Đổ Bác Chi Vương
Chương 20: Nhu băng thần công đại thành
Tống Nguyên hăng hái nói:
- Vâng, Nguyên Nhi chịu đựng được, một cây "Hàn Băng Thảo" đem về cứu bạn còn lại một cây là của sư thúc.
Tuyết Hồn Lão Nhân gật đầu:
- Tốt lắm, con hãy ngừng chân khí lại, chúng ta bắt đầu đây.
Hiểu ngay ý của ông lão, Tông Nguyên dồn chân khí vào huyệt "Đơn điền" để sẵn sàng tiếp nhận võ học.
Nhưng chàng vừa ngừng chân khí thì áo "Thiên Tằm" khoác ngoài cũng thôi phát nhiệt. Lập tức Tống Nguyên cảm thấy khí lạnh khủng khiếp ập vào cơ thể. Choáng váng ngã lăn ra, bất tỉnh.
Lập Tức di chuyển về phía trước, Tuyết Hồn Lão Nhân ôm chặt lấy Tống Nguyên và bảo:
- Ta đã biết mà, làm sao Nguyên Nhi chịu nổi. Thôi đành nhường cả những cây thuốc quý cho nó.
Quơ tay về phía sau, ông nhổ một cây cỏ lạ màu đen, thân có đốt như cây tre mọc tại Đầm băng. Nhai nát dược thảo trong miệng, lão nhân truyền sang miệng Tống Nguyên, rồi đặt bàn tay ép v ào huyệt "Mệnh môn" của chàng trai, lập tức có luồng khí truyền vào kinh mạch giữa lúc Tống Nguyên đã hôn mê.
Thân thể Tống Nguyên càng lúc càng mềm nhũn và lạnh ngắt.
Khoảng hai giờ sau, chàng nhảy mũi "hắt xì" một cái và tỉnh ra, nhìn ông lão, cất tiếng kêu:
- Ôi, sư thúc …
Tiếng kêu của chàng chưa dứt thì có luồng kình đạo đưa chàng bay xuống Hàn đầm …
- Nguyên Nhi, nhanh chóng vận khí theo hướng kinh mạch mà lão phu vừa đả thông cho con.
Lúc này hàn khí trong cơ thể Tống Nguyên đang vận hành nhờ vào kình lực của ông lão. Chàng phải thúc chân lực để hàn khí tiếp tục vận hành và chàng cảm thấy có hệ thống kinh mạch di chuyển theo khí lạnh rất khác thường.
Còn chưa hết kinh ngạc đã nghe "tõm" một tiếng, Tống Nguyên rơi thẳng xuống Đầm Băng.
Tốc độ chìm càng lúc càng nhanh và xuống sâu, độ lạnh trong nước lại càng lạnh giá.
Tống Nguyên đã hiểu ra, hàn khí trong người chàng chính là sinh khí cơ bản để luyện "Như Băng Thần Công". Chàng triển vận chân khí để vận hành hàn khí khắp toàn thân. Do dó chân khí, những luồng hàn khí giao hoà, lực lạnh cân đối dần. Tuy nhiên Tống Nguyên vẫn cảm thấy lạnh khủng khiếp, run lên cầm cập.
Chàng cắn răng chịu đựng vì biết càng lạnh thì chàng luyện "Như Băng Thần Công" càng nhanh. Tống Nguyên yên tâm vì thấy sức chịu lạnh của mình cũng khá, mà không ngờ trong cơ thể đã có Hàn Băng Thảo do ông lão mớm vào lúc chàng hôn mê.
Nước dưới đầm càng xuống càng lạnh, mà thân hình Tống Nguyên càng chìm sâu. Chàng lạnh đến co rút mình mẩy, song vẫn kiên gan gắng chịu, không nản chí nổi lên.
Chợt một luồng khí lạnh kinh người ập tới, Tống Nguyên hoảng hốt toan bơi đi để tránh, nhưng đã muộn, chàng bất tỉnh luôn dưới nước.
Chẳng biết bao lâu, Tống Nguyên dần dần tỉnh lại, và chàng nghe tiếng nói của Tuyết Hồn lão nhân reo mừng:
- Nguyên Nhi, chúc mừng con đã thành công lớn.
Tống Nguyên vui mừng thấy Tuyết Hồn Lão Nhân đã đưa chàng lên hang băng mà y phuc của ông không hề ướt. Trong lúc vui mừng, chàng không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ phấn khởi hỏi:
- Ôi, sư thúc vừa nói gì thế?
Ông lão đáp:
- Không ngờ nội lực của con thâm hậu đến vậy. Chỉ trong một ngày mà con đã luyện xong "Nhu Băng Thần Công" so với tính toàn của lão phu thì cao gấp hai lần, thật xứng đáng công sức của lão phu.
Tống Nguyện vội quỳ phủ phục:
- Sư thúc đem đến cho con một kỳ duyên võ học, trọn đời con chẳng dám quên ơn.
"Tuyết Hồn Lão Nhân" phẩy nhẹ đơn chưởng, liền cho luồng lực đạo mềm mại nâng thẳng Tống Nguyên lên.
Ông nói nhanh:
- Chúng ta đều là người nhà, con đừng nói lời ơn nghĩa. Lần này ra đi, con phải phấn đấu vì sư môn. Hãy rửa sạch mối thù năm nào cho sư phụ Hồng Hoang của con …
Bỗng ông nghiêm giọng bảo Tống Nguyên:
- Nội lực trong con đã khá thâm hậu, để ta dẫn xuất cho.
Tống Nguyên vâng lời, vội ngồi cách sư thúc năm trượng, song chưởng hơi uốn lên, chưởng tâm hướng ra ngoài, từ từ phát động "Nhu Băng Thần Công". Một luồng nhu lực cực kỳ lạnh được xuất ra, đẩy thẳng tới ông lão.
Tuyết Hồn Lão Nhân dùng song chưởng đẩy ra và bảo:
- Nguyên Nhi tăng lực từ từ, cứ làm hết mình để thử sức, đừng lo ngại gì cho ta.
Dứt lời, từ song chưởng của ông lão phát ra luồng nhu lực vô hình rất lớn ập tới, ép luồng chưởng của Tống Nguyên quay trở về.
Hết sức kinh ngạc, Tống Nguyên nghĩ thầm:
- Sư thúc tu luyện mấy mươi năm, công lực đã tới mức không tưởng tượng nổi.
Chàng liền tăng lực "Nhu Băng Thần Công" lên Thất thành.
Nhưng phía trước như có bức tường bằng khí vô hình chặn lực đạo của chàng lại, không thể nhúc nhích.
Chân lực của vị sư thúc ghê gớm thật..
Tống Nguyên vận chân khí, tăng lực lên Bát thành.
Rồi Cửu thành.
Thập thành …
"Nhu Băng Thần Công" đã tăng lên cực hạn, tựa như một quả núi lớn, không tiếng không hình, không mùi, từ trên ép xuống. Chân lực mềm nhũn, không ngừng tuôn ra. Nhưng Tuyết Hồn Lao Nhân đã tu luyện công phu, nội lực tuyệt đỉnh, dù cố gắng hết mình, Tống Nguyên vẫn không đẩy nổi ông.
Tống Nguyên lại tăng lực tự nhiên, và thật kỳ lạ thấy sức mạnh lớn lên gấp hai lần. Song chàng định tăng lực nữa thì đã cạn kiệt, bởi chàng đã toàn lực phát chưởng mà vị sư thúc vẫn trơ trơ.
Dần dần mồ hôi tuôn ra trên trán Tống Nguyên như những hạt đậu. Thể lực của chàng đã cạn, mà chân lực không có hiện tượng tiếp tục nữa. Như Băng Thần Công đã lên tới tuyệt đỉnh vẫn không xo được Tuyết Hồn Lão Nhân.
Vừa lúc ấy ông lên tiếng:
- Thôi, thu chưởng nghỉ ngơi.
Tuân lệnh, Tống Nguyên thu chưởng, chỉ vận khí để điều hoà kinh mạch sau thời gian cố gắng thi triển nhu công.
Lát sau Tuyết Hồn Lão Nhân lại bảo:
- Nguyên Nhi, con hãy kết hợp "Huyết Khí", "Huyền Thiên Chính Khí" và "Nhu Băng Thần Công" đẩy về phía ta.
Một luồng chân lực thật lớn xuất ra từ chưởng tâm của Tống Nguyên xô đến ào ào, nhưng chúng chỉ dừng lại trước bức tường chân khí của Tuyết Hồn LãoNhan …
Rất lâu … Rất lâu …
Mồ hôi Tống Nguyên đổ ra như tắm, chàng đã thở hổn hển, chân lực không còn tiếp tục.
Ông lão lại bảo:
- Được rồi, được rồi …
Tống Nguyên thu chưởng, mở mắt nhìn. Chàng thấy trên khuôn mặt xanh xao như tàu lá của sư thúc càng trở nên xám xịt, mồ hôi tuôn đầm đìa.
Ông nói trong hơi thở:
- Tốt lắm, Nguyên Nhi. Chân lực của con bây giờ ngạng với lão phu rồi. Nếu sau này con lấy được "Nhu Kinh" và "Trích Huyết Huyền Kinh" cùng phối hợp để luyện, thì có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong thiên hạ.
Dứt lời, ông lim dim đôi mắt nghỉ ngơi.
Lúc này lòng Tống Nguyên nóng như lửa đốt, chàng giận mình không có cặp cánh để bay về bên cạnh Ái Mã. Nhưng vì không dám phiền nhiễu sư thúc nên chàng cũng ngồi xếp bằng, vận khí phục hồi chân nguyên.
Qua lần vận khí này, Tống Nguyên cảm thấy kinh ngạc vì sự tiến bộ vượt bực của mình.
Thì ra chân khí bên trong của Tống Nguyên lúc này sung mãn bội phần. Trừ "Sinh Tử Huyền Quan" chưa thông, chân khí chưa hoà hợp với "Thập Nhị Trùng Lẩu", còn các huyệt khác đều có thể thông suốt.
Lát sau, Tuyết Hồn Lão Nhân mở mắt ra, bảo rằng:
- Nguyên Nhi, đưa "Tàn Băng Tiêu" cho ta.
Nâng "Tàn Băng Tiêu" bằng hai tay, Tống Nguyên trịnh trọng nói:
- Bảo vật này là của Sư thúc, đệ tử xin trao lại.
Ông lão mỉm cười:
- Được, cám ơn con, ta nhận lại.
"Tàn Băng Tiêu" là bảo vật võ lâm, nhưng Tống Nguyên trao lại Sư thúc không lộ vẻ tiếc rẻ.
Cầm lấy "Tàn Băng Tiêu" Tuyết Hồn Lão Nhân cảm kích biết đệ tử là người minh chính và hẳn đã nhớ ơn mình truyền "Nhu Băng Thần Công". Ông hài lòng cười lớn, vỗ vai Tống Nguyên.
- Sư thúc gặp con mà chẳng có gì làm quà kỷ niệm. Vậy "Tàn Băng Tiêu" này sư thúc tặng lại cho con.
Tống Nguyên xúc động, lắp bắp:
- Bẩm sư thúc, cái này … cái này ..
Lão nhân lại cười:
- Khà khà … con đừng từ chối. Hãy xem đây …
Ông vung hữu chưởng giơ cao "Tàn Băng Tiêu", vận "Nhu Băng Thần Công" lên tận đỉnh tiêu.
Trong chốc lát, Tống Nguyên thấy thân Tiêu toả ra những ánh sáng kỳ ảo, Giữa vùng sáng lạ lùng ấy hiện ra một bức tranh sơn thuỷ, như chỉ rõ một địa điểm cần tìm.
Chàng ngây ngất nhìn cảnh sắc ấy và buột miệng nói:
- Ôi, đấy chính là bí mật nằm trong "Tàn Băng Tiêu"
Định thần nhìn kỳ, Tống Nguyên thấy cảnh trí hiện ra năm đỉnh núi cao chọc trời, thân đỉnh rất hẹp, bênh trên bằng phẳng. Sườn hai đỉnh ngoài cùng, mỗi bên lộ rõ hai miệng hang. Ba đỉnh ở giữa, cạnh sườn mỗi đỉnh có một cửa hang. Trong mỗi miệng hang đều đen thui, không thấy cảnh vật gì.
Chàng lại kêu lên khi Tống Nguyên nhìn rõ, cảnh trí ấy biến mất, chỉ còn lại thân tiêu. Bảy của hang của năm đỉnh núi là bảy lỗ trên thân "Tàn Băng Tiêu" hiển hiện.
Trao Tiêu lại cho Tống Nguyên, ông lão tươi cười:
- Tiêu này phải có người luyện "Nhu Băng Thần Công" trên hai Giáp, vận công chuyển vào Tiêu, mới thấy được "Sơ đồ" vừa rồi. Nguyên Nhi ạ, con có thể thử xem.
Tống Nguyên liền phát động "Nhu Băng Thần Công" với hết sức mình để chuyển vào Tiêu. Cảnh sắc sơ đồ năm ngọn đinh lại hiện ra, nhưng chỉ lờ mờ, không rõ như trong tay sư thúc.
Tuyết Hồn Lão Nhân gật gù:
- Con thấy đó. Nếu muốn thấy rõ sơ đồ trong tiêu để tìm bí kíp võ công, thì con phải luyện "Nhu Băng Thần Công" già dặn hơn nữa.
Tống Nguyên cúi đầu cung kính:
- Bẩm sư thúc, con đã hiểu.
Ông lão lại nghiêm giọng:
- Ta thấy con có vẻ nôn nóng muốn mau về cứu bạn. Vậy con có thể đi được rồi đấy.
Lão nhân trao cho Tống Nguyên một cây "Vạn Niên Hàn Băng Thảo" và nói tiếp:
- Đây là thứ con cần cứu bạn. Ta hãy tạm biệt nhau. Sau này con giang hồ hành hiệp, phải luôn nhớ châm ngôn "Tuỳ cơ ứng biến" và không được dấn thần vào "tình loạn". Bây giờ con cứ vận hành "Nhu Băng Thần Công" bám theo vách băng mà lên, sườn băng thẳng đứng, trơn tuột, nhưng con sẽ thoát ra khỏi địa đạo dể dàng.
Đưa tay đón nhận cây "Hàn Băng Thảo" mà lòng Tống Nguyên lại cảm thấy lưu luyến lạ lùng.
Kỳ quá, vừa rồi chàng nóng lòng muốn đi nhanh, lòng nóng như lửa đốt, mà lúc này sắp đi lại bịn rịn không nỡ rời sư thúc.
Chàng xúc động hỏi:
- Sư thúc, còn Sư thúc thì sao?
Tuyết Hồn Lão Nhân mỉm cười:
- Ngôc đệ tử, hãy yên tâm mà đi. Trên võ lâm giang hồ chẳng mấy còn kẻ đối địch nổi với con. Phần ta thì phải trải qua hai tháng nữa, chờ điều trị xong vết thương, thần công tuyệt đỉnh. Lúc đó ta sẽ ra khỏi địa huyệt này cũng chưa muộn. Khà khà, con đi đi …
Mắt Tống Nguyên đỏ lên, ứa hai hàng lệ,
Chàng lại ấp úng:
- Bẩm sư thúc, sau này …
Ông lão phẩy tay:
- Sau này tự ta sẽ tìm con. Đi nhanh lên, kẻo bạn con sẽ nguy hiểm.
Tống Nguyên cúi đầu:
- Sư thúc, Nguyên Nhi xin cáo từ …
Chàng quay vội ra ngoài, nét mặt đầy xúc cảm.
Thân hình di động, Tống Nguyên vận hành "Nhu Băng Thần Công" bám theo vách băng mà lên, trong chớp mắt đã mất hút trong bóng tối.
Tuyết Hồn Lão Nhân khẻ cựa mình, ông nhìn theo Tống Nguyên bám trên vách băng giọt lệ cũng ứa bên khoé mắt.
Ông thầm nói một mình:
- Ôi, một chàng trai tuấn tú khôi ngô, võ công tuyệt hảo, đúng là rồng phượng chốn nhân gian. Mong rằng những cao thủ giang hồ, tự xưng chính phải đừng ganh ghét mà giết nó.
Rồi ông lẩm bẩm:
- Thế là hai cây "Vạn Niên Hàn Băng Thảo" cực quý ta đã cho nó hết. Một cây nó đã uống mà không biết. Nếu không có Hàn Băng Thảo sao nó có thể luyện thành công "Nhu Băng Thần Công" chỉ trong một ngày? Còn lại một cây, đáng lẽ ta uống, nhưng phải nhường cho nó cứu bạn, bởi ta thấy nó quá tha thiết với tình. Nó cao thượng như vậy, hẳn bạn nó cũng là người tốt, đáng được cứu giúp ….
Dường như có một khắc suy nghĩ và nét ân hận thoáng qua về sự rộng lượng của mình.
Nhưng ông lão vỗ vào trán, nói nho nhỏ:
- Ôi, ta sao vậy ? Nếu không có thiếu niên ấy chặt dây xích cho ta, thì biết bao giờ ta mới thoát hiểm, đừng nói chi đến việc luyện công.
Hai cây Hàn Băng Thảo dành cho nó là đúng rồi. Ta không có Hàn Băng Thảo, việc luyện công sẽ kéo dài thêm một tháng nữa cũng chẳng sao. Mấy mươi năm bị vùi dưới địa huyệt, thêm một tháng nữa có là bao. Rồi đây chúng nó sẽ biết tay lão già này.
Tuyết hồn Lão Nhan thở dài một tiếng, rồi bắt đầu lim dim đôi mắt để dưỡng thần.
Địa huyệt và Đầm Băng đối với ông lúc này không còn đáng ngại nữa.
Khi đó, ở bên ngoài, Tống Nguyên nhảy lên vách băng, chỉ nhún mình một cái đã vọt cao mười bảy, mười tám trượng, do công lực tăng tiến không ngờ. Chàng dán mình vào vách bằng để lên phía cửa hang thật dễ dàng.
Chàng cảm thấy hơi lạ, vì vận hành "Nhu Băng Thần Công’ thì toàn thân đầy khí lạnh, hơn hẳn cái lạnh của băng, nên không còn bị rét cóng.
Về lực hút cũng không lạ. Bình thường ta áp hai cục băng vào nhau, chúng hút lấy nhau.
Vậy thân thể đầy khí lạnh của Tống Nguyên do "Nhu Băng Thần Công" hút được vài vách băng cũng là hiện tượng tự nhiên thôi.
Cứ thế, chàng phăng phăng bám vách băng mà lên.
Bỗng chàng sửng sốt kêu:
- Ôi, sợi dây của Tuyết Âm Hồn vẫn còn kia kìa.
- Vâng, Nguyên Nhi chịu đựng được, một cây "Hàn Băng Thảo" đem về cứu bạn còn lại một cây là của sư thúc.
Tuyết Hồn Lão Nhân gật đầu:
- Tốt lắm, con hãy ngừng chân khí lại, chúng ta bắt đầu đây.
Hiểu ngay ý của ông lão, Tông Nguyên dồn chân khí vào huyệt "Đơn điền" để sẵn sàng tiếp nhận võ học.
Nhưng chàng vừa ngừng chân khí thì áo "Thiên Tằm" khoác ngoài cũng thôi phát nhiệt. Lập tức Tống Nguyên cảm thấy khí lạnh khủng khiếp ập vào cơ thể. Choáng váng ngã lăn ra, bất tỉnh.
Lập Tức di chuyển về phía trước, Tuyết Hồn Lão Nhân ôm chặt lấy Tống Nguyên và bảo:
- Ta đã biết mà, làm sao Nguyên Nhi chịu nổi. Thôi đành nhường cả những cây thuốc quý cho nó.
Quơ tay về phía sau, ông nhổ một cây cỏ lạ màu đen, thân có đốt như cây tre mọc tại Đầm băng. Nhai nát dược thảo trong miệng, lão nhân truyền sang miệng Tống Nguyên, rồi đặt bàn tay ép v ào huyệt "Mệnh môn" của chàng trai, lập tức có luồng khí truyền vào kinh mạch giữa lúc Tống Nguyên đã hôn mê.
Thân thể Tống Nguyên càng lúc càng mềm nhũn và lạnh ngắt.
Khoảng hai giờ sau, chàng nhảy mũi "hắt xì" một cái và tỉnh ra, nhìn ông lão, cất tiếng kêu:
- Ôi, sư thúc …
Tiếng kêu của chàng chưa dứt thì có luồng kình đạo đưa chàng bay xuống Hàn đầm …
- Nguyên Nhi, nhanh chóng vận khí theo hướng kinh mạch mà lão phu vừa đả thông cho con.
Lúc này hàn khí trong cơ thể Tống Nguyên đang vận hành nhờ vào kình lực của ông lão. Chàng phải thúc chân lực để hàn khí tiếp tục vận hành và chàng cảm thấy có hệ thống kinh mạch di chuyển theo khí lạnh rất khác thường.
Còn chưa hết kinh ngạc đã nghe "tõm" một tiếng, Tống Nguyên rơi thẳng xuống Đầm Băng.
Tốc độ chìm càng lúc càng nhanh và xuống sâu, độ lạnh trong nước lại càng lạnh giá.
Tống Nguyên đã hiểu ra, hàn khí trong người chàng chính là sinh khí cơ bản để luyện "Như Băng Thần Công". Chàng triển vận chân khí để vận hành hàn khí khắp toàn thân. Do dó chân khí, những luồng hàn khí giao hoà, lực lạnh cân đối dần. Tuy nhiên Tống Nguyên vẫn cảm thấy lạnh khủng khiếp, run lên cầm cập.
Chàng cắn răng chịu đựng vì biết càng lạnh thì chàng luyện "Như Băng Thần Công" càng nhanh. Tống Nguyên yên tâm vì thấy sức chịu lạnh của mình cũng khá, mà không ngờ trong cơ thể đã có Hàn Băng Thảo do ông lão mớm vào lúc chàng hôn mê.
Nước dưới đầm càng xuống càng lạnh, mà thân hình Tống Nguyên càng chìm sâu. Chàng lạnh đến co rút mình mẩy, song vẫn kiên gan gắng chịu, không nản chí nổi lên.
Chợt một luồng khí lạnh kinh người ập tới, Tống Nguyên hoảng hốt toan bơi đi để tránh, nhưng đã muộn, chàng bất tỉnh luôn dưới nước.
Chẳng biết bao lâu, Tống Nguyên dần dần tỉnh lại, và chàng nghe tiếng nói của Tuyết Hồn lão nhân reo mừng:
- Nguyên Nhi, chúc mừng con đã thành công lớn.
Tống Nguyên vui mừng thấy Tuyết Hồn Lão Nhân đã đưa chàng lên hang băng mà y phuc của ông không hề ướt. Trong lúc vui mừng, chàng không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ phấn khởi hỏi:
- Ôi, sư thúc vừa nói gì thế?
Ông lão đáp:
- Không ngờ nội lực của con thâm hậu đến vậy. Chỉ trong một ngày mà con đã luyện xong "Nhu Băng Thần Công" so với tính toàn của lão phu thì cao gấp hai lần, thật xứng đáng công sức của lão phu.
Tống Nguyện vội quỳ phủ phục:
- Sư thúc đem đến cho con một kỳ duyên võ học, trọn đời con chẳng dám quên ơn.
"Tuyết Hồn Lão Nhân" phẩy nhẹ đơn chưởng, liền cho luồng lực đạo mềm mại nâng thẳng Tống Nguyên lên.
Ông nói nhanh:
- Chúng ta đều là người nhà, con đừng nói lời ơn nghĩa. Lần này ra đi, con phải phấn đấu vì sư môn. Hãy rửa sạch mối thù năm nào cho sư phụ Hồng Hoang của con …
Bỗng ông nghiêm giọng bảo Tống Nguyên:
- Nội lực trong con đã khá thâm hậu, để ta dẫn xuất cho.
Tống Nguyên vâng lời, vội ngồi cách sư thúc năm trượng, song chưởng hơi uốn lên, chưởng tâm hướng ra ngoài, từ từ phát động "Nhu Băng Thần Công". Một luồng nhu lực cực kỳ lạnh được xuất ra, đẩy thẳng tới ông lão.
Tuyết Hồn Lão Nhân dùng song chưởng đẩy ra và bảo:
- Nguyên Nhi tăng lực từ từ, cứ làm hết mình để thử sức, đừng lo ngại gì cho ta.
Dứt lời, từ song chưởng của ông lão phát ra luồng nhu lực vô hình rất lớn ập tới, ép luồng chưởng của Tống Nguyên quay trở về.
Hết sức kinh ngạc, Tống Nguyên nghĩ thầm:
- Sư thúc tu luyện mấy mươi năm, công lực đã tới mức không tưởng tượng nổi.
Chàng liền tăng lực "Nhu Băng Thần Công" lên Thất thành.
Nhưng phía trước như có bức tường bằng khí vô hình chặn lực đạo của chàng lại, không thể nhúc nhích.
Chân lực của vị sư thúc ghê gớm thật..
Tống Nguyên vận chân khí, tăng lực lên Bát thành.
Rồi Cửu thành.
Thập thành …
"Nhu Băng Thần Công" đã tăng lên cực hạn, tựa như một quả núi lớn, không tiếng không hình, không mùi, từ trên ép xuống. Chân lực mềm nhũn, không ngừng tuôn ra. Nhưng Tuyết Hồn Lao Nhân đã tu luyện công phu, nội lực tuyệt đỉnh, dù cố gắng hết mình, Tống Nguyên vẫn không đẩy nổi ông.
Tống Nguyên lại tăng lực tự nhiên, và thật kỳ lạ thấy sức mạnh lớn lên gấp hai lần. Song chàng định tăng lực nữa thì đã cạn kiệt, bởi chàng đã toàn lực phát chưởng mà vị sư thúc vẫn trơ trơ.
Dần dần mồ hôi tuôn ra trên trán Tống Nguyên như những hạt đậu. Thể lực của chàng đã cạn, mà chân lực không có hiện tượng tiếp tục nữa. Như Băng Thần Công đã lên tới tuyệt đỉnh vẫn không xo được Tuyết Hồn Lão Nhân.
Vừa lúc ấy ông lên tiếng:
- Thôi, thu chưởng nghỉ ngơi.
Tuân lệnh, Tống Nguyên thu chưởng, chỉ vận khí để điều hoà kinh mạch sau thời gian cố gắng thi triển nhu công.
Lát sau Tuyết Hồn Lão Nhân lại bảo:
- Nguyên Nhi, con hãy kết hợp "Huyết Khí", "Huyền Thiên Chính Khí" và "Nhu Băng Thần Công" đẩy về phía ta.
Một luồng chân lực thật lớn xuất ra từ chưởng tâm của Tống Nguyên xô đến ào ào, nhưng chúng chỉ dừng lại trước bức tường chân khí của Tuyết Hồn LãoNhan …
Rất lâu … Rất lâu …
Mồ hôi Tống Nguyên đổ ra như tắm, chàng đã thở hổn hển, chân lực không còn tiếp tục.
Ông lão lại bảo:
- Được rồi, được rồi …
Tống Nguyên thu chưởng, mở mắt nhìn. Chàng thấy trên khuôn mặt xanh xao như tàu lá của sư thúc càng trở nên xám xịt, mồ hôi tuôn đầm đìa.
Ông nói trong hơi thở:
- Tốt lắm, Nguyên Nhi. Chân lực của con bây giờ ngạng với lão phu rồi. Nếu sau này con lấy được "Nhu Kinh" và "Trích Huyết Huyền Kinh" cùng phối hợp để luyện, thì có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong thiên hạ.
Dứt lời, ông lim dim đôi mắt nghỉ ngơi.
Lúc này lòng Tống Nguyên nóng như lửa đốt, chàng giận mình không có cặp cánh để bay về bên cạnh Ái Mã. Nhưng vì không dám phiền nhiễu sư thúc nên chàng cũng ngồi xếp bằng, vận khí phục hồi chân nguyên.
Qua lần vận khí này, Tống Nguyên cảm thấy kinh ngạc vì sự tiến bộ vượt bực của mình.
Thì ra chân khí bên trong của Tống Nguyên lúc này sung mãn bội phần. Trừ "Sinh Tử Huyền Quan" chưa thông, chân khí chưa hoà hợp với "Thập Nhị Trùng Lẩu", còn các huyệt khác đều có thể thông suốt.
Lát sau, Tuyết Hồn Lão Nhân mở mắt ra, bảo rằng:
- Nguyên Nhi, đưa "Tàn Băng Tiêu" cho ta.
Nâng "Tàn Băng Tiêu" bằng hai tay, Tống Nguyên trịnh trọng nói:
- Bảo vật này là của Sư thúc, đệ tử xin trao lại.
Ông lão mỉm cười:
- Được, cám ơn con, ta nhận lại.
"Tàn Băng Tiêu" là bảo vật võ lâm, nhưng Tống Nguyên trao lại Sư thúc không lộ vẻ tiếc rẻ.
Cầm lấy "Tàn Băng Tiêu" Tuyết Hồn Lão Nhân cảm kích biết đệ tử là người minh chính và hẳn đã nhớ ơn mình truyền "Nhu Băng Thần Công". Ông hài lòng cười lớn, vỗ vai Tống Nguyên.
- Sư thúc gặp con mà chẳng có gì làm quà kỷ niệm. Vậy "Tàn Băng Tiêu" này sư thúc tặng lại cho con.
Tống Nguyên xúc động, lắp bắp:
- Bẩm sư thúc, cái này … cái này ..
Lão nhân lại cười:
- Khà khà … con đừng từ chối. Hãy xem đây …
Ông vung hữu chưởng giơ cao "Tàn Băng Tiêu", vận "Nhu Băng Thần Công" lên tận đỉnh tiêu.
Trong chốc lát, Tống Nguyên thấy thân Tiêu toả ra những ánh sáng kỳ ảo, Giữa vùng sáng lạ lùng ấy hiện ra một bức tranh sơn thuỷ, như chỉ rõ một địa điểm cần tìm.
Chàng ngây ngất nhìn cảnh sắc ấy và buột miệng nói:
- Ôi, đấy chính là bí mật nằm trong "Tàn Băng Tiêu"
Định thần nhìn kỳ, Tống Nguyên thấy cảnh trí hiện ra năm đỉnh núi cao chọc trời, thân đỉnh rất hẹp, bênh trên bằng phẳng. Sườn hai đỉnh ngoài cùng, mỗi bên lộ rõ hai miệng hang. Ba đỉnh ở giữa, cạnh sườn mỗi đỉnh có một cửa hang. Trong mỗi miệng hang đều đen thui, không thấy cảnh vật gì.
Chàng lại kêu lên khi Tống Nguyên nhìn rõ, cảnh trí ấy biến mất, chỉ còn lại thân tiêu. Bảy của hang của năm đỉnh núi là bảy lỗ trên thân "Tàn Băng Tiêu" hiển hiện.
Trao Tiêu lại cho Tống Nguyên, ông lão tươi cười:
- Tiêu này phải có người luyện "Nhu Băng Thần Công" trên hai Giáp, vận công chuyển vào Tiêu, mới thấy được "Sơ đồ" vừa rồi. Nguyên Nhi ạ, con có thể thử xem.
Tống Nguyên liền phát động "Nhu Băng Thần Công" với hết sức mình để chuyển vào Tiêu. Cảnh sắc sơ đồ năm ngọn đinh lại hiện ra, nhưng chỉ lờ mờ, không rõ như trong tay sư thúc.
Tuyết Hồn Lão Nhân gật gù:
- Con thấy đó. Nếu muốn thấy rõ sơ đồ trong tiêu để tìm bí kíp võ công, thì con phải luyện "Nhu Băng Thần Công" già dặn hơn nữa.
Tống Nguyên cúi đầu cung kính:
- Bẩm sư thúc, con đã hiểu.
Ông lão lại nghiêm giọng:
- Ta thấy con có vẻ nôn nóng muốn mau về cứu bạn. Vậy con có thể đi được rồi đấy.
Lão nhân trao cho Tống Nguyên một cây "Vạn Niên Hàn Băng Thảo" và nói tiếp:
- Đây là thứ con cần cứu bạn. Ta hãy tạm biệt nhau. Sau này con giang hồ hành hiệp, phải luôn nhớ châm ngôn "Tuỳ cơ ứng biến" và không được dấn thần vào "tình loạn". Bây giờ con cứ vận hành "Nhu Băng Thần Công" bám theo vách băng mà lên, sườn băng thẳng đứng, trơn tuột, nhưng con sẽ thoát ra khỏi địa đạo dể dàng.
Đưa tay đón nhận cây "Hàn Băng Thảo" mà lòng Tống Nguyên lại cảm thấy lưu luyến lạ lùng.
Kỳ quá, vừa rồi chàng nóng lòng muốn đi nhanh, lòng nóng như lửa đốt, mà lúc này sắp đi lại bịn rịn không nỡ rời sư thúc.
Chàng xúc động hỏi:
- Sư thúc, còn Sư thúc thì sao?
Tuyết Hồn Lão Nhân mỉm cười:
- Ngôc đệ tử, hãy yên tâm mà đi. Trên võ lâm giang hồ chẳng mấy còn kẻ đối địch nổi với con. Phần ta thì phải trải qua hai tháng nữa, chờ điều trị xong vết thương, thần công tuyệt đỉnh. Lúc đó ta sẽ ra khỏi địa huyệt này cũng chưa muộn. Khà khà, con đi đi …
Mắt Tống Nguyên đỏ lên, ứa hai hàng lệ,
Chàng lại ấp úng:
- Bẩm sư thúc, sau này …
Ông lão phẩy tay:
- Sau này tự ta sẽ tìm con. Đi nhanh lên, kẻo bạn con sẽ nguy hiểm.
Tống Nguyên cúi đầu:
- Sư thúc, Nguyên Nhi xin cáo từ …
Chàng quay vội ra ngoài, nét mặt đầy xúc cảm.
Thân hình di động, Tống Nguyên vận hành "Nhu Băng Thần Công" bám theo vách băng mà lên, trong chớp mắt đã mất hút trong bóng tối.
Tuyết Hồn Lão Nhân khẻ cựa mình, ông nhìn theo Tống Nguyên bám trên vách băng giọt lệ cũng ứa bên khoé mắt.
Ông thầm nói một mình:
- Ôi, một chàng trai tuấn tú khôi ngô, võ công tuyệt hảo, đúng là rồng phượng chốn nhân gian. Mong rằng những cao thủ giang hồ, tự xưng chính phải đừng ganh ghét mà giết nó.
Rồi ông lẩm bẩm:
- Thế là hai cây "Vạn Niên Hàn Băng Thảo" cực quý ta đã cho nó hết. Một cây nó đã uống mà không biết. Nếu không có Hàn Băng Thảo sao nó có thể luyện thành công "Nhu Băng Thần Công" chỉ trong một ngày? Còn lại một cây, đáng lẽ ta uống, nhưng phải nhường cho nó cứu bạn, bởi ta thấy nó quá tha thiết với tình. Nó cao thượng như vậy, hẳn bạn nó cũng là người tốt, đáng được cứu giúp ….
Dường như có một khắc suy nghĩ và nét ân hận thoáng qua về sự rộng lượng của mình.
Nhưng ông lão vỗ vào trán, nói nho nhỏ:
- Ôi, ta sao vậy ? Nếu không có thiếu niên ấy chặt dây xích cho ta, thì biết bao giờ ta mới thoát hiểm, đừng nói chi đến việc luyện công.
Hai cây Hàn Băng Thảo dành cho nó là đúng rồi. Ta không có Hàn Băng Thảo, việc luyện công sẽ kéo dài thêm một tháng nữa cũng chẳng sao. Mấy mươi năm bị vùi dưới địa huyệt, thêm một tháng nữa có là bao. Rồi đây chúng nó sẽ biết tay lão già này.
Tuyết hồn Lão Nhan thở dài một tiếng, rồi bắt đầu lim dim đôi mắt để dưỡng thần.
Địa huyệt và Đầm Băng đối với ông lúc này không còn đáng ngại nữa.
Khi đó, ở bên ngoài, Tống Nguyên nhảy lên vách băng, chỉ nhún mình một cái đã vọt cao mười bảy, mười tám trượng, do công lực tăng tiến không ngờ. Chàng dán mình vào vách bằng để lên phía cửa hang thật dễ dàng.
Chàng cảm thấy hơi lạ, vì vận hành "Nhu Băng Thần Công’ thì toàn thân đầy khí lạnh, hơn hẳn cái lạnh của băng, nên không còn bị rét cóng.
Về lực hút cũng không lạ. Bình thường ta áp hai cục băng vào nhau, chúng hút lấy nhau.
Vậy thân thể đầy khí lạnh của Tống Nguyên do "Nhu Băng Thần Công" hút được vài vách băng cũng là hiện tượng tự nhiên thôi.
Cứ thế, chàng phăng phăng bám vách băng mà lên.
Bỗng chàng sửng sốt kêu:
- Ôi, sợi dây của Tuyết Âm Hồn vẫn còn kia kìa.
Tác giả :
Long Ðàm