Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 299
Chương 299: Bữa tiệc?
Cùng lúc đó, Trình Uyên cũng trở lại Tam Thạch Thôn bên ngoài Tân Dương .
Căn biệt thự của anh đợt trước thành đống đổ nát,nên anh nhờ Trương Tuần giúp sửa chữa lại căn hộ ở Vịnh Ánh Trăng, hiện vẫn đang sửa sang, tạm thời chưa thể ở được.
mẹ Trình Uyên đã được anh thuyết phục lên ở cùng, nên bây giờ trước mắt thu xếp cho mẹ ở Tam Thạch Thôn.
Sau khi thu xếp xong xuôi, Trình Uyên cảm thấy có gì đó không ổn, liền bước về phòng, phát hiện Thời Dương không có ở đó, lại chạy lên lầu, lại phát hiện Bạch An Tương không có ở đó nữa nên có chút hoảng hốt.
Gọi đến di động của Bạch An Tương, lại có thông báo đường dây bận, Trình Uyên liền gọi cho Thời Dương.
Thời Dương nói hết về sự tình của Bạch An Tương ra ngoài có việc, và cũng nói, hắn đang theo dõi sau cô ấy.
“Gửi cái vị trí xem.” Trình Uyên nói.
Vội vàng xuống lầu, bàn giao cho Bạch Long rồi nói, “Giúp tôi chăm sóc mẹ một chút.”
Bạch Long cau mày.
Sau đó Trình Uyên lại vào phòng của mẹ anh, nói với mẹ rằng có chuyện cần giải quyết nên ra ngoài chút.
Sau khi đi ra, Trình Uyên lái xe đi vào thành phố.
Nói cách khác, vết thương tối hôm qua rất nghiêm trọng, hiện tại ngực vẫn còn rất đau, đáng lẽ phải đến bệnh viện khám, nhưng bây giờ về sự an toàn của Bạch An Tương, anh chỉ có thể chịu đau mà. “tiến lên” thôi.
Đang định tiến vào Tân Dương , điện thoại di động của Trình Uyên lại vang lên, lần này là của Kim Kiệt.
“Alo chủ tịch, đã xảy ra chuyện.”
Sau khi kết nối cuộc gọi, Kim Kiệt nói với giọng lo lắng.
“xảy ra chuyện gì ?”
“Hoàng Đại Cường suýt chút Làm A làm A với Thẩm Lệ…”
“Phụt!” Trình Uyên rùng mình một cái, suýt nữa máu chảy ra.
“Cũng may là tôi kịp thời ngăn cản, nếu không đã xảy ra chuyện.” Kim Kiệt sợ hãi hỏi: “Chủ tịch bây giờ làm sao?
Trình Uyên đột nhiên khó chịu nói: “Ngươi ăn no rụt mỡ sao?”
Nói xong anh tức giận cúp máy.
Ngăn cản, cản ngon mẹ nhà ngươi!
Thẩm Lệ tấn công Trình Uyên một cách công khai và bí mật, Trình Uyên lại có chút kiêng kỵ với tập đoàn Thẩm thị sau lưng cô, thứ hai, còn không có rảnh tay để trừng trị cô ta.
Cuối cùng cũng có người ác nhân ác chế với ác nhân, Kim Kiệt con mẹ hắn lo bò trắng răng,nên nói, đây không phải là ăn no rụt mỡ thì gì?
Trình Uyên theo định vị của Thời Dương, lái xe đi thẳng vào Vịnh Ánh trăng.
Dừng chân trước một biệt thự sang trọng, Trình Uyên không khỏi có chút tò mò, bởi vì biệt thự này cũng bên cạnh nhà mới xây lại của anh.
Xuống xe, Thời Dương tới chào hỏi.
“Anh , chị dâu đi vào đó.”
“Với ai?”
“Mục Tư Nhã.”
Trình Uyên vươn cổ liếc mắt nhìn vào trong sân biệt thự, liền phát hiện trên bãi đậu xe có rất nhiều xe sang.
Xét từ lối đi bên hông biệt thự, có vẻ như có một số hoạt động tiệc tùng trong sân vườn sau nhà, với nhiều bóng người.
Cửa biệt thự bị đóng chặt, Trình Uyên cũng không vào được, đang định bấm chuông báo thông báo một tiếng với bọn họ thì vào lúc này, một người giao đồ ăn chạy xe điện tới dừng lại ngay trước mặt bọn anh.
Đồ ăn nhanh lấy điện thoại ra, đúng vậy, có vẻ như nó đang xác nhận địa chỉ.
“Xin hỏi, đây có phải là số nhà 26, vịnh Ánh Trăng không?”
Đối với Vịnh Ánh Trăng, Trình Uyên và Thời Dương đều rất quen thuộc, cho nên gật đầu “Đúng, ở đây.”
“Cảm ơn nha.”
Sau khi đồ ăn nhanh cảm ơn hai người họ, người đó đi đến bấm chuông cửa.
“Ai vậy?” Loa ngoài cửa hỏi.
“Giao đồ ăn nhanh đây, anh có phải là Lương tiên sinh không? Anh đặt 30 chai Trường Thành à?”
“Đúng vậy, đưa vào đi, à , trực tiếp gửi xuống phòng bếp đi, đừng để người khác nhìn thấy.” trong loa phóng ra bàn giao.
Ngay sau đó, tiếng cạch cạch cạch, nghĩ đến cửa sẽ mở khóa.
Người giao đồ ăn nhanh sắp đi vào, nhưng Trình Uyên ngăn lại.
“người anh em này, chúng tôi hôm nay tổ chức tiệc, cũng là đến để dự tiệc, hay là anh đưa rượu cho chúng tôi đi, chúng tôi liền giúp anh đem vào.” Trình Uyên nói.
Người giao đồ ăn ngạc nhiên, với vẻ bối rối.
Trình Uyên nháy mắt với Thời Dương.
Thời Dương trực tiếp lấy ra mấy trăm tệ từ trong tay hắn, nhìn xung quanh, đi tới chỗ người giao đồ ăn nhanh, nhét vào trong túi “Tiền boa, cất đi, cảm ơn anh.”
…
…
Trình Uyên vội vàng trở về, còn chưa kịp thay quần áo, đêm qua đánh nhau bị thương, quần áo đều đã bẩn, nếu để ý còn có thể thấy vết máu trên cổ áo.
Nhưng vẫn là ổn .
Lúc vào biệt thự, Trình Uyên mặc lại quần áo của người mang đồ ăn nhanh.
Với sáu trăm tệ để đổi lấy bộ quần áo làm việc của mình, đương nhiên chàng trai giao đồ ăn sẽ không từ chối món hời béo bổ này.
Anh đi phía trước, Thời Dương đi theo sau bưng rượu.
Liền vào bếp một cách như quen thuộc, khi anh đi vào, mấy đầu bếp đang bận rộn.
Một đầu bếp tai to mặt lớn, dáng vẻ trưởng bếp ở đây đang ngồi trên ghế, một bên nghịch điện thoại di động, thấy Trình Uyên và Thời Dương đi vào, hắn ta nhanh chóng để điện thoại di động xuống, nói: “Lại đây , chuyển đến đây này.”
Thời Dương bưng rượu qua, đầu bếp mập thấy nghi ngờ liền hỏi một câu: “Tại sao ngươi không mặc quần áo giao đồ ăn nhanh?”
Trình Uyên ở phía sau vội vàng đáp lại nói, “Hắn là học việc của tôi. Ngày hôm nay ngày đầu tiên đi làm, tôi mang theo hắn đi. Sau khi trở thành nhân viên chính thức, liền cấp quần áo đi làm à.”
Đầu bếp mập không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, chế nhạo nói: “Thật là buồn cười, giao đồ ăn nhanh mà cũng phải làm cùng, thể loại mới gì đây? Đây con mẹ hắn sau này chắc không còn là thể loại giao đồ ăn nhanh nữa?”
Trình Uyên nhếch mép.
Chuyện này nếu như người trong ngành nghe được thật sẽ khiến người ta đau lòng, may mà Trình Uyên và Thời Dương đều không phải là thật.
Sau khi Thời Dương đặt rượu xuống, quay người lại tiếp tục di chuyển bưng vào.
Đầu bếp béo lấy dụng cụ khui chai ra, khui nắp Trường Thành này ra, sau đó … Trình Uyên kinh ngạc phát hiện hắn thực sự đang đổ loại rượu bình thường này vào một thùng lớn nào đó.
Sau đó hắn cho thêm một ít phụ gia vào trong bình rượu Trường Thành, cuối cùng từ một chiếc hộp lớn dưới bàn, hắn lấy ra vài chai rượu có in chữ nước ngoài, lần lượt đổ vào Trường Thành rồi niêm phong lại.
Sau khi Thời Dương chuyển năm thùng, thì hắn đã làm xong 2 thùng, Trình Uyên không nói nên lời.
“Nhìn cái gì? Ở đây không còn chuyện của các ngươi nữa. biến khỏi đây.” Đầu bếp mập quơ chai rượu xua đuổiTrình Uyên và Thời Dương đi.
Trình Uyên cũng không so đo hơn thua với con heo này, sau khi đi ra khỏi phòng bếp cũng không có trực tiếp rời đi ra ngoài, mà là lẳng lặng đi ra sân sau.
Khi đến sân sau, anh thấy hầu hết đều là những người trẻ tuổi cùng anh, có lẽ hơn hai mươi.
Bạch An Tương và Mục Tư Nhã cũng nằm trong số đó.
Họ đang tụ tập với nhau thành nhóm và trò chuyện.
Bạch An Tương hôm nay mặc một bộ váy trắng, khuôn mặt xinh xắn hơi ửng hồng, đẹp như tranh vẽ.
Trình Uyên không khỏi có chút sững sờ.
Đúng lúc này, có người hét lên.
“Lương Siêu đến rồi.”
Đám đông náo loạn cả lên.
Tiếp theo ánh mắt của bọn họ, Trình Uyên cũng nhìn về phía biệt thự, lúc này đã có bốn năm người từ trong biệt thự đi ra, người đứng đầu là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, bên cạnh là một người lớn tuổi ăn mặc lôi thôi.
“Wow, anh Siêu , sau mấy năm không gặp vẫn đẹp trai ngời ngời.”
“Lão Siêu, ngươi làm bạn học cũ chúng ta đây rụng tim vì ngươi đấy.”
” Lão Siêu , ngươi bây làm giờ làm ăn phát đạt, đừng quên bạn học cũ của chúng ta nha.”
“…”
Lương Siêu chào hỏi các bạn học cũ từng người một, sau đó nhìn không chớp mắt hướng Bạch An Tương đi đến.