Đỉnh Cấp Rể Quý
Chương 60: “gửi alice” 2
“Anh nói anh biết piano, vậy thì được thôi, nhưng anh phải nói, tôi chơi piano có vấn đề ở đâu?” Thẩm Hà Du lạnh lùng hỏi, tên ngốc Trần Dật Thần này còn dám giả vờ tài giỏi trước mặt mình, ông đây không phải là không biết lai lịch của anh, chỉ là một tên shipper, piano là một loại tài nghệ tốn không biết bao nhiêu tiền để trau dồi, làm sao anh có thể chạm vào được chứ?
Hạ Nhược Y khẽ cau mày, cô cảm thấy Trần Dật Thần có lẽ đã bị tính khí của Thẩm Hà Du lấn át một chút, cô và Trần Dật Thần đã sống với nhau ba năm, vì vậy cô đương nhiên biết Trần Dật Thần chưa từng chạm vào đàn piano, huống chi là hiểu.
Cho dù Trần Dật Thần hiểu, e rằng anh cũng không hiểu sâu lắm, nhưng trình độ của Thẩm Hà Du thì lại cao đến mức hầu hết mọi người đều không thể nghe thấy là Thẩm Hà Du chơi có vấn đề.
Hiện tại Trần Dật Thần nói như vậy, chỉ sợ anh sẽ tự rước lấy nhục nhã.
“Thực sự muốn tôi nói sao?” Trần Dật Thần nheo mắt hỏi.
“Nói!”
Trần Dật Thần thở dài, đây là anh ép tôi, không phải tôi muốn nói.
“Hoặc anh là đang giả vờ tài giỏi, anh hoàn toàn không hiểu gì về piano…”
Ngay khi Thẩm Hà Du vừa chế nhạo được hai câu, giọng nói yếu ớt của Trần Dật Thần vang lên: “Khúc nhạc dạo là La thứ, Sol trưởng, anh chơi chậm, còn ở giữa là âm thứ 7 và âm thứ 9, hai âm tiết này hoàn toàn thừa, tay của anh quá tệ nên anh vừa đánh sai…”
Ngay khi Trần Dật Thần nói, sắc mặt Thẩm Hà Du thay đổi, anh ta biết rất rõ những gì Trần Dật Thần nói là đúng!
Anh ta thực sự đã đánh sai đoạn dạo đầu của La thứ và Sol trưởng!
Điều khiến Thẩm Hà Du càng không thể chấp nhận được chính là miệng của Trần Dật Thần giống như một phát súng nối tiếp, bắn hết phát này đến phát súng khác, trong nháy mắt đã nói ra cả tá lỗi của anh ta!
Trong số đó, hầu hết đều là sai lầm thực sự của anh ta, thậm chí có một số ít mà anh ta thậm chí còn không nhận ra!
Sắc mặt Thẩm Hà Du dần trở nên tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tên rác rưởi này, sao anh lại nhìn ra được? Chẳng lẽ anh ta thật sự biết đàn, nhưng dù có biết thì cũng không thể biết nhiều như vậy.
Biết đấy, cho dù là giáo viên của anh ta, nghe anh ta chơi một bản nhạc, cũng không thể nhìn ra được nhiều lỗi như vậy.
Chẳng lẽ trình độ piano của Trần Dật Thần còn sâu hơn người thầy dạy piano Hoa Duệ của anh ta sao?
Thẩm Hà Du đột nhiên có một ý nghĩ như vậy trong đầu, nhưng thậm chí ngay cả chính anh ta cũng không thể chấp nhận.
“Anh có muốn tôi tiếp tục không?” Trần Dật Thần mỉa mai hỏi, anh chỉ mới nói ra mấy chục sai lầm của Thẩm Hà Du, đằng sau còn có ít nhất 20 cái, nhưng anh lại lười tiếp tục.
“Sao… sao anh lại nhìn ra được?” Thẩm Hà Du nuốt nước bọt, vẫn có chút khó tin.
“Trình của anh tệ như vậy, người biết đàn đều có thể nhìn ra được.” Trần Dật Thần cười khinh thường.
“Cái khỉ ấy! Trình độ của ông đây tệ chỗ nào?” Mặt Thẩm Hà Du đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, tài nghệ đáng tự hào nhất của anh ta lại bị người ta nói tệ, làm sao mà chịu được?
Trần Dật Thần lắc đầu nói: “Anh không muốn thừa nhận tôi cũng không còn cách nào, trong mắt tôi, trình độ của anh thật sự rất tệ.”
Hạ Nhược Y khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, Trần Dật Thần quả thực… rất hiểu đàn!
Mà nhìn sự tự tin của anh bây giờ, rõ ràng không phải là hiểu biết bình thường, trình độ của anh ít nhất cũng hơn Thẩm Hà Du gấp mười lần!
Người đàn ông trước mặt này thực sự chỉ là một shipper thôi sao?
Phòng truyền hình trực tiếp cũng bùng nổ trở lại.
“Tên phế vật đáng chết này, thế mà lại dám nói trình độ của Thẩm thiếu tệ, ai cho anh ta cái dũng khí đó sao?”
“Một tên shipper chỉ e là chưa bao giờ chạm vào đàn piano, dựa vào cái thá gì mà dám chất vấn Thẩm thiếu chứ?”
“Tuy nhiên, các anh nhìn bộ dạng của Thẩm thiếu đi, có vẻ những sai lầm được tên rác rưởi này đề cập, Thẩm thiếu là thật sự có tồn tại.”
Tất nhiên cũng có khán giả giúp Trần Dật Thần nói, nhưng ngay sau khi tiếng mưa đạn này phát ra, đã bị những tiếng mưa đạn khác mắng chửi Trần Dật Thần che đậy.
“Anh nói trình độ của ông đây tệ, vậy còn anh thì sao? Trình độ của anh là thế nào?” Thẩm Hà Du hỏi một cách hằn học.
“Trình độ của tôi cũng phải hơn anh gấp mười lần.” Trần Dật Thần hời hợt nói.
“Đánh rắm ấy!” Thẩm Hà Du đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm.
“Đã làm bộ thì làm cho trót đi, lại còn hơn gấp mười lần, sao không nói hẳn hoi là hơn gấp trăm lần.”
“Thẩm Thiếu, để tên rác rưởi này chơi đi, chúng ta phải xem trình độ đàn piano của anh ta có giống với trình độ khoe khoang của anh ta hay không.”
Thẩm Hà Du trông rất ảm đạm: “Anh nói trình độ của anh hơn tôi gấp mười lần, thế anh có dám lên sân khấu chơi một bài cho mọi người xem không?”
Biết đàn và có thể chơi đàn là hai việc khác nhau, Thẩm Hà Du cảm thấy Trần Dật Thần có vẻ có chút năng khiếu về lý thuyết âm nhạc nên có thể nghe được những âm tiết mà người bình thường không thể nghe được, nhưng khi chơi piano thì không cần phải có tài lẻ này.
Muốn chơi tốt đàn piano, không phải chỉ có biết nhạc lý là đủ, còn có cách bấm ngón, nhịp điệu, v.v. một thứ cũng không được thiếu!
“Anh có chắc muốn tôi chơi chứ?” Trần Dật Thần cười hỏi, có vẻ như Thẩm Hà Du này còn chưa bị mình đả kích đủ.
“Chắc chắn!” Thẩm Hà Du nghiến răng nói, anh ta vẫn không tin, anh ta đã học đàn hơn mười năm qua, còn không bằng một tên shipper.
“Được thôi, vậy anh nghe đây, hôm nay tôi sẽ dạy cho anh cách chơi!” Trần Dật Thần tự tin mỉm cười, anh phải trị tên điên Thẩm Hà Du chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này!
“Anh có muốn chơi cùng một điệu với tôi không?” Sắc mặt Thẩm Hà Du lập tức trở nên khó coi vô cùng, Trần Dật Thần hiển nhiên là đã tự tin đến cực điểm, phải biết, đối với khán giả không hiểu âm nhạc, rất khó có thể nghe được sự khác biệt trong cùng một đoạn, trừ khi một bên có thể diễn giải bài hát một cách đầy đủ nhất.
Thể hiện ý cảnh thực của bài hát, điều này có thể khiến mọi người say mê không lối thoát.
Nhưng tất cả những bậc thầy piano nổi tiếng quốc tế có thể đạt được tới trình độ này, hầu hết trong số họ đều đã đắm chìm trong piano từ 50 đến 60 năm. Thẩm Hà Du không tin Trần Dật Thần cũng có thể đạt được trình độ này.
Trần Dật Thần gật đầu, nhẹ nói: “Nếu không chơi cùng một điệu với anh, sao anh có thể biết được trình độ của chính mình tệ đến mức nào!”
Càn rỡ!
Quá đỗi càn rỡ!
Mặt Thẩm Hà Du đỏ bừng, cái thứ rác rưởi này, lấy đâu ra cái dũng khí như vậy?
“Nhược Y, suốt ba năm kết hôn anh hiếm khi cho em được thứ gì, bài hát hôm nay là dành tặng cho em, nếu chơi không hay, xin em cũng đừng ghét bỏ.” Trần Dật Thần nhìn Hạ Nhược Y đầy dịu dàng, Beethoven cả đời chưa kết hôn, nhưng ông ấy cũng có một người phụ nữ ông ấy thích, đó là chủ nhân của bài hát này, cô gái của ông ấy.
Vì vậy, không chỉ là một bản nhạc, đôi khi, nó còn có thể được dùng để bày tỏ tình yêu.
“Em sẽ không chê đâu, chỉ cần là anh đàn, dù là thế nào em cũng đều sẽ thích.” Hạ Nhược Y đỏ mặt, vừa nghe Trần Dật Thần nói xong, lòng cô đã như có con nai tơ chạy loạn, tràn đầy vui sướng.
Bởi vì ý tứ trong lời nói của Trần Dật Thần rất rõ ràng, cô là Alice của anh, là tình yêu duy nhất của anh.
Trong mắt Thẩm Hà Du hiện lên vẻ ghen tị, lúc này anh ta mới hiểu được, dù Trần Dật Thần chơi như thế nào thì anh ta cũng đều sẽ thua, bởi vì Hạ Nhược Y từ đầu đến cuối đều chỉ có Trần Dật Thần trong mắt!
Chỉ e là ngay cả khi Trần Dật Thần đàn như cớt thì Hạ Nhược Y cũng sẽ thích!
Hạ Nhược Y khẽ cau mày, cô cảm thấy Trần Dật Thần có lẽ đã bị tính khí của Thẩm Hà Du lấn át một chút, cô và Trần Dật Thần đã sống với nhau ba năm, vì vậy cô đương nhiên biết Trần Dật Thần chưa từng chạm vào đàn piano, huống chi là hiểu.
Cho dù Trần Dật Thần hiểu, e rằng anh cũng không hiểu sâu lắm, nhưng trình độ của Thẩm Hà Du thì lại cao đến mức hầu hết mọi người đều không thể nghe thấy là Thẩm Hà Du chơi có vấn đề.
Hiện tại Trần Dật Thần nói như vậy, chỉ sợ anh sẽ tự rước lấy nhục nhã.
“Thực sự muốn tôi nói sao?” Trần Dật Thần nheo mắt hỏi.
“Nói!”
Trần Dật Thần thở dài, đây là anh ép tôi, không phải tôi muốn nói.
“Hoặc anh là đang giả vờ tài giỏi, anh hoàn toàn không hiểu gì về piano…”
Ngay khi Thẩm Hà Du vừa chế nhạo được hai câu, giọng nói yếu ớt của Trần Dật Thần vang lên: “Khúc nhạc dạo là La thứ, Sol trưởng, anh chơi chậm, còn ở giữa là âm thứ 7 và âm thứ 9, hai âm tiết này hoàn toàn thừa, tay của anh quá tệ nên anh vừa đánh sai…”
Ngay khi Trần Dật Thần nói, sắc mặt Thẩm Hà Du thay đổi, anh ta biết rất rõ những gì Trần Dật Thần nói là đúng!
Anh ta thực sự đã đánh sai đoạn dạo đầu của La thứ và Sol trưởng!
Điều khiến Thẩm Hà Du càng không thể chấp nhận được chính là miệng của Trần Dật Thần giống như một phát súng nối tiếp, bắn hết phát này đến phát súng khác, trong nháy mắt đã nói ra cả tá lỗi của anh ta!
Trong số đó, hầu hết đều là sai lầm thực sự của anh ta, thậm chí có một số ít mà anh ta thậm chí còn không nhận ra!
Sắc mặt Thẩm Hà Du dần trở nên tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tên rác rưởi này, sao anh lại nhìn ra được? Chẳng lẽ anh ta thật sự biết đàn, nhưng dù có biết thì cũng không thể biết nhiều như vậy.
Biết đấy, cho dù là giáo viên của anh ta, nghe anh ta chơi một bản nhạc, cũng không thể nhìn ra được nhiều lỗi như vậy.
Chẳng lẽ trình độ piano của Trần Dật Thần còn sâu hơn người thầy dạy piano Hoa Duệ của anh ta sao?
Thẩm Hà Du đột nhiên có một ý nghĩ như vậy trong đầu, nhưng thậm chí ngay cả chính anh ta cũng không thể chấp nhận.
“Anh có muốn tôi tiếp tục không?” Trần Dật Thần mỉa mai hỏi, anh chỉ mới nói ra mấy chục sai lầm của Thẩm Hà Du, đằng sau còn có ít nhất 20 cái, nhưng anh lại lười tiếp tục.
“Sao… sao anh lại nhìn ra được?” Thẩm Hà Du nuốt nước bọt, vẫn có chút khó tin.
“Trình của anh tệ như vậy, người biết đàn đều có thể nhìn ra được.” Trần Dật Thần cười khinh thường.
“Cái khỉ ấy! Trình độ của ông đây tệ chỗ nào?” Mặt Thẩm Hà Du đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, tài nghệ đáng tự hào nhất của anh ta lại bị người ta nói tệ, làm sao mà chịu được?
Trần Dật Thần lắc đầu nói: “Anh không muốn thừa nhận tôi cũng không còn cách nào, trong mắt tôi, trình độ của anh thật sự rất tệ.”
Hạ Nhược Y khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, Trần Dật Thần quả thực… rất hiểu đàn!
Mà nhìn sự tự tin của anh bây giờ, rõ ràng không phải là hiểu biết bình thường, trình độ của anh ít nhất cũng hơn Thẩm Hà Du gấp mười lần!
Người đàn ông trước mặt này thực sự chỉ là một shipper thôi sao?
Phòng truyền hình trực tiếp cũng bùng nổ trở lại.
“Tên phế vật đáng chết này, thế mà lại dám nói trình độ của Thẩm thiếu tệ, ai cho anh ta cái dũng khí đó sao?”
“Một tên shipper chỉ e là chưa bao giờ chạm vào đàn piano, dựa vào cái thá gì mà dám chất vấn Thẩm thiếu chứ?”
“Tuy nhiên, các anh nhìn bộ dạng của Thẩm thiếu đi, có vẻ những sai lầm được tên rác rưởi này đề cập, Thẩm thiếu là thật sự có tồn tại.”
Tất nhiên cũng có khán giả giúp Trần Dật Thần nói, nhưng ngay sau khi tiếng mưa đạn này phát ra, đã bị những tiếng mưa đạn khác mắng chửi Trần Dật Thần che đậy.
“Anh nói trình độ của ông đây tệ, vậy còn anh thì sao? Trình độ của anh là thế nào?” Thẩm Hà Du hỏi một cách hằn học.
“Trình độ của tôi cũng phải hơn anh gấp mười lần.” Trần Dật Thần hời hợt nói.
“Đánh rắm ấy!” Thẩm Hà Du đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm.
“Đã làm bộ thì làm cho trót đi, lại còn hơn gấp mười lần, sao không nói hẳn hoi là hơn gấp trăm lần.”
“Thẩm Thiếu, để tên rác rưởi này chơi đi, chúng ta phải xem trình độ đàn piano của anh ta có giống với trình độ khoe khoang của anh ta hay không.”
Thẩm Hà Du trông rất ảm đạm: “Anh nói trình độ của anh hơn tôi gấp mười lần, thế anh có dám lên sân khấu chơi một bài cho mọi người xem không?”
Biết đàn và có thể chơi đàn là hai việc khác nhau, Thẩm Hà Du cảm thấy Trần Dật Thần có vẻ có chút năng khiếu về lý thuyết âm nhạc nên có thể nghe được những âm tiết mà người bình thường không thể nghe được, nhưng khi chơi piano thì không cần phải có tài lẻ này.
Muốn chơi tốt đàn piano, không phải chỉ có biết nhạc lý là đủ, còn có cách bấm ngón, nhịp điệu, v.v. một thứ cũng không được thiếu!
“Anh có chắc muốn tôi chơi chứ?” Trần Dật Thần cười hỏi, có vẻ như Thẩm Hà Du này còn chưa bị mình đả kích đủ.
“Chắc chắn!” Thẩm Hà Du nghiến răng nói, anh ta vẫn không tin, anh ta đã học đàn hơn mười năm qua, còn không bằng một tên shipper.
“Được thôi, vậy anh nghe đây, hôm nay tôi sẽ dạy cho anh cách chơi!” Trần Dật Thần tự tin mỉm cười, anh phải trị tên điên Thẩm Hà Du chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này!
“Anh có muốn chơi cùng một điệu với tôi không?” Sắc mặt Thẩm Hà Du lập tức trở nên khó coi vô cùng, Trần Dật Thần hiển nhiên là đã tự tin đến cực điểm, phải biết, đối với khán giả không hiểu âm nhạc, rất khó có thể nghe được sự khác biệt trong cùng một đoạn, trừ khi một bên có thể diễn giải bài hát một cách đầy đủ nhất.
Thể hiện ý cảnh thực của bài hát, điều này có thể khiến mọi người say mê không lối thoát.
Nhưng tất cả những bậc thầy piano nổi tiếng quốc tế có thể đạt được tới trình độ này, hầu hết trong số họ đều đã đắm chìm trong piano từ 50 đến 60 năm. Thẩm Hà Du không tin Trần Dật Thần cũng có thể đạt được trình độ này.
Trần Dật Thần gật đầu, nhẹ nói: “Nếu không chơi cùng một điệu với anh, sao anh có thể biết được trình độ của chính mình tệ đến mức nào!”
Càn rỡ!
Quá đỗi càn rỡ!
Mặt Thẩm Hà Du đỏ bừng, cái thứ rác rưởi này, lấy đâu ra cái dũng khí như vậy?
“Nhược Y, suốt ba năm kết hôn anh hiếm khi cho em được thứ gì, bài hát hôm nay là dành tặng cho em, nếu chơi không hay, xin em cũng đừng ghét bỏ.” Trần Dật Thần nhìn Hạ Nhược Y đầy dịu dàng, Beethoven cả đời chưa kết hôn, nhưng ông ấy cũng có một người phụ nữ ông ấy thích, đó là chủ nhân của bài hát này, cô gái của ông ấy.
Vì vậy, không chỉ là một bản nhạc, đôi khi, nó còn có thể được dùng để bày tỏ tình yêu.
“Em sẽ không chê đâu, chỉ cần là anh đàn, dù là thế nào em cũng đều sẽ thích.” Hạ Nhược Y đỏ mặt, vừa nghe Trần Dật Thần nói xong, lòng cô đã như có con nai tơ chạy loạn, tràn đầy vui sướng.
Bởi vì ý tứ trong lời nói của Trần Dật Thần rất rõ ràng, cô là Alice của anh, là tình yêu duy nhất của anh.
Trong mắt Thẩm Hà Du hiện lên vẻ ghen tị, lúc này anh ta mới hiểu được, dù Trần Dật Thần chơi như thế nào thì anh ta cũng đều sẽ thua, bởi vì Hạ Nhược Y từ đầu đến cuối đều chỉ có Trần Dật Thần trong mắt!
Chỉ e là ngay cả khi Trần Dật Thần đàn như cớt thì Hạ Nhược Y cũng sẽ thích!
Tác giả :
Lư Lai Phật Tổ