Đỉnh Cấp Thiếu Niên
Chương 62: Có hứng thú
- Hề hề, chàng trai trẻ, con người cũng có lúc sai lầm và tôi cũng vậy. Tôi và cậu giống nhau. Nào ra ngoài, anh em ta đi uống nước.
Thật là mặt dày như mông khỉ, không khóa là không khóa lại còn bày đặt sai lầm, tôi và cậu giống nhau? Anh em ta? Tuấn Hào thật sự khinh bỉ lão già da mặt cá sấu này. Từ lúc nào lại là anh em với mình. Vớ vẩn.
- Bình tĩnh, tôi nghĩ cái máy này có sự cố.
Tuấn Hào quay lại chỉ chỉ vào cái máy điều hòa vẻ mặt bất đắc dĩ. Cục trưởng mặt mày lúc này đang cười toe toét còn dặn người pha nước chè thật ngon, nào ngờ quay mặt lại, khuôn mặt đó bỗng trở thành " không cảm xúc ".
- Cậu làm hỏng?
- Đúng.
- Vì sao?
- Nó không mát, khó chịu.
Không mát khó chịu cái em gái ngươi a. Mất điện thì làm sao mà mát được. Đồ trẻ trâu thiếu học, ngu xuẩn, đầu óc ngu si tứ chi phát triễn. Tên cục trưởng trong đầu đang thầm mắng Tuấn Hào trăm ngàn lần, mắng đến nỗi nếu như ghi âm lại thì cõ lẽ sẽ trở thành một " bản tình ca bất hủ " vang danh thiên hạ. Sưu tập đủ thể loại các câu chửi mà hắn nhiều năm tích góp. Vang danh gia tộc.
Trên mặt miễn cưỡng nỡ một nụ cười đầy vẻ " đắng chát " dù không muốn cũng phải cười.
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
Chiếc máy này ông ta là kẻ " chủ mưu " vì vậy ông ta phải trích ba tháng lương ra để mua được. Trong lòng vạn lần chua xót. Ông ta không dám hé răng cười chỉ là nhếch mép. Ai bảo người ta có quyền lực, chọc giận chúng, chỉ sợ cuộc sống cuối đời khó mà khóc được. .................
- Tố Tố, đã xong?
- Thưa cục trưởng, đã xong hết, đợi người nhà nộp tiền bảo lãnh.
- Không cần nộp, cấp trên hỏi cứ bảo tôi nói, tôi sẽ cấp cho họ một lời giả thích.
- Rõ.
Tô Tố nói xong, mệt mỏi đứng dậy rời đi. Dạo này, áp lực công việc của cô quá lớn, cần phải đi nghỉ. Trước khi đi còn kịp đưa cặp mắt dò xét Tuấn Hào một lần nhưng căn bản không có phát hiện được gì. Ngoại trừ cặp mắt đen to lấp lánh cùng với khuôn mặt tuấn tú đến nữ nhân cũng phải ghen tị này ra không có điều gì quá đặc biệt. Chẳng lẽ là từ thủ đô đến? Nhưng ở thu đô đã được 18 năm dường như không có bất cứ một người nào tên Tuấn Hào cả.
Muốn dò xét hành đông của một con người, chỉ cần họ không có bất cứ hoạt động gì vượt qua phạm vi của Vệ Tinh là được. Nhưng Vệ Tinh được phủ rộng khắp toàn cầu há có thể dễ dàng vượt qua phạm vi?
Tố Tố vừa đi vừa suy nghĩ. ...............
- Chào Tiêu cục trưởng, dạo này ông vẫn khỏe chứ.
- Haha, Hà chủ tịch, nhờ phúc khí của ông, tôi lúc nào cũng khỏe.
Nói xong đưa tay ra bắt tay còn ôm vài cái thân thiết làm cho Tuấn Hào rất khinh bỉ. Cái tay vừa ấy ấy xong mùi hoocmôn còn nồng đậm, chẳng lẽ lão già kia cũng không biết, ngửi mãi thành quen.
Tuấn Hào cũng dời mắt, nhìn ngó xung quanh , một bóng hình xinh đẹp đập vào mắt, một tay lau nước mắt, còn tay kia...ủa cmn có điều gì đó sai sai. Một cô nhóc xinh xắn tầm 9-10 tuổi đang đứng bên cạnh Mỹ Na. Trông thật khả ái. Tuấn Hào cũng không biết rằng, ngay từ khi bản thân mình đi xuống núi thì cô nhóc này là người đầu tiên có hứng thú với Tuấn Hào
Thật là mặt dày như mông khỉ, không khóa là không khóa lại còn bày đặt sai lầm, tôi và cậu giống nhau? Anh em ta? Tuấn Hào thật sự khinh bỉ lão già da mặt cá sấu này. Từ lúc nào lại là anh em với mình. Vớ vẩn.
- Bình tĩnh, tôi nghĩ cái máy này có sự cố.
Tuấn Hào quay lại chỉ chỉ vào cái máy điều hòa vẻ mặt bất đắc dĩ. Cục trưởng mặt mày lúc này đang cười toe toét còn dặn người pha nước chè thật ngon, nào ngờ quay mặt lại, khuôn mặt đó bỗng trở thành " không cảm xúc ".
- Cậu làm hỏng?
- Đúng.
- Vì sao?
- Nó không mát, khó chịu.
Không mát khó chịu cái em gái ngươi a. Mất điện thì làm sao mà mát được. Đồ trẻ trâu thiếu học, ngu xuẩn, đầu óc ngu si tứ chi phát triễn. Tên cục trưởng trong đầu đang thầm mắng Tuấn Hào trăm ngàn lần, mắng đến nỗi nếu như ghi âm lại thì cõ lẽ sẽ trở thành một " bản tình ca bất hủ " vang danh thiên hạ. Sưu tập đủ thể loại các câu chửi mà hắn nhiều năm tích góp. Vang danh gia tộc.
Trên mặt miễn cưỡng nỡ một nụ cười đầy vẻ " đắng chát " dù không muốn cũng phải cười.
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
Chiếc máy này ông ta là kẻ " chủ mưu " vì vậy ông ta phải trích ba tháng lương ra để mua được. Trong lòng vạn lần chua xót. Ông ta không dám hé răng cười chỉ là nhếch mép. Ai bảo người ta có quyền lực, chọc giận chúng, chỉ sợ cuộc sống cuối đời khó mà khóc được. .................
- Tố Tố, đã xong?
- Thưa cục trưởng, đã xong hết, đợi người nhà nộp tiền bảo lãnh.
- Không cần nộp, cấp trên hỏi cứ bảo tôi nói, tôi sẽ cấp cho họ một lời giả thích.
- Rõ.
Tô Tố nói xong, mệt mỏi đứng dậy rời đi. Dạo này, áp lực công việc của cô quá lớn, cần phải đi nghỉ. Trước khi đi còn kịp đưa cặp mắt dò xét Tuấn Hào một lần nhưng căn bản không có phát hiện được gì. Ngoại trừ cặp mắt đen to lấp lánh cùng với khuôn mặt tuấn tú đến nữ nhân cũng phải ghen tị này ra không có điều gì quá đặc biệt. Chẳng lẽ là từ thủ đô đến? Nhưng ở thu đô đã được 18 năm dường như không có bất cứ một người nào tên Tuấn Hào cả.
Muốn dò xét hành đông của một con người, chỉ cần họ không có bất cứ hoạt động gì vượt qua phạm vi của Vệ Tinh là được. Nhưng Vệ Tinh được phủ rộng khắp toàn cầu há có thể dễ dàng vượt qua phạm vi?
Tố Tố vừa đi vừa suy nghĩ. ...............
- Chào Tiêu cục trưởng, dạo này ông vẫn khỏe chứ.
- Haha, Hà chủ tịch, nhờ phúc khí của ông, tôi lúc nào cũng khỏe.
Nói xong đưa tay ra bắt tay còn ôm vài cái thân thiết làm cho Tuấn Hào rất khinh bỉ. Cái tay vừa ấy ấy xong mùi hoocmôn còn nồng đậm, chẳng lẽ lão già kia cũng không biết, ngửi mãi thành quen.
Tuấn Hào cũng dời mắt, nhìn ngó xung quanh , một bóng hình xinh đẹp đập vào mắt, một tay lau nước mắt, còn tay kia...ủa cmn có điều gì đó sai sai. Một cô nhóc xinh xắn tầm 9-10 tuổi đang đứng bên cạnh Mỹ Na. Trông thật khả ái. Tuấn Hào cũng không biết rằng, ngay từ khi bản thân mình đi xuống núi thì cô nhóc này là người đầu tiên có hứng thú với Tuấn Hào
Tác giả :
Third9X9