Đỉnh Cấp Rể Quý
Chương 74: Tiểu vương tử dương cầm
Tâm tình của Từ Dao lúc này rất phức tạp, cô ta đã ở cùng một chỗ, được Trần Dật thần cứu hai lần.
Từ Dao lặng lẽ thở dài, ngày xưa người đó chỉ là một kẻ vô dụng, từ khi nào lại có bản lĩnh như vậy, ngay cả loại người không sợ trời không sợ đất như Cố Minh Sâm cũng cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh.
Hơn nữa lần này, anh còn vì mình đắc tội với nhà họ Bạch ở Kim Lăng, phần nhân tình này, cô ta nên lấy gì để trả đây?
“Cô Từ, hay là tôi đưa cô đến bệnh viện trước?” Cố Minh Sâm dò hỏi, vết thương của Từ Dao không nặng, nhưng bởi vì có quan hệ với Trần Dật Thần, ông ta lại rất cẩn thận đối đãi.
“Không cần nữa, tôi không sao.” Từ Dao lắc đầu, cô ta không có yếu ớt như vậy.
Vừa dứt lời, Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần liền đến nơi.
“Dao, cậu không sao chứ!” Nhìn thấy trán của Từ Dao chảy máu, Hạ Nhược Y không khỏi sửng sốt.
“Nhược Y, tớ không sao.” Từ Dao miễn cưỡng mỉm cười khẽ lắc đầu, mắt có hơi đỏ, suy cho cùng, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, khi đối mặt với loại tình cảnh đó, sao có thể thật sự một chút cảm giác gì cũng không có chứ.
Nếu không phải là Trần Dật Thần gọi Cố Minh Sâm đến, sợ rằng cô ta bây giờ đã là một thi thể rồi.
“Dao, có phải ông ta làm gì rồi không?” Sắc mặt của Hạ Nhược Y bất thiện nhìn sang Cố Minh Sâm, còn tưởng Cố Minh Sâm không chết tâm, lại ra tay với Từ Dao.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Cố Minh Sâm lập tức thay đổi, nói: “Cô Hạ, oan uổng quá…”
“Nhược Hạ, không phải Sâm gia, là Sâm gia dẫn người đến cứu tớ.” Từ Dao vội vàng lắc đầu, xem ra Hạ Nhược Y còn không biết, là Trần Dật Thần sai khiến Cố Minh Sâm đến đây.
“Á?” Hạ Nhược Y kinh ngạc há hốc mồm, Cố Minh Sâm cứu Từ Dao, chuyện này rốt cuộc là thế nào, lẽ nào là… Hạ Nhược Y nhìn sang Trần Dật Thần, trừ Trần Dật Thần ra, cô cũng không nghĩ được đến người khác.
“Nhược Y, ông ta chính là người bạn mà anh nói.” Trần Dật Thần cười khổ nói.
“Bạn?” Hạ Nhược Y càng đờ người, Trần Dật Thần sao lại trở thành bạn bè với Cố Minh Sâm, anh không phải lần trước vừa mới giáo huấn Cố Minh Sâm sao?
“Phải phải phải, tôi và cậu… anh Trần là bạn.” Cố Minh Sâm suýt chút nữa lỡ miệng, gọi anh Trần thành cậu Trần.
Hạ Nhược Y càng thêm nghi ngờ, cô sao cảm thấy, ánh mắt Cố Minh Sâm nhìn Trần Minh Sâm, có chơi hoảng hốt, căn bản không giống bạn bè.
“Nhược Y, trước tiên đưa Từ Dao đến bệnh viện đã, anh thấy cô ấy hình như bị thương không nhẹ.” Thấy Hạ Nhược Y hình như có ý muốn hỏi cho rõ ràng vấn đề, Trần Dật Thần vội mở miệng, chuyển chủ đề.
“Ừm, Dao, chúng ta đến bệnh viện đi.” Hạ Nhược Y cũng phản ứng lại, Từ Dao bây giờ còn có vết thương trên người.
“Được.” Từ Dao khẽ nói, có điều trước khi đi, lại liếc nhìn Trần Dật Thần, dường như muốn từ trên mặt Trần Dật Thần nhìn ra điểm gì đó.
Trần Dật Thần mặt mày lại không có biểu cảm gì.
Thấy hai người rời khỏi, Cố Minh Sâm lau mồ lạnh trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Trần…” Cố Minh Sâm khẽ cười, đây là lần thứ ba ông ta gặp Trần Dật Thần, lần nào gặp Trần Dật Thần, trái tim của ông ta đều đập thình thịch, đương nhiên, là bị dọa sợ.
“Chuyện này làm không tệ, tôi nợ ông một cái nhân tình.” Trần Dật Thần mỉm cười nhàn nhạt, nói.
“Cậu Trần, cậu nặng lời rồi, nhân tình không dám nhận, có thể giúp được cậu, là phúc phận của tôi.” Cố Minh Sâm mỉm cười lấy lòng, mặc dù ông ta không biết Trần Dật Thần rốt cuộc có thân phận gì, nhưng có thể khiến Hàn Long cũng cam nguyện làm chó săn, tuyệt đối không đơn giản.
Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Sau này có phiền phức gì có thể gọi điện cho tôi.”
“Được, cậu Trần.” Cố Minh Sâm vội vàng gật đầu, lúc ngẩng đầu lần nữa, Trần Dật Thần đã rời khỏi rồi.
Sau khi đưa Từ Dao đến bệnh viện, Hạ Nhược Y kiên quyết muốn ở lại chăm sóc cho Từ Dao, Trần Dật Thần chỉ có thể một mình về nhà.
Trong phòng bệnh, Từ Dao thở dài, liếc nhìn Hạ Nhược Y, không nhịn được hỏi: “Nhược Y, cậu thật sự hiểu Trần Dật Thần sao?”
“Hả? Cậu tại sao lại hỏi như vậy?” Hạ Nhược Y tò mò hỏi, trước đây Từ Dao mỗi lần gặp Trần Dật Thần, đều phải cãi nhau với Trần Dật Thần vài câu, cảm thấy cô ta và Trần Dật Thần chính là một đôi oan gia, như bây giờ, Từ Dao gặp Trần Dật Thần, lại có ý tránh né.
“Nhược Y, tớ trước đây hình như trách nhầm Trần Dật Thần…” Từ Dao nói.
Hạ Nhược Y nhíu mày.
“Trần Dật Thần không giống kẻ vô dụng như người khác đã nói, ngược lại, anh ta là một người đàn ông can đảm, rất độc lập.” Thần sắc của Từ Dao rất phức tạp, sự phản bội của Tống Quân ngày hôm nay khiến cô ta hoàn toàn ý thức được, cô ta của trước kia, rốt cuộc đã ngu ngốc như thế nào.
Một người đàn ông có vô dụng hay không, không thể chỉ nhìn vào những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, mà phải nhìn vào sự lựa chọn của anh ta khi gặp chuyện lớn.
Tống Quân mà cô ta kỳ vọng, vào thời khắc mấu chốt, không thèm ngoảnh đầu mà vứt cô ta ở lại.
Mà kẻ vô dụng cô ta luôn khinh thường, lại liên tiếp cứu cô ta hai lần.
“Dao, cậu tại sao lại nói như vậy?” Hạ Nhược Y không hiểu, trước đây Từ Dao thấy cô, thì nhất định sẽ ở trước mặt cô nói xấu Trần Dật Thần, lần này chẳng lẽ uống nhầm thuốc.
Từ Dao lắc đầu, cười nói: “Không có gì, sau này cậu nhất định phải trân trọng Trần Dật Thần, bỏ lỡ anh ta, cậu sợ rằng sẽ không gặp được người thứ hai tốt như vậy nữa đâu.”
Từ Dao không có nói chuyện, cô ta bây giờ thật sự có chút ngưỡng mộ Hạ Nhược Y, ngưỡng mộ Hạ Nhược Y có thể gặp được một người đàn ông đem cả thế giới mà cưng chiều cô.
“Chắc chắn rồi.” Khóe môi của Hạ Nhược Y cong lên lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Đúng rồi, Dao, cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi, tớ còn đợi làm phù dâu cho cậu nữa.”
“Tớ không vội, đợi khi nào cậu sinh em bé, tớ sẽ suy nghĩ đến chuyện kết hôn.” Từ Dao chớp mắt nói.
Mặt mày Hạ Nhược Y đỏ ửng, cô đến bây giờ, tiến triển lớn nhất giữa cô và Trần Dật Thần, cũng chỉ là hôn Trần Dật Thần, hơn nữa còn là cô chủ động, sinh con, còn xa lắm…
Sáng hôm sau, Trần Dật Thần mua đồ ăn sáng, đến bệnh viện từ sớm.
Nhưng đi trong hành lang của bệnh viện, Trần Dật Thần lại phát hiện một chuyện kỳ lạ, có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh, thậm chí có vài y tá, sau khi nhìn thấy anh thì mặt mày đỏ ửng.
Trần Dật Thần thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ anh trở nên đẹp trai rồi?
Mãi đến khi vào phòng bệnh, Hạ Nhược Y lấy điện thoại ra, Trần Dật Thần mới biết.
Không phải anh trở nên đẹp trai, mà là livestream tối qua, video anh đánh piano cùng video đánh vệ sĩ của Thẩm Hà Du đã truyền ra ngoài.
Chỉ một buổi tối, hai video này trở nên nổi tiếng trên trang chủ facebook của cả Thương Châu.
Gần như ai ai cũng biết.
Không ít người bị chinh phục bởi đoạn ‘Gửi Alice’ của Trần Dật Thần, trở thành fan của anh, gọi Trần Dật Thần là tiểu vương tử dương cầm.
Cũng có không ít người bị thân thủ của Trần Dật Thần làm cho kinh ngạc, có thể đánh gục mười mấy vệ sĩ, Trần Dật Thần thật sự là kẻ vô dụng như lời đồn khắp Thương Châu sao?
Nhất thời, có không ít người vì Trần Dật Thần mà thấy bất bình, thậm chí có mấy thiếu nữ đến tuổi gả chồng, cao giọng muốn gả cho Trần Dật Thần, để Trần Dật Thần ngày ngày đánh piano cho cô ta.
Điều này khiến Hạ Nhược Y nổi cơn ghen, sáng sớm đã ở để lại mấy vết tím trên chỗ thịt mềm ở trước ngực Trần Dật Thần.
Từ Dao lặng lẽ thở dài, ngày xưa người đó chỉ là một kẻ vô dụng, từ khi nào lại có bản lĩnh như vậy, ngay cả loại người không sợ trời không sợ đất như Cố Minh Sâm cũng cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh.
Hơn nữa lần này, anh còn vì mình đắc tội với nhà họ Bạch ở Kim Lăng, phần nhân tình này, cô ta nên lấy gì để trả đây?
“Cô Từ, hay là tôi đưa cô đến bệnh viện trước?” Cố Minh Sâm dò hỏi, vết thương của Từ Dao không nặng, nhưng bởi vì có quan hệ với Trần Dật Thần, ông ta lại rất cẩn thận đối đãi.
“Không cần nữa, tôi không sao.” Từ Dao lắc đầu, cô ta không có yếu ớt như vậy.
Vừa dứt lời, Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần liền đến nơi.
“Dao, cậu không sao chứ!” Nhìn thấy trán của Từ Dao chảy máu, Hạ Nhược Y không khỏi sửng sốt.
“Nhược Y, tớ không sao.” Từ Dao miễn cưỡng mỉm cười khẽ lắc đầu, mắt có hơi đỏ, suy cho cùng, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, khi đối mặt với loại tình cảnh đó, sao có thể thật sự một chút cảm giác gì cũng không có chứ.
Nếu không phải là Trần Dật Thần gọi Cố Minh Sâm đến, sợ rằng cô ta bây giờ đã là một thi thể rồi.
“Dao, có phải ông ta làm gì rồi không?” Sắc mặt của Hạ Nhược Y bất thiện nhìn sang Cố Minh Sâm, còn tưởng Cố Minh Sâm không chết tâm, lại ra tay với Từ Dao.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Cố Minh Sâm lập tức thay đổi, nói: “Cô Hạ, oan uổng quá…”
“Nhược Hạ, không phải Sâm gia, là Sâm gia dẫn người đến cứu tớ.” Từ Dao vội vàng lắc đầu, xem ra Hạ Nhược Y còn không biết, là Trần Dật Thần sai khiến Cố Minh Sâm đến đây.
“Á?” Hạ Nhược Y kinh ngạc há hốc mồm, Cố Minh Sâm cứu Từ Dao, chuyện này rốt cuộc là thế nào, lẽ nào là… Hạ Nhược Y nhìn sang Trần Dật Thần, trừ Trần Dật Thần ra, cô cũng không nghĩ được đến người khác.
“Nhược Y, ông ta chính là người bạn mà anh nói.” Trần Dật Thần cười khổ nói.
“Bạn?” Hạ Nhược Y càng đờ người, Trần Dật Thần sao lại trở thành bạn bè với Cố Minh Sâm, anh không phải lần trước vừa mới giáo huấn Cố Minh Sâm sao?
“Phải phải phải, tôi và cậu… anh Trần là bạn.” Cố Minh Sâm suýt chút nữa lỡ miệng, gọi anh Trần thành cậu Trần.
Hạ Nhược Y càng thêm nghi ngờ, cô sao cảm thấy, ánh mắt Cố Minh Sâm nhìn Trần Minh Sâm, có chơi hoảng hốt, căn bản không giống bạn bè.
“Nhược Y, trước tiên đưa Từ Dao đến bệnh viện đã, anh thấy cô ấy hình như bị thương không nhẹ.” Thấy Hạ Nhược Y hình như có ý muốn hỏi cho rõ ràng vấn đề, Trần Dật Thần vội mở miệng, chuyển chủ đề.
“Ừm, Dao, chúng ta đến bệnh viện đi.” Hạ Nhược Y cũng phản ứng lại, Từ Dao bây giờ còn có vết thương trên người.
“Được.” Từ Dao khẽ nói, có điều trước khi đi, lại liếc nhìn Trần Dật Thần, dường như muốn từ trên mặt Trần Dật Thần nhìn ra điểm gì đó.
Trần Dật Thần mặt mày lại không có biểu cảm gì.
Thấy hai người rời khỏi, Cố Minh Sâm lau mồ lạnh trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Trần…” Cố Minh Sâm khẽ cười, đây là lần thứ ba ông ta gặp Trần Dật Thần, lần nào gặp Trần Dật Thần, trái tim của ông ta đều đập thình thịch, đương nhiên, là bị dọa sợ.
“Chuyện này làm không tệ, tôi nợ ông một cái nhân tình.” Trần Dật Thần mỉm cười nhàn nhạt, nói.
“Cậu Trần, cậu nặng lời rồi, nhân tình không dám nhận, có thể giúp được cậu, là phúc phận của tôi.” Cố Minh Sâm mỉm cười lấy lòng, mặc dù ông ta không biết Trần Dật Thần rốt cuộc có thân phận gì, nhưng có thể khiến Hàn Long cũng cam nguyện làm chó săn, tuyệt đối không đơn giản.
Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Sau này có phiền phức gì có thể gọi điện cho tôi.”
“Được, cậu Trần.” Cố Minh Sâm vội vàng gật đầu, lúc ngẩng đầu lần nữa, Trần Dật Thần đã rời khỏi rồi.
Sau khi đưa Từ Dao đến bệnh viện, Hạ Nhược Y kiên quyết muốn ở lại chăm sóc cho Từ Dao, Trần Dật Thần chỉ có thể một mình về nhà.
Trong phòng bệnh, Từ Dao thở dài, liếc nhìn Hạ Nhược Y, không nhịn được hỏi: “Nhược Y, cậu thật sự hiểu Trần Dật Thần sao?”
“Hả? Cậu tại sao lại hỏi như vậy?” Hạ Nhược Y tò mò hỏi, trước đây Từ Dao mỗi lần gặp Trần Dật Thần, đều phải cãi nhau với Trần Dật Thần vài câu, cảm thấy cô ta và Trần Dật Thần chính là một đôi oan gia, như bây giờ, Từ Dao gặp Trần Dật Thần, lại có ý tránh né.
“Nhược Y, tớ trước đây hình như trách nhầm Trần Dật Thần…” Từ Dao nói.
Hạ Nhược Y nhíu mày.
“Trần Dật Thần không giống kẻ vô dụng như người khác đã nói, ngược lại, anh ta là một người đàn ông can đảm, rất độc lập.” Thần sắc của Từ Dao rất phức tạp, sự phản bội của Tống Quân ngày hôm nay khiến cô ta hoàn toàn ý thức được, cô ta của trước kia, rốt cuộc đã ngu ngốc như thế nào.
Một người đàn ông có vô dụng hay không, không thể chỉ nhìn vào những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, mà phải nhìn vào sự lựa chọn của anh ta khi gặp chuyện lớn.
Tống Quân mà cô ta kỳ vọng, vào thời khắc mấu chốt, không thèm ngoảnh đầu mà vứt cô ta ở lại.
Mà kẻ vô dụng cô ta luôn khinh thường, lại liên tiếp cứu cô ta hai lần.
“Dao, cậu tại sao lại nói như vậy?” Hạ Nhược Y không hiểu, trước đây Từ Dao thấy cô, thì nhất định sẽ ở trước mặt cô nói xấu Trần Dật Thần, lần này chẳng lẽ uống nhầm thuốc.
Từ Dao lắc đầu, cười nói: “Không có gì, sau này cậu nhất định phải trân trọng Trần Dật Thần, bỏ lỡ anh ta, cậu sợ rằng sẽ không gặp được người thứ hai tốt như vậy nữa đâu.”
Từ Dao không có nói chuyện, cô ta bây giờ thật sự có chút ngưỡng mộ Hạ Nhược Y, ngưỡng mộ Hạ Nhược Y có thể gặp được một người đàn ông đem cả thế giới mà cưng chiều cô.
“Chắc chắn rồi.” Khóe môi của Hạ Nhược Y cong lên lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Đúng rồi, Dao, cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi, tớ còn đợi làm phù dâu cho cậu nữa.”
“Tớ không vội, đợi khi nào cậu sinh em bé, tớ sẽ suy nghĩ đến chuyện kết hôn.” Từ Dao chớp mắt nói.
Mặt mày Hạ Nhược Y đỏ ửng, cô đến bây giờ, tiến triển lớn nhất giữa cô và Trần Dật Thần, cũng chỉ là hôn Trần Dật Thần, hơn nữa còn là cô chủ động, sinh con, còn xa lắm…
Sáng hôm sau, Trần Dật Thần mua đồ ăn sáng, đến bệnh viện từ sớm.
Nhưng đi trong hành lang của bệnh viện, Trần Dật Thần lại phát hiện một chuyện kỳ lạ, có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh, thậm chí có vài y tá, sau khi nhìn thấy anh thì mặt mày đỏ ửng.
Trần Dật Thần thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ anh trở nên đẹp trai rồi?
Mãi đến khi vào phòng bệnh, Hạ Nhược Y lấy điện thoại ra, Trần Dật Thần mới biết.
Không phải anh trở nên đẹp trai, mà là livestream tối qua, video anh đánh piano cùng video đánh vệ sĩ của Thẩm Hà Du đã truyền ra ngoài.
Chỉ một buổi tối, hai video này trở nên nổi tiếng trên trang chủ facebook của cả Thương Châu.
Gần như ai ai cũng biết.
Không ít người bị chinh phục bởi đoạn ‘Gửi Alice’ của Trần Dật Thần, trở thành fan của anh, gọi Trần Dật Thần là tiểu vương tử dương cầm.
Cũng có không ít người bị thân thủ của Trần Dật Thần làm cho kinh ngạc, có thể đánh gục mười mấy vệ sĩ, Trần Dật Thần thật sự là kẻ vô dụng như lời đồn khắp Thương Châu sao?
Nhất thời, có không ít người vì Trần Dật Thần mà thấy bất bình, thậm chí có mấy thiếu nữ đến tuổi gả chồng, cao giọng muốn gả cho Trần Dật Thần, để Trần Dật Thần ngày ngày đánh piano cho cô ta.
Điều này khiến Hạ Nhược Y nổi cơn ghen, sáng sớm đã ở để lại mấy vết tím trên chỗ thịt mềm ở trước ngực Trần Dật Thần.
Tác giả :
Lư Lai Phật Tổ