[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần
Chương 4 Gia đình
Giữa lúc không gian bao trùm bởi yên lặng...
" MỌI NGƯỜI ĐANG NÓI CÁI CHẾT TIỆT GÌ CHỨ HẢ?!" Một tiếng gầm đầy giận dữ phát ra từ cái đầu hồng, trông như sắp bốc cháy đến nơi
" Cái gì là giả kia chứ?! Chị Charlos, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, chị ấy vẫn là thành viên của Fairy Tail, là đồng đội của tất cả chúng ta! Mặc kệ cái huyết thống quái quỷ gì đó, Charlos vẫn là cháu nội của hội trưởng Makarov, là em gái của Laxus! Tình cảm của chị ấy có thể giả được sao? Tình cảm của chúng ta có thể giả được sao?! Tất cả những chuyện chúng ta đã trải qua cùng nhau, kỷ niệm của chúng ta đều là giả được sao?! Tại sao phải quan tâm đến cái dòng máu không cần thiết đó chứ?!" Natsu cúi gằm mặt, tóc mái lòa xòa lần nữa che kín đôi mắt nhưng giọng nói của cậu lại vang lên giữa thánh đường rộng lớn, âm vang trong lòng mỗi thành viên
Cái suy nghĩ chưa kịp le lói lập tức bị dập tắt trong nháy mắt kể cả khi chưa thành hình
Charlos nhìn chăm chú vào cậu nhóc, cảm xúc tựa như muốn phá đê lao tới, nước mắt, cứ không ngừng tràn ra...
Natsu...
Cảm ơn cậu...
Nhiều lắm...
" Tất cả chúng ta... tất cả chúng ta, chính là một gia đình mà!" Hai vai Natsu run lên dữ dội, cậu đột nhiên ngửa cổ lên trời rồi hét lên:" Dù có chuyện gì xảy ra, CHARLOS, CHỊ MÃI MÃI VẪN LÀ CHỊ GÁI CỦA NATSU DRAGNEEL NÀY!!"
"Hì..."
"Ha..."
"Chr..."
Mọi thành viên đều hơi rũ mắt, phát ra âm thanh nho nhỏ nơi cổ họng
Gray khoanh tay dè bỉu nhìn tên tóc hồng, bạn thân và đối thủ từ nhỏ đến lớn của cậu
Nhưng không thể phủ nhận, lúc cần thiết, cậu ta chính là người đáng tin cậy nhất...
Bởi chính cậu cũng không thể ngăn cản cái ấm áp đang tràn ngập trái tim mình...
Đây mới chính là gia đình của chúng ta!
" Charlos..." Laxus, vào lúc mọi người không để ý đến, đã đứng dậy, ánh mắt giấu kín, không ai biết được trong đó chứa đựng những gì " Đấu với ta..."
" Laxus- n..."
" ĐẤU VỚI TA!!!" Laxus gầm lên, giữa tiếng mưa ào ạt ngoài kia, lôi điện vẫn tí tách rít gào :" GIỮA CHÚNG TA NHẤT ĐỊNH PHẢI TÌM RA KẺ MẠNH NHẤT FAIRY TAIL!!"
"Laxus!" Makarov thực sự tức giận, đến bây giờ mà nó vẫn...
"Này!"
"Laxus!"
"Laxus!"
Những tiếng kêu la phản đối vang lên từ phía đám đông, chỉ có một số trong họ vẫn im lặng cố tìm kiếm ý nghĩ thực sự của người con trai đó
Charlos chết trân nhìn anh, rồi dường như đã nhận ra được thứ anh đang suy nghĩ
" Nếu đó là điều anh muốn..." Cô thì thầm trả lời
Sự căng thẳng, lần nữa bao trùm cả không gian...
__________________________
Mưa vẫn không ngừng rơi, hơn nữa, càng ngày càng nặng hạt
Nhưng trên nóc của thánh đường Cardia, sự âm trầm đang lan tràn còn lớn hơn cả trên bầu trời đen kia
Hai bóng người phân biệt đứng ở hai bên, một cao lớn uy mãnh, lôi điện xẹt xẹt tỏa sáng như hàng ngàn con rắn nhỏ, một dong dỏng cao gầy, vầng hào quang như có như không nhấp nháy mà ấm áp
Cơn gió thổi qua lay động hai vạt áo
Cuộc nội chiến...
Đã đến hồi kết..
Xung quanh tòa nhà, mặc cho gió mưa lạnh lẽo vẫn thét gào, cả trăm con người đang ở đó, chăm chú quan sát những thành viên trong gia đình của họ
Levy âm thầm chắp tay cầu nguyện, cô là người ở đó đầu tiên, cô là người đã quan sát trận đấu của Laxus với Gajeel và Natsu, cô là người vẫn im lặng từ đầu
Cả hai người...
Không được phép xảy ra chuyện gì đâu đó...
"Bắt đầu..." Giọng nói khàn khàn không biết của ai vang lên
Hai bóng người nhoáng lên, va chạm, tốc độ không phải ai cũng nhìn thấy...
Trận chiến... bắt đầu...
________
Bóng người thanh mảnh thoắt ẩn lại thoắt hiện, bóng dáng cao lớn vững chãi mà mạnh mẽ
Đỡ đòn, phán đoán, tung đòn, tránh né, di chuyển, lại lần nữa tấn công...
Những cú đấm cứng như thép, những cú đá như muốn xé toạc thiên không
Lôi điện nổ tí tách, quang minh chiếu sáng rọi
Thể thuật mà họ đang thể hiện vượt khỏi sự tưởng tượng và tốc độ của tất cả mọi người
Bỗng, cả hai anh em đột ngột nhảy lùi lại, ma lực mãnh liệt dao động
"Tiếng Gầm của Lôi Long!"
" Liệt Quang Trảm!"
" Lôi Long Phương Thiên Kích!"
" Bạo Quang Vũ Linh Trận!"
...
Ầm ầm ầm
Các đòn đánh liên tục được tung ra. Hai luồng sức mạnh kinh khủng va vào nhau tỏa ra lực công phá dữ dội, cả thánh đường Cardia rung chuyển khó lòng trụ vững
Mọi thành viên Fairy Tail lảo đảo đứng vững thân mình sau áp lực của vụ nổ, khó tin nhìn hai bóng người vừa tách nhau nhảy lùi về phía sau lại tiếp tục lao lên
Ma lực thật khủng khiếp...
Laxus thở dốc mệt mỏi, anh đã chiến đấu với cả Mystogan, Erza, Gajeel và Natsu, đã kích hoạt Lôi Thần Điện và Fairy Law, cũng đã phải đối đầu với đối thủ đáng gờm như Charlos một thời gian dài
Ma lực của anh đang cạn dần...
Nhưng vẫn chưa được! Laxus chăm chú nhìn đứa em gái của mình, Charlos và anh tuy nhìn qua ngang tài ngang sức nhưng chỉ cần là người thân thiết của cô đều sẽ nhận ra...
Em ấy chưa đấu hết sức.
Laxus đưa tay lên, giả vờ lau nước mưa trên mặt, thực chất lại đang che giấu khóe môi không ngăn được cong khẽ
Em gái anh...
Em thật sự đã trưởng thành rồi...
Trưởng thành và đủ mạnh mẽ để bảo vệ người em muốn bảo vệ
Không như anh...
Nhưng nếu đã đấu, anh sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy!
Cho anh thấy những gì em có đi! Charlos!
" Tung hết sức của ngươi ra! Charlos Dreyar!" Laxus lần nữa gầm lên giữa cơn mưa:" Ngươi đang xem thường ta, hay đang thương hại ta chứ hả! Với cái sức mạnh ít ỏi đáng thương đó!"
Charlos mím môi trầm mặc không nhìn anh.
Dưới cơn mưa không dấu hiệu ngừng lại, bóng dáng màu đen ấy cô đơn đến kỳ lạ
Phía dưới kia, dường như đã có người nhận ra ý nghĩa thật sự của trận đánh đang diễn ra, cô đưa tay lên che miệng ngăn lại tiếng nức nở, nhưng lại không ngăn được từng giọt nước mắt lăn dài trên má
Cô tìm thấy hình ảnh ngày xưa của mình trên người con trai ấy, cậu ta cũng giống cô ngày trước, cũng giống ngày cô... đánh mất em gái mình. Chỉ là... bằng những cách khác nhau và trong những tình cảnh khác nhau. Thế nhưng...
Cậu may mắn hơn tôi nhiều lắm...
Laxus...
Bởi cô ấy chắc chắn đã hiểu rồi...
Sau một khắc lặng thinh, Charlos bỗng đưa tay đặt lên cổ áo sơ mi của mình, nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo đầu tiên, rồi đến cái thứ hai, cái thứ ba...
Theo từng lần tay cô di chuyển, không khí dường như lại lắng đọng một lần
Erza và Cana nhíu mày nghiêm trọng
Makarov nhắm mắt bất lực thở dài
Gray nắm chặt nắm tay
Natsu cúi đầu nghiến chặt răng
Lucy và Levy đồng thời đưa tay lên che miệng trong hoảng loạn
........
" Ể?? Hội ấn của chị ấy sao??" Lucy mắt tròn mắt dẹt mà nhìn ba cô gái
" Ừ, ngay ở đây này" Mira đưa tay chỉ vào phần dưới vai của cánh tay trái, tinh nghịch nháy mắt:" Hội ấn bảo bối của cậu ấy!"
" Trước mặt Charlos mà nói vậy, cậu ấy giận đấy" Erza vừa ăn bánh kem dâu vừa cười cười bình luận:" Thẹn quá hóa giận"
"Cậu ta sẽ giận tớ sao?" Mira vẫn cười híp mắt
Dám giận mới lạ...
Được rồi, biết cậu là ngoại lệ...
" Anou, thế chuyện gì xảy ra sau đó ạ?" Lucy chớp mắt thay đổi chủ đề, hình như cô vừa bắt được cái gì đó...
" Hửm? À, tên ngốc xấu số đó thay vì chỉ ngất đi trong yên bình như đồng bọn thì bị cậu ấy đánh cho bầm dập rồi đông thành đá" Erza cắn nĩa nhớ lại
Đông thành đá một pháp sư hỏa hệ chỉ vì hắn ta muốn đánh vào hội ấn của mình sao?
Lucy giật giật khóe miệng
Nhìn cô như vậy, Cana cũng chỉ cười:" Hội ấn đối với Charlos là một dấu ấn rất thiêng liêng và đầy tự hào, vì vậy bình thường cậu ấy rất ít khi để lộ nó"
Lucy nhớ lại lúc tắm biển mà Charlos cũng vẫn khoác áo sơ mi đen, có chút lúng túng gật đầu, nhưng không phải vì tự hào thì càng nên để lộ nó ra sao?
"Không chỉ vì hội ấn, chiếc áo sơ mi mà cậu ấy đang mặc vốn dĩ rất quan trọng" Mira chống cằm tiếp lời:" Nó được làm từ chất liệu đặc biệt dùng để phong ấn một phần ma lực của Charlos"
"Phong ấn ma lực?!" Lucy kinh ngạc hỏi lại
" Ma lực Charlos sở hữu quá mức khổng lồ so với độ tuổi, khiến cậu ấy khó có thể ước lượng chính xác sức mạnh từ đòn đánh của chính mình" Erza vừa nhấm nháp chiếc bánh kem dâu vừa nói :" Cũng vì thế mà cậu ấy từng gặp rắc rối vì lỡ phá sập một thành phố. Sau cùng Charlos đã quyết định phong ấn nó lại và chỉ tiếp tục dùng lượng vừa đủ để thực hiện nhiệm vụ mà thôi"
Toàn Fairy Tail đều là những kẻ phá hoại- Lucy đen mặt nghĩ thầm
"Không chỉ thế, chiếc áo của cậu ấy còn có thể ngăn cản mọi sự rò rỉ ma lực, không ai có thể nhận ra cậu ấy là một pháp sư nếu chỉ nhìn qua đâu" Cana tu ừng ực can rượu mà nói
" Thế nên, Lucy à" Mira nghiêng đầu:" Dấu hiệu rõ ràng nhất thể hiện Charlos đang vô cùng nghiêm túc trong một cuộc đấu chính là khi cậu ấy cởi bỏ chiếc áo đó, và giải phóng ma lực của mình..."
___________
Trở lại thời điểm hiện tại...
Gió lại thổi đến, nhưng không xua tan được nỗi khiếp sợ của mọi người
Lucy kinh hoàng che chặt miệng dù hiện tại cổ họng cô đã nghẹn đắng không thể thoát ra được chữ nào
Trên nóc thánh đường...
Chiếc áo sơ mi đã được cởi bỏ bởi chính chủ nhân của mình, hóa thành đôi găng hở ngón trên tay cô
Mái tóc đen dài ướt sũng xõa tung, áo thể thao không tay bó sát người, để lộ ra hội ấn Fairy Tail màu bạc kiêu hãnh trên cánh tay trái. Xung quanh cô, ma lực dày đặc như cuộn sánh lại, tạo thành một làn sương mù mờ ảo
Charlos Dreyar của hiện tại tựa như một vị thần đã cởi bỏ xiềng xích trói buộc, sắp đưa ra phán xét của bản thân
Ma lực của cô ấy...
Thật điên rồ!
Makarov mở to mắt, không biết mình nên vui hay nên buồn
Vậy là sau bấy nhiêu năm, cháu thậm chí đã đạt tới mức độ này rồi sao, Charlos?
Laxus- người hiện tại đang phải đối mặt trực tiếp với cô- không ngừng run lên
Ma lực của anh đang thét gào trong sợ hãi, thế nhưng từng tế bào trên người anh lại không thể ngừng run rẩy trong hưng phấn tột cùng
Charlos ngẩng đầu nhìn anh từ làn sương mờ mờ, đôi mắt đã trở thành màu tím huyễn hoặc, cô cất giọng nhàn nhạt:" Laxus- nii, em sẽ, kết thúc việc này ở đây..."
"Đến đây đi!" Laxus la lên rồi lao tới, đôi mắt không che giấu được sự hãnh diện và ý chí chiến đấu mạnh mẽ, ma trận lấp lánh ánh vàng đã xuất hiện dưới chân:" Lôi Long Phương Thiên Kích!"
Anh sẽ dồn hết sức lực vào đòn đánh này, đây chính là đòn quyết định!
Xung quanh người con gái vốn vẫn trầm mặc kia, gió bắt đầu thổi mạnh ...
Ma pháp trận cũng xuất hiện dưới chân cô, tỏa ánh sáng rực rỡ: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím- bảy sắc cầu vồng luân phiên nhau thay đổi, cuối cùng hóa thành sắc trắng thuần của ánh mặt trời
Charlos đưa tay về phía trước, gió quấn quýt trên tay cô rồi lan rộng ra toàn thân thể, cô cũng lao về phía trước, giọng nói trầm thấp không chút phập phồng vang lên:" Bạo phong, vô ảnh kiếm"
Cơn gió lạnh lẽo
Cơn gió vô tình
Cơn gió xoáy mạnh mẽ được tạo ra bởi ma lực khổng lồ, của một kẻ am hiểu ma pháp.
Nó thổi bay mọi thứ, đánh tan mọi thứ và quật ngã mọi thứ
Lôi điện khủng khiếp được tạo thành hình cây thương của Laxus cũng bị đánh tan trong cơn lốc ấy, vỡ vụn thành từng đốm sáng
Gió xoáy vẫn tiếp tục lao đến, nuốt chửng anh trong nó, rút cạn ma lực còn sót lại của anh
Anh... thua rồi
Thế nhưng, tại sao anh lại cảm thấy ấm áp...
Chà, đôi mắt của em gái anh, dù trở thành màu tím, vẫn trong suốt và xinh đẹp như vậy...
Charlos, nhất định, em nhất định phải giữ mãi đôi mắt ấy, nhất định phải luôn luôn hạnh phúc...
Còn nữa, cảm giác bị đánh bại... cũng không quá tệ... làm kẻ yếu...cũng có điểm hay nhỉ...
Laxus mệt mỏi thiếp đi trong ánh sáng trắng yên bình...
Cơn mưa đã tan đi, để lộ ra bầu trời xanh trong vắt
Một tia sáng xuyên qua tầng mây, yếu ớt phủ một vầng hào quang nhợt nhạt lên bóng người còn đứng trên nóc thánh đường Caldia
Charlos nhẹ nhàng dìu lấy thân hình cao lớn của anh trai, mỉm cười nhìn khuôn mặt anh đang say ngủ đầy thích thú, chẳng khác gì cả...
Giống như đứa trẻ vậy...
Chào mừng anh trở về, onii- chan...
"Hây dô, kết thúc rồi!" Mọi thành viên vui vẻ la lên
" Cuối cùng cũng xong rồi."
Họ đập tay nhau, ôm chầm lấy người bên cạnh, mừng rỡ reo hò trong nhẹ nhõm
Charlos đỡ theo Laxus xuống dưới cùng họ, không ngăn được nụ cười trên môi
" Charlos à, con..." Makarov đến trước mặt cô muốn nói gì đó nhưng lập tức bị cản lại
" Để sau đi ông..." Vẫn giữ nụ cười tươi vui vẻ, Charlos thì thầm rất nhẹ :" Hiện tại, mọi người..."
Tất cả đều quay lại nhìn cô
" Làm ơn, đừng nói cho anh ấy..." Chỉ kịp nói như thế, Charlos lập tức ngã xuống, ngất lịm đi...
" Này, Charlos!"
" Charlos!"
" Chị Charlos!"
______________________________
" Cạn kiệt ma lực, sử dụng cấm thuật, tiêu hao quá mức thể lực, thậm chí còn đốt cháy sinh mệnh lực!" Bà Porlysica giận dữ hoàn thành kiểm tra:" Con bé vừa mới tự sát hay đánh nhau với một con rồng chứ hả?!"
" À...ừ...thì là..." Makarov cũng không biết nói gì ngoài lảng tránh cho qua
Nhìn thái độ của ông, Porlysica cũng biết dù cho tiếp tục hỏi, Makarov cũng sẽ không trả lời bà, chỉ có thể yên lặng kê xong phương thuốc cho bệnh nhân rồi nhắc nhở:" Chỉ đến tối là con bé tỉnh, nó có vẻ nắm rất rõ khả năng của mình, không có vấn đề nào quá nghiêm trọng, cấm sử dụng ma thuật trong vòng một ngày, cấm mở ra phong ấn trong vòng ba tháng. Rõ??"
Makarov lia lịa gật đầu, chính ông cũng không tránh được giáo huấn vì dám xuống khỏi giường bệnh khi chưa được sự cho phép, không dám chọc giận bà ấy nữa
__________
" Cạch" Cửa mở, Porlysica vừa bước chân ra ngoài đã giật mình nhìn một đám đông đầy màu sắc xanh, đỏ, vàng, hồng, đen, trắng mở to mắt chăm chăm ngó mình
"Đi mà hỏi hội trưởng của các ngươi á" Chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi đi mất, ném việc giải thích sang cho bệnh- nhân- vừa- trốn viện- của- mình
Mấy chục con mắt đồng thời đổi hướng về ông lão thấp bé vừa đến sau bà, tiếp tục nhìn chằm chằm
"A... e hèm..." Makarov nhanh chóng ho khan giấu đi sự bối rối, nở nụ cười hớn hở :" Không sao đâu đừng có lo, con bé chỉ quá mệt sau chuyến hành trình nên ngủ một chút thôi"
"Thật không?" Nhìn chăm chú không bỏ
"Ừ, ừ" Gật đầu lia lịa
" Hội trưởng, ngài chắc chắn chứ?" Mira nghiêng đầu mỉm cười
Makarov nuốt một ngụm nước bọt nhưng vẫn cứng giọng:" Chắc chắn, mấy đứa thử nghĩ xem, nó đi làm nhiệm vụ về, vừa phải trị thương cho mọi người, vừa phải đấu với Laxus, sao có thể không mệt cơ chứ"
Hummmmmm
" Cũng phải ha, chị ấy còn từng phải chạy đến cứu tụi mình, làm gián đoạn thời gian, có khi còn chưa được nghỉ ngơi" Lucy đặt ngón tay trên má nghĩ lại
" Có lý, vậy chúng ta nên để cậu ấy nghỉ ngơi đầy đủ thì tốt hơn" Erza gật gù tán thành, đám đông chẳng mấy chốc đã tản ra làm chuyện của mình
Lucy, ta cảm ơn cháu lắm lắm
Makarov khóc thầm trong bụng, nhìn lại cánh cửa đóng kín, ông thở dài
Cháu phải nhanh khỏe lên đó, Charlos...
A.S