Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị
Chương 17: MISS
Nhớ hoặc quên. Độc thoại của người tự kỷ.
Một tháng, rét lạnh.
Chủ nhiệm khoa đã nhận được đơn xin từ chức của tôi. Nửa năm này tôi nghỉ phép còn nhiều hơn thời gian đi làm nên cũng không có gì để giữ lại. Nhưng giáo sư Tô cũng có chút ý kiến.
Cảm giác có người quản lý cũng tốt mà cảm giác tự do tự tại cũng không tệ.
Bắt đầu từ hôm nay thời gian rảnh rỗi càng nhiều. Buổi sáng tôi đi dạo trên đường. Thứ hai, qua giờ làm việc thì siêu thị mới mở cửa, rất vắng vẻ. Tôi đi đến giữa cầu đường bộ nhìn dòng xe tấp nập bên dưới.
Trước cửa nhà cũng có một cây cầu đường bộ, hơi nhỏ một chút, có vài quán hàng rong, có mấy người ăn xin, đôi lúc cũng có đội giữ gìn trật tự đường phố tới càn quét, đôi khi lại có một tên móc túi chạy như điên. Từ nhỏ đã thích đứng ở trên nhìn dòng xe chạy ngược chạy xuôi bên dưới. Cái loại cảm giác đứng giữa một đám người mà không cần nghĩ gì hết, cũng rất tốt. Có lẽ là từ khi con nhỏ, buổi chiều tôi thường xuyên chạy đến công viên, cũng không ngủ, cũng không nhìn người, chỉ nghe tiếng gió, tiếng ve kêu, còn có tiếng người qua lại.
Lớn thêm chút, tôi cực kỳ bướng, đánh nhau với bọn con trai rồi trở thành chị hai, chống đối với giáo viên đến khi cô đầu hàng mới thôi, cãi nhau với chị mà người khóc trước khẳng định không phải tôi.
Tôi thích cuộc sống như vậy. Mỗi khi ngủ còn thường nằm mơ thấy cảnh hai chị em tôi đùa giỡn trong mưa.
Không biết có thể trở lại ngày tháng đó không? Vì sao không thể?
Đột nhiên phát hiện một sự thật thật đáng buồn. Mười năm này, tôi đang làm gì? 19 tuổi tới Thượng Hải, học khoa tâm lý ở Đại F; trước khi tốt nghiệp thi nghiên cứu sinh chuyên ngành tâm lý học trong nhi đồng, năm hai bắt đầu tiếp xúc chứng cô độc. Trong lúc đó còn làm 2 năm trợ giáo cho giáo sư Tô, rồi học lên tiến sĩ. Học vị tạm thời không lấy được rồi, đó cũng như tiền trong túi, dù có muốn cũng không dễ móc ra được.
Nhưng móc ra được thì sao?
Ngoại trừ chuyện đó tôi còn làm được gì? Không biết hát không biết nhảy, càng không biết vẽ. Trước kia thích đọc sách lịch sử nhưng cũng lâu không đọc rồi. Trước kia thích đánh nhau nhưng bây giờ làm được mới là lạ. Trước kia thích uống rượu nhưng bỏ rồi. Trước kia thích đi bơi vào buổi tối nhưng mấy năm này hình như cảnh đêm như thế nào tôi còn không biết nữa. Trước kia còn thích mô hình thuyền nhưng mua không nổi chỉ có thể dám mấy tấm hình lên tường.
Đảo mắt đã hai mươi tám rồi, cũng sắp tới hai mươi chín. Rất nhanh là ba mươi.
Bây giờ chỉ cần bước lên một chút cũng có thể té chết.
Tự cứu là một bản năng.
Tôi gọi điện hẹn bác sĩ Mặc.
Về nhà thì còn sớm, điện thoại tôi rung, Dương Liễu gọi tới. Cô ấy ở nhà, tôi mua một chút đồ ăn mà trẻ con thường thích ăn tới thăm. Cô ấy lại mập lên, con cũng mập mạp khỏe mạnh như mẹ. Rất đáng yêu ah, nhìn thấy tôi liền “Mẹ nuôi ah” , một chút cũng không sợ người lạ lại quấy phá. Tôi và Dương Liễu uống trà nói chuyện phiếm, cậu bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi máy bay điều khiển từ xa. Đôi lúc lại quay sang chúng ta để tìm chút quan tâm, hỏi xem máy bay của cậu bé cần chấp hành nhiệm vụ gì không, mỗi khi bé cười lên thì còn thấy một hàng lông mi thôi.
Chị Dương Liễu nói, bốn năm đại học coi như không có phí công học, lúc dạy con vẫn còn dùng được. Tôi cười, nói không chừng Mạnh tiên sinh chính là nhìn trúng chỗ này. Có người nói, học vị của một người phụ nữ là gả được một người chồng tốt.
Cô ấy cười to, vậy không phải nói anh ta là một tấm bằng tiến sĩ sao.
Tôi cười cô ấy không hiểu chuyện, tiến sĩ thường thường không ai thèm lấy. Cô ấy nói tôi không phải đã gả ra ngoài rồi sao? Lại giận hờn với người chồng đẹp trai àh, đúng là thanh niên mà.
Tôi cười, Đúng vậy. Đúng vậy a.
Cuối cùng, tôi cũng tạm biệt đi về. Cô ấy ôm bé mập mạp cho tôi bế.
“. . . . . . Tiểu Âm, không cần đem bản thân vây trong một góc chết đâu, muốn làm gì thì làm đi.”
Ai nha, vẫn là Dương Liễu, mắt có mập lên nhưng tâm vẫn vậy.
Tôi nói cho cô ấy biết sắp tới có thể sẽ rời khỏi Thượng Hải. Sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi sẽ họ mọi người ra ngoài họp mặt một lần rồi mới đi.
Về nhà, vẫn còn sớm. Tôi chạy tới hộp chứa hình, toàn là thuyền buồm. Nhìn từng tờ một. Kỳ thật lý tưởng của tôi không chỉ là làm bác sĩ tâm lí, trước kia tôi còn muốn làm nhất là thuỷ thủ. Đáng tiếc khi điền nguyện vọng vào trường cao đẳng, Học viện Hàng hải không nhận nữ sinh, mà ngành tuyển nữ thì tôi lại không đủ chiều cao.
Nhìn đến mệt mỏi, chắc là bụi trong hộp mà.
~~~~~
6 giờ rưỡi chiều. Hồi trưa bác sĩ Mặc gọi điện cho tôi nói là chiều sẽ về trễ, tôi liền đem cơm trưa coi như cơm chiều giải quyết luôn. Bác sĩ Mặc đưa Tần Lộ về, cửa bên trái không có ai. Chu đại ca bị cảm, một đại đại nam nhân cường trán thế nhưng lại nằm bủn rủn vô lực trên giường, “Thật là quá mất mặt đi” trong tin nhắn chính anh ta nói vậy mà.
Anh tặng một bộ ly màu vàng nhạt rất phù hợp pha lục trà uống.
Tôi gọi điện thoại cám ơn bác sĩ Mặc, anh ấy cười.” Tiểu Lộ muốn mua cái này rất lâu rồi.”
Tôi cười không nổi. Nếu như ngay cả anh cũng muốn dỗ tôi thì tôi thật sự quá thất bại rồi.
Gọi điện cho Thiên Ngữ, nghe giọng thì hình như tâm trạng cô ấy hơi tệ. Gả cho người mình yêu cụng không nhất định sẽ hạnh phúc.
“. . . . . . Chị Lâm Âm. . . . . . Chị thật sự. . . . . .”
Nếu nhớ không lầm thì chín tháng trước, cô ấy cũng nói quanh co như vậy. Tôi tin tưởng Tiên Hành nhưng tôi lo là cái gia đình giàu có của anh ta thôi.
“Uh, đã lâu không về, về nhà qua Tết, hò hét cho vui nhà vui cửa đó mà.”
“Người nhà của chị ở bên cạnh đó.”
“Ha ha, Thiên Ngữ, từ đầu tới đuôi chỉ có em thấy vậy àh. Nhiệm vụ của chị đã hoàn thành, bây giờ anh ấy chỉ thiếu một bảo mẫu vừa chịu khó vừa cẩn thận thôi.”
“Cái gì a. . . . . . Tiên Hành cũng nói như vậy a. . . . . .”
“Được rồi. Mọi chuyện cũng qua rồi, nói lại thì cũng hơi tiếc, trước kia em và anh ấy rất tốt mà, bây giờ sao lại mất linh vậy.”
“Đó cũng không phải em giỏi đâu mà là em có bí quyết thôi. . . . . .”
“Bí quyết gì mà lợi hại vậy? Chắc bác sĩ Mặc thì cũng có thể dùng được. . . . . .”
“. . . . . .Chị Lâm Âm, chị thực cho rằng lúc trước anh ấy thích nghe em nói chuyện sao? Em chỉ là trước khi định nói cái gì đều hay nói xong gì đó đều thêm câu ‘ Tiểu Lâm nói ’, ‘ Tiểu Lâm thích ’, ‘ Tiểu Lâm muốn ’, ‘ Tiểu Lâm và Tiểu Lộ ’. . . . . .” Cô ấy đột nhiên không lên tiếng.
Tôi cũng không lên tiếng. Yên lặng đặt điện thoại xuống.
Tôi sửa sang lại tủ quần áo, thật là loạn. Nhưng bên những vật tôi vứt bên trong vẫn tìm không thấy.
Trước khi rất lâu rất lâu rồi, tôi có được anh, anh có tôi.
Tôi vừa xếp quần áo, vừa chảy nước mắt. Chảy nước mắt không nhất định là khóc, định nghĩa là như vậy mà.
Một cửa khác mở ra, anh đứng đó, nhìn tôi .”Nhìn” mà thôi. Tôi đón nhận ánh mắt của anh, quá xa lại nhìn không rõ.
Bị nhìn như vậy thực tàn nhẫn, tôi cũng muốn mình khá một chút nên đi tới đóng cửa phòng lại.
Nếu anh có thể đẩy cửa đi vào, nếu anh có thể ôm lấy tôi, nếu anh có thể gọi một tiếng “Tiểu Lâm” .
Vài giây sau tôi kéo cửa ra, chạy ào vào ôm lấy anh.
“Tiểu Lộ! Tiểu Lộ! Tần Lộ! Anh nghe thấy không!”
Tôi từ từ nhắm hai mắt lại nói lớn hơn.
“Anh không quan tâm em nữa sao? Tiểu Lộ không quan tâm em sao? Tiểu Lộ anh không quan tâm em nữa … Tiểu Lộ không quan tâm em nữa, Tiểu Lâm muốn đi, anh có biết không.”
Như bị mắc xương cá.
Tôi ôm ngực anh, khóc. Tôi nghe nhịp đập trong tim anh, không hề rối loạn. Nhịp tim của tôi anh không nghe thấy, tôi cũng vậy.
Nếu anh đẩy tôi ra, nếu anh giận, nếu anh thét lên, tôi lập tức rời đi, không bao giờ về nữa.
“Tiểu Lộ anh có yêu em không? Em yêu anh đó, anh có yêu em không?”
Tôi chờ anh trả lời. Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng được rồi, chỉ một chữ cũng được.
“. . . . . . Đau. . . . . .”
Tôi nghe thấy âm thanh phập phồng trong ngực anh.
Một tháng, rét lạnh.
Chủ nhiệm khoa đã nhận được đơn xin từ chức của tôi. Nửa năm này tôi nghỉ phép còn nhiều hơn thời gian đi làm nên cũng không có gì để giữ lại. Nhưng giáo sư Tô cũng có chút ý kiến.
Cảm giác có người quản lý cũng tốt mà cảm giác tự do tự tại cũng không tệ.
Bắt đầu từ hôm nay thời gian rảnh rỗi càng nhiều. Buổi sáng tôi đi dạo trên đường. Thứ hai, qua giờ làm việc thì siêu thị mới mở cửa, rất vắng vẻ. Tôi đi đến giữa cầu đường bộ nhìn dòng xe tấp nập bên dưới.
Trước cửa nhà cũng có một cây cầu đường bộ, hơi nhỏ một chút, có vài quán hàng rong, có mấy người ăn xin, đôi lúc cũng có đội giữ gìn trật tự đường phố tới càn quét, đôi khi lại có một tên móc túi chạy như điên. Từ nhỏ đã thích đứng ở trên nhìn dòng xe chạy ngược chạy xuôi bên dưới. Cái loại cảm giác đứng giữa một đám người mà không cần nghĩ gì hết, cũng rất tốt. Có lẽ là từ khi con nhỏ, buổi chiều tôi thường xuyên chạy đến công viên, cũng không ngủ, cũng không nhìn người, chỉ nghe tiếng gió, tiếng ve kêu, còn có tiếng người qua lại.
Lớn thêm chút, tôi cực kỳ bướng, đánh nhau với bọn con trai rồi trở thành chị hai, chống đối với giáo viên đến khi cô đầu hàng mới thôi, cãi nhau với chị mà người khóc trước khẳng định không phải tôi.
Tôi thích cuộc sống như vậy. Mỗi khi ngủ còn thường nằm mơ thấy cảnh hai chị em tôi đùa giỡn trong mưa.
Không biết có thể trở lại ngày tháng đó không? Vì sao không thể?
Đột nhiên phát hiện một sự thật thật đáng buồn. Mười năm này, tôi đang làm gì? 19 tuổi tới Thượng Hải, học khoa tâm lý ở Đại F; trước khi tốt nghiệp thi nghiên cứu sinh chuyên ngành tâm lý học trong nhi đồng, năm hai bắt đầu tiếp xúc chứng cô độc. Trong lúc đó còn làm 2 năm trợ giáo cho giáo sư Tô, rồi học lên tiến sĩ. Học vị tạm thời không lấy được rồi, đó cũng như tiền trong túi, dù có muốn cũng không dễ móc ra được.
Nhưng móc ra được thì sao?
Ngoại trừ chuyện đó tôi còn làm được gì? Không biết hát không biết nhảy, càng không biết vẽ. Trước kia thích đọc sách lịch sử nhưng cũng lâu không đọc rồi. Trước kia thích đánh nhau nhưng bây giờ làm được mới là lạ. Trước kia thích uống rượu nhưng bỏ rồi. Trước kia thích đi bơi vào buổi tối nhưng mấy năm này hình như cảnh đêm như thế nào tôi còn không biết nữa. Trước kia còn thích mô hình thuyền nhưng mua không nổi chỉ có thể dám mấy tấm hình lên tường.
Đảo mắt đã hai mươi tám rồi, cũng sắp tới hai mươi chín. Rất nhanh là ba mươi.
Bây giờ chỉ cần bước lên một chút cũng có thể té chết.
Tự cứu là một bản năng.
Tôi gọi điện hẹn bác sĩ Mặc.
Về nhà thì còn sớm, điện thoại tôi rung, Dương Liễu gọi tới. Cô ấy ở nhà, tôi mua một chút đồ ăn mà trẻ con thường thích ăn tới thăm. Cô ấy lại mập lên, con cũng mập mạp khỏe mạnh như mẹ. Rất đáng yêu ah, nhìn thấy tôi liền “Mẹ nuôi ah” , một chút cũng không sợ người lạ lại quấy phá. Tôi và Dương Liễu uống trà nói chuyện phiếm, cậu bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi máy bay điều khiển từ xa. Đôi lúc lại quay sang chúng ta để tìm chút quan tâm, hỏi xem máy bay của cậu bé cần chấp hành nhiệm vụ gì không, mỗi khi bé cười lên thì còn thấy một hàng lông mi thôi.
Chị Dương Liễu nói, bốn năm đại học coi như không có phí công học, lúc dạy con vẫn còn dùng được. Tôi cười, nói không chừng Mạnh tiên sinh chính là nhìn trúng chỗ này. Có người nói, học vị của một người phụ nữ là gả được một người chồng tốt.
Cô ấy cười to, vậy không phải nói anh ta là một tấm bằng tiến sĩ sao.
Tôi cười cô ấy không hiểu chuyện, tiến sĩ thường thường không ai thèm lấy. Cô ấy nói tôi không phải đã gả ra ngoài rồi sao? Lại giận hờn với người chồng đẹp trai àh, đúng là thanh niên mà.
Tôi cười, Đúng vậy. Đúng vậy a.
Cuối cùng, tôi cũng tạm biệt đi về. Cô ấy ôm bé mập mạp cho tôi bế.
“. . . . . . Tiểu Âm, không cần đem bản thân vây trong một góc chết đâu, muốn làm gì thì làm đi.”
Ai nha, vẫn là Dương Liễu, mắt có mập lên nhưng tâm vẫn vậy.
Tôi nói cho cô ấy biết sắp tới có thể sẽ rời khỏi Thượng Hải. Sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi sẽ họ mọi người ra ngoài họp mặt một lần rồi mới đi.
Về nhà, vẫn còn sớm. Tôi chạy tới hộp chứa hình, toàn là thuyền buồm. Nhìn từng tờ một. Kỳ thật lý tưởng của tôi không chỉ là làm bác sĩ tâm lí, trước kia tôi còn muốn làm nhất là thuỷ thủ. Đáng tiếc khi điền nguyện vọng vào trường cao đẳng, Học viện Hàng hải không nhận nữ sinh, mà ngành tuyển nữ thì tôi lại không đủ chiều cao.
Nhìn đến mệt mỏi, chắc là bụi trong hộp mà.
~~~~~
6 giờ rưỡi chiều. Hồi trưa bác sĩ Mặc gọi điện cho tôi nói là chiều sẽ về trễ, tôi liền đem cơm trưa coi như cơm chiều giải quyết luôn. Bác sĩ Mặc đưa Tần Lộ về, cửa bên trái không có ai. Chu đại ca bị cảm, một đại đại nam nhân cường trán thế nhưng lại nằm bủn rủn vô lực trên giường, “Thật là quá mất mặt đi” trong tin nhắn chính anh ta nói vậy mà.
Anh tặng một bộ ly màu vàng nhạt rất phù hợp pha lục trà uống.
Tôi gọi điện thoại cám ơn bác sĩ Mặc, anh ấy cười.” Tiểu Lộ muốn mua cái này rất lâu rồi.”
Tôi cười không nổi. Nếu như ngay cả anh cũng muốn dỗ tôi thì tôi thật sự quá thất bại rồi.
Gọi điện cho Thiên Ngữ, nghe giọng thì hình như tâm trạng cô ấy hơi tệ. Gả cho người mình yêu cụng không nhất định sẽ hạnh phúc.
“. . . . . . Chị Lâm Âm. . . . . . Chị thật sự. . . . . .”
Nếu nhớ không lầm thì chín tháng trước, cô ấy cũng nói quanh co như vậy. Tôi tin tưởng Tiên Hành nhưng tôi lo là cái gia đình giàu có của anh ta thôi.
“Uh, đã lâu không về, về nhà qua Tết, hò hét cho vui nhà vui cửa đó mà.”
“Người nhà của chị ở bên cạnh đó.”
“Ha ha, Thiên Ngữ, từ đầu tới đuôi chỉ có em thấy vậy àh. Nhiệm vụ của chị đã hoàn thành, bây giờ anh ấy chỉ thiếu một bảo mẫu vừa chịu khó vừa cẩn thận thôi.”
“Cái gì a. . . . . . Tiên Hành cũng nói như vậy a. . . . . .”
“Được rồi. Mọi chuyện cũng qua rồi, nói lại thì cũng hơi tiếc, trước kia em và anh ấy rất tốt mà, bây giờ sao lại mất linh vậy.”
“Đó cũng không phải em giỏi đâu mà là em có bí quyết thôi. . . . . .”
“Bí quyết gì mà lợi hại vậy? Chắc bác sĩ Mặc thì cũng có thể dùng được. . . . . .”
“. . . . . .Chị Lâm Âm, chị thực cho rằng lúc trước anh ấy thích nghe em nói chuyện sao? Em chỉ là trước khi định nói cái gì đều hay nói xong gì đó đều thêm câu ‘ Tiểu Lâm nói ’, ‘ Tiểu Lâm thích ’, ‘ Tiểu Lâm muốn ’, ‘ Tiểu Lâm và Tiểu Lộ ’. . . . . .” Cô ấy đột nhiên không lên tiếng.
Tôi cũng không lên tiếng. Yên lặng đặt điện thoại xuống.
Tôi sửa sang lại tủ quần áo, thật là loạn. Nhưng bên những vật tôi vứt bên trong vẫn tìm không thấy.
Trước khi rất lâu rất lâu rồi, tôi có được anh, anh có tôi.
Tôi vừa xếp quần áo, vừa chảy nước mắt. Chảy nước mắt không nhất định là khóc, định nghĩa là như vậy mà.
Một cửa khác mở ra, anh đứng đó, nhìn tôi .”Nhìn” mà thôi. Tôi đón nhận ánh mắt của anh, quá xa lại nhìn không rõ.
Bị nhìn như vậy thực tàn nhẫn, tôi cũng muốn mình khá một chút nên đi tới đóng cửa phòng lại.
Nếu anh có thể đẩy cửa đi vào, nếu anh có thể ôm lấy tôi, nếu anh có thể gọi một tiếng “Tiểu Lâm” .
Vài giây sau tôi kéo cửa ra, chạy ào vào ôm lấy anh.
“Tiểu Lộ! Tiểu Lộ! Tần Lộ! Anh nghe thấy không!”
Tôi từ từ nhắm hai mắt lại nói lớn hơn.
“Anh không quan tâm em nữa sao? Tiểu Lộ không quan tâm em sao? Tiểu Lộ anh không quan tâm em nữa … Tiểu Lộ không quan tâm em nữa, Tiểu Lâm muốn đi, anh có biết không.”
Như bị mắc xương cá.
Tôi ôm ngực anh, khóc. Tôi nghe nhịp đập trong tim anh, không hề rối loạn. Nhịp tim của tôi anh không nghe thấy, tôi cũng vậy.
Nếu anh đẩy tôi ra, nếu anh giận, nếu anh thét lên, tôi lập tức rời đi, không bao giờ về nữa.
“Tiểu Lộ anh có yêu em không? Em yêu anh đó, anh có yêu em không?”
Tôi chờ anh trả lời. Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng được rồi, chỉ một chữ cũng được.
“. . . . . . Đau. . . . . .”
Tôi nghe thấy âm thanh phập phồng trong ngực anh.
Tác giả :
Hương Nam Thảo