Dịu Dàng Yêu Em
Chương 218-220
218. Anh chàng đó mải vùi đầu vào ngực cô gái, còn cô gái mắt lim dim tận hưởng cảm giác anh ta mang lại cho mình, họ không hề chú ý tới sự tồn tại của Ngải Ái, thậm chí không hề liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái… Cho nên, lúc cô đi vào trong, quay lại đối diện với cửa thang máy làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay lên định nhấn số tầng dưới cùng… “Tầng trên cùng”. Giọng nam giới khàn khàn vang lên sau lưng ra lệnh cho cô, trầm lặng và am hiểu, đánh thẳng vào trong trái tim của Ngải Ái. Ngón tay giơ lên run rẩy, còn tay trái thì nắm lại thành nắm đấm. Ngải Ái nhìn qua gương, lén nhìn anh chàng đó. Gương mặt đẹp rạng rỡ, đôi mắt đen sâu thẳm, hơi thở nam tính phong độ, cùng với đôi môi quyến rũ, lúc này đang phóng ham muốn vào trong cơ thể trắng mịn của cô gái kia… Đôi mắt đen sâu thẳm đó bất chợt quay sang nhìn cô, tim Ngải Ái nhảy dựng lên, vội đưa tay nhấn nút tầng trên cùng theo phản xạ. Hành động của anh chàng quá mức kiêu ngạo, vẻ đẹp trai hoang dã, vẻ đẹp khiến người khác phải ngẩn người, gương mặt có thể khiến nhiều cô mê mệt… Và là một gương mặt vô cùng xa lạ. Anh chàng xa lạ đó ra lệnh ngắn gọn cho cô, đáng lý ra cô không nên nghe theo. Vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhấn nút bấm tầng trên cùng, mở to mắt nhìn những con số nhích dần lên. Khỉ thật, sao mấy ngày gần đây cô toàn gặp xui xẻo thế này, quên đi quên đi. Đến tầng cao nhất. Ngải Ái giương mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia đã mặc xong quần áo, cúi người trước anh chàng kia, sau đó đi ra ngoài. Ngón tay cô đặt sẵn trên con số chỉ cần chờ cho anh ta đi khỏi là nhanh chóng chạy thoát thân khỏi cái nơi tù túng này. Nhưng… Anh ta chẳng những không ra khỏi thang máy, trái lại bước tới đứng sau lưng cô. Thân hình cao lớn đứng ngay đằng sau, hơi thở ấm ấp nhanh chóng vây quanh cô… Ngải Ái có cảm giác khó thở. Cô giương mắt, lên tiếng nhắc nhở: “Này anh, đến tầng trên cùng rồi đấy”. Anh ta tiến lên, cô lùi ra sau. Lùi tới khi nào đụng vào xó thì anh ta mới dừng lại, thân hình cao lớn dựa vào vách thang máy, hơi cúi người xuống. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, chậm rãi nói ra hai chữ: “Ngải-Ái”. Mặt Ngải Ái biến sắc, đứng trong góc tường, trừng mắt: “Anh… sao anh biết tên tôi?” “Tôi…”. Anh mỉm cười, giơ ngón tay lên lạnh lẽo như con rắn nước lướt qua gò má cô. “Dĩ nhiên tôi không quen cô”. Ánh mắt anh ta rất khó hiểu và sâu thẳm cứ như có lửa ở trong đó, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Rồi ánh mắt khó hiểu đó quét xuống người Ngải Ái khiến cô run bắn, nắm chặt vạt áo. “Vậy sao anh lại biết tên tôi?”. Cô nhíu mày, muốn đứng cách xa anh ra. “Đoán đi”. “Đoán ư?”. Ngải Ái nhìn anh, nheo mắt cười. “Anh này, anh phải nói tôi đoán cái gì chứ, Golden Melody Awards Winners hả? Khi nào tôi sẽ là một trong những người đoạt 5 triệu giải thưởng? À, hay bạn tôi là Mạnh Á Xuyên có khả năng đến công ty M làm việc không?”. Tự nhiên nói cô đoán. Ai tin! Anh ngước mắt lên. “Cô mà cũng nhanh mồm nhanh miệng thật”. Hả! Anh làm như tôi và anh quen biết nhau hả? “Thế à, xin lỗi, tôi là như vậy đấy”. Ngải Ái hếch cằm lên. “Này anh, xin nhắc nhở anh rằng, đây là tầng trên cùng, mời anh ra khỏi thang máy ok? Đừng ở đây đấu khẩu với tôi nữa, tôi muốn đi xuống tầng dưới”. “Cô đã quên…”. Thân hình cao lớn của anh ta không hề có ý nhường cô, trán nhăn lại. “Còn tôi… không quên được”. Hôm nay đúng là ngày đen đủi xui rủi của cô. Ghét của nào trời trao của ấy thật, chẳng hạn như lúc này cô đã hiểu ra một chân lý, mặc trên người đồ vest đắt tiền chưa hẳn đã là người có tài, mà cũng có thể chỉ là một kẻ biến thái không hơn. Anh ta đột ngột cúi đầu, cánh tay ôm ghì cô vào người: “Muốn quên những chuyện cô đã làm ư, ha ha, không sao, tôi sẽ khiến… cô phải nhớ lại từng chút một”. “Á! Anh kia!” Bị ôm bất ngờ, Ngải Ái giằng co trong lòng anh ta. Mà gã này cũng khỏe gớm, cánh tay chỉ siết nhẹ một chút mà cứ như có thể bóp nát được cô. “Anh mà không buông tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát”. Ngải Ái khó khăn lấy điện thoại trong túi quần. “Tôi nói này, anh có bệnh, để tôi gọi điện cho bệnh viện tâm thần, hình như anh đang cần được giúp đỡ”. [=)) Hơ hơ hơ... Mộc Mộc bị người ta nói mắc bệnh tâm thần] “Định cầu cứu?”. Anh cười nhạo. “Tố cáo tôi cái gì?” “Tội quấy rối!” Ngải Ái ra sức giãy giụa nhưng vòng ôm của anh ta cứ như xiềng xích, càng giãy càng bị trói chặt, càng cố trốn thoát càng bị làm cho tức ngực khó thở. “Thả tôi ra ngay! Anh nhận nhầm người rồi và anh cũng bị điên rồi. Tự nhiên vừa gặp tôi anh lại ôm tôi, anh cho anh là chuột túi hả!” “Quấy rối tình dục… Ý kiến này cũng không tồi”. Nghe giọng nói trầm trầm của anh ta, Ngải Ái nhìn qua thì thấy bàn tay anh ta đang lướt qua eo cô, sau đó theo đà thẳng tắp lên trước ngực cô. “Giờ, có thể báo cảnh sát”. Anh cười khẽ. “Vốn định không làm gì cô… nhưng cô… đã có yêu cầu, thì tôi sẽ làm thế”. Anh ta nói kiểu như quân pháp bất vị thân, giọng nói vô cùng nghiêm nghị nhưng thật ghê tởm! Sao đến một tên mắc bệnh tâm thần cũng có thể nói lý lẽ được nhỉ. “Bỏ cái móng heo của anh ra ngay cho tôi”. Phát cáu. “Anh mà còn sờ nữa là tôi làm thịt anh!” Ngải Ái giữ chặt tay anh ta không ngừng gào la, hai má đỏ bừng lên như lửa đốt, điều cô tức giận nhất chính là không chống cự lại nổi người này và càng đáng xấu hổ hơn cả là khi được anh ta vuốt ve, cô lại có cảm giác… Không! Khỉ thật! Quá tởm! Anh quay mặt làm ngơ, cô hết cách. “Chết tiệt!” 219. Ngải Ái khẽ mắng chửi, đầy lồng ngực anh ta ra, nhưng khi vừa chạm vào ngực anh, cô nhẩn ra cả người anh nóng bừng và tỏa nhiệt. [37 độ C :")]. Cứ như là vừa mới đụng vào một khối sắt nung, cả người lại bị anh kéo lại, cô hoảng hốt mở to mắt, bởi vì cô cảm thấy anh ta đang ham muốn cô. Lưng cô bất ngờ trống trải, chiếc áo ngực đã bị anh ta gỡ ra. “Anh…”. Ngải Ái cố gắng hết sức để chống trả, giọng nói mềm nhũn không chút sức lực. ”Đừng…” “Tôi nhớ rất rõ những nơi mẫn cảm nhất của em…”. Anh nhanh chóng cởi nút áo của cô. “Tôi đang vắt óc nghĩ cách tra tán em, bé con, không ngờ em lại tự tới nộp mạng…” “Bé… Á”. Cái gọi đó quá xa lạ! Nhưng khi cô được anh gọi như thế, cô lại rất muốn khóc. Hốc mắt cô chợt đỏ lên. Bé con, hai tiếng đó phát ra từ miệng người này khiến cô có cảm giác rất đau lòng… nhưng cũng êm tai vô cùng. Và cô bật khóc…. Mộc Duệ Thần nhìn người con gái thuần phục trước anh, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lẽo: “Giờ mà vẫn còn làm ra vẻ xa lạ với tôi ư?” Ngải Ái mở to mắt, nước mắt đang chực trào liền tuôn ra… “Tôi không biết… thật sự không biết anh là ai?” Cô run rẩy. Mộc Duệ Thần nâng cằm cô lên, nhìn ngắm vẻ yếu đuối của cô, bàn tay lướt qua bụng cô chợt khựng lại, lẳng lặng tuyên bố: “Ngải Ái, tôi sẽ khiến em phải hối hận”. Ngải Ái run lập cập, nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai đang tối sầm lại của anh. “Rốt cuộc anh… là ai?” “Chủ nhân… của cô”. Anh cao ngạo tuyên bố. Ngải Ái hoàn toàn có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh như băng vừa quét qua người. Cứ như muốn kiểm chứng điều gì đó, cứ như muốn nói với cô những lời tận đáy lòng, rằng anh ta không cần cô, tại sao lại như thế, cô không biết. Trong ký ức của cô, không có sự xuất hiện của người này. “Thả tôi ra… Á” Đôi đồng tử của cô giãn ra hết cỡ, cô ngẩn người ngay đơ. Nụ hôn bất ngờ, nụ hôn vô cùng mãnh liệt, như cơn sóng thần đổ ập đến. Cô bị hôn! Điều này khiến cả người Ngải Ái cứng đờ, không thể động đậy, cong môi đón nhận nụ hôn sâu của anh. Bờ môi cứ như bị cắn nát đau đớn, nhưng sự đau đớn này lại khiến cô thấy rất nhớ… day dứt. Cánh tay vô tình vòng qua ôm cổ anh, nhón chân hôn lại anh nụ hôn mãnh liệt của anh, dùng dịu dàng lấn át anh, rồi ngã vào trong lòng anh thở dốc. Mộc Duệ Thần rời môi cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh cố kìm nén bản thân khỏi cơn kích động đang trào dâng bên trong, cố gắng che dấu cảm giác vui sướng chết tiệt. Bé con mất tích hai năm cuối cùng anh cũng tìm được cô. Vì em nên anh mới quyết định dời trụ sở Tổng công ty đến thành phố nhỏ này chỉ để đi tìm cô gái mất tích. Sau chuyện xảy ra hai năm trước, anh không tin cô đã chết… Và anh đã đúng. Hiện tại, cô chủ động xuất hiện trước mặt anh nhưng lại lạnh nhạt nhìn anh, còn hỏi anh biết cô ư? Cô đã quên tất cả về anh. Còn anh không bao giờ quên một điều – cô đã phản bội anh. Nghĩ đến đây, anh cúi xuống cắn mạnh vào lưỡi cô. “Á!” Ngải Ái hét lên, cơn đau chấn động toàn thân làm cô tỉnh táo, đẩy Mộc Duệ Thần ra, trừng mắt. Cô đã làm gì thế này. Điên rồi! Ở quá lâu bên con trâu bị bệnh điên cũng sẽ bị lây bệnh điên! Sao cô có thể hôn gã đàn ông xa lạ này được chứ. “Á”! Sau tiếng la điếc tai, Ngải Ái thừa dịp lúc Mộc Duệ Thần ngớ người, giơ chân lên nhắm thẳng vào chỗ giữa hai chân anh rồi đạp một cái thật mạnh. Mộc Duệ Thần không hề lơ đãng, ngay khi cô nhấc chân lên đã nhận ra, liền nghiêng người tránh đòn của cô. Thấy anh dịch người qua, cô nhanh như chớp mở cửa thang máy, ôm gò má đỏ ửng, chạy vọt ra ngoài. Mộc Duệ Thần không hề đuổi theo, chỉ hơi híp mắt lại, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ chạy trối chết, khóe miệng nhếch lên cười sâu xa. Được lắm. Bước ra khỏi thang máy, quẹo qua hành lang rộng lớn, thấy Mộc Giản cúi người đứng trước cửa chào: “Cậu chủ, buổi phỏng vấn đã bắt đầu”. Mộc Duệ Thần gật đầu. Mộc Giản do dự đưa lên một bản sơ yếu lý lịch: “Bản lý lịch này được phát hiện ra từ trang web”. “Ừ!”. Nhận lấy bản in, Mộc Duệ Thần trầm lặng một lúc rồi ngước mắt lên. “Mai gọi cô ấy đi làm”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Mộc Giản cầm bản sơ yếu lý lịch đưa cho bộ phận nhân sự, nghiêm túc dặn dò: “Trưởng phòng Trịnh, đây là người cậu chủ đã chọn, từ ngày mai cô ấy là nhân viên chính thức của công ty”. “Vâng vâng!”. Trưởng phòng Trịnh vội kính cẩn nhận bản lý lịch Mộc Giản đưa, nghĩ bụng người cậu chủ chọn chắc chắn là người rất có năng lực, phải xem thử mới được. Trưởng phòng Trịnh liền nhìn vào bản lý lịch: Tên: Ngải Ái Giới tính: Nữ Bằng cấp: Sinh viên mới tốt nghiệp đại học Kinh nghiêm: Không Kỹ năng: Không Tầm nhìn và triển vọng trong công ty: Không Đặc điểm: Dáng người cứng nhắc, chiều cao trung bình, tính cách bình thường, nhan sắc trung bình Vị trí ứng tuyển: Trợ lý Tổng giám đốc Trưởng phòng Trịnh phun mực. Đây quả thực là điển hình của giai cấp vô sản. Tổng giám đốc, mắt nhìn người của ngài quá đặc biệt. Sau khi chạy ra khỏi cửa chính, Ngải Ái chạy ngay đến chỗ chiếc xe điện để chờ Mạnh Á Xuyên, khoảng 20 phút sau, cô nhìn thấy Mạnh Á Xuyên cúi gằm mặt xuống đi tới. [Chắc ai cũng biết Mạnh Á Xuyên là ai rồi hơ]. “Phỏng vấn thế nào rồi?”. Ngải Ái thấy rằng cô nên hỏi han một chút. “Haiz………………………..”. Thở dài đến 15 giây. Ngải Ái nhếch mày: “Không trúng tuyển cũng không sao mà, ở đây cạnh tranh cao quá, vẫn còn nhiều lựa chọn khác đó thôi”. “Haiz………………………………………………..”. Lần này thở dài đến cả phút. “Mạnh-Á-Xuyên! Anh có giỏi thì haiz 15 phút liền cho tôi”. Làm như bản thân dài hơi lắm nên cứ phải thở dài sườn sượt, tôi không tin anh không nín thở chết. Mạnh Á Xuyên ngẩng mặt lên, gương mặt phờ phạc ỉu xỉu hết gật lại lắc đầu. “Rốt cuộc là sao?”. Giờ cô mới cảm nhận được cái cảm giác không giao tiếp bằng ngôn ngữ khiến người khác sốt ruột tới mức nào. “Tôi phải thi vòng hai”. Mạnh Ái Xuyên cúi thấp đầu, phiền não nói. “Hôm nay tôi không bị loại nhưng tại sao vẫn phải thi vòng 2″. Ngải Ái thấy khó hiểu, lọt qua vòng một cũng là khá lắm rồi. “Chắc là anh có RP (nhân phẩm), tư chất tốt. Nếu kiếp trước anh không tu nhân tích đức để đời thì kiếp này anh đã chẳng gặp chuyện tốt đến vậy đâu”. “Ừ!”. Mạnh Á Xuyên ngẩng mặt lên, mặt chàng ta đỏ ửng. “Còn cô, phỏng vấn thế nào?” Ngải Ái nhìn mây trôi trên bầu trời, trong đầu có đàn quạ quạc quạc bay qua. “Tôi quên mất… Tôi có đi phỏng vấn đâu”. Quạc quạc… Đàn quạ đen lại bay qua. “Hả?”. Mặt Mạnh Á Xuyên lộ vẻ thất vọng. “Sao cô lại quên, tôi đã giúp cô đăng ký vị trí trợ lý Tổng giám đốc, tiền lương gấp 5 lần ở các công ty khác, haizz… Tôi đang mong chờ có thể được làm việc chung với cô”. “Tôi thế là xong, còn anh thôi, cố lên nhé! Tôi sẽ cổ vũ cho anh!”. Ngải Ái đập lên vai Mạnh Á Xuyên mấy cái rồi ngồi lên chiếc xe điện, quay đầu lại: “Mạnh Á Xuyên, lên xe, tôi chở anh đến bệnh viện”. Mạnh Á Xuyên mang bộ mặt thất vọng ngồi lên xe, rối rắm nói: “Ngày mai, cô tiếp tục chở tôi đến đây để thi vòng hai, nếu trợ lý không có ai ứng tuyển, cô vẫn còn cơ hội được phỏng vấn”. “Tới lúc đó hẵng nói. Bây giờ vết thương của anh mới quan trọng, trước đây tôi cũng bị thương nặng ở chân, rất đau nên tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của anh”. “Haiz, thật chứ? Cô cũng bị ngã từ trên tầng lầu xuống à?” “Dĩ nhiên là không rồi. Sao tôi ngốc như vậy được… Tôi là…”. Tay Ngải Ái chợt khựng lại. Chân cô từng bị thương rất nặng, tới giờ cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn lúc đó. Nhưng… bị thương lúc nào và tại sao lại bị thương thì cô hoàn toàn không nhớ nổi, chỉ nhớ được rằng Bắc Hàn đã từng dịu dàng băng bó cho cô, và hình như còn có một hình bóng… Là ai vậy? Trong đầu Ngải Ái chợt lóe lên, cô ôm đầu, tất cả trống rỗng. “Sao vậy?”. Mạnh Á Xuyên thò đầu lên. “Mặt cô tái nhợt, cô không sao chứ, hay để tôi đưa cô tới bệnh viện”. “Không… không sao cả”. Ngải Ái từ từ thả lỏng đầu óc, hít vào, thở ra thật sâu rồi lái xe đi. Có lẽ… đó chỉ là một giấc mơ. Người ta vẫn thường nhầm lẫn giữa giấc mơ và hiện thực đấy thôi. Trong giấc mơ cô đã yêu sâu sắc một người nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng đó không phải Bắc Hàn. 220. Trở về từ bệnh viện, Ngải Ái đưa Mạnh Á Xuyên lên tầng lầu. Trong nhà trọ, Thang Tiểu Y đang nấu cơm trưa, nghe tiếng mở cửa liền chạy ra vui vẻ nhảy nhót. “Tiểu Ái Tử, cậu về rồi”. Nhưng khi nhìn thấy trước cửa không chỉ có một mình Ngải Ái mà còn có Mạnh Á Xuyên chân bó bột, mặt Thang Tiểu Y biến sắc, chạy lên phía trước: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại đi cùng anh ta?” Ngải Ái từ tốn kể lại hành động của cô với Mạnh Á Xuyên, rồi thấy cô nàng tỏ thái độ khinh thường Mạnh Á Xuyên ngay: “Mạnh Á Xuyên, Tiểu Ái nhà chúng tôi vì anh mà thanh toán tiền thuốc men, rồi còn làm tài xế cho anh cả ngày, giờ thì anh đi được rồi đấy”. Mạnh Á Xuyên năn nỉ: “Nhưng công ty bẻ khóa chưa đến, tôi không biết qua đêm ở đâu”. Thang Tiểu Y nhìn chằm chằm vào Mạnh Á Xuyên: ”Nói cũng đúng…” Mạnh Á Xuyên cười như hoa nở. “Nhưng… thế có liên quan gì tới chúng tôi?” Thang Tiểu Y trừng mắt, kéo Ngải Ái vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, để Mạnh Á Xuyên đứng bên ngoài. “Sặc… Thang à… Anh ta đang bị thương, cứ đuổi anh ta đi như vậy không hay đâu?”. Ngải Ái cẩn thận nhắc nhở. “Anh ta bị thương như thế cũng có liên quan tới tớ mà”. “Cậu á, tớ chỉ nói cậu đi lấy nước tương sao sẩy ra lại dây vào tên què đó? Cậu tới giờ vẫn còn còn nhẹ dạ cả tin để rồi bị bọn đàn ông lần lượt lừa…” “Lần lượt?”. Ngải Ái nhìn cô khó hiểu. “Từ nhỏ tới giờ tớ chỉ có một bạn trai là Bắc Hàn đó thôi… Sao cậu có thể nói là lần lượt được?” Thang Tiểu Y nghe thế, đột nhiên im lặng nhìn Ngải Ái. “Tất cả những chuyện này…”. Cô vô ý nói ra mấy câu kỳ quặc nhưng đúng là Ngải Ái chỉ có một mình Bắc Hàn là bạn trai thật. “Mặc kệ! Tóm lại cứ để anh ta ở bên ngoài đợi đi, do gã thấy cậu tận tình qua nên mới kiêu ngạo làm càn!”. Thang Tiểu Y cầm cái vá chỉ vào Ngải Ái. “Tớ đã đồng ý với Bắc Hàn theo sát cậu, nên cậu đừng có nghĩ đến chuyện ngoại tình”. Ngải Ái nhìn Thang Tiểu Y thở dài: “Biết rồi khổ lắm nói mãi, trên đời này không tìm đâu được người thứ hai đối xử tốt với tớ hơn Bắc Hàn, cậu đinh nói vậy phải không. Người tốt như anh ấy, coi trọng tớ là do kiếp trước tớ đã tích đức rất nhiều nên tớ không thể là một cô vợ cắm sừng chồng được đâu”. Trả lời rành rẽ, nhìn Thang Tiểu Y hài lòng gật đầu, mỉm cười đi xới cơm. Ngải Ái ngồi trước bàn cơm, đầu óc hoảng hốt, gương mặt ấy cô chỉ nhìn thoáng qua trong thang máy nhưng giờ đã lưu vào trong đầu cô không cách nào có thể gỡ ra được. “Nghĩ gì vậy?”. Thang Tiểu Y đưa đũa cho cô. “Nam or nữ?” Ngải Ái uốn lưỡi, cẩn thận trả lời: “Động vật”. “Động vật ư?”. Thang Tiểu Y cười híp mắt. “Đực hay cái?”. “Thang, cậu không đi làm trợ lý kiêm cơ sở ngầm cho Bắc Hàn thì thật đáng tiếc”. Thang Tiểu Y phì cười. Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa. Ngải Ái chạy ra mở cửa thì thấy mặt Mạnh Á Xuyên đỏ lên, trừng mắt nhìn cô, thở hổn hển: “Tôi vừa nhận một cuộc điện thoại… về cô Ngải”. “Hả? Gì…”. Ngải Ái ngẩn người. “Của tôi hả?” “Cô Ngải, cô được công ty M đặc cách không cần tới phỏng vấn”. Một ánh mắt ghen tị quét qua, Mạnh Á Xuyên đưa điện thoại cho Ngải Ái. “Trong sơ yếu lý lịch của cô điền số điện thoại của tôi nên họ gọi cho tôi báo với cô… Mai đi làm”. [Anh Mạnh Á Xuyên xạo gớm, hôm qua nói là để quên điện thoại trong nhà, giờ cầm điện thoại gọi... Hơ hơ]. Ngải Ái đứng ngây ngốc, Mạnh Á Xuyên thấy thế liên tiếng nhắc: “Cô Ngải, vị trí của cô là trợ lý Tổng giám dốc”. “Hả”. Ngải Ái la lớn, mặt lộ vẻ không thể tin được cầm điện thoại của Mạnh Á Xuyên, cuống quít gọi để xác nhận, khi chắc chắn rồi cô cười toe toét. Trợ lý Tổng giám đốc, công việc vừa nhàn vừa nhiều tiền đã vào tay cô. “Mạnh Á Xuyên, cảm ơn anh”. Ngải Ái kéo Mạnh Á Xuyên vào nhà, cảm ơn rối rít. “Nhờ anh mà tôi thoát khỏi tình trạng thất nghiệp”. “Mạnh Á Xuyên, anh là nhân tài, là vị cứu tinh của tôi”. “Ha ha, mai được đi làm rồi la la…” Mạnh Á Xuyên không nói gì, lẳng lặng đứng nhìn Ngải Ái nhảy nhót. Đột nhiên, anh vươn tay ôm thân hình bé nhỏ của cô vào lòng thì thầm: “Ừ!” Bị ôm bất ngờ, Ngải Ái sửng sốt, cảm thấy cái ôm này… giống… “Tên nước tương kia, buông con yêu của tôi ra, nếu không tôi chém chết anh”. Mặt Thang Tiểu Y như quỷ la sát, Mạnh Á Xuyên vội cuống quít buông Ngải Ái ra lúng túng, mặt đỏ ửng, cười vô tội: “Xin lỗi cô Ngải, do tôi vui quá. Tôi cũng muốn cố gắng để hai chúng ta được làm cùng công ty. Có như thế chúng ta mới giúp đỡ nhau được”. Ngải Ái gật đầu, đập hai tay lên vai anh: “Cố lên! Hôm nay tôi mới biết được một chân lý, không có gì là không thể. Anh cũng có thể làm được mà”. Thang Tiểu Y nhìn hai người cười nói, khẽ nhíu mày, trong đầu cô cố nhớ xem, tại sao cô lại có cảm giác đã gặp Mạnh Á Xuyên ở đâu đó… Nhưng không tài nào có thể nhớ ra được… Hôm sau, sau khi bước vào trong công ty, Ngải Ái và Mạnh Á Xuyên chia tay nhau mỗi người đi mỗi hướng. Anh đi tới phòng phỏng vấn, còn cô phải đi lên tầng trên cùng của Tổng giám đốc. Quản lý bộ phận nhân sự dẫn cô vào trong thang máy, đúng là cái thang máy xảy ra màn biến thái kia. Ngải Ái rụt vai, nhớ tới cảnh hôm qua, đầu óc ong ong…
Tác giả :
Thiển Mạc Mặc