Định Mệnh Em Yêu Anh
Chương 54
- Từ nay anh gọi em là tiểu Di nhé? - Cậu bé có mái tóc màu vàng, ánh mắt có chút lạnh lùng xa cách nhưng giọng nói lại rất ấm áp, nghiêng đầu hỏi cô bé ngồi cạnh.
- Nhưng mẹ cũng gọi chị là tiểu Di. - Cô bé có chút bối rối, ánh mắt dè chừng nhìn xung quanh.
- Vậy khi nào chỉ có hai chúng ta anh sẽ gọi em là tiểu Di còn trước mặt mọi người sẽ gọi là Thiên Di.
- Vâng! - Cô bé mỉm cười gật đầu, khuôn mặt xinh xắn như một tiểu thiên thần.
Hai đứa bé cứ ngồi cạnh nhau nói chuyện như vậy cho đến khi một giọng nói đầy tức giận vang lên.
- Thiên Thiên!
Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ sệt nhìn người phụ nữ vừa bước tới. Miệng lắp bắp.
- Mẹ...con...con...
- Ta đã dặn con thế nào? Con dám trái lời ta? - Người phụ nữ tức giận quát, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người cô bé.
- Là cháu đã gọi em ấy ra đây, cô có gì cứ nói với cháu đừng mắng Thiên Di. - Cậu bé kia đứng chắn trước mặt cô bé, khuôn mặt lạnh lùng giống như một ác ma.
- Hy Thần! tiểu Di đang tìm cháu, mau ra chơi với con bé đi. Thiên Thiên phải đi học rồi. - Người phụ nữ đổi sang chất giọng dịu dàng, ánh mắt cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
- Cô nên gọi là Thiên Di thay vì Thiên Thiên dù sao tên thật của em ấy cũng là Thiên Di. - Cậu bé vẫn đứng chắn trước mặt cô bé, vẻ mặt không mấy hài lòng.
- Ta biết nhưng Thiên Thiên nghe rất hay mà...
- Chị! Chị mau dậy đi em sắp muộn học rồi! - Giọng Ni Ni léo nhéo bên tai kéo nó ra khỏi giấc mơ kì lạ.
Nó mệt mỏi mở mắt, đêm qua không biết đã mơ bao nhiêu giấc mơ kì lạ. Cả người như không còn chút sức lực.
- Đêm qua chị sao vậy cứ liên tục van xin ai đó đừng đánh mình cứ như bị ma nhập. - Ni Ni nhìn nó đầy thắc mắc.
- Thế à! Chị chẳng nhớ gì cả.
Nó uể oải ngồi dậy, tay chân mỏi nhừ giống như vừa phải làm việc gì đó nặng nhọc lắm. Đầu cũng cảm thấy choáng váng.
- Chị mau lên đấy còn 15 phút nữa là em muộn học.
Sau khi hoàn tất việc báo thức và thông báo giờ giấc, Ni Ni chạy nhanh xuống tầng một, còn phải ăn sáng nữa.
Nó ngồi một lúc cho hết choáng rồi với tay lấy điện thoại ở đầu giường. Mười cuộc gọi nhỡ từ hắn.
- Chết tiệt! - Nó chửi thề một câu.
Trong lòng tự hỏi mình sao có thể ngủ say tới mức chuông điện thoại reo mười lần cũng không biết.
Nó bấm gọi lại nhưng không liên lạc được, chắc là đang họp. Chán nản vứt điện thoại sang một bên nó chậm chạp bước vào nhà vệ sinh, trong đầu không tài nào nhớ nổi mình đã mơ gì đêm qua.
Sau khi đưa Ni Ni đến trường, nó lái xe vòng quanh thành phố, cần tìm một trường nào đó vừa gần nhà lại vừa không dễ bị đuổi học. Blue Sky thì khỏi nói, mọi vật dụng đều do LYC tài trợ, nó cho dù có mơ cũng không thể quay về đó học. Còn mấy trường tư thì chất lượng kém.
Haizz thật là có phải bà ta muốn nó phải biến mất khỏi nơi này thì mới để yên không.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại vang lên bài nhạc chuông quen thuộc. Nó không thèm liếc nhìn lấy một cái mà ấn nghe luôn.
Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói trầm trầm đầy lo lắng.
- Di em không sao chứ? Sao đêm qua lại không bắt máy?
- Không em không sao, người chỉ hơi mệt một chút...anh không phải đi làm sao?
- Anh đã hoàn thành hết công việc rồi, vừa mới đặt chân xuống sân bay VN 1 phút trước. - Giọng nói lộ rõ sự cưng chiều.
- Đứng đó đợi em đến đón. - Nó nói rồi vội vàng cúp máy, nhấn mạnh chân ga phi thẳng tới sân bay.
Cô gái dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài qua vai, chạy như bay đến chỗ chàng trai có dáng người cao gầy, mái tóc vàng hơi xù, từ người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Cô gái vòng tay ôm lấy cổ chàng trai, người hơi dướn lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng quyến rũ kia. Hai người họ tự nhiên ôm hôn nhau cơ hồ giống như chỉ có hai người ở đó.
Hắn nở nụ cười đẹp mê hồn nhìn nó, khuôn mặt đẹp trai mất hẳn vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy, chỉ còn lại nụ cười có khả năng đốn gục trái tim toàn bộ thiếu nữ đang có mặt ở sân bay.
- Nhớ anh quá hay sao mà bỏ cả học chạy tới đây? - Hắn cười gian hỏi, một tay ôm chặt eo nó, một tay xách vali.
Mặt nó có chút bối rối nhìn hắn. Thật ra vì sợ hắn lo lắng không chuyên tâm làm việc nên nó không kể ra mấy chuyện kia. Bây giờ hắn hỏi tự nhiên nó cảm thấy có chút tội lỗi vì đã giấu.
- Thật ra thì trong lúc anh sang Mỹ đã xảy ra chút chuyện. - Thanh âm nhỏ nhẹ đầy hối lỗi, tay vô thức nắm chặt cánh tay hắn.
Chả là hai người từng hứa với nhau sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì, nó là không muốn hắn giận nên trong lòng có chút lo lắng. Xa nhau lâu như vậy hắn mà giận không nhìn mặt nó thì nó sẽ phát điên vì nhớ mất.
- Nhưng mẹ cũng gọi chị là tiểu Di. - Cô bé có chút bối rối, ánh mắt dè chừng nhìn xung quanh.
- Vậy khi nào chỉ có hai chúng ta anh sẽ gọi em là tiểu Di còn trước mặt mọi người sẽ gọi là Thiên Di.
- Vâng! - Cô bé mỉm cười gật đầu, khuôn mặt xinh xắn như một tiểu thiên thần.
Hai đứa bé cứ ngồi cạnh nhau nói chuyện như vậy cho đến khi một giọng nói đầy tức giận vang lên.
- Thiên Thiên!
Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ sệt nhìn người phụ nữ vừa bước tới. Miệng lắp bắp.
- Mẹ...con...con...
- Ta đã dặn con thế nào? Con dám trái lời ta? - Người phụ nữ tức giận quát, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người cô bé.
- Là cháu đã gọi em ấy ra đây, cô có gì cứ nói với cháu đừng mắng Thiên Di. - Cậu bé kia đứng chắn trước mặt cô bé, khuôn mặt lạnh lùng giống như một ác ma.
- Hy Thần! tiểu Di đang tìm cháu, mau ra chơi với con bé đi. Thiên Thiên phải đi học rồi. - Người phụ nữ đổi sang chất giọng dịu dàng, ánh mắt cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
- Cô nên gọi là Thiên Di thay vì Thiên Thiên dù sao tên thật của em ấy cũng là Thiên Di. - Cậu bé vẫn đứng chắn trước mặt cô bé, vẻ mặt không mấy hài lòng.
- Ta biết nhưng Thiên Thiên nghe rất hay mà...
- Chị! Chị mau dậy đi em sắp muộn học rồi! - Giọng Ni Ni léo nhéo bên tai kéo nó ra khỏi giấc mơ kì lạ.
Nó mệt mỏi mở mắt, đêm qua không biết đã mơ bao nhiêu giấc mơ kì lạ. Cả người như không còn chút sức lực.
- Đêm qua chị sao vậy cứ liên tục van xin ai đó đừng đánh mình cứ như bị ma nhập. - Ni Ni nhìn nó đầy thắc mắc.
- Thế à! Chị chẳng nhớ gì cả.
Nó uể oải ngồi dậy, tay chân mỏi nhừ giống như vừa phải làm việc gì đó nặng nhọc lắm. Đầu cũng cảm thấy choáng váng.
- Chị mau lên đấy còn 15 phút nữa là em muộn học.
Sau khi hoàn tất việc báo thức và thông báo giờ giấc, Ni Ni chạy nhanh xuống tầng một, còn phải ăn sáng nữa.
Nó ngồi một lúc cho hết choáng rồi với tay lấy điện thoại ở đầu giường. Mười cuộc gọi nhỡ từ hắn.
- Chết tiệt! - Nó chửi thề một câu.
Trong lòng tự hỏi mình sao có thể ngủ say tới mức chuông điện thoại reo mười lần cũng không biết.
Nó bấm gọi lại nhưng không liên lạc được, chắc là đang họp. Chán nản vứt điện thoại sang một bên nó chậm chạp bước vào nhà vệ sinh, trong đầu không tài nào nhớ nổi mình đã mơ gì đêm qua.
Sau khi đưa Ni Ni đến trường, nó lái xe vòng quanh thành phố, cần tìm một trường nào đó vừa gần nhà lại vừa không dễ bị đuổi học. Blue Sky thì khỏi nói, mọi vật dụng đều do LYC tài trợ, nó cho dù có mơ cũng không thể quay về đó học. Còn mấy trường tư thì chất lượng kém.
Haizz thật là có phải bà ta muốn nó phải biến mất khỏi nơi này thì mới để yên không.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại vang lên bài nhạc chuông quen thuộc. Nó không thèm liếc nhìn lấy một cái mà ấn nghe luôn.
Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói trầm trầm đầy lo lắng.
- Di em không sao chứ? Sao đêm qua lại không bắt máy?
- Không em không sao, người chỉ hơi mệt một chút...anh không phải đi làm sao?
- Anh đã hoàn thành hết công việc rồi, vừa mới đặt chân xuống sân bay VN 1 phút trước. - Giọng nói lộ rõ sự cưng chiều.
- Đứng đó đợi em đến đón. - Nó nói rồi vội vàng cúp máy, nhấn mạnh chân ga phi thẳng tới sân bay.
Cô gái dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài qua vai, chạy như bay đến chỗ chàng trai có dáng người cao gầy, mái tóc vàng hơi xù, từ người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Cô gái vòng tay ôm lấy cổ chàng trai, người hơi dướn lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng quyến rũ kia. Hai người họ tự nhiên ôm hôn nhau cơ hồ giống như chỉ có hai người ở đó.
Hắn nở nụ cười đẹp mê hồn nhìn nó, khuôn mặt đẹp trai mất hẳn vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy, chỉ còn lại nụ cười có khả năng đốn gục trái tim toàn bộ thiếu nữ đang có mặt ở sân bay.
- Nhớ anh quá hay sao mà bỏ cả học chạy tới đây? - Hắn cười gian hỏi, một tay ôm chặt eo nó, một tay xách vali.
Mặt nó có chút bối rối nhìn hắn. Thật ra vì sợ hắn lo lắng không chuyên tâm làm việc nên nó không kể ra mấy chuyện kia. Bây giờ hắn hỏi tự nhiên nó cảm thấy có chút tội lỗi vì đã giấu.
- Thật ra thì trong lúc anh sang Mỹ đã xảy ra chút chuyện. - Thanh âm nhỏ nhẹ đầy hối lỗi, tay vô thức nắm chặt cánh tay hắn.
Chả là hai người từng hứa với nhau sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì, nó là không muốn hắn giận nên trong lòng có chút lo lắng. Xa nhau lâu như vậy hắn mà giận không nhìn mặt nó thì nó sẽ phát điên vì nhớ mất.
Tác giả :
Chinh Jenny