Dịu Dàng Tận Xương
Chương 31
Trong nắng xuân, cơ thể mảnh mai của Khương Cách cứng đờ. Đôi mắt nâu của cô phản chiếu khuôn mặt anh, con ngươi thu nhỏ, quai hàm siết chặt, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Làn da Khương Cách mịn màng mà ấm áp. Quý Tranh thấy nét mặt cô thay đổi thì khẽ mỉm cười buông tay xuống, không ép buộc cô nữa.
Quý Tranh đứng thẳng người, anh đứng ngược sáng, ánh chiều tà tạo nên một vầng hào quang xung quanh anh. Quý Tranh thả tay xuống rồi hỏi: “Trở về một mình à?”
Bàn tay áp trên mặt đã rời đi, xúc cảm thô ráp từ bàn tay anh vẫn còn lưu lại, Khương Cách hoàn hồn rồi dần thả lỏng nắm tay, cô trả lời: “Ừm.”
“Ở lại đây được mấy ngày?” Quý Tranh hỏi.
“Hai ngày.” Khương Cách đáp.
Cô vừa nói xong, Quý Tranh cụp mắt nhìn cô hỏi: “Ở lại chỗ tôi nhé?”
Quý Tranh mỉm cười, trong mắt chứa ánh sáng nhu hòa, anh cúi đầu nhìn cô, thay cô trả lời: “Ở lại đây đi, chỗ tôi còn phòng trống.”
Nhà ông bà ngoại Quý Tranh đã hơi cũ kỹ, đồ đạc trong nhà đều nhuốm màu thời gian, nhưng mỗi ngóc ngách trong nhà đều được anh quét dọn sạch sẽ, trông giản dị mà ngăn nắp. Sáng nay khi rời đi, anh không khép cửa sổ phòng khách, gió xuân luồn qua cửa, mùi cỏ cây thanh mát tràn ngập trong căn phòng.
Tầng trệt là phòng khách và phòng bếp, lầu một là phòng ngủ và phòng sách, căn nhà khá thông thoáng. Cầu thang dẫn từ tầng trệt lên lầu một được làm bằng gỗ, tiếng cót két vang lên theo từng bước chân. Trên lầu có hai phòng ngủ, Quý Tranh nhường phòng ngủ lúc trước của mình cho Khương Cách.
Căn phòng không lớn, nội thất cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một tủ sách, thêm một chiếc ghế. Cửa sổ gỗ cũ kỹ mở rộng, tấm màn trắng đung đưa theo gió. Nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, hắt một vệt sáng rực rỡ trên mặt đất.
Quý Tranh sang phòng ngủ bên cạnh lấy ga giường mới, hôm vừa trở về, anh đã giặt giũ sạch sẽ, tấm ga giường mềm mại còn vương mùi nắng.
Thân hình anh cao lớn mạnh mẽ, anh đang trải ga giường, động tác nhanh nhẹn gọn gàng. Trải ga giường xong, anh nhấc đầu gối khỏi giường, sau đó cúi người vuốt phẳng nếp nhăn trên tấm ga, rồi nói với Khương Cách: “Em ngủ một giấc đi, tôi đi mua vài món đồ dùng hàng ngày cho em, mua nguyên liệu nấu ăn nữa.”
Lúc ấy Lý Nam mua cho cô vé chuyến bay sớm nhất từ Milan trở về Nam Thành, cô không chuẩn bị gì cả, cũng không mang theo hành lý, tay không trở về đây.
Từ lúc bước vào phòng, Khương Cách chỉ đứng bên cạnh nhìn anh trải giường chiếu. Nắng phủ một tầng ánh sáng nhạt trên mặt cô, chiếu rõ làn da mềm mịn trắng nõn. Quý Tranh vừa nói xong, cô lập tức đưa mắt về phía anh, dưới hàng mi dài, đôi mắt nâu nhìn anh chăm chú.
Đây là nhà anh, nhưng đối với Khương Cách nơi đây hoàn toàn lạ lẫm, mỗi khi bước vào hoàn cảnh xa lạ, Khương Cách sẽ trở nên căng thẳng và bất an. Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ bật cười rồi hỏi: “Em muốn đi cùng tôi à?”
Ngón tay đang siết chặt của cô hơi thả lỏng, Khương Cách trả lời: “Ừm.”
Quý Tranh gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai người xuống dưới lầu, trước khi ra cửa, Quý Tranh tìm một chiếc mũ tai bèo màu xanh dương đậm đội lên cho Khương Cách. Mặt Khương Cách vốn nhỏ nhắn, chiếc mũ che khuất cả khuôn mặt cô, Quý Tranh lại đeo khẩu trang lên cho cô, che kín đến mức chỉ còn để lộ đôi mắt hoa đào.
“Đây là mũ tôi đội lúc học cấp hai.” Đưa tay chỉnh vành nón cho cô, Quý Tranh mỉm cười khen: “Xinh lắm.”
Khương Cách là diễn viên nổi tiếng, khi ra ngoài phải che mặt, nếu bị người khác nhận ra sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái.
Quý Tranh đẩy cửa ra ngoài, Khương Cách theo sau anh, cô đã thư thả hơn rất nhiều so với lúc bước vào nhà. Bước trên con hẻm đá xanh, Khương Cách giẫm lên bóng Quý Tranh, cả người cô hoàn toàn được anh che chắn.
Khương Cách hỏi: “Anh có nhận ra tôi được không?”
Bị ngăn cản bởi lớp khẩu trang, giọng nói của cô nghe thật dịu êm, Quý Tranh quay đầu, Khương Cách ngước mắt nhìn anh. Dưới vành nón, đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh chiều tà, trở nên trong veo mà sáng long lanh.
Quý Tranh nhìn đuôi mắt phiếm hồng của cô, sau đó quay đầu lại nhìn đường, nói: “Nhận ra được.”
Trong tầm mắt cô chỉ còn lại bóng lưng của anh, tiết trời đang ấm dần lên, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo tay dài. Dưới lớp áo là cơ bắp rắn rỏi, vai rộng eo hẹp, tỉ lệ hoàn hảo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên cảm giác mạnh mẽ.
Khương Cách cúi đầu, nghĩ lại câu trả lời của anh, cô cụp mắt xuống, nhấc chân đạp mạnh lên cái bóng của anh.
Nhận ra được cái gì, nhận ra được mới lạ í.
Chợ cách nhà bà ngoại Quý Tranh không xa, ra khỏi con hẻm nhỏ, sau đó rẽ phải rồi đi thêm năm trăm mét nữa là đến. Căn nhà nằm trong khu vực cũ của Nam Thành, mấy năm nay khu vực mới phát triển, dân cư nơi đây đã dần thưa thớt, khu vực này cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Nhà cửa nơi đây đã có phần cũ kỹ, giống như đã cởi bỏ đi lớp áo phồn hoa của ngày xưa, chỉ còn hơi thở yên bình lắng đọng lại.
Khương Cách đi theo sau Quý Tranh, cô bị Quý Tranh đẩy khỏi lòng đường. Con đường tuy đã hơi cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ, mép vỉa hè được lát gạch đá, bên trên phủ lớp sơn màu trắng. Khương Cách đứng trên đó, dang hai tay ra để giữ thăng bằng.
Bầu không khí ẩm ướt, ánh chiều tà bình yên, con đường nhỏ sạch sẽ, cây ngô đồng cao lớn, còn có hương hoa anh đào thoang thoảng, đây là hương vị của mùa xuân.
Dường như Khương Cách rất thích khung cảnh xung quanh, cô đã hoạt bát hơn hẳn so với lúc vừa rời khỏi nhà. Nhìn cô bước đi thoăn thoắt trên mép vỉa hè nhỏ hẹp, Quý Tranh đỡ tay sau lưng cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Chẳng mấy chốc đã đến chợ, Khương Cách nhảy xuống khỏi vỉa hè, trong đôi mắt cô lung linh ánh sáng, đôi môi sau lớp khẩu trang khẽ buông một tiếng thở dốc.
Thu cánh tay về, Quý Tranh cong môi mỉm cười.
Hiện tại đã là giờ cơm tối, trong chợ tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng và tiếng cò kè mặc cả vang lên không ngớt, khiến khu phố yên tĩnh trở nên tràn đầy sức sống.
Khu chợ không nhỏ, hiện tại đang là giờ cao điểm đông đúc người. Quý Tranh liếc nhìn Khương Cách, sau đó chỉ tay về phía siêu thị gần đó, nói: “Trong chợ đông người, đi vào rất dễ bị lạc. Ở đây có siêu thị, em cần thứ gì thì vào đó mua. Mua xong thì đứng ở siêu thị đợi tôi, tôi mua thức ăn xong sẽ đến đón em.”
Khương Cách lướt mắt nhìn dòng người rồi khẽ gật đầu.
Có lẽ là do chiếc mũ tai bèo quá rộng, Quý Tranh có cảm giác như Khương Cách trông càng nhỏ nhắn hơn. Lúc gật đầu, nhìn cô như một cô bé ngoan ngoãn. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, anh hỏi: “Có tiền không?”
Khương Cách: “…”
Bóng dáng cao lớn của Quý Tranh hòa lẫn vào dòng người, Khương Cách hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn logo siêu thị, trong tay cầm tờ năm trăm tệ mà Quý Tranh đã đưa bước vào cửa.
Siêu thị này thuộc một chuỗi siêu thị lớn, giờ này đã có không ít người đến mua sắm, đông đúc hơn hẳn khu chợ. Khương Cách đến quầy bán vật dụng hàng ngày, chọn vài món đồ cần thiết. Từ khi trở thành minh tinh, cô hiếm khi nào phải quan tâm đến chuyện này, nhưng việc mua đồ dùng thì từ nhỏ cô đã thành thạo.
Khương Cách mua đồ rất nhanh, sau khi chọn xong, cô đi xếp hàng trả tiền. Khương Cách thanh toán đồ, sau đó xách túi đứng trước cửa siêu thị nhìn về phía chợ đợi Quý Tranh.
Lúc ngước mắt nhìn về phía gian hàng tại cửa chợ, ánh mắt Khương Cách sững lại, rồi xách túi đồ đi sang.
Quý Tranh mua đồ cũng nhanh, vì nhà ở khá gần chợ nên anh chỉ cần mua đủ nguyên liệu để nấu ăn trong ngày. Sợ để Khương Cách phải đợi lâu, anh chỉ mua vài loại rau củ rồi lập tức đi ra.
Anh vốn định vào thẳng siêu thị, nhưng vừa ra đến cửa chợ anh đã thấy Khương Cách ngồi xổm ở đó.
Chiếc áo khoác rộng bao trùm cả người Khương Cách, chiếc mũ trên đầu che khuất gương mặt cô, trên cổ tay mảnh khảnh treo túi đồ mua ở siêu thị.
Nắng chiều buông trên vai cô, cô cuộn người ngồi xổm ở đó, bóng dáng nhỏ nhắn vừa yên tĩnh vừa chăm chú.
Một tay cô cầm túi nhựa, bàn tay còn lại rút ra khỏi túi áo khoác, ngón tay dài trắng nõn khẽ vuốt ve chú mèo con trong hộp. Có lẽ xúc cảm ấy quá kỳ diệu, bàn tay của cô hơi khựng lại một chút.
Ba chú mèo con trong hộp kêu meo meo, chúng thuộc loại mèo tam thể với bộ lông xen lẫn ba màu đen trắng cam, còn chưa mở mắt, hẳn là vừa mới chào đời.
Ba chú mèo ấy là của một bà lão, bà lão đang nói chuyện với Khương Cách. Lúc bà cất lời, Khương Cách ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hoa đào dưới vành nón hiện rõ vẻ khó hiểu.
Ánh mắt Quý Tranh dịu lại, anh đi sang, Khương Cách nhìn anh, anh khẽ bật cười rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Bà ấy hỏi em có muốn một con không, bà ấy có thể tặng cho em.”
Nghe anh phiên dịch, Khương Cách mới hiểu ra. Ánh mắt cô bỗng vụt sáng, nhưng sau đó lại nhấc tay khỏi chú mèo rồi đứng dậy nói: “Không muốn.”
Cô bận bịu quay phim, tương lai còn mờ mịt, ngay cả thời gian ở bên Khương Đồng còn ít ỏi, làm sao có thời gian để chăm sóc cho một sinh mệnh khác.
Khương Cách nói xong thì xách túi đồ rời đi. Quý Tranh ngước mắt nhìn cô, bà lão bên cạnh vẫn còn đang nói chuyện, anh quay đầu nói vài câu với bà lão cho phải phép, sau khi bà lão gật đầu, anh đứng dậy đi theo Khương Cách.
Xúc cảm mềm mại từ chú mèo con còn đọng lại trên tay, Khương Cách buồn bực bước đi phía trước, Quý Tranh đi bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Khương Cách bỗng cảm thấy hơi tức giận, cô cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận như thế, cô trả lời: “Tôi không hiểu bà ấy nói gì.”
Có xe chạy ngang qua, Quý Tranh vươn tay kéo cô vào sát người mình, rồi dịu dàng nói: “Bà ấy nói tiếng địa phương Nam Thành, ở đây có rất nhiều người già không biết nói tiếng phổ thông.”
Khương Cách cúi đầu giẫm mạnh chân lên đường, không trả lời.
Quý Tranh liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Tiếng địa phương của chỗ em nói thế nào?”
Sự chú ý của Khương Cách đã bị anh kéo đi, cô ngẫm nghĩ, sau đó nói một câu. Cô nói rất nhanh, Quý Tranh nghe mà sững sờ, anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Có nghĩa là gì?”
Trái tim Khương Cách đập thình thịch, khẩu trang đã che đi khuôn mặt đỏ rực của cô, nhưng dường như càng lúc cô càng nóng lên. Khương Cách nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, sau đó lại dời mắt đi, cô vừa rảo bước nhanh vừa nói: “Không có gì.”
Phía xa xa mặt trời đã ngã bóng, ráng đỏ giăng khắp trời, có cơn gió mát khẽ thổi qua, Khương Cách xách túi đi phía trước. Quý Tranh nhìn bóng lưng cô rồi khẽ bật cười, sau đó cất bước đi theo.
“Rốt cuộc có nghĩa là gì?”
“…”
“Hay là em nói lại một lần nữa đi, tôi đi hỏi người khác xem có nghĩa là gì.”
“Không nói.”
Bóng anh cao lớn mạnh mẽ, bóng cô mềm mại thướt tha, hai bóng người sánh đôi bước đi trên con đường vắng vẻ. Gió xuân thoảng qua, tiếng hai người hòa cùng làn khói bếp lượn lờ, biến mất sau con hẻm đá rêu phong.
Làn da Khương Cách mịn màng mà ấm áp. Quý Tranh thấy nét mặt cô thay đổi thì khẽ mỉm cười buông tay xuống, không ép buộc cô nữa.
Quý Tranh đứng thẳng người, anh đứng ngược sáng, ánh chiều tà tạo nên một vầng hào quang xung quanh anh. Quý Tranh thả tay xuống rồi hỏi: “Trở về một mình à?”
Bàn tay áp trên mặt đã rời đi, xúc cảm thô ráp từ bàn tay anh vẫn còn lưu lại, Khương Cách hoàn hồn rồi dần thả lỏng nắm tay, cô trả lời: “Ừm.”
“Ở lại đây được mấy ngày?” Quý Tranh hỏi.
“Hai ngày.” Khương Cách đáp.
Cô vừa nói xong, Quý Tranh cụp mắt nhìn cô hỏi: “Ở lại chỗ tôi nhé?”
Quý Tranh mỉm cười, trong mắt chứa ánh sáng nhu hòa, anh cúi đầu nhìn cô, thay cô trả lời: “Ở lại đây đi, chỗ tôi còn phòng trống.”
Nhà ông bà ngoại Quý Tranh đã hơi cũ kỹ, đồ đạc trong nhà đều nhuốm màu thời gian, nhưng mỗi ngóc ngách trong nhà đều được anh quét dọn sạch sẽ, trông giản dị mà ngăn nắp. Sáng nay khi rời đi, anh không khép cửa sổ phòng khách, gió xuân luồn qua cửa, mùi cỏ cây thanh mát tràn ngập trong căn phòng.
Tầng trệt là phòng khách và phòng bếp, lầu một là phòng ngủ và phòng sách, căn nhà khá thông thoáng. Cầu thang dẫn từ tầng trệt lên lầu một được làm bằng gỗ, tiếng cót két vang lên theo từng bước chân. Trên lầu có hai phòng ngủ, Quý Tranh nhường phòng ngủ lúc trước của mình cho Khương Cách.
Căn phòng không lớn, nội thất cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một tủ sách, thêm một chiếc ghế. Cửa sổ gỗ cũ kỹ mở rộng, tấm màn trắng đung đưa theo gió. Nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, hắt một vệt sáng rực rỡ trên mặt đất.
Quý Tranh sang phòng ngủ bên cạnh lấy ga giường mới, hôm vừa trở về, anh đã giặt giũ sạch sẽ, tấm ga giường mềm mại còn vương mùi nắng.
Thân hình anh cao lớn mạnh mẽ, anh đang trải ga giường, động tác nhanh nhẹn gọn gàng. Trải ga giường xong, anh nhấc đầu gối khỏi giường, sau đó cúi người vuốt phẳng nếp nhăn trên tấm ga, rồi nói với Khương Cách: “Em ngủ một giấc đi, tôi đi mua vài món đồ dùng hàng ngày cho em, mua nguyên liệu nấu ăn nữa.”
Lúc ấy Lý Nam mua cho cô vé chuyến bay sớm nhất từ Milan trở về Nam Thành, cô không chuẩn bị gì cả, cũng không mang theo hành lý, tay không trở về đây.
Từ lúc bước vào phòng, Khương Cách chỉ đứng bên cạnh nhìn anh trải giường chiếu. Nắng phủ một tầng ánh sáng nhạt trên mặt cô, chiếu rõ làn da mềm mịn trắng nõn. Quý Tranh vừa nói xong, cô lập tức đưa mắt về phía anh, dưới hàng mi dài, đôi mắt nâu nhìn anh chăm chú.
Đây là nhà anh, nhưng đối với Khương Cách nơi đây hoàn toàn lạ lẫm, mỗi khi bước vào hoàn cảnh xa lạ, Khương Cách sẽ trở nên căng thẳng và bất an. Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ bật cười rồi hỏi: “Em muốn đi cùng tôi à?”
Ngón tay đang siết chặt của cô hơi thả lỏng, Khương Cách trả lời: “Ừm.”
Quý Tranh gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai người xuống dưới lầu, trước khi ra cửa, Quý Tranh tìm một chiếc mũ tai bèo màu xanh dương đậm đội lên cho Khương Cách. Mặt Khương Cách vốn nhỏ nhắn, chiếc mũ che khuất cả khuôn mặt cô, Quý Tranh lại đeo khẩu trang lên cho cô, che kín đến mức chỉ còn để lộ đôi mắt hoa đào.
“Đây là mũ tôi đội lúc học cấp hai.” Đưa tay chỉnh vành nón cho cô, Quý Tranh mỉm cười khen: “Xinh lắm.”
Khương Cách là diễn viên nổi tiếng, khi ra ngoài phải che mặt, nếu bị người khác nhận ra sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái.
Quý Tranh đẩy cửa ra ngoài, Khương Cách theo sau anh, cô đã thư thả hơn rất nhiều so với lúc bước vào nhà. Bước trên con hẻm đá xanh, Khương Cách giẫm lên bóng Quý Tranh, cả người cô hoàn toàn được anh che chắn.
Khương Cách hỏi: “Anh có nhận ra tôi được không?”
Bị ngăn cản bởi lớp khẩu trang, giọng nói của cô nghe thật dịu êm, Quý Tranh quay đầu, Khương Cách ngước mắt nhìn anh. Dưới vành nón, đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh chiều tà, trở nên trong veo mà sáng long lanh.
Quý Tranh nhìn đuôi mắt phiếm hồng của cô, sau đó quay đầu lại nhìn đường, nói: “Nhận ra được.”
Trong tầm mắt cô chỉ còn lại bóng lưng của anh, tiết trời đang ấm dần lên, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo tay dài. Dưới lớp áo là cơ bắp rắn rỏi, vai rộng eo hẹp, tỉ lệ hoàn hảo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên cảm giác mạnh mẽ.
Khương Cách cúi đầu, nghĩ lại câu trả lời của anh, cô cụp mắt xuống, nhấc chân đạp mạnh lên cái bóng của anh.
Nhận ra được cái gì, nhận ra được mới lạ í.
Chợ cách nhà bà ngoại Quý Tranh không xa, ra khỏi con hẻm nhỏ, sau đó rẽ phải rồi đi thêm năm trăm mét nữa là đến. Căn nhà nằm trong khu vực cũ của Nam Thành, mấy năm nay khu vực mới phát triển, dân cư nơi đây đã dần thưa thớt, khu vực này cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Nhà cửa nơi đây đã có phần cũ kỹ, giống như đã cởi bỏ đi lớp áo phồn hoa của ngày xưa, chỉ còn hơi thở yên bình lắng đọng lại.
Khương Cách đi theo sau Quý Tranh, cô bị Quý Tranh đẩy khỏi lòng đường. Con đường tuy đã hơi cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ, mép vỉa hè được lát gạch đá, bên trên phủ lớp sơn màu trắng. Khương Cách đứng trên đó, dang hai tay ra để giữ thăng bằng.
Bầu không khí ẩm ướt, ánh chiều tà bình yên, con đường nhỏ sạch sẽ, cây ngô đồng cao lớn, còn có hương hoa anh đào thoang thoảng, đây là hương vị của mùa xuân.
Dường như Khương Cách rất thích khung cảnh xung quanh, cô đã hoạt bát hơn hẳn so với lúc vừa rời khỏi nhà. Nhìn cô bước đi thoăn thoắt trên mép vỉa hè nhỏ hẹp, Quý Tranh đỡ tay sau lưng cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Chẳng mấy chốc đã đến chợ, Khương Cách nhảy xuống khỏi vỉa hè, trong đôi mắt cô lung linh ánh sáng, đôi môi sau lớp khẩu trang khẽ buông một tiếng thở dốc.
Thu cánh tay về, Quý Tranh cong môi mỉm cười.
Hiện tại đã là giờ cơm tối, trong chợ tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng và tiếng cò kè mặc cả vang lên không ngớt, khiến khu phố yên tĩnh trở nên tràn đầy sức sống.
Khu chợ không nhỏ, hiện tại đang là giờ cao điểm đông đúc người. Quý Tranh liếc nhìn Khương Cách, sau đó chỉ tay về phía siêu thị gần đó, nói: “Trong chợ đông người, đi vào rất dễ bị lạc. Ở đây có siêu thị, em cần thứ gì thì vào đó mua. Mua xong thì đứng ở siêu thị đợi tôi, tôi mua thức ăn xong sẽ đến đón em.”
Khương Cách lướt mắt nhìn dòng người rồi khẽ gật đầu.
Có lẽ là do chiếc mũ tai bèo quá rộng, Quý Tranh có cảm giác như Khương Cách trông càng nhỏ nhắn hơn. Lúc gật đầu, nhìn cô như một cô bé ngoan ngoãn. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, anh hỏi: “Có tiền không?”
Khương Cách: “…”
Bóng dáng cao lớn của Quý Tranh hòa lẫn vào dòng người, Khương Cách hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn logo siêu thị, trong tay cầm tờ năm trăm tệ mà Quý Tranh đã đưa bước vào cửa.
Siêu thị này thuộc một chuỗi siêu thị lớn, giờ này đã có không ít người đến mua sắm, đông đúc hơn hẳn khu chợ. Khương Cách đến quầy bán vật dụng hàng ngày, chọn vài món đồ cần thiết. Từ khi trở thành minh tinh, cô hiếm khi nào phải quan tâm đến chuyện này, nhưng việc mua đồ dùng thì từ nhỏ cô đã thành thạo.
Khương Cách mua đồ rất nhanh, sau khi chọn xong, cô đi xếp hàng trả tiền. Khương Cách thanh toán đồ, sau đó xách túi đứng trước cửa siêu thị nhìn về phía chợ đợi Quý Tranh.
Lúc ngước mắt nhìn về phía gian hàng tại cửa chợ, ánh mắt Khương Cách sững lại, rồi xách túi đồ đi sang.
Quý Tranh mua đồ cũng nhanh, vì nhà ở khá gần chợ nên anh chỉ cần mua đủ nguyên liệu để nấu ăn trong ngày. Sợ để Khương Cách phải đợi lâu, anh chỉ mua vài loại rau củ rồi lập tức đi ra.
Anh vốn định vào thẳng siêu thị, nhưng vừa ra đến cửa chợ anh đã thấy Khương Cách ngồi xổm ở đó.
Chiếc áo khoác rộng bao trùm cả người Khương Cách, chiếc mũ trên đầu che khuất gương mặt cô, trên cổ tay mảnh khảnh treo túi đồ mua ở siêu thị.
Nắng chiều buông trên vai cô, cô cuộn người ngồi xổm ở đó, bóng dáng nhỏ nhắn vừa yên tĩnh vừa chăm chú.
Một tay cô cầm túi nhựa, bàn tay còn lại rút ra khỏi túi áo khoác, ngón tay dài trắng nõn khẽ vuốt ve chú mèo con trong hộp. Có lẽ xúc cảm ấy quá kỳ diệu, bàn tay của cô hơi khựng lại một chút.
Ba chú mèo con trong hộp kêu meo meo, chúng thuộc loại mèo tam thể với bộ lông xen lẫn ba màu đen trắng cam, còn chưa mở mắt, hẳn là vừa mới chào đời.
Ba chú mèo ấy là của một bà lão, bà lão đang nói chuyện với Khương Cách. Lúc bà cất lời, Khương Cách ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hoa đào dưới vành nón hiện rõ vẻ khó hiểu.
Ánh mắt Quý Tranh dịu lại, anh đi sang, Khương Cách nhìn anh, anh khẽ bật cười rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Bà ấy hỏi em có muốn một con không, bà ấy có thể tặng cho em.”
Nghe anh phiên dịch, Khương Cách mới hiểu ra. Ánh mắt cô bỗng vụt sáng, nhưng sau đó lại nhấc tay khỏi chú mèo rồi đứng dậy nói: “Không muốn.”
Cô bận bịu quay phim, tương lai còn mờ mịt, ngay cả thời gian ở bên Khương Đồng còn ít ỏi, làm sao có thời gian để chăm sóc cho một sinh mệnh khác.
Khương Cách nói xong thì xách túi đồ rời đi. Quý Tranh ngước mắt nhìn cô, bà lão bên cạnh vẫn còn đang nói chuyện, anh quay đầu nói vài câu với bà lão cho phải phép, sau khi bà lão gật đầu, anh đứng dậy đi theo Khương Cách.
Xúc cảm mềm mại từ chú mèo con còn đọng lại trên tay, Khương Cách buồn bực bước đi phía trước, Quý Tranh đi bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Khương Cách bỗng cảm thấy hơi tức giận, cô cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận như thế, cô trả lời: “Tôi không hiểu bà ấy nói gì.”
Có xe chạy ngang qua, Quý Tranh vươn tay kéo cô vào sát người mình, rồi dịu dàng nói: “Bà ấy nói tiếng địa phương Nam Thành, ở đây có rất nhiều người già không biết nói tiếng phổ thông.”
Khương Cách cúi đầu giẫm mạnh chân lên đường, không trả lời.
Quý Tranh liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Tiếng địa phương của chỗ em nói thế nào?”
Sự chú ý của Khương Cách đã bị anh kéo đi, cô ngẫm nghĩ, sau đó nói một câu. Cô nói rất nhanh, Quý Tranh nghe mà sững sờ, anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Có nghĩa là gì?”
Trái tim Khương Cách đập thình thịch, khẩu trang đã che đi khuôn mặt đỏ rực của cô, nhưng dường như càng lúc cô càng nóng lên. Khương Cách nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, sau đó lại dời mắt đi, cô vừa rảo bước nhanh vừa nói: “Không có gì.”
Phía xa xa mặt trời đã ngã bóng, ráng đỏ giăng khắp trời, có cơn gió mát khẽ thổi qua, Khương Cách xách túi đi phía trước. Quý Tranh nhìn bóng lưng cô rồi khẽ bật cười, sau đó cất bước đi theo.
“Rốt cuộc có nghĩa là gì?”
“…”
“Hay là em nói lại một lần nữa đi, tôi đi hỏi người khác xem có nghĩa là gì.”
“Không nói.”
Bóng anh cao lớn mạnh mẽ, bóng cô mềm mại thướt tha, hai bóng người sánh đôi bước đi trên con đường vắng vẻ. Gió xuân thoảng qua, tiếng hai người hòa cùng làn khói bếp lượn lờ, biến mất sau con hẻm đá rêu phong.
Tác giả :
Tây Phương Kinh Tế Học