Đỉnh Cấp Rể Quý
Chương 101: Chị, sao chị không nói gì
“Đợi lát nữa đến rồi.” Trần Dật Thần nói với vẻ bình tĩnh, chắc hẳn tài xế mà Kiều Tiêu Nguyệt cử đến làm việc cho anh không thể nào không đáng tin cậy như vậy được, có thể có việc khác.
“Đợi một lát? Ha ha ha, đại ca ơi, việc đến nước này rồi mà anh vẫn còn muốn giả vờ à?”
“Tôi thấy anh không có xe thì có, rõ ràng bắt xe sang đây mà vẫn còn nói là tài xế đang đợi bên ngoài, ha ha, giỏi giả vờ thật đấy, Liễu Tử Ngang tôi phục anh ghê.” Liễu Tử Ngang mỉa mai.
Hạ Nhược Y cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, lần này không phải Trần Dật Thần giả vờ giả vịt đấy chứ, nếu như đúng thật là thế thì mất mặt quá đi mất.
Vào lúc này, một chiếc Porsche trắng chạy đến, lúc nhìn thấy biển số xe Porsche, gương mặt Liễu Tử Ngang không khỏi toát ra vẻ vui mừng, cô ta nhìn Trần Dật Thần rồi nhếch môi khinh thường: “Đại ca, mau nhìn xem, tài xế của anh lái Porsche sang đón anh kìa.”
Hạ Nhược Y nhíu mày lại, chiếc Porsche này đến đón Trần Dật Thần à? Sao nhìn không giống chút nào thế?
Chiếc Porsche dừng ngay trước mặt mọi nguời.
Một cô gái xinh xắn với dáng người dong dỏng cao mặc áo sơ mi Gucci bước xuống xe.
Cô ta vừa chuẩn bị tháo cặp kính râm xuống, nhưng một bóng người đập vào tầm mắt khiến cho đồng tử của cô co rút lại.
Sao anh ấy lại ở đây?!!!
Thấy cô gái ấy sững sờ, Liễu Tử Ngang bước về trước một bước, anh ta không khỏi cất tiếng cười: “Sao thế, chị không nhận ra em rồi à?”
Liễu Y Y không nói gì, bây giờ ảnh mắt của cô ta đang dừng trên gương mặt lạnh lùng của Trần Dật Thần, còn có Hạ Nhược Y và Từ Dao bên cạnh anh cũng thu hút không ít sự chú ý.
“Chị?” Liễu Tử Ngang cảm thấy hơi không vui, bình thường chị của mình rất hoạt bát, sao hôm nay lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế này.
“Ờ.” Rốt cuộc Liễu Y Y cũng tỉnh táo lại, nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ, lần trước thái độ của Trần Dật Thần dành cho cô ta không thể nói là thân thiết được, cộng với việc có hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh anh, khiến cho cô ta không dám cất tiếng chào hỏi.
“Chị, sao chị không bảo tài xế lái chiếc Rolls-Royce Holdings trong nhà? Chiếc xe Porsche rách này cũng có thể lái à?” Tuy Liễu Tử Ngang bảo là xe rách, nhưng cách ăn nói của anh ta vẫn đậm vẻ khoe khoang, chỉ sợ rằng người khác không biết nhà mình vẫn còn Rolls-Royce Holdings.
“Ba lái Rolls-Royce Holdings đi rồi.” Liễu Y Y trả lời trong vô thức rồi lập tức quay sang nhìn ba người Trần Dật Thần, cô ta hỏi dò: “Tử Ngang, bọn họ là…bạn của em à?”
“Bạn hả?” Liễu Tử Ngang phì cười mỉa mai: “Chị ơi, làm sao em có thể quen với người bạn ưa giả vờ giả vịt như thế này được.”
“Tử Ngang, em…nói thế là ý gì?” Liễu Y Y biến sắc, cô ta hỏi một cách gượng gạo, tất nhiên cô ta có thể nhận ra sự mỉa mai trong giọng nói của Liễu Tử Ngang, không phải thằng em ngu ngốc của mình đắc tội với Trần Dật Thần đấy chứ?
“Chị à, chị không biết đâu, khi nãy có đồ ngu ngốc mặc đồ còn chưa đến sáu trăm nữa, vừa mới bước vào sân bay đã chém gió với em rằng mình có tài xế riêng, còn có xe sang nữa, kết quả em vừa bước ra, đừng nói là xe, đến rắm còn không thấy đâu. Chị à, có phải người này buồn cười lắm không?” Liễu Tử Ngang bĩu môi.
Buồn cười sao? Ánh mắt Liễu Y Y lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta cảm thấy chẳng buồn cười một chút nào cả, bây giờ trong mắt cô ta, Trần Dật Thần chính là đại diện của ác ma, không ngờ cái đồ ngốc Liễu Tử Ngang nói anh ấy buồn cười.
“Chị, sao chị không nói gì thế?” Liễu Tử Ngang sững sờ, sao chị mình lại tỏ vẻ sợ hãi như thế chứ.
Hạ Nhược Y cũng cảm thấy là lạ, cô là phụ nữ, trước giờ trực giác rất chính xác. Cô thấy ánh mắt Liễu Y Y nhìn Trần Dật Thần có vẻ rất sợ hãi, chắc hai người bọn họ có gì đó với nhau.
Hạ Nhược Y lập tức cảm thấy hơi khó chịu, Trần Dật Thần vừa mới đến Kim Lăng ngày đầu tiên, sẽ không có người quyến rũ anh ấy đấy chứ.
Trên thực thế, bây giờ Trần Dật Thần cũng cảm thấy đau đầu, sao lại gặp phải cô gái ngu ngốc Liễu Y Y này ở đây kia chứ, vào lúc Trần Dật Thần nghĩ cách xem làm sao để hóa giải cảnh tượng trước mắt.
Một chiếc xe Rolls-Royce Holdings đen mang bảng vàng B8888 chạy đến.
“Đm, Rolls-Royce Holdings bốn số 8 hả?” Liễu Tử Ngang trố mắt, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc, anh ta rất am hiểu Rolls-Royce Holdings, bởi vì nhà anh ta cũng có một chiếc nhưng chỉ là loại cơ bản tầm hơn mười lăm tỷ mà thôi.
Nhưng chiếc xe trước mắt lại khác, cho dù là nước sơn hay là nội thất đều là hàng thượng phẩm, giá cả thị trường từ ba mươi sáu tỷ trở nên nhưng số lượng rất ít, làm sao Kim Lăng lại có một chiếc xe sang như thế kia chứ? Hơn nữa biển số xe còn là bốn số 8, số tiền mua biển số này đã đủ để mua Ferrary luôn rồi.
Liễu Tử Ngang cảm thấy hâm mộ không ngớt, nếu như anh ta có chiếc xe sang như thế này có người phụ nữ nào mà không cưa được chứ?
Ý nghĩ ngày vừa mới hiện lên trong đầu Liễu Tử Ngang chưa đến nửa giây, Liễu Tử Ngang lại phát hiện ra một điều, chiếc Rolls-Royce Holdings này dừng ngay trước mặt mình!
“Chị ơi, chiếc xe này là của nhà mình hả?!” Tiếng hít thở của Liễu Tử Ngang trở nên nặng nề, anh ta tỏ vẻ phấn khởi, khi nãy anh ta vừa mong muốn được sở hữu một chiếc Rolls-Royce Holdings thì chiếc Rolls-Royce Holdings đã đậu trước mặt anh ta trong nháy mắt.
Nghe thấy thế, Liễu Y Y ngượng ngùng và tức giận đến nỗi hận không thể đào cái hố dưới đất để chui xuống, con mắt nào của nó thấy chiếc xe này của nhà mình kia chứ?
Không đợi Liễu Y Y lên tiếng. Liễu Tử Ngang đã đi đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce Holdings, chuẩn bị tỉ mỉ quan sát chiếc Rolls-Royce Holdings của ‘mình’ này.
Rồi sau đó, cửa xe mở ra.
Một người đàn ông trung niên đầu lấm tấm mồ hôi chạy lướt qua người Liễu Tử Ngang, tới trước mặt Trần Dật Thần, ông ấy tỏ vẻ hoảng sợ: “Cậu Trần, xin lỗi cậu, khi nãy bụng của tôi hơi khó chịu…”
Ầm!!!
Cậu Trần?!!
Hai chữ này giống hệt như tiếng sét nổ, làm đầu óc Liễu Tử Ngang nổ tung, bước chân của Liễu Tử Ngang khựng lại trong chớp mắt, anh ta chẳng còn nghe rõ những gì tài xế nói sau đó nữa rồi, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ, cậu! Trần!
“Không có gì.” Trần Dật Thần phủi tay, ai mà không có lúc đau bụng chứ, chỉ cần không phạm phải sai lầm về mặt nguyên tắc thì Trần Dật Thần đều có thể tha thứ.
“Cảm ơn cậu Trần!” Tài xế trung niên vội vàng gật đầu rồi tỏ vẻ cảm kích.
Khi nãy lúc ở trên xe, Trần Dật Thần đã dặn dò ông ấy đừng gọi mình là Trần thiếu gia, cứ gọi anh là cậu Trần mà thôi, mặc dù sốt ruột nhưng tài xế trung niên lại không dám quên.
“Đại ca, chiếc xe này…là của anh à?” Liễu Tử Ngang nuốt nước miếng, anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không phải, tôi thuê đó.” Trần Dật Thần lắc đầu, anh tỏ vẻ nghiêm túc.
Suýt nữa Liễu Tử Ngang đã phun ra ngụm máu, thuê à? Ai sẽ cho thuê chiếc xe Rolls-Royce Holdings có biển bốn số 8?
Hạ Nhược Y và Từ Dao tỏ vẻ ngạc nhiên, nếu như biển số xe không phải là bốn số 8 cộng với việc nó là Rolls-Royce Holdings, bọn họ thật sự sẽ tin tưởng lời nói xiên nói quàng của Trần Dật Thần.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ sợ hãi của tài xế trung niên kia kìa, rõ ràng không phải là diễn.
Thế vấn đề đến rồi, chiếc xe Rolls-Royce Holdings của Trần Dật Thần lấy từ đâu ra đấy? Hạ Nhược Y và Từ Dao đưa mắt nhìn nhau, câu hỏi này hiện lên đầu óc bọn họ cùng một lúc.
Liễu Tử Ngang cười gượng: “Đại ca, anh đừng nói đùa nữa, làm sao người mua nổi chiếc xe này lại cho thuê kia chứ.”
“Đợi một lát? Ha ha ha, đại ca ơi, việc đến nước này rồi mà anh vẫn còn muốn giả vờ à?”
“Tôi thấy anh không có xe thì có, rõ ràng bắt xe sang đây mà vẫn còn nói là tài xế đang đợi bên ngoài, ha ha, giỏi giả vờ thật đấy, Liễu Tử Ngang tôi phục anh ghê.” Liễu Tử Ngang mỉa mai.
Hạ Nhược Y cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, lần này không phải Trần Dật Thần giả vờ giả vịt đấy chứ, nếu như đúng thật là thế thì mất mặt quá đi mất.
Vào lúc này, một chiếc Porsche trắng chạy đến, lúc nhìn thấy biển số xe Porsche, gương mặt Liễu Tử Ngang không khỏi toát ra vẻ vui mừng, cô ta nhìn Trần Dật Thần rồi nhếch môi khinh thường: “Đại ca, mau nhìn xem, tài xế của anh lái Porsche sang đón anh kìa.”
Hạ Nhược Y nhíu mày lại, chiếc Porsche này đến đón Trần Dật Thần à? Sao nhìn không giống chút nào thế?
Chiếc Porsche dừng ngay trước mặt mọi nguời.
Một cô gái xinh xắn với dáng người dong dỏng cao mặc áo sơ mi Gucci bước xuống xe.
Cô ta vừa chuẩn bị tháo cặp kính râm xuống, nhưng một bóng người đập vào tầm mắt khiến cho đồng tử của cô co rút lại.
Sao anh ấy lại ở đây?!!!
Thấy cô gái ấy sững sờ, Liễu Tử Ngang bước về trước một bước, anh ta không khỏi cất tiếng cười: “Sao thế, chị không nhận ra em rồi à?”
Liễu Y Y không nói gì, bây giờ ảnh mắt của cô ta đang dừng trên gương mặt lạnh lùng của Trần Dật Thần, còn có Hạ Nhược Y và Từ Dao bên cạnh anh cũng thu hút không ít sự chú ý.
“Chị?” Liễu Tử Ngang cảm thấy hơi không vui, bình thường chị của mình rất hoạt bát, sao hôm nay lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế này.
“Ờ.” Rốt cuộc Liễu Y Y cũng tỉnh táo lại, nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ, lần trước thái độ của Trần Dật Thần dành cho cô ta không thể nói là thân thiết được, cộng với việc có hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh anh, khiến cho cô ta không dám cất tiếng chào hỏi.
“Chị, sao chị không bảo tài xế lái chiếc Rolls-Royce Holdings trong nhà? Chiếc xe Porsche rách này cũng có thể lái à?” Tuy Liễu Tử Ngang bảo là xe rách, nhưng cách ăn nói của anh ta vẫn đậm vẻ khoe khoang, chỉ sợ rằng người khác không biết nhà mình vẫn còn Rolls-Royce Holdings.
“Ba lái Rolls-Royce Holdings đi rồi.” Liễu Y Y trả lời trong vô thức rồi lập tức quay sang nhìn ba người Trần Dật Thần, cô ta hỏi dò: “Tử Ngang, bọn họ là…bạn của em à?”
“Bạn hả?” Liễu Tử Ngang phì cười mỉa mai: “Chị ơi, làm sao em có thể quen với người bạn ưa giả vờ giả vịt như thế này được.”
“Tử Ngang, em…nói thế là ý gì?” Liễu Y Y biến sắc, cô ta hỏi một cách gượng gạo, tất nhiên cô ta có thể nhận ra sự mỉa mai trong giọng nói của Liễu Tử Ngang, không phải thằng em ngu ngốc của mình đắc tội với Trần Dật Thần đấy chứ?
“Chị à, chị không biết đâu, khi nãy có đồ ngu ngốc mặc đồ còn chưa đến sáu trăm nữa, vừa mới bước vào sân bay đã chém gió với em rằng mình có tài xế riêng, còn có xe sang nữa, kết quả em vừa bước ra, đừng nói là xe, đến rắm còn không thấy đâu. Chị à, có phải người này buồn cười lắm không?” Liễu Tử Ngang bĩu môi.
Buồn cười sao? Ánh mắt Liễu Y Y lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta cảm thấy chẳng buồn cười một chút nào cả, bây giờ trong mắt cô ta, Trần Dật Thần chính là đại diện của ác ma, không ngờ cái đồ ngốc Liễu Tử Ngang nói anh ấy buồn cười.
“Chị, sao chị không nói gì thế?” Liễu Tử Ngang sững sờ, sao chị mình lại tỏ vẻ sợ hãi như thế chứ.
Hạ Nhược Y cũng cảm thấy là lạ, cô là phụ nữ, trước giờ trực giác rất chính xác. Cô thấy ánh mắt Liễu Y Y nhìn Trần Dật Thần có vẻ rất sợ hãi, chắc hai người bọn họ có gì đó với nhau.
Hạ Nhược Y lập tức cảm thấy hơi khó chịu, Trần Dật Thần vừa mới đến Kim Lăng ngày đầu tiên, sẽ không có người quyến rũ anh ấy đấy chứ.
Trên thực thế, bây giờ Trần Dật Thần cũng cảm thấy đau đầu, sao lại gặp phải cô gái ngu ngốc Liễu Y Y này ở đây kia chứ, vào lúc Trần Dật Thần nghĩ cách xem làm sao để hóa giải cảnh tượng trước mắt.
Một chiếc xe Rolls-Royce Holdings đen mang bảng vàng B8888 chạy đến.
“Đm, Rolls-Royce Holdings bốn số 8 hả?” Liễu Tử Ngang trố mắt, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc, anh ta rất am hiểu Rolls-Royce Holdings, bởi vì nhà anh ta cũng có một chiếc nhưng chỉ là loại cơ bản tầm hơn mười lăm tỷ mà thôi.
Nhưng chiếc xe trước mắt lại khác, cho dù là nước sơn hay là nội thất đều là hàng thượng phẩm, giá cả thị trường từ ba mươi sáu tỷ trở nên nhưng số lượng rất ít, làm sao Kim Lăng lại có một chiếc xe sang như thế kia chứ? Hơn nữa biển số xe còn là bốn số 8, số tiền mua biển số này đã đủ để mua Ferrary luôn rồi.
Liễu Tử Ngang cảm thấy hâm mộ không ngớt, nếu như anh ta có chiếc xe sang như thế này có người phụ nữ nào mà không cưa được chứ?
Ý nghĩ ngày vừa mới hiện lên trong đầu Liễu Tử Ngang chưa đến nửa giây, Liễu Tử Ngang lại phát hiện ra một điều, chiếc Rolls-Royce Holdings này dừng ngay trước mặt mình!
“Chị ơi, chiếc xe này là của nhà mình hả?!” Tiếng hít thở của Liễu Tử Ngang trở nên nặng nề, anh ta tỏ vẻ phấn khởi, khi nãy anh ta vừa mong muốn được sở hữu một chiếc Rolls-Royce Holdings thì chiếc Rolls-Royce Holdings đã đậu trước mặt anh ta trong nháy mắt.
Nghe thấy thế, Liễu Y Y ngượng ngùng và tức giận đến nỗi hận không thể đào cái hố dưới đất để chui xuống, con mắt nào của nó thấy chiếc xe này của nhà mình kia chứ?
Không đợi Liễu Y Y lên tiếng. Liễu Tử Ngang đã đi đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce Holdings, chuẩn bị tỉ mỉ quan sát chiếc Rolls-Royce Holdings của ‘mình’ này.
Rồi sau đó, cửa xe mở ra.
Một người đàn ông trung niên đầu lấm tấm mồ hôi chạy lướt qua người Liễu Tử Ngang, tới trước mặt Trần Dật Thần, ông ấy tỏ vẻ hoảng sợ: “Cậu Trần, xin lỗi cậu, khi nãy bụng của tôi hơi khó chịu…”
Ầm!!!
Cậu Trần?!!
Hai chữ này giống hệt như tiếng sét nổ, làm đầu óc Liễu Tử Ngang nổ tung, bước chân của Liễu Tử Ngang khựng lại trong chớp mắt, anh ta chẳng còn nghe rõ những gì tài xế nói sau đó nữa rồi, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ, cậu! Trần!
“Không có gì.” Trần Dật Thần phủi tay, ai mà không có lúc đau bụng chứ, chỉ cần không phạm phải sai lầm về mặt nguyên tắc thì Trần Dật Thần đều có thể tha thứ.
“Cảm ơn cậu Trần!” Tài xế trung niên vội vàng gật đầu rồi tỏ vẻ cảm kích.
Khi nãy lúc ở trên xe, Trần Dật Thần đã dặn dò ông ấy đừng gọi mình là Trần thiếu gia, cứ gọi anh là cậu Trần mà thôi, mặc dù sốt ruột nhưng tài xế trung niên lại không dám quên.
“Đại ca, chiếc xe này…là của anh à?” Liễu Tử Ngang nuốt nước miếng, anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không phải, tôi thuê đó.” Trần Dật Thần lắc đầu, anh tỏ vẻ nghiêm túc.
Suýt nữa Liễu Tử Ngang đã phun ra ngụm máu, thuê à? Ai sẽ cho thuê chiếc xe Rolls-Royce Holdings có biển bốn số 8?
Hạ Nhược Y và Từ Dao tỏ vẻ ngạc nhiên, nếu như biển số xe không phải là bốn số 8 cộng với việc nó là Rolls-Royce Holdings, bọn họ thật sự sẽ tin tưởng lời nói xiên nói quàng của Trần Dật Thần.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ sợ hãi của tài xế trung niên kia kìa, rõ ràng không phải là diễn.
Thế vấn đề đến rồi, chiếc xe Rolls-Royce Holdings của Trần Dật Thần lấy từ đâu ra đấy? Hạ Nhược Y và Từ Dao đưa mắt nhìn nhau, câu hỏi này hiện lên đầu óc bọn họ cùng một lúc.
Liễu Tử Ngang cười gượng: “Đại ca, anh đừng nói đùa nữa, làm sao người mua nổi chiếc xe này lại cho thuê kia chứ.”
Tác giả :
Lư Lai Phật Tổ