Đỉnh Cấp Thần Hào
Chương 229
Chương 229
Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ vừa mới thấy được bản lĩnh nâng giá của Lâm Vân, bọn họ cũng đã thấy được kết cục khi ra giá với Lâm Vân thảm cỡ nào.
Cộng thêm một trăm bảy mươi lăm tỷ đã là giá xa xỉ, cho nên không ai ra giá.
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ, mảnh đất số C3 trong khu quy hoạch thuộc về chủ tịch Lâm.
“Cop!”
Người chủ trì thấy không ai ra giả, lúc này ông ta mới gõ búa.
“Tạm được.” Lâm Vân gật đầu hài lòng.
Một trăm bảy mươi lăm tỷ lấy mảnh đất này, tuyệt đối đáng giá, hơn nữa quá trình vô cùng thuận lợi.
Tuy giá trị của mảnh đất này không nhiều như hai mảnh kia, nhưng trải qua Tỉnh Xuyên khai phá, cuối cùng kiếm được một nghìn không trăm năm mươi tỷ không thành vấn đề.
Không giống hai mảnh đất trước, lấy giá cao như vậy mới tới tay, trái lại tiền mất tật mang.
“Đáng chết!”
Khương Hùng Dũng thấy Lâm Vân thuận lợi lấy được mảnh đất như vậy, tất nhiên là ông ta đỏ mắt không thôi, nhưng ông ta không có biện pháp nào.
Kế tiếp, bán đấu giá tiếp tục, lại có ba mảnh đất được đấu giá.
Trong đó có hai mảnh đất, Lâm Vân tốn một trăm bốn mươi tỷ và một trăm hai mươi hai tỷ năm trăm triệu lấy được, Lâm Vân ra giá, đều là giá trị của những mảnh đất thông thường, hơn nữa Lâm Vân ra giá xong, thi không có người nào muốn cướp với Lâm Vân.
Còn một mảnh đất nữa, bởi vì đường nhỏ đất lại bé, cho nên không lọt vào mắt Lâm Vân, cho nên Lâm Vân không ra tay, cuối cùng là ông chủ của công ty bất động sản nhỏ tổn hai mươi sáu tỷ hai trăm năm mươi triệu lấy được.
Trong lúc này, sắc mặt Khương Hùng Dũng luôn tái nhợt dựa vào ghế, không ra giá một lần.
Lúc này.
“Các vị, kế tiếp sắp bán đấu giá, là mảnh đất lớn nhất trong buổi đấu giá lần này, mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, tổng diện tích là 500 mẫu, giá khởi điểm một trăm bảy mươi lăm tỷ.
Người chủ trì nói. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc trước mảnh đất rộng nhất, cũng chỉ gần trăm mẫu, bây giờ lại lên tới 500 mẫu!.
Người chủ trì vừa nói xong, mọi người ở đây nhao nhao bàn tán xôn xao.
“Mảnh đất số 1 ở khu bảo tồn, đúng là mảnh đất vàng, nằm gần khu kinh doanh cốt lõi của thành phố Bảo Thạnh” “Chỉ tiếc, mảnh đất này được liệt vào mảnh đất bảo hộ cấm khai phá của tỉnh, trong vòng năm mươi năm đều cấm khai phá, mua cũng vô dụng” “Đúng vậy, nếu có thể khai phá mảnh đất này, tuyệt đối sẽ là bảo vật, đáng tiếc là cấm khai phá, mua cũng vô dụng” “Nếu tôi nhớ không nhầm, trong buổi đấu giá năm ngoái, mảnh đất này đã được bán rồi đúng không?”
Tất cả mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Trong lúc này, cả hội trường không có người ra giả.
Một mảnh đất không thể khai phá, cho dù là giá một trăm bảy mươi lăm tỷ thấp nhất, cũng không có ai nguyện ý mua.
“Mảnh đất số một ở khu bảo hộ, có người ra giá không?” Người chủ trì mở miệng hỏi.
“Tôi ra một trăm bảy mươi lăm tỷ.
Một giọng nói to vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn người giơ bảng.