Đỉnh Cấp Tông Sư
Chương 80 Không Dễ Mắc Bẫy
Lúc này, Ngụy Chấn Phong muốn Cơ Thương Hải lên tiếng, nếu ông ta đồng ý thì cho dù
Diệp Thông Bình tức giận đến đâu cũng phải nể mặt.
Đáng tiếc, Cơ Thương Hải nào muốn tham gia vào mấy cuộc tranh đấu thế này.
Ông ta chỉ cười không nói.
Nhất thời, bầu không khí trở nên lúng túng.
"Chú Ngụy nếu đã muốn chơi thì không bằng chơi lớn đi", đúng lúc này, không ai ngờ rằng một hậu bối, cũng là người thừa kế nhà họ Diệp - Diệp Mộ Cấn đang đứng sau Diệp Thông Bình lại lên tiếng.
Mọi người ai cũng bất ngờ.
Dù sao trong những trường hợp thế này, Diệp Mộ Cẩn theo bố mình là Diệp Thông Bình tới đã đủ rồi, đây chỉ là thông báo cho các gia tộc khác rằng Diệp Mộ Cấn là người kế thừa nhà họ Diệp mà thôi.
Thân là hậu bối, lúc này cô ta lên tiếng vốn đã không thích hợp hơn nữa còn tự ra quyết định khiêu khích Ngụy Chấn Phong.
"Mộ Cẩn", Diệp Thông Bình vội nói, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thấy khó hiểu.
Ngụy Chấn Phong cười khẩy, châm chọc, cũng là đang chia rẽ mối quan hệ giữa Diệp Thông Bình và Diệp Mộ Cẩn.
Nhưng Diệp Thông Bình không hề mắc bẫy.
"Chú Ngụy không cần phải chọc ngoáy như vậy, nếu chú Ngụy đã tự tin cuộc thi lần này viện võ đạo nhà họ Ngụy có thể đạt được thành tích tốt thì chúng ta chơi lớn đi, cược mảnh đất Đông Thành ở Đế Thành là quá ít, không bằng lấy mảnh đất 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam mà các người vừa được đến tay ra cược đi", Diệp Mộ Cấn lại nói.
Cô ta vừa dứt lời, cả hội trường đều rơi vào im lặng.
Im lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp đều là làm buôn bán.
Kho bãi vô cùng quan trọng.
Dự án quan trọng nhất trong 10 năm gần đây của nhà họ Ngụy là gì? Chính là kho bãi 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu Tây Nam.
Có kho bãi đó thì nhà họ Ngụy có thể đánh thẳng vào khu vực Tây Nam, Phi Lưu Thành hay thậm chí là vùng giao thông trọng điểm của khu Tây Nam.
Khu vực kho bãi đó có ý nghĩa vô cùng to lớn với nhà họ Ngụy, có thể coi là trọng tâm
việc làm ăn của nhà họ Ngụy trong 10 năm tới.
Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại nhắm đến kho bãi ở Phi Lưu Thành? Cô ta! rốt cuộc to gan đến mức nào?
Nếu nhà họ Ngụy mất đi kho bãi này thì kinh tế sẽ trực tiếp sụp đổ.
Mặc dù đối với 8 gia tộc lớn ở Đế Thành mà nói thì võ đạo mới là ưu tiên hàng đầu, tiền tài không quá quan trọng.
Nhưng không quan trọng không có nghĩa là không cần, không có tiền thì nhà họ Ngụy
không còn là nhà họ Ngụy, nhà họ Kinh phía sau lưng cũng sẽ không cần phải nâng đỡ bọn họ nữa, nhà họ Ngụy sẽ mất đi tác dụng cùng giá trị của mình.
Ngay cả Diệp Thông Bình cũng ngớ người.
Những người khác nhìn chằm chằm Diệp Mộ cẩn, đến Cơ Thương Hải cũng hiếm thấy mà nhìn cô ta.
"Được! Được lắm! Quả là thiếu niên anh hùng! ông Diệp, ông có đứa con gái tài giỏi đấy!", một lúc sau, Ngụy Chấn Phong tức đến bật cười, mặt đỏ lừ.
Thân là người nhà họ Ngụy thuộc một trong tám đại gia tộc, Ngụy Chấn Phong không biết bao năm rồi không mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này ông ta hoàn toàn tức giận, tức đến mức không khống chế được bản thân.
Dã tâm của Diệp Mộ Cẩn quá lớn, hơn nữa còn bộc lộ ra ngay trước mặt ông ta.
Đáng chết.
"Dám hay không dám?”, Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn
không sợ hãi mà nhìn thẳng Ngụy Chấn Phong, bình thản nói.
"Nhà họ Ngụy chúng tôi bỏ ra kho bãi 100 nghìn mét ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam thì nhà họ Diệp các cô cược cái gì?", Ngụy Chấn Phong cũng không quá sợ hãi, ánh mắt ông ta trở nên sắc lẻm, đâm thẳng về phía Diệp Mộ Cấn.
"Mảnh đất 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam của nhà họ Diệp, như vậy đã đủ chưa?", lời của Diệp Mộ Cấn lại lần nữa khiến người khác kinh hãi.
Điên rồi!
Thật sự là điên rồi!.