Dịu Dàng Yêu Em
Chương 264: Ngoại Truyện
Ngoại truyện 1 THANH DẠ, BÌNH TĨNH LẠI “Mộc Dịch Triệt, chết đi”. Keng keng keng. Tiếng đao kiếm keng keng được Thanh Dạ giương tới sát rạt. Mộc Dịch Triệt đổ mồ hôi, đưa tay ngăn lại. “Thanh Dạ, cô bình tĩnh lại đi”. “Anh là đồ mắc dịch, dám hôn tôi… tôi tôi tôi không thể nào bình tỉnh được…” Thanh Dạ dường như đã sắp phát điên, nghĩ đến cảnh vừa nãy môi kề môi với Mộc Dịch Triệt tim cô đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài, mặt đỏ ửng, nóng ran, không bình tĩnh được. Tên đáng ghét Mộc DịchTriệt! Tên Mộc Dịch Triệt lòng dạ củ cải dồi lợn! Tên này dám hôn môi mình khi mà đã hôn quá nhiều gái… Nghĩ thế, Thanh Dạ tức giận, rút súng từ chân ra nhắm thẳng vào trái tim của Mộc Dịch Triệt. “Lần này, nhất định tôi sẽ không bắn trượt!”. Mộc Dịch Triệt thấy cô đưa súng lên, đứng im tại chỗ, nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm túc. “Đó là…” Ngón tay Thanh Dạ dừng lại, bối rối nói: “Sao anh không bỏ chạy, anh đừng nên dừng lại”. Không chạy, cô bắn trúng thì thế nào! Súng cô có cự ly không thể chệch được. Mộc Dịch Triệt là đồ ngốc, muốn chết ư? “Đó là súng của tôi”. Mộc Dịch Triệt chỉ chỉ vũ khí trong tay Thanh Dạ, “Là khẩu súng đầu tiên tôi cho cô, sao cô vẫn còn giữ…” “Không phải!” Cô đỏ mặt , “Không phải súng của anh…” “Thanh Dạ”, không biết anh đã đi tới cạnh cô từ lúc nào, nắm tay cô, linh hoạt đoạt lấy khẩu súng và nhìn thấy bên trên có chữ M, là biệt hiệu của anh. “Cô giữ lại vì mê tôi phải không?”. Mộc Dịch Triệt cười đểu, “Ồ, Tiểu Dạ yêu thầm tôi?” Thanh Dạ nghiêng đầu không nói gì. Mộc Dịch Triệt thuận tay tháo đồng hồ đeo tay của Thanh Dạ, ném xuống đất, nổ súng, một phát bắn nát chiếc đồng hồ, sau đó ném luôn khẩu súng xuống biển. “Anh làm gì đấy! Đó là đồ của tôi…” Hai mắt Thanh Dạ ửng đỏ. “Mộc Dịch Triệt, sao anh lại ném đồ của tôi… Đó là thứ duy nhất…. Á…” Mộc Dịch Triệt thề, đây là nụ hôn dịu dàng mê đắm nhất của anh trên đời này, anh sợ làm cô bé đồ đệ sợ. Thanh Dạ bủn rủn cả người, trong người có cảm giác vô cùng kỳ quái, hoảng hốt không dám nhìn vào Mộc Dịch Triệt… “Không thể bình tình được nên tôi đã giúp cô rồi đấy, đã thấy khá hơn chưa?” Thanh Dạ không ngừng thở dốc, ôm ngực không nói gì, bây giờ cô đang dựa vào ngực anh… “Hóa ra chiêu này có tác dụng với Tiểu Dạ, yên tâm đi, kỹ thuật hôn của tôi cao siêu lắm, khi nào cô không thể bình tĩnh tôi sẽ đến giúp cô…” Kỹ thuật hôn cao siêu lắm! Mặt Thanh Dạ đen thui, hai tay nắm chặt lại… “Đồ đệ ngoan nào”. Mộc Dịch Triệt vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, vui vẻ. “Sư phụ luôn bận tâm một chuyện, ngực của con size 32E đúng không, chắc mẫn cảm lắm đây…” Đồ… “Sao thế?”. Mộc Dịch Triệt thấy mặt cô biến sắc, lùi lại. “Mộc-Dịch-Triệt! Đi-xuống-địa-ngục-đi”. “Bình tĩnh, đừng xúc động…” “Lần này, tôi muốn anh xuống gặp Diêm vương!” … ( Mạc Mặc: vòng đi vòng lại hai người, biểu Thiếu gia thật vất vả! ) Ngoại truyện 2 KẾ HOẠCH CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC Như mọi ngày, Tổng giám đốc Mộc về nhà, vừa bước vào liền thấy cô gái bé nhỏ của mình đang ngồi trên ghế sofa vừa ăn kem vừa ngẩn ngơ xem tivi, cô giờ đã trở thành trạch nữ kiêm bà nội trợ, Mộc Duệ Thần liếc mắt thấy trên ti vi chiếu cảnh của anh chàng gay. [Edit khó quá, để hồi nào mình rãnh mình sửa lại đoạn này]. Tổng giám đốc Mộc tức giận! Cô nàng là một trạch nữ kiêm hủ nữ điển hình! “Em dám xem cái này ư!”. Anh tắt ti vi, giựt cốc kem to trên tay cô. “Sau này không được xem và cũng không được ăn nhiều đồ lạnh, không tốt cho sức khỏe”. Ngải Ái nhìn màn hình đen ngòm, nhìn cốc kem bị lấy mất, mặt xụ một đống. “Tổng giám đốc Mộc, anh không thể tước đi của em cả quyền được giải trí”. “Vấn đề này không đáng để thảo luận”. Gạt phẳng thẳng thừng! “Tổng giám đốc à…”. Như con mèo yêu ngoe nguẩy đuôi meo meo. “Ngày mai cho em đi làm đi… Em ở nhà một mình buồn quá…” “Không được.” “Nhưng…” “Em thực hiện chuyện đã đồng ý với anh trước rồi nói sau” Khi Tổng giám đốc Mộc cao giọng thì chỉ có ba khả năng: Ra lệnh, nhấn mạnh và yêu cầu… Huuuu. Cô số khổ! Nghe Mộc Duệ Thần nghiêm giọng nói xong, Ngải Ái càng uất ức, ngồi ở trên ghế sofa rầu rĩ cau có, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em chẳng nhớ mình đã đồng ý với anh chuyện gì cả…” Mộc Duệ Thần cởi quần áo, nhìn Ngải Ái vẫn đang ngồi trên ghế sofa ngẩn người, tức giận, chắc hản cô đã quên việc tối qua cả hai trao đổi rằng nhất định phải sinh con trong năm nay. Sắp cuối năm… nhìn cô nàng không có vẻ gì là cùng phối hợp, Mộc Duệ Thần biết nhiệm vụ này gặp bất lợi. “Bé con…” Không nghe. “Bé con?” Đang ngẩn người. “Bé con?” Làm bộ đang ngủ. Mộc Duệ Thần thở dài nhìn Ngải Ái, có cảm giác nói với bé con như nước đổ đầu vịt, phản ứng chậm chạp. Anh bế cô lên, bước chân đi… “Đi đâu thế?” “Thay giùm em bộ váy bẩn”. Tổng giám đốc Mộc chán nản. “Á, nhưng… “. Cô năn nỉ. “Mộc Duệ Thần, em đói rồi”. “Ừ, anh cũng đói”. Mộc Duệ Thần trả lời hết sức nhân tính. “À… Tối nay anh muốn ăn gì?” “Em” Câu trả lời rất cầm thú. Ngải Ái xấu hổ. “Không… không được…” Đây là câu mà Mộc Duệ Thần luôn nói khi muốn quan hệ. Vì thế – - – - – - – - – - – - Mộc Duệ Thần nghĩ trong đầu các trình tự cho tối nay… Trên giường- – trong phòng tắm – - trên giường – - trong phòng tắm – - trên giường- – trong phòng tắm – - trên giường -… (Mặc Mặc: ăn nhiều thịt quá coi chừng bội thực đấy, ăn từ từ thôi…) “Bây giờ em phải đi tắm trước”. Anh ném cô vào phòng tắm, ra lệnh, rồi cũng bước vào trong. “Bé con, cởi quần áo ra, anh sẽ tắm cho em”. Ừ… Thực ra, trong phòng tắm – - trên giường- – trong phòng tắm – - trên giường – - trong phòng tắm – - trên giường- – trình tự này cũng không tệ, Mộc Duệ Thần thầm đánh giá. Ngải Ái ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần, gật đầu cái rụp rồi mỉm cười, dịu dàng và sảng khoái. “Ừ ừ, em cảm ơn anh, ôi, con trai trưởng thành rồi, lại hiếu thảo như thế, còn muốn giúp mẹ tắm nữa cơ”. “Ngải Ái!” Gương mặt đẹp trai của nhóc Mộc tối đi, hai mắt lộ rõ sự tức giận, “Em có gan thì nói lại xem”. “Ờ, em có nói gì đâu…” Ngải Ái không to gan tới mức đó, ngoan ngoãn để con trai tắm cho mình. Nhìn mặt con đen thui, Ngải Ái cọ má vào cánh tay anh. “À… Mộc Mộc, tắm rửa xong… Chúng mình làm gì vậy?” Mộc Duệ Thần vừa tắm cho cô, nheo mắt, giọng nói lạnh nhạt hết mức. “Sinh em bé”. Ngoại truyện đêm giáng sinh “Bà xã, đây là bánh kem của em” Tổng giám đốc Mộc nhìn vẻ mặt hớn hở của bà bầu nhếch môi cười như cánh sóng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đây không phải là bánh sinh nhật cũng không phải bánh để ước” “Tự nhiên em muốn ước rất nhiều điều”. Trong ánh nến, gương mặt cô trông rất huyền bí, cô chắp hai tay lại, hé mắt nhìn người đàn ông đẹp trai, giọng nói rầu rĩ. “Không được hả?” “Được”. “Ok ok”. Gật đầu, bắt đầu lẩm bẩm. “SantaClause, tôi ước mua được túi LV, ước ngày mai trời đẹp để đi học lớp, ước cao lên vài cm vì chồng tôi quá cao lần nào đứng nói chuyện với anh ấy cũng mỏi hết cổ, ước cho chồng tôi yếu đi để tôi có thể cho anh ấy nếm mùi bị bắt nạt, ước cho tôi…” Mộc Duệ Thần nhìn nến trên bánh kem sắp tắt mà cô nàng vẫn nói không ngừng: “À, tôi ước hai tháng trước khi sinh tôi không bị ốm nghén, ăn được nhiều đồ ăn ngon, ước cho tôi sau khi sinh con sớm lấy lại vóc dáng, ước hco Thanh Thang luôn dồi dào sức khỏe, ước cho cô ấy nhanh chóng tìm được một người chồng tốt, ước cho con chó nhà hàng xóm đang bệnh được khỏi vì tôi rất đau lòng” Mộc Duệ Thần khẽ thở dài, những điều ước của bé con dài lê thê. “Em”. Anh lên tiếng, nhìn cái bụng tròn vo của vợ lo lắng cô đứng lâu sẽ bị đau lưng. “Em có ước muốn gì cứ nói với anh, anh sẽ thực hiện cho em” Ngải Ái dừng lại, lườm anh một cái. “Anh không phải là Santa Clause” “Nhưng anh hữu dụng hơn ông ta” Từ nhỏ cô đã tin có Santa Clause, cô thấy nến sắp tắt liền chắp hai tay lại. “Ước cho hòa bình thế giới, Tổ quốc bình yên, chiến tranh ở Trung Đông ngừng lại, giá cả ngừng tăng, Mộc Duệ Thần bị biến thành người ngoài hành tinh” “Anh biến thành người ngoài hành tinh?” Mộc Duệ Thần phì cười, đưa tay gỡ nến. “Santa Clause không vạn năng như vậy, em lại có quá nhiều điều ước, ông ta chắc mệt lắm đây”. “Chồng, anh cũng ước đi” Mộc Duệ Thần nhìn cô một lúc lâu, lắc đầu” “Trẻ con, anh không làm” Thằng nhóc thối này! Ngải Ái cau có: “Nhóc chết tiệt, dám chọc chị” Hai tay ôm bụng, tức giận cắn miếng bánh Mộc Duệ Thần đút cho, sau đó nhìn anh bước tới cửa sổ. Cô bê bánh kem chạy tới quay một vòng rồi đứng sau lưng anh. “Mộc Duệ Thần” “Sao?” Anh vừa quay mặt lại, môi bất ngờ bị chặn lại. Trên môi có một miếng kem phết bơ hòa quyện trong mùi của cô. Anh đưa tay đinh ôm bụng bầy thì cô đã nhanh nhẹn thoát ra. “Em thích hương vị này”. Cô nhón chân lên, hơi khó khăn để nói được vào tai anh, học ngữ điệu của anh, thổi thổi vào tai. “Cưng à, mai em muốn ăn dâu tây, anh phải mua cho em nhé nhóc đẹp trai”. Nói xong, cô lướt ngón tay qua cằm anh, cười híp cả mắt. “Bé con, em đang…” Đôi mắt Mộc Duệ Thần nheo lại, nghiêm giọng. “chọc tức anh phải không?” “Không có… Á” Hình phạt là hôn cô muốn nghẹt thở. Thằng nhóc chết tiệt này luôn dùng sức mạnh để khống chế cô ~~ Hu hu “Môc Duệ Thần, anh không thể vô duyên vô cớ trừng phạt em. Cái gì cũng phải có lý do… Á” Lại im lặng một lúc lâu. “Không biết lý do bị phạt?”. Anh bật cười. “Anh là đồ vũ phu, hôn muốn nghẹt thở luôn là sao…” Ngải Ái muốn nổi cáu. Dùng nụ hôn để che miệng người ta lại không cho người ta nói, thằng nhóc này quá độc ác. Sau khi được buông ra, Ngải Ái có cảm giác mình sắp ngất đi. Cô muốn mở miệng phản bác nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Mộc Duệ Thần vội vàng im bặt nuốt giận, rụt cổ đầu hàng. Cô ôm anh, nũng nịu: “Chồng, em muốn ăn bánh kem” Mộc Duệ Thần cao giọng, ôm chặt cô trong lòng. “Đúng rồi” Ngải Ái méo miệng, khi nào thì cô mới vùng lên được đây? “Chồng?” “Sao?” “Anh không có điều ước gì hết à?” “Sao?” “Á, thôi thôi.. Trẻ con! Trẻ con quá nhỉ? Chồng em sao có thể. Em không nói không nói nữa” “Tuyết rơi rồi” Mộc Duệ Thần đột nhiên nói, Ngải Ái im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết rơi dày như lông ngỗng, tung bay trong không trung, hoa truyết trắng xóa phủ khắp thành phố. Cả thành phố A chìm trong tấm màn tuyến trắng xóa. [Mình nghĩ rằng cửa kính sát đất. Nhà giàu hay lắp cửa như vậy”. Bầu trời trắng lạnh, hoàng hông đang dần buông xuống, thời tiết lạnh lẽo nhưng không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt và sầm uất của thành phố. Những cửa hàng, các trung tâm thương mại vẫn mở rộng cửa, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, trước mỗi cửa hàng đều có cây thông Noel nhấp nháy trong đêm tối. Ngải Ái nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa đầu vào ngực Mộc Duệ Thần, nhẹ nhàng nói: “Chồng, giáng sinh vui vẻ” Mộc Duệ Thần ôm bụng tròn của vợ, cởi áo khoác lên vai cô, cười hạnh phúc. Bé con thật ngốc, tại sao anh lại phạt em? Bởi vì trong những điều ước của em ngoài điều ước muốn biến anh thành người ngoài hành tinh ra không có điều ước nào dành cho anh. Em hỏi anh có ước gì không? Dĩ nhiên là có. Anh hy vọng mỗi thời khắc trôi qua đều được nhìn thấy em cười. *** Tuyết rơi. Mộc Dịch Triệt nhìn cô gái đứng cách mình 3 m, kêu lớn: “Tiểu Dạ, anh đã đi theo em 5 tiếng đồng hồ rồi, chỉ có một món quà thôi mà em lựa khó đến vậy sao?” Thanh Dạ đứng trước một cây thông Noel, đưa tay ra thầm thì: “Tuyết rơi” “Kim cương, đá quý, quần áo cái gì em cũng không cần. Em thích gì cứ nói cho anh biết. Tiểu Dạ, anh không đoán được”. Mộc Dịch Triệt đi về phía trước, mặt anh lộ vẻ chán nản. Bất hạnh thay anh lại quên việc mình hứa sẽ tặng cho Tiểu Dạ một món quà nhân dịp sinh nhật đành phải thay thế bằng quà Giáng Sinh nhưng cho dù anh đã chọn hàng trăm thứ cô bé đều lắc đầu buồn bã bỏ đi. Thanh Dạ nhìn Mộc Dịch Triệt bước lại gần, đứng yên bất động. Mộc Dịch Triệt kinh ngạc, trước đây khi anh đến gần cô bé sẽ rút súng ra ngay nhưng hôm nay sao lại đứng chờ anh lại gần. “Thanh Dạ, em”. “Anh là đồ lừa đảo”. Cô ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, hai bàn tay đeo bao tay đen nắm căặt lại. “Mất tích hơn một năm” Mộc Dịch Triệt đi đến đứng trước mặt cô thì dừng lại. Anh khẽ nhún vai. “Anh có việc phải làm, là bất đắc dĩ” Khuôn mặt Thanh Dạ tái đi, nắm cổ áo Mộc Dịch Triệt, ánh mắt cô giận dữ. “Mộc Dịch Triệt, một năm qua anh đã ngủ với bao nhiêu con đàn bà?” “Sư phụ rất hấp dẫn phái đẹp nên em đoán thử đi” Giọng nói của anh ngả ngớn nhưng lại có vẻ mệt mỏi. Thanh Dạ nhìn anh một lúc rồi thả ra, đưa hai tay lên miệng từ từ rút bao tay ra, ném xuống đất. “Được, để tôi đếm” Dứt lời, cô vươn tay ôm cổ Mộc Dịch Triệt, nhón chân hôn vào môi anh. Mộc Dịch Triệt mở to hai mắt, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang mơ màng, rồi bình tĩnh sau cùng ngập tràn hạnh phúc. Cô nắm được tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Mộc Dịch Triệt ôm cô, hôn cô say đắm trong đêm tuyết, không muốn ngừng lại. Thanh Dạ nắm chặt tay anh, cảm giác tuyết tan ra trong lòng bàn tay của cả hai. Tay anh rất lớn và ấm áp. “Mất tích một năm để làm những nhiệm vụ miễn phí cho tổ chức chỉ để em có thể quay lại đó. Mộc Dịch Triệt, anh nghĩ em không biết gì hết sao? Ai cho phép anh làm như vậy? Tại sao anh lại muốn làm thế?” Cô trừng mắt nhìn anh, giận dữ nói. Mộc Dịch Triệt chỉ cười, đưa tay vuốt tóc cô. “Bởi vì anh là sư phụ của em. Tiểu Dạ đã tiến bộ nhiều, có thể chủ động ôm sư phụ, không tệ, không tệ…” Thanh Dạ có thể sự hãi sự động chạm của bất kỳ ai nhưng lại không e ngại Mộc Dịch Triệt. Vì cả đời cô đã dính vào anh. Năm đó cô bị bỏ rơi trong bãi rác, có một câu bé cao gầy đến và đưa tay ra. “Hóa ra lại bị bỏ rơi giống anh. Đi theo anh nào” Cô không đồng ý. Anh cười hì hì, “Đi theo anh đi, anh có quà cho em” Cô gật đầu, vào cái ngày mà cả nhà cô gặp nạ, cũng chính là sinh nhật của cô, anh đã nói có quà cho cô vậy nên cô đi theo anh. Đó là lời hứa anh chưa hề thực hiện. Cô bí mật nhặt khẩu súng anh vứt đi cất giấu trong người như báu vật. Bây giờ, nụ cười của anh chính là nụ cười của kẻ lừa đảo với cô bé năm nào. Hiện tại, anh chỉ là một kẻ lừa đảo. Những lời anh hứa chưa bao giờ thực hiện dù chỉ là một lần. Đồ lừa đảo… Đồ lừa đảo… Cả đời này anh chỉ có thể là một kẻ lừa đảo. Mặt Thanh Dạ đỏ lên, cắn môi không nói gì nhìn vào gương mặt của người đàn ông mất tích hơn một năm. Mộc Dịch Triệt nhìn cô khó hiểu hỏi: “Sao vậy, em vẫn còn giận? Hay định rút súng ra bắn chết anh?” “Quà” Cô đưa tay ra, giọng nói chắc nịch, trịnh trọng nói. “Cho em, em chọn xong rồi” Mộc Dịch Triệt thở ra: “Em nói đi, anh mua cho” “Không mua được”. Thanh Dạ bình tĩnh nói, lần đầu tiên cười với Mộc Dịch Triệt. “Mộc Dịch Triệt, em muốn món quà chính là anh” Anh ngẩn người. “Chắc chắn chứ?” “Dĩ nhiên” “Được” Anh nhếch môi cười “Anh giao anh cho em Tiểu Dạ, sau khi dùng qua… đừng có trách sư phụ”. Sau đó thì thầm vào tai cô như tên trộm. “Đảm bảo với em, kỹ thuật của sư phụ phải nói là…” Thanh Dạ cố kìm chế cơn giận muốn rút súng bắn chết tên lưu manh này, nghiến răng nói: “Mộc Dịch Triệt, anh tránh xa tôi ra” “Tiểu Dạ, em đang cần anh giúp em bình tĩnh lại phải không?”
Tác giả :
Thiển Mạc Mặc