[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần
Chương 34 Không thể thoát thân
Gió bắt đầu thổi mạnh... trận chiến trên vùng đất song song Edolas đã được châm lên tia lửa của sự bùng nổ...
Trở về khoảng thời gian trước đó gần 15 phút...
" Scarlet!" Một đạo thiểm điểm lóe qua rồi lao tới, Erza Edolas không chút do dự vung lên cây thương của mình, bật người nhảy lên cao
Ánh sáng bùng nổ màu hoàng kim, hội tụ trên đầu mũi thương sắc lạnh
" Explosion!"
Đoàng! Ầm! Ầm! Rầm!
Không khí run rẩy, mặt đất rùng mình, vụ nổ khủng khiếp từ đợt tấn công vô tư hất tung tất cả đất đá trong tầm nhìn của nó
Hàng loạt những tiếng đổ nát và vỡ vụn, hai cô gái cùng một màu tóc đỏ rực rơi thẳng tắp từ đỉnh tháp xuống tầng trệt, ngang ngạnh đập thủng vài lỗ trên bức tường tiếp tục tiến vào một khu khác của tòa cung điện
" Quả nhiên là tương đồng..." Erza cau mày lẩm bẩm, hiện tại cô đang đứng trong tư thế phòng thủ với bộ Lôi Vương giáp, cây Lôi thương yên tĩnh nằm ngang trước người
Dựa trên sự thiên biến vạn hóa của cây thương trên tay và kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của bản thân, cô ấy có đủ sự tự tin và cả bản lĩnh cho sự tự tin ấy
Giống như mình vẫn luôn tự hào về khả năng ứng dụng những bộ giáp cùng vũ khí khác nhau trong các cuộc chiến
Tốc chiến với một người như vậy...
" Scarlet! Chúng ta đang ở trong một trận chiến!" Erza Edolas có vẻ đã nhận ra rằng đối thủ của cô đang có chút thất thần, vô cùng tức giận:" Đối thủ của ngươi là ta!"
Cây thương của cô ấy tiếp tục quá trình thay đổi hình dạng, một quả cầu năng lượng xuất hiện ở nơi kết nối phần lưỡi và thân thương
" Mel Force!" Lực áp chân không cực cường xuất hiện, không chút lưu tình để lại vài vết cắt ngang vào bức xung quanh, trực diện đập thẳng về phía người đối diện
Huống hồ gì đây là một trong số ít những hình thái cô đã được gặp của cây thương trước mặt
Choang!
Làn sóng chân không sắc bén từ lưỡi thương của Nightwalker va chạm với thanh chùy cứng cáp của Erza rồi tự tan rã
" Ngươi dám coi thường ta sao?!" Erza Edolas thở dốc dữ tợn lao đến
Choang! Keng! Keng! Keng!
" Tôi không có!" Erza nghiêm túc phản bác, điêu luyện vung lên cây chùy nặng trĩu của bộ giáp Luyện Ngục
" Erza! Không ổn rồi! Tớ cần cậu giúp!" Giọng nói du dương mang theo tia vội vàng lo âu quen thuộc như vang lên ngay bên tai cô
Charlos...?
Khuôn mặt Erza thoáng qua một tia ngạc nhiên rồi biến mất
Nếu là như vậy thì...
Nữ ma đạo sĩ của Fairy Tail cắn răng, đôi mắt lướt qua nét không tha nhỏ bé, rồi lại khôi phục về vẻ nghiêm nghị thường trực
Erza Edolas đã nheo mắt thủ thế, sẵn sàng cho một sự thay đổi trong các đòn đánh tiếp theo
Thế nhưng...
Thứ xuất hiện trước mắt lần nữa làm cô ngạc nhiên vô cùng
Hoặc là nói... giận dữ vô cùng...
" Áo giáp Sao Mai!" Một bộ giáp vô cùng đơn giản xuất hiện
Sau đó... không có sau đó...
Hoặc là phải nói, không biết sau đó
Bởi vì hiện tại trước mặt Erza Edolas chỉ có một màu trắng xóa
Bộ giáp vừa xuất hiện trong nháy mắt tỏa ra thứ ánh sáng còn chói hơn cả mặt trời, đâm đau đôi mắt đang chăm chú quan sát tình hình của Nightwalker
Đến khi cô có thể mở to mắt lần nữa... trước mắt không hề có bóng người...
" Scarlet!!!" Tiếng gầm đầy phẫn nộ của cô ấy vang vọng trong không gian trống vắng
______________________________
Sải rộng đôi cánh của bộ Hắc Dực giáp, Erza không chút do dự bay vút về hướng được chỉ định, bên tai vẫn văng vẳng lời giải thích của Charlos
" Vậy là hiện tại cậu không có cách thoát khỏi đó luôn sao?"
" Rất tiếc là không có..." Có tiếng thở dài thườn thượt và tiếng lạch cạch không rõ:" Tớ bó tay với cái còng chết tiệt này rồi..."
" Cần tớ giúp không?"
" Không cần đâu Erza... tạm thời tớ sẽ không gặp nguy hiểm... và chúng ta thì lại có quá nhiều việc chưa làm xong..."
" Vậy thì cẩn thận..." Erza nheo mắt, đã tìm thấy vị trí của cậu trai đầu hồng cô muốn tìm:" Charlos..."
" Chúc may mắn, Erza..."
_______________________________
Sảnh chính của tòa cung điện... nơi quốc vương của Edolas đã sẵn sàng phát động cho một cuộc hủy diệt diện rộng...
" Bệ hạ... Kỵ sĩ rồng đã vào vị trí.. bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập cuộc chiến..." Byro khom người nở nụ cười nịnh nọt như thường lệ, sau khi được đệ nhất công chúa triệu tập, ông ta đã ngay lập tức trở lại vị trí của mình bên cạnh quốc vương
" Rất tốt..." Faust gật đầu trầm giọng:" Ngươi đi đi... kế hoạch tận diệt thiên thần đã bắt đầu rồi..."
" Bệ hạ... không có ngoại lệ nào chứ ạ?" Byro khom lưng hỏi lại
" Ngoại lệ gì? Tất cả "các vị thần" đã được cung phụng chừng ấy năm ở Edolas... đã đến lúc chúng phải làm gì đó cho vương quốc này rồi!" Ánh mắt lạnh băng tàn bạo ấy của hắn khiến người nhìn sởn da gà trong một khoảng khắc
" Bệ hạ! Bệ hạ!" Tiếng gọi ý ới non nớt của một cô gái nhỏ loắt choắt:" Xin đợi đã! Panther Lily đang ở trên khối Lacrima cạnh Extalia! Nếu triển khai kế hoạch hiện tại, anh ấy cũng sẽ trở thành mục tiêu mất!"
Ánh mắt rét lạnh của quốc vương chăm chú quan sát cô bé hồi lâu, rồi một giọng nói thăm thẳm vang lên:" Sau đó?"
" Bệ hạ?"
" Đó chính là cái ta muốn xảy ra"
"Coco! Tận diệt thiên thần... vốn chính là hoàn toàn loại trừ thứ dòng máu đó!" Byro cũng cau mày tỏ vẻ không vui
" ... Sao có thể?!" Coco ngơ ngác mở to mắt không tin vào những gì mình vừa nghe được:" Không thể làm vậy! Panther Lily là Exceed... thế nhưng... thế nhưng... anh ấy là một người trong chúng ta! Anh ấy là chỉ huy đội một quân đội hoàng gia!"
" Sự thật duy nhất tồn tại... đó là Extalia cũng là quê hương của hắn..." Quốc vương sâu sắc nhìn cô một cái, sau đó xoay người, chầm chậm bước lại gần Kỵ sỹ rồng đang đứng oai vệ giữa căn phòng:" Ta không chắc chắn hắn có phản bội hay không... nhưng mọi khả năng có thể khiến kế hoạch này thất bại đều phải bị tiêu diệt từ trong trứng nước..."
" Coco! Đây là quyết định của bệ hạ!" Byro cao giọng:" Ưu tiên trước nhất của chúng ta... tất cả vì Edolas!"
" Tôi không quan tâm đến kế hoạch ra sao!" Coco chớp mắt, vùng vằng, sau đó nhảy dựng lên theo hướng quốc vương:" Tôi không muốn anh ấy chết!"
" Tôi không muốn!" Bước chân nhanh nhẹn và nắm tay bé xíu... cô ấy thoăn thoắt chạy, vượt qua vạt áo choàng của quốc vương, nheo mắt nhìn vào nguồn năng lượng chưa được nạp đầy đủ của cỗ máy
Đây là thứ bị cấm của đất nước này...
Đây sẽ là thứ đưa chúng ta đến gần với chiến thắng... năng lượng vĩnh cửu...
Thế nhưng...
Trong một khoảng khắc ấy, Coco thậm chí có suy nghĩ phá hư và ngăn cản Kỵ sỹ rồng được kích hoạt
" Coco!" Byro hét lớn ngăn cản
Xẹt! Đoàng!
" Ah!" Tia sáng lóe lên trên đầu cây quyền trượng của quốc vương, bắn ra một tia lửa điện nhằm thẳng vào bắp chân trắng nõn của cô gái
Không khí xuất hiện một thoáng qua của mùi cháy khét, cô gái nhỏ nhắn lảo đảo ngã ập ngay dưới chân của cỗ máy khổng lồ
Có giọt máu đỏ tươi tí tách
" Ngươi thích chạy quá nhỉ..."
" Ahhhh!"
Cháy xém... bỏng rát... rất đau...
Chân mình
" Bệ hạ..." Byro đưa tay ra chần chừ muốn ngăn cản
" Ngay lập tức đi và hoàn thành nhiệm vụ của ngươi! Byro!" Quốc vương quắc đôi mắt âm u nhìn lại khiến Byro chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, một cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng lan tỏa
" ... Tuân... tuân lệnh..." Hắn run rẩy cúi đầu, rời khỏi
" Không một ai và không bất kỳ thứ gì được phép cản trở kế hoạch của chúng ta! Coco!" Giọng tên quốc vương lạnh lẽo tựa như vang về từ địa ngục
" Ahhhhhh!"
Chân mình... Chân mình... đau quá... nhưng còn Lily... Lily đang gặp nguy hiểm... Mình muốn giúp anh ấy...
Phải làm sao đây? Phải làm sao?
Đúng lúc này...
" Ta tìm thấy ngươi rồi! Tên chết tiệt!" Một tiếng gầm thét vang lên từ tận ngoài cửa điện, bóng dáng cứng cỏi với cái đầu hồng bù xù và chiếc khăn quàng cổ hình vảy rồng lao đến:" Tiếng gầm của Hỏa Long!"
Ngọn lửa đỏ rực như dung nham ùa vào trong điện, tựa như một ngọn núi lửa phun trào macma, sẵn sàng nung chảy mọi thứ cản đường nó
Rất tiếc là nó không chạm được vào mục tiêu của mình mà chỉ đốt cháy một đường đen thui, bốc khói trên chiếc thảm hoa lệ trải dưới đất, Coco sững sờ nhìn cảnh này một chút... rồi không chần chừ đứng dậy, chạy mất!
" Cái tên quốc vương kia!!!!" Tiếng Natsu đã trở nên rõ ràng
" Lũ pháp sư Trái Đất!" Quốc vương Edolas xoay người nhảy về phía của Kỵ sỹ rồng, quát lớn:" Phân ra một nhóm quân lính, bắt Coco về cho ta! Không một kẻ nào có tư tưởng chống đối Edolas còn được phép sống sót!"
" Ta sẽ xử lý nó sau chuyện này!"
" Tuân lệnh!"
______________________________
Cung điện hoàng gia... công viên giải trí bậc nhất đất nước...
Vâng, tôi biết là hai danh từ này nghe kiểu gì cũng không có tí ăn nhập nào cả...
Nhưng mà... thật sự là đã miêu tả sát thực tế lắm rồi đó biết không??!!
" Cái... CÁI GÌ VẬY NÈ TRỜI?!!!" Lucy tròn mắt, ngơ ngác ôm lấy đầu trợn trừng nhìn một khu- công viên- thật sự! Ngay trước mắt cô! Ngay khi cô vừa bước chân ra khỏi khu tháp giam giữ!
Đùa cô đấy à???
Dù đã được nghe qua, nhưng mà thật sự nhìn thấy nó thì vẫn...!
" Ở đây... hình như không có ai cả...?" Lucy dáo dác nhìn quanh, đu quay, ngựa gỗ và hàng loạt những sợi đèn nhấp nháy tỏa sáng đúng với chất của một công viên trò chơi
Chị Charlos bảo cô đến đây gặp người mà nhỉ?
" Thế nào rồi Lucy? Có tìm thấy gì không ?" Gray gãi đầu gãi tai bước lại từ một góc nào đó
" Tạm thời không có..."
" Cái quỷ gì vậy chứ...?" Mái tóc đen bỗng chốc thành cái tổ quạ:" Đành phải chờ vậy..."
Gray bực dọc ngồi phệt xuống nền đất, khoanh tay cau mày nhìn bầu trời, ánh mắt cậu có một tia mơ hồ lướt qua rồi biến mất
Charlos bảo rằng... mọi người... đang ở nơi đó...
" Này, chúng ta..." Lucy dè dặt hỏi dò, ở lại và chờ đợi trong thời điểm hiện tại... trái tim cô đang xao động trong bất an lo lắng:" Chỉ có thể đứng đây thôi sao...?"
Giọng nói tràn đầy không xác định
Ôi thôi nào...
Natsu...
" Tôi không biết..." Gray lắc đầu
" Vậy..." Không phải chúng ta nên... làm một cái gì khác sao?
" Nhưng tôi tin Charlos- nee..." Gray ngẩng đầu nhìn Lucy, nở một nụ cười bất đắc dĩ:" Tôi tin quyết định của chị ấy vào lúc này đã là sự sắp xếp tốt nhất... tất cả những gì chúng ta phải chú ý hiện tại... đều ở đó..." Cậu ấy chăm chăm nhìn bầu trời, nắm tay liên tục siết chặt rồi lại thả lỏng
" Cô biết không, so với chúng ta, chị ấy mới là người càng sốt sắng dè dặt..."
" So với chúng ta, chị ấy mới đang là người gánh vác càng nhiều..."
Lucy nhìn trân trân vào đôi mắt đong đầy tin tưởng chân thành kia, bất giác cũng trở nên yên tĩnh
" Tôi không thấy được những thứ đang diễn ra ở đây, cũng không nhìn được chuyện gì đang xảy đến..."
" Nhưng tôi biết con người cứng đầu cứng cổ ấy... yêu thương và trân trọng gia đình của mình đến mức nào..."
Giọng nói của cậu tan vào đêm, thấm vào không khí, sâu lắng lại nhẹ nhàng
" Lucy... người yêu Fairy Tail nhất trên thế giới này... không phải tên đầu lửa chuyện gì cũng đi đầu xung phong Natsu, không phải ngài Hội trưởng đáng kính, cũng không phải bất cứ một ai khác lớn lên ở nơi này, càng không phải tôi..."
" Mà là Erza, cùng với Charlos... Fairy Tail, đối với họ, là một loại tín ngưỡng..."
Tín ngưỡng... sao?
Lucy nhấp nhẹ cánh môi khô khốc, gật đầu
Là như vậy sao?
Hóa ra cảm giác vào lúc đó...
" Đứng lại! Coco- san! Thành thật đưa tay chịu trói sẽ được hưởng sự khoan hồng của pháp luật!"
" Tôi không tin! Chừng nào báo Lily vẫn chưa an toàn, tôi sẽ không trở về cùng các người!"
" Vậy thì cô đừng trách chúng tôi!"
Có tiếng gầm gừ đe dọa trầm thấp, tiếng la trong trẻo vội vã, tiếng kim loại va vào nhau đồng đều, cùng âm thanh thật nhiều bước chân tới gần
Gray đứng phắt dậy thủ thế, nheo nheo đôi mắt hiểu rõ:" Tới rồi..."
Lucy mím môi gật đầu, đôi con người màu chocolate nghiêm lại trong chốc lát
Cô rút ra một chiếc chìa khóa, vung tay:" Mở ra! Cánh cổng cung Xử nữ!"
" Tạo hình ma pháp..."
Đám đông của trò đuổi bắt đã vào trong tầm ngắm...
" Virgo!"
" Băng thương!"
Ánh sáng vàng và xanh dịu nhẹ tỏa ra từ ma pháp trận trên mặt đất dưới chân họ
" Công chúa, tôi có thể giúp gì cho cô?" Cô hầu gái xinh xắn với mái tóc hồng quen thuộc xuất hiện, đặt một bàn tay ngang bụng khẽ cúi người
" Giúp tôi hạ bọn họ!" Lucy chỉ ngón trỏ về phía đám lính, cương quyết
" Đã rõ!"
Cũng trong lúc đó, hàng loạt những cây thương bằng băng cứng rắn sáng lấp lánh đã chẳng lưu tình lao vào đối thủ của mình, tả xung hữu đột, một trận càn quét lướt qua, cũng vốn không chừa lại mấy người
Bị va chạm chấn động đến đầu váng mắt hoa, lại không biết do đi đứng loạng choạng hay vận rủi kéo tới, binh lính hoàng gia từ một đội quân tinh nhuệ vang danh, nhanh chóng... lọt xuống hố, nằm im thin thít ngắm sao bay vòng trên đầu...
Biến cố xảy ra quá nhanh làm Coco chỉ có thể ngốc ngốc nhìn xung quanh một lần lại một lần, cho đến khi Virgo lần nữa bỗng dưng hiện lên từ... lòng đất, cô mới giật mình nhận ra chuyện gì vừa xảy ra
Đây là... ma thuật của Trái Đất?!
" Công chúa, cô sẽ trừng phạt tôi chứ?" Virgo vẫn tỉnh như thường lệ
" Tôi phạt cô làm gì?!"
Công... công chúa?
"... Trời ạ..." Lucy xoa xoa thái dương, lại lắc lắc đầu một lúc rồi mới nhẹ nhàng đến gần cô gái nhỏ nhắn trên nền đất, chống tay trên gối khom người, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng:" Em có sao không? Đứng lên được chứ?"
" V- vâng..." Coco rụt rè nắm lấy bàn tay trắng nõn chìa ra trước mặt, muốn mượn lực đứng lên, nhưng dưới chân truyền đến cảm giác bỏng rát khiến cô không khỏi lảo đảo mấy lần
" Ổn chứ?" Gray cau mày khoanh tay lại gần họ
" Tôi không... không sao..."
Rẹttt!
Gray cùng Coco nhìn sang, kinh ngạc chứng kiến Lucy thẳng tay xé rách một vạt áo của mình
" Công chúa?" Virgo ngơ ngác đứng cạnh
" Cô cũng giúp tôi đi!" Bàn tay nhanh nhẹn mà vẫn dịu dàng nâng lên cẳng chân bé nhỏ lấm tấm vết thương của Coco, quấn lấy vài vòng băng vải:" Tiếc là tôi không có thuốc..."
Cô ấy... có lẽ mình nên... nhưng mà...
" Công chúa..."
" Sao vậy?"
" Thật ra thì tôi có băng y tế ở đây này..."
" Sao cô không nói sớm hơn chứ?!!" Lucy cứng đờ quay sang trừng mắt nhìn tinh linh của mình
" Cô sẽ trừng phạt tôi chứ? Nhân tiện, cô có muốn thay đổi một bộ quần áo khác luôn không, công chúa?" Virgo- vẫn phong cách thường lệ tỉnh queo liếc nhìn Lucy từ trên xuống dưới
"..."
" Mà Lucy, lần đầu tiên tôi thấy cô chăm sóc người khác đó, biết làm thật không vậy?" Gray nhướn mày tỏ vẻ không tin tưởng
" Cậu nói cái gì hả?!" Lu- hàm cá mập- cy, gào thét
" Thật là..." Bất lực thở dài cho qua, cô gái tóc vàng tiếp tục cúi đầu lúi húi với cuộn băng trắng vừa lấy được từ Virgo, đánh một cái nơ con bướm xinh đẹp:" Không giống với ma đạo sĩ chúng ta sở hữu được lực phục hồi nhanh chóng và sức đề kháng tốt nên thường không hề có di chứng, thân thể người bình thường không thể sử dụng ma thuật rất dễ lưu giữ những dấu vết của các vết thương họ gặp phải lắm đó, đặc biệt là sẹo..."
" Thân thể một cô gái, tuyệt đối phải được trân trọng!" Đứng dậy phủi phủi tay tự hào, Lucy chống một tay trên hông, nháy mắt, nở một nụ cười rạng rỡ
Tốt bụng và nhân ái...
" ... Không hiểu" Gray mắt cá chết nhận xét
"..." Lucy chỉ biết xoa trán lắc đầu:" Tôi cũng đâu có mong cậu hiểu..."
" Mọi người có thể..." Coco vẫn ngồi yên trên mặt đất, cúi đầu, hai vai cô run rẩy kịch liệt:" Mọi người... xin mọi người... giúp tôi được không...?"
" Cứu Lily... xin mọi người..." Cô ấy ngẩng đầu, hơi nước long lanh nơi khóe mắt:" Cứu báo đen Lily với..."
Gray và Lucy đưa nhau một cái nhìn đầy ẩn ý, rồi mỉm cười gật đầu:" Ổn thôi mà!"
______________________________
Thời điểm hiện tại
Extalia- vương quốc của các Exceed
" Đó là... cái gì vậy...?"
" Loài người... những thứ đó... thuộc về loài người..."
Từ tầm nhìn ngay trên khoảng không rộng lớn của đế quốc giữa không trung, ánh sáng đỏ thẫm lập lòe trên những khuôn mặt, in sâu vào từng đôi mắt, nhảy múa...
Màu tuyệt vọng ghê rợn của huyết
Hơi thở của sự hủy diệt
DOS- thiết bị chiến đấu trên không có người lái đầu tiên của thế giới này, vào thời điểm hiện tại, nó đang bay lượn tự do ngay tại bầu trời trên đầu họ, liên tục nhả ra những làn mưa đạn không hồi kết sẵn sàng cày nát mọi vùng đất nó đi qua
Một con đại bàng thật sự đang giương cánh, sẵn sàng lao vút xuống bất kỳ lúc nào và xé xác những con mồi của nó thành từng miếng nhỏ
" Kẻ xâm nhập đáng chết! Ngươi đang phá hủy kế hoạch của Điện hạ!" Ryon nheo mắt, đôi con ngươi ánh lên tia sáng nguy hiểm của loài sói, hắn cười lạnh:" Ta sẽ không bao giờ để cho một kẻ dám khinh thường quyền uy của Người như ngươi sống sót rời khỏi nơi này!"
Điêu luyện vừa né tránh vừa vung đôi song kiếm chém nát mọi quả cầu năng lượng bay tới, Charlos nặng nhọc thở dốc, mồ hôi lấm tấm khắp khuôn mặt, ướt đẫm cả lưng áo, gần như không thể sử dụng ma thuật chiến đấu, sức một người là có giới hạn
Phân thân sẽ không thể chảy máu, nhưng lại có thể toát ra hơi nóng do sự vận động quá mức của nguồn năng lượng
Phân thân sẽ không bao giờ bị tổn thương, tổn thương sẽ trực tiếp truyền về bản thể, tiêu hao sinh mệnh lực duy trì
Mình không biết... có thể tiếp tục bao lâu...
DOS bỗng khựng lại trong chốc lát, rồi lộn nhào một vòng giữa không trung, từ bỏ đuổi theo cái bóng đen tựa con ruồi mải vo ve bên cạnh
" Không phải ngươi muốn bảo vệ thứ này sao?" Nòng súng ma thuật lần nữa được lên đạn, mục tiêu... là khối Lacrima khổng lồ:" Vậy hiện giờ...tiếp tục né tránh, hay đưa tay chịu chết đây?"
Ánh sáng đỏ cam tựa hoàng hôn một buổi chiều tà
... một sự kết thúc?
" Quân đội hoàng gia đang tấn công! Loài người đang tấn công chúng ta!"
" Chúng định chống lại Exceed sao?!"
" Loài người ngu ngốc không hề biết đến ma thuật của nữ hoàng!"
" Giờ là lúc để chúng thấy được điều đó!"
Những lời gào thét khẳng định đầy kiêu ngạo ngày càng lan rộng ồn ã tại Extalia
Họ sợ hãi, nhưng họ tin tưởng vào một sự thật mà họ đã được tiêm nhiễm
" Nó là cái gì? Đó là chị Charlos? Chị ấy không có chuyện gì chứ?" Wendy lo lắng nhìn vào khung cảnh trước mắt, sự nhạy cảm của cô bé với biến đổi của không khí lớn hơn so với bất kỳ một ai khác có mặt tại nơi này
Dao động ma thuật ở Charlos yếu ớt đến gần như không tồn tại
" Cô ấy ổn, nhưng có lẽ tình huống hiện tại không khả quan cho lắm..." Carla cau mày, cũng đã đọc ra sự bất thường:" Nếu tiếp tục kéo dài thời gian... "
" Mọi người, nghe này..." Không thể để nó cứ như vậy xảy đến
" Các ngươi chưa đi? Lũ phản bội!"
" Này khoan, quá nguy hiểm..." Một trong những cao tầng của Extalia- bộ trưởng bộ nội vụ, Nady, bắt đầu hoảng hốt ngăn cản những người dân quá khích
Cố gắng để tìm kiếm lại trật tự nhưng không khiến họ sợ hãi
" Được rồi, Nady..." Bóng dáng cao lớn hơn hẳn những Exceed bình thường, khí chất ôn hòa nhưng cao quý, như có như không tia áp bách lướt qua:" Cuối cùng cũng tới lúc rồi..."
" Nữ hoàng..."
Để đến lúc tất cả... phơi bày... sự thật... bị che giấu...
Dư lại, chỉ còn là tiếng khóc than, sự sợ hãi, nhút nhát, trốn tránh...
Không thể tin...
Và cả thái độ chấp nhận số phận trong tuyệt vọng
Exceed là Thần sao? Xin lỗi, không phải!
Họ chưa bao giờ là thứ tồn tại đỉnh tầng đến mức ấy...
Họ chỉ là loài sinh vật không biết là may mắn hay bất hạnh, được trao cho một vài khả năng đặc biệt...
Những khả năng sẽ khiến con người nơi đây không ngừng thèm khát được chiếm hữu...
Họ phải tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc để trốn tránh...
Nhưng không ngờ tới... lớp bọc ấy... lại chỉ khiến thần dân của vương quốc này lâm vào cảnh trớ trêu hơn... mù quáng... tự cao tự đại... không hiểu được vị trí của bản thân...
An toàn và sinh tồn...
Trong thế giới hỗn loạn này...
Thật sự không phải điều dễ dàng...
Chưa bao giờ dễ dàng...
_______________________________
" Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!"
Âm thanh va chạm trầm đục của vũ khí
"Ầm! Oanh! Đùng! Đùng! Đùng!"
Sự va chạm và phá hủy liên tiếp, sự sụp đổ của hàng loạt bức tường cùng cả một công trình
" Không tệ" Bóng người chậm rãi xuất hiện từ bụi mù khẽ nâng môi vẽ nên một đường cong nhẹ đầy ngạo mạn, đôi mắt đen láy ánh lên vài tia sáng hưng phấn hiếu chiến:" Đã rất lâu rồi từ lúc ta có thể đánh một trận thoải mái như vậy"
" Tôi sẽ coi đó là một lời khen" Charlos đưa tay lau đi vết máu bên khóe môi, cũng bật cười, chậm rãi đứng thẳng người
Nhờ một chút mẹo nhỏ, chiếc còng trên tay cô đã bị chặt đứt thành hai mảnh bằng chính thanh kiếm trên tay kẻ thù, thế nhưng, tình cảnh vẫn chẳng khả quan hơn được bao nhiêu
Bóng dáng thon dài tiếp tục lao tới, tựa một con sói trắng đã khóa chắc con mồi mục tiêu
" Nộ Hỏa!" Thanh kiếm của Charlos Edolas bùng lên một ngọn lửa màu lam sáng chói, nó rời khỏi thân kiếm, âm thầm tấn công vào vùng eo cùng cổ yếu hại của Charlos, xảo quyệt tựa như xà
Ánh mắt Charlos co lại trong một khoảng khắc, sau đó phản ứng nhanh chóng vung tay đánh về phía làn lửa, cũng không kém phần xảo trá để hai phần còng bằng đá không thể tháo ra trên cổ tay đập thẳng vào vị trí kết nối yếu nhất của ma thuật, cắt đứt toàn bộ thuật thức
Liên tục hơn hai mươi quyền mới đủ để xóa bỏ Nộ Hỏa
Nhưng bất hạnh, mải mê xử lý ma pháp của đối phương đồng nghĩa với việc cô ấy không thể cùng lúc ngăn cản chính bản thân kẻ thù đang lao tới
Nghiêng người thoát được một kiếm trong gang tấc, Charlos không chút nghi ngờ chỉ kịp giơ ngang tay trước ngực che chắn bộ phận yếu hại, trực tiếp chịu một chân của Charlos Edolas, bay về đằng sau hơn mười bước, tông thẳng vào một cái cột trong điện mới dừng lại
Dây nối giữa hai phần còng bị chặt đứt, tạm thời các cử động không còn bị hạn chế, nhưng mảnh còng vẫn khóa chặt hai cổ tay cô, ngăn cản toàn bộ nguồn phát ma lực lẫn sự thi triển ma thuật
Bạch Ngân đang trong tay của phân thân, Charlos hiện tại thật sự phải thực hiện trò "tay không bắt giặc"
Hay là "tay không đón kiếm" nhỉ?
Chỉ có thể cười mỉa một chút rằng trong cái rủi có cái may, đôi mắt nhìn thấu kết nối ma lực và thuật thức ma pháp của cô thuộc về thiên phú cá nhân, không cần ma lực để duy trì
Tóm lại là...
" Lôi Đình Vạn Quân!" Thanh kiếm trên tay Charlos Edolas run lên, hàng loạt những con rắn nhỏ màu vàng rít gào xuất hiện, không khí tựa như co lại trong chốc lát
" Không có vũ khí, không còn ma thuật, không có người trợ giúp..."
" Lần này, ngươi chắp cánh cũng đừng hòng thoát!" Cô ấy chỉ thẳng thanh kiếm lên trời, rồi đột ngột chém xuống:" Tiếp lấy!"
Sét từ thanh kiếm ấy lao thẳng về hướng kẻ đối diện, lại cộng hưởng với những bức tường có cấu tạo đặc biệt trong cung điện, chỉ trong một cái nháy mắt, hàng vạn những tia lửa điện như dệt thành một tấm thảm khổng lồ bao quanh cô, nhà lao vàng óng từng bước ép sát vào kẻ bị thẩm phán
Đây thật sự là thứ máy móc có thể tạo ra à? Đùa gì vậy?!
Đòn đánh này chưa đi, đòn tiếp theo đã tới, Charlos chạy không thoát, lùi không xong, cản không được, đôi tay cô mất sạch cảm giác vì đã phải cản hàng trăm đòn tương tự trước đó
Đành bất lực bắt chéo đôi tay che trước mặt, trực tiếp đưa thân chịu đòn
" A..." Đau đớn tê dại làm Charlos cắn chặt răng mình
Ít ra thì như thế này... mình còn có thể lựa chọn nơi bị tấn công tránh chỗ yếu hại...
Cậu làm ơn... nhanh lên...
_______________________________
Đột kích từ mặt đất, những ma đạo sĩ đến từ Trái Đất không ngừng khẩn cầu mình đang chạy kịp với thời gian
Erza vừa tập hợp cùng Lucy và Gray, dưới sự giúp đỡ của Coco, xông thẳng lên bầu trời trên lưng thú cưỡi Legipyon
Thứ đầu tiên họ nhìn thấy, là một cỗ máy to lớn chắn hết tầm nhìn, cùng ánh sáng đỏ cam ngập tràn hơi thở hủy diệt
Và tự nguyện cam chịu một cách cương quyết trước nòng súng điên cuồng đó... là thân ảnh quen thuộc như vậy...
" Ở kia!!" Erza trừng mắt thét lên:" Chúng ta không kịp mất!"
Bộ Hắc Dực giáp xuất hiện sau một lần hơi thở, cô ấy giậm mạnh chân, lao lên như một cơn lốc
" Charlos!"
" Scarlet!!" Nhưng không thành công, tia sáng vàng xẹt ngang qua đường đi, chỉ phút chốc, trước mặt Erza đã có thêm một bóng người
Mái tóc đỏ rực cắt ngắn và khuôn mặt tựa như một khuôn khắc ra
" Nightwalker?!" Erza vô cùng kinh ngạc đứng sững lại giữa không trung, nhưng sau đó lập tức cau mày:" Tôi không có thời gian với cô!"
" Đừng hòng chạy!" Erza Edolas có vẻ sẽ không quan tâm đến bất kỳ thứ gì làm cản trở cuộc đấu của cô ấy và người kia vào thời điểm hiện tại nữa:" Explosion!"
Vẫn là những đòn đánh cũ, nhưng không biết tại sao, Erza có cảm giác sức mạnh của chúng lại tăng lên một cách đáng kinh ngạc
" Tránh ra!"
" Ngươi phải đánh bại ta trước!"
" Chuyện gì đang xảy ra ở đây?!" Báo đen Lily cùng Gajeel chạy tới từ phía bên kia hòn đảo nổi, kinh ngạc nhìn một màn
" Đó là cái gì?!" Lily mở to mắt ngơ ngác nhìn DOS sừng sững giữa bầu trời
" Coco! Bay thẳng vào nó!" Lucy không chút do dự thét lên chỉ huy
" Tôi biết!" Cô ấy gật đầu nhanh chóng:" Legipyon! Cố lên!"
Thân hình to lớn của nó lao nhanh, đâm sầm vào DOS, thế nhưng vẫn không làm cho cỗ máy ấy di chuyển dù chỉ một chút
" Ta nói ngươi dừng lại!" Gray giận điên lên, trực tiếp sử dụng ma thuật:" Băng chùy! Băng thương!"
" Tôm tép..." Thế nhưng Ryon- kẻ điều khiển cỗ máy hủy diệt vẫn lười cho cậu lấy một ánh mắt, hắn nhìn bóng đen trong tầm ngắm, cười lạnh:" Vĩnh biệt!"
Đòn tấn công của Gray chỉ đủ khiến DOS chao đảo chưa đến 5 giây, ngay sau đó, tất cả những đòn đánh băng đều đập vào một màn chắn ma thuật che kín thân máy, hoặc vỡ vụn thành từng mảnh, hoặc trực tiếp dội lại phía này
Legipyon đau đớn kêu lên, theo bản năng mà tự mình liên tục lùi lại
Không còn kịp nữa, nòng súng đã được khai hỏa
Tia năng lượng khổng lồ rời khỏi sự kiểm soát không chút lưu tình, không có luyến tiếc
Hình ảnh tương tự... cũng vừa xảy ra cách đây vài tháng... như vô số lần trước đó...
Cú khai hỏa của Nirvana...
Bóng người đó có lẽ đã chẳng thể làm gì hơn được nữa
" Để đó tôi! Lùi lại!!" Gajeel hét lên rồi lao tới:" Tiếng gầm của Thiết..."
" Ổn mà, không cần như vậy..." Cô gái ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng xung quanh, gió thổi tung chiếc mũ trùm, khẽ lùa qua mái tóc đen nhánh
Charlos giậm mạnh chân, lao đến trước nhất, trên tay cô ấy nhanh chóng kết thành vài ấn hình kỳ lạ, cô tự lẩm bẩm:" Ừ, tên kia tới muộn rồi, tuyên bố tịch thu lời cảm ơn..."
" Này bà chị!!!" Gray gào lên
" Chị Charlos!!!" Lucy run rẩy
" Charlos!!!" Erza không thể tin được
Ánh sáng đỏ cam nuốt chửng cô gái trẻ
Trong giây phút cuối cùng, Ryon và Nightwalker đều thẫn thờ đến cứng ngắc nhìn vào khuôn mặt quen thuộc dưới lớp áo choàng
Biết là không phải người đó, nhưng vẫn không ngăn được tim mình thắt lại nguyện cầu
Ánh sáng trắng bùng nổ, nó chỉ đối chọi với tia sáng đỏ cam trong một giây xuất hiện, rồi biến cả hai thành dĩ vãng như một giấc mộng thoáng qua
Bầu trời xanh biếc... không một gợn mây...
Bóng người họ muốn tìm... không còn ở đó...
Đánh đổi mọi sinh mệnh lực và ma lực ít ỏi còn sót lại trong phân thân...
" KHÔNG!!!!"
Dù biết đó không phải là chính người kia, cảnh tượng vừa rồi, chỉ khiến tất cả những ai chứng kiến cảm thấy đầu óc quay cuồng trời đất chao đảo
Cả những tiếng than khóc tự trách trên Extalia cũng như vừa bị ai đó bấm nút dừng lại
Cả thế giới lâm vào yên tĩnh rợn người
" Đem tất cả đám thần thánh đó... bắt lại cho ta!!!"
Giọng nói đột ngột phá tan không khí khó hiểu... mở màn cho sự kết thúc
_____________________________
Đây, về rồi mọi người ạ
Vô cùng xin lỗi về khoảng thời gian biệt tăm biệt tích
Thật sự là au cũng không muốn đâu, nhưng mà au vừa phải vật lộn với 5 bài tiểu luận và 3 bài thuyết trình trong 3 tuần qua mọi người ạ, kiệt sức quá (T_T)
Các thầy cô ơi, dù mọi người sợ tụi em không theo kịp bài giảng hay chưa được ôn tập, chưa kịp tiếp thu để kiểm tra, nhưng mà lần sau chúng ta có thể trở về việc kiểm tra truyền thống được không ạ (T_T)
Ps: Dự kiến là lịch ra chương vẫn sẽ không đều, bởi vì au chuẩn bị xách thân đi học quân sự đây, trời ơi là trời, nóng nóng nóng nóng nóng!!!(T_T)
A.S