cô than ngắn thở dài. Mà mỗi lần thấy cô như thế, trên môi hắn lại nở một nụ cười mãn nguyện. Cả lớp ai cũng ngờ vực. Tại sao Đường Thiên Hàn ở lớp không bao giờ trêu chọc con trai, ấy vậy mà bây giờ lại đang phá bĩnh Lâm Lục Quân? Có khi nào... hắn đổi khẩu vị rồi chăng??? { Ách, trí tưởng tượng các anh phong phú ha????}
Thiên Hàn như đọc được suy nghĩ qua những khuôn mặt hoảng hốt kia, buổi chiều liền phất tay cho tất cả nam sinh lớp đó đến, nhạt nhẽo giải thích:
- Tớ không thụ, đừng nghĩ tầm bậy. Đây chính là cách tớ xử lí tên này.
- Tại sao cậu không dần cho nó một trận cho nó biết điều đi - Một nam sinh nghe không vừa tai, liền vặn lại.
- Đây là phương pháp mới nhất và hiệu quả nhất. Cứ chờ đấy, tên đó sẽ phải cầu xin tớ thôi.
Thiên Hàn nhếch mép cười. Hắn phóng tầm mắt đến nhìn cô đang vật lộn với đống kiến thức mà hôm qua nghỉ không ghi, rồi lại thu tầm mắt về.Sau đó hắn nói vọng xuống cuối lớp, hai tay đút túi quần:
- Tí mang cặp về cho tôi, Lâm ô sin.
Nói rồi bạn học sinh ngang ngược nào đó liền rời khỏi lớp, để lại đằng sau là những tiếng cười thích thú của mấy nam sinh kia cùng khuôn mặt gần 100 độ C của bạn nữ có da mặt mỏng. Lục Nhi chỉ hận tại sao không thể đào một cái hố mà chết luôn đi cho xong. Thà hắn cứ đánh mắng cô rồi lạnh lùng với cô còn hơn là làm mấy trò để cô mất mặt thế này, da cô nhiều chỗ dày nhưng riêng mặt thì mỏng dính dịnh dình dinh nhá.
*****????*****
Thiên Hàn cùng Vạn Thành vào bar, còn Thám Nhan hôm nay nói mệt, sẽ không đi chung. Hai người cũng không ép, liền phóng môtô đi. Hai chiếc môtô đen trắng phóng như bay trên đường. Đến bar, Thiên Hàn vào trước, Vạn Thành đi sau đào hoa, thấy cô nào đi qua cũng ôm ấp. Tuy nhiên nhìn ánh mắt của Thiên Hàn, cậu ta đành tiếc nuối buông mấy mĩ nhân ra, nhanh chóng chạy lại chỗ hắn. Hôm nay hắn uống rượu rất nhiều, còn hút thuốc lá. Vạn Thành ngạc nhiên hỏi:
- Hàn, cậu sao vậy?
Hắn không trả lời mà hỏi lại:
- Yêu là gì?
- Này, đừng nói là cậu yêu nhá.
- Trả lời đi.
- À thì là tình cảm không thể kiểm soát được khi nhìn thấy cô ấy. Trái tim đập loạn nhịp, mong muốn được nhìn thấy cô ấy. Cậu khát khao muốn bảo vệ cô ấy, chung sống với cô ấy đến trọn đời.
- Cậu yêu chưa? - Hắn nhả khói thuốc, chậm rãi nói.
- Yêu á? Tớ thấy tình yêu chả là cái gì cả. Tốn thời gian. Mà sao cậu hỏi vậy?
-..... - Hắn không đáp lại.
- Này, tớ thấy Lục Quân giống con gái thật đấy. Có khi nào là con gái không? - Vạn Thành thấy hắn im lặng, liền đổi chủ đề,giọng điệu trêu chọc.
- Là con gái.
- Sao? Con.... con gái thật hả? Vậy... - Vạn Thành lắp bắp, không biết nên nói gì nữa { hiện tượng sa mạc lời, tha thu lời, hạn hán lời,.... chung quy nó là CẠN LỜI????}
Vạn Thành thấy không nên duy trì vấn đè này, uống thêm một hớp rượu, lảng sang chuyện khác:
- Cậu với Âu Nhã sao rồi? Cô ấy có gọi về cho cậu không?
- Người cô ấy cần không phải là tớ.
- Cậu biết rõ hơn ai hết là Nhã yêu cậu mà.
- Yêu sao? Yêu mà lại bỏ tớ đi biền biệt 3 năm trời?
- Vậy còn cậu? Cậu đã đáp trả lại tình yêu cho cô ấy chưa?
Thiên Hàn không đáp lại, tất cả mọi thứ dường như chìm vào trong không khí sôi động nơi đây......
Còn về phần Lục Nhi, sau khi thấy Thám Nhan đi một mình, cô liền lại gần đi cùng. Tuy cô cao 1m65 nhưng mà khi đi với Thám Nhan, cô thật sự là thấp bé quá đi ~~ Cô vỗ lưng Thám Nhan, cậu quay lại, nở nụ cười ấm áp với cô. Cô tiến lên đi cùng, mở miệng trước:
- Cậu muốn ăn cơm cùng tớ không?
Thám Nhan khẽ cười:
- Sao lại không nhỉ? Cậu mời chứ? Tớ kén ăn lắm đó.
- Nhưng công tử nhà giàu như cậu thì tớ làm gì có tiền mà mời đây.
- Yên tâm đi. Tớ ăn xoàng lắm.
Thám Nhan nở nụ cười.Một nụ cười ấm áp như mặt trời, như có thể làm tan chảy băng. Nhưng cô vẫn không hiểu sao lại thấy nó có phần lạnh lẽo như mặt trăng. Nhưng cô cũng không để ý nhiều nữa mà đi theo Thám Nhan ra quán ăn gần trường. Thám Nhan ăn cũng không nhiều món mà lại toàn là những món bình dân, thật làm cô cảm thấy thích thú. Một công tử nhà giàu như vậy, sao lại có thể quen ăn bình dân vậy. Thấy cô cứ nhìn, Thám Nhan ngại quá liền cười:
- Nhìn nhiều tớ mòn đi thì sao?
- Cậu yên tâm. Mòn đi thì tớ sẽ đền bù cho cậu.
- Đền? Cậu muốn đền gì?
- Cho cậu nhìn lại tớ
Lục Nhi nháy mắt tinh nghịch. Thám Nhan nhìn vẻ mặt này của cô mà không nhịn nổi cười. Cô cũng không khách khí mỉm cười với Thám Nhan. Cả hai người đều nhìn nhau nở nụ cười thật trìu mến......
< To be continued>
p/s: chương này cũng thêm ngày nghỉ nhé
Cô đã khỏe trở lại.Vẫn bộ đồng phục nam, vẫn nụ cười ấy nhưng có vẻ tâm tình của cô đã khá lên rồi. Vào lớp, tất cả đều nhìn cô với nhiều ánh mắt khác nhau. Cô cũng phớt lờ bước về chỗ, Thiên Hàn đã ngồi trước từ bao giờ. Trống đánh tùng, cả lớp nhộn nhạo đã về ngồi vào vị trí. Trong khi cô tập trung nghe bài thì hắn quay ngang quay ngửa, hết lấy đồ của cô nghịch lại vẽ bậy linh tinh. Có khi hắn còn quá quắt đến mức gọi cô là “ Lâm ô sin” làm cô chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống. Đúng là không nên dại gì mà động vào tên này mà. Cô than ngắn thở dài. Mà mỗi lần thấy cô như thế, trên môi hắn lại nở một nụ cười mãn nguyện. Cả lớp ai cũng ngờ vực. Tại sao Đường Thiên Hàn ở lớp không bao giờ trêu chọc con trai, ấy vậy mà bây giờ lại đang phá bĩnh Lâm Lục Quân? Có khi nào... hắn đổi khẩu vị rồi chăng??? { Ách, trí tưởng tượng các anh phong phú ha????}
Thiên Hàn như đọc được suy nghĩ qua những khuôn mặt hoảng hốt kia, buổi chiều liền phất tay cho tất cả nam sinh lớp đó đến, nhạt nhẽo giải thích:
- Tớ không thụ, đừng nghĩ tầm bậy. Đây chính là cách tớ xử lí tên này.
- Tại sao cậu không dần cho nó một trận cho nó biết điều đi - Một nam sinh nghe không vừa tai, liền vặn lại.
- Đây là phương pháp mới nhất và hiệu quả nhất. Cứ chờ đấy, tên đó sẽ phải cầu xin tớ thôi.
Thiên Hàn nhếch mép cười. Hắn phóng tầm mắt đến nhìn cô đang vật lộn với đống kiến thức mà hôm qua nghỉ không ghi, rồi lại thu tầm mắt về.Sau đó hắn nói vọng xuống cuối lớp, hai tay đút túi quần:
- Tí mang cặp về cho tôi, Lâm ô sin.
Nói rồi bạn học sinh ngang ngược nào đó liền rời khỏi lớp, để lại đằng sau là những tiếng cười thích thú của mấy nam sinh kia cùng khuôn mặt gần 100 độ C của bạn nữ có da mặt mỏng. Lục Nhi chỉ hận tại sao không thể đào một cái hố mà chết luôn đi cho xong. Thà hắn cứ đánh mắng cô rồi lạnh lùng với cô còn hơn là làm mấy trò để cô mất mặt thế này, da cô nhiều chỗ dày nhưng riêng mặt thì mỏng dính dịnh dình dinh nhá.
*****????*****
Thiên Hàn cùng Vạn Thành vào bar, còn Thám Nhan hôm nay nói mệt, sẽ không đi chung. Hai người cũng không ép, liền phóng môtô đi. Hai chiếc môtô đen trắng phóng như bay trên đường. Đến bar, Thiên Hàn vào trước, Vạn Thành đi sau đào hoa, thấy cô nào đi qua cũng ôm ấp. Tuy nhiên nhìn ánh mắt của Thiên Hàn, cậu ta đành tiếc nuối buông mấy mĩ nhân ra, nhanh chóng chạy lại chỗ hắn. Hôm nay hắn uống rượu rất nhiều, còn hút thuốc lá. Vạn Thành ngạc nhiên hỏi:
- Hàn, cậu sao vậy?
Hắn không trả lời mà hỏi lại:
- Yêu là gì?
- Này, đừng nói là cậu yêu nhá.
- Trả lời đi.
- À thì là tình cảm không thể kiểm soát được khi nhìn thấy cô ấy. Trái tim đập loạn nhịp, mong muốn được nhìn thấy cô ấy. Cậu khát khao muốn bảo vệ cô ấy, chung sống với cô ấy đến trọn đời.
- Cậu yêu chưa? - Hắn nhả khói thuốc, chậm rãi nói.
- Yêu á? Tớ thấy tình yêu chả là cái gì cả. Tốn thời gian. Mà sao cậu hỏi vậy?
-..... - Hắn không đáp lại.
- Này, tớ thấy Lục Quân giống con gái thật đấy. Có khi nào là con gái không? - Vạn Thành thấy hắn im lặng, liền đổi chủ đề,giọng điệu trêu chọc.
- Là con gái.
- Sao? Con.... con gái thật hả? Vậy... - Vạn Thành lắp bắp, không biết nên nói gì nữa { hiện tượng sa mạc lời, tha thu lời, hạn hán lời,.... chung quy nó là CẠN LỜI????}
Vạn Thành thấy không nên duy trì vấn đè này, uống thêm một hớp rượu, lảng sang chuyện khác:
- Cậu với Âu Nhã sao rồi? Cô ấy có gọi về cho cậu không?
- Người cô ấy cần không phải là tớ.
- Cậu biết rõ hơn ai hết là Nhã yêu cậu mà.
- Yêu sao? Yêu mà lại bỏ tớ đi biền biệt 3 năm trời?
- Vậy còn cậu? Cậu đã đáp trả lại tình yêu cho cô ấy chưa?
Thiên Hàn không đáp lại, tất cả mọi thứ dường như chìm vào trong không khí sôi động nơi đây......
Còn về phần Lục Nhi, sau khi thấy Thám Nhan đi một mình, cô liền lại gần đi cùng. Tuy cô cao 1m65 nhưng mà khi đi với Thám Nhan, cô thật sự là thấp bé quá đi ~~ Cô vỗ lưng Thám Nhan, cậu quay lại, nở nụ cười ấm áp với cô. Cô tiến lên đi cùng, mở miệng trước:
- Cậu muốn ăn cơm cùng tớ không?
Thám Nhan khẽ cười:
- Sao lại không nhỉ? Cậu mời chứ? Tớ kén ăn lắm đó.
- Nhưng công tử nhà giàu như cậu thì tớ làm gì có tiền mà mời đây.
- Yên tâm đi. Tớ ăn xoàng lắm.
Thám Nhan nở nụ cười.Một nụ cười ấm áp như mặt trời, như có thể làm tan chảy băng. Nhưng cô vẫn không hiểu sao lại thấy nó có phần lạnh lẽo như mặt trăng. Nhưng cô cũng không để ý nhiều nữa mà đi theo Thám Nhan ra quán ăn gần trường. Thám Nhan ăn cũng không nhiều món mà lại toàn là những món bình dân, thật làm cô cảm thấy thích thú. Một công tử nhà giàu như vậy, sao lại có thể quen ăn bình dân vậy. Thấy cô cứ nhìn, Thám Nhan ngại quá liền cười:
- Nhìn nhiều tớ mòn đi thì sao?
- Cậu yên tâm. Mòn đi thì tớ sẽ đền bù cho cậu.
- Đền? Cậu muốn đền gì?
- Cho cậu nhìn lại tớ
Lục Nhi nháy mắt tinh nghịch. Thám Nhan nhìn vẻ mặt này của cô mà không nhịn nổi cười. Cô cũng không khách khí mỉm cười với Thám Nhan. Cả hai người đều nhìn nhau nở nụ cười thật trìu mến......
< To be continued>
p/s: chương này cũng thêm ngày nghỉ nhé
Tác giả :
Thanh Candee