Đinh Nam Ti Vũ
Chương 47
“Vậy anh thả em ra“. An Tầm vội vàng hạ giọng.
Tư Vũ cười cười, cúi đầu hôn cô: “Đừng hòng“.
Có lẽ rất hiếm khi có người đến ở căn phòng này, giường theo kiểu giường sắt kiểu cổ, dù khi ngủ khá thoải mái nhưng nếu lay lay thì sẽ có tiếng vang.
Tư Vũ nói khả năng cách âm ở đây tốt lắm, nhưng An Tầm vẫn sợ mình mất mặt. Thế mà Tư Vũ lại càng liều mạng hơn.
“Bé ngoan, từ lúc xuống núi Thu Danh, đêm nào anh cũng muốn em cả“. Anh đè lên người cô, ngậm lấy vành tai thì thầm to nhỏ. An Tầm thẹn thùng nghiêng đầu sang bên.
Bởi vì người phục vụ trong nhà đều đã đi ngủ hết, không ai lo chuyện lửa cháy trong lò sưởi âm tường, An Tầm cũng không biết làm sao, đành phải trơ mắt nhìn bếp lửa dần dần tàn lụi, đèn trong phòng sáng quá, giữa lúc đong đưa, ánh sáng trước mắt cô thành một vệt sáng lòa, mãi một lúc sau, đôi mắt cũng thấy hoa hoa, còn cả ánh mắt của Tư Vũ, trực tiếp không chút kiêng dè, làm An Tầm càng hối hận hơn vì đã bật đèn lên, dưới ánh đèn sáng choang như vậy, cô càng không có chỗ che thân.
Và còn sau đó nữa, cô kiệt sức, nhưng Tư Vũ vẫn không hề thỏa mãn, quấn quýt hôn cô, ôm ôm ấp ấp, hoặc là thân mật hơn... Lúc bắt đầu ngủ đã là quá nửa đêm, anh lấy khăn lông nóng lau người cho cô, An Tầm mơ mơ màng màng nhớ, anh nắm lấy cổ chân cô dịu dàng hôn rất nhẹ: “Lần đầu tiên gặp em, ở đây có đeo một chiếc lắc chân, khi em đi nó sẽ tinh tang lắc lắc, đẹp lắm“.
Có lần tắm rửa, cô không cẩn thận làm đứt sợi lắc chân, chưa gặp thứ mình thích cô sẽ không mang nữa, nhưng câu nói này cô không còn đủ sức mà nói lại với anh.
Sáng đầu tiên ở Lloque, An Tầm cảm thấy không thoải mái là bao. Một là vì lò sưởi âm tường đã tắt, phòng lạnh đến mức không muốn rời khỏi chăn, hai là vì chiếc điện thoại di động trên bàn cứ vang lên liên tiếp, buộc cô phải chui ra ngoài.
Cánh tay Tư Vũ khoác bên hông, anh ôm chặt cô từ phía sau, An Tầm bị tiếng chuông đánh thức, cô đang định gỡ tay anh ra nhưng người kia lại càng ôm càng chặt: “Em đi nghe điện thoại đã“.
Cô nghiêng đầu sang bên, nói với anh. Tư Vũ cọ cọ vào cổ cô: “Đừng động đậy“.
Người đầu dây gọi tới không hề biết mệt, hết cuộc này lại tới cuộc khác, An Tầm xoay người, đẩy Tư Vũ một cái: “Anh đi nhận máy đi“.
Tư Vũ bất động, đáp lại: “Lạnh lắm“.
“Vậy để em đi“. An Tầm lại chuẩn bị xuống giường.
“Anh đi“. Tư Vũ xốc chăn ra ngoài, anh đứng bên giường nhét chăn lại cho cô cẩn thận, An Tầm thúc anh đi nhanh về nhanh, không ngờ quay đầu lại thấy anh đang trần truột truột, cô bình tĩnh quay người, vờ như không thấy.
Mới sáng sớm mà đã hương diễm thế rồi. Lúc Tư Vũ chui lại vào chăn, mang theo cả làn hơi lạnh, An Tầm lạnh run cầm cập, anh vẫn ôm cô từ phía sau như trước, đưa máy tới bên tai: “Đậu Miêu“.
Tiếng Đậu Miêu vui vẻ phấn chấn khiến cho tòa nhà yên tĩnh bình lặng này càng có thêm sức sống, nghe cô ấy đang la hét phía đầu dây, Tư Vũ nhíu mày: “Bảo cô ấy bình tĩnh chút đi em“.
Đậu Miêu im phắt: “Ai mới nói đấy“.
Tư Vũ và An Tầm đang ở sát cạnh nhau, cho nên tiếng từ loa điện thoại anh cũng nghe rõ ràng, cho nên lúc anh nói Đậu Miêu cũng nghe được không sót lấy một lời.
“Tôi chứ ai“. An Tầm đáp.
“Cô đừng lừa tôi, giọng nam mà, là Thẩm Tư Vũ“. Đậu Miêu khẳng định.
An Tầm im lặng... Cô nghĩ thầm, sao cô nàng này biết hay ghê vậy, có lẽ là do ngày hôm qua có người chụp được ảnh hai người ở sân bay, cô có xem bình luận, rất nhiều người nói có lẽ quan hệ giữa họ vô cùng tốt.
“An Tầm, kiếp trước cô cứu được cả địa cầu lẫn dải ngân hà đấy hả?”
Đậu Miêu cực kì phấn khích: “Sáng nay nhìn thấy bao nhiêu là tin nhắn, tôi bị hù chết khiếp luôn đó, chờ giữa trưa mới gọi điện cho cô, không quấy rầy giấc ngủ của cô đó chứ, còn nữa, lần sau mà vậy thì báo trước để tôi chuẩn bị tâm lý nữa“.
An Tầm muốn cúp máy, cô buồn ngủ, cho nên cũng không nghe được Đậu Miêu đang lảm nhảm cái gì. Tư Vũ cầm điện thoại đi, nói lại với Đậu Miêu: “Là tôi đăng, cô ấy không biết đâu“.
Tiếng ồn ào đầu dây cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Tư Vũ thấy Đậu Miêu không lên tiếng thì tắt máy luôn, anh hỏi An Tầm: “Vẫn muốn ngủ à?”
An Tầm quay người sang, cô đưa tay lấy điện thoại lại, nghi ngờ liếc nhìn Tư Vũ, mở blog ra. Tối hôm qua Tư Vũ có đăng một bài viết, không biết là bức ảnh do ai chụp, cảnh tối hôm qua ở phòng ăn nhà anh, chiếc bàn dài đông người ngồi kín, ngồi chủ vị là bà nội của Tư Vũ, An Tầm và anh ngồi bên trái.
Trong bức hình, An Tầm đang nghiêng đầu nghe bà nói chuyện, còn Tư Vũ lại chăm chú nhìn cô. Một bức ảnh ấm áp và hạnh phúc.
Tư Vũ vẫn luôn kiệm lời như thế, trên ảnh chỉ có ba từ: Gặp gia trưởng. Có lẽ vì thế mà Đậu Miêu mới nổi điên.
Bởi vì blog của anh bây giờ cũng do Đậu Miêu xử lí. Đương nhiên, cư dân mạng đang điên, ngàn vạn cô gái hâm mộ Tư Vũ đang khóc ngất ở nhà, và bài viết này của anh cũng giải đáp hết thắc mắc của truyền thông, Tư Vũ đưa An Tầm về Anh đón Tết, chuyện tốt đến gần.
Vốn các cô gái còn tưởng đây chỉ là hiểu lầm, hoặc là người trong cuộc không thừa nhận thì sẽ không phải thế... Ai mà ngờ, tin ác lại được tung ra từ bán cầu phía Tây.
“Anh đăng bao giờ thế?” An Tầm nhìn góc hình, hẳn là do quản gia Quách chụp, và chắc chắn là vì Tư Vũ mưu đồ từ lâu.
Anh tựa lên trán cô, đáp lời: “Hôm qua, sau khi em ngủ“.
Rất ít khi Tư Vũ đăng chuyện gì lên đây, trừ khi cần thiết, vốn anh chỉ cho mình là một hiện tượng nhất thời, đã qua rồi sẽ không ai nhắc lại, dù sao cũng đâu phải minh tinh, không còn gì mới sẽ không ai chú ý, nhưng rồi anh nhận ra, hình như mọi chuyện không giống như anh nghĩ. Anh không muốn người khác đăng tin tức về mình.
An Tầm lướt nhìn bình luận, thấy Tư Vũ còn trả lời một tin. Có người hỏi anh chuyện nữ diễn viên hôm qua, anh trả lời – không quen biết.
Bình luận rất nhiều, đa số là tốt, có một số là chuyện chẳng liên quan, có người nói, toàn người da vàng ngồi trong phòng cổ châu Âu, chẳng hòa hợp chút nào.
An Tầm còn nhìn thấy một bài đăng lên top, là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy nói, hy vọng mọi người sẽ hành động lý trí với tình yêu Vũ Tầm, họ không phải minh tinh, họ chỉ là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, đừng bàn tán về họ, Thẩm Tư Vũ không cần, mà với An Tầm, trước nay cô ấy không đăng gì lên blog của Tư Vũ, ngoài việc anh làm người mẫu cho cô ra, có lẽ chẳng ai tìm ra manh mối nào về cô từ blog Tư Vũ, cũng không có gì mập mờ ám chỉ, cho nên mong mọi người hãy bỏ qua cho họ, cuối cùng, Thẩm Tư Vũ và An Tầm không cần khen tôi đâu.
Nhìn thấy thế, An Tầm không kìm được bật cười. Tình yêu Vũ Tầm, nghe hay thật.
Sau đó An Tầm lại nhìn thấy một bình luận khác – tình yêu được công khai sau sáu bảy tiếng, phía bên An Tầm không động tĩnh, cô An lạnh lùng ghê, tội nghiệp bác sĩ Thẩm quá.
Nghe họ nói An Tầm lại thấy hơi áy náy, cô tự hỏi mình nên đăng cái gì, nghĩ suốt hồi lâu, cô đăng lên hai bức vẽ, một bức là hình Tư Vũ nhìn cô dưới chân núi Phú Sĩ, một bức là lúc ở Italy, anh uể oải tựa bên cửa sổ khuất bóng.
Đăng kèm thêm một hình trái tim, Tư Vũ tịch thu điện thoại của cô: “Tắm rồi xuống lầu ăn thôi“.
Gian phòng có hai cửa sổ lớn, ánh nắng vàng rực rỡ rọi vào trong, An Tầm không mặc gì, cô không muốn trống trơn trước anh lần nữa.
Lại còn là dưới ánh mặt trời: “Anh đi trước đi“.
Tư Vũ nhặt áo quần của cô đặt lên giường, cười khẽ liếc nhìn cô, không nói thẳng: “Lát nữa anh sẽ tới tìm em“.
Nói xong anh mở cửa ra ngoài.
Quản gia Quách đã thức dậy từ sớm, ông đang đứng ở hành lang lầu ba kiểm tra vệ sinh. Lúc Tư Vũ mở cửa đi ra, hai người đều sững sờ nhìn nhau, quản gia Quách lập tức hiểu ra, Vũ thiếu gia đang rời khỏi hiện trường gây án! Tư Vũ khẽ cười một tiếng, làm dấu đừng lên tiếng với ông.
Ông cũng đáp lại bằng hành động sẽ kín miệng như bưng.
Bữa sáng không có quá nhiều người, ngay cả bà nội cũng không xuống lầu, cho nên bầu không khí trên bàn ăn cũng thoải mái hẳn lên. Lúc Tư Vũ nắm tay An Tầm xuất hiện, em họ anh đang cầm điện thoại cười khẽ với hai người: “Em thấy rồi nhé, sao mà chụp em xấu ghê“.
Tư Vũ nhìn về phía quản gia Quác, cô em họ hiểu ý anh ngay, nhìn theo ánh mắt của anh, quản gia Quách đang lúng túng cười cười, ông thầm nghĩ, Vũ thiếu gia à, cậu đối xử với tôi như vậy mà còn bảo tôi phải giữ bí mật cho cậu à!
Quản gia Quách ho khan, ông cũng đâu định ngồi im chờ chết: “Vũ thiếu gia chỉ nói phải chụp An tiểu thư xinh vào thôi“.
Dưới gầm bàn, An Tầm lén lút nhéo tay anh một cái.
Tư Vũ cười cười, cúi đầu hôn cô: “Đừng hòng“.
Có lẽ rất hiếm khi có người đến ở căn phòng này, giường theo kiểu giường sắt kiểu cổ, dù khi ngủ khá thoải mái nhưng nếu lay lay thì sẽ có tiếng vang.
Tư Vũ nói khả năng cách âm ở đây tốt lắm, nhưng An Tầm vẫn sợ mình mất mặt. Thế mà Tư Vũ lại càng liều mạng hơn.
“Bé ngoan, từ lúc xuống núi Thu Danh, đêm nào anh cũng muốn em cả“. Anh đè lên người cô, ngậm lấy vành tai thì thầm to nhỏ. An Tầm thẹn thùng nghiêng đầu sang bên.
Bởi vì người phục vụ trong nhà đều đã đi ngủ hết, không ai lo chuyện lửa cháy trong lò sưởi âm tường, An Tầm cũng không biết làm sao, đành phải trơ mắt nhìn bếp lửa dần dần tàn lụi, đèn trong phòng sáng quá, giữa lúc đong đưa, ánh sáng trước mắt cô thành một vệt sáng lòa, mãi một lúc sau, đôi mắt cũng thấy hoa hoa, còn cả ánh mắt của Tư Vũ, trực tiếp không chút kiêng dè, làm An Tầm càng hối hận hơn vì đã bật đèn lên, dưới ánh đèn sáng choang như vậy, cô càng không có chỗ che thân.
Và còn sau đó nữa, cô kiệt sức, nhưng Tư Vũ vẫn không hề thỏa mãn, quấn quýt hôn cô, ôm ôm ấp ấp, hoặc là thân mật hơn... Lúc bắt đầu ngủ đã là quá nửa đêm, anh lấy khăn lông nóng lau người cho cô, An Tầm mơ mơ màng màng nhớ, anh nắm lấy cổ chân cô dịu dàng hôn rất nhẹ: “Lần đầu tiên gặp em, ở đây có đeo một chiếc lắc chân, khi em đi nó sẽ tinh tang lắc lắc, đẹp lắm“.
Có lần tắm rửa, cô không cẩn thận làm đứt sợi lắc chân, chưa gặp thứ mình thích cô sẽ không mang nữa, nhưng câu nói này cô không còn đủ sức mà nói lại với anh.
Sáng đầu tiên ở Lloque, An Tầm cảm thấy không thoải mái là bao. Một là vì lò sưởi âm tường đã tắt, phòng lạnh đến mức không muốn rời khỏi chăn, hai là vì chiếc điện thoại di động trên bàn cứ vang lên liên tiếp, buộc cô phải chui ra ngoài.
Cánh tay Tư Vũ khoác bên hông, anh ôm chặt cô từ phía sau, An Tầm bị tiếng chuông đánh thức, cô đang định gỡ tay anh ra nhưng người kia lại càng ôm càng chặt: “Em đi nghe điện thoại đã“.
Cô nghiêng đầu sang bên, nói với anh. Tư Vũ cọ cọ vào cổ cô: “Đừng động đậy“.
Người đầu dây gọi tới không hề biết mệt, hết cuộc này lại tới cuộc khác, An Tầm xoay người, đẩy Tư Vũ một cái: “Anh đi nhận máy đi“.
Tư Vũ bất động, đáp lại: “Lạnh lắm“.
“Vậy để em đi“. An Tầm lại chuẩn bị xuống giường.
“Anh đi“. Tư Vũ xốc chăn ra ngoài, anh đứng bên giường nhét chăn lại cho cô cẩn thận, An Tầm thúc anh đi nhanh về nhanh, không ngờ quay đầu lại thấy anh đang trần truột truột, cô bình tĩnh quay người, vờ như không thấy.
Mới sáng sớm mà đã hương diễm thế rồi. Lúc Tư Vũ chui lại vào chăn, mang theo cả làn hơi lạnh, An Tầm lạnh run cầm cập, anh vẫn ôm cô từ phía sau như trước, đưa máy tới bên tai: “Đậu Miêu“.
Tiếng Đậu Miêu vui vẻ phấn chấn khiến cho tòa nhà yên tĩnh bình lặng này càng có thêm sức sống, nghe cô ấy đang la hét phía đầu dây, Tư Vũ nhíu mày: “Bảo cô ấy bình tĩnh chút đi em“.
Đậu Miêu im phắt: “Ai mới nói đấy“.
Tư Vũ và An Tầm đang ở sát cạnh nhau, cho nên tiếng từ loa điện thoại anh cũng nghe rõ ràng, cho nên lúc anh nói Đậu Miêu cũng nghe được không sót lấy một lời.
“Tôi chứ ai“. An Tầm đáp.
“Cô đừng lừa tôi, giọng nam mà, là Thẩm Tư Vũ“. Đậu Miêu khẳng định.
An Tầm im lặng... Cô nghĩ thầm, sao cô nàng này biết hay ghê vậy, có lẽ là do ngày hôm qua có người chụp được ảnh hai người ở sân bay, cô có xem bình luận, rất nhiều người nói có lẽ quan hệ giữa họ vô cùng tốt.
“An Tầm, kiếp trước cô cứu được cả địa cầu lẫn dải ngân hà đấy hả?”
Đậu Miêu cực kì phấn khích: “Sáng nay nhìn thấy bao nhiêu là tin nhắn, tôi bị hù chết khiếp luôn đó, chờ giữa trưa mới gọi điện cho cô, không quấy rầy giấc ngủ của cô đó chứ, còn nữa, lần sau mà vậy thì báo trước để tôi chuẩn bị tâm lý nữa“.
An Tầm muốn cúp máy, cô buồn ngủ, cho nên cũng không nghe được Đậu Miêu đang lảm nhảm cái gì. Tư Vũ cầm điện thoại đi, nói lại với Đậu Miêu: “Là tôi đăng, cô ấy không biết đâu“.
Tiếng ồn ào đầu dây cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Tư Vũ thấy Đậu Miêu không lên tiếng thì tắt máy luôn, anh hỏi An Tầm: “Vẫn muốn ngủ à?”
An Tầm quay người sang, cô đưa tay lấy điện thoại lại, nghi ngờ liếc nhìn Tư Vũ, mở blog ra. Tối hôm qua Tư Vũ có đăng một bài viết, không biết là bức ảnh do ai chụp, cảnh tối hôm qua ở phòng ăn nhà anh, chiếc bàn dài đông người ngồi kín, ngồi chủ vị là bà nội của Tư Vũ, An Tầm và anh ngồi bên trái.
Trong bức hình, An Tầm đang nghiêng đầu nghe bà nói chuyện, còn Tư Vũ lại chăm chú nhìn cô. Một bức ảnh ấm áp và hạnh phúc.
Tư Vũ vẫn luôn kiệm lời như thế, trên ảnh chỉ có ba từ: Gặp gia trưởng. Có lẽ vì thế mà Đậu Miêu mới nổi điên.
Bởi vì blog của anh bây giờ cũng do Đậu Miêu xử lí. Đương nhiên, cư dân mạng đang điên, ngàn vạn cô gái hâm mộ Tư Vũ đang khóc ngất ở nhà, và bài viết này của anh cũng giải đáp hết thắc mắc của truyền thông, Tư Vũ đưa An Tầm về Anh đón Tết, chuyện tốt đến gần.
Vốn các cô gái còn tưởng đây chỉ là hiểu lầm, hoặc là người trong cuộc không thừa nhận thì sẽ không phải thế... Ai mà ngờ, tin ác lại được tung ra từ bán cầu phía Tây.
“Anh đăng bao giờ thế?” An Tầm nhìn góc hình, hẳn là do quản gia Quách chụp, và chắc chắn là vì Tư Vũ mưu đồ từ lâu.
Anh tựa lên trán cô, đáp lời: “Hôm qua, sau khi em ngủ“.
Rất ít khi Tư Vũ đăng chuyện gì lên đây, trừ khi cần thiết, vốn anh chỉ cho mình là một hiện tượng nhất thời, đã qua rồi sẽ không ai nhắc lại, dù sao cũng đâu phải minh tinh, không còn gì mới sẽ không ai chú ý, nhưng rồi anh nhận ra, hình như mọi chuyện không giống như anh nghĩ. Anh không muốn người khác đăng tin tức về mình.
An Tầm lướt nhìn bình luận, thấy Tư Vũ còn trả lời một tin. Có người hỏi anh chuyện nữ diễn viên hôm qua, anh trả lời – không quen biết.
Bình luận rất nhiều, đa số là tốt, có một số là chuyện chẳng liên quan, có người nói, toàn người da vàng ngồi trong phòng cổ châu Âu, chẳng hòa hợp chút nào.
An Tầm còn nhìn thấy một bài đăng lên top, là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy nói, hy vọng mọi người sẽ hành động lý trí với tình yêu Vũ Tầm, họ không phải minh tinh, họ chỉ là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, đừng bàn tán về họ, Thẩm Tư Vũ không cần, mà với An Tầm, trước nay cô ấy không đăng gì lên blog của Tư Vũ, ngoài việc anh làm người mẫu cho cô ra, có lẽ chẳng ai tìm ra manh mối nào về cô từ blog Tư Vũ, cũng không có gì mập mờ ám chỉ, cho nên mong mọi người hãy bỏ qua cho họ, cuối cùng, Thẩm Tư Vũ và An Tầm không cần khen tôi đâu.
Nhìn thấy thế, An Tầm không kìm được bật cười. Tình yêu Vũ Tầm, nghe hay thật.
Sau đó An Tầm lại nhìn thấy một bình luận khác – tình yêu được công khai sau sáu bảy tiếng, phía bên An Tầm không động tĩnh, cô An lạnh lùng ghê, tội nghiệp bác sĩ Thẩm quá.
Nghe họ nói An Tầm lại thấy hơi áy náy, cô tự hỏi mình nên đăng cái gì, nghĩ suốt hồi lâu, cô đăng lên hai bức vẽ, một bức là hình Tư Vũ nhìn cô dưới chân núi Phú Sĩ, một bức là lúc ở Italy, anh uể oải tựa bên cửa sổ khuất bóng.
Đăng kèm thêm một hình trái tim, Tư Vũ tịch thu điện thoại của cô: “Tắm rồi xuống lầu ăn thôi“.
Gian phòng có hai cửa sổ lớn, ánh nắng vàng rực rỡ rọi vào trong, An Tầm không mặc gì, cô không muốn trống trơn trước anh lần nữa.
Lại còn là dưới ánh mặt trời: “Anh đi trước đi“.
Tư Vũ nhặt áo quần của cô đặt lên giường, cười khẽ liếc nhìn cô, không nói thẳng: “Lát nữa anh sẽ tới tìm em“.
Nói xong anh mở cửa ra ngoài.
Quản gia Quách đã thức dậy từ sớm, ông đang đứng ở hành lang lầu ba kiểm tra vệ sinh. Lúc Tư Vũ mở cửa đi ra, hai người đều sững sờ nhìn nhau, quản gia Quách lập tức hiểu ra, Vũ thiếu gia đang rời khỏi hiện trường gây án! Tư Vũ khẽ cười một tiếng, làm dấu đừng lên tiếng với ông.
Ông cũng đáp lại bằng hành động sẽ kín miệng như bưng.
Bữa sáng không có quá nhiều người, ngay cả bà nội cũng không xuống lầu, cho nên bầu không khí trên bàn ăn cũng thoải mái hẳn lên. Lúc Tư Vũ nắm tay An Tầm xuất hiện, em họ anh đang cầm điện thoại cười khẽ với hai người: “Em thấy rồi nhé, sao mà chụp em xấu ghê“.
Tư Vũ nhìn về phía quản gia Quác, cô em họ hiểu ý anh ngay, nhìn theo ánh mắt của anh, quản gia Quách đang lúng túng cười cười, ông thầm nghĩ, Vũ thiếu gia à, cậu đối xử với tôi như vậy mà còn bảo tôi phải giữ bí mật cho cậu à!
Quản gia Quách ho khan, ông cũng đâu định ngồi im chờ chết: “Vũ thiếu gia chỉ nói phải chụp An tiểu thư xinh vào thôi“.
Dưới gầm bàn, An Tầm lén lút nhéo tay anh một cái.
Tác giả :
Địch Qua