Đỉnh Cấp Rể Quý
Chương 83: Ăn mất đèn đường?
“Người mà họ muốn đón là chủ tịch của công ty bất động sản Đại Long.” Trang Hách Nhân tự tin nói.
“Chủ tịch của ông ty bất động sản Đại Long!” Lâm Đại Dũng tỏ vẻ hâm mộ: “Sợ là nhân vật được có tên trong danh sách Forbes cũng nên.”
“Vớ vẩn, có tổng tài sản hơn 180.000 tỷ lẽ nào lại không nằm trong danh sách của Forbes sao?” Trang Hách Nhân khinh thường nhìn Lâm Đại Dũng nói.
“Ha ha.” Lúc này, Trần Dật Thần bật cười khinh thường.
“Cậu cười cái gì? Đồ nhà quê? Sắp chết đã đến nơi rồi mà cậu còn dám cười?” Trang Hách Nhân quay đầu lại trừng mắt nói với Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi cười anh không biết gì.”
“Không biết gì?” Trang Hách Nhân hơi tức: “Sao ông đây lại không biết?”
“Người mà anh họ anh và mấy người đó muốn đón không phải chủ tịch công ty bất động sản Đại Long.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.
“Không phải chủ tịch công ty bất động sản Đại Long? Não của cậu bị bánh xe nghiền nát rồi sao, nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy ra nghênh đón mà không phải chủ tịch thì chẳng lẽ là cậu?” Trang Hách Nhân tỏ vẻ khinh thường, ngoại trừ chủ tịch công ty bất động sản Đại Long, còn có ai đủ tư cách điều động năm chiếc Rolls-Royce.
“Thật ra thì anh rất thông minh.” Trần Dật Thần thản nhiên cười.
Trang Hách Nhân nghẹn học, tên khùng này, có phải điên rồi không? hắn ta chỉ nói bừa mà tên ngốc đó tưởng là thật sao.
“Trang tổng, tôi thấy tên nhóc này là bị dọa sợ nên bắt đầu nói nhảm rồi.” Lâm Đại Dũng cười khẩy nói, với bộ đồ trên người Trần Dật Thần, đến công trường khuân gạch còn thấy khó coi nữa là thì sao có thể khiến cho cấp lãnh đạo của công ty bất động sản Đại Long tới đón chứ.
Trang Hách Nhân bĩu môi, nói: “Hóa ra chút xíu can đảm đó của cậu mới có bấy nhiêu đã bị dọa cho tè trong quần rồi.”
Trần Dật Thần thở dài: “Anh thật không tin bọn họ tới đón tôi sao?”
“Nếu bọn họ tới đón anh thì tôi sẽ ăn luôn cái bóng đèn.” Trang Hách Nhân chỉ chỉ đèn đường bên cạnh, châm chọc nói.
Trần Dật Thần mỉm cười: “Chỉ sợ răng của anh không đủ cứng thôi.”
Vừa dứt lời, đoàn người liền đi về phía bên này.
Người đứng đầu là một phụ nữ cao gợi cảm, mặc váy bó sát, đi tất đen và mái tóc đen bới cao. Cô ta rất biết ăn mặc, để lộ ra những vị trí gợi cảm làm nổi bật vẻ đẹp của một người phụ nữ thành thị.
“Chết tiệt! Kiều Tiêu Nguyệt! Giám đốc điều hành của công ty bất động sản Đại Long!”
“Đây là một trong mười người đẹp hàng đầu ở Kim Lăng. Thường ngày là rồng thấy đầu không thấy đuôi. Hôm nay làm sao lại xuất hiện nhỉ.”
“Rốt cuộc người có thể khiến người đẹp Kiều làm ra cảnh tượng đón tiếp hoành tráng như vậy là ai?!”
“Phỏng chừng đúng thật là chủ tịch công ty bất động sản Đại Long.”
Không ít người qua đường cũng nghĩ như Trang Hách Nhân nhưng hầu hết mọi người đều không biết Kiều Tiêu Nguyệt là ai, điều duy nhất mà những người qua đường này có thể làm là lấy điện thoại di động của họ ra, điên cuồng quay lại rồi gửi post lên vòng bạn bè.
Nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Kiều Tiêu Nguyệt cùng vòng eo thon thả như rắn nước, Trang Hách Nhân không khỏi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy bụng dưới có chút nóng, một siêu phẩm như vậy, cả đời này hắn ta cũng không chạm tay vào được nhưng những suy nghĩ đen tối trong đầu thì không thể không có.
“Anh họ.” Trang Hách Nhân tiến lên vài bước và tươi cười chào hỏi.
Chu Cảnh Văn là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, đeo kính, trên người toát ra thần thái không giận mà uy, nhìn thấy Trang Hách Nhân, chỉ nhíu mày nói: “Cậu đến đây làm gì?”
“Anh họ, không có gì. Chỉ là có hai thằng không biết trời cao đất dày, chọc giận em trên xe lửa nên em ở đây dạy chúng một bài học.” Trang Hách Nhân cười giả lả.
“Uhm.” Chu Cảnh Văn khẽ gật đầu, dặn dò:”Ra tay cẩn thận, đừng để chết người.”
“Anh họ yên tâm, em biết mà.” Trang Hách Nhân vội hỏi.
“Đúng rồi, anh họ, công ty của anh rầm rộ như vậy, có phải sắp đón chủ tịch công ty không?” Trang Hách Nhân hỏi.
Chu Cảnh Văn lắc đầu, nói: “Không phải, là một người khác.”
“Còn có người khác sao?” Trang Hách Nhân ngẩn người, lập tức trong đầu hiện ra một ý nghĩ không thể tin được, sẽ không phải là đón tên nhóc đó chứ?
Tuy nhiên, trong vòng nửa giây ý tưởng đó đã bị chính Trang Hách Nhân phủ định, tên ngu ngốc này nếu có cơ lớn như vậy thì sẽ đi tàu.
“Làm sao vậy?” Như nhìn thấy biểu hiện của Trang Hách Nhân là lạ, Chu Cảnh Văn nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Trang Hách Nhân lắc lắc đầu, cười nói: “Hai tên không có mắt vừa nãy xúc phạm em trên tàu, trong đó có một tên nói các anh tới đón anh ta, ha ha ha ha, anh họ, anh nói xem có buồn cười không.”
Trang Hách Nhân sau khi nói xong, còn cố ý nhìn thoáng qua biểu cảm của Chu Cảnh Văn nhưng lại phát hiện Chu Cảnh Văn không có cười, ngược lại, hắn ta mở to miệng, chỉ vào Trần Dật Thần đang bị đám người Lâm Đại Dũng vây quanh lắp bắp: “Hách… Hách Nhân, người không có mắt mà cậu nói sẽ không phải là anh ta chứ?”
Nhìn thấy ngón tay của Chu Tịnh Văn run lên, nụ cười trên mặt Trang Hách Nhân hoàn toàn đông cứng.
“Cậu… Cậu nói đi.” Giọng nói của Chu Cảnh Văn có chút run rẩy, cho dù trong lòng anh đã đoán được nhưng anh vẫn không muốn tin. Cái tên không có mắt mà Trang Hách Nhân nói chính là người khiến cho toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty ra nghênh đón.
Trang Hách Nhân nuốt nước bọt, hỏi: “Anh họ, người trong công ty của anh có khi nào nhầm không, cái tên có mắt như mù đó chỉ là một công nhân đến Kim Lăng tìm việc.”
“Bốp!”
Một cái tát cực kỳ mạnh in trên khuôn mặt béo phì củaTrang Hách Nhân, khiến cho cái mặt nọng của hắn ta rung rinh.
“Công nhân cái quần què! Trang Hách Nhân, thằng ngu, tôi đánh chết mẹ cậu!” Đôi mắt của Chu Cảnh Văn đỏ như máu, công nhận con mẹ nó, giám đốc điều hành công ty Kiều Tiêu Nguyệt cũng phải khom lưng cúi người trước mặt người ta nữa là.
Cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y Y cũng tái mét, cô ta biết Kiều Tiêu Nguyệt, ngay cả ông nội cô cũng khen ngợi Kiều Tiêu Nguyệt, cô cảm thấy Kiều Tiêu Nguyệt hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ vương trong giới kinh doanh, cô ta cũng noi theo Kiều Tiêu Nguyệt mà học tập, lấy Kiều Tiêu Nguyệt làm gương.
Nhưng bây giờ, tấm gương mà cô ấy muốn học hỏi lại đang cúi người với kẻ mà cô ta xem thường!
Tâm trí của Liễu Y Y bị đả kích dữ dội, chuyện gì đã xảy ra với thế giới này vậy?
“Cậu chủ Trần, tôi xin lỗi vì đã đến muộn.” Kiều Tiêu Nguyệt cung kính nói, cô ta là một quản lý chuyên nghiệp do nhà họ Trần đào tạo, thân phận của cô ấy không khác gì một người hầu của nhà họ Trần, sản nghiệp của nhà họ Trần ở Kim Lăng là do cô ta phụ trách, người thừa kế tương lai của nhà họ Trần tới Kim Lăng thì cô ta dĩ nhiên phải làm chủ, ra mặt nghênh đón.
“Không sao, tôi cũng vừa đến.” Trần Dật Thần thản nhiên cười nói.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Đại Dũng cùng mấy gã to lớn vừa rồi còn mắng mèo chửi chó lúc này trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, ngay cả bắp chân cũng đều đang run lên.
“Cậu chủ Trần, những người này…” Đôi mắt đẹp của Kiều Tiêu Nguyệt dời về phía mấy người Lâm Đại Dũng, có thể nắm quyền điều hành công ty bất động sản Đại Long thì hiển nhiên ánh mắt của cô ta rất tinh tường, cho nên thực rõ ràng có thể nhìn ra đám người Lâm Đại Dũng này là tới gây chuyện với Trần Dật Thần.
“Chủ tịch của ông ty bất động sản Đại Long!” Lâm Đại Dũng tỏ vẻ hâm mộ: “Sợ là nhân vật được có tên trong danh sách Forbes cũng nên.”
“Vớ vẩn, có tổng tài sản hơn 180.000 tỷ lẽ nào lại không nằm trong danh sách của Forbes sao?” Trang Hách Nhân khinh thường nhìn Lâm Đại Dũng nói.
“Ha ha.” Lúc này, Trần Dật Thần bật cười khinh thường.
“Cậu cười cái gì? Đồ nhà quê? Sắp chết đã đến nơi rồi mà cậu còn dám cười?” Trang Hách Nhân quay đầu lại trừng mắt nói với Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi cười anh không biết gì.”
“Không biết gì?” Trang Hách Nhân hơi tức: “Sao ông đây lại không biết?”
“Người mà anh họ anh và mấy người đó muốn đón không phải chủ tịch công ty bất động sản Đại Long.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.
“Không phải chủ tịch công ty bất động sản Đại Long? Não của cậu bị bánh xe nghiền nát rồi sao, nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy ra nghênh đón mà không phải chủ tịch thì chẳng lẽ là cậu?” Trang Hách Nhân tỏ vẻ khinh thường, ngoại trừ chủ tịch công ty bất động sản Đại Long, còn có ai đủ tư cách điều động năm chiếc Rolls-Royce.
“Thật ra thì anh rất thông minh.” Trần Dật Thần thản nhiên cười.
Trang Hách Nhân nghẹn học, tên khùng này, có phải điên rồi không? hắn ta chỉ nói bừa mà tên ngốc đó tưởng là thật sao.
“Trang tổng, tôi thấy tên nhóc này là bị dọa sợ nên bắt đầu nói nhảm rồi.” Lâm Đại Dũng cười khẩy nói, với bộ đồ trên người Trần Dật Thần, đến công trường khuân gạch còn thấy khó coi nữa là thì sao có thể khiến cho cấp lãnh đạo của công ty bất động sản Đại Long tới đón chứ.
Trang Hách Nhân bĩu môi, nói: “Hóa ra chút xíu can đảm đó của cậu mới có bấy nhiêu đã bị dọa cho tè trong quần rồi.”
Trần Dật Thần thở dài: “Anh thật không tin bọn họ tới đón tôi sao?”
“Nếu bọn họ tới đón anh thì tôi sẽ ăn luôn cái bóng đèn.” Trang Hách Nhân chỉ chỉ đèn đường bên cạnh, châm chọc nói.
Trần Dật Thần mỉm cười: “Chỉ sợ răng của anh không đủ cứng thôi.”
Vừa dứt lời, đoàn người liền đi về phía bên này.
Người đứng đầu là một phụ nữ cao gợi cảm, mặc váy bó sát, đi tất đen và mái tóc đen bới cao. Cô ta rất biết ăn mặc, để lộ ra những vị trí gợi cảm làm nổi bật vẻ đẹp của một người phụ nữ thành thị.
“Chết tiệt! Kiều Tiêu Nguyệt! Giám đốc điều hành của công ty bất động sản Đại Long!”
“Đây là một trong mười người đẹp hàng đầu ở Kim Lăng. Thường ngày là rồng thấy đầu không thấy đuôi. Hôm nay làm sao lại xuất hiện nhỉ.”
“Rốt cuộc người có thể khiến người đẹp Kiều làm ra cảnh tượng đón tiếp hoành tráng như vậy là ai?!”
“Phỏng chừng đúng thật là chủ tịch công ty bất động sản Đại Long.”
Không ít người qua đường cũng nghĩ như Trang Hách Nhân nhưng hầu hết mọi người đều không biết Kiều Tiêu Nguyệt là ai, điều duy nhất mà những người qua đường này có thể làm là lấy điện thoại di động của họ ra, điên cuồng quay lại rồi gửi post lên vòng bạn bè.
Nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Kiều Tiêu Nguyệt cùng vòng eo thon thả như rắn nước, Trang Hách Nhân không khỏi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy bụng dưới có chút nóng, một siêu phẩm như vậy, cả đời này hắn ta cũng không chạm tay vào được nhưng những suy nghĩ đen tối trong đầu thì không thể không có.
“Anh họ.” Trang Hách Nhân tiến lên vài bước và tươi cười chào hỏi.
Chu Cảnh Văn là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, đeo kính, trên người toát ra thần thái không giận mà uy, nhìn thấy Trang Hách Nhân, chỉ nhíu mày nói: “Cậu đến đây làm gì?”
“Anh họ, không có gì. Chỉ là có hai thằng không biết trời cao đất dày, chọc giận em trên xe lửa nên em ở đây dạy chúng một bài học.” Trang Hách Nhân cười giả lả.
“Uhm.” Chu Cảnh Văn khẽ gật đầu, dặn dò:”Ra tay cẩn thận, đừng để chết người.”
“Anh họ yên tâm, em biết mà.” Trang Hách Nhân vội hỏi.
“Đúng rồi, anh họ, công ty của anh rầm rộ như vậy, có phải sắp đón chủ tịch công ty không?” Trang Hách Nhân hỏi.
Chu Cảnh Văn lắc đầu, nói: “Không phải, là một người khác.”
“Còn có người khác sao?” Trang Hách Nhân ngẩn người, lập tức trong đầu hiện ra một ý nghĩ không thể tin được, sẽ không phải là đón tên nhóc đó chứ?
Tuy nhiên, trong vòng nửa giây ý tưởng đó đã bị chính Trang Hách Nhân phủ định, tên ngu ngốc này nếu có cơ lớn như vậy thì sẽ đi tàu.
“Làm sao vậy?” Như nhìn thấy biểu hiện của Trang Hách Nhân là lạ, Chu Cảnh Văn nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Trang Hách Nhân lắc lắc đầu, cười nói: “Hai tên không có mắt vừa nãy xúc phạm em trên tàu, trong đó có một tên nói các anh tới đón anh ta, ha ha ha ha, anh họ, anh nói xem có buồn cười không.”
Trang Hách Nhân sau khi nói xong, còn cố ý nhìn thoáng qua biểu cảm của Chu Cảnh Văn nhưng lại phát hiện Chu Cảnh Văn không có cười, ngược lại, hắn ta mở to miệng, chỉ vào Trần Dật Thần đang bị đám người Lâm Đại Dũng vây quanh lắp bắp: “Hách… Hách Nhân, người không có mắt mà cậu nói sẽ không phải là anh ta chứ?”
Nhìn thấy ngón tay của Chu Tịnh Văn run lên, nụ cười trên mặt Trang Hách Nhân hoàn toàn đông cứng.
“Cậu… Cậu nói đi.” Giọng nói của Chu Cảnh Văn có chút run rẩy, cho dù trong lòng anh đã đoán được nhưng anh vẫn không muốn tin. Cái tên không có mắt mà Trang Hách Nhân nói chính là người khiến cho toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty ra nghênh đón.
Trang Hách Nhân nuốt nước bọt, hỏi: “Anh họ, người trong công ty của anh có khi nào nhầm không, cái tên có mắt như mù đó chỉ là một công nhân đến Kim Lăng tìm việc.”
“Bốp!”
Một cái tát cực kỳ mạnh in trên khuôn mặt béo phì củaTrang Hách Nhân, khiến cho cái mặt nọng của hắn ta rung rinh.
“Công nhân cái quần què! Trang Hách Nhân, thằng ngu, tôi đánh chết mẹ cậu!” Đôi mắt của Chu Cảnh Văn đỏ như máu, công nhận con mẹ nó, giám đốc điều hành công ty Kiều Tiêu Nguyệt cũng phải khom lưng cúi người trước mặt người ta nữa là.
Cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y Y cũng tái mét, cô ta biết Kiều Tiêu Nguyệt, ngay cả ông nội cô cũng khen ngợi Kiều Tiêu Nguyệt, cô cảm thấy Kiều Tiêu Nguyệt hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ vương trong giới kinh doanh, cô ta cũng noi theo Kiều Tiêu Nguyệt mà học tập, lấy Kiều Tiêu Nguyệt làm gương.
Nhưng bây giờ, tấm gương mà cô ấy muốn học hỏi lại đang cúi người với kẻ mà cô ta xem thường!
Tâm trí của Liễu Y Y bị đả kích dữ dội, chuyện gì đã xảy ra với thế giới này vậy?
“Cậu chủ Trần, tôi xin lỗi vì đã đến muộn.” Kiều Tiêu Nguyệt cung kính nói, cô ta là một quản lý chuyên nghiệp do nhà họ Trần đào tạo, thân phận của cô ấy không khác gì một người hầu của nhà họ Trần, sản nghiệp của nhà họ Trần ở Kim Lăng là do cô ta phụ trách, người thừa kế tương lai của nhà họ Trần tới Kim Lăng thì cô ta dĩ nhiên phải làm chủ, ra mặt nghênh đón.
“Không sao, tôi cũng vừa đến.” Trần Dật Thần thản nhiên cười nói.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Đại Dũng cùng mấy gã to lớn vừa rồi còn mắng mèo chửi chó lúc này trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, ngay cả bắp chân cũng đều đang run lên.
“Cậu chủ Trần, những người này…” Đôi mắt đẹp của Kiều Tiêu Nguyệt dời về phía mấy người Lâm Đại Dũng, có thể nắm quyền điều hành công ty bất động sản Đại Long thì hiển nhiên ánh mắt của cô ta rất tinh tường, cho nên thực rõ ràng có thể nhìn ra đám người Lâm Đại Dũng này là tới gây chuyện với Trần Dật Thần.
Tác giả :
Lư Lai Phật Tổ