Định Mệnh Phần 2 - Dưới Bóng Cây Nguyện Ước (Chầm Chậm Yêu Em)
Chương 9: Công Tác Bắc Kinh
Café Heaven
– Nghe nói em tìm được công việc mới rồi hả? – người thiếu phụ trong chiếc váy hoa cổ vuông hợp thời mỉm cười, tay đưa tiền bánh cho Vân Khánh miệng nói.
– Vâng ạ, cũng hợp với chuyên môn của em ạ. Em xin. – Vân Khánh tươi cười nhận tiền từ cô ấy.
– Thật ngại quá, em bận việc như vậy mà vẫn chịu làm bánh cho bên chị. – Người thiếu phụ mỉm cười đầy ái ngại.
– Có gì đâu ạ, em cũng quen rồi mà, với cả chị chả bảo khách ở đây chỉ thích bánh hiệu bà “Khánh” thôi hay sao? Thôi em đi nhé. – Vân Khánh cười tít chào cô ấy rồi rời đi.
Thanh Lam là chủ quán café này, tuổi chưa đến ba mươi, khuôn mặt khả ái dễ nhìn, cô cùng chồng quản lý quán café này, họ có một cậu con trai tầm năm, sáu tuổi rất đáng yêu, nhìn vào có thể thấy đây là một gia đình hạnh phúc.
Như thường ngày, Vân Khánh đều mang thêm bánh đến công ty, đặt chúng vào một chiếc đĩa thủy tinh lớn để ở bàn mà mọi người hay ngồi ăn trưa.
Đứng nhìn ngắm cái khoảng trống gần chỗ pha café, trong đầu Vân Khánh chợt nảy ra ý gì đó, đầu khẽ gật gù, miệng mỉm cười.
Phòng họp.
Khánh Anh bất ngờ khi thấy thêm Vân Khánh xuất hiện trong phòng họp, thường thì chỉ có anh cùng Tường San và Đức Huy hoặc trưởng phòng của các phòng ban khác, không có thêm người ngoài, dường như anh quên mất cô gái này giờ là trợ lý của Tường San, cô ta có mặt trong này chẳng có gì là lạ.
Sau khi hết ngạc nhiên thì cái vẻ mặt không cảm xúc lại nhanh chóng trở về.
Vân Khánh lẩm bẩm trog miệng: “thật không hiểu cứ trưng cái bộ mặt rombie ấy ra dọa ai không biết nữa”. Không hiểu có phải Khánh Anh nghe thấy không nhưng lập tức trừng mắt nhìn cô. Vân Khánh vội bịt miệng lại, quay đi.
– Công tác Trung Quốc? Lụa Mạc gia? Từ khi nào chúng ta lại có hạng mục hợp tác với họ vậy? – Đức Huy lên tiếng thắc mắc.
– Tài liệu trước mặt, cậu có thể đọc đúng không? – Khánh Anh lạnh lùng đáp, mắt chỉ hơi ngước lên một chút chứ tuyệt nhiên không hề ngẩng đầu lên.
Ba người còn lại lặng lẽ nhìn nhau, kẻ nhún vai như muốn nói “tính nó thế rồi kệ nó đi”.
***
– Hừm, lần đi công tác này chắc phải tìm một người đi cùng cậu, tiện còn làm thông dịch viên luôn, gay go thật. – Đức Huy trầm ngâm suy nghĩ.
– Tùy cậu sắp xếp, đừng làm vướng chân vướng tay tôi là được, nếu không kêu bên đó chuẩn bị người, nếu không phải thật sự xuất sắc thì cũng không cần thiết. – Khánh Anh chăm chú vào đống giấy tờ sổ sách trước mặt, không nhìn lên mà nói.
“yīnwèi gānghǎo yùjiàn nǐ (Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc)
liú xià shí nián de qíxǔ (Lưu giữ mười năm chờ đợi)
rúguǒ zài xiāngyù (Nếu như có gặp lại nhau)
wǒ xiǎng wǒ huì jìdé nǐ (có lẽ anh sẽ vẫn nhớ em)”
Tiếng hát khe khẽ vang lên, là Vân Khánh đang nghêu ngao hát trong lúc đang rửa tay. Đức Huy liền bước giật lùi rón ra rón rén lấm lét trước cửa phòng vệ sinh nữ.
– Ô oái. Anh Huy làm gì ở đây vậy? giật bắn cả mình. – Vân Khánh liền ôm lấy ngực mà nói như hét lên.
– Hì. Anh nghe thấy tiếng hát. Em hát hở? – Đức Huy nhăn nhở gãi đầu.
– Vâng. Còn ai? – Vân Khánh thản nhiên trả lời.
– Chắc nói tiếng trung tốt lắm nhỉ, thấy hát lưu loát lắm (miệng nói thế nhưng trong lòng thầm lè lưỡi lắc đầu vì chỉ có vẻ đúng phần ngôn từ thôi chứ không biết nhạc điệu là gì hết á. Vân Khánh nổi tiếng là kẻ đập nát nhạc phổ, chổng mông vào nghệ thuật mà)
– Bằng C cấp sáu TOCFL* ạ! – Lại cái nụ cười ngây thơ vô số tội ấy, cô ấy nói nhẹ tựa lông hồng ấy mà sao Đức Huy thấy lạnh cả sống lưng nhỉ?
– Bằng C cấp 6 TOCFL, thần đồng, quả là thần đồng. – Đức Huy gật gù, lẩm bẩm rời đi, không hỏi thêm điều gì nữa.
(*) TOCFL (Test Of Chinese as a Foreign Language): Kỳ thi năng lực Hoa ngữ. Bằng C là bằng cao nhất, cấp sáu là cấp tinh thông.
***
Chín giờ tối.
– Công tác Trung Quốc? – Cả Vân Khánh cùng Lan Chi cùng đồng thanh nói. Đầu giây bên kia, Đức Huy đã phải bỏ điện thoại ra xa xa khỏi tai mà vẫn còn nghe thấy thứ âm thanh chói tai cường độ vô cùng lớn ấy.
– Phì, phì… – Vân Khánh ném điện thoại xuống đệm, miệng chu lên thổi phì phì tạo ra luồng gió làm bay bay mấy cọng tóc vương trên trán, rồi nhanh chóng ngồi sụ xuống.
– Sướng, lại được đi du lịch. – Lan Chi huých vào cánh tay cô cười phớ lớ.
– Mày có biết tao đi cùng ai không? – làm ra cái vẻ mặt thảm hơn cả thảm mắt lờ đờ nhìn sang con bạn đang cười rạng rỡ kia. Lan Chi lắc lắc đầu rồi lại trố mắt nhìn như vừa phát kiến được sinh vật lạ.
– Thái độ bất hợp tác, vẻ mặt như đụng phải quỷ thần này chắc chắn không phải đi với sếp mày, chỉ có thể là quỷ sống. Quỷ sống. Tên vô lại? – nói đoạn, còn chưa ngậm được miệng lại, mắt còn trợn lên nhìn Vân Khánh, thật sự thì kẻ giống quỷ sống lúc này là Lan Chi thì đúng hơn.
Vân Khánh gật đầu cái rụp, đau khổ cắm đầu xuống đệm, mông chổng lên trần nhà.
Kẻ tội đồ Đức Huy là đắc ý nhất lúc này, anh ta đang tự cười đến ngoác cả miệng vì cái sự sắp xếp không thể ổn hơn của mình mà chẳng hề hay biết cô gái bị hắn đưa vào hang cọp kia đang nguyền rủa hắn dữ lắm.
– Khốn nạn, chỉ có thể nói một câu anh quá khốn nạn. – Tường San lắc đầu chép miệng nhìn cái tên đang khoanh tay cười lăn lóc kia.
Nhìn cái điệu bộ của cô, anh ta chỉ càng thấy hài lòng chứ mặc nhiên không có chút gì để bụng. Đến Tường San cũng muốn biết hai người đó thế nào khi đi cùng nhau, nhưng cô lại sợ Vân Khánh bị thiệt thòi, nhỡ mà Khánh Anh lại nổi điên lên mà lỗ mãng với cô ấy như lần trước thì thật tội nghiệp. Nhưng sự thương cảm lại không thể vượt lên sự thích thú khi thả hai con cá chọi vào nhốt cùng một lồng.
Sân bay Nội Bài.
– Quá lề mề. – Khánh Anh dơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp đến giờ lên máy bay mà chưa thấy thông dịch viên mà Đức Huy sắp xếp xuất hiện.
“Tất cả hành khách của chuyến bay VN 512 từ Nội Bài đến Bắc Kinh vui lòng di chuyển đến cửa số tám”. Tiếng thông báo từ loa phát thanh của sân bay cất lên.
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi tới trễ. – Vân Khánh hớt hơ hớt hải khổ sở gắng sức kéo chiếc vali to đùng đang kêu lộc cộc vì bánh xe ma sát với mặt sàn mà chạy đến.
– Đến làm gì? – Khánh Anh nhíu mày. – Đừng nói… Hừm. – Nhận ra sự thật, khuôn mặt lại cau có khó coi, quay lưng đi, không thèm để ý đến Vân Khánh.
Bắc Kinh Trung Quốc.
Đất nước 1, 4 tỉ dân, Vân Khánh bị choáng ngợp bởi sự phát triển và đông đúc ở nơi đây. Nhịp sống nhộn nhịp đang tiếp diễn, thật sôi động.
“Oắc, oắc…”. Tiếng chó sủa từ đâu vọng tới.
– Chó, chó…
– Làm gì? – Khánh Anh trừng mắt nhìn cái đứa đang bám lấy cánh tay mình.
– Chó, có chó. – Vân Khánh mếu máo nắm chặt lấy cánh tay anh mà núp ra phía sau lưng. Khánh Anh nhíu mày, con chó phốc nhỏ tí ngồi ngay trước mặt họ, mắt nó tròn xoe trố lồi ra nhìn hai người, anh nhìn nó một chập rồi lại quay xuống nhìn cô gái đang lấm lén sau lưng anh, có vẻ như Khánh Anh có phì cười nhưng lại đang cố kiềm chế.
– Sợ chó?
– Đuổi nó đi đi, đuổi nó.
– Huýt. – Khánh Anh huýt sáo gọi nó, con chó hạ cái chân đang gãi tai của nó xuống, nhổm mông dậy đứng bằng cả bốn chân rồi tiến lại gần.
– Anh bị điên à? Đuổi nó đi, còn gọi nó đến đây làm gì? – Vân Khánh bắt đầu cuống cuồng, cô bấu chặt hơn vào tay anh, ngăn không cho anh cúi xuống bế nó. Dường như không để tâm đến cô gái đang sợ hãi này, anh nhấc bổng con chó lên.
Vân Khánh chạy biến ra xa anh một chút, tay chỉ chỉ. – Anh là đồ khốn, lại còn bế nó. – Cô nhìn hai kẻ đó, một chó một người đầy kinh dị, mặt cô tái mét.
– Đừng có mang nó lại đây. – Vân Khánh ngồi thụp xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa mà khóc nấc lên, lại không dám ngẩng mặt lên nhìn con chó ấy.
Vốn định dọa cho cô một trận ai dè anh vừa bế con chó tới gần Vân Khánh đã sợ quá bất giác không tự chủ được mà khóc nức nở. Khánh Anh khựng lại. Hơi quay người, thả con chó xuống, đuổi nó đi.
Ngồi xuống trước mặt Vân Khánh, vẫn nét mặt lạnh lùng ấy:
– Nó đi rồi. – Khánh Anh bất giác đưa tay quệt quệt nước mắt trên mặt Vân Khánh đi.
– Tránh ra. Ác quỷ. – Vân Khánh đẩy tay anh ra, vội đứng dậy, tay quẹt ngang mặt lau lau nước mắt, đi nhanh đến kéo vali của mình, để kệ tên vô lại kia đứng ngẩn ra đó.
Sững người nhìn cô gái vừa mới khóc lóc ở ngay trước mặt mình chưa đầy một phút đang lếch thếch lôi chiếc vali đi, rồi lại tự nhìn xuống bàn tay, khẽ nhếch mép cười mình vừa làm cái gì không biết nữa, tự nhiên đi lau nước mắt cho cô ta.
Ngày hômm sau
– Chuẩn bị hết tài liệu chưa? – Khánh Anh lạnh lùng liếc nhìn Vân Khánh nói.
– Ừm. – Vân Khánh khẽ gật đầu, dơ sấp tài liệu dày cộp trên ta trái, tay phải xách một túi đồ.
– Còn mang theo cái gì vậy? – Khánh Anh nhíu mày nhìn cái túi vải trên tay phải của cô.
– Vũ khí bí mật. – Trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ ấy mà nói với anh.
Cô càng tỏ ra thân thiện bao nhiêu thì anh lại dè chừng khép mình bấy nhiêu.
Nơi họ đến là một nhà hàng ẩm thực Trung hoa, cách bài khí đậm chất bản địa, có vẻ như người mà họ chuẩn bị gặp khá hoài cổ và thích phong cách trang nhã, nhân viên trong nhà hàng hết sức niềm nở chào họ bằng một câu tiếng Trung, Vân Khánh tươi cười mà cúi đầu chào lại, cũng bằng tiếng Trung, trong khi đó kẻ đi cùng cô thì mặt vẫn khó đăm đăm chẳng nặn ra được một nụ cười thân thiện.
Hai người được đưa đến một căn phòng khá rộng, có vẻ như phòng khách, trên tường có treo một vài bức tranh sơn thủy đen trắng, ở giữa khoảng lớn nhất của bức tường là bức họa phong cảnh rất lớn. Căn phòng bài trí rất tinh tế và tang nhã, mang lại cho người ta cảm giác hòa mình vào thiên nhiên nhưng lại không kém phần ấm cúng. Đặc biệt ngay trên kệ gỗ gần bức tranh được bày một lư trầm, hương thơm lan tỏa khắp phòng, hèn gì khi mới bước vào Vân Khánh đã cảm thấy có mùi hương khác lạ so với bên ngoài.
Vân Khánh bất giác mà ồ lên trầm trồ.
– Nǐ hǎo (xin chào) – Người đàn ông có tuổi, tóc đã ngả màu tươi cười chào họ. Ông ta ngồi trên ghế gỗ bên chiếc bàn gỗ tròn khá rộng, tay đặt lên đầu chiếc gậy cũng bằng gỗ, nét chặm khắc hình rồng tinh xảo.
Khánh Anh khẽ cúi đầu đáp lễ. Vân Khánh tươi cười chào lại bằng tiếng Trung.
Sau họ là hai người nữa cũng tiến vào, hai nguòi ngoại quốc, Khánh Anh khẽ liếc mắt nhìn họ một cái rồi trở lại nét mặt ban đầu, có vẻ anh có biết họ, người kia khẽ gật đầu chào anh.
– Họ cũng đến để đàm phán như chúng ta? – Vân Khánh ghé người lại gần Khánh Anh thì thầm.
– Ừm. – Khánh Anh khẽ đáp trả.
Một bộ ấm chén bằng gốm màu men nâu có họa tiết hình hoa sen được đắp nổi trên đó, sáu chiếc chén nhỏ cùng màu chắc để đủ một ngụm nước được xếp gọn gàng trên khay bằng mây.
– Các vị ở đây ai có thể pha trà? – Người đàn ông với khuôn mặt ôn nhu chậm dãi lên tiếng, rồi lặng lẽ quan sát mấy người bọn họ, hai người ngoại quốc kia nhìn nhau, người phụ nữ kia nói lại ý của ông ấy cho người còn lại nghe, ông ta liền một dơ hai tay lên tỏ ý nói với người kia là không biết. Khánh Anh vẫn im lặng, mắt hơi liếc sang Vân Khánh.
– Ông ta hỏi trong chúng ta có ai biết pha trà không. – Tưởng anh muốn hỏi ông ta nói gì nên cô liền dịch lại.
– Biết rồi. – Khánh Anh sắc mặt không thay đổi mà thản nhiên nói.
Vân Khánh nhíu mày nhìn anh ta, tự cảm thấy bị quê. Thì ra anh ta cũng hiểu tiếng Trung.
– Anh biết pha trà? – Vân Khánh lại thì thầm.
– Không. – Khánh Anh lạnh lùng đáp.
Vân Khánh khẽ thở dài.
– Tôi có thể thử chứ? – Cô liền quay lại cười mà nói với ông ấy.
Khuôn mặt đăng đăm chiêu chờ đợi ấy chợt giãn ra, mỉm cười gật gù.
Không đợi lâu, Vân Khánh nhanh chóng bê khay trà đi trước sự ngỡ ngàng của mấy người trong phòng.
– Làm ra vẻ. – Khánh Anh lẩm bẩm, anh lại cho rằng cô nàng muốn làm màu. Không lấy gì làm tin tưởng lắm.
Bà Minna vốn là muốn sử dụng tơ lụa của công ti này để cho bộ sưu tập sắp tới và có thể sẽ hợp tác với họ lâu dài, nhưng ông ta, chủ công ty tơ lụa nổi tiếng nhất thành phố Bắc Kinh lại không phải người dễ làm việc, nhìn cái cách tiếp khách của ông ta đã thấy là một kẻ quái gở thích hành người khác rồi. Huống gì lại thêm có công ty nước ngoài cũng muốn hợp tác với ông ta cho nên có vẻ như độ cao ngạo lại tăng thêm vài phần.
Khánh Anh vẫn lặng lẽ quan sát ông ta, cũng không tỏ ra sốt ruột.
Khay trà được đặt ngay ngắn trước mặt ông ta – Mạc lão gia. Phục vụ ở đây gọi ông ta như vậy, người trong giới cũng gọi ông ta thế.
Nhân viên mang thêm một đĩa bánh nhỏ nữa. Mạc Lão gia khẽ liếc mắt nhìn.
– À đây là bánh ngũ cốc, được làm từ ngũ cốc nguyên hạt, tốt cho người bị tiểu đường, với cả sớm như vậy đã dùng trà, giám đốc của chúng tôi lại chưa kịp dùng bữa sáng nữa, anh ấy hay bị đau dạ dày nên sợ không tốt, bánh này cũng có thể để mọi người dùng cùng trà nóng. – Vân Khánh tươi cười mà nói, mắt có hơi liếc nhìn Khánh Anh một chút.
Mạc lão gia có chút bất ngờ, định hỏi tại sao lại biết ông ta bị tiểu đường nhưng lại thôi, khẽ gật gù tỏ vẻ hài lòng với cô gái trẻ. Khuôn mặt giãn ra, tỏ vẻ thân thiện dễ gần hơn nhiều.
Tự tay rót trà ra từng chén, rồi đầy qua cho từng người, Mạc lão gia dơ tay ý muốn mời họ dùng.
Hai người ngoại quốc thoáng chốc đã uống cạn chén của mình mà đặt xuống bàn tạo ra tiếng “cạch” một cái. Mạc lão gia khẽ liếc nhìn một cái, rồi lại hướng về hai người Khánh Anh. Anh vẫn lạnh lùng, hơi nhổm người đỡ lấy chén trà từ Mạc lão gia, miệng khẽ nói: – Cảm ơn! – rồi đưa ly trà lên hít một hơi nhẹ, khẽ đưa miệng chén lại gần môi mà thổi nhè nhẹ, rồi nhấp một ngụm nhỏ, vị trà đắng, nhưng khi nuốt xuống lại tạo ra một vị ngòn ngọt, lại thêm một chút vị nồng nồng của gừng và mằn mặn của muối, bất giác tạo nên một vị gì đó lạ lạ.
Đặt chén trà xuống rồi khẽ liếc sang Vân Khánh mặt đang có vẻ căng thẳng, cắn môi chờ đợi. Lúc này Mạc lão gia mới nhấp một ngụm trà, nước mới vào đến môi, ông ta đã hơi trợn mắt, nuốt xuống rồi nhìn qua Vân Khánh khiến cô chột dạ thoáng lạnh sống lưng, trong đầu thầm nghĩ “không lẽ mình làm sai chỗ nào, thảm thảm rồi”.
– Cô đã cho thêm gì vào trà? – Mạc lão gia liền nghiêm nghị hỏi.
– À thật ra thì, có một chút gừng và muối, xíu xíu thôi ạ, không ngờ ông lại có thể nhận ra – Vân Khánh dơ ngón tay mà nói. – nghe nói người miền Nam tỉnh Hồ Nam thường uống loại trà này vì vậy… – Vân Khánh Ngập ngừng.
Khánh Anh hơi nhíu mày vì sự lúng túng của cô. Mạc lão gia bất giác phá lên cười sảng khoái.
– Đứa trẻ này thật biết để tâm đến người khác, tốt, thật tốt. Làm sao cô biết hay vậy? – Mạc lão gia lại thân tình thêm một bậc nữa.
Lúc này Vân Khánh liền không hề ngần ngại mà khép nép giữ ý như trước nữa, cô cảm giác người đàn ông này giống thầy giáo từng dạy Hoa ngữ cho cô lúc trước ở trung tâm Hoa ngữ mà cô theo học, liên vui vẻ nói:
– Thậ ra thì trước có từng nghe thầy dạy Hoa ngữ nói về văn hóa thưởng trà của người Trung hoa nên cũng có học hỏi được chút chút thôi ạ. Hì. Còn vì sao biết ông là người Hồ Nam thì… trong binh pháp tôn tử có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đương nhiên sẽ phải có hiểu biết về đối phương ạ.
– Nói xem xem còn học được gì nữa? – Ông có vẻ hứng thú với cô liền hỏi thêm. Khánh Anh vẫn im lặng quan sát, còn về phía hai người ngoại quốc kia có vẻ nóng lòng, thấp thỏm nãy giờ. Nhưng giường như Mạc lão gia chẳng để tâm đến họ, vẫn hào hứng trò chuyện về thưởng trà cùng Vân Khánh.
– À, cách ủ trà và pha trà ạ, thật ra thì trà này không phải của nhà hàng mà là trà cháu mang từ Việt Nam tới ạ. – Vân Khánh gượng cười len lén nhìn ông.
Mạc Lão gia khẽ nhíu mày gật gù. Khánh Anh lúc này mới nhớ về cái túi vải mà cô mang theo, thì ra là mấy thứ này, có vẻ có cái nhìn khác về cô. Khuôn mặt có chút thay đổi, bớt căng thẳng hơn, nhẹ nhõm hơn.
– Lá trà này là được hái từ trên cây xuống sau đó làm sạch rồi sao khô hạ thổ để nhận tinh khí từ đất. Đây là lá cháu hái từ cây trà ở nhà, cụ nội cháu thích uống loại này ạ, cụ cháu hay bảo trà có vị đắng mà đắng bổ tâm, tức là vị đắng của trà làm bổ tim huyết, rất tốt ạ, nên cháu tiện tay mang theo một ít.
– Liánghǎo, Liánghǎo, Fēicháng hǎo (tốt, tốt, rất tốt) – Nghe tới đây Mạc lão gia liền dơ ngón tay cái lên miệng liên tục nói tốt, tốt, rất tốt rồi gật đầu cười lớn. – Vậy còn nước pha trà. – Dạ là nước trong giếng khơi sau nhà hàng ạ. – Vân Khánh nhanh nhẹn nói.
Ông lại gật gù. Có vẻ khá ưng cô gái này. Mạc lão gia khá thích thú với vị khách lần này, thật không ngờ đứa trẻ này còn trẻ tuổi như vậy lại rất chu đáo, lại rất biết quan sát, lại rất thông minh, ứng biến tốt, ông cũng ngầm đánh giá khá cao chàng trai đi cùng cô, qua cách anh ta nhận ly trà, cách thưởng thức trà, mặc dù là kẻ khá lạnh lùng ít nói, nhưng tâm người này không xấu. Sống đến ngần này tuổi chưa bao giờ Mạc lão gia nhìn sai người ông trầm ngâm tự thưởng. Trong suốt buổi, ông và Vân Khánh cứ vậy mà trò chuyện rôm rả, không câu nệ tiểu tiết, coi nhau như người thân mà trao đổi giao lưu đủ thứ, từ thưởng trà cho tới ẩm thực, mà tuyệt nhiên chẳng thấy nhắc đến chuyện làm ăn, đống tài liệu mà hai người chuẩn bị cũng bị ngó lơ vứt thành đống trên ghế. Mặc nhiên những kẻ đến để bàn chuyện công việc kia cũng chỉ biết méo mặt toát mồ hôi mà nghe hai người đó thoải mái trò chuyện.
Trên đường trở về khách sạn, Vân Khánh nói muốn đi bộ vì dù sao khách sạn cũng không quá xa nơi họ vừa ở đó. Vì hôm nay cô thể hiện khá tốt nên Khánh Anh đành chiều theo ý cô. Thật ra ngoài chuyện này cô nàng còn muốn buổi tối được ra ngoài để du ngoạn một vòng xem buổi tối ở đây người ta làm những gì vì nghe giang hồ đồn Bắc Kinh buổi tối rất đẹp. Nhưng đi một mình thì lại sợ lỡ may bị bắt đi bán nội tạng mà lại chẳng dám mở mồm rủ tên vô lại kia đi cùng, chẳng cần rủ cô cũng biết anh ta sẽ chẳng đi, thả không nói đỡ rước nhục vào thân.
– Nếu muốn đi chợ đêm thì mau về sớm chuẩn bị. – Khánh Anh đi trướccô một bước giọng điệu lạnh lùng nhưng ngữ âm đủ lớn để cô ở phía sau có thể nghe thấy.
– Hở? – Vân Khánh tự chỉ vào mình, bị sững người vì câu nói của mình miệng lại lẩm bẩm “Anh ta là đang nói chuyện với mình?” rồi cười tít.
– Còn không bước nhanh cái chân lên. – Khánh Anh quát.
Vân Khánh ngay lập tức lấy hết sức bình sinh mà chạy theo anh. Lại hồn nhiên vui tươi mà nhảy chân sáo ngay bên cạnh đại vô lại, đại lạnh lùng, đại bá đạo này.
– Nghe nói em tìm được công việc mới rồi hả? – người thiếu phụ trong chiếc váy hoa cổ vuông hợp thời mỉm cười, tay đưa tiền bánh cho Vân Khánh miệng nói.
– Vâng ạ, cũng hợp với chuyên môn của em ạ. Em xin. – Vân Khánh tươi cười nhận tiền từ cô ấy.
– Thật ngại quá, em bận việc như vậy mà vẫn chịu làm bánh cho bên chị. – Người thiếu phụ mỉm cười đầy ái ngại.
– Có gì đâu ạ, em cũng quen rồi mà, với cả chị chả bảo khách ở đây chỉ thích bánh hiệu bà “Khánh” thôi hay sao? Thôi em đi nhé. – Vân Khánh cười tít chào cô ấy rồi rời đi.
Thanh Lam là chủ quán café này, tuổi chưa đến ba mươi, khuôn mặt khả ái dễ nhìn, cô cùng chồng quản lý quán café này, họ có một cậu con trai tầm năm, sáu tuổi rất đáng yêu, nhìn vào có thể thấy đây là một gia đình hạnh phúc.
Như thường ngày, Vân Khánh đều mang thêm bánh đến công ty, đặt chúng vào một chiếc đĩa thủy tinh lớn để ở bàn mà mọi người hay ngồi ăn trưa.
Đứng nhìn ngắm cái khoảng trống gần chỗ pha café, trong đầu Vân Khánh chợt nảy ra ý gì đó, đầu khẽ gật gù, miệng mỉm cười.
Phòng họp.
Khánh Anh bất ngờ khi thấy thêm Vân Khánh xuất hiện trong phòng họp, thường thì chỉ có anh cùng Tường San và Đức Huy hoặc trưởng phòng của các phòng ban khác, không có thêm người ngoài, dường như anh quên mất cô gái này giờ là trợ lý của Tường San, cô ta có mặt trong này chẳng có gì là lạ.
Sau khi hết ngạc nhiên thì cái vẻ mặt không cảm xúc lại nhanh chóng trở về.
Vân Khánh lẩm bẩm trog miệng: “thật không hiểu cứ trưng cái bộ mặt rombie ấy ra dọa ai không biết nữa”. Không hiểu có phải Khánh Anh nghe thấy không nhưng lập tức trừng mắt nhìn cô. Vân Khánh vội bịt miệng lại, quay đi.
– Công tác Trung Quốc? Lụa Mạc gia? Từ khi nào chúng ta lại có hạng mục hợp tác với họ vậy? – Đức Huy lên tiếng thắc mắc.
– Tài liệu trước mặt, cậu có thể đọc đúng không? – Khánh Anh lạnh lùng đáp, mắt chỉ hơi ngước lên một chút chứ tuyệt nhiên không hề ngẩng đầu lên.
Ba người còn lại lặng lẽ nhìn nhau, kẻ nhún vai như muốn nói “tính nó thế rồi kệ nó đi”.
***
– Hừm, lần đi công tác này chắc phải tìm một người đi cùng cậu, tiện còn làm thông dịch viên luôn, gay go thật. – Đức Huy trầm ngâm suy nghĩ.
– Tùy cậu sắp xếp, đừng làm vướng chân vướng tay tôi là được, nếu không kêu bên đó chuẩn bị người, nếu không phải thật sự xuất sắc thì cũng không cần thiết. – Khánh Anh chăm chú vào đống giấy tờ sổ sách trước mặt, không nhìn lên mà nói.
“yīnwèi gānghǎo yùjiàn nǐ (Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc)
liú xià shí nián de qíxǔ (Lưu giữ mười năm chờ đợi)
rúguǒ zài xiāngyù (Nếu như có gặp lại nhau)
wǒ xiǎng wǒ huì jìdé nǐ (có lẽ anh sẽ vẫn nhớ em)”
Tiếng hát khe khẽ vang lên, là Vân Khánh đang nghêu ngao hát trong lúc đang rửa tay. Đức Huy liền bước giật lùi rón ra rón rén lấm lét trước cửa phòng vệ sinh nữ.
– Ô oái. Anh Huy làm gì ở đây vậy? giật bắn cả mình. – Vân Khánh liền ôm lấy ngực mà nói như hét lên.
– Hì. Anh nghe thấy tiếng hát. Em hát hở? – Đức Huy nhăn nhở gãi đầu.
– Vâng. Còn ai? – Vân Khánh thản nhiên trả lời.
– Chắc nói tiếng trung tốt lắm nhỉ, thấy hát lưu loát lắm (miệng nói thế nhưng trong lòng thầm lè lưỡi lắc đầu vì chỉ có vẻ đúng phần ngôn từ thôi chứ không biết nhạc điệu là gì hết á. Vân Khánh nổi tiếng là kẻ đập nát nhạc phổ, chổng mông vào nghệ thuật mà)
– Bằng C cấp sáu TOCFL* ạ! – Lại cái nụ cười ngây thơ vô số tội ấy, cô ấy nói nhẹ tựa lông hồng ấy mà sao Đức Huy thấy lạnh cả sống lưng nhỉ?
– Bằng C cấp 6 TOCFL, thần đồng, quả là thần đồng. – Đức Huy gật gù, lẩm bẩm rời đi, không hỏi thêm điều gì nữa.
(*) TOCFL (Test Of Chinese as a Foreign Language): Kỳ thi năng lực Hoa ngữ. Bằng C là bằng cao nhất, cấp sáu là cấp tinh thông.
***
Chín giờ tối.
– Công tác Trung Quốc? – Cả Vân Khánh cùng Lan Chi cùng đồng thanh nói. Đầu giây bên kia, Đức Huy đã phải bỏ điện thoại ra xa xa khỏi tai mà vẫn còn nghe thấy thứ âm thanh chói tai cường độ vô cùng lớn ấy.
– Phì, phì… – Vân Khánh ném điện thoại xuống đệm, miệng chu lên thổi phì phì tạo ra luồng gió làm bay bay mấy cọng tóc vương trên trán, rồi nhanh chóng ngồi sụ xuống.
– Sướng, lại được đi du lịch. – Lan Chi huých vào cánh tay cô cười phớ lớ.
– Mày có biết tao đi cùng ai không? – làm ra cái vẻ mặt thảm hơn cả thảm mắt lờ đờ nhìn sang con bạn đang cười rạng rỡ kia. Lan Chi lắc lắc đầu rồi lại trố mắt nhìn như vừa phát kiến được sinh vật lạ.
– Thái độ bất hợp tác, vẻ mặt như đụng phải quỷ thần này chắc chắn không phải đi với sếp mày, chỉ có thể là quỷ sống. Quỷ sống. Tên vô lại? – nói đoạn, còn chưa ngậm được miệng lại, mắt còn trợn lên nhìn Vân Khánh, thật sự thì kẻ giống quỷ sống lúc này là Lan Chi thì đúng hơn.
Vân Khánh gật đầu cái rụp, đau khổ cắm đầu xuống đệm, mông chổng lên trần nhà.
Kẻ tội đồ Đức Huy là đắc ý nhất lúc này, anh ta đang tự cười đến ngoác cả miệng vì cái sự sắp xếp không thể ổn hơn của mình mà chẳng hề hay biết cô gái bị hắn đưa vào hang cọp kia đang nguyền rủa hắn dữ lắm.
– Khốn nạn, chỉ có thể nói một câu anh quá khốn nạn. – Tường San lắc đầu chép miệng nhìn cái tên đang khoanh tay cười lăn lóc kia.
Nhìn cái điệu bộ của cô, anh ta chỉ càng thấy hài lòng chứ mặc nhiên không có chút gì để bụng. Đến Tường San cũng muốn biết hai người đó thế nào khi đi cùng nhau, nhưng cô lại sợ Vân Khánh bị thiệt thòi, nhỡ mà Khánh Anh lại nổi điên lên mà lỗ mãng với cô ấy như lần trước thì thật tội nghiệp. Nhưng sự thương cảm lại không thể vượt lên sự thích thú khi thả hai con cá chọi vào nhốt cùng một lồng.
Sân bay Nội Bài.
– Quá lề mề. – Khánh Anh dơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp đến giờ lên máy bay mà chưa thấy thông dịch viên mà Đức Huy sắp xếp xuất hiện.
“Tất cả hành khách của chuyến bay VN 512 từ Nội Bài đến Bắc Kinh vui lòng di chuyển đến cửa số tám”. Tiếng thông báo từ loa phát thanh của sân bay cất lên.
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi tới trễ. – Vân Khánh hớt hơ hớt hải khổ sở gắng sức kéo chiếc vali to đùng đang kêu lộc cộc vì bánh xe ma sát với mặt sàn mà chạy đến.
– Đến làm gì? – Khánh Anh nhíu mày. – Đừng nói… Hừm. – Nhận ra sự thật, khuôn mặt lại cau có khó coi, quay lưng đi, không thèm để ý đến Vân Khánh.
Bắc Kinh Trung Quốc.
Đất nước 1, 4 tỉ dân, Vân Khánh bị choáng ngợp bởi sự phát triển và đông đúc ở nơi đây. Nhịp sống nhộn nhịp đang tiếp diễn, thật sôi động.
“Oắc, oắc…”. Tiếng chó sủa từ đâu vọng tới.
– Chó, chó…
– Làm gì? – Khánh Anh trừng mắt nhìn cái đứa đang bám lấy cánh tay mình.
– Chó, có chó. – Vân Khánh mếu máo nắm chặt lấy cánh tay anh mà núp ra phía sau lưng. Khánh Anh nhíu mày, con chó phốc nhỏ tí ngồi ngay trước mặt họ, mắt nó tròn xoe trố lồi ra nhìn hai người, anh nhìn nó một chập rồi lại quay xuống nhìn cô gái đang lấm lén sau lưng anh, có vẻ như Khánh Anh có phì cười nhưng lại đang cố kiềm chế.
– Sợ chó?
– Đuổi nó đi đi, đuổi nó.
– Huýt. – Khánh Anh huýt sáo gọi nó, con chó hạ cái chân đang gãi tai của nó xuống, nhổm mông dậy đứng bằng cả bốn chân rồi tiến lại gần.
– Anh bị điên à? Đuổi nó đi, còn gọi nó đến đây làm gì? – Vân Khánh bắt đầu cuống cuồng, cô bấu chặt hơn vào tay anh, ngăn không cho anh cúi xuống bế nó. Dường như không để tâm đến cô gái đang sợ hãi này, anh nhấc bổng con chó lên.
Vân Khánh chạy biến ra xa anh một chút, tay chỉ chỉ. – Anh là đồ khốn, lại còn bế nó. – Cô nhìn hai kẻ đó, một chó một người đầy kinh dị, mặt cô tái mét.
– Đừng có mang nó lại đây. – Vân Khánh ngồi thụp xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa mà khóc nấc lên, lại không dám ngẩng mặt lên nhìn con chó ấy.
Vốn định dọa cho cô một trận ai dè anh vừa bế con chó tới gần Vân Khánh đã sợ quá bất giác không tự chủ được mà khóc nức nở. Khánh Anh khựng lại. Hơi quay người, thả con chó xuống, đuổi nó đi.
Ngồi xuống trước mặt Vân Khánh, vẫn nét mặt lạnh lùng ấy:
– Nó đi rồi. – Khánh Anh bất giác đưa tay quệt quệt nước mắt trên mặt Vân Khánh đi.
– Tránh ra. Ác quỷ. – Vân Khánh đẩy tay anh ra, vội đứng dậy, tay quẹt ngang mặt lau lau nước mắt, đi nhanh đến kéo vali của mình, để kệ tên vô lại kia đứng ngẩn ra đó.
Sững người nhìn cô gái vừa mới khóc lóc ở ngay trước mặt mình chưa đầy một phút đang lếch thếch lôi chiếc vali đi, rồi lại tự nhìn xuống bàn tay, khẽ nhếch mép cười mình vừa làm cái gì không biết nữa, tự nhiên đi lau nước mắt cho cô ta.
Ngày hômm sau
– Chuẩn bị hết tài liệu chưa? – Khánh Anh lạnh lùng liếc nhìn Vân Khánh nói.
– Ừm. – Vân Khánh khẽ gật đầu, dơ sấp tài liệu dày cộp trên ta trái, tay phải xách một túi đồ.
– Còn mang theo cái gì vậy? – Khánh Anh nhíu mày nhìn cái túi vải trên tay phải của cô.
– Vũ khí bí mật. – Trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ ấy mà nói với anh.
Cô càng tỏ ra thân thiện bao nhiêu thì anh lại dè chừng khép mình bấy nhiêu.
Nơi họ đến là một nhà hàng ẩm thực Trung hoa, cách bài khí đậm chất bản địa, có vẻ như người mà họ chuẩn bị gặp khá hoài cổ và thích phong cách trang nhã, nhân viên trong nhà hàng hết sức niềm nở chào họ bằng một câu tiếng Trung, Vân Khánh tươi cười mà cúi đầu chào lại, cũng bằng tiếng Trung, trong khi đó kẻ đi cùng cô thì mặt vẫn khó đăm đăm chẳng nặn ra được một nụ cười thân thiện.
Hai người được đưa đến một căn phòng khá rộng, có vẻ như phòng khách, trên tường có treo một vài bức tranh sơn thủy đen trắng, ở giữa khoảng lớn nhất của bức tường là bức họa phong cảnh rất lớn. Căn phòng bài trí rất tinh tế và tang nhã, mang lại cho người ta cảm giác hòa mình vào thiên nhiên nhưng lại không kém phần ấm cúng. Đặc biệt ngay trên kệ gỗ gần bức tranh được bày một lư trầm, hương thơm lan tỏa khắp phòng, hèn gì khi mới bước vào Vân Khánh đã cảm thấy có mùi hương khác lạ so với bên ngoài.
Vân Khánh bất giác mà ồ lên trầm trồ.
– Nǐ hǎo (xin chào) – Người đàn ông có tuổi, tóc đã ngả màu tươi cười chào họ. Ông ta ngồi trên ghế gỗ bên chiếc bàn gỗ tròn khá rộng, tay đặt lên đầu chiếc gậy cũng bằng gỗ, nét chặm khắc hình rồng tinh xảo.
Khánh Anh khẽ cúi đầu đáp lễ. Vân Khánh tươi cười chào lại bằng tiếng Trung.
Sau họ là hai người nữa cũng tiến vào, hai nguòi ngoại quốc, Khánh Anh khẽ liếc mắt nhìn họ một cái rồi trở lại nét mặt ban đầu, có vẻ anh có biết họ, người kia khẽ gật đầu chào anh.
– Họ cũng đến để đàm phán như chúng ta? – Vân Khánh ghé người lại gần Khánh Anh thì thầm.
– Ừm. – Khánh Anh khẽ đáp trả.
Một bộ ấm chén bằng gốm màu men nâu có họa tiết hình hoa sen được đắp nổi trên đó, sáu chiếc chén nhỏ cùng màu chắc để đủ một ngụm nước được xếp gọn gàng trên khay bằng mây.
– Các vị ở đây ai có thể pha trà? – Người đàn ông với khuôn mặt ôn nhu chậm dãi lên tiếng, rồi lặng lẽ quan sát mấy người bọn họ, hai người ngoại quốc kia nhìn nhau, người phụ nữ kia nói lại ý của ông ấy cho người còn lại nghe, ông ta liền một dơ hai tay lên tỏ ý nói với người kia là không biết. Khánh Anh vẫn im lặng, mắt hơi liếc sang Vân Khánh.
– Ông ta hỏi trong chúng ta có ai biết pha trà không. – Tưởng anh muốn hỏi ông ta nói gì nên cô liền dịch lại.
– Biết rồi. – Khánh Anh sắc mặt không thay đổi mà thản nhiên nói.
Vân Khánh nhíu mày nhìn anh ta, tự cảm thấy bị quê. Thì ra anh ta cũng hiểu tiếng Trung.
– Anh biết pha trà? – Vân Khánh lại thì thầm.
– Không. – Khánh Anh lạnh lùng đáp.
Vân Khánh khẽ thở dài.
– Tôi có thể thử chứ? – Cô liền quay lại cười mà nói với ông ấy.
Khuôn mặt đăng đăm chiêu chờ đợi ấy chợt giãn ra, mỉm cười gật gù.
Không đợi lâu, Vân Khánh nhanh chóng bê khay trà đi trước sự ngỡ ngàng của mấy người trong phòng.
– Làm ra vẻ. – Khánh Anh lẩm bẩm, anh lại cho rằng cô nàng muốn làm màu. Không lấy gì làm tin tưởng lắm.
Bà Minna vốn là muốn sử dụng tơ lụa của công ti này để cho bộ sưu tập sắp tới và có thể sẽ hợp tác với họ lâu dài, nhưng ông ta, chủ công ty tơ lụa nổi tiếng nhất thành phố Bắc Kinh lại không phải người dễ làm việc, nhìn cái cách tiếp khách của ông ta đã thấy là một kẻ quái gở thích hành người khác rồi. Huống gì lại thêm có công ty nước ngoài cũng muốn hợp tác với ông ta cho nên có vẻ như độ cao ngạo lại tăng thêm vài phần.
Khánh Anh vẫn lặng lẽ quan sát ông ta, cũng không tỏ ra sốt ruột.
Khay trà được đặt ngay ngắn trước mặt ông ta – Mạc lão gia. Phục vụ ở đây gọi ông ta như vậy, người trong giới cũng gọi ông ta thế.
Nhân viên mang thêm một đĩa bánh nhỏ nữa. Mạc Lão gia khẽ liếc mắt nhìn.
– À đây là bánh ngũ cốc, được làm từ ngũ cốc nguyên hạt, tốt cho người bị tiểu đường, với cả sớm như vậy đã dùng trà, giám đốc của chúng tôi lại chưa kịp dùng bữa sáng nữa, anh ấy hay bị đau dạ dày nên sợ không tốt, bánh này cũng có thể để mọi người dùng cùng trà nóng. – Vân Khánh tươi cười mà nói, mắt có hơi liếc nhìn Khánh Anh một chút.
Mạc lão gia có chút bất ngờ, định hỏi tại sao lại biết ông ta bị tiểu đường nhưng lại thôi, khẽ gật gù tỏ vẻ hài lòng với cô gái trẻ. Khuôn mặt giãn ra, tỏ vẻ thân thiện dễ gần hơn nhiều.
Tự tay rót trà ra từng chén, rồi đầy qua cho từng người, Mạc lão gia dơ tay ý muốn mời họ dùng.
Hai người ngoại quốc thoáng chốc đã uống cạn chén của mình mà đặt xuống bàn tạo ra tiếng “cạch” một cái. Mạc lão gia khẽ liếc nhìn một cái, rồi lại hướng về hai người Khánh Anh. Anh vẫn lạnh lùng, hơi nhổm người đỡ lấy chén trà từ Mạc lão gia, miệng khẽ nói: – Cảm ơn! – rồi đưa ly trà lên hít một hơi nhẹ, khẽ đưa miệng chén lại gần môi mà thổi nhè nhẹ, rồi nhấp một ngụm nhỏ, vị trà đắng, nhưng khi nuốt xuống lại tạo ra một vị ngòn ngọt, lại thêm một chút vị nồng nồng của gừng và mằn mặn của muối, bất giác tạo nên một vị gì đó lạ lạ.
Đặt chén trà xuống rồi khẽ liếc sang Vân Khánh mặt đang có vẻ căng thẳng, cắn môi chờ đợi. Lúc này Mạc lão gia mới nhấp một ngụm trà, nước mới vào đến môi, ông ta đã hơi trợn mắt, nuốt xuống rồi nhìn qua Vân Khánh khiến cô chột dạ thoáng lạnh sống lưng, trong đầu thầm nghĩ “không lẽ mình làm sai chỗ nào, thảm thảm rồi”.
– Cô đã cho thêm gì vào trà? – Mạc lão gia liền nghiêm nghị hỏi.
– À thật ra thì, có một chút gừng và muối, xíu xíu thôi ạ, không ngờ ông lại có thể nhận ra – Vân Khánh dơ ngón tay mà nói. – nghe nói người miền Nam tỉnh Hồ Nam thường uống loại trà này vì vậy… – Vân Khánh Ngập ngừng.
Khánh Anh hơi nhíu mày vì sự lúng túng của cô. Mạc lão gia bất giác phá lên cười sảng khoái.
– Đứa trẻ này thật biết để tâm đến người khác, tốt, thật tốt. Làm sao cô biết hay vậy? – Mạc lão gia lại thân tình thêm một bậc nữa.
Lúc này Vân Khánh liền không hề ngần ngại mà khép nép giữ ý như trước nữa, cô cảm giác người đàn ông này giống thầy giáo từng dạy Hoa ngữ cho cô lúc trước ở trung tâm Hoa ngữ mà cô theo học, liên vui vẻ nói:
– Thậ ra thì trước có từng nghe thầy dạy Hoa ngữ nói về văn hóa thưởng trà của người Trung hoa nên cũng có học hỏi được chút chút thôi ạ. Hì. Còn vì sao biết ông là người Hồ Nam thì… trong binh pháp tôn tử có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đương nhiên sẽ phải có hiểu biết về đối phương ạ.
– Nói xem xem còn học được gì nữa? – Ông có vẻ hứng thú với cô liền hỏi thêm. Khánh Anh vẫn im lặng quan sát, còn về phía hai người ngoại quốc kia có vẻ nóng lòng, thấp thỏm nãy giờ. Nhưng giường như Mạc lão gia chẳng để tâm đến họ, vẫn hào hứng trò chuyện về thưởng trà cùng Vân Khánh.
– À, cách ủ trà và pha trà ạ, thật ra thì trà này không phải của nhà hàng mà là trà cháu mang từ Việt Nam tới ạ. – Vân Khánh gượng cười len lén nhìn ông.
Mạc Lão gia khẽ nhíu mày gật gù. Khánh Anh lúc này mới nhớ về cái túi vải mà cô mang theo, thì ra là mấy thứ này, có vẻ có cái nhìn khác về cô. Khuôn mặt có chút thay đổi, bớt căng thẳng hơn, nhẹ nhõm hơn.
– Lá trà này là được hái từ trên cây xuống sau đó làm sạch rồi sao khô hạ thổ để nhận tinh khí từ đất. Đây là lá cháu hái từ cây trà ở nhà, cụ nội cháu thích uống loại này ạ, cụ cháu hay bảo trà có vị đắng mà đắng bổ tâm, tức là vị đắng của trà làm bổ tim huyết, rất tốt ạ, nên cháu tiện tay mang theo một ít.
– Liánghǎo, Liánghǎo, Fēicháng hǎo (tốt, tốt, rất tốt) – Nghe tới đây Mạc lão gia liền dơ ngón tay cái lên miệng liên tục nói tốt, tốt, rất tốt rồi gật đầu cười lớn. – Vậy còn nước pha trà. – Dạ là nước trong giếng khơi sau nhà hàng ạ. – Vân Khánh nhanh nhẹn nói.
Ông lại gật gù. Có vẻ khá ưng cô gái này. Mạc lão gia khá thích thú với vị khách lần này, thật không ngờ đứa trẻ này còn trẻ tuổi như vậy lại rất chu đáo, lại rất biết quan sát, lại rất thông minh, ứng biến tốt, ông cũng ngầm đánh giá khá cao chàng trai đi cùng cô, qua cách anh ta nhận ly trà, cách thưởng thức trà, mặc dù là kẻ khá lạnh lùng ít nói, nhưng tâm người này không xấu. Sống đến ngần này tuổi chưa bao giờ Mạc lão gia nhìn sai người ông trầm ngâm tự thưởng. Trong suốt buổi, ông và Vân Khánh cứ vậy mà trò chuyện rôm rả, không câu nệ tiểu tiết, coi nhau như người thân mà trao đổi giao lưu đủ thứ, từ thưởng trà cho tới ẩm thực, mà tuyệt nhiên chẳng thấy nhắc đến chuyện làm ăn, đống tài liệu mà hai người chuẩn bị cũng bị ngó lơ vứt thành đống trên ghế. Mặc nhiên những kẻ đến để bàn chuyện công việc kia cũng chỉ biết méo mặt toát mồ hôi mà nghe hai người đó thoải mái trò chuyện.
Trên đường trở về khách sạn, Vân Khánh nói muốn đi bộ vì dù sao khách sạn cũng không quá xa nơi họ vừa ở đó. Vì hôm nay cô thể hiện khá tốt nên Khánh Anh đành chiều theo ý cô. Thật ra ngoài chuyện này cô nàng còn muốn buổi tối được ra ngoài để du ngoạn một vòng xem buổi tối ở đây người ta làm những gì vì nghe giang hồ đồn Bắc Kinh buổi tối rất đẹp. Nhưng đi một mình thì lại sợ lỡ may bị bắt đi bán nội tạng mà lại chẳng dám mở mồm rủ tên vô lại kia đi cùng, chẳng cần rủ cô cũng biết anh ta sẽ chẳng đi, thả không nói đỡ rước nhục vào thân.
– Nếu muốn đi chợ đêm thì mau về sớm chuẩn bị. – Khánh Anh đi trướccô một bước giọng điệu lạnh lùng nhưng ngữ âm đủ lớn để cô ở phía sau có thể nghe thấy.
– Hở? – Vân Khánh tự chỉ vào mình, bị sững người vì câu nói của mình miệng lại lẩm bẩm “Anh ta là đang nói chuyện với mình?” rồi cười tít.
– Còn không bước nhanh cái chân lên. – Khánh Anh quát.
Vân Khánh ngay lập tức lấy hết sức bình sinh mà chạy theo anh. Lại hồn nhiên vui tươi mà nhảy chân sáo ngay bên cạnh đại vô lại, đại lạnh lùng, đại bá đạo này.
Tác giả :
Bodhi