Định Mệnh... Nước Mắt
Chương 22
Ngay sau khi đôi môi êm dịu của Huy rời khỏi cánh tay An, cô lập tức giằng tay ra, mặt đã đỏ ửng. Còn cậu chỉ cười khẽ rồi ra vẻ như không biết gì, quay sang nói với những người đang ở bên kia cánh cổng:“Này! Các người còn không mau lên! 12 giờ rồi đó!”
“Biết rồi! Ra ngay!” - Dương nói rồi đưa tấm lưng về phía Vi: “Nhanh lên, anh họ cậu đang hối kìa!”“Cậu mới vừa đưa An qua bên kia, có được không đó?” - Vi lưỡng lự.“Uầy! Cậu khéo lo! Không sao đâu mà, tôi còn khỏe lắm!” - Dương hí hửng.“Nếu vậy thì…”
“Lên đi chứ sao?” . Bỗng Vân ngắt ngang câu nói của Vi rồi đẩy cô vể phía Dương khiến cô mất đà ngã nhào ra, ôm trọn lấy tấm lưng trần. Vân đứng phía sau cười ranh mãnh.
Nhận thức được cái tình cảnh hiện tại, Vi đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi người cậu:“X… Xin lỗi!”“…” Dương không trả lời, Vi ở phía sau không hề biết rằng nhịp tim cậu đang đập loạn cả lên, gương mặt cậu đỏ ửng.Cô cứ tưởng cậu giận nên không dám đến gần, cứ lưỡng lự đứng phía sau, đột nhiên:“ Lên đi! Anh cậu đang chờ đó!” - Cái giọng ấm áp của Dương vang lên.“U…Uhm.!” - Vi ậm ừ rồi cũng ôm lấy vai Dương. Cậu lại tiếp tục hành động lúc nãy, đưa cô ra ngoài.
***
Thế là lúc bấy giờ chỉ còn Vân và Phong chưa leo ra ngoài. Đôi mắt màu xanh nước long lanh của Vân lấm lét nhìn Phong. Cô thừa biết “tảng băng” như cậu sẽ chẳng bao giờ tốt bụng như anh mình.
Về phía Phong, cậu cứ đứng đó, bất động, không hề có chuyển biến gì từ gương mặt băng lãnh ấy.Vân… Không! Tất cả mọi người ở đây đều không biết ở chân cậu, khuất trong ống quần là một vết cắt sâu hoắm và nó đang chảy máu. Cậu đang cố hạn chế đi lại hòng không để mọi người phát hiện ra nó, nhất là Vân. Cũng chính vì vết thương đang đau rát nên cậu sợ khi đưa cô qua bên phía kia sẽ không chịu nổi mà ngã xuống, sẽ làm cô bị thương.Vân không nhận ra, đơn giản là cô không quan tâm hoặc khả năng che giấu của cậu quá tốt.“Vân ơi! Cậu qua đây nhanh lên! Đã trễ rồi đó!” - Giọng nói nhẹ, trong vắt của Vi cất lên. ( An nhà ta vẫn chưa hết choáng vì cái “kiss” vào tay của Huy và còn choáng hơn khi tên ấy cứ làm như không có chuyện gì)
“Em tính ở trong đó đến sáng hả?” - Dương chen vào.“Mọi người đợi em tí! Em ra ngay!” - Vân nói vọng ra. Rồi cô lại đưa đôi mắt xanh nước nhìn Phong. Bỗng đôi mắt xanh ấy thu nhận được hình ảnh người con trai khẽ run - cái tảng băng ấy đang run rẩy! Cô không tin vào mắt mình, lấy tay dụi dụi rồi lại mở căng ra… Quả nhiên! Thứ đôi mắt mở căng ấy tiếp nhận lại là cái hình ảnh băng lãnh đến ảm đạm của Phong, không gì khác! Cô tự hỏi liệu mình đã nhìn nhầm chăng? Chắc chắn vậy rồi, tảng băng như cậu sẽ chẳng bao giờ run rẩy đâu! Cô nghĩ thế rồi giẫm lên bệ xi măng,cố trườn người bám vào cánh cổng.
Phong đứng bất động, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vân, cậu không thể làm gì cả, vết thương ở chân đang giày vò cậu, nó không để cậu yên, nó cứ ngoác ra, để cho từng dòng máu đỏ thẫm chảy ra ngoài, loang cả ra, biến màu xanh dương của chiếc quần học sinh hóa màu đen thẫm.
SOẠT
“Aaaa!” - Một cơ thể nhỏ bé rơi khỏi thanh sắt… rơi khỏi vị trí cao nhất của cánh cổng. Hình ảnh đó nhanh chóng thu vào tầm mắt Phong, cả Vi, Dương, Huy, An cũng hướng mắt theo .Từng tiếng “cẩn thận”, “coi chừng” vang lên rồi nhanh chóng tan vào không gian tối tăm, cuốn theo những ánh mắt mở to,những đồng tử dãn rộng...
Còn cái cơ thể ấy đang giãy giụa trong không gian tối mịt, nỗi sợ hãi tột độ bủa vây lấy Vân, nuốt chửng cô vào màn đêm khủng khiếp, ánh trăng chiếu xuống thân xác bé nhỏ nhưng cũng không cứu lấy được thân xác ấy. Cô nhắm mắt, chờ thân thể rơi xuống nền xi măng lạnh ngắt…
BỘP
Cô đã rơi xuống …
Nhưng không phải đất!
Cả thân hình cô rơi vào vòng tay ai đó, cô thấy người ấy ngã về phía sau, mang theo cơ thể cô, vòng tay ấy vẫn ôm chặt lấy thân xác bé nhỏ. Đúng vậy! Chính là Phong, ngay lúc cô rơi xuống, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại ý nghĩ “phải cứu cô ấy”, cậu đã làm theo, mặc kệ vết thương mà lao đến đỡ lấy cô, dù biết sẽ khiến vết thương rách toạc ra và máu sẽ chảy nhiều hơn kéo theo cơn đau thấu tâm can nhưng cậu vẫn làm cái điều mà trước đó cậu xem là ngu xuẩn. Rốt cuộc thì con người lạnh giá như cậu cũng cảm nhận được thế nào là cảm giác không muốn người ấy bị thương dù chỉ 1 vết xước, muốn bản thân gánh chịu tất cả. Rồi theo bản năng, đôi tay cậu siết lấy cơ thể cô, chặt hơn.
Cô cảm nhận rõ hơi thở rờn rợn của Phong ngấm vào tóc mình, thật quyến rũ biết bao.Trong khoảnh khắc, cô muốn đắm chìm trong hơi thở rờn rợn đó mãi, muốn được đôi tay to lớn, cô độc ôm ấp thể xác mình biết nhường nào. Nhưng cô chợt nhớ đến chuyện cậu đã lao ra che chở cho mình (suýt thì bị cái cảm giác đê mê này làm tan hết lý trí), không được rồi! Phải nhanh nhanh đứng lên mà xem cậu ta thế nào đã. Ý nghĩ đó khiến cô tách đôi tay Phong ra, tách người khỏi hơi thở rờn rợn của cậu:
“Anh không sao chứ?”“…”Cậu im lặng.“Nè, sao không trả lời?”“Hạn chế nói vào ban đêm!” - Cái giọng lạnh toát của cậu vang lên làm cô nhớ lại đề nghị của mình lúc nãy.“Oh… À… Anh cứ xem như tôi chưa nói câu đó đi!” - Cô mỉm cười tinh nghịch.“…” - Cậu lại im lặng.“Hm… Thôi được rồi! Anh đứng dậy đi! Chúng ta ra ngoài!” - Thấy cậu không nói gì nên cô đành chuyển chủ đề.
Cậu cố nhấc cái chân đang chảy máu, gượng đứng dậy, cố gắng hết sức để mình không run rẩy. Nhưng bộ não không thể ra lệnh cho cơ thể không thoáng run, và hình ảnh đó đã lọt vào đôi mắt xanh của Vân:“Anh sao vậy?” - Cô hỏi.“… Không sao!” - Phong cố để giọng không run.
Vân nhìn Phong bằng ánh mắt dò xét, rồi bất giác nhìn xuống đất. Đôi mắt ấy 1 lần nữa dãn rộng khi thấy 1 vũng máu ướt đẫm, đỏ ngầu dưới chân phải cậu. Cô lập tức sấn đến, kéo toạc cái ống quần cậu lên và nhanh chóng nhận ra cả bàn tay mình đang bê bết máu. C… cái gì thế này? Anh ta bị thương sao? Lại còn rất sâu nữa, rốt cuộc là anh ta bị thương khi nào và tại sao lại giấu mọi người chứ? Anh ta nghĩ mình là thánh và có thể chịu đựng 1 vết thương sâu như vậy chắc? Đúng là điên rồ mà!
“ Anh bị thương khi nào vậy?” Cô hỏi, đầu óc trống rỗng, chỉ chú mục vào vết cắt bê bết máu của Phong.“…” - Cậu lại im lặng.“Tôi hỏi anh bị thương khi nào? Tại sao lại giấu tôi chứ?” - Vân hét toáng lên. “Nói ra… được gì chứ?” - Cái giọng lạnh lẽo cuối cùng cũng chịu thoát ra khỏi cuống họng Phong.“Đồ ngốc! Anh tính để nó chảy máu đến chết hả? Bám vào tôi mau! Chúng ta đến bệnh viện!” - Vân cáu gắt.“Cô đi trước đi! Tôi tự qua được!” “Không! Anh phải đi!” - Vân nói như gào.
“Ai da… Hai người này phiền chết được! Đây đây, cậu leo lên lưng tôi này!”. Phong chưa kịp phản ứng thì Huy đã chen vào. (Cậu ta leo qua từ khi nào ấy nhỉ?)
“Vai anh băng 1 mảng lớn thế kia, chịu nổi không đó?” - Vân hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Huy rồi cũng chú ý tới miếng băng trắng toát trên vai cậu.
“Thế vai bên này không sử dụng được hả? Mau đỡ cậu ta lên đi!” - Cậu nói rồi quay lưng về phía Vân và Phong .
Phong không có phản ứng, cậu thấy Huy qua đây là 1 điều tốt và cũng 1 phần cậu đang phải chịu sự đau đớn đến từ vết thương.
“U... Uhm” - Vân đáp rồi kéo đôi tay lạnh toát của Phong đặt lên đôi vai bé nhỏ của mình, cố gắng dìu cơ thể cao nghệu của 1 tên con trai 18 tuổi về phía Huy. Phong cảm nhận hơi ấm từ Vân, 1 hơi ấm êm dịu và an toàn tựa ánh sáng mặt trời đang hòa huyện với hương thơm từ làn tóc mềm như lụa, cái hương thơm và hơi ấm ấy đã mê hoặc Phong, nó khiến cậu chỉ muốn vùi đầu vào đó như 1 đứa trẻ… như một bản thể khát tình… mãi mãi… Nhưng vết thương nào tha cho cậu, nó dùng lưỡi dao khủng khiếp của mình cứa vào da thịt cậu, khiến cậu đau kinh khủng. Đồng thời nó cũng tách cậu khỏi hơi ấm và hương thơm ngây ngất ấy, tách khỏi cơ thể Vân, để cơ thể cậu rơi phịch xuống cơ thể Huy - người bạn khắc cốt ghi tâm của mình. Phải rồi! Cô ấy dìu mình đến chỗ Huy cơ mà! Sao mày cứ như kẻ đần độn thế? Phong! Mày trở nên đãng trí từ khi nào thế? Ý nghĩ đó chạy vòng vòng trong đầu Phong khiến đôi chân mày đen sẫm của cậu nhíu lại. Khi nó dãn ra trở lại thì cậu đã được Huy đưa ra ngoài.
Cậu thấy vết thương lại vung lưỡi dao nhơ nhuốc của nó, rạch vào cơ thể khiến cậu đau nhói. Nhưng cậu cố gạt phăng nó khỏi bộ não của mình để chứa 1 thứ khác đáng quan tâm hơn - là Vân. Vân vẫn còn ở trong đó, cậu dán mắt vào hình hài bé nhỏ đang leo qua cánh cổng, thấy hơi thở gần như sắp rời khỏi mình. Cô ấy đang leo qua, nếu lại trượt chân, thì mình thà chết còn sướng hơn. Cậu nghĩ trong khi đôi mắt màu tím sẫm đang mở to mà quan sát.
Không riêng gì Phong, cả An,Dương,Vi cũng đang dõi theo cô, họ cũng sợ cô bị trượt chân lần nữa, nhất là Dương, có lẽ cậu lo cho đứa em song sinh của mình chẳng thua gì Phong. Còn Huy thì chẳng quan tâm mấy, cậu cứ nhìn Vân hời hợt rồi đưa mắt qua nhìn chằm chằm vào An.
“Biết rồi! Ra ngay!” - Dương nói rồi đưa tấm lưng về phía Vi: “Nhanh lên, anh họ cậu đang hối kìa!”“Cậu mới vừa đưa An qua bên kia, có được không đó?” - Vi lưỡng lự.“Uầy! Cậu khéo lo! Không sao đâu mà, tôi còn khỏe lắm!” - Dương hí hửng.“Nếu vậy thì…”
“Lên đi chứ sao?” . Bỗng Vân ngắt ngang câu nói của Vi rồi đẩy cô vể phía Dương khiến cô mất đà ngã nhào ra, ôm trọn lấy tấm lưng trần. Vân đứng phía sau cười ranh mãnh.
Nhận thức được cái tình cảnh hiện tại, Vi đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi người cậu:“X… Xin lỗi!”“…” Dương không trả lời, Vi ở phía sau không hề biết rằng nhịp tim cậu đang đập loạn cả lên, gương mặt cậu đỏ ửng.Cô cứ tưởng cậu giận nên không dám đến gần, cứ lưỡng lự đứng phía sau, đột nhiên:“ Lên đi! Anh cậu đang chờ đó!” - Cái giọng ấm áp của Dương vang lên.“U…Uhm.!” - Vi ậm ừ rồi cũng ôm lấy vai Dương. Cậu lại tiếp tục hành động lúc nãy, đưa cô ra ngoài.
***
Thế là lúc bấy giờ chỉ còn Vân và Phong chưa leo ra ngoài. Đôi mắt màu xanh nước long lanh của Vân lấm lét nhìn Phong. Cô thừa biết “tảng băng” như cậu sẽ chẳng bao giờ tốt bụng như anh mình.
Về phía Phong, cậu cứ đứng đó, bất động, không hề có chuyển biến gì từ gương mặt băng lãnh ấy.Vân… Không! Tất cả mọi người ở đây đều không biết ở chân cậu, khuất trong ống quần là một vết cắt sâu hoắm và nó đang chảy máu. Cậu đang cố hạn chế đi lại hòng không để mọi người phát hiện ra nó, nhất là Vân. Cũng chính vì vết thương đang đau rát nên cậu sợ khi đưa cô qua bên phía kia sẽ không chịu nổi mà ngã xuống, sẽ làm cô bị thương.Vân không nhận ra, đơn giản là cô không quan tâm hoặc khả năng che giấu của cậu quá tốt.“Vân ơi! Cậu qua đây nhanh lên! Đã trễ rồi đó!” - Giọng nói nhẹ, trong vắt của Vi cất lên. ( An nhà ta vẫn chưa hết choáng vì cái “kiss” vào tay của Huy và còn choáng hơn khi tên ấy cứ làm như không có chuyện gì)
“Em tính ở trong đó đến sáng hả?” - Dương chen vào.“Mọi người đợi em tí! Em ra ngay!” - Vân nói vọng ra. Rồi cô lại đưa đôi mắt xanh nước nhìn Phong. Bỗng đôi mắt xanh ấy thu nhận được hình ảnh người con trai khẽ run - cái tảng băng ấy đang run rẩy! Cô không tin vào mắt mình, lấy tay dụi dụi rồi lại mở căng ra… Quả nhiên! Thứ đôi mắt mở căng ấy tiếp nhận lại là cái hình ảnh băng lãnh đến ảm đạm của Phong, không gì khác! Cô tự hỏi liệu mình đã nhìn nhầm chăng? Chắc chắn vậy rồi, tảng băng như cậu sẽ chẳng bao giờ run rẩy đâu! Cô nghĩ thế rồi giẫm lên bệ xi măng,cố trườn người bám vào cánh cổng.
Phong đứng bất động, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vân, cậu không thể làm gì cả, vết thương ở chân đang giày vò cậu, nó không để cậu yên, nó cứ ngoác ra, để cho từng dòng máu đỏ thẫm chảy ra ngoài, loang cả ra, biến màu xanh dương của chiếc quần học sinh hóa màu đen thẫm.
SOẠT
“Aaaa!” - Một cơ thể nhỏ bé rơi khỏi thanh sắt… rơi khỏi vị trí cao nhất của cánh cổng. Hình ảnh đó nhanh chóng thu vào tầm mắt Phong, cả Vi, Dương, Huy, An cũng hướng mắt theo .Từng tiếng “cẩn thận”, “coi chừng” vang lên rồi nhanh chóng tan vào không gian tối tăm, cuốn theo những ánh mắt mở to,những đồng tử dãn rộng...
Còn cái cơ thể ấy đang giãy giụa trong không gian tối mịt, nỗi sợ hãi tột độ bủa vây lấy Vân, nuốt chửng cô vào màn đêm khủng khiếp, ánh trăng chiếu xuống thân xác bé nhỏ nhưng cũng không cứu lấy được thân xác ấy. Cô nhắm mắt, chờ thân thể rơi xuống nền xi măng lạnh ngắt…
BỘP
Cô đã rơi xuống …
Nhưng không phải đất!
Cả thân hình cô rơi vào vòng tay ai đó, cô thấy người ấy ngã về phía sau, mang theo cơ thể cô, vòng tay ấy vẫn ôm chặt lấy thân xác bé nhỏ. Đúng vậy! Chính là Phong, ngay lúc cô rơi xuống, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại ý nghĩ “phải cứu cô ấy”, cậu đã làm theo, mặc kệ vết thương mà lao đến đỡ lấy cô, dù biết sẽ khiến vết thương rách toạc ra và máu sẽ chảy nhiều hơn kéo theo cơn đau thấu tâm can nhưng cậu vẫn làm cái điều mà trước đó cậu xem là ngu xuẩn. Rốt cuộc thì con người lạnh giá như cậu cũng cảm nhận được thế nào là cảm giác không muốn người ấy bị thương dù chỉ 1 vết xước, muốn bản thân gánh chịu tất cả. Rồi theo bản năng, đôi tay cậu siết lấy cơ thể cô, chặt hơn.
Cô cảm nhận rõ hơi thở rờn rợn của Phong ngấm vào tóc mình, thật quyến rũ biết bao.Trong khoảnh khắc, cô muốn đắm chìm trong hơi thở rờn rợn đó mãi, muốn được đôi tay to lớn, cô độc ôm ấp thể xác mình biết nhường nào. Nhưng cô chợt nhớ đến chuyện cậu đã lao ra che chở cho mình (suýt thì bị cái cảm giác đê mê này làm tan hết lý trí), không được rồi! Phải nhanh nhanh đứng lên mà xem cậu ta thế nào đã. Ý nghĩ đó khiến cô tách đôi tay Phong ra, tách người khỏi hơi thở rờn rợn của cậu:
“Anh không sao chứ?”“…”Cậu im lặng.“Nè, sao không trả lời?”“Hạn chế nói vào ban đêm!” - Cái giọng lạnh toát của cậu vang lên làm cô nhớ lại đề nghị của mình lúc nãy.“Oh… À… Anh cứ xem như tôi chưa nói câu đó đi!” - Cô mỉm cười tinh nghịch.“…” - Cậu lại im lặng.“Hm… Thôi được rồi! Anh đứng dậy đi! Chúng ta ra ngoài!” - Thấy cậu không nói gì nên cô đành chuyển chủ đề.
Cậu cố nhấc cái chân đang chảy máu, gượng đứng dậy, cố gắng hết sức để mình không run rẩy. Nhưng bộ não không thể ra lệnh cho cơ thể không thoáng run, và hình ảnh đó đã lọt vào đôi mắt xanh của Vân:“Anh sao vậy?” - Cô hỏi.“… Không sao!” - Phong cố để giọng không run.
Vân nhìn Phong bằng ánh mắt dò xét, rồi bất giác nhìn xuống đất. Đôi mắt ấy 1 lần nữa dãn rộng khi thấy 1 vũng máu ướt đẫm, đỏ ngầu dưới chân phải cậu. Cô lập tức sấn đến, kéo toạc cái ống quần cậu lên và nhanh chóng nhận ra cả bàn tay mình đang bê bết máu. C… cái gì thế này? Anh ta bị thương sao? Lại còn rất sâu nữa, rốt cuộc là anh ta bị thương khi nào và tại sao lại giấu mọi người chứ? Anh ta nghĩ mình là thánh và có thể chịu đựng 1 vết thương sâu như vậy chắc? Đúng là điên rồ mà!
“ Anh bị thương khi nào vậy?” Cô hỏi, đầu óc trống rỗng, chỉ chú mục vào vết cắt bê bết máu của Phong.“…” - Cậu lại im lặng.“Tôi hỏi anh bị thương khi nào? Tại sao lại giấu tôi chứ?” - Vân hét toáng lên. “Nói ra… được gì chứ?” - Cái giọng lạnh lẽo cuối cùng cũng chịu thoát ra khỏi cuống họng Phong.“Đồ ngốc! Anh tính để nó chảy máu đến chết hả? Bám vào tôi mau! Chúng ta đến bệnh viện!” - Vân cáu gắt.“Cô đi trước đi! Tôi tự qua được!” “Không! Anh phải đi!” - Vân nói như gào.
“Ai da… Hai người này phiền chết được! Đây đây, cậu leo lên lưng tôi này!”. Phong chưa kịp phản ứng thì Huy đã chen vào. (Cậu ta leo qua từ khi nào ấy nhỉ?)
“Vai anh băng 1 mảng lớn thế kia, chịu nổi không đó?” - Vân hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Huy rồi cũng chú ý tới miếng băng trắng toát trên vai cậu.
“Thế vai bên này không sử dụng được hả? Mau đỡ cậu ta lên đi!” - Cậu nói rồi quay lưng về phía Vân và Phong .
Phong không có phản ứng, cậu thấy Huy qua đây là 1 điều tốt và cũng 1 phần cậu đang phải chịu sự đau đớn đến từ vết thương.
“U... Uhm” - Vân đáp rồi kéo đôi tay lạnh toát của Phong đặt lên đôi vai bé nhỏ của mình, cố gắng dìu cơ thể cao nghệu của 1 tên con trai 18 tuổi về phía Huy. Phong cảm nhận hơi ấm từ Vân, 1 hơi ấm êm dịu và an toàn tựa ánh sáng mặt trời đang hòa huyện với hương thơm từ làn tóc mềm như lụa, cái hương thơm và hơi ấm ấy đã mê hoặc Phong, nó khiến cậu chỉ muốn vùi đầu vào đó như 1 đứa trẻ… như một bản thể khát tình… mãi mãi… Nhưng vết thương nào tha cho cậu, nó dùng lưỡi dao khủng khiếp của mình cứa vào da thịt cậu, khiến cậu đau kinh khủng. Đồng thời nó cũng tách cậu khỏi hơi ấm và hương thơm ngây ngất ấy, tách khỏi cơ thể Vân, để cơ thể cậu rơi phịch xuống cơ thể Huy - người bạn khắc cốt ghi tâm của mình. Phải rồi! Cô ấy dìu mình đến chỗ Huy cơ mà! Sao mày cứ như kẻ đần độn thế? Phong! Mày trở nên đãng trí từ khi nào thế? Ý nghĩ đó chạy vòng vòng trong đầu Phong khiến đôi chân mày đen sẫm của cậu nhíu lại. Khi nó dãn ra trở lại thì cậu đã được Huy đưa ra ngoài.
Cậu thấy vết thương lại vung lưỡi dao nhơ nhuốc của nó, rạch vào cơ thể khiến cậu đau nhói. Nhưng cậu cố gạt phăng nó khỏi bộ não của mình để chứa 1 thứ khác đáng quan tâm hơn - là Vân. Vân vẫn còn ở trong đó, cậu dán mắt vào hình hài bé nhỏ đang leo qua cánh cổng, thấy hơi thở gần như sắp rời khỏi mình. Cô ấy đang leo qua, nếu lại trượt chân, thì mình thà chết còn sướng hơn. Cậu nghĩ trong khi đôi mắt màu tím sẫm đang mở to mà quan sát.
Không riêng gì Phong, cả An,Dương,Vi cũng đang dõi theo cô, họ cũng sợ cô bị trượt chân lần nữa, nhất là Dương, có lẽ cậu lo cho đứa em song sinh của mình chẳng thua gì Phong. Còn Huy thì chẳng quan tâm mấy, cậu cứ nhìn Vân hời hợt rồi đưa mắt qua nhìn chằm chằm vào An.
Tác giả :
Yuri Phạm