Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em
Chương 10
Mọi thứ đã trở lại quỹ đạo cũ, Thái Vy sau khi được bà cô tốt bụng tỉ mỉ
chỉ dẫn rất nhanh đã tự làm tự xử một mình. Giờ đây Thái Vy đã làm ở đây được một tuần, cô rất nhanh đã được mọi người yêu quý, mọi thứ diễn ra
khá suôn sẻ, tinh thần của Thái Vy cũng phấn khởi, chỉ còn mỗi lỗi lo
khoản tiền long cho bà phẫu thuật là xong. Còn bà Thái, tưởng chừng mọi
chuyện đơn giản, mọi người đều bị vẻ ngoài của bà đánh lừa, trong tâm
trí của bà vẫn còn vô vàn nỗi lo từ khi chiếc balo bị trộm mất.
Tâm bệnh, một căn bệnh dễ chữa mà cũng khó chữa, do yếu tố tiêu cực trong tâm trí nạn nhân nên tiêu cực sinh tiêu cực, mọi thứ đều tiêu cực, cuối cùng hút cạn hết mọi ý chí chiến đấu chống lại bệnh tật với người bệnh, nhưng bà Thái thì khác bà chỉ là lo lắng cho Thái Vy quá mức nên mới sinh ra tâm bệnh.
Từ hôm đấy, Thái Vy cũng gặng hỏi mấy lần nhưng không có câu trả lời từ bà Thái nên thôi, mọi thứ cứ tiếp tục theo tuần hoàn mà tiếp diễn. Bà Thái không muốn nói cho cô biết bởi nếu biết thì sẽ khiến cô gặp nguy hiểm, mất đi con trai, con dâu đã khiến bà quá là mệt mỏi rồi, bằng mọi giá bà phải bảo vệ cháu gái của bà.
Công việc của Thái Vy bạn tưởng với mức lương cao như thế là nhẹ ư? Không nhé lượng công việc của cô nhiều gấp 2 lần người thường, dọn dẹp hết phòng nọ đến phòng kia hút bụi, lau nhà, lau kính, quét mạng nhện. Với một tòa nhà 7 tầng như này với một người thì sẽ là hơi quá sức nên Thái Vy mới được nhận với một mức lương cao như thế.
Thái Vy thông qua Vũ Hành Long hỏi cũng biết được đáp án, hóa ra là hồi trước cũng thuê nhiều người nhưng tất cả đều không được ổn lắm, trước đó có một cặp vợ chồng phục vụ Nam Cường nên không cần mấy người dọn dẹp này, hai vợ chồng già rất được việc sau đó thì mẹ Nam Cường gọi ông bà về nên việc không còn người làm phải bắt buộc phải tuyển người nhưng sau đến 6 lần đổi người làm do không ưng ý người của Vũ Hành Long tuyển nên Nam Cường mới xuất chinh đi tìm người. Và người này chính là Thái Vy.
Thái Vy cười lớn chọc tức Vũ Hành Long: "Tôi biết ngay là cậu chả bao giờ được việc cả! Có mỗi thế thôi mà cũng chả tìm được phù hợp."
"Chị thì biết cái gì, tôi đã ấy rồi nhưng đám người kia điếc không sợ súng ấy chứ, nhờ thế mà chị mới được ngồi ở đây đấy, chị nên cảm ơn tôi đi!" Vũ Hành Long nhếch miệng châm chọc lại, hai người nói thôi một hồi thì giờ nghỉ đã hết Thái Vy quay trở lại với công việc.
Mất cả tuần dọn dẹp lại sạch sẽ, cô đã đạt được thành tựu gì? Vâng giờ tất cả mọi thứ đã được sạch bong sáng bóng, sạch không tì lỗ chân lông, mọi ngóc ngách ở cái công ty này đã được Thái Vy tiễn về thế giới bên kia!
Hôm đầu cô đã xử lí nhanh kinh khủng khiếp 2 tầng đầu, mọi người kinh ngạc giơ ngón tay cái biểu tình, Thái Vy lúc này cảm thấy rất có thành tựu.
Còn nốt cái phòng ăn, cô xử lí xong nốt là từ giờ thảnh thơi không mệt nhọc nữa. Và giờ đây thẳng tiến đến phòng ăn, tèn tén ten!
Thái Vy ôm dụng cụ lểnh kểnh đi về phía phòng bếp, lúc này mọi người đang tất bật làm đồ ăn. Cô nhiệt tình chào hỏi, mọi người cũng nhiệt tình đáp lại. Im lặng làm xong công việc của mình, tất bận phút chốc Thái Vy đã xong, xếp gọn lại đồ dọn dẹp ngồi nghỉ trên ghế liếc những người đầu bếp đang hăng say làm thức ăn, bụng cô cũng kêu lên mấy tiếng "ục ục" báo hiệu là đói rồi.
Cô béo đi ngang qua nghe thấy tiếng cười nói với Thái Vy: "Cháu muốn ăn thử không?"
Thái Vy ái ngại lắc đầu, cô béo thấy thế liền lấy trong túi ra một ít kẹo đưa cho Thái Vy. Tay lững thững bê rổ dưa chuột vào phòng bếp.
Thái Vy cười ngọt ngào, bóc chiếc kẹo bỏ vào miệng.
Một lúc sau thì thấy cô béo hớt hải chạy ra cầm theo túi sách mất dạng chốc lát, bác gái gầy đi ra nhìn thở dài than: "Rõ khổ, chả biết thế nào mà chồng nó lại bị tai nạn.."
Thái Vy nhìn theo hướng cô béo vừa chạy áy mắt buồn theo mong rằng chồng cô béo không sao. Nhưng cô béo bỏ về thì ai làm việc hộ chứ, phòng bếp có mấy người bọ, nấu thức ăn, chuẩn bị thức ăn cho gần 100 suất nếu thiếu cô béo đảm bảo sẽ bị chậm nhiều.
Thấy bác gầy đi vào Thái Vy kéo ảo hỏi bác: "Phòng bếp cần cháu giúp không ạ, nãy cháu xong việc rồi giờ cháu đang rảnh."
Bác gầy nhíu mày nhìn cô bé trẻ tuổi mới đi làm gần đây, nghĩ nghĩ chốc lát liền gật đầu, thiếu cô béo phòng chỉ còn 2 người mà 2 người thì tiến độ rất là chậm, đảm bao không phục vụ được trăm người kia.
Đi theo bác gầy, Thái Vy nhí nhố nhìn phòng bếp, cười vui sướng cảm giác lâu lắm rồi mới được quay lại.
Ông bác bụng bự cau mày: "Liệu cháu làm được không? Đừng làm vướng tay hai bác nhé."
Thái Vy cười tươi rói giơ ngón tay cái: "Cháu đương nhiên là làm được, nếu không cũng chẳng tự đề xuất làm gì."
"Tốt nãy con bé đang nạo khoai dở cháu ra xử lí nốt đi." Thái Vy nhanh chóng ngồi xuống đeo găng tay vào nhanh chóng làm việc. Nạo khoai là sở trường của Thái Vy, trong phút chốc cô đã xử lí xong bê đến chỗ ông bác bụng bự, làm ông ngạc nhiên cực độ, tưởng cô là tay mơ, ai ngờ là tay chuyên.
"Xong rồi ạ!" Thái Vy cười tươi khoe công trạng, lúc này ông bác khó tính cũng cười.
"Cháu xắt khoai sau đó luộc khoai đi, cái nồi to ở kia, nước bên đó." Ông chú nhẹ nhàng chỉ bảo, thái độ không còn thiếu tin tưởng như trước.
Thái Vy gật đầu cười nhanh chóng xử lí, một tốc độ nhanh chóng khoai đã chín hết cô chắt nước lấy khoai đã thái. Làm một cách chuyên nghiệp nhuần nhuyễn khiến hai người bên này chố mắt.
"Khoai tây xào thịt bò đúng không ạ?"
"Ừ. Thịt đang được bà ấy cắt cháu đến đấy lấy rồi xào nhé."
"Khoan, làm được không, không làm được thì bảo nhé!" Ông bác nói xong liền tiếp tục công việc dang rở đang làm.
"Muỗi thôi ạ, bác cứ tin ở cháu."
Cô nhanh nhẹn lấy thịt từ chỗ bác gái mọi thứ nguyên liệu đều đã được chuẩn bị, cô bắt tay vào xào một cách chuyên nghiệp, món ăn được đặt lên nồi, xào mẻ tiếp nữa lại bắt đầu.
Xong xuôi hết thảy, cô còn xử lí giúp hai bác một số việc lặt vặt.
Cả hai ngồi nghỉ liền nhìn Thái Vy bằng ánh mắt ngạc nhiên, đây là ánh mắt con nhà người ta trong truyền thuyết đó, bác gái còn nói đùa muốn cô làm con dâu bác ý cơ, Thái Vy cười khẽ lắc đầu đáp lại: "Cháu chưa nghĩ đến chuyện đấy!"
Lúc này chuông cũng reo lên, đến giờ ăn mọi người chuẩn bị bắt đầu đổ xô đến đây, hai bác liền đứng dậy chỉ chỉ cho Thái Vy cách lấy cơm, thật ra là muốn Thái Vy không cần giúp nữa nhưng cô biết lúc đầu rất đông nên nán lại chút đỉnh nữa giúp hai bác.
Tâm bệnh, một căn bệnh dễ chữa mà cũng khó chữa, do yếu tố tiêu cực trong tâm trí nạn nhân nên tiêu cực sinh tiêu cực, mọi thứ đều tiêu cực, cuối cùng hút cạn hết mọi ý chí chiến đấu chống lại bệnh tật với người bệnh, nhưng bà Thái thì khác bà chỉ là lo lắng cho Thái Vy quá mức nên mới sinh ra tâm bệnh.
Từ hôm đấy, Thái Vy cũng gặng hỏi mấy lần nhưng không có câu trả lời từ bà Thái nên thôi, mọi thứ cứ tiếp tục theo tuần hoàn mà tiếp diễn. Bà Thái không muốn nói cho cô biết bởi nếu biết thì sẽ khiến cô gặp nguy hiểm, mất đi con trai, con dâu đã khiến bà quá là mệt mỏi rồi, bằng mọi giá bà phải bảo vệ cháu gái của bà.
Công việc của Thái Vy bạn tưởng với mức lương cao như thế là nhẹ ư? Không nhé lượng công việc của cô nhiều gấp 2 lần người thường, dọn dẹp hết phòng nọ đến phòng kia hút bụi, lau nhà, lau kính, quét mạng nhện. Với một tòa nhà 7 tầng như này với một người thì sẽ là hơi quá sức nên Thái Vy mới được nhận với một mức lương cao như thế.
Thái Vy thông qua Vũ Hành Long hỏi cũng biết được đáp án, hóa ra là hồi trước cũng thuê nhiều người nhưng tất cả đều không được ổn lắm, trước đó có một cặp vợ chồng phục vụ Nam Cường nên không cần mấy người dọn dẹp này, hai vợ chồng già rất được việc sau đó thì mẹ Nam Cường gọi ông bà về nên việc không còn người làm phải bắt buộc phải tuyển người nhưng sau đến 6 lần đổi người làm do không ưng ý người của Vũ Hành Long tuyển nên Nam Cường mới xuất chinh đi tìm người. Và người này chính là Thái Vy.
Thái Vy cười lớn chọc tức Vũ Hành Long: "Tôi biết ngay là cậu chả bao giờ được việc cả! Có mỗi thế thôi mà cũng chả tìm được phù hợp."
"Chị thì biết cái gì, tôi đã ấy rồi nhưng đám người kia điếc không sợ súng ấy chứ, nhờ thế mà chị mới được ngồi ở đây đấy, chị nên cảm ơn tôi đi!" Vũ Hành Long nhếch miệng châm chọc lại, hai người nói thôi một hồi thì giờ nghỉ đã hết Thái Vy quay trở lại với công việc.
Mất cả tuần dọn dẹp lại sạch sẽ, cô đã đạt được thành tựu gì? Vâng giờ tất cả mọi thứ đã được sạch bong sáng bóng, sạch không tì lỗ chân lông, mọi ngóc ngách ở cái công ty này đã được Thái Vy tiễn về thế giới bên kia!
Hôm đầu cô đã xử lí nhanh kinh khủng khiếp 2 tầng đầu, mọi người kinh ngạc giơ ngón tay cái biểu tình, Thái Vy lúc này cảm thấy rất có thành tựu.
Còn nốt cái phòng ăn, cô xử lí xong nốt là từ giờ thảnh thơi không mệt nhọc nữa. Và giờ đây thẳng tiến đến phòng ăn, tèn tén ten!
Thái Vy ôm dụng cụ lểnh kểnh đi về phía phòng bếp, lúc này mọi người đang tất bật làm đồ ăn. Cô nhiệt tình chào hỏi, mọi người cũng nhiệt tình đáp lại. Im lặng làm xong công việc của mình, tất bận phút chốc Thái Vy đã xong, xếp gọn lại đồ dọn dẹp ngồi nghỉ trên ghế liếc những người đầu bếp đang hăng say làm thức ăn, bụng cô cũng kêu lên mấy tiếng "ục ục" báo hiệu là đói rồi.
Cô béo đi ngang qua nghe thấy tiếng cười nói với Thái Vy: "Cháu muốn ăn thử không?"
Thái Vy ái ngại lắc đầu, cô béo thấy thế liền lấy trong túi ra một ít kẹo đưa cho Thái Vy. Tay lững thững bê rổ dưa chuột vào phòng bếp.
Thái Vy cười ngọt ngào, bóc chiếc kẹo bỏ vào miệng.
Một lúc sau thì thấy cô béo hớt hải chạy ra cầm theo túi sách mất dạng chốc lát, bác gái gầy đi ra nhìn thở dài than: "Rõ khổ, chả biết thế nào mà chồng nó lại bị tai nạn.."
Thái Vy nhìn theo hướng cô béo vừa chạy áy mắt buồn theo mong rằng chồng cô béo không sao. Nhưng cô béo bỏ về thì ai làm việc hộ chứ, phòng bếp có mấy người bọ, nấu thức ăn, chuẩn bị thức ăn cho gần 100 suất nếu thiếu cô béo đảm bảo sẽ bị chậm nhiều.
Thấy bác gầy đi vào Thái Vy kéo ảo hỏi bác: "Phòng bếp cần cháu giúp không ạ, nãy cháu xong việc rồi giờ cháu đang rảnh."
Bác gầy nhíu mày nhìn cô bé trẻ tuổi mới đi làm gần đây, nghĩ nghĩ chốc lát liền gật đầu, thiếu cô béo phòng chỉ còn 2 người mà 2 người thì tiến độ rất là chậm, đảm bao không phục vụ được trăm người kia.
Đi theo bác gầy, Thái Vy nhí nhố nhìn phòng bếp, cười vui sướng cảm giác lâu lắm rồi mới được quay lại.
Ông bác bụng bự cau mày: "Liệu cháu làm được không? Đừng làm vướng tay hai bác nhé."
Thái Vy cười tươi rói giơ ngón tay cái: "Cháu đương nhiên là làm được, nếu không cũng chẳng tự đề xuất làm gì."
"Tốt nãy con bé đang nạo khoai dở cháu ra xử lí nốt đi." Thái Vy nhanh chóng ngồi xuống đeo găng tay vào nhanh chóng làm việc. Nạo khoai là sở trường của Thái Vy, trong phút chốc cô đã xử lí xong bê đến chỗ ông bác bụng bự, làm ông ngạc nhiên cực độ, tưởng cô là tay mơ, ai ngờ là tay chuyên.
"Xong rồi ạ!" Thái Vy cười tươi khoe công trạng, lúc này ông bác khó tính cũng cười.
"Cháu xắt khoai sau đó luộc khoai đi, cái nồi to ở kia, nước bên đó." Ông chú nhẹ nhàng chỉ bảo, thái độ không còn thiếu tin tưởng như trước.
Thái Vy gật đầu cười nhanh chóng xử lí, một tốc độ nhanh chóng khoai đã chín hết cô chắt nước lấy khoai đã thái. Làm một cách chuyên nghiệp nhuần nhuyễn khiến hai người bên này chố mắt.
"Khoai tây xào thịt bò đúng không ạ?"
"Ừ. Thịt đang được bà ấy cắt cháu đến đấy lấy rồi xào nhé."
"Khoan, làm được không, không làm được thì bảo nhé!" Ông bác nói xong liền tiếp tục công việc dang rở đang làm.
"Muỗi thôi ạ, bác cứ tin ở cháu."
Cô nhanh nhẹn lấy thịt từ chỗ bác gái mọi thứ nguyên liệu đều đã được chuẩn bị, cô bắt tay vào xào một cách chuyên nghiệp, món ăn được đặt lên nồi, xào mẻ tiếp nữa lại bắt đầu.
Xong xuôi hết thảy, cô còn xử lí giúp hai bác một số việc lặt vặt.
Cả hai ngồi nghỉ liền nhìn Thái Vy bằng ánh mắt ngạc nhiên, đây là ánh mắt con nhà người ta trong truyền thuyết đó, bác gái còn nói đùa muốn cô làm con dâu bác ý cơ, Thái Vy cười khẽ lắc đầu đáp lại: "Cháu chưa nghĩ đến chuyện đấy!"
Lúc này chuông cũng reo lên, đến giờ ăn mọi người chuẩn bị bắt đầu đổ xô đến đây, hai bác liền đứng dậy chỉ chỉ cho Thái Vy cách lấy cơm, thật ra là muốn Thái Vy không cần giúp nữa nhưng cô biết lúc đầu rất đông nên nán lại chút đỉnh nữa giúp hai bác.
Tác giả :
Cá Linh Linh