Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 72 Phiên ngoại 5 Tiệc tân gia
Edit & Beta: NiMi
Khi Thành Nham và Giang Mộ Bình dọn vào nhà mới, tiết trời đã vào thu.
Bọn họ chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc tân gia đơn giản để chúc mừng việc chuyển sang căn nhà mới.
Hôm nay Thành Nham tan làm rất sớm, anh muốn đến trường đón Lâm Vi Kính, chiều nay Lâm Vi Kính chỉ có hai tiết học. Khoảng bốn rưỡi Thành Nham đã tới trường rồi, anh đứng ở cổng trường đợi cậu.
Lâm Vi Kính vừa bước ra cổng đã thấy có chiếc xe đỗ bên ven đường.
“Anh.” Lâm Vi Kính mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.
Trong học kỳ này, Giang Mộ Bình đã không còn là giáo sư đứng lớp của Lâm Vi Kính nữa, Thành Nham hỏi cậu: “Có phải Giang Mộ Bình còn đang dạy học không? Anh gửi tin nhắn cho anh ấy mà không thấy trả lời.”
Lâm Vi Kính nhìn đồng hồ: “Chắc là thế ạ, tiết cuối cùng năm giờ mới tan học.”
“Em có biết anh ấy dạy ở phòng nào không?”
“Làm gì ạ? Anh muốn đi tìm thầy ấy sao?”
“Ừ, hôm nay xe anh ấy bị hạn chế, không lái xe được, anh đón anh ấy về luôn.”
Lâm Vi Kính lấy di động ra, “Anh chờ chút, để em hỏi đàn em trong trường xem thời khóa biểu của tụi nó một chút.”
Tòa nhà dạy học cách cổng trường khá xa, Thành Nham đăng ký với bảo vệ ở cổng trường rồi trực tiếp lái xe vào trường học.
Thành Nham mở cửa xuống xe, nói với Lâm Vi Kính: “Em ở trong xe chờ anh nhé, anh đi lên tìm anh ấy.”
“Chúng ta đợi ngay ở đây, lại còn phải lên trên đó một chuyến làm gì ạ?”
“Chưa thấy dáng vẻ dạy học của anh rể em bao giờ, nên muốn đi lên tận mắt nhìn xem.”
Nghe được hai từ “anh rể”, Lâm Vi Kính vui vẻ cười ha hả.
Thành Nham vốn muốn lẻn vào lớp học từ cửa sau, ai ngờ đưa mắt quét quanh căn phòng thì phát hiện không còn một chỗ trống nào nữa, ghế ngồi đầy hết rồi. Anh đành phải đứng bên ngoài cửa đợi một lúc.
Giọng nói rõ ràng của Giang Mộ Bình từ bên trong phòng vọng ra, anh đang phân tích những án lệ* cho sinh viên.
*án lệ: thuật ngữ trong luật hình sự, nghĩa là cách thức xử lí một tình huống nhất định, được xem là một mẫu mực cho việc xử lí trong những tình huống tương tự về sau.
Giờ còn cách thời gian tan học không không xa lắm, Thành Nham không phải đợi ở bên ngoài quá lâu.
“Vấn đề vừa được hỏi chính là bài tập về nhà ngày hôm nay, mọi người ghi nhớ nội dung được viết trên bảng đen một chút, mỗi người phải làm một bài powerpoint xoay quanh án lệ này, chúng ta tiếp tục phân tích ở buổi học tiếp theo.” Giang Mộ Bình nói, “Được rồi, tan học đi.”
Giang Mộ Bình đang đứng trên bục giảng thu dọn đồ đạc, các sinh viên thì ồ ạt tràn ra khỏi lớp học. Có một cô sinh viên bỏ quên chiếc di động, cô hoảng hốt mang theo chiếc túi xách vội vội vàng vàng mà chạy vào.
“Ôi chao, sao cậu lại quay lại vậy?”
“Quên không cầm điện thoại. Cậu biết không, ở bên ngoài phòng học có một anh đẹp trai lắm!”
“Anh đẹp trai? Đẹp đến mức nào?”
“Tóm lại là rất đẹp trai, ngay ở cửa lớp, không biết đang đợi ai. Mẹ nó, đẹp trai muốn chết.”
“Thật hay giả đó…”
“Đi đi đi, cậu ra ngoài xem cái là biết.”
“Tạm biệt giáo sư~”
Cô sinh viên quên di động kia đi qua trước mặt Giang Mộ Bình, cất tiếng chào anh.
Giang Mộ Bình gật đầu.
Thành Nham đứng dựa vào tường, cúi đầu nghịch di động, lúc ngẩng lên đã thấy các sinh viên đi ra từ phòng học đang âm thầm quan sát anh.
Anh phớt lờ ánh mắt của những người đó, đi tới cửa lớp thoáng nhìn vào bên trong.
Giang Mộ Bình đang đứng trên bục giảng với một cuốn sổ đang mở trong tay, anh cụp mắt nhìn vào cuốn sổ một cách chăm chú.
Cô sinh viên quay lại lấy di động kia đi ra vừa hay gặp phải Thành Nham ở trước cửa lớp, hai cô gái có chút sững sờ mà đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Ngại quá.” Thành Nham bước sang bên cạnh nhường đường cho hai cô.
Hai cô sinh viên quay sang đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy mà trao đổi:
“Tớ đã bảo rất đẹp trai mà…”
“Chuẩn luôn, mà tìm ai nhỉ…”
Nghe thấy tiếng động ở bên này, Giang Mộ Bình hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía cửa lớp.
Thành Nham nâng mắt lên, lướt qua hai sinh viên nữ kia nhìn anh.
Giang Mộ Bình khép lại cuốn sổ, bỏ vào cặp tài liệu rồi xách cặp bước tới.
Hai cô gái nơi cửa lớp nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại: “Á… Giáo sư.”
“Ừm.”
Họ vội vã đi ra ngoài nhường đường cho Giang Mộ Bình.
“Sao em lại lên đây?” Giang Mộ Bình đi đến trước mặt Thành Nham, rất tự nhiên bắt chuyện với anh, làm hai cô nàng kia hoảng sợ.
“Không phải hôm nay anh không lái xe sao, em cố tình đến đây đón anh đó. Em gửi tin nhắn cho anh, chắc anh chưa đọc.”
“Ừ, vừa mới lên lớp nên không cầm điện thoại.”
Hai cô nàng sinh viên kia vẫn sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, Giang Mộ Bình liếc mắt nhìn các cô: “Sao thế? Còn có chuyện gì sao?”
“Không có ạ! Tạm biệt giáo sư!”
Hai người đi song song trên hành lang, thu hút rất nhiều ánh mắt của các sinh viên. Trên đường đi, có không ít sinh viên cất tiếng chào Giang Mộ Bình, chào xong lại âm thầm quan sát Thành Nham đang đi bên cạnh anh.
“Có phải là chẳng mấy ai trong số sinh viên của anh biết anh đã kết hôn không?” Thành Nham nói, “Về sau em có nên đến trường anh đi qua đi lại nhiều hơn không nhỉ, tạo cảm giác tồn tại chút.”
Giang Mộ Bình nở nụ cười, bước chân dừng lại, nhẹ kéo lấy bàn tay Thành Nham.
Thành Nham cũng dừng lại, hôm nay anh mặc một chiếc hoodie màu xanh sẫm rộng thùng thình, dưới mũ áo thắt một chiếc cà vạt kiểu dáng thoải mái, buộc rất lỏng lẻo trên cổ áo. Cách phối hợp như vậy có chút không ra làm sao cả, nhưng hiệu quả lại tốt đến bất ngờ, vừa hợp mốt lại vừa đẹp trai.
Cà vạt của Thành Nham lệch sang một bên, Giang Mộ Bình giúp anh chỉnh lại. Bọn họ đứng đối mặt với nhau, cử chỉ lại toát ra vài phần thân mật. Những sinh viên đi qua lại càng không kiêng nể gì nhìn hai người họ.
“Hiện tại anh có thể giúp em tạo cảm giác tồn tại.” Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham mỉm cười cố ý trêu anh: “Giờ mà anh hôn em một cái thì cảm giác tồn tại này liền được tạo đến mức nổ tung luôn.”
“Cũng được.” Giang Mộ Bình làm sao dễ dàng chịu bại trận, anh trêu lại Thành Nham, giả vờ tiến sát lại.
Thành Nham vội vàng bước tụt về phía sau né tránh, lại khẽ nói: “Đùa anh thôi mà.”
Giang Mộ Bình không trêu Thành Nham nữa, khôi phục lại vẻ mặt đoan chính của mình.
Thành Nham nói nhỏ: “Đường đường là giáo sư mà ban ngày ban mặt trêu ghẹo con trai nhà lành, thiếu đứng đắn.”
Giang Mộ Bình quay đầu nhàn nhạt mà nhìn Thành Nham một cái, thản nhiên nói: “Về nhà sẽ giúp Thành tiên sinh mở mang kiến thức xem thế nào mới gọi là ‘trêu ghẹo con trai nhà lành’.”
Các món ăn trong tiệc tân gia đều đã được đặt trước với khách sạn. Bọn họ mời rất nhiều người, ba mẹ, Lâm Vi Kính, Thiệu Viễn Đông, Nghiêm Thanh, Chu Dạng, Kim Hải Tân, còn có cả những đồng nghiệp trong phòng làm việc của Thành Nham nữa.
Mẹ Giang đã tới từ sáng sớm rồi, bận rộn cả buổi trong nhà bếp với Thành Nham. Giang Mộ Bình đang cắt tỉa hoa trong vườn, vừa cắt vừa nói chuyện phiếm với những người bạn lâu năm của mình.
“Căn nhà này được đó.” Thiệu Viễn Đông quét mắt một vòng quanh căn biệt thự có hoa viên, “Mua trọn luôn à?”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
Tiếng “két” vang lên, Thiệu Viễn Đông quay đầu thoáng nhìn qua.
Cửa sắt của biệt thự bị ai đó đẩy ra, ba của Giang Mộ Bình đang từ bên ngoài đi tới.
“Chú Giang.” Thiệu Viễn Đông lên tiếng chào hỏi, “Sao giờ chú mới tới, trong viện bận rộn như vậy ạ?”
“Bận chứ, bệnh viện thì có lúc nào là không bận.” Ba Giang mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Viễn Đông.”
“Đúng là đã lâu không gặp rồi, sức khỏe chú vẫn tốt chứ ạ?”
“Vẫn tốt lắm.”
Giang Mộ Bình đã đi tới: “Ba.”
Ba Giang đưa bánh ngọt trong tay cho anh: “Mang cất vào tủ lạnh. Mẹ anh đâu?”
“Ở trong bếp ạ.”
Ba Giang lại cầm lấy bánh ngọt: “Thế để tôi đi cất cho.”
Sau khi ba Giang rời đi, Thiệu Viễn Đông hỏi Giang Mộ Bình: “Ba cậu sắp về hưu rồi nhỉ?”
“Sang năm.”
“Sức khỏe chú Giang rất tốt, trông trẻ hơn ba tôi nhiều lắm.” Thiệu Viễn Đông vỗ Giang Mộ Bình một cái, “Ba cậu trước đó bảo cậu với Thành Nham ly hôn à? Chuyện này thật hay giả đó?”
Giang Mộ Bình nhìn hắn một chút: “Sao cậu lại biết?”
“Mẹ tôi nói với tôi thế, bà nghe mẹ cậu kể đó. Vậy thì là thật hả? Ông cụ thật sự bảo cậu ly hôn với Thành Nham?”
“Đúng là từng đề cập.”
“Vì sao vậy? Chú không thích Thành Nham sao?”
Giang Mộ Bình nói: “Ba tôi cho rằng tôi không thích Thành Nham.”
Chu Dạng cười nói: “Khoe ân ái vẫn chưa đủ rồi.”
Qua ba tuần rượu cũng đã khoảng chín giờ, tiệc tân gia đã kết thúc.
Thành Nham đã uống rượu nên không thể đưa Lâm Vi Kính về nữa. Anh chuẩn bị gọi taxi đưa cậu về.
Lâm Vi Kính nói: “Không sao đâu ạ, em có thể đi tàu điện ngầm mà.”
“Đã trễ như vậy rồi đừng đi tàu điện ngầm.”
“Em đàn ông đàn ang lớn như thế này rồi còn sợ cái gì chứ.”
Chu Vũ nói: “Để em đưa anh Lâm về.”
Hai mắt Lâm Vi Kính sáng lên: “Cậu mua xe rồi hả?”
Chu Vũ gật đầu, ngại ngùng cười nói: “Chỉ là một con xe bốn bánh chạy bằng điện thôi, nếu anh không chê thì để em đưa anh về nhé.”
“Có người đưa về là tốt rồi, làm sao tôi dám chê chứ.” Lâm Vi Kính thân mật khoác lên vai Chu Vũ, “Đồng chí Tiểu Vũ, cậu hẳn là nhiều tuổi hơn tôi, sao lại vẫn cứ gọi tôi là anh thế.”
Chu Vũ híp mắt cười: “Đây không phải là đang để cho anh được lời sao?”
“Thế sao cậu không gọi thẳng tôi là ba đi?”
Chu Vũ quay đầu sang nhìn cậu.
“Nói giỡn thôi,” Lâm Vi Kính nhéo nhéo một chút lên da thịt mềm mại trên mặt Chu Vũ, “Giận rồi hả?”
“Không có. Ba em mất đã lâu rồi, anh Lâm, trò đùa này không vui lắm đâu.”
Lâm Vi Kính thu lại nét cười trên khuôn mặt: “Xin lỗi, tôi… không biết…”
“Không sao đâu.” Chu Vũ xoay tròn chiếc chìa khóa xe, “Đi thôi anh Lâm. Thầy Thành, bọn em đi trước nhé, cám ơn đã thiết đãi.”
“Đi đường chậm thôi.” Thành Nham nói.
Căn hộ lớn như vậy một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh. Ba Giang mẹ Giang ở lại thêm chút nữa, giờ vẫn còn đang ngồi trong phòng khách xem TV. Thành Nham và Giang Mộ Bình thu dọn bãi chiến trường trong phòng bếp.
Thành Nham bỏ những chai rượu mà các vị khách tặng vào trong tủ rượu, Giang Mộ Bình thì đang thẳng lưng rửa chén. Trên bàn nấu ăn còn lại chiếc bánh ngọt, Thành Nham đi qua lấy tay quệt một chút kem, đưa lên miệng liếm một cái.
Lúc bưng bánh ngọt lên bàn, mọi người đều đã ăn tương đối no rồi, cho nên bánh ngọt còn dư rất nhiều.
“Chiếc bánh ngọt này ăn rất ngon, hương vị của kem rất tuyệt.”
Giang Mộ Bình rửa bát xong đi tới, cúi đầu nhìn chiếc bánh đã hoàn toàn biến dạng. Anh rút một tờ khăn giấy ra, chậm rãi lau khô nước trên tay.
Thành Nham quệt một chút kem, ngón tay duỗi ra trước mặt Giang Mộ Bình, “Nếm thử chút không?”
Giang Mộ Bình đứng yên không hề nhúc nhích mà nhìn ngón tay anh.
“Chê em à?”
“Không chê.”
Giang Mộ Bình cúi đầu, đang chuẩn bị liếm một miếng thì Thành Nham bỗng nhiên dùng ngón tay dính kem ấy mà chấm nhẹ lên chóp mũi anh, bôi hết kem lên chóp mũi Giang Mộ Bình.
Thành Nham không nhịn được cười phá lên, cười đến mức tay cũng run rẩy.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng cầm cổ tay anh, như cười như không mà hỏi: “Chơi có vui không?”
Lúc này, ba Giang vừa đi đến cửa thì nghe được động tĩnh bên trong phòng bếp, bước chân thoáng dừng lại một chút. Giọng nói của Thành Nham từ bên trong truyền ra:
“Chơi vui chứ, ở bên anh thì chơi gì cũng vui.”
Nghe vậy, vẻ mặt ba Giang lộ ra ý cười mừng rỡ, ông chắp tay sau lưng đi qua bên đó, lúc tới cửa bếp thì đột ngột dừng lại.
Trên môi Giang Mộ Bình cũng bị Thành Nham phết kem lên, anh đang bắt lấy tay Thành Nham, kéo Thành Nham đến trước mặt mình, hai người dùng một tư thế vô cùng thân mật mà giằng co với nhau, hình ảnh này đều lọt vào mắt ba Giang không sót lại chút gì.
“Kem trên mặt anh định xử lý thể nào đây?” Giang Mộ Bình rũ mắt nhìn vào Thành Nham.
“Lau giúp anh nhé.” Thành Nham làm bộ làm tịch lấy khăn giấy đưa tới gần mặt Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình quay đầu đi, né tránh một chút, khóe mắt lại thản nhiên mà liếc sang.
Loại chuyện như tán tỉnh này, Giang Mộ Bình chỉ cần truyền đến một ánh mắt là Thành Nham đã có thể hiểu ý anh. Nhưng giờ phút này Thành Nham lại cố ý lập lờ với Giang Mộ Bình, đến tận khi Giang Mộ Bình mãnh liệt ôm lấy gáy Thành Nham, làm cho chóp mũi hai người không cẩn thận mà đụng vào nhau.
Thành Nham hôn ngay lên chóp mũi dính bơ của Giang Mộ Bình.
Ba Giang ngoài cửa lắp bắp kinh hãi, lập tức quay đầu đi mất.
Trong phòng khách, mẹ Giang đang mặc áo khoác vào chuẩn bị ra về thì gặp ba Giang đang rối rắm đi đến, bà thắc mắc hỏi: “Làm sao vậy?”
Ba Giang lấy tay che miệng, ho khan một tiếng: “Không có gì.”
“Hai đứa nó đang bận rộn việc gì trong bếp vậy, sao còn không ra tiễn chúng ta.” Mẹ Giang dứt lời liền đi đến phòng bếp, lại bị ba Giang vội vàng ngăn cản.
“Đừng qua đó!”
“Làm sao vậy?” Mẹ Giang bị làm cho khiếp sợ, “Giật cả mình.”
“Chúng ta đi thôi, đừng xen vào hai đứa nó.”
“Dù sao cũng phải nói với hai đứa nó một tiếng chứ.”
“Tôi đã nói với chúng nó rồi.”
“Hai đứa nhỏ này…”
Thành Nham liếm sạch kem bên mũi Giang Mộ Bình, tập trung ánh mắt mà nhìn vào mắt Giang Mộ Bình.
“Trên môi thì sao?” Giang Mộ Bình mặt không biểu cảm nói.
Thành Nham hơi hé miệng ngậm lấy môi dưới của Giang Mộ Bình, rồi từng chút từng chút hôn lên lớp kem trên môi anh. Đầu lưỡi anh lén lút thăm dò, thong thả mà liếm lên khóe môi của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ghì mạnh lên thắt lưng của Thành Nham, kéo anh vào trong lồng ngực mình.
“Ngọt không?” Giang Mộ Bình hỏi anh.
“Ngọt.” Ngón tay Thành Nham như muốn nhũn ra.
Khi Thành Nham và Giang Mộ Bình dọn vào nhà mới, tiết trời đã vào thu.
Bọn họ chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc tân gia đơn giản để chúc mừng việc chuyển sang căn nhà mới.
Hôm nay Thành Nham tan làm rất sớm, anh muốn đến trường đón Lâm Vi Kính, chiều nay Lâm Vi Kính chỉ có hai tiết học. Khoảng bốn rưỡi Thành Nham đã tới trường rồi, anh đứng ở cổng trường đợi cậu.
Lâm Vi Kính vừa bước ra cổng đã thấy có chiếc xe đỗ bên ven đường.
“Anh.” Lâm Vi Kính mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.
Trong học kỳ này, Giang Mộ Bình đã không còn là giáo sư đứng lớp của Lâm Vi Kính nữa, Thành Nham hỏi cậu: “Có phải Giang Mộ Bình còn đang dạy học không? Anh gửi tin nhắn cho anh ấy mà không thấy trả lời.”
Lâm Vi Kính nhìn đồng hồ: “Chắc là thế ạ, tiết cuối cùng năm giờ mới tan học.”
“Em có biết anh ấy dạy ở phòng nào không?”
“Làm gì ạ? Anh muốn đi tìm thầy ấy sao?”
“Ừ, hôm nay xe anh ấy bị hạn chế, không lái xe được, anh đón anh ấy về luôn.”
Lâm Vi Kính lấy di động ra, “Anh chờ chút, để em hỏi đàn em trong trường xem thời khóa biểu của tụi nó một chút.”
Tòa nhà dạy học cách cổng trường khá xa, Thành Nham đăng ký với bảo vệ ở cổng trường rồi trực tiếp lái xe vào trường học.
Thành Nham mở cửa xuống xe, nói với Lâm Vi Kính: “Em ở trong xe chờ anh nhé, anh đi lên tìm anh ấy.”
“Chúng ta đợi ngay ở đây, lại còn phải lên trên đó một chuyến làm gì ạ?”
“Chưa thấy dáng vẻ dạy học của anh rể em bao giờ, nên muốn đi lên tận mắt nhìn xem.”
Nghe được hai từ “anh rể”, Lâm Vi Kính vui vẻ cười ha hả.
Thành Nham vốn muốn lẻn vào lớp học từ cửa sau, ai ngờ đưa mắt quét quanh căn phòng thì phát hiện không còn một chỗ trống nào nữa, ghế ngồi đầy hết rồi. Anh đành phải đứng bên ngoài cửa đợi một lúc.
Giọng nói rõ ràng của Giang Mộ Bình từ bên trong phòng vọng ra, anh đang phân tích những án lệ* cho sinh viên.
*án lệ: thuật ngữ trong luật hình sự, nghĩa là cách thức xử lí một tình huống nhất định, được xem là một mẫu mực cho việc xử lí trong những tình huống tương tự về sau.
Giờ còn cách thời gian tan học không không xa lắm, Thành Nham không phải đợi ở bên ngoài quá lâu.
“Vấn đề vừa được hỏi chính là bài tập về nhà ngày hôm nay, mọi người ghi nhớ nội dung được viết trên bảng đen một chút, mỗi người phải làm một bài powerpoint xoay quanh án lệ này, chúng ta tiếp tục phân tích ở buổi học tiếp theo.” Giang Mộ Bình nói, “Được rồi, tan học đi.”
Giang Mộ Bình đang đứng trên bục giảng thu dọn đồ đạc, các sinh viên thì ồ ạt tràn ra khỏi lớp học. Có một cô sinh viên bỏ quên chiếc di động, cô hoảng hốt mang theo chiếc túi xách vội vội vàng vàng mà chạy vào.
“Ôi chao, sao cậu lại quay lại vậy?”
“Quên không cầm điện thoại. Cậu biết không, ở bên ngoài phòng học có một anh đẹp trai lắm!”
“Anh đẹp trai? Đẹp đến mức nào?”
“Tóm lại là rất đẹp trai, ngay ở cửa lớp, không biết đang đợi ai. Mẹ nó, đẹp trai muốn chết.”
“Thật hay giả đó…”
“Đi đi đi, cậu ra ngoài xem cái là biết.”
“Tạm biệt giáo sư~”
Cô sinh viên quên di động kia đi qua trước mặt Giang Mộ Bình, cất tiếng chào anh.
Giang Mộ Bình gật đầu.
Thành Nham đứng dựa vào tường, cúi đầu nghịch di động, lúc ngẩng lên đã thấy các sinh viên đi ra từ phòng học đang âm thầm quan sát anh.
Anh phớt lờ ánh mắt của những người đó, đi tới cửa lớp thoáng nhìn vào bên trong.
Giang Mộ Bình đang đứng trên bục giảng với một cuốn sổ đang mở trong tay, anh cụp mắt nhìn vào cuốn sổ một cách chăm chú.
Cô sinh viên quay lại lấy di động kia đi ra vừa hay gặp phải Thành Nham ở trước cửa lớp, hai cô gái có chút sững sờ mà đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Ngại quá.” Thành Nham bước sang bên cạnh nhường đường cho hai cô.
Hai cô sinh viên quay sang đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy mà trao đổi:
“Tớ đã bảo rất đẹp trai mà…”
“Chuẩn luôn, mà tìm ai nhỉ…”
Nghe thấy tiếng động ở bên này, Giang Mộ Bình hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía cửa lớp.
Thành Nham nâng mắt lên, lướt qua hai sinh viên nữ kia nhìn anh.
Giang Mộ Bình khép lại cuốn sổ, bỏ vào cặp tài liệu rồi xách cặp bước tới.
Hai cô gái nơi cửa lớp nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại: “Á… Giáo sư.”
“Ừm.”
Họ vội vã đi ra ngoài nhường đường cho Giang Mộ Bình.
“Sao em lại lên đây?” Giang Mộ Bình đi đến trước mặt Thành Nham, rất tự nhiên bắt chuyện với anh, làm hai cô nàng kia hoảng sợ.
“Không phải hôm nay anh không lái xe sao, em cố tình đến đây đón anh đó. Em gửi tin nhắn cho anh, chắc anh chưa đọc.”
“Ừ, vừa mới lên lớp nên không cầm điện thoại.”
Hai cô nàng sinh viên kia vẫn sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, Giang Mộ Bình liếc mắt nhìn các cô: “Sao thế? Còn có chuyện gì sao?”
“Không có ạ! Tạm biệt giáo sư!”
Hai người đi song song trên hành lang, thu hút rất nhiều ánh mắt của các sinh viên. Trên đường đi, có không ít sinh viên cất tiếng chào Giang Mộ Bình, chào xong lại âm thầm quan sát Thành Nham đang đi bên cạnh anh.
“Có phải là chẳng mấy ai trong số sinh viên của anh biết anh đã kết hôn không?” Thành Nham nói, “Về sau em có nên đến trường anh đi qua đi lại nhiều hơn không nhỉ, tạo cảm giác tồn tại chút.”
Giang Mộ Bình nở nụ cười, bước chân dừng lại, nhẹ kéo lấy bàn tay Thành Nham.
Thành Nham cũng dừng lại, hôm nay anh mặc một chiếc hoodie màu xanh sẫm rộng thùng thình, dưới mũ áo thắt một chiếc cà vạt kiểu dáng thoải mái, buộc rất lỏng lẻo trên cổ áo. Cách phối hợp như vậy có chút không ra làm sao cả, nhưng hiệu quả lại tốt đến bất ngờ, vừa hợp mốt lại vừa đẹp trai.
Cà vạt của Thành Nham lệch sang một bên, Giang Mộ Bình giúp anh chỉnh lại. Bọn họ đứng đối mặt với nhau, cử chỉ lại toát ra vài phần thân mật. Những sinh viên đi qua lại càng không kiêng nể gì nhìn hai người họ.
“Hiện tại anh có thể giúp em tạo cảm giác tồn tại.” Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham mỉm cười cố ý trêu anh: “Giờ mà anh hôn em một cái thì cảm giác tồn tại này liền được tạo đến mức nổ tung luôn.”
“Cũng được.” Giang Mộ Bình làm sao dễ dàng chịu bại trận, anh trêu lại Thành Nham, giả vờ tiến sát lại.
Thành Nham vội vàng bước tụt về phía sau né tránh, lại khẽ nói: “Đùa anh thôi mà.”
Giang Mộ Bình không trêu Thành Nham nữa, khôi phục lại vẻ mặt đoan chính của mình.
Thành Nham nói nhỏ: “Đường đường là giáo sư mà ban ngày ban mặt trêu ghẹo con trai nhà lành, thiếu đứng đắn.”
Giang Mộ Bình quay đầu nhàn nhạt mà nhìn Thành Nham một cái, thản nhiên nói: “Về nhà sẽ giúp Thành tiên sinh mở mang kiến thức xem thế nào mới gọi là ‘trêu ghẹo con trai nhà lành’.”
Các món ăn trong tiệc tân gia đều đã được đặt trước với khách sạn. Bọn họ mời rất nhiều người, ba mẹ, Lâm Vi Kính, Thiệu Viễn Đông, Nghiêm Thanh, Chu Dạng, Kim Hải Tân, còn có cả những đồng nghiệp trong phòng làm việc của Thành Nham nữa.
Mẹ Giang đã tới từ sáng sớm rồi, bận rộn cả buổi trong nhà bếp với Thành Nham. Giang Mộ Bình đang cắt tỉa hoa trong vườn, vừa cắt vừa nói chuyện phiếm với những người bạn lâu năm của mình.
“Căn nhà này được đó.” Thiệu Viễn Đông quét mắt một vòng quanh căn biệt thự có hoa viên, “Mua trọn luôn à?”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
Tiếng “két” vang lên, Thiệu Viễn Đông quay đầu thoáng nhìn qua.
Cửa sắt của biệt thự bị ai đó đẩy ra, ba của Giang Mộ Bình đang từ bên ngoài đi tới.
“Chú Giang.” Thiệu Viễn Đông lên tiếng chào hỏi, “Sao giờ chú mới tới, trong viện bận rộn như vậy ạ?”
“Bận chứ, bệnh viện thì có lúc nào là không bận.” Ba Giang mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Viễn Đông.”
“Đúng là đã lâu không gặp rồi, sức khỏe chú vẫn tốt chứ ạ?”
“Vẫn tốt lắm.”
Giang Mộ Bình đã đi tới: “Ba.”
Ba Giang đưa bánh ngọt trong tay cho anh: “Mang cất vào tủ lạnh. Mẹ anh đâu?”
“Ở trong bếp ạ.”
Ba Giang lại cầm lấy bánh ngọt: “Thế để tôi đi cất cho.”
Sau khi ba Giang rời đi, Thiệu Viễn Đông hỏi Giang Mộ Bình: “Ba cậu sắp về hưu rồi nhỉ?”
“Sang năm.”
“Sức khỏe chú Giang rất tốt, trông trẻ hơn ba tôi nhiều lắm.” Thiệu Viễn Đông vỗ Giang Mộ Bình một cái, “Ba cậu trước đó bảo cậu với Thành Nham ly hôn à? Chuyện này thật hay giả đó?”
Giang Mộ Bình nhìn hắn một chút: “Sao cậu lại biết?”
“Mẹ tôi nói với tôi thế, bà nghe mẹ cậu kể đó. Vậy thì là thật hả? Ông cụ thật sự bảo cậu ly hôn với Thành Nham?”
“Đúng là từng đề cập.”
“Vì sao vậy? Chú không thích Thành Nham sao?”
Giang Mộ Bình nói: “Ba tôi cho rằng tôi không thích Thành Nham.”
Chu Dạng cười nói: “Khoe ân ái vẫn chưa đủ rồi.”
Qua ba tuần rượu cũng đã khoảng chín giờ, tiệc tân gia đã kết thúc.
Thành Nham đã uống rượu nên không thể đưa Lâm Vi Kính về nữa. Anh chuẩn bị gọi taxi đưa cậu về.
Lâm Vi Kính nói: “Không sao đâu ạ, em có thể đi tàu điện ngầm mà.”
“Đã trễ như vậy rồi đừng đi tàu điện ngầm.”
“Em đàn ông đàn ang lớn như thế này rồi còn sợ cái gì chứ.”
Chu Vũ nói: “Để em đưa anh Lâm về.”
Hai mắt Lâm Vi Kính sáng lên: “Cậu mua xe rồi hả?”
Chu Vũ gật đầu, ngại ngùng cười nói: “Chỉ là một con xe bốn bánh chạy bằng điện thôi, nếu anh không chê thì để em đưa anh về nhé.”
“Có người đưa về là tốt rồi, làm sao tôi dám chê chứ.” Lâm Vi Kính thân mật khoác lên vai Chu Vũ, “Đồng chí Tiểu Vũ, cậu hẳn là nhiều tuổi hơn tôi, sao lại vẫn cứ gọi tôi là anh thế.”
Chu Vũ híp mắt cười: “Đây không phải là đang để cho anh được lời sao?”
“Thế sao cậu không gọi thẳng tôi là ba đi?”
Chu Vũ quay đầu sang nhìn cậu.
“Nói giỡn thôi,” Lâm Vi Kính nhéo nhéo một chút lên da thịt mềm mại trên mặt Chu Vũ, “Giận rồi hả?”
“Không có. Ba em mất đã lâu rồi, anh Lâm, trò đùa này không vui lắm đâu.”
Lâm Vi Kính thu lại nét cười trên khuôn mặt: “Xin lỗi, tôi… không biết…”
“Không sao đâu.” Chu Vũ xoay tròn chiếc chìa khóa xe, “Đi thôi anh Lâm. Thầy Thành, bọn em đi trước nhé, cám ơn đã thiết đãi.”
“Đi đường chậm thôi.” Thành Nham nói.
Căn hộ lớn như vậy một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh. Ba Giang mẹ Giang ở lại thêm chút nữa, giờ vẫn còn đang ngồi trong phòng khách xem TV. Thành Nham và Giang Mộ Bình thu dọn bãi chiến trường trong phòng bếp.
Thành Nham bỏ những chai rượu mà các vị khách tặng vào trong tủ rượu, Giang Mộ Bình thì đang thẳng lưng rửa chén. Trên bàn nấu ăn còn lại chiếc bánh ngọt, Thành Nham đi qua lấy tay quệt một chút kem, đưa lên miệng liếm một cái.
Lúc bưng bánh ngọt lên bàn, mọi người đều đã ăn tương đối no rồi, cho nên bánh ngọt còn dư rất nhiều.
“Chiếc bánh ngọt này ăn rất ngon, hương vị của kem rất tuyệt.”
Giang Mộ Bình rửa bát xong đi tới, cúi đầu nhìn chiếc bánh đã hoàn toàn biến dạng. Anh rút một tờ khăn giấy ra, chậm rãi lau khô nước trên tay.
Thành Nham quệt một chút kem, ngón tay duỗi ra trước mặt Giang Mộ Bình, “Nếm thử chút không?”
Giang Mộ Bình đứng yên không hề nhúc nhích mà nhìn ngón tay anh.
“Chê em à?”
“Không chê.”
Giang Mộ Bình cúi đầu, đang chuẩn bị liếm một miếng thì Thành Nham bỗng nhiên dùng ngón tay dính kem ấy mà chấm nhẹ lên chóp mũi anh, bôi hết kem lên chóp mũi Giang Mộ Bình.
Thành Nham không nhịn được cười phá lên, cười đến mức tay cũng run rẩy.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng cầm cổ tay anh, như cười như không mà hỏi: “Chơi có vui không?”
Lúc này, ba Giang vừa đi đến cửa thì nghe được động tĩnh bên trong phòng bếp, bước chân thoáng dừng lại một chút. Giọng nói của Thành Nham từ bên trong truyền ra:
“Chơi vui chứ, ở bên anh thì chơi gì cũng vui.”
Nghe vậy, vẻ mặt ba Giang lộ ra ý cười mừng rỡ, ông chắp tay sau lưng đi qua bên đó, lúc tới cửa bếp thì đột ngột dừng lại.
Trên môi Giang Mộ Bình cũng bị Thành Nham phết kem lên, anh đang bắt lấy tay Thành Nham, kéo Thành Nham đến trước mặt mình, hai người dùng một tư thế vô cùng thân mật mà giằng co với nhau, hình ảnh này đều lọt vào mắt ba Giang không sót lại chút gì.
“Kem trên mặt anh định xử lý thể nào đây?” Giang Mộ Bình rũ mắt nhìn vào Thành Nham.
“Lau giúp anh nhé.” Thành Nham làm bộ làm tịch lấy khăn giấy đưa tới gần mặt Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình quay đầu đi, né tránh một chút, khóe mắt lại thản nhiên mà liếc sang.
Loại chuyện như tán tỉnh này, Giang Mộ Bình chỉ cần truyền đến một ánh mắt là Thành Nham đã có thể hiểu ý anh. Nhưng giờ phút này Thành Nham lại cố ý lập lờ với Giang Mộ Bình, đến tận khi Giang Mộ Bình mãnh liệt ôm lấy gáy Thành Nham, làm cho chóp mũi hai người không cẩn thận mà đụng vào nhau.
Thành Nham hôn ngay lên chóp mũi dính bơ của Giang Mộ Bình.
Ba Giang ngoài cửa lắp bắp kinh hãi, lập tức quay đầu đi mất.
Trong phòng khách, mẹ Giang đang mặc áo khoác vào chuẩn bị ra về thì gặp ba Giang đang rối rắm đi đến, bà thắc mắc hỏi: “Làm sao vậy?”
Ba Giang lấy tay che miệng, ho khan một tiếng: “Không có gì.”
“Hai đứa nó đang bận rộn việc gì trong bếp vậy, sao còn không ra tiễn chúng ta.” Mẹ Giang dứt lời liền đi đến phòng bếp, lại bị ba Giang vội vàng ngăn cản.
“Đừng qua đó!”
“Làm sao vậy?” Mẹ Giang bị làm cho khiếp sợ, “Giật cả mình.”
“Chúng ta đi thôi, đừng xen vào hai đứa nó.”
“Dù sao cũng phải nói với hai đứa nó một tiếng chứ.”
“Tôi đã nói với chúng nó rồi.”
“Hai đứa nhỏ này…”
Thành Nham liếm sạch kem bên mũi Giang Mộ Bình, tập trung ánh mắt mà nhìn vào mắt Giang Mộ Bình.
“Trên môi thì sao?” Giang Mộ Bình mặt không biểu cảm nói.
Thành Nham hơi hé miệng ngậm lấy môi dưới của Giang Mộ Bình, rồi từng chút từng chút hôn lên lớp kem trên môi anh. Đầu lưỡi anh lén lút thăm dò, thong thả mà liếm lên khóe môi của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ghì mạnh lên thắt lưng của Thành Nham, kéo anh vào trong lồng ngực mình.
“Ngọt không?” Giang Mộ Bình hỏi anh.
“Ngọt.” Ngón tay Thành Nham như muốn nhũn ra.
Tác giả :
Kỷ Kinh