Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 96
Chương 96 Được, tôi thê Không biết tại sao,
Trình Uyên luôn cảm thấy hôm nay thân thể mình cực kỳ yếu ớt, cho nên bị Vương Mạnh Xuyên đấm một cái đã lảo đảo, suýt nữa ngã nhào, cũng may được Vương Tử Yên đỡ lại.
Vương Tử Yên vội vàng đẩy Vương Mạnh Xuyên ra, đứng chắn trước mặt Trình Uyên, giận dữ nói: “Em làm gì thế?” Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong bị em trai mình đấm, đây không phải chuyện đùa được đâu. Vương Tử Yên đã từng được chứng kiến thủ đoạn của Bạch Long, cô ta cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng Vương Mạnh Xuyên lại không tự biết mình biết ta, Trình Uyên không đánh trả còn tưởng rằng anh sợ, không kiềm được cười khẩy: “Chị, mắt chị đúng là mù rồi, em còn tưởng chị vừa mắt người thế nào nữa cơ, hóa ra là một tên hèn nhát chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ” “Em nói linh tinh cái gì thế hả!” Vương Tử Yên tức giận nói.
“Sao hả, em nói sai sao?” Vương Mạnh Xuyên lại xăn tay áo lên lần nữa: “Vậy chị tránh ra, xem em có đánh anh ta vãi phân ra không!” Tuy Trình Uyên chưa từng luyện tập, nhưng nếu cần phải đánh nhau, cũng thật sự không sợ Vương Mạnh Xuyên, nhưng bây giờ toàn thân anh không có chút sức lực nào, ngay cả đứng thẳng còn không được chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau với người ta.
“Vương Mạnh Xuyên, chị cảnh cáo em” Vương Tử Yên vội vàng kêu lên: “Bọn chị thật sự không có gì hết, em chớ có không kể phải trái đúng sai đã ra tay đánh người, em không chọc vào anh ta được đâu!” “Chị, đến lúc này rồi mà chị vẫn còn bảo vệ anh tai” Vương Mạnh Xuyên cũng trừng mắt: “Chị không biết anh †a là người đã có vợ sao?” “Càn bậy!” Mẹ của Vương Tử Yên, Tôn Hân tức giận đến mức giậm chân, võ đùi kêu rên: “Sao mẹ lại có một đứa con gái làm bại hoại thuần phong mĩ tục như con chứ, mẹ không có mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi…
Tình huống trở nên cực kỳ khó xử.
Vương Tử Yên oan uổng nói không ra lời, tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy.
Trình Uyên vỗ vai cô ta, thân thể yểu điệu của Vương Tử Yên run lên.
Trình Uyên cười nói với cô ta: “Không sao đâu, để tôi xử lý” “Anh?” Vương Tử Yên kinh ngạc.
Ngay sau đó, Trình Uyên giơ tay nhéo mạnh mi tâm, ép mình tỉnh táo lại một chút, thản nhiên nói: “Đừng nói giữa hai chúng tôi không có chuyện gì, cho dù nếu thật sự có chuyện gì, bác gái, tại sao bác lại không có mặt mũi gặp người khác?” “Tôi cực kỳ không hiểu, tại sao bà lại muốn nhẹ dạ tin lời nói của người ngoài, mà không muốn nghe con gái mình giải thích?” “Càn bậy?” “Bại hoại thuần phong mĩ tục?” “Không có mặt mũi gặp người khác?” “Rõ ràng là ông bà nợ tiền, tại sao lại muốn lấy hạnh phúc cả đời của con gái ông bà để trả nợ?” “Hành vi này của ông bà là đang bán con gái mình, như vậy thì vinh quang lắm sao? Còn có mặt mũi ra đường gặp người ta nữa sao?” “Bác gái, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, lòng người cũng là thịt, con trai con gái đều là miếng thịt trong lòng ba mẹ, ông bà cứ nặng bên này nhẹ bên kia như vậy, lương tâm thật sự không cắn rứt sao?” Lời nói của Trình Uyên khiến Tôn Hân nghẹn lời không trả lời được.
Trình Uyên nói: ‘Làm người thì không thể ích kỷ như vậy được!” Đúng vậy, bọn họ chỉ lo cho chính bản thân mình, mà chưa từng hỏi đến nguyện vọng của con gái, bọn họ cảm thấy gả con gái mình cho Thái Tập Côn là chuyện cả hai bên đều có lợi, là tìm cho con gái mình một nhà chồng tốt, nhưng lại chưa từng hỏi Vương Tử Yên có bằng lòng hay không.
Thực tế có rất nhiều những ví dụ như thế này, thông thường đều là con gái gả đi để trả nợ, càng không được người khác tôn trọng, hoặc là nói một cách khác, càng bị sỉ nhục hơn, vì cả đời bọn họ đều có nhược điểm bị người ta bắt chẹt.
“Các người nghĩ rằng các người đang gả con gái, nhưng với người khác, đây chỉ là trao đổi ngang giá mà thôi, con gái của các bà trong mắt người ta chỉ là một món hàng mà thôi.” Tay của bà Vương bắt đầu run rẩy, sau đó toàn thân cũng run theo, môi bà Vương giật giật, ngay cả bản thân mình cũng không biết nên nói cái gì, ánh mát nhìn Vương Tử Yên cũng thay đổi.
Vương Tử Yên mím chặt môi, mắt ngấn nước. Cô ta rất cảm ơn Trình Uyên có thể giúp cô nói ra hết những ấm ức mà cô ta không nói ra được, nhưng nghĩ đến thực tế tàn khốc này, trong lòng lại đau đớn khôn nguôi.
Vương Mạnh Xuyên nắm chặt nắm tay, tức giận nhìn Trình Uyên, anh ta cảm thấy mình nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, có lẽ nghe hiểu rồi sẽ không đánh Trình Uyên một trận thoải mái nữa.
Nhưng đúng lúc này, Thái Tập Côn lại lạnh lùng nói: “Trình Uyên, chẳng cần biết anh là ai, tôi chỉ muốn nói với anh, đây là chuyện nhà của chúng tôi, không liên quan gì đến anh, xin anh đừng có nhúng tay vào việc.
nhà chúng tôi.” “Việc nhà?” Trình Uyên nhìn về phía Vương Tử Yên, Vương Tử Yên lại cúi đầu xuống.
Anh lại nhìn về phía bà Tôn Hân, lại phát hiện sau khi Tôn Hân nhìn về phía Thái Tập Côn, thở dài gật đầu nói: ‘Ừ, là đây là việc nhà.” ‘Vương Mạnh Xuyên cười khẩy: “Trình Uyên, bây giờ anh tuyệt vọng rồi chứ? Đây là việc nhà của chúng tôi, anh là cái thá gì, dựa vào cái gì mà đòi xen vào chuyện nhà của chúng tôi? Không có việc gì của anh hết, cút sang bên cạnh đi.” Trình Uyên cười gượng, sau đó gật đầu bất lực nói: “Được, tôi hiểu rồi” Sự im lặng của Vương Tử Yên khiến lòng Trình Uyên phần nào nguội lạnh, anh lui về phía sau mấy bước.
Thái Tập Côn đi đến trước mặt Vương Tử Yên, mặt không thay đổi nói: “Vương Tử Yên, nhà các cô nợ tiền nhà chúng tôi, đó chính là sự thật không thể chối cãi, cô gả cho tôi là cách tốt nhất, hơn nữa làm như vậy còn có.
thể mưu cầu cho em trai cô một tương lai rất tốt” Bả vai Vương Tử Yên hơi run lên.
Hai mắt Vương Mạnh Xuyên lại hiện lên tia sáng.
Bà Vương hít thở nặng nề.
Thái Tập Côn nói tiếp: “Tôi mặc kệ trước đây cô từng ngủ với bao nhiêu người, không sao cả, tôi vẫn có thể chấp nhận cô. Miễn là cô cam đoan, từ nay về sau hầu hạ tôi cẩn thận, cả đời sau này cũng chỉ ngủ với một mình tôi, †ôi sẽ không tính toán hïềm khích trước đây nữa.” Nghe thấy lời nói của Thái Tập Côn, bà Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lấp lóe giống như có gì muốn nói.
Thực tế, con gái nhà nào bị người ta nói như vậy, người làm ba mẹ nghe thấy trong lòng đều không dễ chịu được.
Ý tứ của lời nói này rất rõ ràng, đúng như trước đó Trình Uyên đã nói, anh ta coi Vương Tử Yên thành một thứ hàng hóa.
“Tốt quá, anh rể không tính toán hiềm khích trước đây, chị, chị còn không mau thề đi!” Vương Mạnh Xuyên vui vẻ nói.
Bà Vương còn đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng phấn khởi của con trai, cuối cùng lại không nói gì nữa, nhưng trong lòng bà lại thở dài một hơi.
“Cô yên tâm, cứ làm theo lời tôi nói, tôi sẽ để Mạnh Xuyên đến công ty của chúng tôi làm quản lý cấp cao.” Thái Tập Côn nói với khuôn mặt không cảm xúc.
Đôi vai Vương Tử Yên không ngừng run rẩy.
Bây giờ cô ta đang cực kỳ khó chịu.
“Chị, chị mau thề đi!” Vương Mạnh Xuyên sốt ruột nói.
Vương Tử Yên nghi ngờ nhìn về phía Vương Mạnh Xuyên, trong nháy mát đột nhiên cảm thấy người em trai này, và cả người mẹ đang nghiêng người giống như đã làm sai chuyện gì, đường nét trên gương mặt họ đều trở nên mơ hồ, không rõ ràng chút nào.
Bây giờ Trình Uyên cũng không nhìn được nữa, anh thở dài, vẫn phải chõ miệng vào việc nhà này.
“Quên mình vì người khác đều là do tự bản thân mình cho rằng như vậy thôi, trong mắt người khác có thể chỉ là chuyện đương nhiên, cô cảm thấy có đáng giá không?” “Người ta không quan tâm đến cô, chẳng lẽ ngay cả bản thân cô cũng không yêu thương mình hay sao?” Trình Uyên trầm giọng nói: “Trợ lý Vương, tôi hy vọng cô nghiêm túc cân nhắc, tự tôn tự trọng!” Nghe thấy lời nói của Trình Uyên, Vương Tử Yên đột nhiên kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Vương Mạnh Xuyên nổi giận chỉ Trình Uyên gào thét: “Đây là chuyện nhà của chúng tôi, mẹ nó anh muốn lo chuyện này à? Mẹ kiếp có phải anh còn muốn ăn đòn nữa không?” “Câm miệng!” Vương Tử Yên đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta lại đứng bảo vệ trước mặt Trình Uyên, sắc mặt nặng nề, ánh mắt cũng đột nhiên có thần thái hơn, cô ta hỏi ngược lại Vương Mạnh Xuyên: “Em bảo chị thề cái gì? Bảo chị của em thề cho anh ta ngủ với chị sao?” “Em…!” Vương Mạnh Xuyên nghẹn lời.
Thái Tập Côn lạnh lùng nói: “Khó nói ra miệng lắm sao? Không phải cô từng ngủ với nhiều người lắm rồi cơ mà? Tại sao dám làm lại không dám nói?” Lúc này, Vương Tử Yên cũng lười tranh cãi với anh ta, cô †a nói với Thái Tập Côn: “Được, tôi thề.”