Đỉnh Cấp Thần Hào
Chương 107
Chương 107
“Tôi không làm!” Linh Linh bĩu môi, giọng điệu kiên định.
Đối với Linh Linh, yêu cầu cô đi tiếp rượu, hầu hạ Như Tuyết, đây là chuyện có chết cô ta cũng không làm.
Sau khi ông chủ Tô nghe xong, sắc mặt đột nhiên u ám.
“Linh Linh, đừng làm tôi mất mặt! Tôi sẽ nói lại lần nữa, tối nay ngoan ngoan ở đây tiếp rượu!” Ông chủ Tôi lạnh lùng nói.
“Ông Tô, sao ông lại giúp họ thế này? Nhìn quần áo của họ, tuyệt đối không thể có nhiều tiền, cùng lắm chỉ có chút tiền như vậy là cùng” Linh Linh văn lại, “Bop!”
Ngay khi Linh Linh nói, ông chủ Tô đã thắng tay tát vào mặt cô ta.
Linh Linh, người bị tát, nhìn ông chủ Tô với một khuôn mặt khó tin, cô ta không ngờ ông chủ sẽ đánh cô ta vì Lâm Vân và Như Tuyết?
Và Linh Linh biết rằng Như Tuyết đang ngồi bên cạnh và nhìn cô ta, cô ta đã bị tát trước mặt Như Tuyết, điều này khiến cô ta càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Ngay sau đó, Ông chủ Tô chỉ vào Linh Linh và nói một cách hằn học: “Con khốn này, đừng làm tôi mất mặt, ngài Lâm đây muốn cô mời rượu, đó là đánh giá cao cô! Đừng quên vị trí quản lý của cô là tôi giao cho, tôi bảo cô làm quản lý thì cô làm, tôi bảo cô phải tiếp rượu thì cô cũng phải làm.
Linh Linh bị mắng, cô ta lập tức khóc.
Tuy nhiên, ông chủ Tô không bỏ cuộc.
“Vị trí quản lý của cô chỉ là cô lấy thân thể đổi lấy, chẳng lẽ cô không rõ? Cô thì là cái thá gì chứ? Tôi chỉ cần một lời là có thể đuổi cô ra khỏi đây!” Ông chủ Tô chửi rủa.
Vừa nói lời này, Như Tuyết ở bên cạnh không khỏi che cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng vị trí quản lý của Linh Linh lại là dùng thân thể để đổi lấy.
Khi Linh Linh nghe ông chủ Tô nói điều này, cô ta thậm chí còn cảm thấy mất mặt muốn độn thổ “Sếp đừng nói nữa, tôi tiếp! Tôi tiếp!”
Linh Linh chỉ có thể gật đầu, cô ta biết rằng ông chủ đang rất tức giận nên cô ta không còn cách nào khác.
“Hừ, thật là rẻ tiền, không nghiêm thì lại không biết trời cao đất dày.” Ông chủ Tô lạnh lùng nói.
Trong mắt ông chủ Tô, Linh Linh chỉ là một thứ đồ chơi bình thường mà thôi, thân phận của Lâm Vân đối với ông ta cũng không rõ ràng, rất có thể anh là người mà ông ta không có khả năng xúc phạm, đương nhiên sẽ không xúc phạm Lâm Vân vì Linh Linh
Dừng một lúc, ông chủ Tô tiếp tục nói: “Tiếp đón cẩn thận hai vị khách quý này cho tôi.
Nếu khách quý không hài lòng chút nào, tôi sẽ hỏi tội cô, đã hiểu chưa?” “Vâng…!Vâng…!Linh Linh yếu ớt gật đầu.
Ông chủ Tô nhìn thấy thế, ông ta nhìn Lâm Vân cười nói: “Ngài Lâm, ngài cứ chơi vui vẻ, nếu có chuyện gì cần nữa, ngài cứ việc bảo phục vụ gọi tôi.” “Được, ông đi đi.” Lâm Vân vẫy tay.
Sau khi ông chủ Tô rời đi.
“Sao cô còn ở đó? Lại đây rót rượu!” Lâm Vân lạnh lùng nói với Linh Linh.
Linh Linh cúi đầu ngoan ngoãn tiến lên rót rượu cho Lâm Vân và Như Tuyết.
Vào lúc này, Linh Linh tình cờ nhìn thấy thẻ ngân hàng VIP kim cương của công ty mà Lâm Vân để trên bàn.