Dịu Dàng Tận Xương
Chương 34
Sau khi uống rượu vào, quả nhiên Quý Tranh vô cùng nhạy bén, Thẩm Văn chưa kịp định hình lại, bóng dáng Quý Tranh đã biến mất sau ngõ hẻm, trên con đường đã không một bóng người.
Cậu ta lái xe đến đầu hẻm, đậu xe xong thì đi vào con hẻm. Thẩm Văn từng đến nhà Quý Tranh, cậu ta bước đến đẩy cổng rào ra. Cánh cổng vừa mở ra, mùi hoa lê lập tức xộc vào cánh mũi.
“Đội trưởng?” Thẩm Văn bước vào, gọi một tiếng.
Cậu ta vừa gọi xong thì cảm nhận được một làn gió thổi vụt qua người, Thẩm Văn đưa mắt nhìn sang thì thấy Quý Tranh đã đứng cạnh cổng. Quý Tranh đưa lưng về phía cậu ta, cánh tay giống như đang ôm chặt một người trong ngực, trên đất còn có một chiếc mũ tai bèo rơi xuống.
Nghe thấy giọng Thẩm Văn, bàn tay đang bám trên ngực Quý Tranh lập tức siết chặt, Quý Tranh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cánh tay đặt phía sau gáy cô, thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ.”
Anh uống rượu, lúc nói chuyện hơi thở anh nóng rực. Trên vành tai Khương Cách còn lưu lại xúc cảm từ răng anh, ống tay áo của anh đã được xắn lên, làn da nóng bỏng nơi cánh tay dán vào lưng cô, Khương Cách bị anh nhấc bổng lên ôm vào lòng, cơ thể cứng đờ của cô dần trở nên mềm nhũn.
Khương Cách đã ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh, trái tim trống rỗng cả ngày của Quý Tranh như được lấp đầy, anh ôm Khương Cách vào nhà. Trước khi bước vào, giọng nói khàn khàn vì say rượu của anh vang lên, anh nói với Thẩm Văn: “Cậu về trước đi.”
Thẩm Văn: “…”
Thẩm Văn vừa nhìn thấy mũ tai bèo đã nhận ra người trong ngực Quý Tranh là người đã chạy mất lúc ở đầu hẻm. Lúc ấy cách quá xa, cậu ta chỉ nhìn thấy cô mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, cơ thể nhỏ nhắn như một đứa trẻ, hoàn toàn không thấy được khuôn mặt.
Thấy Quý Tranh bảo vệ cô như vậy, Thẩm Văn đã lờ mờ đoán được thân phận của cô. Cậu ta vô cùng kích động, cuối cùng cây vạn tuế đã nở hoa, không ngờ đội trưởng giấu người đẹp trong nhà thật.
Cậu ta còn chưa được xem mặt chị dâu! Cậu ta lái xe hai tiếng chở đội trưởng về, lát nữa còn phải ngồi xe buýt trở về, không có công lao thì cũng có khổ lao, cậu ta không thể nào trắng tay trở về như thế được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Văn lập tức đuổi theo Quý Tranh gọi: “Ơ, đội trưởng…”
Vừa nhấc chân đuổi theo, cậu ta đã cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh bắn về phía mình. Thẩm Văn vô thức nhìn về phía đôi mắt ấy.
Cô gái bị đội trưởng ôm trong lòng, gương mặt trắng nõn lấp ló sau bờ vai anh, chỉ để lộ một đôi mắt hoa đào màu nâu nhạt đang nhìn Thẩm Văn chằm chằm. Đôi mắt ấy yêu kiều diễm lệ, đuôi mắt xếch phiếm hồng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.
Cô đang nhắc nhở cậu ta không được phép đuổi theo.
Ánh mắt của cô quá sắc bén, Thẩm Văn vừa nhìn đã đứng sững lại, cậu ta dõi theo bóng lưng mạnh mẽ của đội trưởng biến mất sau cánh cửa, trong lòng run rẩy.
Là một cô gái vừa xinh đẹp vừa hung dữ.
Quý Tranh bế Khương Cách lên lầu, cơ thể anh đã nóng rực, Khương Cách trong ngực lại mát lạnh. Lòng bàn tay anh đặt sau lưng cô, cảm nhận làn da mịn màng và cơn run rẩy nhè nhẹ của cô. Yết hầu Quý Tranh khẽ động, dưới thân hơi nóng, anh dời tay đi.
Khương Cách được Quý Tranh đặt lên giường, cô ngồi bên mép giường, chân lơ lửng trong không trung. Quý Tranh quỳ gối ngồi xuống trước mặt cô, anh đặt hai tay bên người cô, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen dịu dàng như nước.
“Tôi phải ngủ một giấc.” Sự xuất hiện của Thẩm Văn đã ngăn lại cơn xao động, giọng Quý Tranh khàn khàn, ánh mắt thâm trầm. Anh biết hiện tại mình đã không thể kiểm soát được bản thân, cứ tiếp tục như thế không biết anh sẽ làm ra chuyện gì với Khương Cách.
Khương Cách ngồi bên mép giường, cổ áo rộng bị xô lệch để lộ xương quai xanh tinh tế. Vừa rồi cô giãy giụa quá kịch liệt, làn da mịn màng đã đỏ ửng lên. Cô nhìn vào mắt anh, dưới hàng mi dài, ánh mắt cô đanh lại.
Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể. Anh cởi giày cho Khương Cách rồi đứng dậy nói: “Em cũng ngủ một giấc đi. Chờ tôi dậy rồi dỗ em tiếp.”
Quý Tranh nói rồi thì đưa tay chạm vào má cô, lòng bàn tay thô ráp của anh khẽ nựng cô một cái. Cuối cùng anh thu tay lại rồi rời khỏi phòng.
Lúc ra ngoài, anh còn đóng cửa lại. Những cơn gió giống như bị chặn ngoài căn phòng, chỉ còn cảm giác chuếnh choáng say đọng lại. Môi răng anh, bàn tay anh, hơi thở anh, giọng nói anh, ánh mắt anh, tất cả đều đang quanh quẩn trên người cô. Khương Cách đưa tay chạm vào vành tai nóng rực, cô vén chăn lên chui vào.
Quý Tranh tỉnh rượu rất nhanh, lúc anh tỉnh dậy, mặt trời vẫn còn gay gắt, ánh nắng hơi chói mắt. Rượu trong cơ thể đã tan đi, dây thần kinh vẫn co rút đau nhức, Quý Tranh rời khỏi giường.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều.
Tửu lượng của anh tầm trung, bình thường cũng ít khi uống rượu, sau khi uống rượu, máu trong người anh sẽ sôi trào, làn da nóng rực, đến lúc tỉnh rượu, cơ thể sẽ mệt mỏi rã rời.
Trên người dinh dính mồ hôi, Quý Tranh cởi quần áo bước vào phòng tắm.
Khương Cách rất ít khi ngủ trưa, giấc ngủ ban ngày cũng không tốt bằng ban đêm, cho dù đây là khu ngoại thành yên tĩnh nhưng bên ngoài vẫn có tiếng ồn. Có tiếng chuông xe đạp, hoặc là tiếng trẻ con nô đùa, còn có tiếng mèo hoang kêu… Nhưng trong khung cảnh như thế, Khương Cách lại ngủ một giấc thật ngon.
Đã rất lâu rồi cô chưa từng có một giấc ngủ tuyệt vời như thế, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thời gian trôi qua, tinh thần thoải mái, cô nằm giữa chăn nệm mềm mại, lười biếng duỗi lưng.
Giữa tiếng vải vóc cọ xát, cô nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm sát vách.
Căn nhà đã được xây từ lâu, vách tường rất mỏng, tiếng động từ phòng tắm vang lên rõ ràng, giác quan của Khương Cách dần dần thức tỉnh. Cô ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của hoa lê, nghe thấy tiếng nước nóng chảy qua làn da.
Năm giờ chiều, mặt trời đã nghiêng về phía chân trời, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng tắm, chiếu sáng một mảng trên mặt đất. Quý Tranh tắm xong thì vặn vòi hoa sen, anh lau sạch người rồi vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Quý Tranh vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Khương Cách đang đứng trước cửa phòng ngủ. Cô ngủ một giấc rất ngon, mái tóc cũng hơi rối xù, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nổi bật giữa làn tóc đen, đôi mắt nâu long lanh nước.
Mắt chạm mắt, cả hai người đều ngây ngẩn.
Buổi chiều giữa xuân vẫn còn se lạnh, nhưng Quý Tranh không sợ lạnh, thế nên tắm xong anh chỉ mặc quần short thể thao. Dưới ống quần là đùi và bắp chân rắn chắc, đường cong mạnh mẽ. Nửa người trên để trần, nắng chiều phủ lên làn da anh, dưới cần cổ thon dài là xương quai xanh gợi cảm, cơ ngực và cơ bụng rõ ràng, vai rộng eo hẹp, cả người toát lên hương vị nam tính đầy quyến rũ.
Cánh tay anh thon dài mạnh mẽ, bàn tay đặt trên khăn lông trắng, mái tóc đen đẫm nước. Chiếc khăn che khuất vầng trán anh, khuôn mặt anh tuấn tú, đôi mắt trong vắt có thần.
Nhìn thấy Khương Cách, bàn tay đang lau tóc của Quý Tranh dừng lại. Chiếc khăn trên tay trượt xuống cổ, yết hầu anh khẽ động. Quý Tranh vừa muốn gọi Khương Cách, cô đã quay người bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.
Ánh mắt anh bắt gặp vành tai đỏ ửng của cô, trong không khí còn đọng lại mùi lê nhàn nhạt, cơ thể anh lại nóng lên.
Anh không ngờ Khương Cách sẽ dậy sớm thế, nên anh quên mất chưa mặc áo.
Khương Cách đứng trước cửa phòng ngủ, cửa sổ trong phòng mở rộng, gió mát lùa vào phòng chui qua cổ áo thổi vào người cô. Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của anh. Anh bước đến trước cửa phòng ngủ, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên.
“Tôi đã mặc quần áo.” Anh dừng lại một chút rồi hỏi: “Đến giờ nấu cơm rồi, em muốn đi chợ với tôi không?”
Lúc Khương Cách ra khỏi phòng, Quý Tranh đã đợi cô ở cổng. Anh đã mặc quần áo chỉnh tề, áo tay dài màu trắng, quần thể thao màu xám, trông vừa sạch sẽ vừa thoải mái. Thấy cô chỉ đeo khẩu trang, Quý Tranh hỏi: “Mũ của em đâu?”
Trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, anh đã quên mất mình làm gì lúc uống say.
Khương Cách trầm mặc một lúc, Quý Tranh thấy vành tai cô hơi phiếm hồng, cô ngước mắt nhìn anh nói: “Mũ rơi mất lúc anh cắn tai tôi rồi.”
Trong mắt anh hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Quý Tranh biết khi say mình sẽ làm những chuyện mất lý trí, nhưng không ngờ rằng mình sẽ cắn tai Khương Cách, anh nhìn vành tai ửng đỏ của Khương Cách, tim bỗng ngứa ngáy, anh cúi đầu bật cười.
“Tôi xin lỗi.” Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Vậy em có muốn cắn trả không?”
Mặt anh kề sát mặt cô, Khương Cách có thể cảm nhận được hơi thở của anh, anh đã dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc say rượu, nhưng vẫn đủ khiến cô nóng người.
Khương Cách cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, khẽ nói: “Hòa nhau, lúc trước tôi cũng cắn yết hầu anh.”
Nhớ đến lần ở con phố đêm, Quý Tranh nuốt nước bọt, anh đứng thẳng người rồi khẽ bật cười, nói: “Được thôi.”
Hai người rời khỏi nhà đi về phía chợ, đã đến giờ cơm tối, trong chợ tấp nập người qua lại, nhóm người vừa tan tầm và những người già đã đánh cờ xong đến chợ mua thức ăn, con chợ vừa đông đúc vừa ồn ào. Quý Tranh bảo Khương Cách chờ bên ngoài, anh đi vào mua thức ăn.
Đứng trước quầy hàng, Quý Tranh thi thoảng nhìn về phía Khương Cách. Bà lão và những chú mèo con hôm qua đã không còn ở đây, Khương Cách đứng trước sạp bán thỏ rừng ở đầu chợ, cô đang ngắm đám thỏ rừng. Khương Cách thích những động vật nhỏ, nhưng cô không có thời gian chăm sóc chúng nên cũng không muốn nuôi, chỉ đành đứng xem cho đỡ thèm.
Mua đồ ăn xong, Quý Tranh rời khỏi chợ. Anh vừa đi ra, Khương Cách lập tức đưa mắt nhìn sang. Quý Tranh bước đến cạnh cô, cô xoay người đi về phía nhà. Anh đi theo sau cô, vệt nắng chiều ngăn cách giữa hai người.
Mặt trời dần khuất bóng, bầu trời trong xanh không gợn mây, vài rạng mây nhạt phía chân trời bị ráng chiều nhiễm vàng óng ánh. Quý Tranh đi theo sau lưng Khương Cách, trước khi bước vào ngõ hẻm, anh nhìn thấy một cửa tiệm cách đó không xa.
Khương Cách cúi đầu đi phía trước, gió nổi lên trong con hẻm nhỏ thổi bay mái tóc cô. Khương Cách gỡ mũ xuống túm lấy tóc, lúc quay đầu mới phát hiện Quý Tranh không đi theo mình.
Khương Cách giật thót, cô đi hai bước nhỏ trong con hẻm, đợi một lúc nhưng vẫn không thấy Quý Tranh. Khương Cách đội mũ lên chạy về phía đầu hẻm, bóng hình cao lớn của anh xuất hiện trước mắt.
Quý Tranh đi đến tiệm hoa, anh không ngờ rằng Khương Cách sẽ quay lại tìm anh, cô chạy hơi nhanh, ánh mắt tràn đầy lo lắng vì anh biến mất. Nhìn thấy anh, cô dừng lại rồi đưa mắt về phía thứ trong tay anh.
Trên tay anh là một cành hoa hồng màu hồng nhạt, cánh hoa đã bung nở rạng rỡ, tươi thắm mà xinh đẹp. Dù chỉ là một đóa hoa, nhưng vì đứng gần nên Khương Cách vẫn ngửi thấy hương hoa thơm ngát.
Cô nhìn đóa hoa hồng, rồi ngước mắt nhìn Quý Tranh.
Quý Tranh cúi đầu nhìn bông hoa, sau đó đưa nó cho cô: “Chủ tiệm hoa chỉ nhận tiền mặt, tiền thừa lúc mua thức ăn chỉ đủ mua một nhánh.”
Anh tham gia hôn lễ để cô ở nhà một mình, uống say rồi cắn tai cô, cho dù hiện tại cô không còn tức giận, anh vẫn phải xin lỗi.
Tay trái anh cầm thức ăn mà cô thích nhất, tay phải cầm một nhánh hoa hồng, ánh nắng dịu dàng bao trùm lên người anh, trái tim Khương Cách đập thình thịch, cô ngước mắt nhìn Quý Tranh, đôi mắt nâu nhạt sáng lấp lánh.
“Phần còn thiếu, lần sau anh phải đền bù cho tôi.”
Cậu ta lái xe đến đầu hẻm, đậu xe xong thì đi vào con hẻm. Thẩm Văn từng đến nhà Quý Tranh, cậu ta bước đến đẩy cổng rào ra. Cánh cổng vừa mở ra, mùi hoa lê lập tức xộc vào cánh mũi.
“Đội trưởng?” Thẩm Văn bước vào, gọi một tiếng.
Cậu ta vừa gọi xong thì cảm nhận được một làn gió thổi vụt qua người, Thẩm Văn đưa mắt nhìn sang thì thấy Quý Tranh đã đứng cạnh cổng. Quý Tranh đưa lưng về phía cậu ta, cánh tay giống như đang ôm chặt một người trong ngực, trên đất còn có một chiếc mũ tai bèo rơi xuống.
Nghe thấy giọng Thẩm Văn, bàn tay đang bám trên ngực Quý Tranh lập tức siết chặt, Quý Tranh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cánh tay đặt phía sau gáy cô, thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ.”
Anh uống rượu, lúc nói chuyện hơi thở anh nóng rực. Trên vành tai Khương Cách còn lưu lại xúc cảm từ răng anh, ống tay áo của anh đã được xắn lên, làn da nóng bỏng nơi cánh tay dán vào lưng cô, Khương Cách bị anh nhấc bổng lên ôm vào lòng, cơ thể cứng đờ của cô dần trở nên mềm nhũn.
Khương Cách đã ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh, trái tim trống rỗng cả ngày của Quý Tranh như được lấp đầy, anh ôm Khương Cách vào nhà. Trước khi bước vào, giọng nói khàn khàn vì say rượu của anh vang lên, anh nói với Thẩm Văn: “Cậu về trước đi.”
Thẩm Văn: “…”
Thẩm Văn vừa nhìn thấy mũ tai bèo đã nhận ra người trong ngực Quý Tranh là người đã chạy mất lúc ở đầu hẻm. Lúc ấy cách quá xa, cậu ta chỉ nhìn thấy cô mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, cơ thể nhỏ nhắn như một đứa trẻ, hoàn toàn không thấy được khuôn mặt.
Thấy Quý Tranh bảo vệ cô như vậy, Thẩm Văn đã lờ mờ đoán được thân phận của cô. Cậu ta vô cùng kích động, cuối cùng cây vạn tuế đã nở hoa, không ngờ đội trưởng giấu người đẹp trong nhà thật.
Cậu ta còn chưa được xem mặt chị dâu! Cậu ta lái xe hai tiếng chở đội trưởng về, lát nữa còn phải ngồi xe buýt trở về, không có công lao thì cũng có khổ lao, cậu ta không thể nào trắng tay trở về như thế được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Văn lập tức đuổi theo Quý Tranh gọi: “Ơ, đội trưởng…”
Vừa nhấc chân đuổi theo, cậu ta đã cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh bắn về phía mình. Thẩm Văn vô thức nhìn về phía đôi mắt ấy.
Cô gái bị đội trưởng ôm trong lòng, gương mặt trắng nõn lấp ló sau bờ vai anh, chỉ để lộ một đôi mắt hoa đào màu nâu nhạt đang nhìn Thẩm Văn chằm chằm. Đôi mắt ấy yêu kiều diễm lệ, đuôi mắt xếch phiếm hồng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.
Cô đang nhắc nhở cậu ta không được phép đuổi theo.
Ánh mắt của cô quá sắc bén, Thẩm Văn vừa nhìn đã đứng sững lại, cậu ta dõi theo bóng lưng mạnh mẽ của đội trưởng biến mất sau cánh cửa, trong lòng run rẩy.
Là một cô gái vừa xinh đẹp vừa hung dữ.
Quý Tranh bế Khương Cách lên lầu, cơ thể anh đã nóng rực, Khương Cách trong ngực lại mát lạnh. Lòng bàn tay anh đặt sau lưng cô, cảm nhận làn da mịn màng và cơn run rẩy nhè nhẹ của cô. Yết hầu Quý Tranh khẽ động, dưới thân hơi nóng, anh dời tay đi.
Khương Cách được Quý Tranh đặt lên giường, cô ngồi bên mép giường, chân lơ lửng trong không trung. Quý Tranh quỳ gối ngồi xuống trước mặt cô, anh đặt hai tay bên người cô, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen dịu dàng như nước.
“Tôi phải ngủ một giấc.” Sự xuất hiện của Thẩm Văn đã ngăn lại cơn xao động, giọng Quý Tranh khàn khàn, ánh mắt thâm trầm. Anh biết hiện tại mình đã không thể kiểm soát được bản thân, cứ tiếp tục như thế không biết anh sẽ làm ra chuyện gì với Khương Cách.
Khương Cách ngồi bên mép giường, cổ áo rộng bị xô lệch để lộ xương quai xanh tinh tế. Vừa rồi cô giãy giụa quá kịch liệt, làn da mịn màng đã đỏ ửng lên. Cô nhìn vào mắt anh, dưới hàng mi dài, ánh mắt cô đanh lại.
Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể. Anh cởi giày cho Khương Cách rồi đứng dậy nói: “Em cũng ngủ một giấc đi. Chờ tôi dậy rồi dỗ em tiếp.”
Quý Tranh nói rồi thì đưa tay chạm vào má cô, lòng bàn tay thô ráp của anh khẽ nựng cô một cái. Cuối cùng anh thu tay lại rồi rời khỏi phòng.
Lúc ra ngoài, anh còn đóng cửa lại. Những cơn gió giống như bị chặn ngoài căn phòng, chỉ còn cảm giác chuếnh choáng say đọng lại. Môi răng anh, bàn tay anh, hơi thở anh, giọng nói anh, ánh mắt anh, tất cả đều đang quanh quẩn trên người cô. Khương Cách đưa tay chạm vào vành tai nóng rực, cô vén chăn lên chui vào.
Quý Tranh tỉnh rượu rất nhanh, lúc anh tỉnh dậy, mặt trời vẫn còn gay gắt, ánh nắng hơi chói mắt. Rượu trong cơ thể đã tan đi, dây thần kinh vẫn co rút đau nhức, Quý Tranh rời khỏi giường.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều.
Tửu lượng của anh tầm trung, bình thường cũng ít khi uống rượu, sau khi uống rượu, máu trong người anh sẽ sôi trào, làn da nóng rực, đến lúc tỉnh rượu, cơ thể sẽ mệt mỏi rã rời.
Trên người dinh dính mồ hôi, Quý Tranh cởi quần áo bước vào phòng tắm.
Khương Cách rất ít khi ngủ trưa, giấc ngủ ban ngày cũng không tốt bằng ban đêm, cho dù đây là khu ngoại thành yên tĩnh nhưng bên ngoài vẫn có tiếng ồn. Có tiếng chuông xe đạp, hoặc là tiếng trẻ con nô đùa, còn có tiếng mèo hoang kêu… Nhưng trong khung cảnh như thế, Khương Cách lại ngủ một giấc thật ngon.
Đã rất lâu rồi cô chưa từng có một giấc ngủ tuyệt vời như thế, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thời gian trôi qua, tinh thần thoải mái, cô nằm giữa chăn nệm mềm mại, lười biếng duỗi lưng.
Giữa tiếng vải vóc cọ xát, cô nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm sát vách.
Căn nhà đã được xây từ lâu, vách tường rất mỏng, tiếng động từ phòng tắm vang lên rõ ràng, giác quan của Khương Cách dần dần thức tỉnh. Cô ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của hoa lê, nghe thấy tiếng nước nóng chảy qua làn da.
Năm giờ chiều, mặt trời đã nghiêng về phía chân trời, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng tắm, chiếu sáng một mảng trên mặt đất. Quý Tranh tắm xong thì vặn vòi hoa sen, anh lau sạch người rồi vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Quý Tranh vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Khương Cách đang đứng trước cửa phòng ngủ. Cô ngủ một giấc rất ngon, mái tóc cũng hơi rối xù, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nổi bật giữa làn tóc đen, đôi mắt nâu long lanh nước.
Mắt chạm mắt, cả hai người đều ngây ngẩn.
Buổi chiều giữa xuân vẫn còn se lạnh, nhưng Quý Tranh không sợ lạnh, thế nên tắm xong anh chỉ mặc quần short thể thao. Dưới ống quần là đùi và bắp chân rắn chắc, đường cong mạnh mẽ. Nửa người trên để trần, nắng chiều phủ lên làn da anh, dưới cần cổ thon dài là xương quai xanh gợi cảm, cơ ngực và cơ bụng rõ ràng, vai rộng eo hẹp, cả người toát lên hương vị nam tính đầy quyến rũ.
Cánh tay anh thon dài mạnh mẽ, bàn tay đặt trên khăn lông trắng, mái tóc đen đẫm nước. Chiếc khăn che khuất vầng trán anh, khuôn mặt anh tuấn tú, đôi mắt trong vắt có thần.
Nhìn thấy Khương Cách, bàn tay đang lau tóc của Quý Tranh dừng lại. Chiếc khăn trên tay trượt xuống cổ, yết hầu anh khẽ động. Quý Tranh vừa muốn gọi Khương Cách, cô đã quay người bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.
Ánh mắt anh bắt gặp vành tai đỏ ửng của cô, trong không khí còn đọng lại mùi lê nhàn nhạt, cơ thể anh lại nóng lên.
Anh không ngờ Khương Cách sẽ dậy sớm thế, nên anh quên mất chưa mặc áo.
Khương Cách đứng trước cửa phòng ngủ, cửa sổ trong phòng mở rộng, gió mát lùa vào phòng chui qua cổ áo thổi vào người cô. Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của anh. Anh bước đến trước cửa phòng ngủ, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên.
“Tôi đã mặc quần áo.” Anh dừng lại một chút rồi hỏi: “Đến giờ nấu cơm rồi, em muốn đi chợ với tôi không?”
Lúc Khương Cách ra khỏi phòng, Quý Tranh đã đợi cô ở cổng. Anh đã mặc quần áo chỉnh tề, áo tay dài màu trắng, quần thể thao màu xám, trông vừa sạch sẽ vừa thoải mái. Thấy cô chỉ đeo khẩu trang, Quý Tranh hỏi: “Mũ của em đâu?”
Trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, anh đã quên mất mình làm gì lúc uống say.
Khương Cách trầm mặc một lúc, Quý Tranh thấy vành tai cô hơi phiếm hồng, cô ngước mắt nhìn anh nói: “Mũ rơi mất lúc anh cắn tai tôi rồi.”
Trong mắt anh hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Quý Tranh biết khi say mình sẽ làm những chuyện mất lý trí, nhưng không ngờ rằng mình sẽ cắn tai Khương Cách, anh nhìn vành tai ửng đỏ của Khương Cách, tim bỗng ngứa ngáy, anh cúi đầu bật cười.
“Tôi xin lỗi.” Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Vậy em có muốn cắn trả không?”
Mặt anh kề sát mặt cô, Khương Cách có thể cảm nhận được hơi thở của anh, anh đã dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc say rượu, nhưng vẫn đủ khiến cô nóng người.
Khương Cách cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, khẽ nói: “Hòa nhau, lúc trước tôi cũng cắn yết hầu anh.”
Nhớ đến lần ở con phố đêm, Quý Tranh nuốt nước bọt, anh đứng thẳng người rồi khẽ bật cười, nói: “Được thôi.”
Hai người rời khỏi nhà đi về phía chợ, đã đến giờ cơm tối, trong chợ tấp nập người qua lại, nhóm người vừa tan tầm và những người già đã đánh cờ xong đến chợ mua thức ăn, con chợ vừa đông đúc vừa ồn ào. Quý Tranh bảo Khương Cách chờ bên ngoài, anh đi vào mua thức ăn.
Đứng trước quầy hàng, Quý Tranh thi thoảng nhìn về phía Khương Cách. Bà lão và những chú mèo con hôm qua đã không còn ở đây, Khương Cách đứng trước sạp bán thỏ rừng ở đầu chợ, cô đang ngắm đám thỏ rừng. Khương Cách thích những động vật nhỏ, nhưng cô không có thời gian chăm sóc chúng nên cũng không muốn nuôi, chỉ đành đứng xem cho đỡ thèm.
Mua đồ ăn xong, Quý Tranh rời khỏi chợ. Anh vừa đi ra, Khương Cách lập tức đưa mắt nhìn sang. Quý Tranh bước đến cạnh cô, cô xoay người đi về phía nhà. Anh đi theo sau cô, vệt nắng chiều ngăn cách giữa hai người.
Mặt trời dần khuất bóng, bầu trời trong xanh không gợn mây, vài rạng mây nhạt phía chân trời bị ráng chiều nhiễm vàng óng ánh. Quý Tranh đi theo sau lưng Khương Cách, trước khi bước vào ngõ hẻm, anh nhìn thấy một cửa tiệm cách đó không xa.
Khương Cách cúi đầu đi phía trước, gió nổi lên trong con hẻm nhỏ thổi bay mái tóc cô. Khương Cách gỡ mũ xuống túm lấy tóc, lúc quay đầu mới phát hiện Quý Tranh không đi theo mình.
Khương Cách giật thót, cô đi hai bước nhỏ trong con hẻm, đợi một lúc nhưng vẫn không thấy Quý Tranh. Khương Cách đội mũ lên chạy về phía đầu hẻm, bóng hình cao lớn của anh xuất hiện trước mắt.
Quý Tranh đi đến tiệm hoa, anh không ngờ rằng Khương Cách sẽ quay lại tìm anh, cô chạy hơi nhanh, ánh mắt tràn đầy lo lắng vì anh biến mất. Nhìn thấy anh, cô dừng lại rồi đưa mắt về phía thứ trong tay anh.
Trên tay anh là một cành hoa hồng màu hồng nhạt, cánh hoa đã bung nở rạng rỡ, tươi thắm mà xinh đẹp. Dù chỉ là một đóa hoa, nhưng vì đứng gần nên Khương Cách vẫn ngửi thấy hương hoa thơm ngát.
Cô nhìn đóa hoa hồng, rồi ngước mắt nhìn Quý Tranh.
Quý Tranh cúi đầu nhìn bông hoa, sau đó đưa nó cho cô: “Chủ tiệm hoa chỉ nhận tiền mặt, tiền thừa lúc mua thức ăn chỉ đủ mua một nhánh.”
Anh tham gia hôn lễ để cô ở nhà một mình, uống say rồi cắn tai cô, cho dù hiện tại cô không còn tức giận, anh vẫn phải xin lỗi.
Tay trái anh cầm thức ăn mà cô thích nhất, tay phải cầm một nhánh hoa hồng, ánh nắng dịu dàng bao trùm lên người anh, trái tim Khương Cách đập thình thịch, cô ngước mắt nhìn Quý Tranh, đôi mắt nâu nhạt sáng lấp lánh.
“Phần còn thiếu, lần sau anh phải đền bù cho tôi.”
Tác giả :
Tây Phương Kinh Tế Học