Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 37
Chương 37.
Tôi tin anh mới lạ Bạch An Tương đã say quắc cần câu, ngã chổng vó nằm trên giường, không còn chút bộ dạng của cô gái ngoan ngoãn như bình thường.
Nhưng trong mắt Trình Uyên thì lại rất đáng yêu, đồng thời cũng rất thương cô.
Anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Vương Tử Yên, nói với Vương Tử Yên: “Nhận lời mời của Tập đoàn Long Đằng, đến lúc đó tôi đích thân tham gia.” Trình Uyên đặt điện thoại xuống, ngồi xuống đầu giường của Bạch An Tương, dịu dàng ngắm nhìn Bạch An Tương đang ngủ say, trong lòng đột nhiên gợn sóng.
Nếu lúc này mình… ngủ với cô ấy, cô ấy sẽ không trách mình chứ? Nghĩ đến mình là chồng hợp pháp của cô, lá gan của Trình Uyên đột nhiên to lên, bàn tay anh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Bạch An Tương.
Chậm rãi trượt xuống dọc theo gương mặt nhỏ nhắn, cái cổ mảnh khảnh trắng ngần, xương quai xanh gợi cảm quyến rũ, cùng với… Ngón tay anh run rẩy chạm vào nút áo ngực của cô.
“Rừ rừ… Một tiếng rung làm Trình Uyên sợ hết hồn, vội vàng rụt tay lại.
‘Wechat trên điện thoại di của Vương Tử Yên: “Biết rồi.” ng gửi đến tin nhắn trả lời “Đệch!” Trình Uyên không kiềm được mắng một câu.
Ném điện thoại di động sang bên cạnh rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm Bạch An Tương, thấy cô hơi nhíu mày.
lại.
Trình Uyên nhíu nhíu mày, đưa một ngón tay đặt giữa hai mày của cô, định giúp cô xóa đi tất cả buồn phiền.
Nhưng mà buồn phiền trong lòng sao có thể chỉ dùng một ngón tay là xóa sạch được đây? Vì Trình Uyên, Bạch An Tương chịu đủ mọi sỉ nhục và ấm ức trong dòng họ, trước mặt bạn học bị người ta cười nhạo, trong thời gian rất dài vẫn luôn là trò cười của người khác.
Trước mắt cô đã trở thành nhân vật rất quan trọng của Bạch Thị, nhưng lại bị người ta bôi nhọ.
Nếu chuyện này rơi xuống đầu Trình Uyên, có lẽ anh sẽ chẳng cảm thấy thế nào cả, nhưng nếu rơi xuống đầu cô gái có năng lực chịu đựng không cao chút nào như Bạch An Tương, Trình Uyên đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
Một chút ý đồ không trong sáng vừa mới nổi lên cũng rời xa theo cảm giác ưu sầu nhàn nhạt này.
Anh nhẹ nhàng hôn đôi môi căng mọng của Bạch An Tương.
“Bà xã, em yên tâm, hai ngày sau, anh sẽ khiến tất cả những kẻ bôi nhọ em phải hối hận mãi.” Cả đêm không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm, Bạch An Tương thức dậy, nhìn Trình Uyên nằm ngủ trên đầu giường mình, lại nhìn quần áo trên người mình, lại đưa tay đấm đấm lên cái đầu hơi đau nhức, tâm trạng đột nhiên khá hơn rất nhiều.
Cô len lén xuống giường, rón rén phủ thêm tấm chăn lên người Trình Uyên.
Bạch An Tương quyết định tự mình xuống bếp nấu bữa sáng cho Trình Uyên.
“Sau đây sẽ công bố tin tức mới nhất, cơn bão mang tên Cự Long đang quấy nhiễu ở gần biển, không lâu sau sẽ đổ bộ vào phía nam nước ta, rất có thể…” Loa ở quảng trường biệt thự Vịnh Ánh Trăng vang lên tin tức buổi sáng.
Bạch An Tương nhíu mày, cảm thấy chỗ nào của Vịnh Ánh Trăng cũng tốt, mỗi tội sáng sớm quảng trường lại phát tin tức, có muốn ngủ nướng cũng không được.
Nhưng mà Trình Uyên trong giấc mơ lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy! “Bão… Gần biển!” Dường như anh vừa tỉnh dậy đã vô cùng tỉnh táo, lập tức.
gạt bỏ vẻ ngái ngủ trong mắt, hơn nữa sau khi kinh ngạc còn lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Sau khi kinh ngạc xong mới phát hiện Bạch An Tương không còn năm trên giường nữa, anh vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Bạch An Tương đang nấu bữa sáng.
“Anh dậy rồi à?’ Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên, cười với anh, sau đó áy náy nói: “Xin lỗi, hôm qua uống say làm anh lo lắng rồi, anh ngồi một lát đi, bữa sáng sắp xong rồi.” “Hở… Bữa sáng?” Niềm vui của Trình Uyên đột nhiên biến mất, hơn nữa trong lòng còn run sợ.
Khả năng nấu nướng của Bạch An Tương…
“Cái đó… Anh có chút việc gấp, không ăn đâu” Trình Uyên nói xong cầm áo khoác chạy ra khỏi biệt thự như đang trốn.
Bạch An Tương ngay cả cơ hội khuyên một câu cũng.
không có, không kiềm được bĩu môi.
Trình Uyên cưỡi chiếc xe điện cà tàng của mình, ngâm nga một đoạn nhạc, cả quãng đường đi đến Tuấn Phong cực kỳ hưng phấn.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tòa nhà Tuấn Phong.
Khi Vương Tử Yên đưa một tập báo cáo cho Trình Uyên, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, thậm chí có thể dùng một từ khiếp sợ để miêu tả.
“Vẻ mặt cô như vậy là sao?” Trình Uyên hỏi cô ta.
Vương Tử Yên không dám tin, nói: “Chủ tịch, mấy công xưởng sắp phá sản mà anh đầu tư kia, hai ngày hôm qua hôm nay, lượng tiêu thụ tăng mạnh…” Trình Uyên nhặt báo cáo trên bàn lên, nhìn lướt qua một lượt, cười: “Vậy thì đúng rồi” Vậy thì đúng rồi? Trong lòng Vương Tử Yên càng kinh hãi hơn nữa, chẳng lẽ là trước đây anh dự đoán được những công xưởng sắp phá sản này sẽ kiếm ra tiền sao? Nhưng căn cứ vào.
đâu chứ? Trình Uyên suy nghĩ, nói với Vương Tử Yên: “Cô đi làm đi, báo cho mấy công xưởng kia, còn cả đám công ty và hàng hóa mà gần đây tôi mới thu mua, cả mấy gian hàng chuyên dụng trên thị trường kia nữa, thống nhất tăng giá phân phối lên 10%.” “Tất cả sao?” Vương Tử Yên dường như không tin nổi vào tai mình.
“Đúng vậy, tất cả!” Trình Uyên vô cùng bình tĩnh gật đầu.
“Nhưng mà Chủ tịch, những sản phẩm kia vốn dĩ đã là hàng ế rồi” Vương Tử Yên không kiềm được lo lắng: “Vừa mới thấy có chút chuyển biến tốt, anh làm như vậy, chẳng phải là tự tìm… ” Trình Uyên giơ tay ngắt lời Vương Tử Yên, sau đó nở một nụ cười thần bí khó lường: “Cô có tin là tôi càng tăng giá, những hàng hóa này lại bán càng nhanh, thậm chí người †a còn tranh nhau mua không?” “Hả?” Vương Tử Yên ngây ra, trong lòng lại nói anh mới lạ ấy.
Nhưng sự thật lại khiến cho Vương Tử Yên trợn tròn mắt.
Buổi sáng vừa mới thông báo, buổi chiều thống nhất †ăng giá lên, kết quả nhanh đến nỗi buổi tối khi cô ta hỏi giá thị trường, toàn thân đã không thoải mái được.
Một số công xưởng bắt đầu oán trách Vương Tử Yên, nói mình thiết bị thiếu, sản xuất không theo kịp bán hàng.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chỉ trong vòng một đêm, sản phẩm ế hàng đột nhiên biến thành sản phẩm bán chạy? Vương Tử Yên đột nhiên cảm thấy Chủ tịch trước mắt mình có chút xa lạ.
Tên con nhà giàu phá của trong mắt cô ta…
Đồng thời trong một căn biệt thự nào đó ở thủ đô.
Lý Lan Oanh cũng kinh hãi.
“Đúng vậy thưa bà, những hàng hóa mà bà thu mua được ở thành phố Tân Dương, giá cả đã tăng vọt trên diện rộng, hơn nữa gần như tranh nhau mua không có, trạng thái này có lẽ còn duy trì được một thời gian rất dài nữa” Một người đàn ông trung niên mặc tây phục vui mừng báo cáo với Lý Lan Oanh.
“Kiếm được rồi sao?” Lý Lan Oanh như lọt vào sương mù: “Tại sao lại như vậy?” Thời gian trước, không biết Trình Uyên con trai bà nổi điên cái gì mà điên cuồng thu mua mấy xí nghiệp sắp phá sản và những sản phẩm bán ế.
Lúc đó bà cảm thấy, Trình Uyên thật sự không biết gì về buôn bán, nhất định là cho rằng những thứ kia rẻ mới †hu mua trắng trợn như vậy, nếu còn tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ làm Tuấn Phong sụp đổ.
Nhưng Trình Tuấn Phong đã từng nói, không được giúp anh, muốn tự bản thân anh phải lăn lộn, mặc dù có làm cho tài sản thua lỗ hết, ông cũng phải tận mát nhìn xem Trình Uyên thua sạch như thế nào.
Dù sao Lý Lan Oanh cũng là người mẹ, trời sinh tình thương của mẹ không thể lơ là được, làm sao bà có thể trơ mắt nhìn con mình đi vào địa ngục chứ? Vì vậy, bà liên tục phái người ngăn cản Trình Uyên hết lần này đến lần khác, muốn Trình Uyên dừng tay, mà những hàng hóa và công xưởng mà bà thu được kia, chuẩn bị sang tay xử lý sạch sẽ, bồi thường chút tiền là được chứ sao.
Nhưng bà tuyệt đối không ngờ được, đâu ngờ mình lại chặn con đường kiếm tiền của con trai.
“Tại sao lại như vậy?” Lý Lan Oanh rất khó hiểu.
Người đàn ông trung niên cười nịnh nọt: “Thật không ngờ bà đây còn là một tài năng buôn bán hiếm có, hơn nữa tầm mắt rộng mở, ra tay độc đáo, người bình thường thật sự không so được với bà.”