Định Mệnh Của Anh Là Em
Chương 28: Đại thèn nham hiểm
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Đại thần….]
[Minh Long Dạ Quang: Sao vậy?]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Mai chúng ta kết hôn ak?]
[Minh Long Dạ Quang: Ùm ~~]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Vậy, thì anh đừng rải thính nữa, thông báo bên em sắp nổ rồi!!!]
[Minh Long Dạ Quang: ~~~]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Em off đây, mai còn đi học. À, đại thần anh bao nhiêu tuổi vậy?]
[Minh Long Dạ Quang: Anh vừa qua sinh nhật 16]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Woa, đại thần, anh bằng tuổi em sao? Vậy mai anh có phải đi học không?]
[Minh Long Dạ Quang: Có ~]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Vậy… anh cũng ngủ sớm nhé ]
[Long Dạ Quang: Ùm ~~*tim x3*]
—————————————————————————-
Vân Mộc tắt laptop, trùm chăn lên, trên mặt còn vương vết ửng hồng…. Ngày hôm sau, vừa vệ sinh cá nhân xong, Vân Mộc lập tức nhận được tin nhắn của chị Kiều Mỹ Thư, chị ấy nói rằng hôm nay là ngày đầu tiên anh họ yêu quý cô bắt đầu tiếp nhận trị liệu, cầu mong anh ấy sẽ vượt qua được. Vân Mộc vui vẻ đeo cặp đi xuống dưới nhà. Tài xế bước vào, hơi cúi người xuống, hỏi Vân Mộc:
– Tiểu thư hôm nay, cô….
– Chú Lê, hôm nay cháu lại phải phiền chú rồi – Vân Mộc tươi cười đáp
– Vậy…
– Sắp muộn giờ rồi, chúng ta đi thôi.
Chú tài xế có chút khó hiểu, bình thường rất hiếm khi cô chủ nhỏ này vui vẻ đến vậy nha.
[Minh Long Dạ Quang: Sao vậy?]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Mai chúng ta kết hôn ak?]
[Minh Long Dạ Quang: Ùm ~~]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Vậy, thì anh đừng rải thính nữa, thông báo bên em sắp nổ rồi!!!]
[Minh Long Dạ Quang: ~~~]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Em off đây, mai còn đi học. À, đại thần anh bao nhiêu tuổi vậy?]
[Minh Long Dạ Quang: Anh vừa qua sinh nhật 16]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Woa, đại thần, anh bằng tuổi em sao? Vậy mai anh có phải đi học không?]
[Minh Long Dạ Quang: Có ~]
[Lãnh Hàn Mộc Nhi: Vậy… anh cũng ngủ sớm nhé ]
[Long Dạ Quang: Ùm ~~*tim x3*]
—————————————————————————-
Vân Mộc tắt laptop, trùm chăn lên, trên mặt còn vương vết ửng hồng…. Ngày hôm sau, vừa vệ sinh cá nhân xong, Vân Mộc lập tức nhận được tin nhắn của chị Kiều Mỹ Thư, chị ấy nói rằng hôm nay là ngày đầu tiên anh họ yêu quý cô bắt đầu tiếp nhận trị liệu, cầu mong anh ấy sẽ vượt qua được. Vân Mộc vui vẻ đeo cặp đi xuống dưới nhà. Tài xế bước vào, hơi cúi người xuống, hỏi Vân Mộc:
– Tiểu thư hôm nay, cô….
– Chú Lê, hôm nay cháu lại phải phiền chú rồi – Vân Mộc tươi cười đáp
– Vậy…
– Sắp muộn giờ rồi, chúng ta đi thôi.
Chú tài xế có chút khó hiểu, bình thường rất hiếm khi cô chủ nhỏ này vui vẻ đến vậy nha.
Tác giả :
Thiên Ngọc Trúc