Đỉnh Cấp Rể Quý
Chương 41: Không được đánh trả? !
Nhưng khuôn mặt Lâm Như Tuệ lúc này đã giống như bầu trời u ám, Audi A6 là xe hạng sang giá hơn một tỉ rưỡi vậy mà lại mua cho cái tên giao thức ăn rác rưởi Trần Dật Thần này đi, đây không phải lãng phí thì là cái gì.
“Tiền của hai đứa từ đâu mà có?” Lâm Như Tuệ cắn răng la hét hỏi.
Mẹ con Tôn Hồng đứng ở bên cạnh lúc này đã trợn mắt há hốc mồm, ầm ĩ nửa ngày hóa ra cái đồ bỏ đi Trần Dật Thần này lại giấu diếm Lâm Như Tuệ mua xe, lần này lại có trò hay để xem rồi.
“Mẹ, tiền do chính Trần Dật Thần kiếm.” Hạ Nhược Y mặt không đỏ tìm không đập nói dối.
Trong lòng Trần Dật Thần không khỏi cảm thấy ấm áp, anh biết rõ Hạ Nhược Y nói như vậy là vì giữ mặt mũi cho mình nhưng loại người sành sỏi như Lâm Như Tuệ lại không phải dễ lừa như vậy.
Quả nhiên Lâm Như Tuệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Nhược Y một cái, nói: “Con coi mẹ là kẻ ngu sao? Trần Dật Thần nó chỉ là một thằng giao đồ ăn lương mỗi tháng có mười lăm mười tám triệu thôi, cho dù nó có giao đồ ăn mười năm thì cũng mua không nổi một chiếc Audi A6 đâu.”
“Nhược Y, con thành thật nói cho mẹ biết có phải tên rác rưởi Trần Dật Thần này mê hoặc con bảo con đi tham ô tiền hạng mục công trình núi Ngọc Tuyền hay không?”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?!” Hạ Nhược Y hơi tức giận, Lâm Như Tuệ nói như vậy là hoàn toàn coi Trần Dật Thần như tiểu nhân rồi.
“Không phải tiền của công trình núi Ngọc Tuyền vậy hai đứa lấy tiền ở đâu ra!” Lâm Như Tuệ nghiêm nghị nói, nếu như Trần Dật Thần thật sự vì ham muốn của bản thân mà bảo Hạ Nhược Y đi tham ô tiền công trình núi Ngọc Tuyền vậy thì bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Dật Thần.
“Tiền này là Cố Minh Sâm bồi thường cho con.” Chuyện đã tới nước này nên Hạ Nhược Y cũng không thể giấu được nữa mà chỉ có thể đem chuyện xảy ra ngày hôm qua ở Cổ Nguyệt Sơn Trang nói lại một lần nữa.
Sau khi nghe xong mặt mũi Lâm Như Tuệ tràn đầy nghi ngờ, Cố Minh Sâm đã bồi thường tiền cho Hạ Nhược Y còn thường một lần những chín tỉ?
Hai mắt mẹ con Tôn Hồng sáng rực lên, tuy hai người không biết Cố Minh Sâm là ai nhưng hai người bọn họ lại nghe được trong tay Hạ Nhược Y đang có bốn tỉ rưỡi! Dù đã bỏ ra một tỉ rưỡi mua chiếc Audi A6 bỏ kia thì cũng vẫn còn lại tầm ba tỉ nữa!
Trong chốc lát hô hấp của hai người đều trở nên nặng nề hơn.
“Cố Minh Sâm thật sự cho con và Từ Dao chín tỉ ư?” Lâm Như Tuệ hỏi lại một lần nữa.
Hạ Nhược Y nhẹ gật đầu.
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Hạ Nhược Y Lâm Như Tuệ lại vô cùng nổi giận, nếu như hôm nay hai mẹ con Tôn Hồng không tới đây thì chỉ sợ Hạ Nhược Y sẽ giấu diếm bà ta chuyện này, là bốn tỉ tưỡi đấy.
Trước kia Hạ Nhược Y tuyệt đối không bao giờ như vậy, nhất định là Trần Dật Thần muốn nuốt riêng bốn tỉ rưỡi này cho nên đã giật dây Hạ Nhược Y giấu diếm bà ta rồi. Sau khi nghĩ rõ ràng thì sự chán ghét của Lâm Như Tuệ đối với Trần Dật Thần đã lập tức đạt đến mức cực hạn.
“Tại sao con lại mua xe cho Trần Dật Thần?! Con không biết bây giờ trong nhà đang khó khăn như thế nào à! Trần Dật Thần chỉ là một người giao đồ ăn thôi nó có thể lái nổi xe tốt như vậy sao!” Lâm Như Tuệ quát tháo với Hạ Nhược Y.
Quát xong, ánh mắt chán ghét của bà ta lại dời về phía Trần Dật Thần: “Còn cả anh nữa Trần Dật Thần, tốt nhất là anh hãy thu lại cái tâm tư nực cười của mình lại đi! Anh ăn của nhà chúng tôi dùng của nhà chúng tôi tôi đều không ngại nhưng nếu như anh dám để mỡ heo làm mê muội tâm trí lừa gạt tiền của Nhược Y nhà chúng tôi thì anh hãy cút ra khỏi nhà họ Hạ cho tôi! Nhà họ Hạ chúng tôi không nuôi thứ sói mắt trắng như anh!”
Lời nói này của Lâm Như Tuệ rất quá đáng nên dù tính tình của Trần Dật Thần rất tốt nhưng cũng vẫn bị tức giận không nhẹ, mình đường đường là người thừa kế hạng nhất của nhà giàu có Hoa Hạ mà còn cần phải lừa tiền của vợ mình à?!
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, xe này là con tự nguyện mua cho Trần Dật Thần.” Hạ Nhược Y sắp tức tới phát khóc, cô không ngờ mình có ý tốt mua cho Trần Dật Thần chiếc xe mà trong mắt Lâm Như Tuệ lại biến thành Trần Dật Thần vì tư lợi lừa đảo.
“Câm miệng!” Lâm Như Tuệ hung hăng trừng Hạ Nhược Y một cái, nói: “Trong mắt con còn có người mẹ này nữa không!”
“Trần Dật Thần, tôi không quan tâm anh dùng biện pháp gì nhưng ngày mai anh phải đem trả lại chiếc xe này rồi đem một tỉ rưỡi anh lừa gạt Nhược Y kia trả lại cho tôi nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh phải đẹp mặt!” Lâm Như Tuệ không buông tha nói, đây chính là một tỉ rưỡi đấy, đem mua xe cho cái tên phế vật Trần Dật Thần này so với tiêu lên trên người con chó có cái gì khác nhau đâu.
“Ôi, Lâm Như Tuệ, bà nghĩ cái gì thế, chuyện giữa tôi và Trần Dật Thần còn chưa giải quyết xong đâu, một tỉ rưỡi kia nếu phải trả thì cũng là trả lại cho tôi!” Không đợi Trần Dật Thần kịp nói cái gì thì Tôn Hồng đã đứng dậy nói trước.
“Chuyện của nhà chúng tôi thì có liên quan gì tới bà?!” Lâm Như Tuệ nghe nói như thế lập tức liền tức điên lên, cái con sói mắt trắng Trần Dật Thần này còn chưa giải quyết được thế mà Tôn Hồng lại còn muốn đòi một tỉ rưỡi.
“Lâm Như Tuệ, sao bà có thể nói như vậy!” Tôn Hồng cũng là hạng người không dễ dàng buông tha cho người khác, lúc này hai tay bà ta chống nạnh, lông mày dựng thẳng lên: “Lâm Như Tuệ, lời tôi vừa nói bà không nghe rõ đúng không! Trần Dật Thần con rể bà lái xe suýt nữa thì đâm chết tôi hơn nữa nó lại còn đánh tôi và con trai tôi nữa, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”
“Con trai, con để cho mợ ba con nhìn xem Trần Dật Thần đã đánh con như thế nào đi.”
Tôn Hồng vừa dứt lời thì Lâm Quốc Đại đã vén quần áo lên để lộ ra hàng loạt những vết xanh xanh tím tím trên người anh ta, những vết thương này có một phần thật sự là do Trần Dật Thần quật qua vai ngã xuống nhưng nhiều hơn chính là do trên đường tới đây Tôn Hồng đã cố ý bóp ra để tạo bằng chứng giả với Lâm Như Tuệ khiến cho bà ta nghĩ rằng Lâm Quốc Đại bị thương rất nghiêm trọng.
Quả nhiên sau khi xem xét vết thương xong, sắc mặt Lâm Như Tuệ lại càng thêm âm trầm hơn.
“Chị dâu, chị đừng nói giỡn như vậy, sao tên rác rưởi Trần Dật Thần này lại có thể đánh Quốc Đại thành cái dạng này được chứ.” Lâm Như Tuệ nói, bà ta cũng không phải người ngu ngốc, chuyện của Lâm Quốc Đại ít nhiều gì thì bà ta cũng đã được nghe qua một chút, nếu nói Lâm Quốc Đại đánh Trần Dật Thần thành cái dạng này bà ta còn tin chứ bà ta không tin là Trần Dật Thần lại có thể đánh Lâm Quốc Đại thành cái dạng này được.
“Lâm Như Tuệ, bà có ý gì! Chẳng lẽ tôi lại đi lừa gạt bà à! Lúc ấy ở đó có nhiều người cũng nhìn thấy chính là Trần Dật Thần đánh con trai của tôi, bà đừng hòng mà chơi xấu được tôi.” Tôn Hồng kêu lên.
Lâm Như Tuệ nhìn về phía Trần Dật Thần mà Trần Dật Thần cũng không hề phủ nhận: “Là con đánh.”
Lần này đến lượt Lâm Như Tuệ kinh sợ, tên rác rưởi Trần Dật Thần này đánh nhau giỏi như vậy à?
Mặt mũi Tôn Hồng tràn đầy đắc ý: “Bà nghe rõ chưa Lâm Như Tuệ, không phải chị dâu muốn lừa tiền của bà mà là tên rác rưởi Trần Dật Thần này thật sự đã đánh con trai tôi.”
“Mẹ, mẹ đừng mợ ấy nói bậy, lúc ấy là mợ ấy giả vờ bị xe đâm vào để ăn vạ còn Lâm Quốc Đại thì cùng một phe với mợ ấy, bọn họ ra tay với Trần Dật Thần trước nên Trần Dật Thần mới phản kích lại.” Hạ Nhược Y giải thích.
“Quốc Đại đánh nó thì nó không biết chịu đòn à mà phải ra tay đánh lại?” Lâm Như Tuệ lạnh lùng nói, mặc dù bà ta biết Hạ Nhược Y nói tám chín phần mười là sự thật rồi nhưng cho dù như thế nào thì Trần Dật Thần cũng không được ra tay với Lâm Quốc Đại và Tôn Hồng, với tính cách chua ngoa của Tôn Hồng thì chắc chắn sẽ quấy nhiễu cho nhà họ Hạ gà chó cũng không được yên.
Tại sao lại đánh trả lại à? Trần Dật Thần cắn răng, nếu Lâm Như Tuệ không phải là mẹ của Hạ Nhược Y thì chắc chắn anh sẽ xông lên cho Lâm Như Tuệ một cái tát rồi, anh không ngờ Lâm Như Tuệ lại là người không nói lý lẽ đến mức này, người khác đánh anh lại còn không cho anh được đánh trả lại nữa, chẳng lẽ bà ta coi Trần Dật Thần anh thấp hèn như vậy sao?!
“Mẹ, mẹ khiến con cảm thấy quá thất vọng!”
Hạ Nhược Y giận dữ hét lên, lời này của Lâm Như Tuệ cũng khiến cho cô thất vọng đau khổ không thôi, bất kể nói thế nào thì Trần Dật Thần cũng là chồng của cô nhưng ở trong lòng Lâm Như Tuệ thì Trần Dật Thần lại không đáng một đồng như vậy, ngay cả bị người ta đánh cũng không được đánh trả lại.
“Tiền của hai đứa từ đâu mà có?” Lâm Như Tuệ cắn răng la hét hỏi.
Mẹ con Tôn Hồng đứng ở bên cạnh lúc này đã trợn mắt há hốc mồm, ầm ĩ nửa ngày hóa ra cái đồ bỏ đi Trần Dật Thần này lại giấu diếm Lâm Như Tuệ mua xe, lần này lại có trò hay để xem rồi.
“Mẹ, tiền do chính Trần Dật Thần kiếm.” Hạ Nhược Y mặt không đỏ tìm không đập nói dối.
Trong lòng Trần Dật Thần không khỏi cảm thấy ấm áp, anh biết rõ Hạ Nhược Y nói như vậy là vì giữ mặt mũi cho mình nhưng loại người sành sỏi như Lâm Như Tuệ lại không phải dễ lừa như vậy.
Quả nhiên Lâm Như Tuệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Nhược Y một cái, nói: “Con coi mẹ là kẻ ngu sao? Trần Dật Thần nó chỉ là một thằng giao đồ ăn lương mỗi tháng có mười lăm mười tám triệu thôi, cho dù nó có giao đồ ăn mười năm thì cũng mua không nổi một chiếc Audi A6 đâu.”
“Nhược Y, con thành thật nói cho mẹ biết có phải tên rác rưởi Trần Dật Thần này mê hoặc con bảo con đi tham ô tiền hạng mục công trình núi Ngọc Tuyền hay không?”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?!” Hạ Nhược Y hơi tức giận, Lâm Như Tuệ nói như vậy là hoàn toàn coi Trần Dật Thần như tiểu nhân rồi.
“Không phải tiền của công trình núi Ngọc Tuyền vậy hai đứa lấy tiền ở đâu ra!” Lâm Như Tuệ nghiêm nghị nói, nếu như Trần Dật Thần thật sự vì ham muốn của bản thân mà bảo Hạ Nhược Y đi tham ô tiền công trình núi Ngọc Tuyền vậy thì bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Dật Thần.
“Tiền này là Cố Minh Sâm bồi thường cho con.” Chuyện đã tới nước này nên Hạ Nhược Y cũng không thể giấu được nữa mà chỉ có thể đem chuyện xảy ra ngày hôm qua ở Cổ Nguyệt Sơn Trang nói lại một lần nữa.
Sau khi nghe xong mặt mũi Lâm Như Tuệ tràn đầy nghi ngờ, Cố Minh Sâm đã bồi thường tiền cho Hạ Nhược Y còn thường một lần những chín tỉ?
Hai mắt mẹ con Tôn Hồng sáng rực lên, tuy hai người không biết Cố Minh Sâm là ai nhưng hai người bọn họ lại nghe được trong tay Hạ Nhược Y đang có bốn tỉ rưỡi! Dù đã bỏ ra một tỉ rưỡi mua chiếc Audi A6 bỏ kia thì cũng vẫn còn lại tầm ba tỉ nữa!
Trong chốc lát hô hấp của hai người đều trở nên nặng nề hơn.
“Cố Minh Sâm thật sự cho con và Từ Dao chín tỉ ư?” Lâm Như Tuệ hỏi lại một lần nữa.
Hạ Nhược Y nhẹ gật đầu.
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Hạ Nhược Y Lâm Như Tuệ lại vô cùng nổi giận, nếu như hôm nay hai mẹ con Tôn Hồng không tới đây thì chỉ sợ Hạ Nhược Y sẽ giấu diếm bà ta chuyện này, là bốn tỉ tưỡi đấy.
Trước kia Hạ Nhược Y tuyệt đối không bao giờ như vậy, nhất định là Trần Dật Thần muốn nuốt riêng bốn tỉ rưỡi này cho nên đã giật dây Hạ Nhược Y giấu diếm bà ta rồi. Sau khi nghĩ rõ ràng thì sự chán ghét của Lâm Như Tuệ đối với Trần Dật Thần đã lập tức đạt đến mức cực hạn.
“Tại sao con lại mua xe cho Trần Dật Thần?! Con không biết bây giờ trong nhà đang khó khăn như thế nào à! Trần Dật Thần chỉ là một người giao đồ ăn thôi nó có thể lái nổi xe tốt như vậy sao!” Lâm Như Tuệ quát tháo với Hạ Nhược Y.
Quát xong, ánh mắt chán ghét của bà ta lại dời về phía Trần Dật Thần: “Còn cả anh nữa Trần Dật Thần, tốt nhất là anh hãy thu lại cái tâm tư nực cười của mình lại đi! Anh ăn của nhà chúng tôi dùng của nhà chúng tôi tôi đều không ngại nhưng nếu như anh dám để mỡ heo làm mê muội tâm trí lừa gạt tiền của Nhược Y nhà chúng tôi thì anh hãy cút ra khỏi nhà họ Hạ cho tôi! Nhà họ Hạ chúng tôi không nuôi thứ sói mắt trắng như anh!”
Lời nói này của Lâm Như Tuệ rất quá đáng nên dù tính tình của Trần Dật Thần rất tốt nhưng cũng vẫn bị tức giận không nhẹ, mình đường đường là người thừa kế hạng nhất của nhà giàu có Hoa Hạ mà còn cần phải lừa tiền của vợ mình à?!
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, xe này là con tự nguyện mua cho Trần Dật Thần.” Hạ Nhược Y sắp tức tới phát khóc, cô không ngờ mình có ý tốt mua cho Trần Dật Thần chiếc xe mà trong mắt Lâm Như Tuệ lại biến thành Trần Dật Thần vì tư lợi lừa đảo.
“Câm miệng!” Lâm Như Tuệ hung hăng trừng Hạ Nhược Y một cái, nói: “Trong mắt con còn có người mẹ này nữa không!”
“Trần Dật Thần, tôi không quan tâm anh dùng biện pháp gì nhưng ngày mai anh phải đem trả lại chiếc xe này rồi đem một tỉ rưỡi anh lừa gạt Nhược Y kia trả lại cho tôi nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh phải đẹp mặt!” Lâm Như Tuệ không buông tha nói, đây chính là một tỉ rưỡi đấy, đem mua xe cho cái tên phế vật Trần Dật Thần này so với tiêu lên trên người con chó có cái gì khác nhau đâu.
“Ôi, Lâm Như Tuệ, bà nghĩ cái gì thế, chuyện giữa tôi và Trần Dật Thần còn chưa giải quyết xong đâu, một tỉ rưỡi kia nếu phải trả thì cũng là trả lại cho tôi!” Không đợi Trần Dật Thần kịp nói cái gì thì Tôn Hồng đã đứng dậy nói trước.
“Chuyện của nhà chúng tôi thì có liên quan gì tới bà?!” Lâm Như Tuệ nghe nói như thế lập tức liền tức điên lên, cái con sói mắt trắng Trần Dật Thần này còn chưa giải quyết được thế mà Tôn Hồng lại còn muốn đòi một tỉ rưỡi.
“Lâm Như Tuệ, sao bà có thể nói như vậy!” Tôn Hồng cũng là hạng người không dễ dàng buông tha cho người khác, lúc này hai tay bà ta chống nạnh, lông mày dựng thẳng lên: “Lâm Như Tuệ, lời tôi vừa nói bà không nghe rõ đúng không! Trần Dật Thần con rể bà lái xe suýt nữa thì đâm chết tôi hơn nữa nó lại còn đánh tôi và con trai tôi nữa, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”
“Con trai, con để cho mợ ba con nhìn xem Trần Dật Thần đã đánh con như thế nào đi.”
Tôn Hồng vừa dứt lời thì Lâm Quốc Đại đã vén quần áo lên để lộ ra hàng loạt những vết xanh xanh tím tím trên người anh ta, những vết thương này có một phần thật sự là do Trần Dật Thần quật qua vai ngã xuống nhưng nhiều hơn chính là do trên đường tới đây Tôn Hồng đã cố ý bóp ra để tạo bằng chứng giả với Lâm Như Tuệ khiến cho bà ta nghĩ rằng Lâm Quốc Đại bị thương rất nghiêm trọng.
Quả nhiên sau khi xem xét vết thương xong, sắc mặt Lâm Như Tuệ lại càng thêm âm trầm hơn.
“Chị dâu, chị đừng nói giỡn như vậy, sao tên rác rưởi Trần Dật Thần này lại có thể đánh Quốc Đại thành cái dạng này được chứ.” Lâm Như Tuệ nói, bà ta cũng không phải người ngu ngốc, chuyện của Lâm Quốc Đại ít nhiều gì thì bà ta cũng đã được nghe qua một chút, nếu nói Lâm Quốc Đại đánh Trần Dật Thần thành cái dạng này bà ta còn tin chứ bà ta không tin là Trần Dật Thần lại có thể đánh Lâm Quốc Đại thành cái dạng này được.
“Lâm Như Tuệ, bà có ý gì! Chẳng lẽ tôi lại đi lừa gạt bà à! Lúc ấy ở đó có nhiều người cũng nhìn thấy chính là Trần Dật Thần đánh con trai của tôi, bà đừng hòng mà chơi xấu được tôi.” Tôn Hồng kêu lên.
Lâm Như Tuệ nhìn về phía Trần Dật Thần mà Trần Dật Thần cũng không hề phủ nhận: “Là con đánh.”
Lần này đến lượt Lâm Như Tuệ kinh sợ, tên rác rưởi Trần Dật Thần này đánh nhau giỏi như vậy à?
Mặt mũi Tôn Hồng tràn đầy đắc ý: “Bà nghe rõ chưa Lâm Như Tuệ, không phải chị dâu muốn lừa tiền của bà mà là tên rác rưởi Trần Dật Thần này thật sự đã đánh con trai tôi.”
“Mẹ, mẹ đừng mợ ấy nói bậy, lúc ấy là mợ ấy giả vờ bị xe đâm vào để ăn vạ còn Lâm Quốc Đại thì cùng một phe với mợ ấy, bọn họ ra tay với Trần Dật Thần trước nên Trần Dật Thần mới phản kích lại.” Hạ Nhược Y giải thích.
“Quốc Đại đánh nó thì nó không biết chịu đòn à mà phải ra tay đánh lại?” Lâm Như Tuệ lạnh lùng nói, mặc dù bà ta biết Hạ Nhược Y nói tám chín phần mười là sự thật rồi nhưng cho dù như thế nào thì Trần Dật Thần cũng không được ra tay với Lâm Quốc Đại và Tôn Hồng, với tính cách chua ngoa của Tôn Hồng thì chắc chắn sẽ quấy nhiễu cho nhà họ Hạ gà chó cũng không được yên.
Tại sao lại đánh trả lại à? Trần Dật Thần cắn răng, nếu Lâm Như Tuệ không phải là mẹ của Hạ Nhược Y thì chắc chắn anh sẽ xông lên cho Lâm Như Tuệ một cái tát rồi, anh không ngờ Lâm Như Tuệ lại là người không nói lý lẽ đến mức này, người khác đánh anh lại còn không cho anh được đánh trả lại nữa, chẳng lẽ bà ta coi Trần Dật Thần anh thấp hèn như vậy sao?!
“Mẹ, mẹ khiến con cảm thấy quá thất vọng!”
Hạ Nhược Y giận dữ hét lên, lời này của Lâm Như Tuệ cũng khiến cho cô thất vọng đau khổ không thôi, bất kể nói thế nào thì Trần Dật Thần cũng là chồng của cô nhưng ở trong lòng Lâm Như Tuệ thì Trần Dật Thần lại không đáng một đồng như vậy, ngay cả bị người ta đánh cũng không được đánh trả lại.
Tác giả :
Lư Lai Phật Tổ