Dịu Dàng Dành Riêng Em
Chương 27: Cảnh hôn
"Thiệu Hàng, sao cháu lại đến đây?", Hạ Tông Nguyên thấy Hoắc Thiệu Hàng thì cũng rất kinh ngạc, lại nghĩ đến lúc nãy Hoắc Thiệu Hàng vừa tới đã gọi tên Nghê Hạ, ông lập tức liếc nhìn cô với vẻ hoài nghi.
Hoắc Thiệu Hàng bước lên, đặt đồ ăn xuống, "Vừa nãy thấy nhân viên của đoàn nói chú ở đây nên cháu tới, không ngờ, Nghê Hạ cũng ở đây."
Hạ Tông Nguyên chưa biết chuyện Hoắc Thiệu Hàng đã rõ quan hệ giữa ông với Nghê Hạ, nghe anh nói thế, ông không biết nên đáp lời thế nào. Cũng may sau đó Hoắc Thiệu Hàng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm tình hình sức khỏe của ông dạo gần đây.
"Sư phụ, cháu mang cho chú ít đồ ăn, cả đồ bổ nữa, lúc quay phim nhớ chú ý sức khỏe."
Hạ Tông Nguyên có vẻ rất vui, "Có mỗi cháu là hay nhắc nhở lão già này thôi. Đúng rồi, không phải cháu đang ở Thượng Hải sao, hôm nay đến Hoành Điếm có việc à?"
Nghê Hạ đứng phía sau liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, ánh mắt người đó cũng thoáng lướt qua cô, mang theo ý cười mơ hồ, "Phải ạ, có việc riêng quan trọng."
Nghê Hạ chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Ý cười trong mắt Hoắc Thiệu Hàng càng sâu hơn.
Cơm nước xong, Hạ Tông Nguyên nói xin lỗi với Hoắc Thiệu Hàng rồi đi trước. Cảnh quay đầu tiên của chiều nay có ông, ông phải đi hóa trang lại. Hạ Tông Nguyên đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng.
"Đến lúc mấy giờ thế?", Nghê Hạ hỏi.
"Vốn định đến trước khi em ăn trưa, nhưng mà tắc đường.", Hoắc Thiệu Hàng nói với vẻ tiếc nuối, "Mang cả mấy món ngon từ Thượng Hải đến đây, chiều mà đói thì em lấy ra ăn nhé."
"Anh ăn chưa?", giọng điệu quan tâm một cách bất giác của Nghê Hạ khiến Hoắc Thiệu Hàng rất hưởng thụ.
"Vốn dĩ định đưa em ra ngoài ăn, nhưng mà đến muộn, mà em cũng ăn rồi, vậy..."
"Anh vẫn chưa ăn trưa hả?", Nghê Hạ nhíu mày, "Thế sao được, để em bảo trợ lý đi mua cơm cho anh."
"Thôi, không cần phiền thế đâu, anh cũng không đói.", Hoắc Thiệu Hàng ngăn cô lại.
Nghê Hạ không yên tâm, "Thế anh mang cái gì sang đây thì ăn luôn đi."
Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, "Được, ăn với anh một chút nhé?"
Nghê Hạ im lặng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Cô rất sợ cô nói cô no rồi thì Hoắc Thiệu Hàng cũng sẽ không ăn.
Hoắc Thiệu Hàng lấy đống bánh mang từ Thượng Hải ra, là một ít bánh ngọt bóng nhẫy, còn có cả bánh kem tươi nữa.
"Bánh của nhà này ngon lắm, em thử xem.", Hoắc Thiệu Hàng cầm một cái đưa cho cô.
Nghê Hạ vừa nhìn thấy cả đống đồ ăn ngon mắt là đã không nhịn nổi rồi. Có trời mới biết cô thích đồ ngọt như thế nào, chỉ tại dạo này đang phải khống chế cân nặng nên cũng chẳng dám mua.
Nghê Hạ cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào, mềm mại tỏa khắp đầu lưỡi, hương chocolate nồng nàn thấm đẫm các nụ vị giác. Nghê Hạ không kiềm chế được lại cắn thêm một miếng nữa, vừa ăn vừa nói, "Anh mua đồ béo thế này, em ăn mà có cảm giác như đang chịu tội."
Hoắc Thiệu Hàng sửng sốt, ngay sau đó cười, "Em gầy mà, ăn một chút không sao."
"Vẫn phải giữ, ăn cái này dễ béo lắm.", Nghê Hạ nhìn hộp bánh kem, nói bằng giọng tiếc nuối, "Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, em không ăn hết được."
Hoắc Thiệu Hàng nói, "Không sao, có thể chia cho người khác ăn."
"Vâng.", Nghê Hạ gật đầu, "Cái này ngon này. Sao anh biết cửa hàng này?"
Tay Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, "Ừm, bạn giới thiệu."
Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng nhanh chóng ăn một cái bánh hoa anh đào, tự dưng lại nhớ ra chuyện gì đó, "Anh cũng thích đồ ngọt đúng không?"
"Hả?"
"Em nhớ ra rồi, lúc em còn nhỏ, anh dẫn em đi ăn ở rất nhiều tiệm đồ ngọt.", khuôn mặt Nghê Hạ đầy vẻ hưng phấn, "Hồi đấy có một kỳ nghỉ hè thôi mà em tăng tận mấy cân, lúc về Mỹ, bọn bạn cứ trêu em suốt!"
Hoắc Thiệu Hàng hắng giọng, "Thế à?"
"Vâng, hay là tiệm này cũng là tự anh tìm ra?", hiếm khi Nghê Hạ trêu Hoắc Thiệu Hàng, vì thật sự rất khó tưởng tượng được, một người đàn ông trầm ổn lại thích đồ ngọt đến thế.
Hoắc Thiệu Hàng hơi nhíu mày, anh nghiêm mặt nói, "Nhanh ăn đi."
Nghê Hạ nén cười, ăn hết một miếng bánh kem chocolate, "Trên mạng không hề nhắc đến chuyện anh thích đồ ngọt. Fan của anh cũng không biết à?"
Nghê Hạ không chịu cho qua đề tài này, Hoắc Thiệu Hàng hết cách, đành giơ tay búng trán cô, "Giống em thôi, nghệ sĩ nam cũng phải giữ dáng chứ."
Mặt Nghê Hạ thoáng ửng hồng, cô vô thức đưa tay sờ trán, "Cũng phải, nếu fan của anh biết thì ngày nào cũng tặng đồ ngọt cho anh mất, anh không thắng được cám dỗ, kiểu gì cũng thành nam thần siêu nặng."
"..."
Nhưng như thế cũng tốt, coi như tìm ra được một sở thích chung của hai người.
Sự vui vẻ nhất thời khiến Nghê Hạ suýt quên mất cảnh hôn chiều nay. Đến khi cô và Hoắc Thiệu Hàng cùng đi ra khỏi gian nghỉ ngơi, vừa hay nhìn thấy Trâu Phương Diệc, thì cô mới đột nhiên ngớ ra, hôm nay còn một chuyện cực nghiêm trọng!
Trâu Phương Diệc nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng thì vô cùng sửng sốt, sau đó đi đến với vẻ mặt đau khổ, "Sao hôm nay cậu lại đến đây? Đến thăm Nghê Hạ mà cũng không chọn ngày gì cả."
Từ lần trước thấy Hoắc Thiệu Hàng đến thăm phim trường, trong lòng Trâu Phương Diệc đã nhận định giữa anh và Nghê Hạ có một mối quan hệ không thể để người khác biết.
Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, "Có cái gì mà phải chọn ngày?"
Nghê Hạ căng thẳng, có cảm giác chuyện gì phải tới rồi cũng sẽ tới.
Trâu Phương Diệc làm vẻ mặt "vô tội", đưa cho Nghê Hạ một cái kẹo cao su, "Hôm nay tôi với Nghê Hạ phải diễn cảnh hôn, cậu nói xem, có phải là cậu đến không đúng lúc không!"
Nghê Hạ nghẹn họng, cầm cái kẹo cao su mà như cầm phải củ khoai lang nóng.
Trong mắt Hoắc Thiệu Hàng hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng lúc nhìn Nghê Hạ thì anh lại cười như không cười. Thì ra đây là lý do tối qua cô không cho anh đến thăm.
"Khụ khụ, à, em đi chuẩn bị một chút, sắp phải quay rồi.", Nghê Hạ không dám nhìn mặt Hoắc Thiệu Hàng, cô cuống cuồng chạy vào phía phim trường.
Trâu Phương Diệc nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh kia mà lắc đầu, sau đó giơ tay khoác vai Hoắc Thiệu Hàng, "Người anh em, chắc là Nghê Hạ báo cáo với cậu rồi nhỉ?"
Hoắc Thiệu Hàng liếc Trâu Phương Diệc, "Cậu nói xem."
"Ối giời, chắc chắn là có.", Trâu Phương Diệc tự quả quyết, "Mà kể cả không, thì diễn viên lão làng như cậu đâu có để ý, ha ha ha."
Trâu Phương Diệc nói xong liền buông tay chạy thoát thân.
Hoắc Thiệu Hàng đứng yên tại chỗ như đang suy tư. Là một diễn viên, anh luôn cảm thấy thân mật với bạn diễn cũng chỉ là một phần của công việc, không hề mang theo chút cảm xúc cá nhân nào, anh cũng tin Nghê Hạ là người chuyên nghiệp.
Nhưng hôm nay tình huống xảy ra với mình, nhìn người mình thích với người khác...
Trong lòng đúng là hơi khó chịu nhỉ?
Hoắc Thiệu Hàng âm thầm cười khổ, trước đây anh không nghĩ tới một ngày mình lại mang tâm trạng này.
Bắt đầu quay phim. Trâu Phương Diệc và Nghê Hạ vào vị trí. Nhân viên của đoàn đứng xung quanh, còn Hoắc Thiệu Hàng an vị ngay bên cạnh Phạm Khuê Ân. Ở vị trí này, anh có thể thấy rõ nhất cử nhất động của hai người. Nếu nhìn qua màn hình, hiệu quả phóng đại càng...
Nghê Hạ nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng ngồi đó thì nghĩ ngay đến lúc máy quay phóng cận cảnh, trong lòng đủ loại cảm giác không thoải mái.
Trâu Phương Diệc đứng rất gần cô, cảm nhận được sự lo lắng của cô, anh ta liền trêu, "Chậc chậc chậc, người con gái khi yêu..."
Nghê Hạ liếc anh ta một cái, "Anh nghĩ nhiều rồi, em với Hoắc... em với anh ấy không phải quan hệ như anh nghĩ đâu."
"Hả? Em với ai cơ? Anh còn chưa hỏi mà em đã khai rồi.", Trâu Phương Diệc cười gian, trên gương mặt tuấn tú phủ đầy vẻ đùa cợt.
Đầu Nghê Hạ như hiện ra cả đống vạch đen, "Đừng làm loạn nữa, sắp quay rồi đấy."
Ở một bên khác, mỗi một nhân viên có nhiệm vụ đều vào vị trí.
"Ok chưa?"
Trâu Phương Diệc ra dấu ok.
"Tốt!"
Trâu Phương Diệc nhập vai rất nhanh, dáng vẻ cợt nhả lập tức được thay thế bằng vẻ bình tĩnh, nghiêm nghị. Trước kia Nghê Hạ rất tán thưởng khả năng thay đổi này của Trâu Phương Diệc, vẻ mặt cấm dục và rất sang của anh quả thật có thể hạ gục phái nữ thuộc các độ tuổi. Nhưng hôm nay, cô không còn hứng thú mà thưởng thức chàng mĩ nam trước mặt đây nữa.
Chậm rãi, Trâu Phương Diệc cúi đầu hôn lên khóe môi Nghê Hạ, sau đó anh ta ngẩng đầu, đọc lời thoại như trong kịch bản. Nghê Hạ cố thả lỏng, "Lần này huynh tỉnh táo sao? Huynh có biết ta là ai không?"
"Đồ ngốc, ta rất rõ ràng."
"..."
"..."
"Cut!", đạo diễn nhìn vào màn hình mà nhíu mày, "Quá chậm, Nghê Hạ, nói xong câu đấy cô phải nhào lên luôn, biết chưa?"
Nhào...lên.
Nghê Hạ, "...Được ạ."
Lại từ đầu.
Trâu Phương Diệc lại hôn lên khóe môi cô, hai người đều đọc thoại xong. Nghê Hạ cố ép mình phải quên đi sự tồn tại của người nào đó, kiễng chân hôn lên môi Trâu Phương Diệc.
Nhưng mà, còn chưa chạm tới thì đã bị đạo diễn hô, "Cut!"
"Nghê Hạ, cái vẻ mặt thấy chết không sờn của cô là có ý gì? Trước mắt là người mà cô yêu nhất đấy, ok?", Phạm Khuê Ân dở khóc dở cười.
"Xin lỗi đạo diễn.", Nghê Hạ rầu rĩ, "Tôi thử lại lần nữa được không?"
"Được.", Phạm Khuê Ân hô, "Chuẩn bị!"
Một phút sau.
"Tư thế không đúng..."
Năm phút sau.
"Sao không thấy chút tình cảm mãnh liệt nào thế? Không trâu bắt chó đi cày à?!"
Mười phút sau.
"Đây là cưỡng hôn, cưỡng hôn!!! Nghê Hạ, cô động đậy đi chứ!"
"..."
Nửa tiếng sau.
"...Nghỉ một chút đi."
Phạm Khuê Ân bực bội quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Không đúng, không phải là Nghê Hạ chưa từng diễn cảnh hôn, sao lại không nhập vai thế nhỉ, không giống cô ấy ngày thường chút nào."
Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh nói, "Để tôi đi xem."
"Hả? Xem cái gì?"
"Nghê Hạ.", Hoắc Thiệu Hàng nói xong liền đứng dậy rời đi.
Phạm Khuê Ân cầm bộ đàm sửng sốt, đột nhiên lại nhớ đến hôm sinh nhật. Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ xuất hiện cùng nhau, hành vi rất thân mật. Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hàng mượn xe của anh ta rồi đi bằng cửa sau, mà sau đó hình như anh ta cũng không thấy Nghê Hạ thì phải.
Phạm Khuê Ân cực sốc. Đêm đó hai người rời đi cùng nhau ư? Anh ta nhìn theo bóng dáng Hoắc Thiệu Hàng. Hai người này có gì sao?
Nghê Hạ buồn bực hít sâu thở đều. Quay mấy đúp cũng không được, quá xấu hổ.
Tên chết tiệt Trâu Phương Diệc, cứ luôn mồm nhắc Hoắc Thiệu Hàng đang quan sát cô qua màn hình, bảo cô thể hiện tốt thế nào đây?! Rõ ràng là đang trả thù cô bình thường hay cười nhạo anh ta NG* nhiều!
*No good – cảnh quay hỏng
Nghê Hạ đi vào phòng trà nước, định bụng uống một cốc nước mát cho hạ hỏa.
Cô vừa bước vào thì đột nhiên bị người nào đó lôi lại. Trong lúc trời đất quay cuồng, cô xoay một vòng tròn, vững vàng bị đè vào ván cửa, mà cửa của gian trà nước cũng "tạch" một tiếng bị khóa lại.
Nghê Hạ vô cùng hoảng hốt, nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thì tiếng kêu sợ hãi đều bị đè lại trong cổ họng, hoàn toàn biến mất.
Hoắc Thiệu Hàng bước lên, đặt đồ ăn xuống, "Vừa nãy thấy nhân viên của đoàn nói chú ở đây nên cháu tới, không ngờ, Nghê Hạ cũng ở đây."
Hạ Tông Nguyên chưa biết chuyện Hoắc Thiệu Hàng đã rõ quan hệ giữa ông với Nghê Hạ, nghe anh nói thế, ông không biết nên đáp lời thế nào. Cũng may sau đó Hoắc Thiệu Hàng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm tình hình sức khỏe của ông dạo gần đây.
"Sư phụ, cháu mang cho chú ít đồ ăn, cả đồ bổ nữa, lúc quay phim nhớ chú ý sức khỏe."
Hạ Tông Nguyên có vẻ rất vui, "Có mỗi cháu là hay nhắc nhở lão già này thôi. Đúng rồi, không phải cháu đang ở Thượng Hải sao, hôm nay đến Hoành Điếm có việc à?"
Nghê Hạ đứng phía sau liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, ánh mắt người đó cũng thoáng lướt qua cô, mang theo ý cười mơ hồ, "Phải ạ, có việc riêng quan trọng."
Nghê Hạ chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Ý cười trong mắt Hoắc Thiệu Hàng càng sâu hơn.
Cơm nước xong, Hạ Tông Nguyên nói xin lỗi với Hoắc Thiệu Hàng rồi đi trước. Cảnh quay đầu tiên của chiều nay có ông, ông phải đi hóa trang lại. Hạ Tông Nguyên đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng.
"Đến lúc mấy giờ thế?", Nghê Hạ hỏi.
"Vốn định đến trước khi em ăn trưa, nhưng mà tắc đường.", Hoắc Thiệu Hàng nói với vẻ tiếc nuối, "Mang cả mấy món ngon từ Thượng Hải đến đây, chiều mà đói thì em lấy ra ăn nhé."
"Anh ăn chưa?", giọng điệu quan tâm một cách bất giác của Nghê Hạ khiến Hoắc Thiệu Hàng rất hưởng thụ.
"Vốn dĩ định đưa em ra ngoài ăn, nhưng mà đến muộn, mà em cũng ăn rồi, vậy..."
"Anh vẫn chưa ăn trưa hả?", Nghê Hạ nhíu mày, "Thế sao được, để em bảo trợ lý đi mua cơm cho anh."
"Thôi, không cần phiền thế đâu, anh cũng không đói.", Hoắc Thiệu Hàng ngăn cô lại.
Nghê Hạ không yên tâm, "Thế anh mang cái gì sang đây thì ăn luôn đi."
Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, "Được, ăn với anh một chút nhé?"
Nghê Hạ im lặng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Cô rất sợ cô nói cô no rồi thì Hoắc Thiệu Hàng cũng sẽ không ăn.
Hoắc Thiệu Hàng lấy đống bánh mang từ Thượng Hải ra, là một ít bánh ngọt bóng nhẫy, còn có cả bánh kem tươi nữa.
"Bánh của nhà này ngon lắm, em thử xem.", Hoắc Thiệu Hàng cầm một cái đưa cho cô.
Nghê Hạ vừa nhìn thấy cả đống đồ ăn ngon mắt là đã không nhịn nổi rồi. Có trời mới biết cô thích đồ ngọt như thế nào, chỉ tại dạo này đang phải khống chế cân nặng nên cũng chẳng dám mua.
Nghê Hạ cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào, mềm mại tỏa khắp đầu lưỡi, hương chocolate nồng nàn thấm đẫm các nụ vị giác. Nghê Hạ không kiềm chế được lại cắn thêm một miếng nữa, vừa ăn vừa nói, "Anh mua đồ béo thế này, em ăn mà có cảm giác như đang chịu tội."
Hoắc Thiệu Hàng sửng sốt, ngay sau đó cười, "Em gầy mà, ăn một chút không sao."
"Vẫn phải giữ, ăn cái này dễ béo lắm.", Nghê Hạ nhìn hộp bánh kem, nói bằng giọng tiếc nuối, "Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, em không ăn hết được."
Hoắc Thiệu Hàng nói, "Không sao, có thể chia cho người khác ăn."
"Vâng.", Nghê Hạ gật đầu, "Cái này ngon này. Sao anh biết cửa hàng này?"
Tay Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, "Ừm, bạn giới thiệu."
Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng nhanh chóng ăn một cái bánh hoa anh đào, tự dưng lại nhớ ra chuyện gì đó, "Anh cũng thích đồ ngọt đúng không?"
"Hả?"
"Em nhớ ra rồi, lúc em còn nhỏ, anh dẫn em đi ăn ở rất nhiều tiệm đồ ngọt.", khuôn mặt Nghê Hạ đầy vẻ hưng phấn, "Hồi đấy có một kỳ nghỉ hè thôi mà em tăng tận mấy cân, lúc về Mỹ, bọn bạn cứ trêu em suốt!"
Hoắc Thiệu Hàng hắng giọng, "Thế à?"
"Vâng, hay là tiệm này cũng là tự anh tìm ra?", hiếm khi Nghê Hạ trêu Hoắc Thiệu Hàng, vì thật sự rất khó tưởng tượng được, một người đàn ông trầm ổn lại thích đồ ngọt đến thế.
Hoắc Thiệu Hàng hơi nhíu mày, anh nghiêm mặt nói, "Nhanh ăn đi."
Nghê Hạ nén cười, ăn hết một miếng bánh kem chocolate, "Trên mạng không hề nhắc đến chuyện anh thích đồ ngọt. Fan của anh cũng không biết à?"
Nghê Hạ không chịu cho qua đề tài này, Hoắc Thiệu Hàng hết cách, đành giơ tay búng trán cô, "Giống em thôi, nghệ sĩ nam cũng phải giữ dáng chứ."
Mặt Nghê Hạ thoáng ửng hồng, cô vô thức đưa tay sờ trán, "Cũng phải, nếu fan của anh biết thì ngày nào cũng tặng đồ ngọt cho anh mất, anh không thắng được cám dỗ, kiểu gì cũng thành nam thần siêu nặng."
"..."
Nhưng như thế cũng tốt, coi như tìm ra được một sở thích chung của hai người.
Sự vui vẻ nhất thời khiến Nghê Hạ suýt quên mất cảnh hôn chiều nay. Đến khi cô và Hoắc Thiệu Hàng cùng đi ra khỏi gian nghỉ ngơi, vừa hay nhìn thấy Trâu Phương Diệc, thì cô mới đột nhiên ngớ ra, hôm nay còn một chuyện cực nghiêm trọng!
Trâu Phương Diệc nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng thì vô cùng sửng sốt, sau đó đi đến với vẻ mặt đau khổ, "Sao hôm nay cậu lại đến đây? Đến thăm Nghê Hạ mà cũng không chọn ngày gì cả."
Từ lần trước thấy Hoắc Thiệu Hàng đến thăm phim trường, trong lòng Trâu Phương Diệc đã nhận định giữa anh và Nghê Hạ có một mối quan hệ không thể để người khác biết.
Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, "Có cái gì mà phải chọn ngày?"
Nghê Hạ căng thẳng, có cảm giác chuyện gì phải tới rồi cũng sẽ tới.
Trâu Phương Diệc làm vẻ mặt "vô tội", đưa cho Nghê Hạ một cái kẹo cao su, "Hôm nay tôi với Nghê Hạ phải diễn cảnh hôn, cậu nói xem, có phải là cậu đến không đúng lúc không!"
Nghê Hạ nghẹn họng, cầm cái kẹo cao su mà như cầm phải củ khoai lang nóng.
Trong mắt Hoắc Thiệu Hàng hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng lúc nhìn Nghê Hạ thì anh lại cười như không cười. Thì ra đây là lý do tối qua cô không cho anh đến thăm.
"Khụ khụ, à, em đi chuẩn bị một chút, sắp phải quay rồi.", Nghê Hạ không dám nhìn mặt Hoắc Thiệu Hàng, cô cuống cuồng chạy vào phía phim trường.
Trâu Phương Diệc nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh kia mà lắc đầu, sau đó giơ tay khoác vai Hoắc Thiệu Hàng, "Người anh em, chắc là Nghê Hạ báo cáo với cậu rồi nhỉ?"
Hoắc Thiệu Hàng liếc Trâu Phương Diệc, "Cậu nói xem."
"Ối giời, chắc chắn là có.", Trâu Phương Diệc tự quả quyết, "Mà kể cả không, thì diễn viên lão làng như cậu đâu có để ý, ha ha ha."
Trâu Phương Diệc nói xong liền buông tay chạy thoát thân.
Hoắc Thiệu Hàng đứng yên tại chỗ như đang suy tư. Là một diễn viên, anh luôn cảm thấy thân mật với bạn diễn cũng chỉ là một phần của công việc, không hề mang theo chút cảm xúc cá nhân nào, anh cũng tin Nghê Hạ là người chuyên nghiệp.
Nhưng hôm nay tình huống xảy ra với mình, nhìn người mình thích với người khác...
Trong lòng đúng là hơi khó chịu nhỉ?
Hoắc Thiệu Hàng âm thầm cười khổ, trước đây anh không nghĩ tới một ngày mình lại mang tâm trạng này.
Bắt đầu quay phim. Trâu Phương Diệc và Nghê Hạ vào vị trí. Nhân viên của đoàn đứng xung quanh, còn Hoắc Thiệu Hàng an vị ngay bên cạnh Phạm Khuê Ân. Ở vị trí này, anh có thể thấy rõ nhất cử nhất động của hai người. Nếu nhìn qua màn hình, hiệu quả phóng đại càng...
Nghê Hạ nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng ngồi đó thì nghĩ ngay đến lúc máy quay phóng cận cảnh, trong lòng đủ loại cảm giác không thoải mái.
Trâu Phương Diệc đứng rất gần cô, cảm nhận được sự lo lắng của cô, anh ta liền trêu, "Chậc chậc chậc, người con gái khi yêu..."
Nghê Hạ liếc anh ta một cái, "Anh nghĩ nhiều rồi, em với Hoắc... em với anh ấy không phải quan hệ như anh nghĩ đâu."
"Hả? Em với ai cơ? Anh còn chưa hỏi mà em đã khai rồi.", Trâu Phương Diệc cười gian, trên gương mặt tuấn tú phủ đầy vẻ đùa cợt.
Đầu Nghê Hạ như hiện ra cả đống vạch đen, "Đừng làm loạn nữa, sắp quay rồi đấy."
Ở một bên khác, mỗi một nhân viên có nhiệm vụ đều vào vị trí.
"Ok chưa?"
Trâu Phương Diệc ra dấu ok.
"Tốt!"
Trâu Phương Diệc nhập vai rất nhanh, dáng vẻ cợt nhả lập tức được thay thế bằng vẻ bình tĩnh, nghiêm nghị. Trước kia Nghê Hạ rất tán thưởng khả năng thay đổi này của Trâu Phương Diệc, vẻ mặt cấm dục và rất sang của anh quả thật có thể hạ gục phái nữ thuộc các độ tuổi. Nhưng hôm nay, cô không còn hứng thú mà thưởng thức chàng mĩ nam trước mặt đây nữa.
Chậm rãi, Trâu Phương Diệc cúi đầu hôn lên khóe môi Nghê Hạ, sau đó anh ta ngẩng đầu, đọc lời thoại như trong kịch bản. Nghê Hạ cố thả lỏng, "Lần này huynh tỉnh táo sao? Huynh có biết ta là ai không?"
"Đồ ngốc, ta rất rõ ràng."
"..."
"..."
"Cut!", đạo diễn nhìn vào màn hình mà nhíu mày, "Quá chậm, Nghê Hạ, nói xong câu đấy cô phải nhào lên luôn, biết chưa?"
Nhào...lên.
Nghê Hạ, "...Được ạ."
Lại từ đầu.
Trâu Phương Diệc lại hôn lên khóe môi cô, hai người đều đọc thoại xong. Nghê Hạ cố ép mình phải quên đi sự tồn tại của người nào đó, kiễng chân hôn lên môi Trâu Phương Diệc.
Nhưng mà, còn chưa chạm tới thì đã bị đạo diễn hô, "Cut!"
"Nghê Hạ, cái vẻ mặt thấy chết không sờn của cô là có ý gì? Trước mắt là người mà cô yêu nhất đấy, ok?", Phạm Khuê Ân dở khóc dở cười.
"Xin lỗi đạo diễn.", Nghê Hạ rầu rĩ, "Tôi thử lại lần nữa được không?"
"Được.", Phạm Khuê Ân hô, "Chuẩn bị!"
Một phút sau.
"Tư thế không đúng..."
Năm phút sau.
"Sao không thấy chút tình cảm mãnh liệt nào thế? Không trâu bắt chó đi cày à?!"
Mười phút sau.
"Đây là cưỡng hôn, cưỡng hôn!!! Nghê Hạ, cô động đậy đi chứ!"
"..."
Nửa tiếng sau.
"...Nghỉ một chút đi."
Phạm Khuê Ân bực bội quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Không đúng, không phải là Nghê Hạ chưa từng diễn cảnh hôn, sao lại không nhập vai thế nhỉ, không giống cô ấy ngày thường chút nào."
Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh nói, "Để tôi đi xem."
"Hả? Xem cái gì?"
"Nghê Hạ.", Hoắc Thiệu Hàng nói xong liền đứng dậy rời đi.
Phạm Khuê Ân cầm bộ đàm sửng sốt, đột nhiên lại nhớ đến hôm sinh nhật. Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ xuất hiện cùng nhau, hành vi rất thân mật. Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hàng mượn xe của anh ta rồi đi bằng cửa sau, mà sau đó hình như anh ta cũng không thấy Nghê Hạ thì phải.
Phạm Khuê Ân cực sốc. Đêm đó hai người rời đi cùng nhau ư? Anh ta nhìn theo bóng dáng Hoắc Thiệu Hàng. Hai người này có gì sao?
Nghê Hạ buồn bực hít sâu thở đều. Quay mấy đúp cũng không được, quá xấu hổ.
Tên chết tiệt Trâu Phương Diệc, cứ luôn mồm nhắc Hoắc Thiệu Hàng đang quan sát cô qua màn hình, bảo cô thể hiện tốt thế nào đây?! Rõ ràng là đang trả thù cô bình thường hay cười nhạo anh ta NG* nhiều!
*No good – cảnh quay hỏng
Nghê Hạ đi vào phòng trà nước, định bụng uống một cốc nước mát cho hạ hỏa.
Cô vừa bước vào thì đột nhiên bị người nào đó lôi lại. Trong lúc trời đất quay cuồng, cô xoay một vòng tròn, vững vàng bị đè vào ván cửa, mà cửa của gian trà nước cũng "tạch" một tiếng bị khóa lại.
Nghê Hạ vô cùng hoảng hốt, nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thì tiếng kêu sợ hãi đều bị đè lại trong cổ họng, hoàn toàn biến mất.
Tác giả :
Lục Manh Tinh