Dịu Dàng Tận Xương
Chương 84
Quý Tranh dừng lại, sau cơn ân ái, Khương Cách nằm trên giường ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy, vòng eo cô mỏi nhừ, rèm cửa trong phòng được kéo kín, người bên gối đã rời giường, Khương Cách đợi mình tỉnh táo lại rồi xuống giường bước ra khỏi phòng.
Rèm cửa trong phòng quá dày, cô bước ra ngoài mới biết trời vẫn sáng choang, phòng khách chìm trong ánh nắng rực rỡ. Khương Cách đứng ở đầu cầu thang, trong phòng khách yên tĩnh không có ai, trong bếp loáng thoáng tiếng nước chảy. Dưa Hấu ngồi ngay ngắn trước cửa nhà bếp.
Khương Cách nhìn bóng người bận bịu trong phòng bếp, trái tim đã trống vắng mấy tháng nay bỗng chốc được ánh mặt trời lấp đầy. Cô mang dép đi xuống lầu.
Sau khi mua căn hộ này, đến khi chuyện fan cuồng xảy ra vào năm ngoái, cô mới chuyển đến đây. Trong nhà chỉ có một mình cô ở, phòng ốc mới tinh, căn bếp càng ít được động đến. Chỉ có dì giúp việc thỉnh thoảng dùng bếp, còn cô rất hiếm khi đặt chân vào. Phòng bếp được trang trí phong cách hiện đại, khác hẳn căn bếp củi gạo dầu muối nơi nhà cũ, nhưng dù là phong cách gì, chỉ cần có Quý Tranh ở đó là được.
Hiện tại là ba giờ chiều, lớp cửa kính dày ngăn cản chút nóng bức còn sót lại cuối tháng Mười. Anh đứng trước bồn rửa rau cải. Ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc mạnh mẽ. Làn da anh đã rám nắng hơn so với lúc rời đi, nước da màu mật ong khỏe khoắn, gân xanh nổi trên cánh tay đầy gợi cảm.
Một người đàn ông đầy nam tính như thế lại đang xuống bếp nấu cơm cho cô, hình ảnh ấy vừa tương phản vừa quyến rũ đến bất ngờ. Cô dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn. Khương Cách bước vào bếp rồi vòng tay ôm anh từ phía sau.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cánh tay Khương Cách cảm nhận được rõ cơ bụng chắc nịch của anh. Được cô ôm, anh vẫn không ngừng rửa rau. Cơ bắp phập phồng theo từng động tác như thiêu đốt làn da cô.
Cô vừa bước vào, Quý Tranh đã nhận ra. Vòng tay cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, tưởng chừng như chỉ cần anh khẽ lắc người là có thể tránh thoát khỏi cái ôm của cô.
Quý Tranh mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng, anh đặt cọng rau cuối cùng vào rổ rồi quay đầu lại, tựa người trên bàn bếp cẩm thạch, cúi người hôn cô.
Động tác lưu loát của anh làm cô bất ngờ, khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, hàng mi dài của cô khẽ chớp, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt đen láy của anh. Cô đưa tay ôm lấy cổ Quý Tranh rồi nhón chân lên.
Bờ môi hai người cắn mút, dây dưa, hơi thở hòa vào nhau. Cả người Khương Cách càng lúc càng mềm nhũn, Quý Tranh ôm cô vào lòng. Môi anh hôn khẽ lên tai cô, anh dịu giọng hỏi: “Tỉnh ngủ chưa nào?”
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt hai người kề sát bên nhau, trái tim cô dần ổn định lại, cô khẽ trả lời: “Ừm.”
“Người thế nào rồi?” Quý Tranh hỏi.
Khương Cách hơi sững sờ, vòng eo mỏi nhừ. Cô chợt nhớ lại gì đó, khuôn mặt đỏ bừng lên, lí nhí trả lời: “Eo hơi mỏi.”
Nghe cô trả lời, anh khẽ bật cười. Bàn tay anh lướt đến eo cô, ngón tay xoa nhẹ, Khương Cách khẽ hừ một tiếng, siết chặt vòng tay thêm một chút.
“Lẽ ra anh phải kiềm chế một chút.” Quý Tranh hơi áy náy. Cũng không phải anh không muốn kiềm chế, mà là anh không kiềm chế được. Ngày đêm huấn luyện trong quân đội khiến cơ thể anh càng tràn trề năng lượng, hai người đã lâu ngày không gặp, anh khó mà kiềm chế được trên giường.
Anh hôn lên má cô, nụ hôn ấm áp mà ngưa ngứa, căn bếp nhỏ tràn ngập dịu dàng. Khương Cách cười tít mắt, tất nhiên là cô không hề để tâm chuyện này. Khương Cách nói: “Còn hơi đói nữa.”
Quý Tranh bật cười: “Vẫn chưa ăn no à?”
Hơi thở nóng bỏng của anh như móng vuốt chạm vào nơi nhạy cảm sau tai cô. Khương Cách còn chưa kịp trả lời, cả người đã vô thức xoay đi định ra khỏi phòng.
Chưa kịp rời đi, cô đã bị Quý Tranh ôm lấy từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai Khương Cách, bản thân anh cũng bất ngờ vì lời mình vừa nói: “Anh thật sự…”
Sau khi ở bên cô, đôi lúc anh lại trở nên thiếu đứng đắn như thế. Rõ ràng nhìn bề ngoài anh là một quân nhân chín chắn vậy mà thỉnh thoảng nói những lời yêu thương dụ hoặc như thế càng khiến người ta ngứa ngáy.
“Không phải em không thích.” Khương Cách giải thích: “Chỉ là em hơi…”
“Ngại à?” Quý Tranh nói.
Khương Cách khẽ gật đầu, đáy lòng Quý Tranh vừa ngứa ngáy vừa mềm mại. Anh vòng cánh tay quanh eo ôm lấy cô từ phía sau. Khương Cách bật cười, Quý Tranh bế cô đến ghế sô pha trong phòng khách, anh đặt cô xuống rồi đè cô lên ghế hôn mấy lần, sau đó cười nói: “Em ngồi đợi ở đây đi, nấu cơm xong anh sẽ gọi em.”
Khương Cách khẽ gật đầu, Quý Tranh đứng dậy khỏi ghế sô pha. Anh vừa xoay người vào bếp, Khương Cách đã lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ. Quý Tranh quay đầu nhìn cô, Khương Cách cười tít mắt nhìn lại anh.
Sự ngọt ngào giữa hai người lan tỏa khắp căn hộ, Quý Tranh cũng không nói gì mà chỉ cười cười quay lại nấu cơm.
Khương Cách không muốn rời đi, vì thời gian hai người được ở bên nhau vô cùng quý giá, thế nên cô muốn Quý Tranh luôn luôn ở trong tầm mắt mình. Quay lại phòng bếp với Quý Tranh, Dưa Hấu cũng đi theo cô, cô cầm gậy đồ chơi, vừa nói chuyện với Quý Tranh vừa chơi đùa với Dưa Hấu.
Trong phòng bếp có tiếng lục lạc trên gậy đồ chơi và tiếng trò chuyện của Quý Tranh cùng với Khương Cách. Quý Tranh kể về đợt diễn tập quân sự, Khương Cách kể những chuyện lúc quay phim, nghề nghiệp của bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng cả hai người đều quan tâm đến công việc của đối phương, thế nên cũng không thiếu tiếng nói chung.
Nấu cơm xong, hai người vào phòng ăn, vì phải “làm” vài chuyện khác mà bọn họ để lỡ giờ ăn trưa. Ăn cơm xong, Quý Tranh cho chén đũa vào máy rửa chén, hai người dọn dẹp phòng bếp xong rồi trở lại phòng khách.
Lúc hai người ăn cơm, Dưa Hấu vẫn tung tăng chạy nhảy, bây giờ nó đã đói meo. Khương Cách ra ban công lấy đồ ăn cho nó. Nhóc con vùi cả mặt vào chén, lộp cộp nhai thức ăn.
Khương Cách ngồi xổm bên cạnh nhìn nó đánh chén ngon lành. Cô đưa tay vuốt đầu nó, Dưa Hấu ngẩng đầu cọ cọ vào ngón tay cô, cô khẽ bật cười.
Ánh nắng hắt lên ban công, cô ngồi đó cùng chú mèo trông thật yên bình.
Trong lúc anh nhìn, Khương Cách cũng quay đầu sang, Quý Tranh hoàn hồn. Anh ngồi trên ghế sô pha ngoắc ngoắc tay về phía cô. Khương Cách đứng dậy bước đến ghế sô pha. Cô tách chân quỳ ở hai bên người anh rồi ngồi lên đùi anh, vòng tay cô ôm lấy cổ anh, cô tựa người vào lòng anh.
Có lẽ là vì nuôi Dưa Hấu, hiện tại cô cũng giống như một chú mèo mềm mại nằm trong lòng anh, giống như đang làm nũng. Quý Tranh cúi đầu hôn cô, vài sợi tóc của cô chạm vào má anh, trái tim anh cũng bất chợt trở nên mềm mại.
“Anh rất nhớ em.” Bàn tay anh vuốt ve tóc cô, cằm khẽ cọ xát trên đỉnh đầu cô, anh dịu dàng nói.
Sau khi anh trở về đơn vị, lần đầu tiên hai người trải nghiệm việc rời xa nhau, gần ba tháng qua, bọn họ không thể gặp nhau cũng không thể chạm vào nhau, chỉ có thể trò chuyện đôi ba câu qua điện thoại và tin nhắn, không thể nào đủ để xoa dịu nỗi nhớ đong đầy theo ngày đêm.
“Em cũng vậy.” Khương Cách nói.
Anh cúi đầu hôn cô, ngón tay luồn vào mái tóc cô, không nói gì thêm. Kỳ thật mỗi khi hai người ở bên nhau, bọn họ không cần làm gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau như thể là đủ.
Nhưng sau khi anh trở về đơn vị, thời gian nghỉ của anh rất ít, thậm chí bọn họ còn không biết chắc lần gặp mặt tiếp theo. Cho dù Khương Cách luôn phối hợp với thời gian của anh, bọn họ vẫn không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Vì anh, Khương Cách chấp nhận tất cả, nhưng điều này không có nghĩa là sau này cô vẫn phải sống như thế. Khoảng thời gian này Quý Tranh đã suy ngẫm rất nhiều, về bản thân anh, về Khương Cách, về tương lai của hai người.
Quý Tranh trầm mặc một lúc rồi hỏi Khương Cách: “Em có muốn đi học không?”
Chủ đề thay đổi trong chớp mắt, Khương Cách rời khỏi lồng ngực anh, ngước mắt nhìn thẳng về phía anh. Cô cũng không hiểu vì sao anh lại nhắc đến việc này. Quý Tranh tựa người vào lưng ghế sô pha, hai tay kéo cô lại giúp cô giữ thăng bằng, rồi nói suy nghĩ của mình với cô.
“Chẳng phải trước đây em muốn đi học sao?” Quý Tranh nói, “Hiện tại nếu muốn, em vẫn có thể đi học.”
“Em có thể vào học viện điện ảnh, cũng có liên quan đến nghề nghiệp của em. Sau khi tốt nghiệp, em có thể ở lại học viện để giảng dạy.” Quý Tranh nói thêm: “Đương nhiên là trong lúc học hoặc dạy học, em vẫn có thể đóng phim. Em muốn đóng phim gì cũng được, không cần lo lắng chuyện vai diễn.”
Quý Tranh nghĩ như thế là vì ba lý do, thứ nhất là để Khương Cách tiếp tục làm việc mà mình đã bỏ dở vì Khương Đồng. Thứ hai là với tính cách độc lập của cô, nếu cần tiền chữa trị cho Khương Đồng, cô sẽ không ngửa tay xin anh, vậy anh vẫn có thể cho cô vai diễn, đóng phim kiếm được nhiều tiền hơn dạy học, như thế cô sẽ không bị áp lực về kinh tế. Lý do thứ ba là lý do cá nhân, nếu lịch trình Khương Cách không bận rộn như thế, cô sẽ có thời gian để nghỉ ngơi và ở bên anh.
Như thế cô có thể sống như mình mong muốn, cũng có thể giữ vững độc lập, cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Đây là về phần Khương Cách.
Nghe anh nói xong, có vẻ như Khương Cách vẫn chưa kịp tiêu hóa, Quý Tranh cười cười, nói tiếp về phần anh.
“Anh còn phải tham gia nhiệm vụ thêm khoảng hai năm nữa, nhưng quân hàm của anh đang thăng cấp dần, tuổi càng lớn, cơ hội tham gia nhiệm vụ cũng sẽ ít đi. Khi không tham gia nhiệm vụ, thời gian nghỉ ngơi của anh sẽ cố định hơn, cũng sẽ có nhiều thời gian ở bên em hơn.”
Quý Tranh nói rất nhiều thứ, đầu óc Khương Cách vẫn đang nán lại ở việc đi học. Cô mỉm cười ngồi trên đùi anh, dần dần hiểu rõ ý định của anh. Xa cách nhau lâu ngày đúng là một vấn đề thực tế cần giải quyết.
Quý Tranh đang giải quyết vấn đề này.
Đương nhiên, vì công việc hiện nay của hai người họ, vấn đề này không thể giải quyết ngay được, ít nhất vẫn cần thêm một hai năm, nhưng bọn họ đang dần trở nên tốt hơn.
Nhịp đập trái tim như vang vọng bên tai, Khương Cách nhìn nụ cười của anh, nói: “Chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Anh áp tay lên đôi má cô, trả lời: “Phải, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Sau nhiều ngày đêm huấn luyện, bàn tay anh càng thô ráp hơn lúc rời đi. Khương Cách khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay anh. Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Cô lại ôm lấy anh, Quý Tranh hôn lên mắt cô. Những cử chỉ thân mật tình cảm khiến bầu không khí trong phòng khách chợt trở nên ấm áp mà mềm mại.
Không biết qua bao lâu, tiếng rung điện thoại cắt đứt bầu không khí thân mật ấy.
Điện thoại Quý Tranh rung lên, anh cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn từ quân đội. Đọc tin nhắn, anh khẽ chau mày. Khương Cách thấy vẻ mặt anh thay đổi thì ngồi lại ngay ngắn.
Không cần Quý Tranh nói, Khương Cách cũng tự đoán ra được. Cô hỏi: “Anh phải đi rồi à?”
Tin nhắn ấy như một nhát dao cắt đứt sự ngọt ngào ấm áp và nhớ nhung giữa hai người họ.
Vẻ mặt Khương Cách cũng không có gì thay đổi, Quý Tranh nghĩ đến tin nhắn, trả lời: “Ừm, có nhiệm vụ, tối nay xuất phát, trước sáu giờ tối anh phải trở về quân khu.”
Bên cạnh việc không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, trong lúc được nghỉ lính đặc chủng còn phải sẵn sàng bị gọi về quân khu bất cứ lúc nào. Nhiệm vụ lần này vốn dĩ đã được quyết định sẽ xuất phát vào đêm mai, nhưng có chuyện phát sinh, đêm nay bọn họ đã phải tập kết xuất phát.
Quý Tranh trả lời rồi thì nhìn Khương Cách nói: “Anh xin lỗi, hôm nay vốn định dẫn em đi gặp ông bà anh, anh lại thất hứa.”
Khương Cách không hề để bụng chuyện này, cô chỉ hỏi anh: “Anh phải đi làm nhiệm vụ ở đâu?”
Quý Tranh hơi sững lại, anh nhìn vào đôi mắt nâu của cô. Cô lặng lẽ chờ anh trả lời, nhưng anh lại không nói gì mà chỉ trầm mặc nhìn cô.
Bầu không khí trong phòng khách dần lắng xuống, Khương Cách nhìn vẻ mặt Quý Tranh, không hiểu sao trái tim cô như bị treo cao lơ lửng, phía dưới trống rỗng nhưng trái tim cô lại không rơi xuống. Khương Cách hỏi: “Không được nói à?”
“Ừm.” Quý Tranh đáp lời.
Lần nay anh tham gia nhiệm vụ bí mật, băng đảng ma túy gian xảo, chút động tĩnh nhỏ cũng có thể dẫn đến việc rút dây động rừng, thế nên nhiệm vụ lần này phải được giữ tuyệt mật.
Trái tim cô vẫn bị treo lơ lửng, Khương Cách nhìn anh hỏi: “Là nhiệm vụ năm ngoái của anh sao?”
Trái tim anh đập thình thịch, anh mím môi nhìn Khương Cách.
Thấy anh vẫn không trả lời, Khương Cách cũng không hỏi tiếp. Cô dần hoàn hồn lại, rồi đứng dậy nói: “Để em đưa anh về quân khu.”
Hôm nay cô xin nghỉ cả ngày, buổi chiều cũng không cần trở lại phim trường nữa. Chí ít hai người vẫn có thể ở bên nhau trên quãng đường đến quân khu.
Quý Tranh để xe lại bãi đỗ xe ngầm, Khương Cách lái xe mình chở Quý Tranh về quân khu. Khoảng thời gian đi huấn luyện cùng Quý Tranh, ngày nào bọn họ cũng đi con đường này, Khương Cách cũng nhớ rõ đường đi.
Căn hộ của cô gần quân khu hơn so với nhà cũ. Năm giờ rưỡi chiều, mặt trời chiếu đỏ rực cả chân trời. Khương Cách dừng xe trước cổng quân khu.
Nắng chiều đỏ hồng trải trên quân khu yên tĩnh. Từ lúc Khương Cách nói sẽ chở anh về quân khu, anh vẫn giữ kín như bưng chuyện nhiệm vụ, Khương Cách cũng không hỏi nhiều.
Đối với công việc của anh, cô thường không hỏi những việc cần bảo mật, hiếm khi nào cô tra hỏi kỹ như hôm nay. Quý Tranh không biết cô đang nghĩ gì. Xe dừng trước cổng quân khu, Quý Tranh ngồi ở ghế lái nhìn Khương Cách.
“Em không vào được.” Khương Cách nói.
Quý Tranh mỉm cười đáp: “Ừm.”
Đang đứng trước cổng quân khu, còn có trạm gác, hai người cũng không tiện thân mật. Nghe Quý Tranh nói, Khương Cách mỉm cười bảo: “Đi đi, đừng để trễ giờ.”
Quý Tranh không nói gì thêm, anh vẫn mỉm cười, không hôn cô hay ôm cô, chỉ đưa tay vuốt tóc cô. Khẽ vuốt ve hai lần, anh mới mở dây an toàn, rồi mở cửa xuống xe.
Mái tóc còn lưu lại hơi ấm, không biết là do nắng chiều hay là do hơi ấm từ bàn tay anh. Cửa xe đóng lại, anh bước về phía cổng quân khu.
Anh đi ngược nắng, quanh thân hiện lên một vầng sáng đỏ. Bóng lưng anh càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ.
Không hiểu vì sao trái tim Khương Cách bỗng lại siết chặt, lòng cô trống vắng đến đáng sợ. Cô mở cửa bước xuống xe.
Tiếng khép mở cửa xe không lớn, nhưng Quý Tranh vẫn nghe thấy. Anh quay đầu lại nhìn, Khương Cách đang chạy vụt về phía anh. Anh mỉm cười nhìn cô nói: “Sao em lại…”
Khương Cách siết chặt lấy anh, vòng ôm ấy khác hẳn ngày thường. Trái tim Quý Tranh chợt trở nên mềm mại, anh lắng nghe cô nói.
“A Tranh, phải sống sót trở về.”
Rèm cửa trong phòng quá dày, cô bước ra ngoài mới biết trời vẫn sáng choang, phòng khách chìm trong ánh nắng rực rỡ. Khương Cách đứng ở đầu cầu thang, trong phòng khách yên tĩnh không có ai, trong bếp loáng thoáng tiếng nước chảy. Dưa Hấu ngồi ngay ngắn trước cửa nhà bếp.
Khương Cách nhìn bóng người bận bịu trong phòng bếp, trái tim đã trống vắng mấy tháng nay bỗng chốc được ánh mặt trời lấp đầy. Cô mang dép đi xuống lầu.
Sau khi mua căn hộ này, đến khi chuyện fan cuồng xảy ra vào năm ngoái, cô mới chuyển đến đây. Trong nhà chỉ có một mình cô ở, phòng ốc mới tinh, căn bếp càng ít được động đến. Chỉ có dì giúp việc thỉnh thoảng dùng bếp, còn cô rất hiếm khi đặt chân vào. Phòng bếp được trang trí phong cách hiện đại, khác hẳn căn bếp củi gạo dầu muối nơi nhà cũ, nhưng dù là phong cách gì, chỉ cần có Quý Tranh ở đó là được.
Hiện tại là ba giờ chiều, lớp cửa kính dày ngăn cản chút nóng bức còn sót lại cuối tháng Mười. Anh đứng trước bồn rửa rau cải. Ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc mạnh mẽ. Làn da anh đã rám nắng hơn so với lúc rời đi, nước da màu mật ong khỏe khoắn, gân xanh nổi trên cánh tay đầy gợi cảm.
Một người đàn ông đầy nam tính như thế lại đang xuống bếp nấu cơm cho cô, hình ảnh ấy vừa tương phản vừa quyến rũ đến bất ngờ. Cô dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn. Khương Cách bước vào bếp rồi vòng tay ôm anh từ phía sau.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cánh tay Khương Cách cảm nhận được rõ cơ bụng chắc nịch của anh. Được cô ôm, anh vẫn không ngừng rửa rau. Cơ bắp phập phồng theo từng động tác như thiêu đốt làn da cô.
Cô vừa bước vào, Quý Tranh đã nhận ra. Vòng tay cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, tưởng chừng như chỉ cần anh khẽ lắc người là có thể tránh thoát khỏi cái ôm của cô.
Quý Tranh mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng, anh đặt cọng rau cuối cùng vào rổ rồi quay đầu lại, tựa người trên bàn bếp cẩm thạch, cúi người hôn cô.
Động tác lưu loát của anh làm cô bất ngờ, khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, hàng mi dài của cô khẽ chớp, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt đen láy của anh. Cô đưa tay ôm lấy cổ Quý Tranh rồi nhón chân lên.
Bờ môi hai người cắn mút, dây dưa, hơi thở hòa vào nhau. Cả người Khương Cách càng lúc càng mềm nhũn, Quý Tranh ôm cô vào lòng. Môi anh hôn khẽ lên tai cô, anh dịu giọng hỏi: “Tỉnh ngủ chưa nào?”
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt hai người kề sát bên nhau, trái tim cô dần ổn định lại, cô khẽ trả lời: “Ừm.”
“Người thế nào rồi?” Quý Tranh hỏi.
Khương Cách hơi sững sờ, vòng eo mỏi nhừ. Cô chợt nhớ lại gì đó, khuôn mặt đỏ bừng lên, lí nhí trả lời: “Eo hơi mỏi.”
Nghe cô trả lời, anh khẽ bật cười. Bàn tay anh lướt đến eo cô, ngón tay xoa nhẹ, Khương Cách khẽ hừ một tiếng, siết chặt vòng tay thêm một chút.
“Lẽ ra anh phải kiềm chế một chút.” Quý Tranh hơi áy náy. Cũng không phải anh không muốn kiềm chế, mà là anh không kiềm chế được. Ngày đêm huấn luyện trong quân đội khiến cơ thể anh càng tràn trề năng lượng, hai người đã lâu ngày không gặp, anh khó mà kiềm chế được trên giường.
Anh hôn lên má cô, nụ hôn ấm áp mà ngưa ngứa, căn bếp nhỏ tràn ngập dịu dàng. Khương Cách cười tít mắt, tất nhiên là cô không hề để tâm chuyện này. Khương Cách nói: “Còn hơi đói nữa.”
Quý Tranh bật cười: “Vẫn chưa ăn no à?”
Hơi thở nóng bỏng của anh như móng vuốt chạm vào nơi nhạy cảm sau tai cô. Khương Cách còn chưa kịp trả lời, cả người đã vô thức xoay đi định ra khỏi phòng.
Chưa kịp rời đi, cô đã bị Quý Tranh ôm lấy từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai Khương Cách, bản thân anh cũng bất ngờ vì lời mình vừa nói: “Anh thật sự…”
Sau khi ở bên cô, đôi lúc anh lại trở nên thiếu đứng đắn như thế. Rõ ràng nhìn bề ngoài anh là một quân nhân chín chắn vậy mà thỉnh thoảng nói những lời yêu thương dụ hoặc như thế càng khiến người ta ngứa ngáy.
“Không phải em không thích.” Khương Cách giải thích: “Chỉ là em hơi…”
“Ngại à?” Quý Tranh nói.
Khương Cách khẽ gật đầu, đáy lòng Quý Tranh vừa ngứa ngáy vừa mềm mại. Anh vòng cánh tay quanh eo ôm lấy cô từ phía sau. Khương Cách bật cười, Quý Tranh bế cô đến ghế sô pha trong phòng khách, anh đặt cô xuống rồi đè cô lên ghế hôn mấy lần, sau đó cười nói: “Em ngồi đợi ở đây đi, nấu cơm xong anh sẽ gọi em.”
Khương Cách khẽ gật đầu, Quý Tranh đứng dậy khỏi ghế sô pha. Anh vừa xoay người vào bếp, Khương Cách đã lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ. Quý Tranh quay đầu nhìn cô, Khương Cách cười tít mắt nhìn lại anh.
Sự ngọt ngào giữa hai người lan tỏa khắp căn hộ, Quý Tranh cũng không nói gì mà chỉ cười cười quay lại nấu cơm.
Khương Cách không muốn rời đi, vì thời gian hai người được ở bên nhau vô cùng quý giá, thế nên cô muốn Quý Tranh luôn luôn ở trong tầm mắt mình. Quay lại phòng bếp với Quý Tranh, Dưa Hấu cũng đi theo cô, cô cầm gậy đồ chơi, vừa nói chuyện với Quý Tranh vừa chơi đùa với Dưa Hấu.
Trong phòng bếp có tiếng lục lạc trên gậy đồ chơi và tiếng trò chuyện của Quý Tranh cùng với Khương Cách. Quý Tranh kể về đợt diễn tập quân sự, Khương Cách kể những chuyện lúc quay phim, nghề nghiệp của bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng cả hai người đều quan tâm đến công việc của đối phương, thế nên cũng không thiếu tiếng nói chung.
Nấu cơm xong, hai người vào phòng ăn, vì phải “làm” vài chuyện khác mà bọn họ để lỡ giờ ăn trưa. Ăn cơm xong, Quý Tranh cho chén đũa vào máy rửa chén, hai người dọn dẹp phòng bếp xong rồi trở lại phòng khách.
Lúc hai người ăn cơm, Dưa Hấu vẫn tung tăng chạy nhảy, bây giờ nó đã đói meo. Khương Cách ra ban công lấy đồ ăn cho nó. Nhóc con vùi cả mặt vào chén, lộp cộp nhai thức ăn.
Khương Cách ngồi xổm bên cạnh nhìn nó đánh chén ngon lành. Cô đưa tay vuốt đầu nó, Dưa Hấu ngẩng đầu cọ cọ vào ngón tay cô, cô khẽ bật cười.
Ánh nắng hắt lên ban công, cô ngồi đó cùng chú mèo trông thật yên bình.
Trong lúc anh nhìn, Khương Cách cũng quay đầu sang, Quý Tranh hoàn hồn. Anh ngồi trên ghế sô pha ngoắc ngoắc tay về phía cô. Khương Cách đứng dậy bước đến ghế sô pha. Cô tách chân quỳ ở hai bên người anh rồi ngồi lên đùi anh, vòng tay cô ôm lấy cổ anh, cô tựa người vào lòng anh.
Có lẽ là vì nuôi Dưa Hấu, hiện tại cô cũng giống như một chú mèo mềm mại nằm trong lòng anh, giống như đang làm nũng. Quý Tranh cúi đầu hôn cô, vài sợi tóc của cô chạm vào má anh, trái tim anh cũng bất chợt trở nên mềm mại.
“Anh rất nhớ em.” Bàn tay anh vuốt ve tóc cô, cằm khẽ cọ xát trên đỉnh đầu cô, anh dịu dàng nói.
Sau khi anh trở về đơn vị, lần đầu tiên hai người trải nghiệm việc rời xa nhau, gần ba tháng qua, bọn họ không thể gặp nhau cũng không thể chạm vào nhau, chỉ có thể trò chuyện đôi ba câu qua điện thoại và tin nhắn, không thể nào đủ để xoa dịu nỗi nhớ đong đầy theo ngày đêm.
“Em cũng vậy.” Khương Cách nói.
Anh cúi đầu hôn cô, ngón tay luồn vào mái tóc cô, không nói gì thêm. Kỳ thật mỗi khi hai người ở bên nhau, bọn họ không cần làm gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau như thể là đủ.
Nhưng sau khi anh trở về đơn vị, thời gian nghỉ của anh rất ít, thậm chí bọn họ còn không biết chắc lần gặp mặt tiếp theo. Cho dù Khương Cách luôn phối hợp với thời gian của anh, bọn họ vẫn không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Vì anh, Khương Cách chấp nhận tất cả, nhưng điều này không có nghĩa là sau này cô vẫn phải sống như thế. Khoảng thời gian này Quý Tranh đã suy ngẫm rất nhiều, về bản thân anh, về Khương Cách, về tương lai của hai người.
Quý Tranh trầm mặc một lúc rồi hỏi Khương Cách: “Em có muốn đi học không?”
Chủ đề thay đổi trong chớp mắt, Khương Cách rời khỏi lồng ngực anh, ngước mắt nhìn thẳng về phía anh. Cô cũng không hiểu vì sao anh lại nhắc đến việc này. Quý Tranh tựa người vào lưng ghế sô pha, hai tay kéo cô lại giúp cô giữ thăng bằng, rồi nói suy nghĩ của mình với cô.
“Chẳng phải trước đây em muốn đi học sao?” Quý Tranh nói, “Hiện tại nếu muốn, em vẫn có thể đi học.”
“Em có thể vào học viện điện ảnh, cũng có liên quan đến nghề nghiệp của em. Sau khi tốt nghiệp, em có thể ở lại học viện để giảng dạy.” Quý Tranh nói thêm: “Đương nhiên là trong lúc học hoặc dạy học, em vẫn có thể đóng phim. Em muốn đóng phim gì cũng được, không cần lo lắng chuyện vai diễn.”
Quý Tranh nghĩ như thế là vì ba lý do, thứ nhất là để Khương Cách tiếp tục làm việc mà mình đã bỏ dở vì Khương Đồng. Thứ hai là với tính cách độc lập của cô, nếu cần tiền chữa trị cho Khương Đồng, cô sẽ không ngửa tay xin anh, vậy anh vẫn có thể cho cô vai diễn, đóng phim kiếm được nhiều tiền hơn dạy học, như thế cô sẽ không bị áp lực về kinh tế. Lý do thứ ba là lý do cá nhân, nếu lịch trình Khương Cách không bận rộn như thế, cô sẽ có thời gian để nghỉ ngơi và ở bên anh.
Như thế cô có thể sống như mình mong muốn, cũng có thể giữ vững độc lập, cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Đây là về phần Khương Cách.
Nghe anh nói xong, có vẻ như Khương Cách vẫn chưa kịp tiêu hóa, Quý Tranh cười cười, nói tiếp về phần anh.
“Anh còn phải tham gia nhiệm vụ thêm khoảng hai năm nữa, nhưng quân hàm của anh đang thăng cấp dần, tuổi càng lớn, cơ hội tham gia nhiệm vụ cũng sẽ ít đi. Khi không tham gia nhiệm vụ, thời gian nghỉ ngơi của anh sẽ cố định hơn, cũng sẽ có nhiều thời gian ở bên em hơn.”
Quý Tranh nói rất nhiều thứ, đầu óc Khương Cách vẫn đang nán lại ở việc đi học. Cô mỉm cười ngồi trên đùi anh, dần dần hiểu rõ ý định của anh. Xa cách nhau lâu ngày đúng là một vấn đề thực tế cần giải quyết.
Quý Tranh đang giải quyết vấn đề này.
Đương nhiên, vì công việc hiện nay của hai người họ, vấn đề này không thể giải quyết ngay được, ít nhất vẫn cần thêm một hai năm, nhưng bọn họ đang dần trở nên tốt hơn.
Nhịp đập trái tim như vang vọng bên tai, Khương Cách nhìn nụ cười của anh, nói: “Chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Anh áp tay lên đôi má cô, trả lời: “Phải, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Sau nhiều ngày đêm huấn luyện, bàn tay anh càng thô ráp hơn lúc rời đi. Khương Cách khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay anh. Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Cô lại ôm lấy anh, Quý Tranh hôn lên mắt cô. Những cử chỉ thân mật tình cảm khiến bầu không khí trong phòng khách chợt trở nên ấm áp mà mềm mại.
Không biết qua bao lâu, tiếng rung điện thoại cắt đứt bầu không khí thân mật ấy.
Điện thoại Quý Tranh rung lên, anh cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn từ quân đội. Đọc tin nhắn, anh khẽ chau mày. Khương Cách thấy vẻ mặt anh thay đổi thì ngồi lại ngay ngắn.
Không cần Quý Tranh nói, Khương Cách cũng tự đoán ra được. Cô hỏi: “Anh phải đi rồi à?”
Tin nhắn ấy như một nhát dao cắt đứt sự ngọt ngào ấm áp và nhớ nhung giữa hai người họ.
Vẻ mặt Khương Cách cũng không có gì thay đổi, Quý Tranh nghĩ đến tin nhắn, trả lời: “Ừm, có nhiệm vụ, tối nay xuất phát, trước sáu giờ tối anh phải trở về quân khu.”
Bên cạnh việc không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, trong lúc được nghỉ lính đặc chủng còn phải sẵn sàng bị gọi về quân khu bất cứ lúc nào. Nhiệm vụ lần này vốn dĩ đã được quyết định sẽ xuất phát vào đêm mai, nhưng có chuyện phát sinh, đêm nay bọn họ đã phải tập kết xuất phát.
Quý Tranh trả lời rồi thì nhìn Khương Cách nói: “Anh xin lỗi, hôm nay vốn định dẫn em đi gặp ông bà anh, anh lại thất hứa.”
Khương Cách không hề để bụng chuyện này, cô chỉ hỏi anh: “Anh phải đi làm nhiệm vụ ở đâu?”
Quý Tranh hơi sững lại, anh nhìn vào đôi mắt nâu của cô. Cô lặng lẽ chờ anh trả lời, nhưng anh lại không nói gì mà chỉ trầm mặc nhìn cô.
Bầu không khí trong phòng khách dần lắng xuống, Khương Cách nhìn vẻ mặt Quý Tranh, không hiểu sao trái tim cô như bị treo cao lơ lửng, phía dưới trống rỗng nhưng trái tim cô lại không rơi xuống. Khương Cách hỏi: “Không được nói à?”
“Ừm.” Quý Tranh đáp lời.
Lần nay anh tham gia nhiệm vụ bí mật, băng đảng ma túy gian xảo, chút động tĩnh nhỏ cũng có thể dẫn đến việc rút dây động rừng, thế nên nhiệm vụ lần này phải được giữ tuyệt mật.
Trái tim cô vẫn bị treo lơ lửng, Khương Cách nhìn anh hỏi: “Là nhiệm vụ năm ngoái của anh sao?”
Trái tim anh đập thình thịch, anh mím môi nhìn Khương Cách.
Thấy anh vẫn không trả lời, Khương Cách cũng không hỏi tiếp. Cô dần hoàn hồn lại, rồi đứng dậy nói: “Để em đưa anh về quân khu.”
Hôm nay cô xin nghỉ cả ngày, buổi chiều cũng không cần trở lại phim trường nữa. Chí ít hai người vẫn có thể ở bên nhau trên quãng đường đến quân khu.
Quý Tranh để xe lại bãi đỗ xe ngầm, Khương Cách lái xe mình chở Quý Tranh về quân khu. Khoảng thời gian đi huấn luyện cùng Quý Tranh, ngày nào bọn họ cũng đi con đường này, Khương Cách cũng nhớ rõ đường đi.
Căn hộ của cô gần quân khu hơn so với nhà cũ. Năm giờ rưỡi chiều, mặt trời chiếu đỏ rực cả chân trời. Khương Cách dừng xe trước cổng quân khu.
Nắng chiều đỏ hồng trải trên quân khu yên tĩnh. Từ lúc Khương Cách nói sẽ chở anh về quân khu, anh vẫn giữ kín như bưng chuyện nhiệm vụ, Khương Cách cũng không hỏi nhiều.
Đối với công việc của anh, cô thường không hỏi những việc cần bảo mật, hiếm khi nào cô tra hỏi kỹ như hôm nay. Quý Tranh không biết cô đang nghĩ gì. Xe dừng trước cổng quân khu, Quý Tranh ngồi ở ghế lái nhìn Khương Cách.
“Em không vào được.” Khương Cách nói.
Quý Tranh mỉm cười đáp: “Ừm.”
Đang đứng trước cổng quân khu, còn có trạm gác, hai người cũng không tiện thân mật. Nghe Quý Tranh nói, Khương Cách mỉm cười bảo: “Đi đi, đừng để trễ giờ.”
Quý Tranh không nói gì thêm, anh vẫn mỉm cười, không hôn cô hay ôm cô, chỉ đưa tay vuốt tóc cô. Khẽ vuốt ve hai lần, anh mới mở dây an toàn, rồi mở cửa xuống xe.
Mái tóc còn lưu lại hơi ấm, không biết là do nắng chiều hay là do hơi ấm từ bàn tay anh. Cửa xe đóng lại, anh bước về phía cổng quân khu.
Anh đi ngược nắng, quanh thân hiện lên một vầng sáng đỏ. Bóng lưng anh càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ.
Không hiểu vì sao trái tim Khương Cách bỗng lại siết chặt, lòng cô trống vắng đến đáng sợ. Cô mở cửa bước xuống xe.
Tiếng khép mở cửa xe không lớn, nhưng Quý Tranh vẫn nghe thấy. Anh quay đầu lại nhìn, Khương Cách đang chạy vụt về phía anh. Anh mỉm cười nhìn cô nói: “Sao em lại…”
Khương Cách siết chặt lấy anh, vòng ôm ấy khác hẳn ngày thường. Trái tim Quý Tranh chợt trở nên mềm mại, anh lắng nghe cô nói.
“A Tranh, phải sống sót trở về.”
Tác giả :
Tây Phương Kinh Tế Học