Dịu Dàng Yêu Em
Chương 091-095
91. TAI NẠN BẤT NGỜ [P.4] Người đó sải bước tới chỗ Mộc Duệ Thần, đôi mắt một mí nheo lại cười như không cười. [Hình như mắt anh ta chỉ hơi híp thôi thì phải. Chơi luôn. Để sửa sau vậy]. Anh ta đứng nghiêm trang trước mặt cậu: “Thấy thế nào. Anh họ đặc biệt tới đón chú. Chú đừng nghiêm mặt như thế, không hay ho với con gái!” Anh ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thang Tiểu Y đứng sau lưng Mộc Duệ Thần, nhếch môi cười: “Bạn gái chú?” Mộc Duệ Thần liếc mắt nhìn anh ta, trả lời: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm. Tôi sẽ tự về. Giờ anh biến đi. Đừng cản đường tôi!” Mộc Dịch Triệt cười phá lên: “Dĩ nhiên là anh sẽ không chắn đường của chú. Anh chỉ tiện đường tới đón chú. Mục đích của anh chính là… con nhỏ kia”. Anh ta chỉ tay vào Thang Tiểu Y khiến Thang Tiểu Y run rẩy lùi lại, mắt nhìn về phía Ngải Ái. “Mộc Duệ Thần, sao giống đang quay phim vậy? Em nói đi. Người đàn ông kia chết rồi ư? Em nói đó không phải sự thật đi. Giờ cứu chị, cứu Tiểu Ái ra khỏi đây đi…” Ngải Ái nhìn Thang Tiểu Y ra sức kéo áo Mộc Duệ Thần nhắc nhở sự tồn tại của cô nhưng thằng nhóc… thằng nhóc lại thờ ơ như không biết, quay mặt đi. Đây không phải đang quay phim. Ngải Ái biết rất rõ. Người đàn ông kia. Chết rồi! Không khí ngập tràn mùi máu tanh này quá quen thuộc với cô. Từng người từng người ngã xuống đất chết trước mặt cô. Ký ức đau thương ấy quay trở lại xoáy vào trong đầu óc cô, xuyên cả vào những nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, bắt buộc cô phải đau đớn nhớ lại. Chết… Là điều cô sợ hãi nhất nhưng cũng là cảnh mà cô nhớ nhất. Lúc đó, chỉ còn một mình cô sống sót. Cô độc. Một mình một bóng… Và hiện tại… Cũng đang một mình một bóng… Đưa mắt nhìn Mộc Duệ Thần, cậu đứng đó, đối diện với người đó, không hề sợ hãi. “Ha ha! Vì một đứa con gái không đáng giá để hai chúng ta trở mặt nhau. Chú cũng biết đối với chú và với anh đều không có lợi, không phải sao?”. Mộc Duệ Thần nhún vai, lấy từ trong túi áo ra một chiếc bình pha lê trong suốt đựng chất lỏng sóng sánh. Anh ta quơ qua quơ lại trước mặt Mộc Duệ Thần cười nói: “Giữ lại mạng con nhỏ hay là cho con nhỏ uống cái này?” Ngải Ái mở lớn hai mắt, nhìn về phía Mộc Duệ Thần cầu cứu: “Cứu Thang Thang đi… Mộc Duệ Thần… Tôi cầu xin cậu cứu… Thang Thang” 92. TAI NẠN BẤT NGỜ [P.5] Trong không gian yên tĩnh, giọng van nài của Ngải Ái thu hút hầu hết mọi sự chú ý. Mộc Dịch Triệt quay mặt nhìn cô, đăm chiêu: “À, cô nhóc nô lệ… Chân thành đấy!” Sự can đảm thôi thúc Ngải Ái, cô bước tới đứng đối diện với cả hai người. Cô nắm lấy tay Thang Tiểu Y vì sợ và lo lắng nói với anh ta: “Này anh, thứ nhất tôi không phải nô lệ của cậu ta. Thứ hai, tôi là mẹ cậu ta. Thứ ba, anh đã giết người nên tôi sẽ báo cảnh sát. Tốt nhất bây giờ anh nên chạy đi, nếu không…” “Nếu không sẽ ra sao?” Một họng súng lạnh lẽo chỉa thẳng vào trán cô, Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười như không cười, đôi mắt lạnh băng: “Tôi trước giờ chưa giết con gái, nhưng giờ do cô nhóc chọc tức tôi nên tôi phá lệ”. Ngải Ái sợ hãi tới mức lạnh run, nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Tôi nói rồi. Tôi phải bảo vệ cậu ta, bảo vệ cả bạn của tôi” Mộc Duệ Thần bất ngờ đưa tay gạt khẩu súng xuống, cau mày ra lệnh: “Đừng phá đám. Không liên quan tới chị!” “Tại sao lại không liên quan? Cậu và Thang Thang…” Cả người cô sau đó bị đẩy một cái, ngã nhào xuống đất. Bàn tay áp xuống mặt đường lạnh tanh, cô ngẩn người. Tại sao lại đẩy cô? Ngay cả tư cách được bảo vệ cậu cô cũng không có ư? Thang Tiểu Y nhìn Ngải Ái mặt mày tái méc chạy tới chỗ Mộc Duệ Thần, cầm chiếc bình trong tay Mộc Dịch Triệt: “Tôi uống… Rồi các người thả chúng tôi phải không?” Mộc Dịch Triệt nhướn mày… “Đừng nói chúng tôi. Mục đích của anh chỉ có bé…” Cầm chiếc bình rồi, mặt Thang Tiểu Y trầm xuống… “Thang Thang, đừng uống… Cậu-đừng-uống!” Ngải Ái hét lên cản con bạn thân nhưng đã muộn. Chiếc bình pha lê rơi xuống đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh nhỏ. Thang Tiểu Y mỏng manh như tờ giấy ngã bịch xuống đất. 93. TAI NẠN BẤT NGỜ [P.6] Ngải Ái bổ nhào tới, ôm ghì lấy Thang Tiểu Y kêu cứu. Cô đưa mắt nhìn Mộc Duệ Thần, túm lấy áo của cậu ta gào lên: “Chuyện gì thế này? Cậu dây vào ai thế này hả? Tại sao lại có chuyện này xảy ra? Tôi mù tịt không hiểu gì cả. Sao Thang Thang lại thế này… Cậu trả lời tôi đi. Mộc Duệ Thần. Cậu trả lời tôi điiii!” Gió đêm chợt thổi mạnh, mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời âm u, trong phút chốc trời mưa tầm tã. Mộc Duệ Thần nhìn Ngải Ái ôm Thang Thang khóc tức tưởi, thầm đếm trong lòng… Một… Hai… Ba… Nên quay đầu đi… Cậu nhắc nhở chính mình… Nhưng lòng vẫn cứ muốn đứng nhìn cô, không muốn bỏ đi… Bởi vì… Mộc Dịch Triệt mỉm cười bá vai Mộc Duệ Thần: “Thế nào, nhìn cô nhóc nô lệ không nỡ bỏ đi hả?” Bởi vì… Cậu không muốn Mộc Dịch Triệt nhìn ra bất kỳ sơ hở nào… Mộc Duệ Thần gừ một tiếng, gạt tay anh ta ra: “Đừng đụng vào tôi!” Rồi cậu quay người đi nhanh tới xe, dõng dạc ra lệnh: “Đi!” Mưa càng rơi càng nặng hạt, rửa sạch vết máu… Những người mặc đồ đen đưa xác chết lên xe, mấy phút sau đó cũng lái xe đi mất tăm… Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cứ như mới vừa diễn ra trong mơ… Mộc Duệ Thần đã biến mất như thế. “Xin lỗi cậu!”. Ngải Ái ôm Thang Tiểu Y vào ngực. “Nếu tớ đuổi cậu ta đi từ sớm, không đồng ý làm người giám hộ của cậu ta thì chuyện này đã không xảy ra… Rất xin lỗi cậu… Thang Thang à… Đều là lỗi của tớ!” Trong cơn mưa tầm tã, Ngải Ái cõng Thang Tiểu Y trên lưng, lầm lũi bước đi thẳng hướng bệnh viện. Cô ngồi bên giường Tiểu Y suốt một đêm cho đến khi bác sĩ nói tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng mới thở phào nhẹ nhõm, ghé mặt vào thành giường ngủ say. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần mới đó còn cười với cô nhưng vừa quay lưng một cái đã không thấy cậu đâu nữa cả… Biến mất… Không dấu vết… Mùa hè của tuổi mười bảy đầy hoa… Từng nhớ năm đó đã xuất hiện một thằng nhóc… Ánh mắt cậu ta kiêu ngạo, vòng tay ấm áp, nụ hôn bá đạo… Nhưng giống như cơn mưa xối xả cọ rửa những vết bùn đất. Giờ đây trong đầu cô chẳng còn chút kỷ niệm nào còn sót lại. Cô đã quên tất cả… Nếu ai đó hỏi, Ngải Ái cậu còn nhớ gì không? Cô sẽ trả lời cô chỉ nhớ mỗi cái tên vì cậu ta đã từng nói: “Chị phải nhớ cho kỹ. Tên tôi là Mộc Duệ Thần!” Lời tác giả: Năm năm sau, Tiểu Mộc Mộc đáng yêu đã thành người lớn… 94. Năm năm sau… Anh chống tay gối đầu nằm trên giường lơ đẹp những lời cô vừa nói: “Được phục vụ tôi đêm nay. Cô thấy sao?” “Sao cơ?”. Cô thất xá thần kinh. “Phục… phục vụ?” “Ừ!”. Mộc Duệ Thần thò tay vào trong mép váy của cô vuốt ve da thịt mềm mại, ánh mắt đen lóe ra tia dục vọng. “Tôi muốn nói cho cô biết. Ái Ái. Có chống cự cũng vô ích”. “Không!”. Cô phải xin cậu ta tha cho cô, không thì cô sẽ mất đời con gái. Điều đó là không thể được. “Không được!”. Ngải Ái bắt kịp bàn tay đang định cởi quần lót của mình, hét lên. “Tôi đã nói rồi. Cô không được chống cự”. Mộc Duệ Thần ra lệnh. Mặt Ngải Ái lúc đỏ lúc trắng bệt. Cô quyết mở đường máu thoát thân. Ngải Ái vò đầu. “Vì… vì…”. Cúi đầu nhìn xuống thấy Mộc Duệ Thần đang cởi áo sơ mi và chiếc váy ngắn của cô ra, cười như không cười, nhìn chằm chằm bộ đồ lót màu hồng. “Tôi-là-mẹ-cậu-đấy!!!!!!” Mặt Mộc Duệ Thần hiện lên nhiều cảm xúc khó hiểu, anh đưa tay áp má cô. Cô đưa mắt nhìn cậu. Cậu ta không còn là cậu nhóc có gương mặt baby như hồi cách đây năm năm mà cao to đẹp trai với mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt đen lạnh băng, mũi cao nam tính và đôi môi nhạt màu kiêu ngạo. Đẹp mạnh mẽ! Cô nhìn Mộc Duệ Thần vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngực phập phồng vì sợ, thở dốc. “Cô cũng thích tôi ha?”. Mộc Duệ Thần cúi đầu, thì thầm. “Thái độ của cô lúc này… có nghĩa là… bé con, mấy năm nay, cô rất nhớ tôi phải không?” “Cậu nói gì vậy… nhớ…”. Cô xích qua một bên. “Dĩ nhiên là không hề… Tôi nhớ cậu làm gì?” Anh nhướng mày, một tay giữ eo cô, một tay nâng cằm cô lên: “Cô dám nói không có. Sau năm năm tôi thấy cô cũng to gan hơn đấy!” Năm năm. Đúng là đã năm năm trôi qua rồi. Cách nói năng của cậu ta vẫn không thay đổi có khi còn kiêu ngạo và ngang tàng hơn trước, có khả năng khiến người khác phải khuất phục. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, cô không cách nào có thể biết được cậu ta đang nghĩ gì. Năm năm trước cũng thế và năm năm sau vẫn vậy. Hoặc cũng có thể nói rằng cô không hiểu được con người của Mộc Duệ Thần. Ngải Ái kinh ngạc: “Mộc Duệ Thần… Cậu lại muốn nhảy vào cuộc sống tôi ư?” Mộc Duệ Thần không tức giận cũng không hung dữ muốn bắt nạt cô như trước đây mà chỉ mỉm cười, dịu dàng trả lời với thái độ khá bình tĩnh: “Không phải nhảy vào cuộc sống cô mà tôi muốn cả đời cô sau này phải có tôi”. 95. CÓ CHUYỆN CẦN PHẢI NÓI VỚI NHAU Phải có tôi… Vừa như tuyên hứa vừa như một mệnh lệnh… Bây giờ cô đã không còn là một con bé mười bảy tuổi ngây ngô và cho dù ký ức đổ xô tới như sóng biển cuồn cuộn khiến cô nhớ ra tất cả những chuyện trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa lý gì cả, vì cô thấy cậu ta thật xa lạ. Cậu ta muốn ở thân thiết với cô tới mức đó ư? Điều đó là không thể. Tuyệt đối không thể. Ngải Ái chun mũi, gạt phắt tay anh đang đặt trên má cô xuống. “Thưa cậu Mộc, tôi nói cho cậu biết, cậu không có sự đồng ý của tôi lại tự tiện bắt cóc tôi đưa tới New York. Hơn nữa cậu còn sàm sỡ, quấy rối tình dục tôi, tôi hoàn toàn có thể tố cáo cậu!” “Ồ! Thật không?” Mộc Duệ Thần nhìn thẳng vào cô, miệng cong lên mỉm cười. Sau đó anh đứng dậy, cầm tập hồ sơ thật dày đặt trên bàn quăng trước mặt cô. “Ngải tiểu thư, cô nhìn đi?” Ngải Ái cầm lên, lại kinh ngạc: “Đây là… Hồ sơ về tư cách giám hộ…” “Toàn bộ các giấy tờ đều được ký vô thời hạn. Cô năm năm không thực hiện nghĩa vụ, nghiêm túc mà nói, tôi có thể kiện cô ra tòa”. Anh tao nhã ngồi xuống ghế nệm bằng da đối diện, mỉm cười tự tin: “Bé con, cô thấy sao?” Đầu Ngải Ái như muốn nổ tung. Cô bắt đầu lật lật tập hồ sơ, không ngu ngốc xem lướt như trước đây mà cẩn thận đọc từng câu từng chữ, xem từ đầu đến cuối. Và rồi cô xụi lơ trên giường vì tất cả đều đúng như Mộc Duệ Thần nói. Cô trừng mắt nhìn Mộc Duệ Thần: “Cậu muốn gì cậu nói đi?” “Cô vẫn vậy, ngốc nghếch”. Anh cau mày. “Không phải tôi đã nói với cô là tôi rất ghét phải nhắc lại lời tôi đã nói à? Cô hãy phục vụ tôi đêm nay, tôi sẽ tha cho cô”. Không ngờ cô lại bị đánh ngược trở lại. Tình thế của cô đang vô cùng bất lợi. Chưa kịp đề phòng, cô đã bị Mộc Duệ Thần đẩy một cái nằm xuống giường, cả người anh đè lên trên. “Á Á Á! Cậu định làm gì?” Cô hét lên, hai tay chắn trước ngực. Trước đây Mộc Duệ Thần có thể ví như đá, giờ cậu ta như một quả núi vững chãi. Đá thì còn có thể đẩy được, còn núi thì không cách nào có thể dịch chuyển được. “Chờ chút… Khoan đã Mộc Duệ Thần, cậu đừng đụng vào tôi… Tôi có lời muốn nói… Chúng ta có chuyện cần phải nói với nhau”. “Thời gian của hai ta còn rất nhiều”. Đè lên cơ thể mềm mại của cô, tay cởi áo sơ mi và chiếc váy ngắn của cô ra, ánh mắt anh càng sâu thẳm. “Cô không cần phải vội”. Cô không còn là cô nàng ngây thơ cách đây năm năm mà đã trở thành một cô gái với những đường cong gợi cảm mê người. Cặp “núi đôi” trắng nõn mịn màng kích thích người khác nếm thử với hai đỉnh dựng lên khiêu khích, mái tóc dài đen dài mượt mà buông xõa, đôi chân dài quyến rũ lộ ra đẹp gợi cảm. Hai má ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng hé mở để lộ hàm răng trắng đều đặn… Người đẹp mê người ra sức vũng vẫy, giãy dụa, thẹn thùng dưới cơ thể anh… Mộc Duệ Thần nhìn cô thấy khó thở, cả người dần nóng bừng lên tạo thành một luồng khát khao mãnh liệt. Chết tiệt… Anh muốn ngay lập tức được giày vò bé con. “Mộc Duệ Thần, cậu đứng dậy, đứng dậy ngay. Nặng quá… Cậu sắp đè chết tôi…” Ngải Ái cố hết sức để đẩy Mộc Duệ Thần ra. Cậu cúi đầu, đặt môi mình lên đôi môi quyến rũ của cô, cắn một cái.
Tác giả :
Thiển Mạc Mặc