Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 29
Chương 29 Từ Đầu Trọc
Bị sự tò mò điều khiển, đám bạn học của Trình Uyên đều rối rít ra khỏi căn phòng muốn xem xem có chuyện gì.
Ở cửa một căn phòng nào đó ở tầng hai, có rất đông người đang tụ tập.
Trình Uyên vốn dĩ không muốn đi góp vui, nhưng tất cả mọi người đều đi ra, anh cũng chỉ có thể đi theo mọi người cùng ra ngoài xem.
Đến gần đám người, Trình Uyên phát hiện, có tranh chấp xảy ra trong phòng, hơn nữa dường như cũng không phải đang đánh nhau, mà là một phía đánh người, một đám du côn xăm trổ mình rồng vảy phượng vây quanh một bàn du côn cũng xăm hình rồng phượng khác đánh đập.
Nghe lời bàn tán của những người đứng xem thì là một nhóm du côn đến khách sạn tìm người, ai ngờ gặp phải một bàn du côn khác uống nhiều rượu quá, vì vậy hai nhóm quay sang đánh nhau.
Rất rõ ràng, đám du côn uống nhiều quá kia hoàn toàn không phải đối thủ của đám du côn tìm người này, nhanh chóng bị người ta đánh ngã lăn ra đất.
“Nhìn cái gì, nhìn cái gì hả, cút cút cút!” Một tên lưu manh nhuộm tóc vàng trong số đó hung hăng xua đuổi mọi người.
Bộ dạng hung thần ác sát của bọn họ quả thật làm người đứng xem sợ điếng người, tất cả đều sợ sệt lùi ra đằng sau.
Nhưng đúng lúc này, một người đầu trọc trên mặt có vết đao chém lại ngăn cản tên tóc vàng kia, anh ta khoan thai bước ra từ trong phòng, còn tiện tay khép cửa lại, cứ như vậy, mọi người chỉ có thể tự tưởng tượng những.
chuyện xảy ra trong phòng thông qua tiếng hét thê thảm.
Đầu Trọc dùng một tờ khăn giấy lau máu tươi trên tay, bình tĩnh cười nói với mọi người: ‘Làm phiền mọi người ăn cơm rồi, Từ tôi ra đây nhận lỗi với mọi người.” “Họ Từ? đầu trọc…” “Chẳng lẽ anh ta chính là Từ Đầu Trọc của khu bắc thành phố Tân Bắc sao?” “Oa, đây chính là người nổi tiếng của khu bác đấy” Đám người lập tức sôi trào, tất cả mọi người thấp giọng bàn tán.
Trình Uyên phát hiện rất nhiều người đều biết tên Từ Đầu Trọc này, có thể thấy được người này rất nổi tiếng ở thành phố Tân Bắc.
“Nhận được yêu mến, có lẽ có rất nhiều người biết đến tôi, vậy tôi cũng không phí một chuyến đi rồi, hôm nay tôi đến đây để tìm người, người tôi muốn tìm tên là Trì Uyên, có ai quen biết thì mong rằng hãy nói cho t: một tiếng, sau này nếu gặp phải chuyện gì không gi: quyết được ở thành phố Tân Bắc, cứ đến tìm Từ tôi, Từ tôi tuyệt đối sẽ không mặc kệ.” Vừa nghe thấy Đầu Trọc nói như vậy, Trình Uyên ngẩn ra.
Các bạn học của Trình Uyên cũng đồng loạt nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên cũng đứng cách Đầu Trọc không xa, khi Đầu Trọc nói những lời này, rõ ràng anh ta cũng không nhận ra Trình Uyên.
Lại nhìn bộ dạng Đầu Trọc, tìm Trình Uyên chác chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, cho nên Trình Uyên không lên tiếng, các bạn học của anh hai mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng.
Đầu Trọc chờ một lát, thấy không có ai lên tiếng, còn cho rằng mình nhận được tin tình báo sai lầm, nghĩ thầm, chuyến này lại phải về tay không rồi, năm trăm nghìn này thật sự không dễ kiếm mà.
Nhưng đúng lúc này.
“Anh ta chính là Trình Uyên” Lâm Xương Dịch đứng sau lưng Trình Uyên đột nhiên đẩy anh một cái.
Trình Uyên lập tức tách hẳn ra khỏi mọi người.
Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
Đầu Trọc đang định xoay người quay về phòng, nhìn thấy cảnh tượng này cũng dừng lại, không kiềm được quay người nhìn Trình Uyên.
Các bạn học của Trình Uyên cũng rất khó hiểu nhìn về phía Lâm Xương Dịch, ngay cả Lý Huy cũng có tỏ ra không hiểu.
“Lão Lâm, anh làm gì vậy?” Tiêu Mục không kiềm được tức giận nói.
Trình Uyên cũng quay người lại hung dữ trừng mắt lườm Lâm Xương Dịch một cái.
Sắc mặt Lâm Xương Dịch hơi ửng đỏ, nhưng vẫn hùng hồn nói: “Làm sao? Tôi nói sai à? Anh ta không phải Trình Uyên sao?” Trình Uyên thở dài, nhìn Đầu Trọc, bình tĩnh cười cười: “Tôi không quen biết anh” Đầu Trọc nhếch miệng: “Không sao, có người bỏ năm trăm nghìn ra để tôi đánh anh tàn phế, cho nên sau này chúng ta có quen biết nhau hay không cũng không sao” Các bạn học của Trình Uyên đều trở nên căng thẳng, đặc biệt là hoa khôi xinh đẹp Thiệu Đình Đình, cô ta dường như đột nhiên không nhận ra Lâm Xương Dịch nữa, nhìn sang Trình Uyên rồi lại nhìn sang Lâm Xương Dịch.
Trình Uyên nhún vai lắc đầu nói: “Anh nói với tôi là người khác bỏ ra năm trăm nghìn để anh đánh tôi tàn phế, tôi nói nếu tôi bỏ ra một triệu. anh có thể xoay ngược nòng súng không?” Đầu Trọc cười cười không nói chuyện.
Lâm Xương Dịch lại đột nhiên lên tiếng cười khẩy: “Trình Uyên, anh đừng có đùa nữa, cũng không soi vào nước tiểu tự xem bản thân mình đi, còn một triệu sao, bây giờ nếu anh có thể lấy được mười nghìn ra đây, tôi cũng có thể gọi anh là ông nội luôn đấy” Trình Uyên hơi nhíu mày, anh bắt đầu nghỉ ngờ là Lâm Xương Dịch bỏ tiền ra muốn đánh mình tàn phế, nhưng lại không đúng, Lâm Xương Dịch cũng không biết hôm nay mình sẽ đến tham gia họp lớp, sao có thể sắp xếp mọi chuyện từ trước được chứ? Nhưng mà Trình Uyên vẫn quay đầu lại hỏi Lâm Xương.
Dịch: “Là anh tìm người sao?” Lâm Xương Dịch cười khẩy, nhưng không đợi anh ta nói chuyện, Đầu Trọc đã dùng hành động nói ra câu trả lời thay cho anh ta.
“Bốp!” một tiếng, Đầu Trọc tát mạnh lên mặt Lâm Xương Dịch đến mức toàn thân anh ta phải lảo đảo.
Tất cả mọi người giật mình.
Lâm Xương Dịch tỏ vẻ mặt khó hiểu: “Đại ca Từ, anh đánh tôi làm gì? Tôi đâu phải Trình Uyên” “Bốp!” Trả lời câu hỏi của anh ta, Đầu Trọc lật ngược tay lại tát thêm cái nữa.
Dường như rất nhiều người đều biết Đầu Trọc, cho nên khi anh ta ra tay đánh Lâm Xương Dịch, không ai dám lên tiếng ngăn cản, ngay cả Lý Huy có quan hệ thân thiết nhất với Lâm Xương Dịch cũng chỉ rụt cổ.
Bạn gái của Lâm Xương Dịch, Thiệu Đình Đình lại càng sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch.
“Bốp bốp bốp…’ Một trận bạt tai làm cho Lâm Xương.
Dịch muốn bật khóc luôn.
Mặt mũi cái gì, hình tượng cái gì, lúc này thứ gì cũng mất sạch, Lâm Xương Dịch sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống.
mặt đất, nước mắt nước mũi ròng ròng xin tha: “Đại ca Từ đừng đánh nữa, tôi thật sự không phải Trình Uyên, cầu xin anh tha cho tôi.” Đây là Lâm Xương Dịch ngày thường kiêu ngạo hợm hĩnh đó sao? Đây là Lâm Xương Dịch trước đây khoe khoang cao quý hơn các bạn học khác đó sao? Nhưng bây giờ sao anh ta lại sợ mất mật, cụp đuôi như chó vậy? Trong suy nghĩ của mọi người, hình tượng của Lâm Xương Dịch nháy mắt giảm bớt đi nhiều, ngay cả Thiệu Đình Đình cũng hơi hối hận, tại sao trước đây lại vừa mắt thằng này? Đầu Trọc đánh một trận khiến Lâm Xương Dịch ngớ cả người.
Mà Trình Uyên cũng ngớ người.
Tất cả mọi người đều ngớ ra, không phải đã nói rồi sao, ai nói cho anh ta biết sẽ có lợi sao? Chảng lẽ lợi ích này chính là ăn một trận đòn? Đầu Trọc vẫn chưa hết giận nhổ một ngụm nước bọt về phía Lâm Xương Dịch, sau đó giải thích: “Từ tôi lăn lộn “Bốp bốp bốp…’ Một trận bạt tai làm cho Lâm Xương Dịch muốn bật khóc luôn.
Mặt mũi cái gì, hình tượng cái gì, lúc này thứ gì cũng mất sạch, Lâm Xương Dịch sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống.
mặt đất, nước mát nước mũi ròng ròng xin tha: “Đại ca Từ đừng đánh nữa, tôi thật sự không phải Trình Uyên, cầu xin anh tha cho tôi.” Đây là Lâm Xương Dịch ngày thường kiêu ngạo hợm hĩnh đó sao? Đây là Lâm Xương Dịch trước đây khoe khoang cao quý hơn các bạn học khác đó sao? Nhưng bây giờ sao anh ta lại sợ mất mật, cụp đuôi như chó vậy? Trong suy nghĩ của mọi người, hình tượng của Lâm Xương Dịch nháy mắt giảm bớt đi nhiều, ngay cả Thiệu Đình Đình cũng hơi hối hận, tại sao trước đây lại vừa mắt thằng này? Đầu Trọc đánh một trận khiến Lâm Xương Dịch ngớ cả người.
Mà Trình Uyên cũng ngớ người.
Tất cả mọi người đều ngớ ra, không phải đã nói rồi sao, ai nói cho anh ta biết sẽ có lợi sao? Chẳng lẽ lợi ích này.
chính là ăn một trận đòn? Đầu Trọc vẫn chưa hết giận nhổ một ngụm nước bọt về phía Lâm Xương Dịch, sau đó giải thích: “Từ tôi lăn lộn Nhưng bây giờ anh vẫn mặt không đổi sắc như trước là Vì có nguyên nhân.
Đầu Trọc vỗ bả vai Trình Uyên nói: “Anh rất tốt, khá hơn tên hèn nhát kia nhiều, ít nhất bây giờ vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng mà thật xin lỗi, tán thưởng là tán thưởng, làm ăn là làm tay anh ngay bây giờ chúng tôi phải đánh gãy chân Nói xong, liếc mắt ra hiệu cho tên lưu manh bên cạnh, hai tên lưu manh cầm ống thép đứng trước mặt Trình Uyên.
Trình Uyên cười khổ nói: “Chuyện này không thể trì hoãn được sao?” Đầu Trọc nhếch môi cười lắc đầu.
Vì vậy, Trình Uyên chỉ có thể thở dài.
Tên lưu manh giơ ống thép lên, nhằm phía đùi Trình Uyên mà đập, Trình Uyên đột nhiên kêu to: “Xuất hiện đi, Pikachul”